Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1320
Chương 1320: Ra trận
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thậm chí, khí thế của đại đạo đó còn hoàn chỉnh hơn của Hiên Viên Thần Phong vô số lần, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Nếu so sánh lĩnh ngộ thần đạo của Hiên Viên Thần Phong với một hạt giống chỉ vừa nảy mầm, vậy thì uy thể thần đạo ẩn trong một kiểm trước mắt có thể so sánh với một cây đại thụ che trời.
Đương nhiên, điều này không liên quan đến uy lực, mà chỉ xét về trình độ lĩnh ngộ thần đạo mà thôi.
Nộ Phong nghĩ mãi mà không ra, Thiên Kiều Nhân tộc này dựa vào đâu mà có thể làm ra chuyện không tưởng như thể.
“Nộ Phong của Ma tộc, bại.” Các thánh địa lớn của Ma tộc vốn đã cực kỳ yên tĩnh.
Trước đó, tâm trạng của rất nhiều võ3giả Ma tộc, từ Giới chủ, Thiên Tôn đến võ giả bình thường đã không được tốt rồi.
Lúc này, lại càng không có ai lên tiếng.
Nhưng đối với Nhân tộc mà nói, đặc biệt là thánh địa Nhân tộc trong Chư Thần Vô Niệm, không ai là không sôi trào cả.
“Một chiều, vẫn chỉ một chiêu.” “Ta đã nói rồi mà, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu là một kẻ khác người.
Mặc dù hắn là Thiên Kiều nhưng lại có thực lực chiến một trận với Đạo Tử.
Nguyên nhân nằm ở thanh kiếm của hắn.” “Ha ha, lần này xem như Ma tộc mất hết mặt mũi rồi.” Không chỉ có mấy chục nghìn thánh địa của Chư Thần Vô Niềm vui mừng...
Mặc dù liên minh Nhân Đạo, Chư Thần Vô Niệm và thành vực Vạn Phật vốn không hòa hợp2với nhau nhưng chung quy vẫn là cùng một chủng tộc.
Tất nhiên, võ giả liên minh Nhân Đạo và thành vực Vạn Phật cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
Cửu cung chủ của thánh địa Ngọc Thanh cười nói: “Lợi hại, lần này Chư Thần Vô Niệm phái đi toàn là quái vật.
Đáng tiếc, lúc này gã đã không có cơ hội giải đáp nghi vấn trong lòng.
Một kiếm bình thường kia chém đến, gã không còn không gian né tránh.
Một dòng máu từ trên người gã chậm rãi chảy ra.
Đây là lần thứ hai gã bị giết.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu khinh thường liếc mắt nhìn Nộ Phong một cái, sau đó thu kiếm quay người trở về quân cờ.
Nguyên nhân nằm ở thanh kiếm của hắn.” “Ha ha, lần này xem như Ma tộc mất hết mặt mũi3rồi.” Không chỉ có mấy chục nghìn thánh địa của Chư Thần Vô Niềm vui mừng...
Mặc dù liên minh Nhân Đạo, Chư Thần Vô Niệm và thành vực Vạn Phật vốn không hòa hợp với nhau nhưng chung quy vẫn là cùng một chủng tộc.
Tất nhiên, võ giả liên minh Nhân Đạo và thành vực Vạn Phật cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
Cửu cung chủ của thánh địa Ngọc Thanh cười nói: “Lợi hại, lần này Chư Thần Vô Niệm phái đi toàn là quái vật.
Liên minh Nhân Đạo chúng ta chắc thấp hơn một bậc rồi.” Mặc dù Đại Giới do liên minh Nhân Đạo quản lý không thua kém Chư Thần Vô Niệm, nhưng nội tình lại kém xa.
Nguyên nhân bởi vì liên minh Nhân Đạo chỉ là do vô số thánh địa Nhân tộc hợp lại, tạo9thành một thế lực lớn mà thôi.
Nhưng Chư Thần Vô Niệm lại do tứ đại gia tộc chính hình thành.
Nội tình của tứ đại gia tộc trong vũ trụ sâu rộng hơn liên minh Nhân Đạo nhiều.
“Những người này...
mạnh thật.” Ninh Vũ Điệp cũng bình luận một câu tương tự.
Nàng không hiểu được một kiểm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, nhưng không khó để đánh giá uy lực phát ra từ một kiếm này.
Cửu cung chủ nghe Ninh Vũ Điệp nói vậy, bèn cho rằng Ninh Vũ Điệp đang lo lắng cho La Chinh, không khỏi khuyên nhủ: “Thật ra La Chinh có thể xếp vào ba trăm người này đã là giỏi lắm rồi.
Cho dù hắn không thể tiến thêm một bước, thì chờ hắn trở lại liên minh Nhân Đạo chúng ta, chắc chắn sẽ có được địa3vị và thành tựu không thấp.” Ninh Vũ Điệp ngẩn người, sau đó hiểu ý trong lời nói của Cửu cung chủ, nàng mỉm cười đáp lại: “Ta không lo lắng cho La Chinh.
Ta tin vào thực lực của chàng.” “Ồ?” Thấy Ninh Vũ Điệp tự tin với La Chinh như vậy, ánh mắt Cửu cung chủ hiện lên sự kinh ngạc.
Cửu cùng chủ cũng tin vào thực lực của La Chinh, nhưng y càng tin tưởng vào thực lực của Thiên Kiêu, Đạo Tử của các đại chủng tộc hơn.
Tất nhiên, biểu hiện của La Chinh không hề tệ, nhưng so với đám Đạo Tử, Thiên Kiều có được vô số tài nguyên bồi dưỡng thì vẫn tồn tại một sự chênh lệch.
Nghĩ đến đây, Cửu cung chủ hỏi: “Không biết người cho rằng La Chinh sẽ lấy được thứ hạng nào? Tốp năm mươi hay tốp mười?” Ba trăm người này đều được coi là Thiên Kiều, nhưng năm mươi người đứng đầu lại là Thiên Kiêu cực kỳ lợi hại.
Mười người đứng đầu hoặc là Đạo Tử, hoặc là nhân vật có thể sánh ngang với Đạo Tử như Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.
Ninh Vũ Điệp nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó đáp: “Ta nghĩ hẳn là La Chinh có thể nằm trong tốp ba người đứng đầu.” “Cái gì?” Cửu cung chủ sững sờ, đột nhiên mỉm cười, không nhịn được mà nói: “Ta biết người tin vào phu quân của mình, nhưng đây là ba người đứng đầu đấy...” Ha ha, ha ha...
Cửu cung chủ cười hai tiếng.
Ninh Vũ Điệp hơi nhướng mày, trong lòng nàng thật sự rất muốn cười “ha ha” vào mặt của y.
Ninh Vũ Điệp chưa từng mất lòng tin với La Chinh.
Lúc trước khi mới phi thăng, quả thực nàng không có niềm tin quá lớn vào tình cảnh và địa vị của La Chinh.
Nhưng đó là vì thời gian của La Chinh phi thăng quá ngắn, chỉ vẻn vẹn có sáu năm.
Đối với võ giả có mấy chục nghìn năm tuổi thọ mà nói, đây chỉ như cái chớp mắt.
Trước khi La Chinh phi thăng, hắn vẫn chỉ là một võ giả Sinh Tử Cảnh.
Nhưng tốc độ phát triển của La Chinh đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Ninh Vũ Điệp.
Theo suy nghĩ của nàng, chỉ cần cho La Chinh đầy đủ thời gian, hắn sẽ leo lên vị trí đỉnh cao của vũ trụ này.
Nhưng trên thực tế, La Chinh không cần tốn quá nhiều thời gian để có thể leo lên, hắn chỉ cần sáu năm mà thôi.
