Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1404: Chữa trị
Nàng ta rời giống phi thăng cùng một ngày với La Chinh, sau đó để lại manh mối rồi “trùng hợp” được La Chinh tìm thấy.
Hoa Thiên3 Mệnh không đoán được bọn họ đang ở nơi nào, nhưng hắn có thể tìm được chút manh mối ngẫu nhiên.
“Ngươi không 6còn lựa chọn nào khác, tin ta đi.” Hoa Thiên Mệnh lạnh lùng nói.
Ta chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ hắn.
Vì sao người lại đối xử với ta như vậy?” Hoa Thiên5 Mệnh nhìn chằm chằm Mộ Minh Tuyết, muốn từ sắc mặt của nàng ta tìm ra chút kẽ hở.
Nhưng biểu hiện của Mộ Minh Tuyết vô cùng hoàn mỹ, giống như nàng chỉ là tình cờ xuất hiện bên cạnh La Chinh.
“Ta vô cùng cảm ơn La Chinh đã cứu ta.
Chỉ cần ở bên cạnh hắn, làm nổ làm tỳ, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Mộ Minh Tuyết tiếp tục nói.
Lôi quang trong tay Lạc Tích Huyên lại dày đậm hơn.
Nàng đang chờ hành động kế tiếp của Hoa Thiên Mệnh.
Đúng là không có bất kỳ sơ hở gì.
Ánh mắt Hoa Thiên Mệnh trầm tĩnh, giơ Đằng Xà Kiếm trong tay lên, chậm rãi bước về phía Mộ Minh Tuyết.
Mũi kiếm sắc bén chạm vào giữa mày của Mộ Minh Tuyết.
Kiếm ý cực hạn tản ra ánh bạc mơ hồ.
Kiếm ý của hắn khá bình thường nhưng lại đạt đến cực hạn, không nhanh như kiếm ý của La Chinh.
Nếu mũi kiếm của La Chinh chỉ vào người đối phương, khi kiếm ý phóng ra thu vào, lúc này đối phương đã chết rồi.
“Ta không cho ngươi cơ hội thứ hai.
Mục đích của ngươi là gì?” Hoa Thiên Mệnh uy nghiêm hỏi.
Cho dù là diễn viên lợi hại hơn nữa, trong thời khắc sinh tử sẽ có biểu hiện thỏa hiệp, trừ khi đối phương thật sự không muốn sống.
Hoa Thiên Mệnh muốn đẩy Mộ Minh Tuyết đến bờ vực sinh tử, để nàng ta chính miệng thừa nhận.
Thật ra nếu như hắn chưa nắm được chứng cứ tuyệt đối, hắn không dám giết Mộ Minh Tuyết.
Trước đây, hắn đã có đánh giá sơ bộ về tính cách của La Chinh.
Thiên phú của La Chinh cao hơn hắn, nhưng tính cách lại khá đơn thuần, luôn tin tưởng người xung quanh.
Người này ở bên cạnh La Chinh lâu như vậy, nếu như hắn tùy tiện giết chết, nhất định sẽ mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho La Chinh.
Hắn nhất định phải có được chứng cứ.
Cho nên hắn mới nói sẽ giết Mộ Minh Tuyết, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lời nói đe dọa mà thôi.
Chỉ có điều, biểu hiện của Mộ Minh Tuyết còn tốt hơn so với Hoa Thiên Mệnh đã nghĩ.
Cho dù đối mặt với sinh tử, nàng vẫn không hề bối rối, giọng nói còn rất quyết liệt: “Các ngươi giết ta, ta chết oan, rốt cuộc là dựa vào đâu? Chắc hẳn La Chinh sẽ thay ta hỏi ngươi.”
Lạc Tích Huyền cau mày, lắc đầu: “Thật ra chỉ cần sưu hồn là được rồi.
Thiên Vị tộc có một biện pháp có thể tiến hành sưu hồn của người mà không làm linh hồn bị tổn thương, chỉ là thời gian lâu một chút, nhưng cuối cùng vẫn sẽ phải lộ chân tướng thôi.” “Được.” Mộ Minh Tuyết lạnh nhạt đáp: “Ta có thể phối hợp toàn bộ với các ngươi, nhưng các ngươi phải chứng minh sự trong sạch của ta.
Ta không muốn La Chinh có nghi ngờ vô căn cứ với ta.” Nàng vừa mới nói xong, Hoa Thiên Mệnh bèn bật cười.
Hắn chậm rãi thu Đằng Xà Kiểm lại, nhìn chằm chằm Mộ Minh Tuyết: “Có thể xác định được rồi.” “Xác định cái gì?” Mộ Minh Tuyết hỏi.
“Ngươi là người của bọn họ.” Hoa Thiên Mệnh nói một cách tuyệt đối.
“Có ý gì?” Sắc mặt Mộ Minh Tuyết trầm xuống.
“Ngươi thật sự không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng...” Hoa Thiên Mệnh tiếp tục nói: “Nhưng không có bất kỳ sơ hở nào lại chính là sơ hở lớn nhất của ngươi.
Ngươi quá bình tĩnh.
Một võ giả Thần Hải Cảnh phi thăng, không có bất kỳ căn cơ hay thứ gì để dựa vào, nhưng đối mặt với sự uy hiếp, ngươi vẫn có thể giữ được bình tĩnh.
Quả thật là một nhân vật có bản lĩnh.” “Ăn nói bừa bãi.
Ngươi muốn nói sao thì nói.” Mộ Minh Tuyết lạnh lùng nói.
Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Nhưng ta sẽ không giết người, cũng không vạch trần ngươi với La Chinh.
Mặc kệ ngươi vì lý do gì mà ở bên cạnh La Chinh, nhưng chỉ cần ta tìm được sơ hở, ta sẽ giết người trước tiên.” Mộ Minh Tuyết hừ lạnh một tiếng, thận trọng đỡ La Chinh dậy, trở về tòa nhà.
Hoa Thiên Mệnh và Lạc Tích Huyền vẫn đứng bên hồ.
Lạc Tích Huyền nói: “Ta cảm thấy trực tiếp giết nàng ta thì tốt hơn.” “Kết quả sẽ phản tác dụng rất lớn đối với La Chinh.” Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Chắc chắn nàng ta cho rằng ta không dám giết nàng ta.
Mà ta cũng không dám thật.” “Nhưng nàng ta ở bên cạnh La Chinh sẽ là phiền phức rất lớn.” Lạc Tích Huyền thở dài.
Hoa Thiên Mệnh cười nhạt: “Phiền phức thì nhất định rồi.
Tất cả cứ chờ bước kế tiếp rồi tính sau.”
La Chinh mơ thấy một giấc mơ rất ly kỳ.
Giấc mơ này dài tương đương với một đời người.
Hắn mơ mình trưởng thành, không cẩn thận ngã vào một cái hố đen lớn.
Hổ đen kia dẫn tới thế giới mặt sau, hắn nhìn thấy tộc trưởng của Vu tộc thượng cổ.
Bỗng nhiên, sấm sét đánh vào đối phương.
Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy Ninh Vũ Điệp.
Ninh Vũ Điệp cũng không phải là người hắn có thể tin tưởng sao? Bị thương vô hình bao trùm khắp cơ thể La Chinh, khiến cho hắn có cảm giác bị thương hại.
Hắn rất không thích cảm giác này.
Hắn không thích tự thương hại chính mình.
Cả một đời sống trong sự sắp đặt, quả thực là một bi kịch.
Khí thế khi xưa của hắn đã sụp đổ trong một đêm, một đi không trở lại.
Khi thể đó được xây dựng dựa trên niềm tin vào chính mình, còn tâm võ đạo thì được xây dựng dựa trên vận may.
Hẳn là Thiên Kiêu, là Đạo Tử, là con cưng mà trời đất muốn che chở.
Trên con đường tiến lên này, yêu ma quỷ quái đều phải nhường bước cho hắn, dọn đường cho hắn.
Nhưng tất cả những điều đó đều là giả.
Hắn không phải người được ông trời chọn lựa.
Chỉ là có người cẩn thận dẫn dắt hắn, tạo ra nhiều đường đi nước bước cho hắn, từng bước từng bước một tiến lên, vì một mục đích cuối cùng.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên trong đầu.
Dù sao rượu Trọc Hồn cũng có độc tính nhất định.
Cho dù linh hồn La Chinh mạnh mẽ, nhưng sau khi say rượu, vẫn phải có chút di chứng.
Sau khi tỉnh lại, La Chinh phát hiện hắn đang nằm trên giường.
Mộ Minh Tuyết thấy La Chinh đã tỉnh, lập tức rót linh trà từ trong ẩm ra.
Linh trà có thể định hồn, có tác dụng giải rượu, những thứ cần giải lại là rượu độc Trọc Hồn...
“Công tử đã tỉnh lại rồi...” Mộ Minh Tuyết cười nói.
Nụ cười vẫn dịu dàng như trước đây, khiến người ta có cảm giác vừa phải.
Đây chính là một nét quyến rũ đặc biệt của Mộ Minh Tuyết, giống như một chén trà xanh tươi mới.
La Chinh vẫn hơi mơ hồ.
Dường như hắn đã quên đi thứ gì đó.
Trước khi ngủ say, hắn rất muốn hỏi một chuyện...
Nhìn thấy Mộ Minh Tuyết, hắn lại càng cố gắng nhớ lại.
Hình như trước khi hắn ngủ say, có nghe Mộ Minh Tuyết và Hoa Thiên Mệnh cãi nhau? Đó là chuyện không thể nào.
“Ngươi đã nói gì với Hoa Thiên Mệnh?” La Chinh hỏi.
Sắc mặt Mộ Minh Tuyết vẫn bình tĩnh như trước: “Công tử có thể đi hỏi hắn.
Ta không muốn nói.” Biểu hiện của nàng còn có chút ấm ức.
“Thế nào?” Nhìn biểu hiện của Mộ Minh Tuyết, La Chinh sa sầm mặt lại.
Chắc sẽ không phải là Hoa Thiên Mệnh bắt nạt nàng đó chứ? Nhưng hắn biết, Hoa Thiên Mệnh làm người rất chính trực, tuyệt đối không nhàm chán đến mức đi bắt nạt Mí Minh Tuyết.
Huống chi còn có Lạc Tích Huyên ở bên cạnh.
“Không có gì, công tử.
Ta có thể không nói được không?” Mộ Minh Tuyết tỏ ra vô cùng đáng thương.
Thấy biểu hiện của nàng ta như thế, La Chinh cảm thấy rất hoang mang, nhưng hắn không hỏi nữa.
Chuyện này hắn nên đến hỏi Hoa Thiên Mệnh thì hơn.
Nhưng Phong lão đầu mang hắn đến đây, bảo hắn ở đây chờ.
Hắn không biết Hoa Thiên Mệnh đi đâu, chỉ có thể chờ tên nhóc kia xuất hiện rồi lại hỏi.
Phong cảnh ở đây rất hợp lòng người.
Mặc dù tâm trạng La Chinh không tốt nhưng chung quy vẫn có được sự hài lòng khó có được.
Thỉnh thoảng rũ bỏ mọi thứ trong đầu, cùng Mộ Minh Tuyết ra ngoài ngắm hoa.
Ba ngày sau, có người đến.
Những người này đều mặc quần áo đen, đến từ Thiên Vị tộc.
Bọn họ không lên tiếng, chỉ để lại vài thứ rồi rời đi.
Những thứ này đều là dược liệu trân quý, lấy ra bất cứ cái nào cũng có thể thành món được đấu giá cuối cùng trong một buổi đấu giá.
Cho dù La Chinh thường hay nhìn thấy kỳ trân dị bảo nhất, nhưng khi nhìn thấy những dược liệu này thì cũng không nhịn được mà tặc lưỡi.
Quả nhiên, nền tảng của Thiên Vị tộc thâm hậu đến mức hắn khó có thể tưởng tượng được.
Sau khi họ mang đồ đến, lại xuất hiện ba người áo đen dẫn đầu, đều là tu vi Giới Chủ.
Ba người tự giới thiệu một lượt, xem ra là nhân vật quan trọng trong Thiên Vị tộc.
Bọn họ đều tinh thông trị liệu, năng lực thuộc hàng cao cấp trong vũ trụ này.
Một người cầm tay La Chinh, đánh giá một chút, sau đó cau mày: “Bình thường mà nói, sau khi nhúng hai tay vào nước Thái Thanh sẽ không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Xương cốt của ngươi không bị ăn mòn, đúng là kỳ tích.
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc hai tay của người càng khó chữa trị.”
Last edited: