Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1689: Ánh sáng màu xám
Bởi vì cả hai bên đều không thể làm tổn thương linh hồn của đối phương.
Nhưng cờ sưu hồn kia lại là một món chí bảo hồng m4ông, mà người thúc giục cờ sưu hồn này lại là một vị thần, gã
có thể phát huy chế bảo hồng mông này đến cực hạn.
Sự hiểu 0biết về linh hồn của Mục Cửu cao hơn các Thiên Tôn một cấp, cho nên mặc dù đám người Lôi Phạt Thiên
Tôn có Hoàng Kim Chiến Hồn, c8ũng khó có thể chống lại ánh sáng màu xám trong cờ sưu hồn này! Khi những
luồng ánh sáng mày xám này chiếu lên người Lôi Phạt Thi0ên Tôn, ông cảm thấy trong đầu mình truyền đến cảm
giác long trời lở đất, mà linh hồn cũng vô thức muốn rời khỏi thân xác của ông8.
Ánh sáng màu xám này muốn hút linh hồn của ông đi! Lôi Phạt Thiên Tôn là như thế, bổn vị Thiên Tôn Vô Tâm, Vô
Duyên, Vô Căn, Vô Tuệ ở phía sau ông cũng là như vậy.
Giờ phút này, nét mặt năm vị Thiên Tôn đều trở nên méo mó, khi thì trợn trắng mắt, khi thì há to miệng.
Khuôn mặt bọn họ không ngừng biến đổi ra đủ loại nét mặt quỷ dị kinh khủng.
Đó là bởi vì linh hồn trong đầu đang điên cuồng chống lại ánh sáng màu xám này.
“Đại Phật...
Trấn giữ tâm của ta!” Trong lúc đang không ngừng giãy giụa, Lôi Phạt Thiên Tôn chợt thốt ra câu không rõ ràng
như vậy.
Bức Vạn Phật Quy Tông được năm vị Thiên Tôn bọn họ bày ra chính là một món vũ khí vừa có tấn công, vừa có thể
phòng thủ! Ông vừa dứt lời thì bức Vạn Phật Quy Tông ở phía sau bọn họ đột nhiên tỏa ra hào quang màu vàng
của Đức Phật, đồng thời còn có tiếng nhạc Phật vang lên, giống như thần phật khắp bầu trời đang khẽ ngâm nga
vậy.
Tiếng nhạc Phật trầm thấp này truyền đi khá xa, trong mấy chục Đại Giới lân cận cũng có thể nghe thấy âm thanh
này.
Mà trong âm thanh này có ẩn chứa một luồng thần khí rất cuốn hút.
Khi nghe thấy nó, tâm trạng sẽ bỗng cảm thấy nhẹ nhàng, cả người cũng trở nên lười biếng và điềm tĩnh, đầu óc
cũng trở nên rõ ràng minh mẫn hơn! Linh hồn trên người năm vị Thiên Tôn, cũng không ngừng hiện ra hào quang
màu vàng của Đức Phật!
Hào quang màu vàng của Đức Phật chiếu rọi khắp nơi, cũng cứng rắn chống lại ánh sáng màu xám kia.
Ánh mắt của Lôi Phạt Thiên Tôn và Vô Tâm, Vô Duyên, Vô Căn, Vô Tuệ cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, khi nhìn
về phía cờ sưu hồn kia thì đều có thêm một chút sợ hãi.
Thiên Tôn cũng là sinh linh, cũng sẽ sợ chết.
Lá cờ sưu hồn này chính là muốn trực tiếp hút lấy linh hồn của bọn họ.
Nếu linh hồn thật sự bị nhốt vào trong cờ sưu hồn kia, có quỷ biết bọn họ sẽ bị đối xử vô nhân đạo như thế nào.
Hơn một nửa số bí pháp linh hồn đều nổi tiếng là tàn nhẫn, nên chắc hẳn bọn họ sẽ có kết cục cực kỳ thê thảm.
Thấy Lôi Phạt Thiên Tôn dùng bức Vạn Phật Quy Tông ngăn cản cờ sưu hồn của mình, Mục Cửu không nhịn được
thở dài một tiếng: “Cần gì chứ, cho dù có cố gắng giãy giụa như thế nào, kết quả cuối cùng cũng sẽ không bao giờ
thay đổi...” Nói xong, gã lại rung cờ sưu hồn kia một lần nữa! Một mặt của lá cờ sưu hồn kia bay phấp phới trong
không trung, từng luồng ánh sáng màu xám lại lan ra lần nữa! Trong cờ sưu hồn này của gã đã thu thập vô số linh
hồn! Có hơn mười triệu linh hồn của sinh linh bình thường, linh hồn cấp Ngọc Bích Chiến Hồn thì có hơn một triệu,
cấp Bạch Ngân Chiến Hồn thì có một trăm nghìn, cho dù là Hoàng Kim Chiến Hồn cũng có hơn ba nghìn cái.
Mà linh hồn cấp cao hơn Hoàng Kim Chiến Hôn - linh hồn của thân cũng có bảy cái! Sau khi linh hồn bị cờ sưu hồn
này thu vào thì đồng nghĩa với việc phải bước vào một địa ngục tàn khốc.
Trong thế giới của cờ sưu hồn, có vô số âm hồn tàn sát, cắn nuốt lẫn nhau để không ngừng lớn mạnh hơn, nhưng
cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh bị nô dịch.
Lúc này, Mục Cửu đang nô dịch hơn một nghìn Hoàng Kim Chiến Hồn tiến lên giết chết đám người Lôi Phạt Thiên
Tôn! Những Hoàng Kim Chiến Hồn này có hình dạng khác nhau, đều là những sinh linh đã từng chết trước cờ sưu
hồn.
Trong đó có võ giả Nhân tộc, cũng có dị thú kỳ lạ với đủ mọi hình dáng, thậm chí còn có hai linh hồn Chân Long...
“Vù vù vù...” Khi còn sống, những Hoàng Kim Chiến Hồn bị nô dịch này đều có thực lực rất mạnh.
Giờ phút này, khi chúng bỗng nhiên đánh tới thì phát ra uy lực còn mạnh hơn gấp mười lần so với trước đây! Thấy
những Hoàng Kim Chiến Hồn giống như ác quỷ này, tim của đám người Lôi Phạt Thiên Tôn cũng trầm xuống...
Vẻ mặt của Vô Tâm, Vô Duyên, Vô Căn, Vô Tuệ hoàn toàn mất hết hy vọng.
Trước đây, trong lòng bọn họ còn sót lại một chút ảo tưởng nhất định.
Dù sao, dưới rất nhiều tình huống, Thiên Tôn cũng có thể liều mạng với thần.
Tất nhiên là thực lực của thần rất đáng sợ, nhưng Thiên Tôn dựa vào số trời của thánh nhân cũng sẽ không quá yếu.
Song khi thấy chiêu thức mà Mục Hàn mượn cờ sưu hồn thi triển ra, bọn họ mới nhận ra sự chênh lệch giữa bản
thân với thần...
thật sự là quá lớn.
Trên thực tế, điều này cũng không thể trách những Thiên Tôn này! Thực lực giữa thần với thần thôi cũng đã khác
nhau một trời một vực.
Trong Thần Vực tồn tại một số lượng thần khổng lồ, nhưng trong số những thần có thể trở thành đồ đệ của thánh
nhân thì không ai là không phải người xuất sắc nhất trong số những người xuất sắc cả.
Một người giống như Mục Cửu, muốn đối phó với thần cấp thấp bình thường cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Cho nên Mục Cửu hoàn toàn không để mấy vị Thiên Tôn này vào mắt! “Liều mạng thôi!”
Lôi Phạt Thiên Tôn đột nhiên cắn răng một cái, từ nốt ruồi màu đỏ thẫm giữa trán ông tỏa ra từng luồng ánh sáng
màu máu!
“Xẹt xẹt xẹt...” Một tia sét nhỏ màu máu thoát ra từ nốt ruồi màu đỏ này! Ông là một trong bốn vị Thiên Tôn cấp cao
duy nhất trong vũ trụ Đại Diễn.
Số trời mà ông gánh vác chính là ý nghĩa sâu xa hệ Lôi mạnh nhất của La Tiêu - sấm sét Luyện Huyết! Máu trong cơ
thể Lôi Phạt Thiên Tôn nhanh chóng sôi lên, điên cuồng thúc giục ra từng tia sấm sét đỏ như máu.
“Đùng, đùng...”.
Những tia sấm sét kia hình thành từng vòng sấm, lượn vòng về phía những linh hồn kia! Đồng thời, bốn vị Thiên
Tôn Vô Tâm, Vô Duyên, Vô Căn, Vô Tuệ cũng ngồi xếp bằng trên không trung, trong miệng lẩm bẩm, bắt đầu thúc
giục ra sổ trời của bản thân để quyết chiến với những Hoàng Kim Chiến Hồn giống như ác quỷ kia...
Vù...”
“Grào...”
“Grừ grừ...” Trên vùng không vực này truyền đến đủ các tiếng kêu khác thường cổ quái.
Công pháp hệ Lôi vốn đặc biệt khắc chế linh hồn âm tà.
