Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1620: Ngô vương là vinh quang
Ngay sau đó, Thần Tiên Thiên Tôn cũng không quay đầu lại mà bước lên bậc thang, toàn thân đều tỏa ra một luồng khí tức ác liệt.
Từ 3lúc La Chinh đến đây tìm ông đến nay mới chỉ có một canh giờ, vậy mà vị Thần Tiên Thiên Tôn vốn trầm mặc suốt bao năm nay đã thay đổi hoàn5 toàn.
Ông giống như một chiếc lông vũ trên mũi tên đã cũ, vốn lặng lẽ yên ổn ở lại chỗ này, yên lặng không tiếng động.
Nh9ưng điều đó không có nghĩa là ông đã mất đi sự sắc bén của mình năm xưa.
Cho nên giờ đây Thần Tiên Thiên Tôn phải thực hiện thủ tục này.
Bởi thân là Thiên Tôn, ông vốn có tư cách.
“Bây giờ tộc ta đang bị hai Vương làm hỗn loạn, nếu đã đi theo ta, các vị có biết quá trình này là cửu tử nhất sinh?” Thần Tiên Thiên Tôn hỏi.
Nghe được lời nói của Thần Tiên Thiên Tôn, Đại Giới Chủ Thiên Lặng lập tức trả lời: “Vì ngô Vương, chết vạn lần không từ!” “Ta nguyện vì ngô Vương!” Một Giới Chủ khác đáp lại.
“Ta nguyện!” “Ta nguyện!”
Nửa ngày sau...
Dưới sự dẫn dắt của Thần Tiên Thiên Tôn, rất nhiều người Yêu Dạ tộc đã xuất hiện trong Tử Tuyết giới.
Dọc theo phía bắc của ngọn núi tuyết mênh mông này, đi tiếp khoảng hai mươi nghìn dặm, trước mặt mọi người liền xuất hiện một thánh địa của Yêu Dạ tộc.
Cả Tử Tuyết giới đều được bao trùm bởi làn tuyết dày màu tím, duy chỉ trong thánh địa của Yêu Dạ tộc lại là một vùng màu xanh lá.
Những bông tuyết màu tím bay tới chỗ này sẽ nhanh chóng bị hòa tan rồi biến mất.
Chỉ cần có một chút cơ hội, ông sẽ đốt cháy hoàn toàn sin6h mệnh của mình! Thần Tiên Thiên Tôn lại xuất hiện trước mặt ba nghìn người Yêu Da tộc một lần nữa.
Trên hai mí mắt ông phủ đầy nế8p nhăn, đôi con người dường như muốn bốc cháy.
Mặc dù bề ngoài già nua, nhưng vẫn có có thể nhìn ra vẻ anh tuấn lúc còn trẻ của Mộng Thần Tiên.
“Các vị đều là người được La Chinh cứu khỏi đảo Tù Lung.” Thần Tiên Thiên Tôn thản nhiên nói: “Ta thân là Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc, không quản lý Hình Phạt, nhưng hiện giờ Hình Phạt Vương đã dẫn tộc ta bước vào con đường sai trái, đặc biệt không công bằng.
Như vậy cho dù trước đây các vị có tội gì, từ giờ về sau chúng ta không nhắc lại nữa! Ta đặc xá các ngươi vô tội!” Người của Yêu Dạ tộc tôn sùng trật tự, cho dù các nàng trốn thoát khỏi đảo Tù Lung, nhưng nếu Dao tuyên án rằng các nàng là người có tội thì cuối cùng các nàng vẫn là người có tội.
Bởi vì Tử Tuyết giới ở vùng biên của Đại Giới nên thậm chí ngay cả khoáng sản cũng rất ít ỏi.
Thánh địa mạnh nhất trong Đại Giới này cũng cũng chỉ được xếp vào hàng bát phẩm mà thôi.
Tòa thánh địa Yêu Dạ tộc trước mặt này chính là tòa thánh địa bát phẩm duy nhất ấy, tên là thánh địa Tử Vân.
Lần này, Yêu Dạ tộc điều động hết đội quân tinh nhuệ trong tộc, nhưng phần tinh nhuệ này cơ bản đều là cường giả và Giới Chủ trong Thần Biển Cảnh, còn thánh địa Tử Vân này chưa hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Dù sao Thánh chủ trong thánh địa chỉ vừa bước vào Thần Biến Cảnh, hoàn toàn không có tư cách được điều động.
Người trong đảo Tù Lung đã chịu đựng tất cả những tra tấn trong đó, vô số lần muốn giải thoát cho tính mạng của mình mà không làm được.
Bây giờ có thể đi theo Thiên Tôn, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này, các nàng có phải trả giá bằng cả mạng sống của mình thì cũng sẽ không hề do dự! Thần Tiên Thiên Tôn gật đầu, sau đó thấp giọng lẩm nhẩm: “Ngô Vương là vinh quang!” “Vinh quang là mạng ta!” Giọng của ông dần lớn lên, vang vọng trong hang động trống trải này.
“Dùng sự giết chóc vĩnh viễn để bảo vệ biên cương tộc ta.
Dùng sự sát phạt vô tình để bảo vệ sự phồn vinh tộc ta...” Thần Tiên Thiên Tôn nói tới đây, những người Yêu Dạ tộc thuộc phái Thánh Thương lúc này cũng bắt đầu mở miệng đọc theo! Đây là tuyên ngôn của phái Thánh Thương! Tuyên ngôn của phái Thanh Liên cũng tương tự như vậy.
Tất cả đều mở đầu bằng “Ngô Vương là vinh quang, vinh quang là mạng ta”, nhưng câu tiếp theo là “dùng hình phạt công bằng chính trực để giữ trật tự tộc ta...” Bây giờ Thần Tiên Thiên Tôn xuất núi, đương nhiên sẽ lấy danh hiệu của Sát Lục Vương để triệu tập càng nhiều người Yêu Dạ tộc dưới ngọn cờ này càng tốt...
Sau khi Tử Tuyết giới bắt đầu vào mùa đông, từ phương bắc sẽ bùng nổ thú triều với quy mô nhỏ.
Thánh địa Tử Vân đứng sừng sững ở nơi này, ngăn cản thú triều kia, cho nên mùa đông hàng năm, thánh địa Tử Vân đều sẽ chuẩn bị vũ trang đầy đủ, các kết giới trong tộc đều được mở ra, tất cả các chiến sĩ Yêu Dạ tộc đều sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Ở vùng biên giới của thánh địa, hơn mười võ giả Yêu Dạ tộc cầm trường thương trong tay, đứng canh gác sừng sững trên nhà gỗ tinh xảo.
“Nhìn kìa! Đó là cái gì?” Một chiến sĩ Yêu Dạ tộc hét lớn lên một tiếng, trường thương dựng thẳng, chỉ thẳng về chân trời! Từ đỉnh núi tuyết xuất hiện một đám đen kịt.
Bởi khoảng cách quá xa, khó có thể phân biệt nên những chiến sĩ Yêu Dạ tộc này tưởng rằng đó là một đàn chim! Loài chim có thể vượt qua núi tuyết lớn thì chắc hẳn cũng là loài thú dữ rất lợi hại! “Cảnh giác!” “Ù Ù...” Có người Yêu Dạ tộc thổi tù và.
Cây cối trong thánh địa đều bắt đầu đung đưa, từng giọng nói nhanh nhẹn không ngừng xen kẽ trong đó, tiếng dây cung buộc chặt cũng không ngừng vang lên...
“Vèo vèo vèo...” Ở chỗ sâu trong thánh địa Tử Vân cũng có vài đường ánh sáng lấp lánh bay vụt đến.
Dẫn đầu là một cô gái Yêu Dạ tộc mặc chiến bào màu đỏ, tay cầm trường thương màu máu.
Đây chính là Thánh chủ Lưu Sa của thánh địa Tử Vân.
Nàng nhảy lên trên gốc cây đại thụ cao nhất, dõi mắt trông về phía xa, trong đôi mắt lập lòe ánh sáng màu đỏ thẫm.
Rõ ràng nàng đã sử dụng thủ đoạn nào đó.
Nhìn quanh một lúc lâu, trên mặt Thánh chủ Lưu Sa lại có vẻ nghi hoặc.
“Thánh chủ, có phải chim đại bàng Huyết Thi sắp đến đó không?” Một vị trưởng lão của thánh địa ở phía dưới hỏi.
Chim đại bàng Huyết thi là một loài chim lớn rất tàn bạo, nổi tiếng hung ác trong Tử Tuyết giới.
Chúng thường hợp thành đàn rồi xuất hiện.
Trước kia từng có hơn một trăm con tới cướp đoạt thánh địa Tử Tuyết, gây ra thiệt hại không nhỏ.
Nếu thật sự là mấy nghìn con chim đại bàng Huyết Thi thì chỉ sợ hôm nay thánh địa bát phẩm này của các nàng cũng sẽ gặp rắc rối! Thánh chủ Lưu Sa lắc đầu, vẻ mặt càng lúc càng vô cùng kỳ quái: “Không, không phải...
Là một nhóm người Yêu Dạ tộc!” “Cái gì?” Nghe được lời nói của Thánh chủ, vẻ mặt các trưởng lão trong thánh địa ở phía dưới cũng khá kỳ quặc.
Lúc này, không thể có người Yêu Dạ tộc tới chơi được.
Các trưởng lão đều hoài nghi, không biết có phải Thánh chủ nhìn lầm rồi hay không.
Nhưng giọng điệu của Lưu Sa lại càng kiên định hơn.
Nàng lại nhìn lại một lần nữa, thậm chí còn có thể phân biệt ra được tu vi của những người đang tới: “Thực lực của các nàng ấy...
rất mạnh, hình như trong đó còn có Giới Chủ!”
“Giới Chủ?” Các trưởng lão ở phía dưới đều trợn to hai mắt.
Quả thật trong vũ trụ này có không ít Giới Chủ, tổng cộng cũng có hơn mấy trăm nghìn, nhưng không nên tồn tại trong Tử Tuyết giới bọn họ mới phải.
Điều kiện tiên quyết để một nơi có thể sinh ra Giới Chủ chính là có thánh địa thập phẩm.
Thánh địa bát phẩm của bọn họ cho dù có xuất hiện được vài thiên tài tuyệt thế thì sau khi được lựa chọn bọn họ cũng sẽ rời khỏi thánh địa...
Vì thể không ít người trong thánh địa Tử Vân này thậm chí cả đời còn chưa từng gặp được một vị Giới Chủ nào.
“Hình như không chỉ có một người.” Vẻ mặt Lưu Sa dần trở nên kỳ quái hơn, đồng thời cũng lộ vẻ cảnh giác.
Tuy rằng đều là người Yêu Dạ tộc, nhưng ai biết nhóm người này đang làm gì? Là địch hoặc bạn còn chưa biết chừng.
“Có mấy vị?” Trưởng lão lại hỏi.
“Tám vị, không chín vị...
Từ từ!” Ánh sáng màu đỏ thẫm điên cuồng lập lòe trong đôi mắt Lưu Sa, giọng nói của nàng vô thức to hơn, vẻ mặt cũng càng lúc càng kinh ngạc: “Nhiều Giới Chủ như vậy? Trong đó hình như còn có hai vị Đại Giới Chủ?” Ở phía dưới Lưu Sa, một đám trưởng lão liền trợn tròn mắt.
Về phần các chiến sĩ Yêu Dạ tộc ở đây thì cứ phải gọi là sững sờ.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào những đốm đen đang không ngừng phóng to lên ở phía chân trời.
Xem ra tốc độ bay của nhóm người này rất nhanh, chẳng bao lâu nữa sẽ tiến vào thánh địa Tử Vân của bọn họ.
“Vậy, làm sao đây?” Một vị trưởng lão vội la lên.
Lưu Sa thu hồi tầm mắt, nhắm chặt hai mắt lại trong chốc lát, sau đó mở to ra, ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt đã tiêu tan.
Về mặt nàng đã bình tĩnh trở lại, sau đó liền nhảy xuống khỏi ngọn cây này.
“Có thể làm gì được bây giờ? Cho dù người tới là ai, nếu muốn vào thánh địa Tử Vân của chúng ta thì chúng ta liền kính cẩn nghênh tiếp!”
Đối mặt với một đội ngũ có Đại Giới Chủ, thánh địa Tử Vân bọn họ hoàn toàn không có lựa chọn nào khác ngoài việc cung kính chờ đợi.
“Thánh chủ nói đúng.” Các trưởng lão cũng ào ào tập trung, xếp hàng chỉnh tề phía sau Lưu Sa.
Cho dù phần thể lực Yêu Dạ tộc đang đến kia có mục đích gì thì thánh địa Tử Vân các nàng cũng không có tư cách can thiệp, vậy nên không cần quá căng thẳng.
Nhưng Thiên Tôn thì khác.
Rất nhiều Thiên Tôn bọn họ đều chỉ nghe đến tên mà thôi.
Phần lớn người Yêu Dạ tộc cả đời cũng không thể có cơ hội được gặp mặt Thiên Tôn một lần.
Huống hồ sự chênh lệch giữa Thiên Tôn và Đại Giới Chủ không phải chỉ trên phương diện về tu vi mà là phần số trời...
Hơn nữa, Thần Tiên Thiên Tôn đã ẩn náu nhiều năm như vậy, Lưu Sa không nhận ra cũng là bình thường.
Cho nên lúc này Lưu Sa cho rằng Thần Tiên Thiên Tôn là vị Đại Giới Chủ thứ ba.
Ngoài Thần Tiên Thiên Tôn ra, ánh mắt của người Yêu Dạ tộc ở đây còn không ngừng lướt đến La Chinh.
Bọn họ đang không hiểu làm sao lại có một Nhân tộc lẫn vào đây? Hiện tại, không phải Yêu Dạ tộc đang muốn đánh dẹp Nhân tộc sao? Chẳng lẽ người này là tù binh? Nhưng nhìn thần sắc này thì hình như lại không giống.
Thần Tiên Thiên Tôn cũng không lãng phí thời gian, ông thản nhiên nhìn chằm chằm vào mọi người trước mặt, sau đó mở miệng nói: “Ta muốn mượn pho tượng vương giả của các ngươi.” Nghe vậy, nét mặt của Lưu Sa và các trưởng lão ở đây hơi thay đổi.
Pho tượng vương giả là trung tâm của các khu vực tập trung người Yêu Dạ tộc, hơn nữa tất cả các pho tượng vương giả đều được liên kết với nhau.
Nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì sẽ không được sử dụng pho tượng vương giả.
Huống hồ thực lực của nhóm người này mạnh như thế, không biết bọn họ có mục đích gì? Lưu sa không thể từ chối được, cho nên chỉ có thể hỏi rõ lai lịch của đối phương: “Xin hỏi các hạ là vị nào trong tộc ta? Thuộc phái nào trong sáu phái lớn?” Với kiến thức của Lưu Sa, chỉ có sáu phái lớn mới có thể triệu tập được nhiều cường giả như vậy.
Nhưng sáu phái lớn đều đang chinh chiến cùng hai vị Vương, tiến vào Đại Giới của Ma tộc, sao có thể xuất hiện ở nơi này? Thần Tiên Thiên Tôn thản nhiên đáp lại: “Phải Thánh Thương.” “Phái Thánh Thương?” Lưu Sa hơi sững sờ.
Mặc dù thực lực của nàng không mạnh, nhưng thân là Thánh chủ nên vẫn có thể nhận được một ít tin tức.
Chẳng phải phải Thánh Thương đã sụp đổ rồi sao...
Ngay sau đó, Thần Tiên Thiên Tôn nói thêm: “Mộng Thần Tiên.” Phải Thánh Thương, Mộng Thần Tiễn...
“A...” Nét mặt và cả người Lưu Sa đều cứng lại.
Trên mặt không ít các trưởng lão ở đây cũng như gặp quỷ, còn một vài người thì vẻ mặt mông lung mờ mịt.
Mộng Thần Tiễn ẩn náu đã lâu nên mấy vị trưởng lão kia tự nhiên lại quên mất rằng trong Yêu Dạ tộc còn có một Thiên Tôn có tên như vậy.
Đến lúc người bên cạnh chọc vào eo, nhỏ giọng nhắc nhở: “Là Thiên Tôn đại nhân” thì ấy vị trưởng lão kia mới như tỉnh khỏi cơn mê.
“Thiên Tôn đại nhân!” Lưu Sa bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, hành lễ với Mộng Thần Tiễn.
Đương nhiên các trưởng lão phía sau cũng học theo, quỳ xuống đất...
Trong Yêu Dạ tộc, không cần biết chức vị cao thấp thế nào, đối mặt với Thánh chủ chỉ cần hành lễ bình thường là được.
Nhưng người có thể khiến bọn họ hành lễ lớn như vậy lại chỉ có ba vị Vương và các Thiên Tôn trọng tộc! Mộng Thần Tiễn gật đầu: “Đứng lên đi, dẫn chúng ta tới pho tượng vương giả!” Lưu Sa bỗng đứng dậy, chắp tay với Mộng Thần Tiễn: “Mời Thiên Tôn đại nhân theo ta!” Nói xong, Lưu Sa liền dẫn đường, La Chinh, Lưu Vũ và đám người Thiên Lăng theo sát phía sau.
Ba nghìn người Yêu Dạ tộc kia cũng chậm rãi đi theo...
Trên con đường này, Lưu Sa cũng hết sức thấp thỏm.
Tuy biết trong tộc nói là bởi hai Vương tranh chấp với nhau nên Mộng Thần Tiễn mới ẩn náu nhiều năm như vậy.
Nhưng dưới sự thống trị của Dao, Thần Tiên Thiên Tôn lại được miêu tả là người phản bội.
Lúc này Thần Tiên Thiên Tôn bỗng xuất hiện, không biết là muốn như thế nào! Nếu thánh địa Tử Vân nhỏ bé này của các nàng bị cuốn vào cuộc tranh đấu của nhân vật tầng đỉnh, sợ rằng kết quả sẽ khá khó coi.
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại một lúc, ý nghĩ này bỗng tiêu tan.
Dù kết quả có là gì thì cũng không phải là điều mà một thánh địa thánh địa bát phẩm của nàng có thể chi phổi...
Chẳng mấy chốc, Lưu Sa đã dẫn đám Thần Tiên Thiên Tôn lên trên cây thánh của thánh địa Tử Vân.
Cây thánh này rất giống với cái cây năm đó La Chinh nhìn thấy trên đại lục Hải Thần, nhưng cái cây lúc này to lớn hơn nhiều! Trong đại sảnh rộng lớn, ba pho tượng vương giả khổng lồ lặng lẽ đứng sừng sững ở bên trong.
Ba pho tượng vương giả này có màu vàng kim hơi trong, như thể được chạm khắc từ một loại hổ phách quý giá nào đó.
Trong Yêu Dạ tộc có hàng nghìn vạn pho tượng vương giả, vật liệu của các pho tượng đều khác nhau, nhưng nhìn chung đều là vật liệu tốt nhất mà các nàng có thể thu thập được.
Sau khi Lưu Sa dẫn đoàn người Mộng Thần Tiên vào nơi này thì đứng sang một bên, không rời đi.
Ánh mắt của La Chinh chú ý tới pho tượng của Huân.
Giờ phút này, pho tượng của Huân cũng không có gì khác thường.
Lần này mài mòn chậm phong linh hồn, linh hồn của Huân cũng không bị tổn thương nghiêm trọng, những ký ức lại bị xóa sạch toàn bộ.
Đây mới là phiền phức lớn.
Dù sao linh hồn bị tổn thương, La Chinh còn có thể tìm phương pháp để bù đắp.
Mượn phương pháp của Thiên Vị tộc thì chuyện này cũng không quá khó.
Nhưng mấy thứ như trí nhớ quá mơ hồ, quả thật không nghĩ ra cách gì để có thể tu bổ...
Thần Tiên Thiên Tôn cũng thản nhiên nhìn chăm chú một hồi, sau đó lập tức quay đầu lại nói với La Chinh: “Chuẩn bị đi.
Bước tiếp theo sẽ gây nên chấn động lớn trong Yêu Dạ tộc.” La Chinh khẽ gật đầu: “Ta đã chuẩn bị tốt.” Dù nhằm vào hành động của Yêu Dạ tộc hay quyết chiến với Thánh tộc thi cuối cùng vẫn sẽ đi tới bước này.
Những gì La Chinh phải làm chính là đối mặt đón đầu, thế nên giờ phút này lại không hề cảm thấy căng thẳng.
“Gây nên chấn động lớn? Thần Tiên Thiên Tôn muốn làm gì...” Lưu Sa nghe được câu này, trong lòng cũng chấn động mạnh mẽ.
Ngay sau đó Thần Tiên Thiên Tôn vươn tay về phía pho tượng vương giả của Huân, đưa tay phủ trên trán của pho tượng! “Vù vù...” Bỗng nhiên ở giữa pho tượng vương giả này, bắt đầu tỏa ra một luồng ánh sáng màu đỏ quỷ dị, giống như sống lại trong nháy mắt.
Mà cùng lúc đó...
Trong tất cả các thánh địa lớn nhỏ trong Yêu Dạ tộc, từ Thượng Giới đến Hạ Giới, tất cả các pho tượng của Sát Lục Vương đều bắt đầu rung động không thôi.
Vật liệu đơn sơ nhất của những pho tượng này cũng là điêu khắc từ nham thạch, hoặc vàng luyện, ngoài ra còn có thủy tinh, gỗ, tượng đồng...
Chất liệu gì cũng có.
Vào giờ phút này, tất cả đều dồn dập tỏa ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
Ngoại trừ pho tượng trong thánh địa, trong hai đội ngũ Doanh và Dao dẫn đầu cũng có người phụ trách mang những pho tượng vương giả này theo.
Dù sao mỗi ngày cũng phải cầu nguyện với các pho tượng.
Đây gần như là việc bắt buộc trong toàn bộ Yêu Dạ tộc.
Những pho tượng vương giả này cũng có thay đổi! “Nhờ người vậy.” Thần Tiên thiên Tôn mở miệng nói.
La Chinh gật đầu, tiến lên hai bước, đối mặt với pho tượng vương giả này.
Hắn chuyển linh hồn của Huân ra khỏi tâm trí một lần nữa.
Thân thể Huân vốn cuộn tròn nhanh chóng hợp nhất với pho tượng vương giả.
Pho tượng vương giả của Huân lại tỏa ra ánh sáng mạnh hơn vài phần! Sau khi làm xong những việc này, La Chinh cũng lùi ra hai bước, bây giờ lại đến lượt Thần Tiên Thiên Tôn.
Giờ phút này, Thần Tiên Thiên Tôn sẽ đại diện Huân, phát Vương Lệnh tối cao đến tất cả những người Yêu Dạ tộc.
Muốn phát Vương Lệnh, chỉ ba vị Vương mới có tư cách.
Linh hồn của Huân có thể kích hoạt pho tượng vương giá, nhưng bản thân nàng không thể mở miệng tuyên bố.
Còn La Chinh, bản thân là Nhân tộc nên không có tư cách.
Mà người có tư cách, đồng thời đồng ý tuyên bố Vương Lệnh này cũng chỉ có Thần Tiên Thiên Tôn là thích hợp nhất.
Last edited:
Bình luận facebook