Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1645: Thiên đạo
La Tiêu, sợ rằng vũ trụ Đại Diễn của ngươi không gắng gượng qua được lúc này!” Trong giai đoạn hiện nay, tình
hình thực tế của vũ trụ Đại4 Diễn khá là không lạc quan.
Cho dù không có Yêu Dạ tộc, Thánh tộc cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Đây mới là điều mà La Ti0êu và La Chinh phải đối mặt bây giờ...
“Vậy cũng không cần ngươi hao tâm tổn trí.
Nếu vũ trụ Đại Diễn ta bị hủy thì cũng8 là do số mệnh xui khiến.” La Tiểu thản nhiên trả lời.
“Tốt lắm, chỉ mong ngươi có thể chống đỡ nổi, để cho ta có thể nhìn thấy 0con trai người trong Thần Vực.
Ha ha ha ha...” Lúc này sóng năng lượng của người khổng lồ trong suốt kia càng lúc càng suy yếu, 8giọng nói dùng
gió phát ra cũng càng lúc càng méo mó, quái dị.
Cuối cùng tiếng “ha ha” kia liền biến thành âm thanh một trận cuồng phong rít gào.
Còn người khổng lồ do khỉ hồn của Mục Hải Cực biến thành thì từ từ tan vào trời đất...
Trong nháy mắt khỉ hồn kia biến mất, chậm phong linh hồn ở sâu trong linh hồn của Doanh cũng lặng lẽ biến mất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dao bỗng nhiên cảm thấy cả người mất hết lực, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất...
Đáng lẽ khi Yêu Dạ tộc quyết chiến với Nhân tộc thì mới sử dụng chậm phong linh hồn kêu gọi khí hồn của Mục
Hải Cực giáng xuống.
Giờ đây vì giữ mạng, vì giết chết Huân, ả lại triệu hồi ra trước thời hạn.
Không ngờ trong nháy mắt Mục Hải Cực xuất hiện, một vị thánh nhân khác cũng xuất hiện.
Hơn nữa vị thánh nhân đó còn là cha của tên La Chinh kia? Ngay từ lần gặp đầu tiên, Dao đã nhìn thấu sự không
tầm thường của La Chinh.
Nhưng ả chưa từng nghĩ La Chinh lại là truyền nhân dòng chính của một vị thánh nhân.
Trận đánh này, ả chỉ có thể nói là bại một cách tâm phục khẩu phục.
Vào thời khắc này, khí thể thường xuyên xuất hiện trên mặt ả cũng tan theo, con ngươi lóe ra sấm chớp kia cũng tối
đi rồi trở nên rời rạc...
La Chinh ngơ ngác nhìn sóng năng lượng đó tan đi.
Chợt nhớ tới La Tiêu còn ở sau lưng mình, trong lòng hắn kinh hãi, rất sợ La Tiêu cũng biến mất theo.
Hắn quay đầu gọi ngay: “Cha!” Đường nét của La Tiêu vẫn chưa biến mất nhưng cũng không trả lời mà chỉ duy trì
im lặng...
Khuôn mặt La Chinh tỏ ra căng thẳng, hỏi lần nữa: “Cha, cha còn ở đây không?” “Chinh Nhi, ta ở đây.” La Tiêu trả
lời.
Nghe cha mình đáp lại, La Chinh thở phào một hơi...
Lúc còn nhỏ, La Chinh không hiểu chuyện.
Mấy năm nay, hắn coi như cha mình đã chết, trong lòng lại tích lũy quá nhiều nghi ngờ.
Tuy ít nhiều gì La Chinh cũng biết một cách đại khái thông qua những con đường khác, nhưng có một số việc nói
cho cùng hắn vẫn muốn đích thân hỏi cho rõ ràng!
“Vù vù vù...” Theo sự chấn động kịch liệt của sóng năng lượng, luồng khí hồn của La Tiêu bắt đầu liên tục thu nhỏ
lại.
Bây giờ, đường nét bóng người vốn mơ hồ không xác định có vẻ càng lúc càng ngưng tụ thành thực chất.
Khi đường nét bóng người kia thu nhỏ lại bằng La Chinh, hắn có thể nhận ra dáng dấp của La Tiêu từ đường viền
kia! Nhìn thấy dáng dấp anh tuấn uy vũ của phụ thân, suýt nữa thì La Chinh đã bật khóc.
Trải qua tôi luyện khắc khổ, bước lên đường cùng và lằn ranh sống chết, tâm tình của La Chinh đã cứng rắn như sắt
tinh luyện.
Hắn biết tất cả cảm xúc tiêu cực đều là vô dụng.
Để lớn mạnh hơn, trưởng thành hơn, hắn đã quắng hết những cảm xúc này đi.
Nhưng đứng trước mặt cha mình, La Chinh mới cảm thấy mình vẫn là đứa bé yếu ớt như ngày nào...
Nhìn thấy vẻ mặt La Chinh như vậy, La Tiêu cũng tỏ ra hơi áy náy.
Thực ra khí hồn ông để lại trong vũ trụ này có thể chỉ dẫn La Chinh nhiều hơn.
Chẳng qua, cho dù là ở trong Thần Vực hay vũ trụ, muốn đi xa hơn, thậm chí vượt qua La Tiêu, vậy võ giả tu luyện
chỉ có thể dựa vào chính mình thì mới có khả năng đi xa hơn trong võ đạo! Nên La Tiêu không thể không làm như
mình đã ngã xuống, không thể không tạo ra hết nguy cơ này đến nguy cơ khác, vây La Chinh ở bên trong, nhìn hắn
liều mạng giãy giụa giống như một con thú hoang bị thương, liếm láp vết thương của mình hết lần này đến lần
khác, trở nên càng ngày càng lớn mạnh hơn.
May mắn là cuối cùng La Chinh không phụ kỳ vọng của La Tiêu, thậm chí còn biểu hiện tốt hơn so với mong đợi
của ông.
Chỉ là La Tiêu cũng hiểu cách làm này quá mức tàn khốc đối với La Chinh.
“Con...
Đi theo ta đi” La Tiêu xoay người, vung tay một cái.
Trước mắt ông liền xuất hiện một cánh cổng hư ảo! Cánh cổng kia giống như cung điện của thần tiên, lại tựa như ảo
ảnh trôi lơ lửng trước mặt La Chinh.
La Tiêu đi trước một bước, bước vào trong cánh cổng này.
La Chinh nhảy từ dưới đất lên rồi quay đầu nhìn Huân, môi hơi mấp máy: “Chờ ta.” Sau khi nói xong, La Chinh
cũng chui vào cánh cổng cùng La Tiêu.
Sau khi hai cha con biến mất, cánh cửa kia liền từ từ khép lại, tan đi trước mắt mọi người...
Giờ phút này, Huân nhìn về phía Dao.
Ngay sau đó, nàng lạnh lùng cười: “Xem ra chúng ta còn phải thanh toán một lần nữa!” Dao đã làm gãy châm
phong linh hồn để Mục Hải Cực giáng xuống.
Khi khí hồn của Mục Hải Cực biến mất, chậm phong linh hồn của Doanh cũng biến mất theo.
Lúc này, hai vị Vương của Yêu Dạ tộc đều chỉ có thực lực của Đại Giới Chủ bình thường.
Huân đã hoàn toàn khống chế được cục diện.
Huống hồ, trong Tê Hà giới còn có một con rồng tổ...
Huân không thể để Dao tiếp tục sống.
Mâu thuẫn giữa hai người như cây sào cắm sâu khó nhổ, căn bản không thể hòa giải.
Cho dù không giết chết Dao, sau này ả cũng sẽ trở thành một tai họa ngầm lớn.
Nên Huân quyết đoán giết chết ả! Còn Doanh, Huân lại không làm khó nàng.
Dẫu sao, Doanh vì chậm phong linh hồn nên mới điều khiển Yêu Dạ tộc phản loạn.
Bản thân nàng ta cũng không mang quá nhiều ý đồ xấu.
Huống hồ, lần này trong đài phong Vương, Huân từng dựa vào một thai linh trong hồ tín ngưỡng của Doanh.
Không bao lâu sau...
Trong bảy thánh địa của Tế Hà giới, những Thánh chủ và các thành viên của hội trưởng lão Yêu Dạ tộc đều nhao
nhao tập trung ở trước đài phong Vương.
Giờ đây đài phong Vương tượng trưng cho Vương quyển tối cao của Yêu Dạ tộc đã trở thành một đống hoang tàn.
Còn ba hồ tín ngưỡng thì bị đo sâu trong đống đổ nát.
Sau một hồi khai quật, người Yêu Dạ tộc mới khiến ánh mắt trời trở lại trên hồ tín ngưỡng.
Bên trong hai hồ tín ngưỡng đã trống không.
