Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1471: Đoạn tuyệt
Mặc dù đám nô bộc này đều trải qua huấn luyện đặc biệt, lúc đối mặt với Trưởng công chúa đ3ều cố gắng áp chế nỗi sợ của mình, nhưng nỗi sợ chết thì khó lòng triệt tiêu hoàn toàn được.
Dù chỉ là một vài động tĩnh cực kỳ nhỏ, n5hững đám nô bộc này luôn phản ứng thái quá.
Có lẽ bởi vì mệnh lệnh, đám nô bộc này không dám chạy trốn, nhưng từ những phản ứng cứng n6gắc của cơ thể, Trưởng công chúa nhạy cảm có thể cảm nhận được bọn họ xem nàng là quái vật.
Bọn họ có nghiên cứu về ngọn lửa này, nhưng trước giờ chưa từng nói với nàng.
Chỉ sau khi đến cấm địa Luyện Thần, tâm trạng của nàng mới tốt hơn! Dường như võ giả trong cấm địa đều từng trải qua những ngày tháng nguy hiểm.
Ở bên cạnh nàng có lẽ có nguy hiểm lớn, nhưng nguy hiểm đó là không đáng nhắc đến trong mắt những người này.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến tầng lớp nàng tiếp cận sau khi tu vi càng ngày càng cao, thực lực càng ngày càng mạnh.
Sau khi đến Hóa Thần Tam Biến, phản ứng của các võ giả đều nhanh tới khác thường.
Thỉnh thoảng, nàng không khống chế tốt khiến cho ngọn lửa xanh bùng lên, người bên cạnh cũng có thể thong dong tránh xa.
Thế nhưng nỗi ám ảnh trong lòng nàng chưa từng tiêu tan.
Bình thường, nếu chưa đến lúc nguy hiểm, nàng sẽ không muốn sử dụng ngọn lửa này.
Hơn nữa, Trưởng công chúa vốn không có ý định giết La Chinh.
Trong lúc hoảng loạn, Trưởng công chúa lui về sau giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng làm sao nàng có thể tránh được La Chinh cơ chứ? “Đừng!” Lúc La Chinh lao về phía nàng, nàng hét lên.
Năm nàng mười ba tuổi...
Trưởng cô8ng chúa thiêu chết hai người bạn thuở nhỏ, khiến cho nàng chìm đắm trong đau thương vô tận.
Nàng chính là một con nhím không thể thu l5ại những chiếc gai độc, bất kỳ ai đến gần nàng đều có thể gặp nguy hiểm.
Chuyện này luôn ám ảnh nàng cho tới tận bây giờ.
Nhưng uy lực ngọn lửa màu xanh của nàng càng lớn thì ca ca càng vui mừng, cha cũng vui mừng.
Trông thấy biểu cảm kinh ngạc của nàng, La Chinh lại thấy có chút khó hiểu.
Nhưng hắn không để ý đến, mà vẫn bắt lấy Trưởng công chúa rồi lao nhanh về phía trước.
Còn các võ giả ở phía sau, lúc này đã ngơ ra rồi.
Đã thấy qua nhiều người muốn chết nhưng chưa thấy ai muốn chết như thế này.
Tên này là kẻ ngốc sao? Những võ giả đó đều không hiểu nổi.
Nhưng việc không hiểu này chỉ là tạm thời.
Bởi vì họ nhanh chóng phát hiện, dường như thần thông của thiếu niên này đã vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Ngọn lửa trên người Trưởng công chúa nhanh chóng lan đến trên người La Chinh.
Trong giây lát, hai người đã hóa thành một quả cầu lửa lớn, bốc cháy hừng hực trong không trung! Trên cơ thể La Chinh lại xuất hiện vô số lốc xoáy màu vàng, nhanh chóng hấp thu ngọn lửa của Trưởng công chúa.
Nghìn năm trước, hai người bạn của nàng cũng bị thiêu cháy như vậy.
Nàng nắm chặt tay người bạn đó, tuyệt vọng nhìn bạn mình bị thiêu hủy từng tấc một.
Nàng muốn nắm chặt lấy đối phương nhưng cuối cùng chỉ nắm được một đám tro tàn! Lúc này, Trưởng công chúa còn tưởng rằng chuyện này sẽ lại xảy ra.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn La Chinh thì lại trông thấy cơ thể cường tráng của La Chinh đang không ngừng hấp thu ngọn lửa dị thường của nàng.
Người này không sợ ngọn lửa của nàng! “Lời tiên tri đó...
là thật sao?” Lúc bóng tối buông xuống, nàng vẫn luôn muốn rời khỏi trấn Vĩnh Sinh, mục đích chính là vì muốn tìm người giáng sinh trên bức tường Thiểm Kim Qua.
Mấy ngày trước, có một người của Thiên Hồn tộc đến trấn Vĩnh Sinh buôn bán hoa Lạc Tinh.
Lai lịch của người Thiên Hồn tộc vô cùng thần bí.
Bọn họ có ở khắp nơi trong cấm địa Luyện Thần, nhưng họ lại không biết những dân bản xứ của cấm địa Luyện Thần.
Dường như họ không đến từ vũ trụ, trong Thần Vực cũng không có chủng tộc này.
Có người quy bọn họ thuộc vào Hồn tộc, nhưng người Hồn tộc và người Thiên Hồn tộc vốn khác nhau về bản chất.
Cũng chính người Thiên Hồn tộc đã cung cấp tin tức này cho Trưởng công chúa.
Trong bức tường Thiểm Kim Qua có sinh linh giáng sinh, mà sinh linh này có thể đưa nàng đến Trấn Hồn Nhai! Ngoài Trưởng công chúa ra thì những người bên cạnh lại không tin lời đồn này.
Nhưng nàng kiên quyết không từ bỏ, cuối cùng cũng tìm được người thanh niên trước mặt.
Lúc này, Trưởng công chúa vẫn chưa xác định được người này thực sự có thể đưa bản thân bước vào Trấn Hồn Nhai hay không.
Nhưng phát hiện người thanh niên này có thể chống lại ngọn lửa màu xanh dị thường của mình, nàng đã tin đến tám phần.
Mặc dù không tìm được lại lịch của ngọn lửa, nhưng cho dù là cha nàng cũng phải kiêng kị ngọn lửa dị thường này.
Làm sao mà tên nhóc này có thể làm được vậy? La Chinh không biết trong lòng cô gái này nghĩ nhiều như vậy, hắn tiếp tục khống chế cô gái này chạy trốn như điên! Nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía sau hắn truyền đến âm thanh to lớn, chấn động giống như tiếng sấm.
Sau khi chạy được một lúc, La Chinh đã mang theo cô gái này vượt qua hơn trăm dặm, nhưng âm thanh dữ dội từ đằng sau truyền tới vẫn giống như nổ ngay bên tai.
Con trăn Vô Tướng Thiên lại động đậy.
Hai vị Giới Chủ đều thất bại rồi.
Cuối cùng con trăn Vô Tướng Thiên cũng không phải là đối thủ mà Giới Chủ có thể chống lại được.
Cho dù hai vị Giới Chủ đã sử dụng Đại Chí Nguyện để giam giữ con trăn, nhưng cuối cùng vẫn để nó thoát được.
Thân là Giới Chủ, có thể cầm chân con trăn này một lát cũng đủ để tự hào rồi.
Những sắc mặt của La Chinh lại không tốt.
Hắn trông thấy bóng khổng lồ từ đằng xa kia đột nhiên đổ rạp xuống mặt đất, mặt đất bắt đầu rung chuyển, dường như con trăn đang đuổi về phía bên này.
Mục tiêu của con trăn không phải là La Chinh, cũng không phải hai vị Giới Chủ.
Mục tiêu duy nhất của nó chính là cô gái trong tay La Chinh! Lúc đầu, Trưởng công chúa còn chưa hiểu, nhưng nàng nhanh chóng ý thức được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.
“Xin lỗi.” La Chinh muốn buông tay, thả cô gái này ra.
Tất cả rắc rối đều do cô gái này tạo ra, không liên quan gì đến La Chinh cả.
Nếu có người rơi vào hoàn cảnh khó khăn, La Chinh sẽ không thấy chết mà không cứu.
Hắn không phải là loại máu lạnh.
Nhưng cô gái này, một là dường như muốn bắt lấy hắn, nghiêm túc mà nói thì là dịch chứ không phải là bạn.
Hai là La Chinh vừa mới vào cấm địa Luyện Thần, căn bản không có khả năng chống lại con trăn, không thể vùi thấy ở đây được.
“Ngươi!” Sau khi Trưởng công chúa bị thả ra, trông thấy La Chinh cả người vàng rực thì liền tức giận.
Nàng hoàn toàn quên thái độ vô lễ của mình với La Chinh lúc trước, ngược lại còn cho rằng La Chinh thấy chết mà không cứu.
La Chinh không để ý đến, vẫn tiếp tục lao về phía trước, Trưởng công chúa cắn chặt răng, bám sát theo hắn.
“Uổng công vừa nãy ta còn sợ thiêu chết ngươi! Bây giờ xem ra thiêu chết ngươi cũng đáng!” Trưởng công chúa phẫn nộ nói ở đằng sau La Chinh.
“Ta không sợ ngọn lửa dị thường của ngươi, đương nhiên không thiếu chết được ta, nói gì đến đáng hay không.
Ngươi đừng đi theo ta.” La Chinh mất kiên nhẫn trả lời.
“Ta cứ đi theo người đấy!” Lúc này Trưởng công chúa cứng đầu lao về phía trước.
Hạ tả vệ và lão Ngũ không thể cản được con trăn, nàng cũng không biết bước tiếp theo sẽ làm thế nào.
Mặc dù người thanh niên này là người lạ, nhưng bởi vì có truyền thuyết kia của Thiên Hồn tộc, bây giờ La Chinh lại chiếm đoạt ngọn lửa dị thường của nàng, nàng càng thêm đặt hy vọng vào hắn.
Người phi thường có cách phi thường.
Đây là điều phụ thân dạy cho nàng.
Cho dù lúc này, thằng nhóc kia mới chỉ có tu vi Thần Cực Cảnh.
Ai ngờ nàng vừa nói xong, La Chinh lại quay người lại, đột nhiên vung kiếm trong tay lên.
“Vào!”
Kiếm quang sắc bén khiến cây cối trong phạm vi gần mười dặm xung quanh đều bị đứt lìa.
Kiếm quang quét thành hình vòng cung, hướng đến chỗ Trưởng công chúa.
Nếu như Trưởng công chúa muốn tránh thì phải hạ thấp đầu, hoặc nhảy lên cao để tránh khỏi nhát chém này.
Nhát kiểm này của La Chinh đã cố ý khống chế tốc độ, cho nàng đủ thời gian để tránh! Những nàng lại cố tình không né tránh, chỉ giữ nguyên độ cao đuổi theo sau La Chinh.
Ánh kiếm chém về bên tai Trưởng công chúa.
Khi sắp có cảnh đầu rơi máu chảy, từ phía sau hàng trăm trượng truyền đến một loạt tiếng kêu kinh sợ! Đám tùy tùng đi theo Trưởng công chúa bị dọa hết hồn.
Những võ giả Thần Biến Cảnh kia thấy con trăn đã thoát khỏi khống chế của hai vị Giới Chủ, nên bọn họ cũng muốn tự bỏ chạy.
Nhưng bọn họ hiểu rõ hậu quả của việc đó, sợ rằng còn thảm hơn là bị con trăn nuốt, nên chỉ đành bất lực theo sau.
Nhưng cuối cùng, kiếm của La Chinh vẫn dừng lại bên tai Trưởng công chúa! Tóc dài chỉnh tề bên tai trái Trưởng công chúa bị chém đứt, kiếm cắt trên tài năng tạo thành một vết thương nhỏ, có giọt máu từ trong đó dần rỉ ra.
Những sắc mặt của Trưởng công chúa lại vẫn bình thản kiên quyết như trước.
Last edited:
Bình luận facebook