Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1519: Đe dọa, dụ dỗ
Bởi dù sao họ cũng không có tổn thất thực tế gì.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của người Thiên Khung tộc, rất nhiều thể lực Th3ần Vực kết giao với Thiên Khung tộc nên đúng là cũng nhận được khá nhiều lợi ích.
Chỉ có điều bọn họ cũng không thể ở đây phác5h lối ngang ngược quá đà.
Bây giờ Tấn công tử bỗng nhiên ra mặt, tự dưng lại bịa đặt ra quy tắc này, mà đám người này lại rất 9thông minh, thoáng cái đã hiểu được.
Nếu như bản thân có thể khống chế năng lực này thì có thể độc chiếm cái đài này, tốc độ hấp thu chân nguyên có thể tăng lên gấp trăm lần.
Vậy cớ sao không làm? Y không cần giữ lại đài lớn nhất này, chỉ cần tùy ý chiếm cứ một đài gần như tương tự là đủ rồi.
Dù sao người bên ngoài cũng không thể cạnh tranh với y.
Nghe vậy, sắc mặt Khổ Đăng, Cơ Lạc Tuyết và Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu lập tức trầm xuống.
Sau khi tiến vào cấm địa Luyện Thần, bọn họ cũng hiểu rõ địa vị của “sinh linh thứ cấp”.
Mục đích của Tần công tử tất nhiên không phải là muốn chém đứt chân mấy tên nhóc này thật6.
Bọn chúng chỉ là mấy sinh linh thứ cấp mà thôi.
Có trời mới biết chặt đứt chân mấy tên nhóc chẳng biết chui ra từ nơ8i hẻo lánh nào của vũ trụ này có ý nghĩa gì? Động tay thôi bọn họ cũng còn lười.
Về phần trong tay những sinh linh thứ cấp này có thứ gì, họ cũng chẳng quan tâm.
Họ chỉ quan tâm thủ đoạn của La Chinh.
Lần nào nhiều lắm thì có thể tinh luyện ra ba bốn mươi viên, ít thì có thể tinh luyện ra một hai chục viên.
Nhưng tên Hàm Lưu Tô mang tới lại không bình thường cho lắm.
Lần này hắn tinh luyện ngay được ba bốn nghìn viên, cũng chính là kẻ đã lấy hết Chân Nguyên Thủy Mạt trên đời này.
Điều này khiến đám võ giả Thần Vực khá ngạc nhiên.
Chỉ là xưa nay họ vẫn luôn xem thường sinh linh thứ cấp, nên nào có chuyện để lộ ra vẻ kinh hoàng.
Hễ là võ giả đứng trên đài này thì khi thủy triều lên xuống đều giành lấy cho mình một tấm thần văn trước.
Không biết ai đã bố trí những cái đài này, nhưng tinh luyện Chân Nguyên Thủy Mạt từ các thần văn chính là biện pháp duy nhất.
Kích cỡ của đài và thực lực của võ giả sẽ quyết định đến việc tinh luyện được bao nhiêu kết tinh màu đen.
Võ giả trên đài cơ bản đều đến từ Thần Vực, thi thoảng thì có những người thuộc thế hệ trẻ của Thiên Khung tộc tiến vào.
Nhưng chênh lệch giữa các bên cũng không lớn như vậy.
Nhưng dù sao họ cũng không ngăn được nỗi khiếp sợ trong lòng, đồng thời cũng bắt đầu suy tư.
Tần công tử đã bịa ra một quy tắc, muốn chặt chân mấy người kia.
Làm ra chuyện như vậy, có lẽ mục đích là nhằm vào La Chinh.
Bọn họ đoán không sai.
Đúng là Tần công tử đã nảy lên ý đồ đối với năng lực của La Chinh.
Nhưng vì tu luyện, vì muốn tăng thực lực, nhiều lúc họ không thể không nhẫn nhịn...
Dù tiến vào Thiên Khung tộc, bọn họ cũng đã phải trả giá khá nhiều.
Cơ Lạc Tuyết mất ba tháng, Khổ Đăng hai tháng, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu là chậm nhất, mất tận bốn tháng mới lấy được một bùa thử luyện màu tím quý giá.
Mặc dù sau khi đi vào cũng bị khinh bỉ một chút.
Bọn họ không dám mơ tưởng đến cái đài lớn nhất này.
Nhưng ngay khi mới bắt đầu, dù là ở trên đài nhỏ gần vùng giáp ranh thì cũng đã có võ giả xua đuổi bọn họ rồi.
Nhưng dù sao thiên phú của mấy người bọn cũng bất phàm.
Có thể tu thành Đạo Tử thì dù ở Thần Vực cũng sẽ không phải người tùy tiện bị xem thường.
Nhược điểm lớn nhất của bọn họ là tu vi hơi thấp, vì ở đây phần lớn võ giả đều là Thần Biến cảnh, mà ba người đều đang dừng lại ở Thần Cực cảnh trung kỳ và hậu kỳ.
Qua thời gian nỗ lực, thực lực của họ dần dần được tăng lên, bắt đầu liên tiếp thay đổi tới các đài khác, Chân Nguyên Thủy Mạt thu được cũng càng lúc càng nhiều.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không dám bước vào trong đài này.
Chẳng qua là vì La Chinh xuất hiện, nên bọn họ nhao nhao tiến lên, muốn đưa La Chinh rời khỏi đây.
Không ngờ vị Tấn công tử này lại nói như vậy, thật là khinh người quá đáng.
Độc Cô Kiểm Tiêu Tiêu miễn cưỡng mỉm cười: “Tần công tử cứ nói đùa.
Chúng ta sẽ không mang chỗ Chân Nguyên Thủy Mạt này đi, sao lại nói chuyện nghiêm trọng đến mức như vậy?” Vẻ mặt Tần công tử lại càng nghiêm túc hơn, khóe miệng lộ ra vẻ dữ tợn: “Xưa nay Tần Thiên ta không nói đùa.
Đài này đâu phải nơi sinh linh thứ cấp như các ngươi có thể lên?” Nói xong, tay y nhẹ nhàng vẫy một cái, chân nguyên bắt đầu ngưng tụ thành một thanh kiếm mỏng như cánh ve: “Để ta ra tay, hay các ngươi tự xử?” Ánh kiếm lấp lóe, mơ hồ có nhuệ khí.
Nhưng bản thân Tần công tử không hề có sát ý, trong mắt y, những sinh linh thứ cấp này đều là nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, chỉ cần hù dọa một chút thì sẽ bị khuất phục ngay.
Nhưng y vẫn bày ra dáng vẻ muốn làm đến cùng.
Nếu không thì sau đó làm sao lợi dụng để tra hỏi La Chinh được? Nếu như mấy tên nhóc này thật sự không biết trời cao đất dày là gì thì trong lòng Tần công tử cũng đã có dự định khác.
Nếu thật sự giết chết mấy người này, chắc Thiên Khung tộc cũng không đến mức tìm y gây phiền phức.
Đù sao Thiên Khung tộc cũng còn cần đến Tần gia.
Thiên Khung tộc tu luyện chân nguyên bản chất khác với Băng Sơn tộc.
Băng Sơn tộc chỉ đơn thuần là luyện thể dùng suối nguồn sức mạnh là được.
Trong tộc lại có nguồn thức ăn phong phú, không hề cần võ giả ngoại tộc hỗ trợ gì nên trong tộc đối xử bình đẳng, hiểm khi thiên vị ai.
Chỉ có La Chinh lần này là ngoại lệ.
Nhưng Thiên Khung tộc có nhu cầu khá lớn với công pháp, thậm chí là vũ khí của Thần Vực, thế lực Thần Vực đương nhiên cũng sẽ hợp tác.
Thế nên tất nhiên Thiên Khung tộc sẽ đặc biệt quan tâm tới võ giả như Tấn công tử đây.
Y tự nhận là thực lực của mình có thể nghiền ép được, lại thêm vào sự thiên vị của Thiên Khung tộc, thể thì mấy tên nhóc này có thể trốn tới đâu được chứ? Nếu bọn họ dám rời khỏi Thiên Khung tộc thì càng tốt...
Thế lực Tần gia của y bố trí trong cấm địa Luyện Thần gần như có thể càn quét khắp nơi đây.
Nhìn thấy Tần công tử thật sự muốn ra tay, con ngươi Cơ Lạc Tuyết bỗng chuyển động, sát ý dần dần hiện ra.
Khổ Đăng cũng chắp một tay trước ngực, một tay bắt lấy Thiền Trượng của mình, lực đạo cũng tăng thêm mấy phần.
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu hiểu Thần Vực hơn hai người họ, bởi dù sao thanh kiểm trong tay hắn cũng đến từ Thần Vực.
Thế nên hắn biết, nếu ra tay với Tần công tử thì e là chỉ có đường chết.
Nhưng người này lại cứ muốn ra tay, bọn họ cũng không thể làm cá nằm trên thớt.
“Tần công tử làm như thế, có phần quá đáng rồi.” Độc Cô Kiếm Tiêu Tiểu khá bất đắc dĩ.
Tấn công tử bước lên hai bước, thấy thời cơ đã chín muồi, y liền cười lạnh, nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Tất nhiên cũng có thể không chặt.
Trái lại, vừa nãy anh bạn này của ngươi có cách để tinh luyện ra nhiều Chân Nguyên Thủy Mạt như thế thì chỉ cần nói cách tinh luyện cho Tần mỗ là được.
Ta có thể tha cho các ngươi một lần.
Còn chỗ Chân Nguyên Thủy Mạt kia, coi như tặng cho các ngươi.” Đe dọa rồi dụ dỗ...
Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ rằng có thể tặng Chân Nguyên Thủy Mạt, người này quả là biết dùng thủ đoạn vào thời điểm thích hợp.
Y vừa dứt lời, võ giả Thần Vực khác trên đài đã lập tức tỏ vẻ “đoán ngay mà”.
Chẳng qua bọn họ lặng lẽ đợi xem chuyện này sẽ phát triển như thế nào mà thôi.
Mà ba người Cơ Lạc Tuyết lại cùng nhìn sang La Chinh.
Tấn công tử này vòng vo một hồi, cuối cùng cũng đã lộ ra mục đích ban đầu.
Hàm Lưu Tô ngồi xuống đất, ngón tay khẽ cử động, từng viên Chân Nguyên Thủy Mạt bay vào tay nàng.
Nàng lập tức dùng hai tay kẹp lấy, đưa từng viên kết tinh màu đen vào trong miệng như cắn hạt dưa, mỉm cười nhìn tình huống trước mắt.
Nàng đã biết tính cách Tân Thiên từ lâu, nhưng không ngờ hiệu quả lại tốt như thế.
Thật sự ép La Chinh phải ra tay thì sợ là y sẽ phải chịu thua thiệt.
Thế nên lúc này tâm trạng nàng vô cùng khoan khoái.
La Chinh đứng nguyên tại chỗ, hắn chưa hề nói dù chỉ một câu, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tấn công tử này.
Hắn đã sớm biết dự định của Hàm Lưu Tô.
Chính là muốn mượn tay mình để dạy dỗ tên họ Tần này một trận.
Từ đầu La Chinh đã không muốn làm theo ý của nàng nên cũng đã định sẽ dàn xếp ổn thỏa chuyện này...
Chỉ tiếc La Chinh vẫn coi thường sự bá đạo của một số người.
Thấy thủ đoạn của bản thân mình thì lại cứ muốn đe dọa, dụ dỗ để đoạt lấy cho bằng được.
Lần này thậm chí còn liên lụy tới mấy người Cơ Lạc Tuyết, thế nên bây giờ La Chinh cũng không có ý định rút lui.
Lúc này La Chinh vẫn không quan tâm tới Tần công tử, ngược lại nhìn chằm chằm vào Hàm Lưu Tô đang ngồi cười mà nói: “Lần này hình như đúng ý nàng?” Hàm Lưu Tô mỉm cười, không nói gì, tiện tay cắn hết một viên kết tinh màu đen.
Nhưng La Chinh bỗng nhiên duỗi ngón tay ra, lập tức ngón cái và ngón trỏ chạm vào nhau: “Ta không thích người khác lợi dụng ta.
Hy vọng đây là lần cuối cùng.” Bình tĩnh nói xong, trên đầu ngón tay hắn bỗng ngưng tụ một sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
La Chinh điều động sức mạnh toàn thân, thậm chí cả sức mạnh của tám tòa Đạo Đài hoàn toàn tập trung vào ngón trỏ.
Ngón trỏ này cách trán Hàm Lưu Tô chỉ ba tấc, lập tức khiến nàng cảm thấy áp lực rất lớn.
Nếu ngón tay này của La Chinh chạm tới, đầu nàng sẽ tan biến ngay, chắc chắn sẽ chết, không thể nghi ngờ.
Đối mặt áp lực này, sắc mặt Hàm Lưu Tô trắng bệch.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt La Chinh vô cùng lạnh lùng, không giống nói đùa.
“Am!”
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào trán Hàm Lưu Tô.
Trong khoảnh khắc, gần như đã dọa nàng sợ gần chết...
Nhưng khả năng khống chế sức mạnh của La Chinh đã đạt tới đỉnh cao.
Ngoại trừ việc không thể khống chế hoàn toàn sức mạnh của chín ngôi sao, có thể nói hắn đã có thể vận dụng sức mạnh bản thân một cách tự nhiên.
Ngay khi ngón tay này búng ra, sức mạnh đã hoàn toàn tan đi, chỉ để lại trên trán Hàm Lưu Tổ một dấu đỏ mờ nhạt.
Sau đó La Chinh mới xoay đầu lại, thở hắt ra một hơi, cười nói với Tần công tử: “Đã giẫm lên đời này, nếu muốn rời đi thì phải chặt hai chân? Quy củ này đúng là thú vị.
Nhưng nếu ta không rời đi thì sao?”
Last edited:
Bình luận facebook