Chỉ có hồ tín ngưỡng thuộc về Huân là dập dềnh nước hồ màu máu vừa rộng vừa sâu.
Nước hồ tín ngưỡng này cần tích lũy qua thời gian dài.
Các trưởng lão cũng hiểu, hiện nay trong Yêu Dạ tộc chỉ còn lại một vị Vương là Huân, sợ rằng khó có thể tái hiện
kết cấu ba Vương như trước kia.
Sau một hồi giày vò của Dao, Yêu Dạ tộc từ tầng cao đến tầng thấp cùng đểu sức cùng lực kiệt.
Chỉ có điều, sau khi Huân trở về và hoàn toàn khống chế cục diện, giai đoạn này xem như đã kết thúc.
Trong Yêu Da tộc bây giờ, ngoại trừ Mộng Thần Tiên còn có hai vị Thiên Tôn chia ra xuất chính cùng Dao và
Doanh.
Trước kia hai vị Thiên Tôn này lựa chọn bỏ đi vì Vương Lệnh của Mộng Thần Tiễn.
Nay dưới lời kêu gọi của Huân, họ bên nhanh chóng trở về Tề Hà giới.
Vì vậy, Huân lại ban hành một Vương Lệnh khác thông qua pho tượng vương giả, lệnh tất cả tộc nhân nghỉ ngơi
dưỡng sức.
Nàng biết Yêu Dạ tộc chính là ngoại tộc mà Mục Hải Cực tạo nên.
Có điều La Tiêu đã xuất hiện, ông không truy cứu vấn đề lai lịch của Yêu Dạ tộc.
Suy cho cùng, chậm phong linh hồn đã biến mất, Yêu Dạ tộc đã không thể phản loạn được nữa.
Chắc chắn La Tiêu nhận ra được điểm này, và cũng xem như đã thừa nhận địa vị của Yêu Dạ tộc trong vũ trụ Đại
Diễn.
Yêu Dạ tộc các nàng cũng là một phần của vũ trụ Đại Diễn, đương nhiên cũng sẽ ra tay với Thánh tộc vào lúc cần
thiết...
Bước vào trong cánh cổng kia, La Chinh liền nhìn thấy một cuộn tranh màu vàng kim trải ra trên mặt đất.
Nó kéo dài một mạch đến chỗ cực xa, biến thành một con đường ánh kim rộng rãi...
“Nơi này là...” La Chinh nhìn lướt xung quanh một lượt.
“Đây là Thiên Đạo.” La Tiêu trả lời.
Cái bóng nhàn nhạt của hắn không hề dừng bước mà lại tiếp tục đi về phía trước.
Thiên Đạo! Ánh mắt của La Chinh hơi sáng lên, ngay sau đó hắn nhanh chân đi theo La Tiêu.
Khi còn nhỏ, La Chinh cũng từng đi sau lưng phụ thân như vậy.
Có điều khi đó La Chinh còn nhỏ, bình thường không theo kịp bước chân của La Tiêu.
Hẳn chỉ có thể lảo đảo đi bước nhỏ ở phía sau, thỉnh thoảng sẽ nhỏ giọng oán giận cha mình đi quá nhanh.
Nhưng La Tiêu chẳng bao giờ dừng lại chờ La Chinh.
Chuyện nhỏ này chôn sâu ở trong lòng La Chinh, đến bây giờ hắn vẫn nhớ rất rõ.
Hiện tại hắn đã cao bằng La Tiêu, trong lòng cũng phần nào hiểu ra, ngay từ thời điểm La Chinh còn nhỏ, cha đã kỳ
vọng vào mình.
Thuở nhỏ, hắn không thể hiểu được sự nghiêm khắc của cha, bây giờ mới biết La Tiêu có nỗi khổ riêng.
“Những cái kia...
chính là quy tắc ta hiểu được khi sống trên đời.” La Tiêu thản nhiên nói.
Nhìn theo phương hướng La Tiêu chỉ, La Chinh liền trông thấy hai bên Thiên Đạo xuất hiện hai dãy bình phong
kéo dài liên tục.
Trên bình phong có vô số ánh sáng vàng kim liên tục lưu chuyển.
Hình thái của những ánh sáng vàng kim kia khác hẳn nhau, hơi thở tỏa ra cũng hoàn toàn khác nhau.
Những cái này chính là sức mạnh cực hạn mà cha lĩnh hội được ư? “Trong vũ trụ Đại Diễn, chúng cũng được các
ngươi gọi là số trời.” La Tiêu bổ sung một câu.
Last edited: