Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1393: Ma trận không gian
Ngay sau đó trong con người của La Chinh tỏa ra ánh sáng xanh thẳm.
T3uy rằng từ khi vào động tới nay, La Chinh đã cảm nhận được không khí kỳ dị trong đó.
Không suy nghĩ nhiều, La Chinh bước một bước vào trong lỗ hổng này, đi từ ngọn của Sát Lục Kiếm Sơn xuống dưới.
Nhìn kỹ lại, thì giống n7hư là từng luồng sương mù màu đỏ.
Sương mù hình thù kỳ quái kia giống như đủ loại yêu ma quỷ quái lượn lờ xung quanh La Chinh, thậm chí cò2n truyền đến những tiếng kêu quái dị mơ hồ.
Nhưng khi La Chinh nghiêng tai lắng nghe thì lại không nghe thấy cái gì, như thể những âm thanh kia chỉ là cảm giác trong lòng La Chinh.
“Vù...”
Ngay vào giây phút này, La Chinh đột nhiên cảm nhận được trên đỉnh đầu có một bóng đen lướt qua.
“Thứ gì đó?” La Chinh lập tức cảnh giác, tuy rằng hắn được xưng là tài cao mật lớn, nhưng cũng chỉ có tu vị Thần Cực Cảnh, hắn không phải là vô địch.
Cùng lúc khi ngẩng đầu nhìn lướt qua, La Chinh cũng phóng cảm nhận ra ngoài.
Nhưng trong hang động này nồng nặc sát khí, những gì nhìn thấy vào mắt lại ảnh hưởng đến cảm nhận của La Chinh.
Có lẽ đắm chìm trong sát khí này khiến cho hắn xuất hiện ảo giác.
Sát khí nơi đây quá mức nồng đậm, dừng lại lâu sợ rằng sẽ sinh ra hậu quả không thể lường được.
Nghĩ tới đây, La Chinh liền tăng nhanh tốc độ chui vào, chẳng mấy chốc hắn đã rơi trên mặt đất.
Sát Lục Kiếm Sơn này nằm trong một ngọn núi lớn, mà La Chinh lại đang ở bên trong Sát Lục Kiếm Sơn.
Có thể tưởng tượng được cảm giác đè nén mang đến là như thế nào.
Hắn vừa mới tiếp đất, bên tai liền truyền đến một tiếng thở phì phò.
“Hừ hừ...”
La Chinh bỗng nhiên quay đầu lại, phía sau lại trống không, vẫn là sát khí nồng đậm đỏ như máu.
Trong tay thủ sẵn Lôi Phong U Thần Kiếm, hắn chọn một phương hướng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mới đi được hai bước, tiếng thở phì phò kia lại vang lên.
“Hộc.” Trong nháy mắt âm thanh kia vang lên, La Chinh lập tức xoay người, đột nhiên đâm trường kiếm ra! Dưới sự chấn động quấy nhiễu của mũi kiếm, sát khí chung quanh cứ quay cuồng như thể yêu ma...
“Vù!”.
Một luồng kiếm quang bắn ra, hòa vào sát khí vô tận, không hề trúng mục tiêu nào.
Ánh mắt của La Chinh hơi nheo lại, tiếp tục cầm kiếm đi về phía trước.
Đã thâm nhập đến nơi đây, hắn không có lý do bỏ cuộc giữa chừng.
Vì vậy trong lòng càng cảnh giác hơn, La Chinh tiếp tục đi về phía trước.
Những nghi ngờ trong lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt hơn.
Lẽ nào đây là một phần trong khảo hạch của thần đạo Đoạn Tình? Nghĩ lại thì hình như không đúng lắm.
Nếu chỉ đơn thuần là tôi luyện kiếm đạo thì không cần phải để cho La Chinh tiến vào nơi quỷ dị như vậy.
Không biết Dịch Kiếm Thiên Tôn để cho hắn đến đây là có ý tứ gì...
Tiếp tục đi về phía trước, La Chinh thấy một tấm bia mộ trơ trọi dựng ở ven đường, bia mộ kia xuất hiện vô cùng đột ngột.
La Chinh đi lên phía trước quan sát một chút.
Trên mộ bia không khắc bất kỳ dấu hiệu nào, chỉ có bia mà không có chữ.
Người đang say ngủ dưới bia mộ này là ai? Sau khi xác định bia mộ này không liên quan gì đến chuyến đi này của mình, La Chinh liền lách qua mà tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu sau La Chinh lại gặp được một tấm bia mộ, cũng trơ trọi như vậy, trên bia mộ không khắc bất kỳ cái gì.
Tiếp tục đi về phía trước, lại xuất hiện tấm bia mộ thứ ba! Lúc này La Chinh mới phát hiện có gì đó không bình thường.
Khi đi ngang qua tấm bia mộ, ngón tay La Chinh nhẹ nhàng chỉ một cái, một thanh đao gió hẹp dài đánh thẳng lên trên đỉnh bia mộ, để lại một vết tích nho nhỏ.
Đợi đến khi tấm bia mộ thứ tư xuất hiện, ánh mắt của La Chinh nhìn lên trên đỉnh bia mộ.
“Chính là tấm bia mộ lúc trước.” Ánh mắt La Chinh lóe lên, đã biết vấn đề nằm ở đâu, hắn vẫn luôn xoay vòng vòng quanh bia mộ này.
Võ giả tu luyện quy tắc không gian hết sức nhạy cảm với không gian.
Võ giả bình thường có thể lạc đường trong sương mù, bởi vì dưới tình huống không có vật đối chiếu, rất khó xác định phương hướng của mình.
Nhưng La Chinh sẽ không như vậy, hắn có thể biết rất rõ rằng con đường mình đi là một đường thẳng tắp, tuyệt đối không bị chệch hướng.
Nhưng hắn đi theo một đường thẳng, cuối cùng lại trở về chỗ cũ.
Điều này chứng minh một vấn đề, có cái gì đó đã vây khốn hắn.
“Thủ đoạn rất cao siêu.” Đứng ở trước bia mộ, La Chinh thầm nghĩ trong lòng.
Tu luyện quy tắc không gian tới tầng cao liền có thể nối liền không gian hai nơi với nhau.
Chuyện này La Chinh cũng có thể làm được, ví dụ như qua lại như con thoi trong không gian chính là dựa theo đạo lý này...
Nhưng nói cho cùng, thay đổi không gian sẽ tạo thành chấn động cho quy tắc không gian.
Ví dụ như ở chỗ mà đoạn không gian phía trước nối liền với đoạn không gian phía sau tuyệt đối sẽ lan ra chấn động không gian, nhưng La Chinh lại chưa hề cảm giác được chút chấn động nào.
Xem tình hình này, hoặc La Chinh đã gặp ma, hoặc người thi triển ma trận không gian này có thủ đoạn cực kỳ cao siêu.
Bốn tấm bia mộ, chứng tỏ La Chinh đã đi loanh quanh bốn vòng ở cái nơi quỷ quái này.
Sau khi đứng một hồi, hai chân La Chinh đạp một cái, tới độ cao cách mặt đất hai thước liền bay lướt mặt đất như tên bắn.
“Vù!”
Bay sát đất như vậy, tốc độ nhanh vô cùng! “Tấm bia mộ thứ năm.” “Tấm bia mộ thứ sáu...” Mỗi khi nhìn thấy một tấm bia mộ, tương đương với chuyện La Chinh xuyên thủng một điểm nối của không gian phía trước rồi lại bị truyền tống về đằng sau.
Căn cứ tốc độ bản thân bay, La Chinh tính toán một chút, phạm vi của ma trận không gian này khoảng tám trăm trượng.
Nhưng cho dù biết phạm vi của ma trận không gian này, e rằng La Chinh cũng rất khó đi ra ngoài, trừ khi hắn tu luyện quy tắc không gian tới tầng cao hơn...
“Sát khí càng ngày càng nồng, ngươi không phát hiện ra sao?” Giọng nói của Huân đột nhiên truyền tới.
Ngay sau đó nàng dần dần ngưng tụ ở trước mắt La Chinh, để lộ ra dáng vẻ cao lớn.
Nàng chớp chớp mắt, ngước nhìn bốn phía, lại nói: “Hình như đây là một cái bẫy..” “Cạm bẫy?” La Chinh sửng sốt.
Không phải La Chinh chưa từng suy đoán như vậy, chẳng qua là cảm thấy Dịch Kiếm Thiên Tôn không cần thiết phải lừa hắn từ nghìn dặm xa xôi tới đây để vây chết hắn ở chỗ này.
Huân nhìn chòng chọc vào La Chinh và lạnh lùng cười.
Nàng biết La Chinh đang suy nghĩ gì, lại chỉ lên phía trên, rồi nói, “Không tin thì tự nhìn xem.” La Chinh ngẩng đầu nhìn lên theo phương hướng Huân chỉ, bỗng nhiên nhìn thấy một cái mặt to màu máu ở độ cao vài chục trượng, đang nhìn hắn chằm chằm với một cặp mắt trống hoác.
Chỗ trống ở đôi mắt kia không có chút sức sống nào, còn loại vẻ mặt này càng không phải là vẻ mặt loài người nên có.
Trước đây không phải là La Chinh chưa từng gặp phải oán linh, nhưng chưa từng có cảm giác rợn cả tóc gáy như vậy.
Gần như trong nháy mắt, La Chinh liền giơ tay chém Lôi Phong U Thần Kiếm ra.
Mặc kệ đó là thứ quý gì, trước hết cứ giết rồi tính...
“Veo!”
Có lẽ là La Chinh thật sự không nén được tức giận, khi chém ra một kiếm này liền vận dụng Dịch Thần Nhất Kiếm, uy lực cũng rất mạnh! Mũi kiếm này xuyên ra ngoài, sợ rằng đã trực tiếp bổ Sát Lục Kiếm Sơn ra, thậm chí còn có thể xuyên thủng ngọn núi lớn bên ngoài Sát Lục Kiếm Sơn kia! Nhưng La Chinh vẫn coi thường ma trận không gian này, hoặc có thể nói là La Chinh coi thường Cát Lục Kiếm Sơn.
Nếu dễ phá hỏng như vậy, chỉ dựa vào một cánh cửa đồng xanh kia thì thánh địa này lại ngăn được ai? Một vị võ giả Thần Cực Cảnh bất kỳ đều có thể xông vào.
Trên thực tế, những gì dính dáng đến bí mật trong Sát Lục Kiếm Sơn vượt xa sức tưởng tượng của La Chinh.
Kiếm quang im hơi lặng tiếng bắn ra xa, hình như đã rơi vào trong không gian vô tận nào đó rồi tiêu tan.
Còn cái mặt to màu máu kia quả thật đã bị một kiếm của La Chinh chém thành hai nửa, nhưng chẳng mấy chốc lại ngưng tụ lại làm một, chậm rãi sà sát xuống phía dưới.
Cùng lúc đó, La Chinh phát hiện, ngoại trừ trên đỉnh đầu, bốn phương tám hướng xung quanh liên tục xuất hiện cái mặt to khiến người ta rợn tóc gáy này.
Những cái mặt to này cứ lẳng lặng bay sát tới phía La Chinh như vậy! “Đưa thương cho ta!” Huân giơ tay.
Ngón tay La Chinh nhẹ nhàng bắn ra, Sát Lục Thánh Thương bay vọt ra từ trong nhẫn Tu Di, rơi vào trong tay Huân!
“Vù!”
“Nhất Niệm Vô Chuyển!” Một thương Huân do làm phép này càng hung hiểm hơn, nhưng hình như cũng không có tác dụng quá lớn.
Dưới một thương, cái mặt to màu máu bị đâm thủng một lỗ lớn, nhưng nó vẫn không bị tổn thương gì! “Dùng sấm sét.” Huân quyết đoán nói.
Vừa dứt lời, trên Lôi Phong U Thần Kiếm liền có một tia sét bạc hình cung to bằng cổ tay bắn ra! “Đùng!” Sấm sét trừ tà, một tia chớp giật này đột nhiên đánh ra, quất vào một cái mặt to trong số đó.
Cái mặt lớn kia lập tức đong đưa qua lại, lộ ra vẻ thống khổ.
Nó liên tục đong đưa không vững trên không trung, đồng thời phát ra tiếng gào thét dọa người.