Khi La Chinh tham gia chiến trường mộng ảo, tất nhiên sẽ phải đối mặt với cường giả của các thế lực lớn, các Thiên Kiêu, Đạo Tử...
Những căn cứ vào những gì mà La Chinh đã thể hiện, hắn nhất định sẽ nằm trong tốp ba người đứng đầu.
Lúc này, đương nhiên Ninh Vũ Điệp sẽ không phản bác Cửu cung chủ làm gì.
Tin rằng không bao lâu nữa, Cửu cung chủ sẽ thu hồi quan điểm của hắn.
Có lẽ không có võ giả nào cảm thấy ấm ức hơn Nộ Phong.
Lúc trước gã còn âm thầm thấy vui sướng.
Người khác ngay cả cơ hội ra trận một lần cũng không có, mà gã lại có đến mấy lần.
Nhưng bây giờ, trong lòng Nộ Phong lại sinh ra sợ hãi.
Gã không muốn ra trận nữa.
Gã không sợ chết.
Dù sao, muốn chết trong chiến trường mộng ảo này cũng không chết được.
Nhưng mỗi khi bị ném ra một cách trần trụi, bị những người kia nghiền ép, đối với Ma tộc luôn coi trọng vinh quang mà nói, đây quả thật còn khó chịu hơn so với chết.
Nhưng gã không thể chi phối cuộc chiến trên bàn cờ thiên địa này.
Bàn tay ngọc to lớn kia chọn trúng ai, trong đó lại ẩn chứa quy tắc và bí mật gì, không ai biết được.
Nhưng đời chính là vậy, sợ cái gì, cái đó sẽ đến.
Chỉ mới cách có một vòng kể từ khi gã bị Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đánh bại.
Qua một vòng, quân cờ dưới chân gã lại bị bàn tay ngọc nắm lấy lần nữa.
Không thể giãy giụa, bây giờ gã chỉ có thể cầu nguyện là đối thủ của mình yếu hơn một chút.
Cho dù không yêu nhưng cũng đừng là những kẻ như Đạo Tử.
Đó là cuộc chiến hoàn toàn không cùng cấp bậc, hoàn toàn không có gì để thưởng thức.
Vẻ mặt Nộ Phong buồn rười rượi, nhìn bàn tay ngọc to lớn đằng trước.
Quả nhiên, bàn tay ngọc kia lại chộp lấy một quân cờ màu đen.
“Lại là võ giả Nhân tộc?” Nộ Phong mở to cặp mắt trâu của mình, nhìn chằm chằm vào vị võ giả Nhân tộc kia.
Gã đã bị võ giả Nhân tộc hành hạ đến phát sợ.
Ngay sau đó, gã nghe thấy giọng nói của cô gái thần bí truyền đến.
“Võ giả Ma tộc Nộ Phong giao đấu với võ giả Nhân tộc La Chinh.” “La Chinh?” Sắc mặt Nộ Phong hơi cứng lại.
Vũ trụ khổng lồ như vậy, cho dù có rất nhiều Thiên Kiêu nổi tiếng, nhưng cũng chỉ nổi tiếng trong tộc của mình.
Vì thế, Nộ Phong mới không nhận ra Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.
Nhưng La Chinh thì khác.
Toàn bộ vũ trụ, cho dù là Nhân tộc, Ma tộc, Yêu Dạ tộc hay những chủng tộc không có danh tiếng, thì đều đã quá quen với cái tên này.
Thậm chí cả heo, chó, vượn, kiến và tất cả mãnh thú cũng đều nghe nói về tên của người này.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng phải có đủ linh trí mới có thể hiểu được những gì La Chinh nói.
Dù sao, đối tượng Thét Lệnh truyền bá đều bình đẳng.
Toàn bộ sinh linh trong vũ trụ đều có thể nghe được giọng của hắn.
Chỉ có điều, mặc dù danh tiếng La Chinh vang xa, song lại không có mấy ai biết được thực lực của hắn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu so sánh lĩnh ngộ thần đạo của Hiên Viên Thần Phong với một hạt giống chỉ vừa nảy mầm, vậy thì uy thể thần đạo ẩn trong một kiểm trước mắt có thể so sánh với một cây đại thụ che trời.
Đương nhiên, điều này không liên quan đến uy lực, mà chỉ xét về trình độ lĩnh ngộ thần đạo mà thôi.
Nộ Phong nghĩ mãi mà không ra, Thiên Kiều Nhân tộc này dựa vào đâu mà có thể làm ra chuyện không tưởng như thể.
“Nộ Phong của Ma tộc, bại.” Các thánh địa lớn của Ma tộc vốn đã cực kỳ yên tĩnh.
Trước đó, tâm trạng của rất nhiều võ3giả Ma tộc, từ Giới chủ, Thiên Tôn đến võ giả bình thường đã không được tốt rồi.
Lúc này, lại càng không có ai lên tiếng.
Nhưng đối với Nhân tộc mà nói, đặc biệt là thánh địa Nhân tộc trong Chư Thần Vô Niệm, không ai là không sôi trào cả.
“Một chiều, vẫn chỉ một chiêu.” “Ta đã nói rồi mà, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu là một kẻ khác người.
Mặc dù hắn là Thiên Kiều nhưng lại có thực lực chiến một trận với Đạo Tử.
Nguyên nhân nằm ở thanh kiếm của hắn.” “Ha ha, lần này xem như Ma tộc mất hết mặt mũi rồi.” Không chỉ có mấy chục nghìn thánh địa của Chư Thần Vô Niềm vui mừng...
Mặc dù liên minh Nhân Đạo, Chư Thần Vô Niệm và thành vực Vạn Phật vốn không hòa hợp2với nhau nhưng chung quy vẫn là cùng một chủng tộc.
Tất nhiên, võ giả liên minh Nhân Đạo và thành vực Vạn Phật cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
Cửu cung chủ của thánh địa Ngọc Thanh cười nói: “Lợi hại, lần này Chư Thần Vô Niệm phái đi toàn là quái vật.
Đáng tiếc, lúc này gã đã không có cơ hội giải đáp nghi vấn trong lòng.
Một kiếm bình thường kia chém đến, gã không còn không gian né tránh.
Một dòng máu từ trên người gã chậm rãi chảy ra.
Đây là lần thứ hai gã bị giết.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu khinh thường liếc mắt nhìn Nộ Phong một cái, sau đó thu kiếm quay người trở về quân cờ.
Nguyên nhân nằm ở thanh kiếm của hắn.” “Ha ha, lần này xem như Ma tộc mất hết mặt mũi3rồi.” Không chỉ có mấy chục nghìn thánh địa của Chư Thần Vô Niềm vui mừng...
Mặc dù liên minh Nhân Đạo, Chư Thần Vô Niệm và thành vực Vạn Phật vốn không hòa hợp với nhau nhưng chung quy vẫn là cùng một chủng tộc.
Tất nhiên, võ giả liên minh Nhân Đạo và thành vực Vạn Phật cũng cảm thấy nở mày nở mặt.
Cửu cung chủ của thánh địa Ngọc Thanh cười nói: “Lợi hại, lần này Chư Thần Vô Niệm phái đi toàn là quái vật.
Liên minh Nhân Đạo chúng ta chắc thấp hơn một bậc rồi.” Mặc dù Đại Giới do liên minh Nhân Đạo quản lý không thua kém Chư Thần Vô Niệm, nhưng nội tình lại kém xa.
Nguyên nhân bởi vì liên minh Nhân Đạo chỉ là do vô số thánh địa Nhân tộc hợp lại, tạo9thành một thế lực lớn mà thôi.
Nhưng Chư Thần Vô Niệm lại do tứ đại gia tộc chính hình thành.
Nội tình của tứ đại gia tộc trong vũ trụ sâu rộng hơn liên minh Nhân Đạo nhiều.
“Những người này...
mạnh thật.” Ninh Vũ Điệp cũng bình luận một câu tương tự.
Nàng không hiểu được một kiểm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu, nhưng không khó để đánh giá uy lực phát ra từ một kiếm này.
Cửu cung chủ nghe Ninh Vũ Điệp nói vậy, bèn cho rằng Ninh Vũ Điệp đang lo lắng cho La Chinh, không khỏi khuyên nhủ: “Thật ra La Chinh có thể xếp vào ba trăm người này đã là giỏi lắm rồi.
Cho dù hắn không thể tiến thêm một bước, thì chờ hắn trở lại liên minh Nhân Đạo chúng ta, chắc chắn sẽ có được địa3vị và thành tựu không thấp.” Ninh Vũ Điệp ngẩn người, sau đó hiểu ý trong lời nói của Cửu cung chủ, nàng mỉm cười đáp lại: “Ta không lo lắng cho La Chinh.
Ta tin vào thực lực của chàng.” “Ồ?” Thấy Ninh Vũ Điệp tự tin với La Chinh như vậy, ánh mắt Cửu cung chủ hiện lên sự kinh ngạc.
Cửu cùng chủ cũng tin vào thực lực của La Chinh, nhưng y càng tin tưởng vào thực lực của Thiên Kiêu, Đạo Tử của các đại chủng tộc hơn.
Tất nhiên, biểu hiện của La Chinh không hề tệ, nhưng so với đám Đạo Tử, Thiên Kiều có được vô số tài nguyên bồi dưỡng thì vẫn tồn tại một sự chênh lệch.
Nghĩ đến đây, Cửu cung chủ hỏi: “Không biết người cho rằng La Chinh sẽ lấy được thứ hạng nào? Tốp năm mươi hay tốp mười?” Ba trăm người này đều được coi là Thiên Kiều, nhưng năm mươi người đứng đầu lại là Thiên Kiêu cực kỳ lợi hại.
Mười người đứng đầu hoặc là Đạo Tử, hoặc là nhân vật có thể sánh ngang với Đạo Tử như Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.
Ninh Vũ Điệp nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó đáp: “Ta nghĩ hẳn là La Chinh có thể nằm trong tốp ba người đứng đầu.” “Cái gì?” Cửu cung chủ sững sờ, đột nhiên mỉm cười, không nhịn được mà nói: “Ta biết người tin vào phu quân của mình, nhưng đây là ba người đứng đầu đấy...” Ha ha, ha ha...
Cửu cung chủ cười hai tiếng.
Ninh Vũ Điệp hơi nhướng mày, trong lòng nàng thật sự rất muốn cười “ha ha” vào mặt của y.
Ninh Vũ Điệp chưa từng mất lòng tin với La Chinh.
Lúc trước khi mới phi thăng, quả thực nàng không có niềm tin quá lớn vào tình cảnh và địa vị của La Chinh.
Nhưng đó là vì thời gian của La Chinh phi thăng quá ngắn, chỉ vẻn vẹn có sáu năm.
Đối với võ giả có mấy chục nghìn năm tuổi thọ mà nói, đây chỉ như cái chớp mắt.
Trước khi La Chinh phi thăng, hắn vẫn chỉ là một võ giả Sinh Tử Cảnh.
Nhưng tốc độ phát triển của La Chinh đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Ninh Vũ Điệp.
Theo suy nghĩ của nàng, chỉ cần cho La Chinh đầy đủ thời gian, hắn sẽ leo lên vị trí đỉnh cao của vũ trụ này.
Nhưng trên thực tế, La Chinh không cần tốn quá nhiều thời gian để có thể leo lên, hắn chỉ cần sáu năm mà thôi.
