Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1655: Người mặc quần áo đen
Hai cái búa lớn màu vàng sậm trong tay Chiến Khôi tên là “Khiếu Nguyệt Thương Lang”, cũng là một thần khí
nhất phẩm rất nổi tiếng.
Gã thấy cô nàng Thánh tộc này dám tay không đối mặt với hai chiếc búa của mình thì trong lòng cũng thầm
nghiêm túc.
Đương nhiê0n mà không cho rằng cô nàng Thánh tộc này là người gã có thể khinh thường!
Thân thể cường tráng kia lập tức nhảy lên, hai cái bú8a lớn màu vàng sậm chắn ngang trước mặt gã như một cánh
cửa.
Ngay sau đó, cả người gã giống như một con trâu thô bạo, đâm đầu về0 phía Thi Không Vũ!
“Đâm nát ngươi!”
Thân thể của Chiến Khôi rắn chắc như núi, hơn nữa Ma tộc lại có sức bật đặc biệt, u8y lực của củ va chạm này chắc
chắn cũng không nhỏ.
So ra, với thân thể mỏng manh của Thi Không Vũ, nếu như bị Chiến Khôi đánh trúng thì sợ là sẽ tan xương nát thịt!
Nhưng Thi Không Vũ lại cười hì hì, hạt châu màu đen vốn tán loạn lập tức thay đổi phương hướng, bắt đầu sắp
xếp có quy luật.
Mà đối mặt với sự tấn công của Chiến Khôi, nàng không rời không tránh! “Cô nàng Thành tộc kia thật sự khinh
địch quá! Dám cứng rắn chịu đựng đòn tấn công của Chiến Khôi?” “Chắc chắn nàng ta đã có cách đối phó, nếu
không sẽ không ngu xuẩn như vậy...” “Hừ, Có lẽ chỉ là cố ý bố trí trận thế để nghi binh mà thôi.
Nếu Chiến Khôi không bị lừa thì sẽ trực tiếp đâm nát cô nàng Thánh tộc kia thành từng mảnh!”
Trong khoảng thời gian này, ở trong thành Thiết Nguyệt phía đối diện dãy núi đã xuất hiện rất nhiều đình đài lầu
các cao vút.
Không ít võ giả tụ tập ở những định đài lầu các này.
Nhân tộc cũng có, Thánh tỘC cũng có.
Bọn họ trao đổi tin tức với nhau, thậm chí còn hẹn nhau chiến đấu...
Nhưng những định đài lầu các này đều có người xây dựng, nên để được ở đây thì phải trả đá chân nguyên, hơn
nữa giá cả cũng không rẻ.
Nhưng các võ giả dám lang bạt ở Quy Thủy giới thì đều đã xem của cải như vật ngoài thân từ lâu.
Dù sao cũng đang khiêu chiến với Thánh tộc, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng, đá chân nguyên và ngọc chân
nguyên trong tay có nhiều thêm nữa thì cũng có ích gì?
Những người này vừa dứt lời...
Hai cái búa của Chiến Khôi đã đập vào Thi Không Vũ.
Nhưng ngay trong nháy mắt ấy, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, cả người Thi Không Vũ nhẹ như tờ giấy, không
chịu chút lực nào.
Nàng ta giống như một chiếc lá liễu bay theo gió, lướt qua hai cái búa của Chiến Khôi!
Chiến Khôi cũng cả kinh.
Hắn chỉ cảm thấy đòn tấn công của bản thân như đánh vào một miếng bông.
Đối phương hoàn toàn không chịu lực, sức mạnh của hắn có lớn hơn nữa thì cũng không tạo được bất kỳ tổn
thương gì cho Thi Không Vũ! Chiến Khôi thân là Đại Giới Chủ nên phản ứng cũng cực nhanh!
Nếu dùng lực đập như vậy không có hiệu quả, vậy hai cái búa trong tay hắn lập tức vung về phía dưới của Thi
Không Vũ! Thi Không Vũ nhẹ như tờ giấy, nhưng hai cây búa lớn màu vàng sậm của Chiến Khôi lại giống như cái
kéo.
Lần lượt thay đổi giữa trái và phải, ý đồ muốn trực tiếp “cắt” Thì Không Vũ thành hai đoạn.
Nhưng ngay khi hai cây búa của Chiến Khôi đập xuống, trên mặt Thị Không Vũ vẫn không có chút hoảng hốt nào.
Thân thể mềm mại của nàng hơi lắc một cái, cả người lại lách qua khe hở giữa đôi bủa lớn kia, trực tiếp dính vào
ngực Chiến Khôi, đưa tay khẽ lướt lên cơ ngực cường tráng của gã.
Một mùi thơm mát lưu lại trên ngực Chiến Khôi, nàng ta cười hì hì, trong mắt có vẻ rất khinh thường.
Nếu giờ phút này trong tay nàng ta có thêm một thanh dao găm thì chiến Khôi đã bị nàng ta mổ bụng rồi!
Tuy nụ cười kia rất mê người, tiếng cười cũng rất êm tai, nhưng Chiến Khôi không hề có ý muốn thưởng thức.
Gã biết cô nàng trước mắt này chắc chắn là một nhân vật lợi hại.
Hiện tại nàng ta lại dán sát vào trêu đùa mình như vậy, rõ ràng là đang khinh thường gã!
Trong cơn tức giận, gã liền mạnh mẽ ôm lấy nàng ta.
Nếu có thể bắt được cô nàng Thành tộc này thì chắc chắn có thể có thể sử dụng lực mạnh để bóp nát nàng ta.
Nhưng vào thời khắc này, Thị Không Vũ giống như một con cá, bơi trượt khỏi tay, chui ra khỏi lòng Chiến Khôi.
Tà áo tung bay, khoảng cách với Chiến Khôi đã được kéo giãn, đồng thời nàng ta giơ hai tay lên, vỗ nhẹ một cái.
Trong lòng Chiến Khôi cả kinh, lúc này mới phát hiện bản thân đã vô tình bị những hạt châu màu đen kia vây
quanh.
Những hạt chầu này xếp theo thứ tự ngay ngắn, tạo thành một trận hình.
Trong nháy mắt Thi Không Vũ vỗ tay, nó liền kích phát:
“Ầm ầm ầm ầm ầm...”
Trong nháy mắt hạt châu màu đen nổ tung, nở rộ ra từng luồng ánh sáng đen hoàn toàn bao bọc Chiến Khôi trong
đó!
Vũ khí của Thị Không Vũ gần như đều là pháp bảo dùng một lần.
Hạt châu màu đen đối phó với Chiến Khôi trước mắt chính là “Hắc Viêm Châu”.
Sau khi Hắc Viêm được sinh ra từ trong những hạt châu màu đen này nổ tung thì sẽ có lực hủy diệt rất mạnh,
chúng phóng ra lực hủy diệt mạnh mẽ vào không trung.
Một lúc lâu sau, những viên Hắc Viêm kia mới dần dần tiêu tan, từ trên không trung bỗng có hai vật đen tuyền rớt
xuống, không ngờ đó chính là hai cây búa lớn của Chiến Khôi.
Hai cây búa này đã không còn nhìn ra được hình dạng nữa, ánh sáng màu vàng cũng đã biến mất gần hết.
Còn bản thân Chiến Khôi thì bị Hắc Viêm tiêu diệt hoàn toàn.
“Vô vị...
Còn ai muốn khiêu chiến với ta không?” Thì Không Vũ hỏi.
Ánh mắt nàng ta lướt quanh một vòng trên dãy núi, ở phía xa xa còn có không ít khí tức của võ giả khá mạnh mẽ,
nhưng tất cả đều giữ im lặng.
Xem ra hôm nay không ai dám khiêu chiến với nàng ta nữa.
Nàng ta liền quay đầu xoay người, theo Ma Ha rời đi...
Thật ra, những võ giả có thực lực mạnh kia không phải sợ cô nàng Thánh tộc xinh đẹp này.
Nhưng pháp bảo dùng một lần trên người phụ nữ này nhiều không đếm xuể, mà tất cả đều có uy lực rất lớn, muốn
đánh bại nàng ta quả thật vô cùng khó khăn.
Huống hồ, những võ giả này tự cho mình là giỏi, mục đích bọn họ tới Quỳ Thủy giới là khiêu chiến Ma Ha, nên
không có nhiều hứng thú đối với những người khác!
“Ôi, chưa nói đến chuyện bắt Ma Ha, ngay cả một cô gái Thánh tộc mà vũ trụ Đại Diễn ta cũng không bắt được!”
“Hình như cũng có hơn mười võ giả thua trong tay nàng ta rồi thì phải?”
“Người ta còn chưa nếm mùi thất bại bao giờ đâu!”
Các võ giả trong thành Thiết Nguyệt khẽ thở dài nói, còn có người lẻ loi uống đến say mèm, tùy hứng làm ra một
bài thơ thê lương...
Nhưng ngay khi Thi Không Vũ vừa mới xoay người, lại có một người leo lên dọc theo sườn núi.
Người này mặc một bộ quần áo đen, toàn thân bị áo choàng dày bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt sáng như sao.
Sau khi vị võ giả này leo đến sườn núi thì thản nhiên hỏi: “Nếu như đánh bại người, có thể trực tiếp khiêu chiến Ma
Ha không?”
Ma Ha bây giờ rất nổi tiếng, hơn nữa mỗi ngày hắn chỉ ứng chiến ba người, hiện tại nếu muốn khiêu chiến với Ma
Ha đều phải xếp hàng.
Nghe thấy người mặc quần áo đen kia hỏi như vậy, Thi Không Vũ xoay đầu lại, trên mặt có vẻ rất hứng thủ, đồng
thời lắc đầu: “Thật ra cũng sẽ không như vậy!” “Có ý gì?” Người mặc quần áo đen lạnh lùng hỏi.
Thi Không Vũ mỉm cười quyến rũ: “Nếu người đánh bại ta, Ma Ha ca ca đương nhiên sẽ ra mặt giúp ta.
Tất nhiên ca ca sẽ khiêu chiến người rồi!”
“Vậy thì tốt!”
Mục tiêu của người mặc quần áo màu đen kia chính là nhằm vào Ma Ha, hắn hoàn toàn không hề hứng thú với trò
chơi chữ của Thi Không Vũ.
Chỉ thấy hắn vung cánh tay, áo choàng bao phủ trên người liền vỡ vụn thành từng mảnh, bay đi theo gió, đồng thời
lộ ra diện mạo vốn có của mình.
Đó cũng là một chàng trai trẻ.
Hai con người dưới đôi lông mày lưỡi mác của chàng trai này lấp lánh như sao trời, từ trong đó toát ra vẻ kiêu ngạo
vô tận.
Đồng thời hắn vỗ tay, một trường thương đỏ rực bỗng xuất hiện ở trong tay
hán!
“Đó là...
Hiên Viên Thần Phong!”
“Ha ha ha.
Giờ thì đã biết, cuối cùng Đạo Tử của Nhân tộc chúng ta cũng ra tay rồi!” “Hiên Viên Thần Phong chỉ đứng sau La
Chinh và Hoa Thiên Mệnh, trước khi La Chinh xuất thế ngang trời, hắn chính là Đạo Tử đứng đầu!”
Sau khi bước vào Giới Chủ, thực lực của hắn đã có bước tiến lớn, hiện tại hẳn là càng lợi hại hơn!”
Bởi vì các Đạo Tử mãi không chịu hiện thân, khiến cho vô số võ giả trong vũ trụ cảm thấy vô cùng thất vọng.
Chính cái gọi là tranh đấu trên con đường võ đạo tranh phong, kẻ dũng sẽ thắng nên rất nhiều võ giả đều hiểu
được rằng thất bại không hề đáng sợ, điều đáng sợ chính là chưa chiến đã sợ.
Cũng bởi vì điểm này mà ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí trong vũ trụ...
Những võ giả này cũng không ngờ, bọn họ không chờ được La Chinh, nhưng lại chờ được Hiên Viên Thần Phong!
Nhất thời, trong các đình đài lầu các khắp thành Thiết Nguyệt liền truyền đến từng đợt tiếng hoan hô, giống như
thắng lợi đã ở gần ngay trước mắt rồi vậy.
Ngay cả một số võ giả đã cực kỳ say thì cũng giật mình bừng tỉnh.
“Hiên Viên Thần Phong?”
Khóe miệng Thị Không Vũ hơi nhếch lên, trong hai con mắt dịu dàng kia liền lộ ra vẻ hứng thú đặc biệt.
Nàng ta biết khá rõ bối cảnh của cả mười vị Đạo Tử.
Ngày đó, La Chinh trở về từ trong cấm địa Luyện Thần, nàng ta là người đầu tiên nhận ra lai lịch của La Chinh.
Theo hiểu biết của nàng ta, lại lịch của Hiên Viên Thần Phong này cũng không đơn giản!
Last edited:
Bình luận facebook