Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1687: Nội chiến
Cho dù hắn có thi triển dịch chuyển không gian thành công thì cũng chỉ có thể di chuyển nhiều nhất là hơn nghìn
dặm.
Với chút khoảng cách ấy, hắn còn không thể trốn khỏi sự đuổi giết của Thiên Tôn chứ đừng nói là trốn khỏi thân.
Cách chạy trốn thứ hai là sử dụng Na Di Lệnh.
Về bản chất, Na Di Lệnh chính là một phần “số trời”, nhưng 8phần sổ trời này có thể cho La Chinh một không gian.
Thông qua không gian này, hắn có thể tự do di chuyển đến b0ất kỳ một Đại Giới nào trong vũ trụ.
Nhưng tốc độ thi triển Na Di Lệnh lại chậm hơn dịch chuyển không gian, có 8lẽ trước khi lối đi không gian kịp
chưa xây dựng thì hắn đã bị đối thủ tóm lại rồi.
Cách chạy trốn thứ ba là khởi động lệnh bài chữ Cấn, Lệnh bài chữ Cần này chính là hình chiếu của cổng Tiên Phủ,
có thể kích hoạt trong nháy mắt.
Thậm chí nó còn không gây ra dao động của quy tắc không gian, hắn sẽ được kéo thẳng vào trong Tiến Phú.
Cho nên, giờ phút này La Chinh liên lựa chọn lệnh bài chữ Cấn.
Nhưng ngoài ba cách chạy trốn này ra, La Chinh còn có thể dựa vào khóa Không Luyến của Vân Hồ Thiên Tôn.
Chỉ có điều, cho dù Vân Hồ Thiên Tôn có ném La Chinh đến bất kỳ nơi nào thì vẫn không thể trốn khỏi sự đuổi giết
của thần.
Huống hồ hiện tại, hình như Vân Hồ Thiên Tôn cũng đang chiến đấu ác chiến với Thiên Tôn Thánh tộc, đã không
rảnh để ý tới hắn...
“Chạy trốn rồi ư?” Thấy La Chinh đột nhiên biến mất, Mục Hàn nở một nụ cười nhạt.
Ông ta có thể một bước đi hết vũ trụ Đại Diễn, La Chinh này còn có thể trốn được ở đâu được chứ? Ánh mắt Mục
Hàn khẽ lóe lên, từ linh hồn mạnh mẽ phát ra một luồng thần thức khổng lồ, ngay lập tức lan rộng ra ngoài, Ông ta
có nhận thấy việc La Chinh đột nhiên biến mất có chút kỳ quái.
Trong nháy mắt khi thằng nhóc này biến mất, gần như không có bất kỳ quy tắc không gian nào lan ra...
Nhưng ông ta không hề cho rằng La Chinh có năng lực chạy thoát.
Sau khi lan tỏa thần thức khắp Đại Giới này, ông ta hơi nhíu mày lại...
Ông ta không ngờ La Chinh có thể chạy ra khỏi phạm vi của một Đại Giới trong khoảng thời gian ngắn như thế.
Nhưng quả thực là ông ta không thể tìm thấy bóng dáng của La Chinh.
“Vù vù...” Thần thức vô hình kia tiếp tục lặng lẽ lan rộng, lần này là xung quanh phạm vi mười Đại Giới!
Vẫn không tìm thấy...
Phạm vi một trăm giới! Cho dù là Thiên Tôn cũng không thể xuyên qua hơn trăm Đại Giới trong khoảng thời gian
này! Nhưng Mục Hàn vẫn không thể truy tìm được La Chinh.
Giờ phút này, ánh mắt ông ta càng lúc càng sáng lên.
Sau khi thúc giục thần cách, lực linh hồn của ông ta có thể nhanh chóng khuếch đại.
“Một ngàn giới!” Xung quanh hơn một nghìn Đại Giới đều bị thần thức vô hình bao phủ...
Trong khoảng thời gian này, chiến trường quyết đấu của các Thiên Tôn đã lan rộng đến hơn một nghìn Đại Giới.
Ông ta có thể theo dõi được tung tích của tất cả Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn cũng như của Thánh tộc, nhưng
vẫn không tìm được La Chinh.
Lúc này, Mục Hàn hơi trợn tròn mắt, điều này sao có thể xảy ra? “Ôi chao, sư huynh, huynh sẽ không thật sự để
thằng nhóc kia chạy mất đó chứ?” Mục Cửu cười hì hì nói.
Mục Cửu vừa dứt lời, thanh kiếm nhỏ ngũ sắc bên cạnh Mục Hàn đã phát ra tiếng xé gió chói tai, bắn thẳng về phía
Mục Cửu, nhìn có vẻ như ông ta định chém thật...
“Ông đây đã chịu đựng ngươi rất lâu rồi!” Tính khí của Mục Hàn vốn khá thâm trầm và cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng khi đi đến vũ trụ Đại Diễn này một chuyến, ông ta lại năm lần bảy lượt bị một Giới Chủ nho nhỏ trêu chọc,
tâm tình sớm đã vô cùng khó chịu.
Sư đệ Mục Cửu của ông ta trời sinh đã thích cười trên sự đau khổ của người khác, gã cứ liên tục ở một bên châm
chọc.
Mục Hàn không tìm được La Chinh, nên bèn trút hết lửa giận lên Mục Cửu...
“Sư huynh, chẳng qua để chỉ đùa một chút thôi...
Huynh đánh thật đó hả?” Mục Cửu thấy những thanh kiếm nhỏ ngũ sắc kia đánh về phía mình thì sao còn dám
đứng yên tại chỗ, gã lập tức cướp đường mà chạy.
Nhưng Mục Hàn đã thực sự tức giận, ông ta không ngừng đuổi theo phía sau Mục Cửu...
“Ầm ầm...” Một ngôi sao trên bầu trời bị Mục Thiên dùng một ngón tay chọc vỡ.
Hai vị thần Mục Thiên và Tinh Vĩ đã đánh nhau hơn nghìn hiệp.
Hiện tại, Mục Thiên càng đánh càng hăng, mà Tinh Vĩ đã có dấu hiệu suy yếu, chỉ có thể trốn vào trong bầu trời
sao, sử dụng sức mạnh từ các ngôi sao để không ngừng cản trở Mục Thiên.
Nhưng thần đạo Kim Cương mà Mục Thiên tu luyện rất dũng mãnh.
Cho dù Tinh Vĩ không ngừng triệu tập các ngôi sao, nhưng chỉ cần tới gần Mục Thiên thì các ngôi sao đều bị ông ta
đánh vỡ ngay lập tức.
Dọc đoạn đường này, chỉ sợ đã có hơn trăm ngôi sao bị Mục Thiên đánh vỡ!
“Hử?”
Trong lúc đánh nhau, Mục Thiên còn có chút rồi rải chú ý tới động tỉnh phía dưới.
Ông ta phát hiện hai người Mục Hàn và Mục Cửu đang đánh nhau.
“Hai người các đệ dừng tay cho ta!” Trong ba người bọn họ, thực lực của Mục Thiên là mạnh nhất, ngày thường
cũng tương đối kiệm lời ít nói, nhưng lại có quyền uy khá cao.
Cho nên khi Mục Thiên truyền âm qua, quát bảo ngừng lại, Mục Hàn mới chịu ngừng lại, còn tính trình bày lý lẽ:
“Mục Cửu hắn...” “Huynh biết, Mục Cửu, đệ đừng nghịch ngợm nữa, nếu không sau việc này huynh nhất định sẽ
kể tội của đệ cho sư phụ! Để giúp đỡ Mục Hàn xử lý hết Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn đi, để phòng có chuyện
ngoài ý muốn xảy ra.” Mục Thiên ra lệnh.
Tu vi giữa Thiên Tôn và thần chênh lệch rất lớn.
Sau khi có thần cách, sự hiểu biết về thân xác, linh hồn và chân nguyên của thần đều vượt xa Thiên Tôn.
Suy cho cùng thì nếu không có một phần số trời kia, Thiên Tôn cũng chỉ là Giới Chủ mà thôi.
Nhưng có một số sổ trời của Thiên Tôn rất khó giải quyết.
Nếu phát huy những số trời này dưới điều kiện đặc biệt thì thậm chí không phải là không thể đánh chết được một
vị thần.
Nếu chỉ để ba vị thần bọn họ xâm nhập vào vũ trụ Đại Diễn, đối mặt với một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn trong
vũ trụ Đại Diễn thì sợ rằng ba người bọn họ cũng tuyệt đối không phải là đối thủ.
Chẳng qua là trận chiến này, Thiên Tôn của Thánh tộc đã gần đủ để tiêu diệt Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn.
Ba vị thần bọn họ chỉ cần đánh chết được Tinh Vĩ, rồi xử lý hết những Thiên Tôn còn lại là được.
Hiện tại xem ra, một mình Mục Thiên đã đủ để đánh chết vị thần sử dụng ngôi sao này rồi.
Nhưng vì phòng ngừa sơ suất xảy ra, Mục Thiên vẫn không muốn hai người Mục Cửu và Mục Hàn nhàn rỗi.
Mục Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn Mục Cửu, lạnh giọng nói: “Lấy cờ sưu hồn của đệ ra!”.
Sau khi bị Mục Thiên răn dạy một hồi, rõ ràng là Mục Cửu đã thành thật hơn.
Nghe thấy yêu cầu này của Mục Hàn, gã có chút khó hiểu: “Huynh muốn cờ sưu hồn làm gì?” “Ta phải tìm cho ra
thằng nhóc kia!” Lần này, Mục Hàn thật sự liều mạng với La Chinh.
Mặc dù ở trong mắt ông ta, La Chinh không có chút tác dụng nào với chiến cuộc của hai vũ trụ lớn, nhưng nếu
không đánh chết thằng nhóc này thì khó mà giải quyết được mối hận trong lòng ông ta.
Mục Cửu cũng biết ý đồ của Mục Hàn.
Nếu Mục Thiên đã bảo gã giúp đỡ Mục Hàn, vậy gã chỉ có thể ngoan ngoãn lấy ra một cái cớ sưu hồn màu xám
đậm.
Từ trong cờ sưu hồn này lập tức tỏa ra một chút ánh sáng màu xám, kết nối với linh hồn của Mục Hàn.
Cờ sưu hồn này chính là một bảo vật linh hồn, có thể tăng cường đáng kể sức mạnh của linh hồn trong khoảng thời
gian ngắn.
Mục Hàn vừa mới khuếch tán thần thức ra, nhưng chỉ có thể bao phủ được phạm vi lớn nhất là mười nghìn Đại
Giới.
Sau khi có sự trợ giúp của cờ sưu hồn này, phạm vi lan tỏa của thần thức lập tức tăng lên gấp mấy lần! “Vù vù...”
Thần thức vô hình kia tiếp tục lan ra bốn phương tám hướng một lần nữa.
Một trăm nghìn Đại Giới! Một triệu Đại Thế Giới...
Vô số không gian ngôi sao...
Cả vũ trụ Đại Diễn đều được bao phủ trong phạm vi thần thức của ông ta.
Trong mắt Mục Hàn, dù thế nào thì chắc La Chinh cũng không thể chạy ra khỏi vũ trụ Đại Diễn được? Nhưng sau
khi ông ta dùng thần thức truy tìm một hồi thì sự hoang mang trên mặt càng lúc càng đậm.
Ông ta thật sự không thể tìm thấy bóng dáng của La Chinh ở trong vũ trụ Đại Diễn! “Thế nào?” Mục Cửu hậm hực
nói, gã vẫn cảm thấy Mục Hàn làm việc quá nghiêm túc, những người nghiêm túc thường lãng phí thời gian vào
một số chuyện vô nghĩa.
Đuổi giết một Giới Chủ có ý nghĩa đến vậy sao?
“Không có! Không tìm thấy!” Mục Hàn hít một hơi thật sâu.
Sự biến mất của La Chinh đã là chuyện vượt ngoài phạm vi hiểu biết của ông ta.
“Cái này thật đúng là kỳ quặc...
Không tìm thấy thì thôi, nếu chúng ta phá hủy vũ trụ Đại Diễn này thì sổ trời cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tất cả sinh linh trong vũ trụ này sẽ đều chết đi, chắc chắn thằng nhóc kia cũng chạy không thoát.” Mục Cửu không
hiểu được nguyên do, chỉ có thể an ủi như vậy.
“Nhưng đó không phải chết trong tay ta.” Mục Hàn trả lời.
“Việc này có ý nghĩa lắm sao?” Mục Cửu lắc đầu, gã hoàn toàn không thể hiểu được hành động của Mục Hàn.
Ai ngờ Mục Hàn lại lạnh nhạt liếc nhìn Mục Cửu, nghiêm mặt nói: “Người như đệ vĩnh viễn sẽ không hiểu được
hàm ý của hai chữ ý nghĩa, cho nên thiên phú của đệ mạnh hơn ta, tài nguyên cũng nhiều hơn ta, nhưng thực lực lại
vĩnh viễn sẽ không mạnh hơn ta!” Mục Cửu nghe vậy lại không tức giận, chỉ nhún vai.
Gã trời sinh đã bất cần đời như vậy rồi, nếu bắt gã biến thành một người như Mục Hàn thì còn không bằng để hắn
chết luôn cho rồi: “Đừng xoắn xuýt vào những thứ này nữa, chúng ta cứ ra tay đi...” Mục Hàn gật đầu, rồi cúi đầu
theo dõi các Thiên Tôn.
Lúc này...
Sau khi La Chinh bước vào Tiên Phủ, hắn đột nhiên ngã quỵ xuống đất, máu tươi màu vàng chảy chậm dọc theo
khe đá, giống như không có sức để bò dậy nữa.
Last edited: