Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1474: Cội nguồn sức mạnh
Lần này ngã trên hòn đá, khoảng cách của hai người cực 3kỳ gần, vừa vặn ở tư thế đổi diện nhau, giống như một đôi tình nhân nằm mặt đối mặt vậy.
“Lực từ trường của Băng Sơn tộc vô cùng 6lớn, có người nói võ giả thông thường tiến vào trong không thể cử động được, chỉ có thể trở thành con cừu đợi người ta giết thịt.” Trưởng công chú8a chớp mắt nhìn La Chinh cười nói.
“Như vậy sao ngươi còn dẫn ta vào đây?” La Chinh có chút tức giận.
La Chinh nghẹn họng.
Người con gái này nói không sai, cho dù chạy đến chỗ nào cuối cùng cũng không cắt đuôi được con trăn kia.
Dường như chỉ có tiến vào nơi này để tìm kiếm vận may.
“Ta đánh cược là con trăn kia sẽ không dám tiến vào lãnh địa của Băng Sơn tộc.” Cô gái này cũng không phải không có đầu óc, nàng cũng có phán đoán của bản thân mình.
Cấm địa Luyện Thần vốn là một nơi rèn luyện, ở trong đây có thể thăng cấp rất nhanh.
Thậm chí ngay cả Thần Vực cũng không thể so được với chỗ này.
Nhưng cùng với đó là nguy hiểm trong này cũng bị phóng đại lên.
Nơi đây rất nguy hiểm.
Kích cỡ của cấm địa Luyện Thần chỉ lớn bằng hai ba Đại Giới, trong đó phân bố nhiều nơi rèn luyện.
Mà Băng Sơn tộc lại là nơi trông coi cội nguồn của lực, nơi này là thánh địa của những người luyện thể.
“Đáng tiếc...
Có lẽ ngươi đã cược nhầm rồi.” La Chinh nở nụ cười khổ.
Tiếng ầm ầm tương đối quen thuộc lại truyền tới.
Mặc dù La Chinh và Trưởng công chúa bị hút ở trên tảng đá lớn màu bạc, nhưng vẫn có thể thấy được chấn động phía dưới.
“Ầm ầm.” Giống như một trận động đất cực lớn sắp đến, mặt đất giống như mặt nước nổi sóng, rõ ràng là ở bên trong có một vật to lớn xuyên qua.
La Chinh hít sâu một hơi.
Lúc này hắn muốn đứng lên khỏi tảng đá, thoát khỏi sự trói buộc của tảng đá này.
Đương nhiên, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình La Chinh thì không làm được.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể mượn lực vảy rồng.
Sau khi chín con Chân Long thức tỉnh, xem như đã có mâu thuẫn không lớn không nhỏ với La Chinh.
Cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng có giao lưu gì, nhưng hắn vẫn có thể mượn sức mạnh của Thanh Long.
Sau khi rót toàn bộ sức mạnh vào trong cơ thể, thân thể của La Chinh bỗng nhiên chấn động! “Ngươi làm gì vậy?” Trưởng công chúa thấy dáng vẻ này của La Chinh thì trong mắt lộ vẻ khác thường.
“Đứng lên!” La Chinh cắn chặt răng trả lời.
Trưởng công chúa vừa nghe thấy liền cười.
Mặc dù Băng Sơn tộc là chủng tộc không dễ tiếp cận, nhưng không lạm sát người vô tội.
Chỉ có điều, nếu như võ giả không chuẩn bị kỹ càng thì thông thường đều không thể tiến vào nơi đây.
Nguyên nhân quan trọng là ở chỗ bước được bước đầu tiên trong này! Nhiều võ giả tiến vào bên nơi này liền giống như một cái bánh thịt dán trên mặt đất, căn bản không thể động đậy! Dưới trạng thái này, căn bản không thể tu luyện, chứ đừng nói đến việc tiến vào nơi có nguồn lực.
“Không thể nào, trừ khi người có tu vi Giới Chủ...” Trưởng công chúa bên này vẫn đang nói chuyện, nhưng mới được một nửa thì không nói tiếp được nữa.
Bởi vì quả thực, nàng đang nhìn thấy La Chinh đứng lên.
Lực hút này giống như một bàn tay lớn không thể phản kháng, đè chặt La Chinh trên tảng đá, khiến cho hắn không thể cử động! Nhưng sau khi rót lực vảy rồng, cuối cùng La Chinh đã có thể chống lại sức mạnh này, chầm chậm nhấc chân tay lên, sau đó là phần eo, cuối cùng hắn co chân ngồi dậy! “Sao ngươi làm được, người dùng ngoại lực.” Nói cho cùng thì Trưởng công chúa cũng có kiến thức rộng lớn, trong nháy mắt đã nhận ra sức mạnh của La Chinh không phải là sức mạnh của bản thân hắn.
La Chinh gật đầu, hắn không phủ nhận.
Cuối cùng, sức mạnh của hắn cũng sẽ nâng cao lên, hắn sẽ không vĩnh viễn dựa vào lực vảy rồng.
Băng Sơn tộc đã là thánh địa của người luyện thể, vậy thì sao La Chinh có thể bỏ qua chứ? Lúc này, đột nhiên La Chinh cắn chặt răng, thẳng lưng, bắt đầu từ từ đứng lên! Chỉ là một động tác động lên đơn giản, nhưng hắn lại giống như gánh trên lưng hàng chục dãy núi, cực kỳ khó khăn.
“Răng rắc, răng rắc, răng rắc..”.
Mỗi một đốt sống đều phát ra âm thanh chói tai khi hắn vươn người lên.
Cho dù là thân thể thần khí cũng khó mà chịu được.
Trong lòng La Chinh cũng thấy khó hiểu.
Bằng Sơn tộc đời đời kiếp kiếp sinh sống ở đây, như vậy làm thế nào mà trẻ em sinh ra ở đây có thể chịu được sức mạnh này? Ngay cả võ giả Hóa Thần Tam Biển như bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng được lực hút này, nếu như sinh linh bình thường tiến vào nơi này thì sợ rằng sẽ bị nén thành bánh thịt trong nháy mắt.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trưởng công chúa, La Chinh vẫn đứng dậy được! “Thật là lợi hại.” Trưởng công chúa cười.
Theo lời tiên đoán của người bán hoa, nàng đã công nhận La Chinh, người giáng sinh này nhất định là kẻ phi thường.
Phi thường thì phi thường, nhưng Trưởng công chúa đến từ Thần Vực.
Phi thường mà nàng nhận định, nghĩa là La Chinh có thể đưa nàng vào Trấn Hồn Nhai.
Cho nên lúc đầu, nàng mới vô cùng ngang ngược muốn bắt lấy La Chinh.
Bây giờ Trưởng công chúa mới phát hiện, dường như bản thân đã xem thường người thanh niên Thần Cực Cảnh này rồi.
“Đáng tiếc, cũng vô dụng thôi” La Chinh đứng lên chăm chú nhìn về phía trước, cười khổ.
La Chinh ngã ngang về hướng tảng đá màu bạc, lúc này sau khi đứng dậy hắn liền song song với mặt đất, vừa vặn trông thấy cảnh tượng dị thường phía dưới! Ở phía dưới những tảng đá này, mặt đất hàng trăm trượng lõm thẳng xuống, hình thành một thung lũng.
Cảnh tượng này, La Chinh đã gặp qua một lần, chính là điềm báo con trăn sắp tấn công.
“Uỳnh!” Thung lũng đó chỉ tồn tại trong thời gian một nhịp thở rồi lập tức biến mất trước mắt La Chinh.
Thay vào đó là cái miệng to lớn của con trăn đột nhiên nâng cao lên, muốn nuốt chửng Trưởng công chúa và La Chinh! Những tảng đá màu bạc trôi nổi trong không trung đối với La Chinh mà nói hiển nhiên là to lớn, nhưng đối với con trăn khổng lồ kia thì chẳng qua lại chỉ là hòn đá nhỏ mà thôi.
Thậm chí, lực hút mãnh liệt mà tảng đá màu bạc này phát ra chẳng gây ra ảnh hưởng gì đến con trăn cả.
Vừa mới đến cấm địa Luyện Thần, La Chinh đã rơi vào nguy hiểm ba lần.
Trong lòng hắn cũng vô cùng buồn bực, đúng là quá xui xẻo.
Lần này không có Đại Chí Nguyện của hai Giới Chủ, cũng không có khả năng trốn thoát.
Hắn hơi cúi đầu, nhìn sang cô gái bên cạnh, thấy Trưởng công chúa muốn nói gì đó, La Chinh giành trước một bước nói: “Không cần nói xin lỗi, coi như ta đen đủi!” Trên mặt Trưởng công chúa không hề có dáng vẻ bị thương, nàng lại còn mỉm cười, “Ai nói ta muốn xin lỗi? Ngươi xem bên đó.” Trưởng công chúa không phải là người luyện thể.
Dưới tác dụng của lực hút này, ngay cả xoay đầu nàng cũng không làm được, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước.
La Chinh nhìn theo ánh mắt nàng thì trông thấy từ xa có vài bóng người nhanh chóng đến gần.
“Võ giả?” Ánh mắt La Chinh khựng lại.
“Là người Băng Sơn tộc!” Trưởng công chúa như thấy được cứu binh, cười nói.
Những võ giả này đều để trần cánh tay, lộ ra cơ bắp màu đồng, hiển nhiên là vô cùng cường tráng.
Có vẻ là người Băng Sơn tộc theo như lời của Trưởng công chúa? Chỉ nhìn từ bề ngoài, dường như người Băng Sơn tộc không có gì đặc biệt, không khác những tộc người bình thường, chỉ là ở một vài điểm có sự khác biệt.
Nhưng khiến La Chinh kinh ngạc chính là những võ giả này lại có thể điền cuồng nhảy trên những tảng đá màu bạc, tốc độ nhanh đến kinh người! Bọn họ không hề bị ảnh hưởng bởi lực hút, có lẽ có bí pháp nào đó có thể thoát khỏi ảnh hưởng của lực hút này.
Cái miệng lớn của con trăn chỉ mới nâng cao được một nửa, những người Băng Sơn tộc đã vụt tới.
Cảnh tượng xảy ra sau đó, lập tức sửa lại phán đoán của La Chinh.
Những người Băng Sơn tộc không thoát khỏi lực hút này.
Mà là sức mạnh của họ vô cùng lớn.
Lực hút trên tảng đá màu bạc đối với họ mà nói đã trở thành thói quen.
“Bịch, bịch, bịch!” Ba người Băng Sơn tộc cường tráng nhất xông lên phía trước, đồng thời ra quyền đập vào một bên của con trăn! Con trăn đang dần dần nâng cao giống như một cây trúc lớn nhanh, nhưng chỉ lớn được một nửa đã bị ba quyền đập trúng.
“Đây là...” Lúc này La Chinh cũng đờ ra.
Sức mạnh này lớn tới mức hắn khó mà có thể lý giải được, có lẽ nếu thắp sáng tất cả vảy rồng của Thanh Long thì cũng chỉ có hiệu quả không khác như thế này?
Last edited:
Bình luận facebook