Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1391: Cửa chính
Trong Kiếm Trang cũng chọn lấy ba thiên tài nòng cốt để trọng tâm bồi dưỡng.
Đạo Tử vẫn chưa thuộc về đâu như La Chinh, bất kỳ thể lực nào đều sẽ vui vẻ tiếp nhận4...
Điều hành Kiếm Trong nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn 2cần cù cẩn thận.
Chuyện này xảy ra với bất kỳ ai thì cũng khó có thể quyết định được trong một sớm một chiều.
Đám người của Chấp Kiếm Đường đều im lặng, chỉ chờ Tất Phi Vũ đưa ra nhận định của mình rồi nói tiếp.
Trong thoáng chốc, trong Kiếm Tâm Các hoàn toàn yên tĩnh.
Tất Phi Vũ sao có thể không rõ ý nghĩ trong lòng đám thuộc hạ này...
Ông ta đột nhiên tỏ ra hết sức thả lỏng, suy đi nghĩ lại một chút rồi mới mở miệng nói: “Từ khi bắt đầu tiếp nhận vị trí Trang chủ Tất Phi Vũ ta cũng chỉ thay mặt quản lý, bù vào ghế trống của lão Trang chủ mà thôi.
Dựa theo lời của lão Trang chủ, sau khi người sở hữu Vấn Tình Kiếm Tâm kia xuất hiện thì chính là Trang chủ Kiếm Trang.
Đương nhiên ta phải thực hiện mệnh lệnh của lão Trang chủ! Bây giờ người kia xuất hiện, chút giác ngộ này ta vẫn phải có...
Song...” Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút, nói một cách hết sức nghiêm túc: “Hình như bản thân La Chinh cũng không biết ý nghĩa của Vấn Tình Kiếm Tâm.
Hắn tới đây chỉ để tôi luyện kiếm đạo, người này sẽ đồng ý đề nghị của chúng ta, hoặc có thể nói là đề nghị của lão Trang chủ sao?” Nếu là võ giả độc lập bình thường, lấy được Vấn Tình Kiếm Tâm của Dịch Kiếm Thiên Tôn tương đương với thừa kế một tòa Kiếm Trang to lớn như vậy, dĩ nhiên là chuyện cực tốt.
Nhưng người đứng thứ nhất chiến trường mộng ảo, cộng thêm thân phận võ giả độc lập, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì e rằng hắn sẽ trở thành đối tượng được rất nhiều thể lực tranh đoạt.
Những người trong Kiếm Trang này không hề biết rõ quá trình trưởng thành của La Chinh, biết đâu vốn dĩ hắn đã thuộc về nơi khác? “Hừ, nếu thằng nhóc kia nhận được truyền thừa của Dịch Kiếm Thiên Tôn, thì không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Nói hay lắm! Nếu hắn mang Vấn Tình Kiếm Tâm đến, tất nhiên sẽ cần mở cánh cửa kia ra, cầm truyền thừa của Thiên Tôn mà muốn chạy ư?” “Nói đi nói lại, cho dù sở hữu Vấn Tình Kiếm Tấm thì cũng chưa chắc hắn có thể thông qua khảo hạch truyền thừa một cách bình yên vô sự...” Vấn Tình Kiếm Tâm chỉ là một cái chìa khóa, sau khi mở cánh cửa kia ra, La Chinh có thể chắc chắn thành công hay không lại là một chuyện khác.
Tất cả mọi người trong Kiếm Trang đều biết, năm đó Trần Hoàng Dịch Kiếm quật khởi là nhờ Sát Lục Kiếm Sơn.
Mặc dù đối với Tất Phi Vũ, lại lịch của ngọn núi lớn này vẫn là một bí mật to lớn.
Họ đều từng tiến vào núi này tu hành, nhưng đến nay vẫn không hiểu rõ vì sao Sát Lục Kiếm Sơn có thể cảm nhận được kiếm khách trong thiên hạ, có thể khiến cho người tu luyện kiếm đạo rời hồn nghìn dặm, mang theo kiếm của mình bước vào Kiếm Sơn! Nghe thấy lời của Tất Phi Vũ, nhóm võ giả trong Kiếm Tâm Các lập tức kích động, hận không thể lập tức tóm La Chinh tới hỏi rõ ràng.
Đối với rất nhiều người của Kiếm Trang, e rằng đêm nay là một đêm không ngủ.
Bỗng nhiên xuất hiện khách không mời mà đến, lại quyết định hướng đi của Kiếm Trang trong tương lai...
La Chinh gần như không hề biết đến chuyện này.
Khi La Chinh xuất hiện vào ngày thứ hai, người hắn đối mặt không chỉ là ba người Tất Phi Vũ kia, mà là đối mặt với toàn bộ các trưởng lão của Chấp Kiếm Đường.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào La Chinh, đều đang quan sát tên nhóc thần kỳ này.
Người mạnh nhất trong thế hệ thanh niên trong vũ trụ, qua cuộn tranh bọn họ cũng thấy bản lĩnh của La Chinh rành rành trước mắt.
Khi La Chinh chém Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm ra, dựa vào thân cách Sát Na mà bộc phát ra một kiếm gần như hoàn mỹ, hầu như người trong Kiếm Trang đều sợ ngây người.
Họ căn bản không tin đó là bản lĩnh mà một vị võ giả Thần Hải Cảnh có thể thi triển.
Không nói uy lực của một kiếm kia thế nào, một kiếm được đạo uẩn trong thần cách Sát Na bù đắp kia của La Chinh đã nằm ở cảnh giới hoàn mỹ tột cùng.
Đối với nhóm võ giả si mê luyện kiếm trong Kiếm Trang, đó quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ! Trong mắt bọn họ, đã không thể dùng lời nói mà hình dung được hình ảnh kia nữa...
Đối mặt với những sự tồn tại nửa Giới Chủ này, La Chinh vẫn hơi áp lực, còn Mộ Minh Tuyết đã cảm thấy da đầu tê dại.
Tuy sau khi đi theo La Chinh, nàng cũng đã biết về những sự tồn tại mạnh mẽ kia.
Nhưng khi đối mặt với chuyện bị nhiễu Thiên Tôn vây quanh, nàng chỉ trốn ở trong Tiên Phủ, tất cả áp lực đều do La Chinh gánh, ngược lại nàng không có cảm giác gì mấy.
Cho dù ở bất kỳ thế lực nào, những người trước mắt này đều là nhân vật lớn, chỉ riêng khí thế thôi cũng đủ khiến Mộ Minh Tuyết cảm thấy chấn động trong lòng.
“Đạo Tử La Chinh, mời!”.
Thực ra Tất Phi Vũ rất muốn nói chuyện với La Chinh.
Nhưng tiền đề vẫn là La Chinh mang Vấn Tình Kiếm Tâm bước vào Sát Lục Kiếm Sơn, thật sự lấy được truyền thừa của lão Trang chủ xong, họ mới có thể thực hiện hành động kế tiếp...
Nếu như La Chinh tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn mà hai tay trống trơn đi ra, không lấy được cái gì, thể thì tất cả tiền đề cũng sẽ không tồn tại, cũng không cần thiết phải nói chuyện nữa.
Một đám người trùng trùng điệp điệp rời khỏi đỉnh của kiến trúc giống như thanh kiếm lớn kia, bay về phương bắc.
Liên tục bay về hướng bắc, kiến trúc phía dưới càng lúc càng thưa thớt.
Trong mắt La Chinh xuất hiện một khu rừng rậm nguyên thủy xanh um tươi tốt.
Tiếp tục đi về phía trước liền xuất hiện một dãy núi dài liên miên không dứt, chính giữa vùng núi này có một vết nứt to lớn! Nhìn qua giống như bị người nào chém ra vậy.
Chẳng biết vết nứt này kéo dài bao bao nhiêu dặm, mà nhìn một cái vẫn chưa thấy cuối.
Tất Phi Vũ dẫn đường ở đằng trước, chui vào trong vết nứt.
La Chinh và Mộ Minh Tuyết theo sát phía sau.
Sau bọn họ có một dàn trưởng lão Chấp Kiếm Đường đồng nghìn nghịt đi theo.
Trên đỉnh đầu chính là bầu trời hình chữ “nhất”, giữa hai bên vách núi này lại có không ít hang động, chắc là sào huyệt của một số thú dữ.
Cảm nhận được khí thế của đoàn La Chinh, những thú dữ kia ẩn núp trong sào huyệt, không dám tùy tiện ra ngoài.
Trong đó lại có một ít thú dữ trí khôn rất thấp, không biết lợi hại mà ló đầu ra, ví dụ như một loại rắn màu nâu.
Nhưng mấy vị trưởng lão Chấp Kiếm Đường sau lưng lấy trường kiếm trong tay ra, những kiếm quang kia giống như là những tấm lưới tinh vi, làm đám thú dữ chạy tán loạn...
Sát Lục Kiếm Sơn chính là thánh địa của Kiếm Trang, người bình thường căn bản không có quyền hạn tiến vào trong đó.
Cũng chỉ những ai sau khi có cảm ngộ cực kỳ sâu đổi với kiếm đạo thì mới có cơ hội dùng hình thức linh hồn để lại một thanh “kiếm” của mình ở trên đó.
Nhưng vì sao linh hồn có thể đi vào núi kiếm này, bản thân nó có linh hồn hay không? La Chinh đã sớm suy nghĩ một phen về vấn đề này, nhưng vẫn chưa có được câu trả lời.
Khi đi đường, La Chinh có hỏi Tất Phi Vũ chuyện này, Tất Phi Vũ trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, “Ta cũng từng tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn dưới trạng thái linh hồn, nhưng chưa từng vào trong đó bằng thân thế.” Toàn bộ người ở đây đều từng tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn, nhưng bọn họ không hẳn thực sự tiến vào, bởi vì chỉ có một biện pháp mở cánh cửa kia ra, đó chính là Vấn Tình Kiếm Tâm.
Tiếp tục tiến lên, hai bên trái phải vết nứt càng lúc càng chật hẹp, đến cuối cùng chỉ có thể đi qua từng người một, mọi người xếp thành một hàng nhỏ mà phi hành.
Tiếp tục tiến lên một đoạn thì lại trở nên rộng mở thông thoáng.
Lúc này bầu trời hình chữ nhất đã hoàn toàn biến mất.
Có người lấy dạ minh châu ra chiếu sáng, giống như là mọi người đã bước chân vào trong hang động to lớn.
“À hú hú...” Vào thời khắc này, bên tai mọi người truyền đến một tiếng kêu nặng nề, ngay sau đó lại vang lên âm thanh dây xích đung đưa trong bóng tối cách đó không xa.
Ánh sáng chiếu qua, trước mặt mọi người hiện ra hai con quái vật to lớn! Hai con quái vật này nằm rạp trên mặt đất, trên cái đầu to lớn mọc đầy gai sắc màu đỏ tươi, nhìn qua dữ tợn khủng bố.
Lúc này hai con quái vật đã ngẩng đầu lên, trong con ngươi đỏ au lộ ra thái độ thù địch.
Chúng nhìn mọi người chằm chằm, dường như chỉ cần mọi người tiếp tục đi về phía trước thì chúng sẽ trực tiếp tấn công.
Thoáng cái sắc mặt Mộ Minh Tuyết liền trắng bệch, nàng không nhịn được mà núp sau lưng La Chinh.
“Đừng sợ.” La Chinh nhẹ giọng nói.
Nếu Tất Phi Vũ dẫn hắn tới nơi này thì hai con thú dữ này sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn.
“Là Sát Yêu Thiên Cẩu, chó canh cửa của Sát Lục Kiếm Sơn.” Tất Phi Vũ vừa nói, vừa lập tức lấy từ trong túi ra một cây sáo chăn cừu màu đỏ, để ở bên mép thổi nhẹ.
Theo một hồi tiếng sáo nhẹ nhàng vang lên, hai con Sát Yêu Thiên Cẩu mới cuộn mình lại.
Mà ở cách đó không xa lại xuất hiện một cánh cửa màu đỏ cực lớn.
Từ cánh cửa cực lớn tỏa ra sát khí mãnh liệt, giống như có một vị ma vương ngủ say ở bên cổng.
Bình luận facebook