Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1533: Tiến về điểm cuối
“Bum!”
Bỗng nhiên, một thành viên trong đội săn thần của Băng Sơn tộc ngã vào ngọn lửa bằng bên dưới! Cung Vũ ở bên cạnh phản ứ3ng cực nhanh, đột nhiên mở rộng hai cánh giữa không trung, hóa thành một luồng đốn quang lượn vòng ở phía dưới một cái, liền cứu được 5người Băng Sơn tộc này.
“Nếu rơi vào ngọn lửa bằng này, không ai cứu được ngươi đâu! Không chống đỡ được thì không cần cắn răn9g chống đỡ.” Cung Vũ nhắc nhở.
Giữa các nhân vật cấp cao trong ba tộc này cũng tồn tại tâm lý so tài.
Trong đội săn th6ần của Băng Sơn tộc, chưa hề có ai ăn quả Kim Dương.
Thật ra, bọn họ thân là người luyện thể thuần túy, không thể hiểu được ý 8nghĩa sâu xa của quy tắc hệ Băng.
Luyện thể ở nơi cực lạnh cũng là một con đường, nhưng không cần phải phiêu lưu mạo hiểm lớn như thế.
Thác Lan! Không cần gắng gượng chống đỡ.” Lôi Thiềm cũng ra lệnh.
Tên võ giả gọi là Thác Lan của Băng Sơn tộc kia lúc này mới gật đầu, nuốt quả kim cương xuống.
Rất nhiều năm sau, đàn cá này được người đời ca tụng là cá Bắc Minh, nó biến thân thành Côn Bằng, cứu cả thiên hạ trong ngày tuyết lớn...
Họ không biết rằng, đây chỉ là một ý nghĩ trong đầu La Chinh mà thôi.
Sau khi đàn cá nhỏ bay vọt lên không trung, chúng tiến về phía từng mảnh từng mảnh độc Hàn Diễm.
Trong nháy mắt chạm vào độc Hàn Diễm, chúng liền hóa thành khi hỗn độn, đồng thời cắn nuốt luôn độc Hàn Diễm kia! La Chinh cố gắng giữ độc Hàn Diễm lại giữa không trung, đồng thời chín ngôi sao treo trên trời cao cũng bắt đầu chuyển động liên tục.
“Cửu Tinh Đồng Huy!”.
Nếu như nhiệt độ tiếp tục hạ xuống, chỉ sợ sinh linh ở thế giới trong cơ thể hắn sẽ phải chết rất nhiều.
Tổn thất một số sinh linh không gây ảnh hưởng quá lớn đến bản thân La Chinh.
Dù sao trong giai đoạn hiện tại, La Chinh hoàn toàn không dựa vào sức mạnh tín ngưỡng của những con dân này, nhưng hắn vẫn không muốn con dân mình tạo ra phải chết.
Nghĩ tới đây, La Chinh chợt nảy ra ý tưởng.
Bỗng nhiên, từ trong biển hỗn độn xuất hiện vô số bầy cá, những bầy cá kia nhảy lên khỏi mặt nước, dang rộng hai cánh, bay thẳng về phía không trung! Bầy cá đông đúc bay lượn trên không, cảnh này bị các ngư dân ở thế giới trong cơ thể thấy, có người còn ghi lại cảnh tượng hiếm thấy này.
Ngoại trừ Thác Lan ra, cũng có một người của Thiên Khung tộc không miễn cưỡng mình nữa, cũng nuốt quả Kim Dương.
Cung Vũ tiếp tục dẫn đường ở phía trước, mọi người thì đi theo ở phía sau.
Độc Hàn Diễm chui vào thế giới trong cơ thể của La Chinh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, tuyết rơi trong thế giới kia cũng càng lúc càng lớn...
Các sinh linh ở thế giới trong cơ thể đang trải qua một mùa đông giá rét xưa nay chưa từng có.
Tuy biển hỗn độn chưa bị đóng băng, nhưng nhiệt độ trong đó cũng đột nhiên thấp xuống rất nhiều...
La Chinh cũng không rút sức mạnh trong đó ra, mà để chín ngôi sao này dùng sức mạnh của chúng để chuyển động liên tục.
Khoan gỗ lấy lửa, nghĩa là vật chất sẽ sinh ra nhiệt lượng trong lúc di chuyển ở tốc độ cao, nên mới có thể tạo ra lửa khi khoan ván gỗ.
Tất cả nhiệt lượng đều được sinh ra từ chuyển động! Ngôi sao càng nóng thì chuyển động của nó lại càng dữ dội.
Bản thân La Chinh cũng cảm thấy sức mạnh trong chín ngôi sao này quá kinh khủng.
Nếu sức mạnh này được điều động, vậy có thể tưởng tượng được nhiệt lượng tỏa ra lớn đến cỡ nào! Vì thế, nhiệt độ vốn đang hạ xuống đột ngột, lại bắt đầu chậm rãi tăng lên dưới sự chiếu rọi của chín ngôi sao! Sau khi thu xếp xong thế giới trong cơ thể, La Chinh lại ung dung đi tiếp cùng đội ngũ lớn.
Một trăm hai mươi nghìn dặm...
Đến giai đoạn này, trong đội săn thần chỉ có hai người chưa dùng quả Kim Dương.
Biểu hiện của Thiên Khung tộc khá hơn một chút.
Bọn họ thân là người tu chân, nên vốn có sự hiểu biết về quy tắc và khả năng thích ứng mạnh hơn rất nhiều so với Băng Sơn tộc.
Nhưng người Băng Sơn tộc lại chỉ dựa vào thân thể kiên cường mà có thể chống chọi đến đây, như vậy không thể dễ dàng so sánh ai mạnh ai yếu được.
Về phần Nguyên Hòa tộc, bây giờ họ chỉ còn lại một võ giả, cũng chính là thủ lĩnh của bọn họ - Kim Duyệt.
Người Nguyên Hòa tộc có tâm tính bình thản.
Có lẽ, trong tộc vẫn có mấy người còn có thể kiên trì, nhưng bọn họ không thích cạnh tranh với người khác, biết không cần phải cậy mạnh, nên rất nhiều người đều đã sớm rút khỏi, đều ăn quả Kim Dương.
Cho dù là ba vị thủ lĩnh Lôi Thiềm, Kim Duyệt và Cung Vũ, thì sắc mặt cũng càng lúc càng mệt mỏi khi có chống lại sự ăn mòn mãnh liệt của Hàn Diễm! Vì chống lại độc Hàn Diễm ở nơi này, mấy người bọn họ cũng càng lúc càng tập trung.
Ban đầu, bọn họ còn có thể phân tâm chú ý đến La Chinh, nhưng về sau chỉ có thể cố hết sức chăm chú đi tới trước, đồng thời điều động sức mạnh của toàn thân để bảo vệ mình! Về phần các võ giả khác, thì đều chú ý đến La Chinh! “Năm đó, Cưu Thánh tiến vào cảnh giới thánh, được phong là một trong ba vị thánh mới, nhưng lại chưa từng nhận một đệ tử nào!”
“Dựa theo lẽ thường, sau khi thánh nhân thu hoạch được hiểu biết mới về ý nghĩa sâu xa của quy tắc trong Thần Vực, thì đều sẽ khắc lĩnh ngộ của bản thân thành văn bia, lưu truyền cho hậu thế! Dù sao tới cảnh giới này của bọn họ, quy tắc gì đó đều đã là mây bay.
Mà trong Thần Vực, không gian để tìm ra ý nghĩa sâu xa của quy tắc mới càng ngày càng nhỏ!”
“Nhưng Cưu Thánh này lại phá vỡ lẽ thường, không chịu truyền lại văn bia cho người đời sau, mà niêm phong ý nghĩa sâu xa của Bằng Phách Ma Diễm ở nơi này, dẫn tới vô số thiên tài tiến vào đây lĩnh ngộ, nhưng tất cả đều chịu thất bại trở về! Chưa có một ai thành công cả!” “Nghe nói còn có thánh nhân nào đó đã từng đi chất vấn Cưu Thánh! Nhưng ông chỉ gật đầu cười mà không nói, còn cam kết ông chắc chắn sẽ làm được!”
Trong đội ngũ, có một võ giả đội mũ tím đứng trên một cái xe bay ba hoa khoác lác, có vẻ rất nhàn nhã.
Một số võ giả Thần Vực đã nghe hắn kể chuyện này không ít lần, một số sinh linh thứ cấp đến từ vũ trụ thì chăm chú lắng nghe.
Chênh lệch giữa sinh linh thứ cấp với võ giả Thần Vực, không chỉ có vấn đề tài nguyên và nơi ra đời.
Sự chênh lệch về mặt thông tin cũng khá lớn.
Cho nên, tính cả La Chinh thì tất cả sinh linh thứ cấp đều phải thật cẩn thận và dốc hết khả năng đi thu thập tin tức về Thần Vực.
Võ giả mũ tím này thấy dáng vẻ chăm chú của những võ giả ngoại tộc kia, bèn vui vẻ khoe khoang: “Thật ra dựa vào suy đoán của ta, muốn thật sự lĩnh ngộ được Bằng Phách Ma Diễm, thì phải dựa vào thực lực của bản thân, mà không dùng tới quả Kim Dương kia để băng qua dải băng Hàn Diễm! Khà khà, chỉ tiếc đến tận bây giờ vẫn chưa có ai có thể thành công! Cho dù là Hàm Thương Yên của năm đó cũng chỉ kiên trì được đến một trăm ba mươi nghìn dặm, cuối cùng vẫn bị đánh bại! Hàm Thương Yên kia còn kém một chút...”
Nghe võ giả mũ tìm kia nói vậy, Hàm Lưu Tổ và Hàm Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, Hạ tả vệ ở bên cạnh lạnh giọng nói: “Quan điểm này đã sớm có người đưa ra, ngươi tự nhận là suy đoán của ngươi, không thấy xấu hổ sao? Đúng là thiếu chủ của Hàm gia ta còn kém một chút thật, vậy cũng không biết các hạ còn kém bao nhiêu?”
Bị Hạ tả vệ bật lại một trận như vậy, võ giả mũ tím có vẻ hơi lúng túng.
Dù sao Hàm Thương Yên có thể đi đến một trăm ba mươi nghìn dặm, đã là thành tích tương đối đáng kinh ngạc.
Quan trọng là khi đó Hàm Thương Yên chưa đột phá tu vi Giới Chủ, mới chỉ là Thần Biển Cảnh.
Đến sau khi Hàm Thương Yên trở thành Giới Chủ, hắn lại không muốn đến đây.
Ý nghĩa sâu xa của Băng Phách Ma Diễm này có lợi hại thật, nhưng dù sao Hàm Thương Yên là song tu pháp thể, cũng là thiếu chủ bên cạnh Thánh Hoàng, hắn không nhất định sẽ để nó vào mắt.
Mặc dù La Chinh đã chia ra một phần tâm tư để chống lại độc Hàn Diễm, nhưng tai mắt cũng đang chú ý đến võ giả mũ tím kia...
Đi đến điểm cuối của dải băng Hàn Diễm này sao? Hiện tại, hắn đã đi được một trăm hai mươi nghìn dặm, chặng đường còn lại cũng chỉ có hai mươi nghìn dặm nữa thôi.
Nếu hắn thật sự dựa vào chính mình đi đến cuối, vậy sẽ xảy ra chuyện như lời của võ giả mũ tím kia nói ư? Hẳn sẽ có thể lĩnh ngộ được Bằng Phách Ma Diễm sao? La Chinh cũng không biết ý nghĩa sâu xa này có lợi hại hay không, nhưng chắn hẳn tuyệt kỹ truyền thừa từ thánh nhân sẽ không thể tệ đâu nhỉ? Nghĩ đến đây, La Chinh liền nổi lên hứng thú.
Trước đây, hắn còn cân nhắc xem có cần phải kiên trì tiếp hay không.
Nếu chỉ là một cuộc khảo hạch đơn thuần, không có phần thưởng gì, vậy La Chinh cũng không cần phải gặng gượng chống đỡ, hắn lại không phải bị cuống ngược...
Hiện tại xem ra, nhất định phải thử một lần.
Không lâu sau, rốt cuộc mọi người đã vượt qua một trăm ba mươi nghìn dặm! Trong nháy mắt tiến vào một trăm ba mươi nghìn dặm, đã có bất ngờ xảy ra.
Trước tiên, Kim Duyệt của Nguyễn Hòa tộc tuyên bố bỏ cuộc, đồng thời nuốt một quả Kim Dương.
Trong Băng Sơn tộc chỉ còn lại một mình Lôi Thiềm.
Về phần Thiên Khung tộc thì còn lại hai người, Cung Vũ và một vị trưởng lão khác tên là “Phi Trần”.
Vào thời khắc này, vị Phi Trần này lại im lặng rơi thẳng xuống dưới! Vì chống lại độc Hàn Diễm, Cung Vũ không rảnh rỗi phân tâm.
Đến khi phát hiện vấn đề, thì vị trưởng lão kia đã đột ngột rơi xuống.
“Phi Trần!” “Phi trưởng lão!” Có người thét to, càng có nhiều người nhào thẳng về phía Phi Trần, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước! Mọi người liền thấy trưởng lão Phi Trần bị va vào Hàn Diễm phía dưới một cái, lập tức cả người ông bị biến thành một tảng băng rắn chắc ngã xuống phía dưới! “Rầm!”
Không phải vị Phi Trần này không muốn tự cứu mình, trong nháy mắt rơi xuống, toàn thân ông ta còn tỏa ra ngọn lửa cháy hừng hực, muốn chống lại ngọn lửa bằng kia.
Nhưng rõ ràng ngọn lửa màu vàng chỉ do chân nguyên biến thành kia làm sao có thể chống lại được uy lực của ngọn lửa bằng? Ngay lập tức, ngọc lửa cháy hừng hực kia liền biến mất trước mắt mọi người.
Sau đó, mọi người lại nghe thấy một tiếng “lách cách” giòn vang, giống như tiếng ngọc lưu ly rơi ở trên mặt đất, đó chính là tiếng thân thể Phi Trần bị ngã vỡ nát...
Trong mắt của mọi người lộ ra nỗi sợ hãi nồng đậm.
Không ít người bèn nâng độ cao của mình lên theo bản năng.
Tuy bọn họ đã biết chỗ đáng sợ của Hàn Diễm này, nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy mới thật sự cảm nhận được chỗ kinh khủng của ngọn lửa băng này.
Last edited:
Bình luận facebook