Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1592: Bài hịch chiến đấu
Họ liên tục tuyên truyền Thánh tộc là chủng tộc hoàn mỹ nhất trong Thần Vực.
Ở trước mặt bọn họ, bất kỳ chủng tộc nào cũng3 thấp hơn một bậc.
So với chủng tộc hoàn mỹ của bọn chú9ng, Nhân tộc chỉ là chủng tộc thấp hơn.
Cảm xúc bị quan liên tục lan rộng trong những võ giả Nhân tộc, hung hăng đả kích sĩ khí của họ! Phương pháp của8 La Chinh bây giờ rất đơn giản.
Hai tộc đánh nhau, vốn dĩ cũng không có quy tắc gì...
Vậy thì hắn càng không cần quy tắc gì hết, cứ ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen, ăn nói lung tung cũng được...
Dù Ma Ha tùy tiện thô bạo, tác phong tàn nhẫn, làm việc quyết đoán, nhưng trong vũ trụ Đại Cực hắn chính là Đạo Tử điện hạ, từ trước đến nay không đánh thì giết, đâu biết cãi nhau với người khác.
“Ngươi, ngươi, ngươi...
Nói bậy!” Ma Ha mắng trả lại.
Đáng tiếc phản kích của hắn quá yếu ớt, hơn nữa lại còn lắp bắp, giống như không có chút sức lực nào.
Nghe thấy giọng Ma Ha truyền tới, nhiều võ giả Thánh tộc trong vũ trụ Đại Diễn cũng không nhịn được mà lắc đầu.
Thánh tử điện hạ của họ có thiên phú xuất sắc, thực lực mạnh mẽ, nhưng trình độ cãi nhau lại quá kém! Ma Ha phản kích một câu giống như đấm trả một cú nhẹ hều, chẳng những không hề có sức lực mà còn lộ ra sơ hở! Sao La Chinh có thể bỏ qua sơ hở này? “Ta biết ngươi chột dạ.
Phiền phức của chính vũ trụ Đại Cực cũng còn chưa được giải quyết.
Mấy tên ngụy Thánh tộc các ngươi cũng có nguy cơ bị diệt tộc.
Bao giờ Thiên Quỷ tộc tập hợp năm vị thần, một nghìn Thiên Tôn lại thì ắt sẽ tiêu diệt vũ trụ Đại Cực, tiêu diệt nguy Thánh tộc các ngươi.
Các ngươi chỉ có thể gắng sức đánh một trận, hy vọng có thể xâm nhập vũ trụ Đại Diễn ta, kéo dài chút hơi tàn giống như chó nhà có tang, không nơi nương tựa mà thôi!” La Chinh nắm chặt Thét Lệnh, giọng nói càng lúc càng to, ngôn từ cũng càng lúc càng lưu loát.
Ánh sáng vàng kim trong đôi mắt hắn sáng dần lên, phát ra chính khí hào hùng, giọng nói kia rất có sức cuốn hút.
Nhưng lần này hắn cũng nói bừa...
Cái gì mà Thiên Quỷ tộc...
tất cả đều là do La Chinh tạm bịa ra.
Lại còn nghìn vị Thiên Tôn...
Trong một vũ trụ vốn không thể có nhiều Thiên Tôn như vậy.
Chẳng qua võ giả bình thường làm sao biết được chuyện này? Bây giờ La Chinh nói có đầu có đuôi như thế, đừng nói là võ giả Nhân tộc, ngay cả các võ giả Thánh tộc cũng nửa tin nửa ngờ! “Chủng tộc mọi rợ các ngươi không đề cao chính đạo, ham lợi tránh hại, thuận thế xâm lược vũ trụ Đại Diễn chúng ta, khiến sinh linh lầm than, tiếng kêu ai oán vang khắp trời đất, gieo họa cho hàng trăm triệu sinh linh.
Đây chính là thù lớn ngất trời! La Chinh ta nhận đại vận của Thiên Đạo, là con dân của một thế giới, đương nhiên phải dẫn dắt bộ tộc, chém chết tiểu quỷ Diêm La ngươi, đuổi khỏi vũ trụ, không nề hà hiểm nguy! Giờ đây ta kêu gọi, các sinh linh trong vũ trụ cùng đứng lên chống lại kẻ thù bên ngoài...” Giờ phút này La Chinh hứng lên, làm ra hẳn một bài hịch chiến đấu.
Đây cũng là lời tuyên chiến của La Chinh! Trước đây Thánh tộc tấn công bất thình lình, Thiên Vị tộc lại áp dụng chính sách bình định, có một dạo còn không hề trực tiếp chống lại Thánh tộc, thậm chí còn hy sinh hết mấy nghìn Đại Giới của liên minh Nhân Đạo! Dưới sự căm giận, Thần Dụ Thiên Tôn đã giao chiến chính diện với Thánh tộc rồi thất bại thảm hại quay về đã đả kích sĩ khí của Nhân tộc một cách nghiêm trọng.
Nhưng cũng không thể trách Thiên Vị tộc và lão tộc trưởng được.
Dù sao, ý nghĩa tồn tại của Thiên Vị tộc chính là chờ nhóm Đạo Tử trưởng thành.
Đó cũng là sơ hở trong bố trí của La Tiêu, ông đã không tính đến việc Thánh tộc sẽ đánh vào vũ trụ trước...
Bây giờ sau khi trở về, điều đầu tiên La Chinh làm chính là thay mặt Nhân tộc tuyên chiến! Nói xong bài hịch chiến đấu, hào khí dâng lên ngút trời liền khơi dậy niềm kiêu hãnh trong đáy lòng vô số sinh linh trong khắp vũ trụ.
Nỗi sợ đối với Thánh tộc trước đây cũng tan thành mây khói! “Tốt! La Chinh này không hổ là thiên tài nhất đẳng!” “Bọn ta thân là một thành viên trong vũ trụ, tất nhiên sẽ cống hiến đến giọt máu cuối cùng của mình!” “Tuy bọn ta là người phàm, nhưng không phải cứ yên ổn trong mệnh phàm này.
Thánh tộc này quả thực là bộ tộc man rợ.
Có lẽ, thực lực của bọn họ mạnh mẽ, nhưng dẹp thân ta dễ, dẹp tâm ta thì chỉ là hy vọng hão huyền.”
Trong cả vũ trụ lúc này, các chủng tộc lớn, nhóm võ giả của các tầng lớp và các sinh linh có trí tuệ chui trong hang động dưới nền đất hoặc ở trên bầu trời đều xôn xao cả lên! “Ha ha ha ha ha...” Trong vũ trụ đột nhiên vang lên một tiếng cười phóng khoáng.
Đây chính là giọng của Thủy Ma Thiên Tôn! “Thằng nhãi La Chinh này không tệ, không tệ.
Trước kia Ma tộc ta muốn trừ khử ngươi, không ngờ hôm nay cũng phải liên thủ với người để chống địch! Bộ tộc man rợ cỏn con này không đáng nhắc đến.
Đợi ta dẹp tan những tên phản nghịch của Yêu Dạ tộc này sẽ gặp người sau!” Thủy Ma Thiên Tôn vừa dứt lời, một giọng nói khác lại vang lên, chính là giọng nói của lão tộc trưởng trong Thiên Vị tộc.
Phong lão đầu bèn nói: “Thiên Vị tộc chúng ta nhận được một lệnh của chủ nhân Đại Diễn này, ủng hộ La Chinh chống lại man tộc.
Bây giờ La Chinh đã trở về, tất nhiên chúng ta phải tuyên chiến!”.
“Hiên Viên tộc ta là môn đồ của chủ nhân Đại Diễn, hôm nay...” “Thánh vực Vạn Phật ta chính là...”
“Liên minh Nhân Đạo chúng ta...”
Bài hịch chiến đấu của La Chinh giống như một đốm lửa nhỏ thả vào dầu hỏa, lập tức nhen nhóm lên từng ngọn lửa trong toàn bộ vũ trụ.
Mấy thể lực lớn trong Nhân tộc đồng thời tuyên chiến thông qua Thét Lệnh...
Trong liên minh Nhân Đạo, một Đại Giới sát biên giới khác.
Thi thể của võ giả Thánh tộc đã chồng chất như núi.
Chủ nhân của những thi thể này lúc còn sống gần như đều là võ giả Hóa Thần Tam Biến.
Trong đó có ba trăm hai mươi sáu võ giả Thần Hải Cảnh, sáu mươi bảy Thần Cực Cảnh, mười bốn Thần Biến Cảnh...
Một cô gái Nhân tộc đứng sừng sững trên đỉnh núi xác này.
Váy dài chín màu bắt mắt, tung bay phấp phới theo những cơn gió tanh.
Dưới mái tóc dài đen như mun hơi lộ ra gò má phải máu thịt bầy nhầy, thậm chí một con mắt đã toét ra, vô cùng thê thảm.
Nhưng chỉ nhìn bên má trái hoàn hảo thì vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
Phía trước mặt nàng còn có hai vị Giới Chủ Thánh tộc.
Hai vị Giới Chủ Thánh tộc cũng đã bị thương nặng.
Họ lơ lửng trên không trung, liên tục thở hổn hển nhìn cô gái Nhân tộc trước mắt với vẻ cảnh giác.
Vì cuộc tranh cãi thông qua Thét Lệnh giữa Ma Ha và La Chinh nên trận chiến giữa đôi bên đang tạm ngừng.
Cô gái căn bản không nhìn hai vị Giới Chủ Thánh tộc kia.
Giờ đây, nàng đang thẫn thờ nhìn lên bầu trời đằng xa.
Con mắt phải còn lại vụt sáng lấp lánh...
Giây phút nàng nghe thấy giọng nói của La Chinh, vẻ đau thương vốn có trong mắt gần như hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là sự vui sướng thanh thản.
“Các ngươi nghe thấy chưa?” Con mắt to trên khuôn mặt cô gái bỗng cong lại như vành trăng non, cười nói với hai vị Giới Chủ Thánh tộc.
Hai vị Giới Chủ Thánh tộc hơi sững sờ...
La Chinh lừa dối một lúc thế này đã tạo nên đả kích không nhỏ đối với tâm tình của võ giả Thánh tộc.
“Nghe cái rắm!” “Giết cô ta!” Trong lòng hai Giới Chủ sinh ra một cảm giác nóng nảy và phiền muộn.
Thủ đoạn của cô gái này thật đáng sợ, dám giết chết một nhánh quân đội của Thánh tộc ngay trước mặt hai người bọn họ.
Càng đáng ghét hơn là không thể thấy bóng dáng cô gái này di chuyển.
Thậm chí trước đây nàng còn có thể bình yên trốn khỏi sự đuổi giết của một vị Thiên Tôn Thánh tộc! “Nếu như không nghe thấy thì nên tập trung nghe một chút.” Giọng nói của cô nàng hết sức trong trẻo, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sát khí lạnh như băng, gần như không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào.
Mắt thấy hai vị Giới Chủ sắp xông tới, cô gái đạp guốc gỗ, nhảy về phía sau một cái, duy trì tư thế rơi tự do xuống đất.
Má trái vốn bị thương nghiêm trọng của nàng bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
Vết thương phía trên không ngừng nhúc nhích, con người bị nổ tung cũng trở về vị trí ban đầu.
Vết thương trên mặt bắt đầu khép lại một cách điên cuồng, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành vốn có! Phía sau nàng bắn ra những luồng sáng chín màu.
Những luồng sáng kia phác họa ra từng dải lụa màu giống như lông đuôi phượng hoàng, cuốn ngược về phía hai vị Giới Chủ Thánh tộc...
“Nghe cho rõ, đó là niềm tự hào lớn nhất của Nhân tộc chúng ta!” Đây là câu nói cuối cùng trước khi chết hai vị Thánh tộc này nghe được.
Last edited: