Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1232
Chương 1232: Ninh vũ điệp phi thăng
Bị sóng xung kích ép chặt vào cành cây, gương mặt xinh đẹp của Lam Nhiễm đầy vẻ3 phiền muộn.
Biết vậy, nàng đã không để cho tên này ra tay. Thật là dã 5man.
Sau khi khói đen tản đi hết, bóng dáng La Chinh chậm rãi xuất hiện. Hắn vẫn đứng im trên cành cây như trước, cơ thể hoàn toàn không chút vết thương nào.
Đợi lực va chạm của vụ nổ tan đi, mọi người mới rời khỏi chỗ nấp, 9nhảy lên tán cây rộng lớn.
Ngoài Lam Nhiễm, Lưu Vũ và Bạch Vi, sắc mặt 6của những người còn lại đều trắng bệch. Mặc dù bọn họ cách trung tâm vụ nổ kia8 khá xa, nhưng bị lực va chạm kia chèn ép, bọn họ vẫn bị thương nhẹ, khí huyết toàn thân lưu chuyển không được thoải mái. Kinh mạch xảy ra hiện tượng tắc nghẽn, ai nấy đều vội vàng móc đan dược ra uống
“Tại sao khả năng chống đỡ lực va chạm của hắn lại mạnh đến như vậy?” Lam Nhiễm lẩm bẩm. Nhìn La Chinh, nàng bỗng có cảm giác ông trời không được công bằng. Cùng là võ giả Thần Hải Cảnh, tại sao lại có sự chênh lệch lớn đến như thế.
Còn Lưu Vũ thì không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, nàng chỉ cảm thán trong lòng. Tên này quả đúng như nàng nghĩ. Chỉ trong thời gian bảy năm, hắn đã trưởng thành đến mức khiến cho nàng phải ngước nhìn.
Sau khi La Chinh giải quyết đám kiến hung bạo này chỉ trong một lần duy nhất, nhánh cây thứ tám không còn gì cản trở nữa.
Vốn phải mất đến mấy canh giờ mới có thể thông qua nhánh cây thứ tám, nhưng bây giờ chỉ chưa đầy một nén nhang đã có thể thông qua.
Giẫm lên bàn đá trên nhánh cây, mọi người tiếp tục hướng lên trên.
“Nguyên khí trời đất nơi này mãnh liệt thật.”
Nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt không che giấu được cảm3giác mới lạ.
Nàng bắt đầu dạo bước bên cạnh giếng phi thăng.
“Ngươi, các ngươi nữa, tất cả phải thành thật đứng im tại chỗ.” Một vị giáp sĩ ra lệnh.
Nghe thấy lời nói của vị giáp sĩ đó, lông mày cô gái xinh đẹp này hơi nhíu lại. Nhưng sau khi nhận ra tu vi của người này, ánh mắt của nàng cũng chăm chú hơn, cường giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ.
Nàng không phản kháng mà đi theo một đám võ giả phi thăng khác tập trung tại một bên.
Tất cả các võ giả phi thăng đều ôm một ước mơ thật đẹp với Thượng Giới.
Nhưng bọn họ không biết, cạnh tranh trên Thượng Giới còn tàn khốc hơn so với Hạ Giới. Khi còn ở Hạ Giới, bọn họ tồn tại2ở vị trí đỉnh cao, là vương giả tuyệt đối nơi Hạ Giới.
Nhưng ở Thượng Giới, võ giả Thần Hải Cảnh lại quá bình thường. Chênh lệch địa vị dường như là một bài học bắt buộc dành cho mỗi vị võ giả phi thăng.
Nàng đứng ở một góc, nhằm làm quen với nguyên khí trời đất mãnh liệt, gương mặt có vẻ hoài niệm.
***
Liên minh Nhân Đạo, ở một giếng phi thăng trong Tam Thanh giới.
Một bóng người leo lên từ trong giếng phi thăng. Một luồng hàn khí đánh tới, nước giếng trên người nàng hóa thành vụn băng.
“Leng keng...”
Nàng lắc nhẹ thân hình một cái, tất cả vụn băng đều rơi xuống giếng.
Tất cả các võ giả phi thăng đều ôm một ước mơ thật đẹp với Thượng Giới.
Nhưng bọn2họ không biết, cạnh tranh trên Thượng Giới còn tàn khốc hơn so với Hạ Giới. Khi còn ở Hạ Giới, bọn họ tồn tại ở vị trí đỉnh cao, là vương giả tuyệt đối nơi Hạ Giới.
Nhưng ở Thượng Giới, võ giả Thần Hải Cảnh lại quá bình thường. Chênh lệch địa vị dường như là một bài học bắt buộc dành cho mỗi vị võ giả phi thăng.
Nàng đứng ở một góc, nhằm làm quen với nguyên khí trời đất mãnh liệt, gương mặt có vẻ hoài niệm.
“Năm đó phu quân mới chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh, bây giờ đã qua sáu năm, không biết tu vi của chàng là gì? Phải chăng đã bước vào Thần Hải...”
Nàng chính là Ninh Vũ Điệp, Điện chủ Vân Điện.
Trải qua mấy năm9tu luyện, tu vi của nàng cũng đã đột phá Thần Hải.
Năm đó, khi La Chinh rời đi, nàng đã sinh một đứa con trai, đặt tên là La Niệm. Nàng muốn gửi gắm nỗi nhớ nhung đối với La Chinh vào con trai của mình.
Nhưng đã mấy năm trôi qua, La Niệm cũng đã được bảy tuổi. Nhìn gương mặt giống như khuôn đúc với La Chinh của La Niệm, nỗi nhớ nhung của nàng chẳng những không giảm đi mà ngày càng mãnh liệt.
Võ giả kết làm bạn đời với nhau, cách xa mấy năm, thậm chí mấy chục năm cũng là chuyện bình thường.
Có người cực đoan, bế quan một lèo tới cả trăm năm. Mặc dù chỉ cách một cánh cửa, nhưng khi gặp lại đã là trăm năm.
Nhưng tình4cảm giữa La Chinh và Khê Ấu Cầm không lớn, tâm cảnh cũng chưa lắng xuống qua thời gian, làm sao có chuyện khổ vì tương tư như nàng?
Để giảm bớt nỗi giày vò do nhớ nhung gây ra, nàng tĩnh tâm khổ tu. Không ngờ qua sáu năm, nàng đã đột phá Thần Hải Cảnh.
La Niệm cũng tròn bảy tuổi. Từ nhỏ thằng bé đã rất thông minh, cộng thêm địa vị của Vân Điện ở Trung Vực, căn cơ của nó đã mạnh hơn những đứa trẻ bình thường. Sáu tuổi đã đột phá Tiên Thiên, bây giờ tu vi của La Niệm đã là Tiên Thiên tứ trọng.
Lần phi thăng Thượng Giới này, vốn dĩ nàng cũng không muốn xa La Niệm, nhưng cuối cùng vẫn quyết đi tìm chồng.
“Đại Giới này vô biên vô tận, mênh mông đến mức ngươi không thể nào tưởng tượng được.”
“Cho dù dùng tốc độ của võ giả Thần Hải Cảnh để bay thì có lẽ cũng phải mất mấy trăm năm mới bay được từ Đại Giới này đến Đại Giới khác.”
“Chúng ta thuộc thánh địa Ngọc Thanh của Tam Thanh giới, là thánh địa thập phẩm. Giới chủ Tam Thanh giới cũng là Thánh chủ thánh địa Ngọc Thanh chúng ta...”
Vị giáp sĩ Thần Hải Cảnh trước mắt giảng giải vài điều cơ bản cho võ giả phi thăng nghe.
Ninh Vũ Điệp nghe xong, trong lòng không khỏi chấn động.
Nàng biết các khu vực trong Thượng Giới rất rộng, Đại Thế Giới chỗ nàng không thể so sánh nổi.
Cho dù nàng phi thăng Thượng Giới, con đường tìm kiếm La Chinh nhất định cũng sẽ rất gian khổ.
Nhưng nghe vị giáp sĩ trước mặt nói về diện tích của một trăm nghìn Đại Giới, chúng vẫn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của nàng.
Muốn băng qua một Đại Giới, với tốc độ bay của võ giả Thần Hải Cảnh phải tốn mất trăm năm?
Như vậy, Đại Giới này lớn đến mức khủng khiếp. Huống chi còn có đến trăm nghìn Đại Giới. Muốn tìm phu quân, chỉ sợ còn khó hơn mò kim đáy biển.
Nàng đã phi thăng lên, lại phi thăng đến một thánh địa thập phẩm?
Thực lực của thánh địa này mạnh đến cỡ nào.
Đủ loại suy nghĩ khiến tâm Ninh Vũ Điệp loạn như ma.
“Tất cả các võ giả phi thăng đi theo ta.” Sau khi vị giáp sĩ kia giới thiệu đại khái tình hình xong, lập tức dẫn đám Ninh Vũ Điệp đi, vừa đi vừa thở dài: “Chiến trường mộng ảo mở ra, võ giả phi thăng đang đào quặng đều chạy hết vào chiến trường. Bây giờ toàn bộ mạch khoáng đều trong trạng thái bỏ hoang, thiếu người làm. Các ngươi phải theo ta đến mạch khoáng của thánh địa Ngọc Thanh để đào quặng.”
Thì ra khi chiến trường mộng ảo mở ra, tất cả các võ giả Thần Hải Cảnh đều có thể tham dự.
Mặc dù mạch khoáng có lệnh cấm võ giả phi thăng tham gia chiến trường mộng ảo, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản nổi. Dù sao thì chỉ cần bước ra một bước là võ giả Thần Hải Cảnh đã có thể tiến vào bên trong, bọn họ có muốn cản cũng không cản được.
Nhưng điều càng khiến cho người ta tức giận hơn nữa là thánh địa Ngọc Thanh nghiêm cấm đám chấp sự bọn họ không được tiến vào chiến trường mộng ảo, thế nên bọn họ đành phải bỏ qua cơ hội rèn luyện tốt này.
“Đào quặng? Cần đào bao lâu?” Một vị võ giả phi thăng hỏi.
“Ha ha, vậy thì phải xem thực lực của ngươi rồi. Có một số người may mắn, cộng thêm gan lớn thì đào năm ba năm, cũng có võ giả phi thăng đào hơn một trăm năm.” Vị giáp sĩ Thần Hải Cảnh kia cười nói.
Nghe xong, tất cả các võ giả phi thăng đều ngây người.
Phi thăng Thượng Giới xong lại phải lưu lại mất trăm năm? Điều này quả thật quá khác xa so với mong muốn của bọn họ.
Ninh Vũ Điệp im lặng đi theo phía sau đội ngũ, trong lòng nàng cũng rất bàng hoàng, không biết phải đối mặt như thế nào.
Vốn dĩ Ninh Vũ Điệp cũng là một cô gái có tính tự chủ. Nhưng sau khi gả cho La Chinh, tâm tư của nàng đã thay đổi, nàng có một sự ỷ lại đặc biệt vào La Chinh.
Nhưng bây giờ, La Chinh lại không thể xuất hiện trước mặt nàng.
Với thiên phú của phu quân, chàng có khả năng trở thành một võ giả nòng cốt của một thánh địa thập phẩm.
Nhưng trong Thượng Giới có quá nhiều Đại Giới như vậy, không biết chàng đã tiến vào thánh địa thập phẩm nào?
Chẳng lẽ nàng phải ở lại đây đào quặng suốt mấy chục năm sao?
Trong lòng nàng vô cùng hối hận. Sớm biết như vậy nàng đã không phi thăng. Dù sao ở Hạ Giới cũng còn Niệm Nhi nàng phải lo lắng...
Đám giáp sĩ đưa nhóm Ninh Vũ Điệp đi xuyên qua một con đường không gian.
Nhưng mới đi được nửa khắc, lại có một vị giáp sĩ tiến vào trong đội ngũ, chặn trước mặt Ninh Vũ Điệp: “Ngươi không cần đi đào quặng.”
“Sao?” Ninh Vũ Điệp sững sờ.
“Ngươi hãy đi với ta.” Vị giáp sĩ kia nói tiếp.
Mắt Ninh Vũ Điệp sáng lên, không biết mình gặp phải chuyện gì. Dù sao sau khi phi thăng, nàng đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nàng không cần đào quặng, xem ra chắc là chuyện tốt.
Thế là Ninh Vũ Điệp đi theo vị giáp sĩ kia, rời khỏi đội ngũ võ giả phi thăng. Đi bên trong con đường không gian được một lúc, nàng liền rời khỏi, tiến vào một tòa thành lớn.
Tán thưởng độ hùng vĩ của tòa thành một lúc, Ninh Vũ Điệp được dẫn vào một cung điện tinh xảo.
Trong cung điện đang tập trung hơn mười cô gái, tu vi đều là Thần Hải Cảnh.
Nghe các nàng trò chuyện, Ninh Vũ Điệp mới biết những cô gái này cũng là võ giả phi thăng giống nàng.
Sau khi phi thăng không lâu, tất cả đều được đưa đến đây, mọi người cũng không rõ là có chuyện gì.
Bên ngoài cung điện này có người canh giữ, không được tùy tiện ra ngoài.
Lúc này, trong lòng Ninh Vũ Điệp dâng lên một dự cảm xấu.
Rất nhiều cô gái cũng không rõ vận mệnh của mình như thế nào, chỉ biết dốc lòng tu luyện.
Chờ mất nửa tháng, ba chàng thanh niên chậm rãi bước vào từ bên ngoài cung điện, uy thế trên người tỏa ra cho thấy là cường giả Thần Cực Cảnh.
Bị sóng xung kích ép chặt vào cành cây, gương mặt xinh đẹp của Lam Nhiễm đầy vẻ3 phiền muộn.
Biết vậy, nàng đã không để cho tên này ra tay. Thật là dã 5man.
Sau khi khói đen tản đi hết, bóng dáng La Chinh chậm rãi xuất hiện. Hắn vẫn đứng im trên cành cây như trước, cơ thể hoàn toàn không chút vết thương nào.
Đợi lực va chạm của vụ nổ tan đi, mọi người mới rời khỏi chỗ nấp, 9nhảy lên tán cây rộng lớn.
Ngoài Lam Nhiễm, Lưu Vũ và Bạch Vi, sắc mặt 6của những người còn lại đều trắng bệch. Mặc dù bọn họ cách trung tâm vụ nổ kia8 khá xa, nhưng bị lực va chạm kia chèn ép, bọn họ vẫn bị thương nhẹ, khí huyết toàn thân lưu chuyển không được thoải mái. Kinh mạch xảy ra hiện tượng tắc nghẽn, ai nấy đều vội vàng móc đan dược ra uống
“Tại sao khả năng chống đỡ lực va chạm của hắn lại mạnh đến như vậy?” Lam Nhiễm lẩm bẩm. Nhìn La Chinh, nàng bỗng có cảm giác ông trời không được công bằng. Cùng là võ giả Thần Hải Cảnh, tại sao lại có sự chênh lệch lớn đến như thế.
Sau khi La Chinh giải quyết đám kiến hung bạo này chỉ trong một lần duy nhất, nhánh cây thứ tám không còn gì cản trở nữa.
Vốn phải mất đến mấy canh giờ mới có thể thông qua nhánh cây thứ tám, nhưng bây giờ chỉ chưa đầy một nén nhang đã có thể thông qua.
Giẫm lên bàn đá trên nhánh cây, mọi người tiếp tục hướng lên trên.
“Nguyên khí trời đất nơi này mãnh liệt thật.”
Nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt không che giấu được cảm3giác mới lạ.
Nàng bắt đầu dạo bước bên cạnh giếng phi thăng.
“Ngươi, các ngươi nữa, tất cả phải thành thật đứng im tại chỗ.” Một vị giáp sĩ ra lệnh.
Nghe thấy lời nói của vị giáp sĩ đó, lông mày cô gái xinh đẹp này hơi nhíu lại. Nhưng sau khi nhận ra tu vi của người này, ánh mắt của nàng cũng chăm chú hơn, cường giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ.
Nàng không phản kháng mà đi theo một đám võ giả phi thăng khác tập trung tại một bên.
Tất cả các võ giả phi thăng đều ôm một ước mơ thật đẹp với Thượng Giới.
Nhưng bọn họ không biết, cạnh tranh trên Thượng Giới còn tàn khốc hơn so với Hạ Giới. Khi còn ở Hạ Giới, bọn họ tồn tại2ở vị trí đỉnh cao, là vương giả tuyệt đối nơi Hạ Giới.
Nhưng ở Thượng Giới, võ giả Thần Hải Cảnh lại quá bình thường. Chênh lệch địa vị dường như là một bài học bắt buộc dành cho mỗi vị võ giả phi thăng.
Nàng đứng ở một góc, nhằm làm quen với nguyên khí trời đất mãnh liệt, gương mặt có vẻ hoài niệm.
***
Liên minh Nhân Đạo, ở một giếng phi thăng trong Tam Thanh giới.
Một bóng người leo lên từ trong giếng phi thăng. Một luồng hàn khí đánh tới, nước giếng trên người nàng hóa thành vụn băng.
“Leng keng...”
Nàng lắc nhẹ thân hình một cái, tất cả vụn băng đều rơi xuống giếng.
Tất cả các võ giả phi thăng đều ôm một ước mơ thật đẹp với Thượng Giới.
Nhưng bọn2họ không biết, cạnh tranh trên Thượng Giới còn tàn khốc hơn so với Hạ Giới. Khi còn ở Hạ Giới, bọn họ tồn tại ở vị trí đỉnh cao, là vương giả tuyệt đối nơi Hạ Giới.
Nhưng ở Thượng Giới, võ giả Thần Hải Cảnh lại quá bình thường. Chênh lệch địa vị dường như là một bài học bắt buộc dành cho mỗi vị võ giả phi thăng.
Nàng đứng ở một góc, nhằm làm quen với nguyên khí trời đất mãnh liệt, gương mặt có vẻ hoài niệm.
“Năm đó phu quân mới chỉ có tu vi Sinh Tử Cảnh, bây giờ đã qua sáu năm, không biết tu vi của chàng là gì? Phải chăng đã bước vào Thần Hải...”
Nàng chính là Ninh Vũ Điệp, Điện chủ Vân Điện.
Trải qua mấy năm9tu luyện, tu vi của nàng cũng đã đột phá Thần Hải.
Năm đó, khi La Chinh rời đi, nàng đã sinh một đứa con trai, đặt tên là La Niệm. Nàng muốn gửi gắm nỗi nhớ nhung đối với La Chinh vào con trai của mình.
Nhưng đã mấy năm trôi qua, La Niệm cũng đã được bảy tuổi. Nhìn gương mặt giống như khuôn đúc với La Chinh của La Niệm, nỗi nhớ nhung của nàng chẳng những không giảm đi mà ngày càng mãnh liệt.
Võ giả kết làm bạn đời với nhau, cách xa mấy năm, thậm chí mấy chục năm cũng là chuyện bình thường.
Có người cực đoan, bế quan một lèo tới cả trăm năm. Mặc dù chỉ cách một cánh cửa, nhưng khi gặp lại đã là trăm năm.
Nhưng tình4cảm giữa La Chinh và Khê Ấu Cầm không lớn, tâm cảnh cũng chưa lắng xuống qua thời gian, làm sao có chuyện khổ vì tương tư như nàng?
Để giảm bớt nỗi giày vò do nhớ nhung gây ra, nàng tĩnh tâm khổ tu. Không ngờ qua sáu năm, nàng đã đột phá Thần Hải Cảnh.
La Niệm cũng tròn bảy tuổi. Từ nhỏ thằng bé đã rất thông minh, cộng thêm địa vị của Vân Điện ở Trung Vực, căn cơ của nó đã mạnh hơn những đứa trẻ bình thường. Sáu tuổi đã đột phá Tiên Thiên, bây giờ tu vi của La Niệm đã là Tiên Thiên tứ trọng.
Lần phi thăng Thượng Giới này, vốn dĩ nàng cũng không muốn xa La Niệm, nhưng cuối cùng vẫn quyết đi tìm chồng.
“Đại Giới này vô biên vô tận, mênh mông đến mức ngươi không thể nào tưởng tượng được.”
“Cho dù dùng tốc độ của võ giả Thần Hải Cảnh để bay thì có lẽ cũng phải mất mấy trăm năm mới bay được từ Đại Giới này đến Đại Giới khác.”
“Chúng ta thuộc thánh địa Ngọc Thanh của Tam Thanh giới, là thánh địa thập phẩm. Giới chủ Tam Thanh giới cũng là Thánh chủ thánh địa Ngọc Thanh chúng ta...”
Vị giáp sĩ Thần Hải Cảnh trước mắt giảng giải vài điều cơ bản cho võ giả phi thăng nghe.
Ninh Vũ Điệp nghe xong, trong lòng không khỏi chấn động.
Nàng biết các khu vực trong Thượng Giới rất rộng, Đại Thế Giới chỗ nàng không thể so sánh nổi.
Cho dù nàng phi thăng Thượng Giới, con đường tìm kiếm La Chinh nhất định cũng sẽ rất gian khổ.
Nhưng nghe vị giáp sĩ trước mặt nói về diện tích của một trăm nghìn Đại Giới, chúng vẫn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của nàng.
Muốn băng qua một Đại Giới, với tốc độ bay của võ giả Thần Hải Cảnh phải tốn mất trăm năm?
Như vậy, Đại Giới này lớn đến mức khủng khiếp. Huống chi còn có đến trăm nghìn Đại Giới. Muốn tìm phu quân, chỉ sợ còn khó hơn mò kim đáy biển.
Nàng đã phi thăng lên, lại phi thăng đến một thánh địa thập phẩm?
Thực lực của thánh địa này mạnh đến cỡ nào.
Đủ loại suy nghĩ khiến tâm Ninh Vũ Điệp loạn như ma.
“Tất cả các võ giả phi thăng đi theo ta.” Sau khi vị giáp sĩ kia giới thiệu đại khái tình hình xong, lập tức dẫn đám Ninh Vũ Điệp đi, vừa đi vừa thở dài: “Chiến trường mộng ảo mở ra, võ giả phi thăng đang đào quặng đều chạy hết vào chiến trường. Bây giờ toàn bộ mạch khoáng đều trong trạng thái bỏ hoang, thiếu người làm. Các ngươi phải theo ta đến mạch khoáng của thánh địa Ngọc Thanh để đào quặng.”
Thì ra khi chiến trường mộng ảo mở ra, tất cả các võ giả Thần Hải Cảnh đều có thể tham dự.
Mặc dù mạch khoáng có lệnh cấm võ giả phi thăng tham gia chiến trường mộng ảo, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản nổi. Dù sao thì chỉ cần bước ra một bước là võ giả Thần Hải Cảnh đã có thể tiến vào bên trong, bọn họ có muốn cản cũng không cản được.
