Với bản lĩnh thực sự của La Chinh để đối phó với một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh thì còn khá miễn cưỡng. Nếu không phải Ngũ Nhạc Tán Nhân bị thương nặng từ trước thì căn bản hắn không có chút hy vọng nào. Dù là dưới tình cảnh thế này, La Chinh cũng gần như thắng thảm!
Lúc này, trong trận đồ bát quái truyền đến âm thanh rầm rập, thì ra những pho tượng kia đang chậm rãi chuyển động trở lại vị trí ban đầu.
La Chinh ngồi bệt dưới đất nghỉ ngơi một lát, lúc này mới đứng lên.
Nhìn những thi thể của cường giả Chiếu Thần Cảnh nằm la liệt xung quanh, La Chinh khẽ thở dài. Nếu không phải bọn họ không tin hắn thì kết cục đã không thê thảm thế này.
La Chinh nhặt từng món vũ khí của nhóm cường giả Chiếu Thần Cảnh lên, giá trị những món vũ khí này cũng không nhỏ, trong đó có không ít linh khí hạ phẩm, một ít linh khí trung phẩm, thậm chí còn có một linh khí thượng phẩm! Nếu những người này đã chết thì đương nhiên linh khí này cũng thuộc về hắn. Sau khi thu thập hết vũ khí pháp bảo của đám người kia, La Chinh mới bước tới chỗ pho tượng.
Dựa theo phương pháp Xa Đạo Tử ghi lại, La Chinh bắt đầu đẩy mạnh những pho tượng đó.
“Thứ nhất là Càn tam.” La Chinh đẩy ba pho tượng lên chữ “Càn”.
“Thứ hai là Khôn lục.” La Chinh lại đẩy sáu pho tượng lên chữ “Khôn”.
“Thứ ba là…”
“Thứ tư...”
…
“Cuối cùng…”
Đến khi La Chinh đã đẩy tất cả pho tượng tới vị trí thích hợp thì trận đồ bát quái khắc trên mặt đất bắt đầu chậm rãi chuyển động. Lần lượt từ vòng ngoài đến vòng trong, trận đồ bát quái di chuyển một hồi thì phát ra tiếng “lạch cạch” không ngừng khi cơ quan được kích hoạt. Sau đó, nó bắt đầu phát ra từng tia sáng trắng.
“Xong rồi!” La Chinh vui vẻ kêu lên.
Trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, phá giải được trận đồ bát quái này, rốt cuộc sẽ xuất hiện biến hóa thế nào?
Khi vầng sáng dần biến mất, bên trong trận đồ bát quái đột nhiên xuất hiện một “người”.
Nhìn kỹ lại thì “người” này kỳ thật chỉ là một con rối, có điều La Chinh cho rằng con rối này là đồ vật bình thường duy nhất bên trong Tiên Phủ, bởi vì nó chỉ cao xấp xỉ La Chinh.
Con rối vừa xuất hiện liền thì thào nói: “Ba nghìn năm… Ba nghìn năm rồi… Rốt cuộc cũng có người xuất hiện!”
Tuy con rối này không hề biểu hiện sự công kích, nhưng La Chinh vẫn cảnh giác cao độ, vội kéo giãn khoảng cách với nó. Không ngờ con rối này có thể nói chuyện, hơn nữa nhìn dáng vẻ kích động của nó thì dường như nó có thể biểu đạt tình cảm của mình!
“Ngươi là ai?” La Chinh thận trọng hỏi.
“Ta? Ngươi gọi ta A Phúc là được. Ta là tôi tớ của Tiên Phủ…” Con rối tự giới thiệu.
“A Phúc? Ngươi rốt cuộc là con rối hay người?” La Chinh không phải chưa từng nhìn thấy con rối, nhưng dù thợ thủ công tốt nhất ở Đông Vực cũng chỉ có thể làm ra con rối biết đi. Nhưng con rối có thể nói chuyện và biểu đạt cảm xúc như con người thì quả thật chưa từng nghe nói. Vậy nên La Chinh hơi nghi ngờ A Phúc này là do người nào đó cải trang.
“Ta đương nhiên là con rối… Nếu ta là người thì tốt quá, có thể yên tâm già đi, yên tâm chết đi, còn bất tử bất diệt giống như bây giờ mới là sự tra tấn lớn nhất!” Tâm trạng A Phúc tựa hồ có chút suy sụp.
Nghe A Phúc nói như vậy, La Chinh cũng có chút mơ hồ.
“Cảnh giới mà võ giả theo đuổi chính là bất tử bất diệt, ngươi ở trong Tiên Phủ sao lại muốn chết đi?”
A Phúc khẽ cười: “Nếu ngươi bị cầm tù ở một nơi, ngày ngày không có ai làm bạn, vĩnh viễn đều chỉ có một mình cô đơn mấy nghìn năm, ngươi có muốn chết không?”
La Chinh trầm mặc một lát, cảm thấy A Phúc nói có lý. Những năm tháng cô độc đằng đẵng như thế thì thà chết còn hơn.
“Nhưng ngươi chỉ là con rối mà thôi, sao lại cảm thấy cô đơn?”
A Phúc lắc đầu.
“Mặc dù thân thể ta là con rối, nhưng trên thực tế là do chủ nhân Tiên Phủ luyện chế từ linh hồn con người, cho nên thẳng thắn mà nói thì ta cũng có thể được gọi là một con người.”
Lấy linh hồn để luyện chế con rối!
Bí thuật thần bí bậc này, La Chinh chưa từng nghe thấy, thật sự là tài nghệ cao siêu.
Thấy dáng vẻ khiếp sợ của La Chinh, A Phúc tiếp tục nói: “Nhưng may sao, cuối cùng ta cũng chờ được. Ba nghìn năm… Ta rốt cuộc cũng chờ được người thứ tư tới.”
“Người thứ tư?” La Chinh tò mò hỏi: “Trước đây từng có người xông vào Tiên Phủ?”
A Phúc gật đầu: “Người xông vào Tiên Phủ đương nhiên là có! Có điều bọn họ đều thất bại, tất cả đều đã chết. Ta hy vọng… ngươi có thể thành công. Ta thật sự không muốn chờ thêm nữa.”
“Đều thất bại? Chết? Nghĩa là sao?” Chân mày La Chinh cau lại.
“Muốn trở thành chủ nhân của Tiên Phủ thì phải vượt qua khảo nghiệm. Trong khảo nghiệm tất nhiên sẽ có nguy hiểm, nếu thất bại thì sẽ chết…” A Phúc chậm rãi nói.
“Thất bại thì sẽ chết, ta có thể không tham gia được không?” La Chinh nhìn chằm chằm A Phúc.
A Phúc khẽ mỉm cười. “Dựa theo quy định thì có thể, tiên nhân cường đại sẽ không bức bách người khác trở thành chủ nhân Tiên Phủ của hắn. Chỉ có người có duyên thật sự mới có tư cách. Thế nhưng… Ta không muốn chờ đợi nữa. Ta phải tranh thủ từng cơ hội. Vậy nên, ngươi không muốn tham gia khảo nghiệm cũng nhất định phải tham gia, nếu không ta sẽ không thả ngươi ra.”
Này…
La Chinh chợt cảm thấy có chút chán nản. Đây là muốn ép mua ép bán, hắn không muốn tham gia khảo nghiệm cũng không được.
A Phúc nhìn thấu tâm tư của La Chinh, vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, vì để ngươi vượt qua khảo nghiệm, ta sẽ liều mạng giúp ngươi. Ta chờ mấy nghìn năm mới chờ được ngươi, tuy khảo nghiệm rất nguy hiểm, nhưng ta sẽ giúp đỡ ngươi hết mình…”
La Chinh thở dài: “Vậy được rồi, vượt qua khảo nghiệm bằng cách nào? Khảo nghiệm diễn ra ở đâu?”
A Phúc khoát tay, nói: “Ngươi đi theo ta!”
Sau đó A Phúc xoay người đi về phía sau. Giờ phút này, những kết giới màu hồng bao quanh đình mới dần biến mất.
La Chinh nhìn A Phúc chậm chạp đi phía trước, nghĩ thầm hay là nhân lúc này chạy trốn, dựa vào ưu thế tốc độ men theo con đường nhỏ bằng ngọc thạch này là có thể trở về. Những cao thủ Tiên Thiên bên ngoài hoàn toàn không có uy hiếp quá lớn với mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, La Chinh vẫn quyết định bỏ ý tưởng này. Vất vả lắm mới đến được đây, thậm chí sống sót sau Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, hắn không thể về tay không được! Như vậy mới càng đáng buồn!
A Phúc và La Chinh bước lên một con đường nhỏ bằng ngọc thạch khác. Cuối đường dẫn tới một khoảng sân khác trong Tiên Phủ.
Khi A Phúc và La Chinh bước lên con đường này, đàn cá chép gấm rối rít bơi đến nơi đây. Rồi đột ngột, có một con cá chép gấm nhảy tới chỗ hai người.
“Cẩn thận!” La Chinh nhắc nhở.
Trước đây hắn từng được chứng kiến uy lực của cá chép gấm, xé xác một cường giả Chiếu Thần Cảnh chỉ trong chốc lát.
A Phúc ngẩng đầu nhìn con cá chép gấm đang nhào tới, sau đó đột ngột duỗi tay. Những ngón tay như cành củi khô của nó lập tức vươn dài tới bảy, tám trượng! Con cá chép gấm bị năm ngón tay của A phúc đâm xuyên qua, dù quẫy đuôi thế nào cũng không tránh thoát bàn tay của nó.
Chỉ thấy A Phúc bóp nhẹ một cái, con cá chép gấm to lớn lập tức bị cắt thành mấy khúc. A Phúc tùy tiện vung tay, mấy khúc cá kia lập tức rơi xuống nước.
“Đàn cá chép gấm này nuôi lâu lắm rồi, trở nên không nghe lời nữa. Ta nhớ rõ mấy nghìn năm trước, mấy con cá này không dám làm càn trước mặt chủ nhân.” A Phúc vừa nói vừa co ngón tay lại như cũ.
Thấy cảnh tượng như vậy, La Chinh cũng âm thầm kinh hãi. May mà vừa rồi hắn không chạy trốn. A Phúc này mặc dù chỉ là một con rối nhưng lại cực kỳ mạnh. Đừng nói là hắn, dù là những cường giả Chiếu Thần Cảnh tự mình ra tay cũng không tránh khỏi kết cục chết ngay tức khắc
Con cá chép gấm bị cắt thành mấy khúc vừa rơi xuống nước liền bị đám cá trong ao nhào đến xâu xé. Lập tức, nước trong ao không ngừng dập dềnh, gợn lên từng đợt sóng cuộn trào như sóng thần trên biển. Đàn cá chép gấm ở đây không ngốc, thấy đồng bọn của mình bị A Phúc hạ độc thủ liền lặn sâu dưới đáy nước, không con nào dám nhảy lên tấn công A Phúc và La Chinh nữa.
Bởi vì A Phúc đi chậm nên mất khá nhiều thời gian mới đi hết con đường ngọc thạch này, cuối cùng băng qua cổng bước vào trong biệt viện. Vừa vào, La Chinh liền trông thấy ba con rối được đặt dọc theo biệt viện. Tuy nhiên, chúng không có vẻ tinh xảo chân thật như A Phúc.
Thấy ánh mắt La Chinh dừng trên người ba con rối kia, A Phúc lên tiếng: “Ngươi có thể lựa chọn trước một chút, mấy con rối này vốn chuẩn bị cho ngươi.”
“Nghĩa là sao?” La Chinh hỏi.
“Nếu ngươi không vượt qua được khảo nghiệm, ta sẽ cứu ngươi, đồng thời rút linh hồn ngươi đặt vào trong con rối này, làn bạn với ta vượt qua năm tháng…” A Phúc nhìn ba con rối phía trước: “Linh hồn của những kẻ thất bại trước đó từng sống trong mấy con rối này, đáng tiếc… Tay nghề của ta không bằng chủ nhân Tiên Phủ, Dưỡng Hồn Mộc trong con rối chỉ có thể nuôi dưỡng linh hồn được một nghìn năm mà thôi, không thể đạt được sự bất tử bất diệt thật sự.”
Thì ra vì để tìm một người bạn cho mình mà A Phúc đã tự làm ra vài con rối. Linh hồn những người bước vào Tiên Phủ mà không thể vượt qua khảo nghiệm đã bị nhốt bên những con rối này. Có điều tay nghề của A Phúc không thể sánh bằng Tiên Nhân thật sự, nên tuy chúng không bị hỏng nhưng linh hồn trong đó cũng chậm rãi cạn kiệt tan biến sau nghìn năm luyện chế.
Nghĩ đến chuyện nếu mình thất bại thì cũng sẽ bị A Phúc rút linh hồn đặt vào trong con rối như vậy, trải qua hơn một nghìn năm cô độc, La Chinh nhịn không được mà nuốt nước miếng. Cuộc sống như vậy, ngẫm lại quả thật có chút đáng sợ.
Bình luận facebook