Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-1355
Chương 1355: C y trượng chúng sinh
Trong cùng thế hệ, căn bản không tồn tại thứ có thể đả kích được hắn, bởi vì hắn là người mạnh nhất! Thiên phú có đáng kinh ngạc hơn nữa cũng không thể so sánh được với hắn.
Hắn mới chừng đó tuổi mà đã trở thành Đạo Tử, người có thể sánh vai với hắn chỉ dùng một bàn tay là có thể đếm hết.
Nền tảng có thâm hậu đến mấy đi chăng nữa, cũng không thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Sau lưng hắn là Hiên Viên gia, là gia tộc lớn nhất trong vũ trụ...
Tên nhóc kia thì có cái gì có thể đả kích được hắn? Hắn vừa mới kết luận trong lòng, chỉ sợ đòn sát thủ này của La Chinh dùng hai ba lần đã là cực hạn, cuối cùng vẫn sẽ thua Khinh Ngữ.
Nhưng mà cảnh tượng sau đó, lại vượt quá3sức tưởng tượng của Hiên Viên Thần Phong.
Sau khi La Chinh đâm ra kiếm thứ nhất, cũng không định dừng tay...
Kiểm trong tay hắn đánh ra càng lúc càng nhanh! Trong mỗi một kiểm đều ẩn chứa kiếm ý vô cùng sắc bén! Kiểm ý kia rất cực đoan, giống như có thể xuyên qua trời đất, bay về phía Khinh Ngữ! “Vù, vù, vù, vù...” Sau hơn mười kiếm liên tiếp, La Chinh không hề ngừng nghỉ chút nào! “Người này...
quả thật còn hơn cả quái vật.” Hiên Viên Thần Phong trợn mắt nhìn La Chinh với vẻ mặt phức tạp.
Lúc này, thậm chí hắn có chút hồ đồ.
La Chinh này không cắn ngọc chân nguyên...
Chẳng lẽ trên người hắn có báu vật gì chứa đựng chân nguyên ư?
Ở trong vũ trụ, loại bảo vật này cực kỳ ít ỏi.
Ví dụ như dụng cụ xếp thứ một trăm hai2mươi trên bia hoàn vũ vạn linh, nếu mang trên người, có thể chứa đựng một phần nguyên khí trời đất trong đó, có thể khiến chân nguyên của võ giả cất giữ ở thế giới trong cơ thể tăng thêm gấp đôi.
Nhưng ngay cả khi làm cho chân nguyên của La Chinh tăng gấp đôi, cũng không làm được đến mức này...
Hiên Viên Thần Phong không nghĩ ra.
Không riêng gì hắn không nghĩ ra...
Tất cả võ giả thấy cảnh tượng như vậy đều có phần không hiểu nổi.
Một kiếm này của La Chinh chém ra, đã tiêu tốn chân nguyên rất kinh khủng, huống hồ còn chém liên tục hơn chục kiểm? Trong lòng đa số mọi người đều có một thắc mắc, chân nguyên của La Chinh đến từ đâu? Ý nghĩ của Khinh Ngữ giống với Hiên Viên Thần Phong.
Hiên Viên Thần Phong không nghĩ ra.
Không riêng3gì hắn không nghĩ ra...
Tất cả võ giả thấy cảnh tượng như vậy đều có phần không hiểu nổi.
Một kiếm này của La Chinh chém ra, đã tiêu tốn chân nguyên rất kinh khủng, huống hồ còn chém liên tục hơn chục kiểm? Trong lòng đa số mọi người đều có một thắc mắc, chân nguyên của La Chinh đến từ đâu? Ý nghĩ của Khinh Ngữ giống với Hiên Viên Thần Phong.
Nàng ta chèn ép La Chinh quá mức, cuối cùng gặp phải một đợt phản công mạnh nhất của hắn.
Dựa theo phán đoán của Khinh Ngữ, nếu chịu đựng qua được đợt đòn hiểm này, đó là lúc La Chinh thất bại.
Dịch Thần Nhất Kiếm điên cuồng chém giết về phía nàng ta, đợt tấn công này của hắn dường như không nhìn thấy kết thúc.
Không chỉ như thế, mà kiểm sau còn mạnh hơn kiểm trước! Phiền toái9nhất là, nàng ta và La Chinh đều đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, Khinh Ngữ không thể trốn sang hai bên.
Mà hiển nhiên, tránh Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh theo chiều dọc là rất nguy hiểm...
Dưới áp lực, nàng ta đành bất đắc dĩ thu lại Sinh Tử Luân Hồi! Sinh Tử Luân Hồi đã mất đi tác dụng với La Chinh, nếu không thu lại, ngược lại người bị hạn chế chính là nàng ta.
“Vèo!”.
Một ánh kiểm lướt qua bắp đùi trắng như tuyết của nàng ta, bắn thẳng qua bàn cờ, kéo theo một vết nứt nhỏ trên bàn cờ.
Tuy vết nứt này nhỏ, nhưng đã xuyên qua bàn cờ...
“Phụt!” Đồng thời, chân nàng ta tuôn ra một dòng máu tươi.
Máu tươi từ trên bắp đùi trắng như tuyết của nàng ta chảy xuống dưới, nhìn có vẻ ghê người.
Loại vết thương3nhỏ này đối với Khinh Ngữ là có thể được chữa trị trong chốc lát.
Nhưng mà hiện tại ngay cả chút thời gian này nàng ta cũng không có.
Ánh kiểm trước vẫn còn, ánh kiếm sau đã liên tiếp tấn công tới! “Sâu ăn quả!” Vừa tránh lui, hai tay Khinh Ngữ vừa nhẹ nhàng mở ra, vô số sấu ăn quả đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng ta.
Những con sâu ăn quả này lẫn vào nhau, đen kịt một vùng, tạo thành một mũi tên khổng lồ, lao về phía La Chinh...
Đám sâu ăn quả này đã liên tục khiến mấy vị Thiên Kiều phải ăn thua thiệt.
Đương nhiên, La Chinh không dám khinh thường chút nào.
Hắn thúc giục kiểm ý bám vào trên thân kiếm, trường kiểm lập tức đâm về phía trước với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp! Những con sâu ăn quả này không sợ nước và lửa, dùng thủ đoạn bình thường thì khó có thể đánh chết chúng.
Nhưng phía trên thân kiểm Lôi Phong U Thần Kiếm kia của La Chinh được bọc một tầng kiếm ý, một kiểm kia đâm vào một con sâu ăn quả ở phía trước nhất.
“Bùm!”.
Dưới một kiếm này của La Chinh, con sâu ăn quả liền kia nổ tung.
“Có hiệu quả!” La Chinh cũng hơi kiêng kỵ những con sâu ăn quả này, chúng chi chít một vùng, hơn nữa gần như đánh đâu thắng đó! Hiện tại, sau khi phát hiện mình có thể dễ dàng đâm nổ những con sâu ăn quả này, nét mặt hắn càng thêm bình tĩnh.
Hắn chỉ hơi lắc cổ tay, mũi kiếm của Lôi Phong U Thần Kiếm nhanh chóng đâm ra lùi lại! “Bùm bùm bùm bùm bùm bùm...” Một con sâu ăn quả lại bị đâm nổ tung dưới kiểm của La Chinh! Mà khi nhiều sâu ăn quả sắp đến gần La Chinh, hắn lại sử dụng Bát Khúc Phi Yên! Tuy kích thước của những con sâu ăn quả này không lớn, nhưng khi chúng bay lượn trong không trung thì vẫn sẽ tạo ra dao động nhỏ.
Thân thể La Chinh giống như tờ giấy, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách ba tấc với những con sâu ăn quả này...
Tất nhiên là Bát Khúc Phi Yến rất huyền diệu, song lấy bản thể của Khinh Ngữ, hoặc là những Đạo Tử khác mà nói, nó vẫn có thể phá vỡ, nhưng những sâu ăn quả nho nhỏ này lại không thể tới gần La Chinh.
Không thể không nói, hai môn công pháp La Chinh tu luyện vô cùng vừa vặn khắc chế bản lĩnh cao cường của Khinh Ngữ.
Phải né tránh không ngừng, Khinh Ngữ cũng hơi buồn bực.
Nàng ta đột nhiên vung tay lên, trong tay nàng ta xuất hiện một cây trượng gỗ.
Cái cây trượng gỗ này trên nhỏ dưới to, phần đuôi của trượng gỗ giống như phần chóp của một cái tổ chim, bên trên được bao phủ bởi một chút lá cây màu xanh biếc.
Từ đám lá cây này tản ra một luồng lục sinh mệnh mãnh liệt.
Đó là bảo vật dành riêng cho Sinh Mệnh Vương của Yêu Dạ tộc, là thần khí chí tôn xếp thứ ba mươi hai trong vũ trụ, cây trượng chúng sinh!
“Hừ!”
Bị La Chinh gây áp lực và dồn ép như vậy, trên mặt Khinh Ngữ cũng lộ ra một chút lửa giận.
Vốn dĩ có thể dễ dàng bắt lấy thằng nhóc kia, nhưng nàng ta lại bị kéo vào trong mớ phiền phức này, đúng là quá bất ngờ.
Lần này rơi vào đường cùng, nàng ta mới phải sử dụng cây trường chúng sinh! Trong nháy mắt khi Khinh Ngữ giơ cây này lên, trên mặt nàng ta hiện ra vẻ uy nghiêm vô tận.
Dường như vào giờ phút này, nàng ta đã hóa thân trở thành Doanh lúc trước! “Vù vù vù...”
Ngay ở trong cây trượng chúng sinh kia, từng dòng lực sinh mệnh màu xanh nhạt lượn lờ bay ra! Sau khi những lực sinh mệnh này xuất hiện, chúng bắt đầu dao động mãnh liệt.
Từng dòng từng dòng một, không ngừng phác họa hình dáng ở trên bàn cờ, cuối cùng chúng hóa thành những con thú dữ với hình dáng khác nhau!
“Gừu!”
Những con thú dữ này đều là cấp mười hai, xấp xỉ tương đương với tu vi Thần Cực Cảnh của Nhân tộc.
“Cương Phong Ngao!” “Vạn Cổ Long Điều!”
Địa Sát Mã...” Sau khi những thú dữ này ngưng tụ thành hình liền lao thẳng tới chỗ La Chinh.
Nhưng bầy thú dữ này làm sao có thể ngăn cản được Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh? Cho dù là con rùa Quỳ Thủy có lực phòng ngự chắc chắn nhất, cũng một kiếm là xong việc...
Nhưng mà Khinh Ngữ căn bản cũng không trông cậy vào những con thú dữ này có thể đánh bại La Chinh.
Nàng ta chỉ cần cầm chân được La Chinh, tránh cho mình bị La Chinh đuổi giết.
Ngay sau đó, nàng ta mới đưa cây trượng chúng sinh lên cao ngang mặt mình, ánh mắt tập trung ở trên người La Chinh, bắt đầu công tác chuẩn bị cho một đòn tấn công cực mạnh.
Trong cùng thế hệ, căn bản không tồn tại thứ có thể đả kích được hắn, bởi vì hắn là người mạnh nhất! Thiên phú có đáng kinh ngạc hơn nữa cũng không thể so sánh được với hắn.
Hắn mới chừng đó tuổi mà đã trở thành Đạo Tử, người có thể sánh vai với hắn chỉ dùng một bàn tay là có thể đếm hết.
Nền tảng có thâm hậu đến mấy đi chăng nữa, cũng không thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Sau lưng hắn là Hiên Viên gia, là gia tộc lớn nhất trong vũ trụ...
Tên nhóc kia thì có cái gì có thể đả kích được hắn? Hắn vừa mới kết luận trong lòng, chỉ sợ đòn sát thủ này của La Chinh dùng hai ba lần đã là cực hạn, cuối cùng vẫn sẽ thua Khinh Ngữ.
Nhưng mà cảnh tượng sau đó, lại vượt quá3sức tưởng tượng của Hiên Viên Thần Phong.
Sau khi La Chinh đâm ra kiếm thứ nhất, cũng không định dừng tay...
Kiểm trong tay hắn đánh ra càng lúc càng nhanh! Trong mỗi một kiểm đều ẩn chứa kiếm ý vô cùng sắc bén! Kiểm ý kia rất cực đoan, giống như có thể xuyên qua trời đất, bay về phía Khinh Ngữ! “Vù, vù, vù, vù...” Sau hơn mười kiếm liên tiếp, La Chinh không hề ngừng nghỉ chút nào! “Người này...
quả thật còn hơn cả quái vật.” Hiên Viên Thần Phong trợn mắt nhìn La Chinh với vẻ mặt phức tạp.
Lúc này, thậm chí hắn có chút hồ đồ.
La Chinh này không cắn ngọc chân nguyên...
Chẳng lẽ trên người hắn có báu vật gì chứa đựng chân nguyên ư?
Ở trong vũ trụ, loại bảo vật này cực kỳ ít ỏi.
Ví dụ như dụng cụ xếp thứ một trăm hai2mươi trên bia hoàn vũ vạn linh, nếu mang trên người, có thể chứa đựng một phần nguyên khí trời đất trong đó, có thể khiến chân nguyên của võ giả cất giữ ở thế giới trong cơ thể tăng thêm gấp đôi.
Nhưng ngay cả khi làm cho chân nguyên của La Chinh tăng gấp đôi, cũng không làm được đến mức này...
Hiên Viên Thần Phong không nghĩ ra.
Không riêng gì hắn không nghĩ ra...
Tất cả võ giả thấy cảnh tượng như vậy đều có phần không hiểu nổi.
Một kiếm này của La Chinh chém ra, đã tiêu tốn chân nguyên rất kinh khủng, huống hồ còn chém liên tục hơn chục kiểm? Trong lòng đa số mọi người đều có một thắc mắc, chân nguyên của La Chinh đến từ đâu? Ý nghĩ của Khinh Ngữ giống với Hiên Viên Thần Phong.
Hiên Viên Thần Phong không nghĩ ra.
Không riêng3gì hắn không nghĩ ra...
Tất cả võ giả thấy cảnh tượng như vậy đều có phần không hiểu nổi.
Một kiếm này của La Chinh chém ra, đã tiêu tốn chân nguyên rất kinh khủng, huống hồ còn chém liên tục hơn chục kiểm? Trong lòng đa số mọi người đều có một thắc mắc, chân nguyên của La Chinh đến từ đâu? Ý nghĩ của Khinh Ngữ giống với Hiên Viên Thần Phong.
Nàng ta chèn ép La Chinh quá mức, cuối cùng gặp phải một đợt phản công mạnh nhất của hắn.
Dựa theo phán đoán của Khinh Ngữ, nếu chịu đựng qua được đợt đòn hiểm này, đó là lúc La Chinh thất bại.
Dịch Thần Nhất Kiếm điên cuồng chém giết về phía nàng ta, đợt tấn công này của hắn dường như không nhìn thấy kết thúc.
Không chỉ như thế, mà kiểm sau còn mạnh hơn kiểm trước! Phiền toái9nhất là, nàng ta và La Chinh đều đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, Khinh Ngữ không thể trốn sang hai bên.
Mà hiển nhiên, tránh Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh theo chiều dọc là rất nguy hiểm...
Dưới áp lực, nàng ta đành bất đắc dĩ thu lại Sinh Tử Luân Hồi! Sinh Tử Luân Hồi đã mất đi tác dụng với La Chinh, nếu không thu lại, ngược lại người bị hạn chế chính là nàng ta.
“Vèo!”.
Một ánh kiểm lướt qua bắp đùi trắng như tuyết của nàng ta, bắn thẳng qua bàn cờ, kéo theo một vết nứt nhỏ trên bàn cờ.
Tuy vết nứt này nhỏ, nhưng đã xuyên qua bàn cờ...
“Phụt!” Đồng thời, chân nàng ta tuôn ra một dòng máu tươi.
Máu tươi từ trên bắp đùi trắng như tuyết của nàng ta chảy xuống dưới, nhìn có vẻ ghê người.
Loại vết thương3nhỏ này đối với Khinh Ngữ là có thể được chữa trị trong chốc lát.
Nhưng mà hiện tại ngay cả chút thời gian này nàng ta cũng không có.
Ánh kiểm trước vẫn còn, ánh kiếm sau đã liên tiếp tấn công tới! “Sâu ăn quả!” Vừa tránh lui, hai tay Khinh Ngữ vừa nhẹ nhàng mở ra, vô số sấu ăn quả đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng ta.
Những con sâu ăn quả này lẫn vào nhau, đen kịt một vùng, tạo thành một mũi tên khổng lồ, lao về phía La Chinh...
Đám sâu ăn quả này đã liên tục khiến mấy vị Thiên Kiều phải ăn thua thiệt.
Đương nhiên, La Chinh không dám khinh thường chút nào.
Hắn thúc giục kiểm ý bám vào trên thân kiếm, trường kiểm lập tức đâm về phía trước với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp! Những con sâu ăn quả này không sợ nước và lửa, dùng thủ đoạn bình thường thì khó có thể đánh chết chúng.
Nhưng phía trên thân kiểm Lôi Phong U Thần Kiếm kia của La Chinh được bọc một tầng kiếm ý, một kiểm kia đâm vào một con sâu ăn quả ở phía trước nhất.
“Bùm!”.
Dưới một kiếm này của La Chinh, con sâu ăn quả liền kia nổ tung.
“Có hiệu quả!” La Chinh cũng hơi kiêng kỵ những con sâu ăn quả này, chúng chi chít một vùng, hơn nữa gần như đánh đâu thắng đó! Hiện tại, sau khi phát hiện mình có thể dễ dàng đâm nổ những con sâu ăn quả này, nét mặt hắn càng thêm bình tĩnh.
Hắn chỉ hơi lắc cổ tay, mũi kiếm của Lôi Phong U Thần Kiếm nhanh chóng đâm ra lùi lại! “Bùm bùm bùm bùm bùm bùm...” Một con sâu ăn quả lại bị đâm nổ tung dưới kiểm của La Chinh! Mà khi nhiều sâu ăn quả sắp đến gần La Chinh, hắn lại sử dụng Bát Khúc Phi Yên! Tuy kích thước của những con sâu ăn quả này không lớn, nhưng khi chúng bay lượn trong không trung thì vẫn sẽ tạo ra dao động nhỏ.
Thân thể La Chinh giống như tờ giấy, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách ba tấc với những con sâu ăn quả này...
Tất nhiên là Bát Khúc Phi Yến rất huyền diệu, song lấy bản thể của Khinh Ngữ, hoặc là những Đạo Tử khác mà nói, nó vẫn có thể phá vỡ, nhưng những sâu ăn quả nho nhỏ này lại không thể tới gần La Chinh.
Không thể không nói, hai môn công pháp La Chinh tu luyện vô cùng vừa vặn khắc chế bản lĩnh cao cường của Khinh Ngữ.
Phải né tránh không ngừng, Khinh Ngữ cũng hơi buồn bực.
Nàng ta đột nhiên vung tay lên, trong tay nàng ta xuất hiện một cây trượng gỗ.
Cái cây trượng gỗ này trên nhỏ dưới to, phần đuôi của trượng gỗ giống như phần chóp của một cái tổ chim, bên trên được bao phủ bởi một chút lá cây màu xanh biếc.
Từ đám lá cây này tản ra một luồng lục sinh mệnh mãnh liệt.
Đó là bảo vật dành riêng cho Sinh Mệnh Vương của Yêu Dạ tộc, là thần khí chí tôn xếp thứ ba mươi hai trong vũ trụ, cây trượng chúng sinh!
“Hừ!”
Bị La Chinh gây áp lực và dồn ép như vậy, trên mặt Khinh Ngữ cũng lộ ra một chút lửa giận.
Vốn dĩ có thể dễ dàng bắt lấy thằng nhóc kia, nhưng nàng ta lại bị kéo vào trong mớ phiền phức này, đúng là quá bất ngờ.
Lần này rơi vào đường cùng, nàng ta mới phải sử dụng cây trường chúng sinh! Trong nháy mắt khi Khinh Ngữ giơ cây này lên, trên mặt nàng ta hiện ra vẻ uy nghiêm vô tận.
Dường như vào giờ phút này, nàng ta đã hóa thân trở thành Doanh lúc trước! “Vù vù vù...”
Ngay ở trong cây trượng chúng sinh kia, từng dòng lực sinh mệnh màu xanh nhạt lượn lờ bay ra! Sau khi những lực sinh mệnh này xuất hiện, chúng bắt đầu dao động mãnh liệt.
Từng dòng từng dòng một, không ngừng phác họa hình dáng ở trên bàn cờ, cuối cùng chúng hóa thành những con thú dữ với hình dáng khác nhau!
“Gừu!”
Những con thú dữ này đều là cấp mười hai, xấp xỉ tương đương với tu vi Thần Cực Cảnh của Nhân tộc.
“Cương Phong Ngao!” “Vạn Cổ Long Điều!”
Địa Sát Mã...” Sau khi những thú dữ này ngưng tụ thành hình liền lao thẳng tới chỗ La Chinh.
Nhưng bầy thú dữ này làm sao có thể ngăn cản được Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh? Cho dù là con rùa Quỳ Thủy có lực phòng ngự chắc chắn nhất, cũng một kiếm là xong việc...
Nhưng mà Khinh Ngữ căn bản cũng không trông cậy vào những con thú dữ này có thể đánh bại La Chinh.
Nàng ta chỉ cần cầm chân được La Chinh, tránh cho mình bị La Chinh đuổi giết.
Ngay sau đó, nàng ta mới đưa cây trượng chúng sinh lên cao ngang mặt mình, ánh mắt tập trung ở trên người La Chinh, bắt đầu công tác chuẩn bị cho một đòn tấn công cực mạnh.
Last edited:
Bình luận facebook