Nhưng điều càng khiến cho người ta tức giận hơn nữa là thánh địa Ngọc Thanh nghiêm cấm đám chấp sự bọn họ không được tiến vào chiến trường mộng ảo, thế nên bọn họ đành phải bỏ qua cơ hội rèn luyện tốt này.
“Đào quặng? Cần đào bao lâu?” Một vị võ giả phi thăng hỏi.
“Ha ha, vậy thì phải xem thực lực của ngươi rồi. Có một số người may mắn, cộng thêm gan lớn thì đào năm ba năm, cũng có võ giả phi thăng đào hơn một trăm năm.” Vị giáp sĩ Thần Hải Cảnh kia cười nói.
Nghe xong, tất cả các võ giả phi thăng đều ngây người.
Phi thăng Thượng Giới xong lại phải lưu lại mất trăm năm? Điều này quả thật quá khác xa so với mong muốn của bọn họ.
Ninh Vũ Điệp im lặng đi theo phía sau đội ngũ, trong lòng nàng cũng rất bàng hoàng, không biết phải đối mặt như thế nào.
Vốn dĩ Ninh Vũ Điệp cũng là một cô gái có tính tự chủ. Nhưng sau khi gả cho La Chinh, tâm tư của nàng đã thay đổi, nàng có một sự ỷ lại đặc biệt vào La Chinh.
Nhưng bây giờ, La Chinh lại không thể xuất hiện trước mặt nàng.
Với thiên phú của phu quân, chàng có khả năng trở thành một võ giả nòng cốt của một thánh địa thập phẩm.
Nhưng trong Thượng Giới có quá nhiều Đại Giới như vậy, không biết chàng đã tiến vào thánh địa thập phẩm nào?
Chẳng lẽ nàng phải ở lại đây đào quặng suốt mấy chục năm sao?
Trong lòng nàng vô cùng hối hận. Sớm biết như vậy nàng đã không phi thăng. Dù sao ở Hạ Giới cũng còn Niệm Nhi nàng phải lo lắng...
Đám giáp sĩ đưa nhóm Ninh Vũ Điệp đi xuyên qua một con đường không gian.
Nhưng mới đi được nửa khắc, lại có một vị giáp sĩ tiến vào trong đội ngũ, chặn trước mặt Ninh Vũ Điệp: “Ngươi không cần đi đào quặng.”
“Sao?” Ninh Vũ Điệp sững sờ.
“Ngươi hãy đi với ta.” Vị giáp sĩ kia nói tiếp.
Mắt Ninh Vũ Điệp sáng lên, không biết mình gặp phải chuyện gì. Dù sao sau khi phi thăng, nàng đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nàng không cần đào quặng, xem ra chắc là chuyện tốt.
Thế là Ninh Vũ Điệp đi theo vị giáp sĩ kia, rời khỏi đội ngũ võ giả phi thăng. Đi bên trong con đường không gian được một lúc, nàng liền rời khỏi, tiến vào một tòa thành lớn.
Tán thưởng độ hùng vĩ của tòa thành một lúc, Ninh Vũ Điệp được dẫn vào một cung điện tinh xảo.
Trong cung điện đang tập trung hơn mười cô gái, tu vi đều là Thần Hải Cảnh.
Nghe các nàng trò chuyện, Ninh Vũ Điệp mới biết những cô gái này cũng là võ giả phi thăng giống nàng.
Sau khi phi thăng không lâu, tất cả đều được đưa đến đây, mọi người cũng không rõ là có chuyện gì.
Bên ngoài cung điện này có người canh giữ, không được tùy tiện ra ngoài.
Lúc này, trong lòng Ninh Vũ Điệp dâng lên một dự cảm xấu.
Rất nhiều cô gái cũng không rõ vận mệnh của mình như thế nào, chỉ biết dốc lòng tu luyện.
Chờ mất nửa tháng, ba chàng thanh niên chậm rãi bước vào từ bên ngoài cung điện, uy thế trên người tỏa ra cho thấy là cường giả Thần Cực Cảnh.
Last edited:
Bình luận facebook