Khi La Chinh tham gia chiến trường mộng ảo, tất nhiên sẽ phải đối mặt với cường giả của các thế lực lớn, các Thiên Kiêu, Đạo Tử...
Những căn cứ vào những gì mà La Chinh đã thể hiện, hắn nhất định sẽ nằm trong tốp ba người đứng đầu.
Lúc này, đương nhiên Ninh Vũ Điệp sẽ không phản bác Cửu cung chủ làm gì.
Tin rằng không bao lâu nữa, Cửu cung chủ sẽ thu hồi quan điểm của hắn.
Có lẽ không có võ giả nào cảm thấy ấm ức hơn Nộ Phong.
Lúc trước gã còn âm thầm thấy vui sướng.
Người khác ngay cả cơ hội ra trận một lần cũng không có, mà gã lại có đến mấy lần.
Nhưng bây giờ, trong lòng Nộ Phong lại sinh ra sợ hãi.
Gã không muốn ra trận nữa.
Gã không sợ chết.
Dù sao, muốn chết trong chiến trường mộng ảo này cũng không chết được.
Nhưng mỗi khi bị ném ra một cách trần trụi, bị những người kia nghiền ép, đối với Ma tộc luôn coi trọng vinh quang mà nói, đây quả thật còn khó chịu hơn so với chết.
Nhưng gã không thể chi phối cuộc chiến trên bàn cờ thiên địa này.
Bàn tay ngọc to lớn kia chọn trúng ai, trong đó lại ẩn chứa quy tắc và bí mật gì, không ai biết được.
Nhưng đời chính là vậy, sợ cái gì, cái đó sẽ đến.
Chỉ mới cách có một vòng kể từ khi gã bị Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đánh bại.
Qua một vòng, quân cờ dưới chân gã lại bị bàn tay ngọc nắm lấy lần nữa.
Không thể giãy giụa, bây giờ gã chỉ có thể cầu nguyện là đối thủ của mình yếu hơn một chút.
Cho dù không yêu nhưng cũng đừng là những kẻ như Đạo Tử.
Đó là cuộc chiến hoàn toàn không cùng cấp bậc, hoàn toàn không có gì để thưởng thức.
Vẻ mặt Nộ Phong buồn rười rượi, nhìn bàn tay ngọc to lớn đằng trước.
Quả nhiên, bàn tay ngọc kia lại chộp lấy một quân cờ màu đen.
“Lại là võ giả Nhân tộc?” Nộ Phong mở to cặp mắt trâu của mình, nhìn chằm chằm vào vị võ giả Nhân tộc kia.
Gã đã bị võ giả Nhân tộc hành hạ đến phát sợ.
Ngay sau đó, gã nghe thấy giọng nói của cô gái thần bí truyền đến.
“Võ giả Ma tộc Nộ Phong giao đấu với võ giả Nhân tộc La Chinh.” “La Chinh?” Sắc mặt Nộ Phong hơi cứng lại.
Vũ trụ khổng lồ như vậy, cho dù có rất nhiều Thiên Kiêu nổi tiếng, nhưng cũng chỉ nổi tiếng trong tộc của mình.
Vì thế, Nộ Phong mới không nhận ra Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.
Nhưng La Chinh thì khác.
Toàn bộ vũ trụ, cho dù là Nhân tộc, Ma tộc, Yêu Dạ tộc hay những chủng tộc không có danh tiếng, thì đều đã quá quen với cái tên này.
Thậm chí cả heo, chó, vượn, kiến và tất cả mãnh thú cũng đều nghe nói về tên của người này.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng phải có đủ linh trí mới có thể hiểu được những gì La Chinh nói.
Dù sao, đối tượng Thét Lệnh truyền bá đều bình đẳng.
Toàn bộ sinh linh trong vũ trụ đều có thể nghe được giọng của hắn.
Chỉ có điều, mặc dù danh tiếng La Chinh vang xa, song lại không có mấy ai biết được thực lực của hắn.
Bình luận facebook