Cho dù linh hồn mà Mục Cửu thúc giục là Hoàng Kim Chiến Hồn, nhưng vẫn không chịu được sức mạnh của sấm
sét Luyện Huyết này.
Trong bốn vị Thiên Tôn cấp cao của vũ trụ Đại Diễn, Thần Dụ Thiên Tôn có Tự Diệt Quyết quỷ dị khiến người ta
kiêng dè, lão tộc trưởng thì dựa vào thế mạnh nhất của vũ trụ, Nguyên Tội Thiên Tôn thì có tu vi sâu khó lượng
nhất, còn Lôi Phạt Thiên Tôn thì có sấm sét Luyện Huyết sắc bén nhất.
Ông đã từng bay đến rìa vũ trụ, dựa vào sấm sét Luyện Huyết này để làm tan ra một cái lỗ to trên bức tường than
thở! Vách tường than thở này có độ dày cực lớn, nếu Lôi Phạt Thiên Tôn muốn vượt qua bức tường than thở thì sợ
rằng phải mất mấy chục nghìn năm, hơn nữa ông cũng không có lý do gì để làm như vậy.
Chẳng qua trong vũ trụ này, có lẽ cũng chỉ có một mình ông là Thiên Tôn có thể phá vỡ được bức tường than thở...
“Đừng...”
Một tia sấm sét Luyện Huyết bắn ra, có thể xé rách hơn mười linh hồn.
Nhưng số lượng Hoàng Kim Chiến Hồn xuất hiện thật sự quá nhiều, dù ông không ngừng thiêu đốt tinh huyết,
thúc giục sấm sét Luyện Huyết, nhưng số lượng Hoàng Kim Chiến Hồn xông tới vẫn càng lúc càng nhiều...
“Thật sự là không đáng mà...” Mục Cửu lắc đầu, gã thu thập nhiều Hoàng Kim Chiến Hồn như vậy cũng không
phải là một chuyện dễ dàng.
Quả thật, sấm sét Luyện Huyết của Lôi Phạt Thiên Tôn này rất lợi hại.
Bản thân Mục Cửu cũng không dám đi thử xem uy lực trong đó mạnh cỡ nào.
Lúc này, cờ sưu hồn trong tay gã khẽ rung lên, giống như trong đó đang có vật nào đó muốn thoát ra.
Thấy vậy, khóe miệng gã khẽ nhếch lên: “Được rồi, lâu rồi ngươi cũng không ra ngoài, cho ngươi ra hít thở không
khí cũng tốt!” “Rào...”
Cùng với sự rung lên của lá cờ sưu hồn kia, một vệt ánh sáng màu xám bay thẳng ra khỏi cơ sưu hồn! Tốc độ của
vệt sáng màu xám này vô cùng nhanh.
Sau khi lao ra với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, nó vẽ ra một đường chỉ nhỏ màu xám trên không trung.
Đường chỉ nhỏ kia dài khoảng trăm tỉ dặm, tương đương với việc vượt qua hai Đại Giới.
Dùng dịch chuyển không gian vượt qua hai Đại Giới không phải là chuyện gì khó khăn đối với Thiên Tôn.
Thi triển quy tắc không gian có thể nén khoảng cách trăm tỉ dặm lại thành một khoảng cách rất ngắn.
Nhưng vệt ánh sáng màu xám này không hề sử dụng quy tắc không gian, mà hoàn toàn dựa vào độn tốc của nó!
Mặc dù linh hồn không có trọng lượng, nên đương nhiên tốc độ phi hành rất nhanh, nhưng vệt ánh sáng màu xám
này lại chỉ cần dùng thời gian hai nhịp thở để vượt qua khoảng cách trăm tỉ dặm.
Tốc độ này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ sinh linh nào trong vũ trụ Đại Diễn! “Cho ngươi đi ra hít thở
không khí, không phải để người chạy xa như vậy, trở lại cho ta!” Mục Cửu nắm cờ sưu hồn lạnh lùng quát một
tiếng.
Vì thể sau hai nhịp thở, nó lại dùng tốc độ không tưởng này để quay trở lại, đồng thời xuyên qua ngay chính giữa
ẩn đường của Vô Tuệ Thiên Tôn...
Vô Tuệ Thiên Tôn vẫn ngồi xếp bằng trên không trung, nhưng miệng thì đã há to.
Ánh mắt cũng dần dần tan rã, linh hồn trong đầu ông đã bị nuốt chửng hoàn toàn, ông cứ duy trì tư thế đó mà rơi
xuống! Trong vũ trụ lại truyền đến một sự rung chuyển dữ dội, Vô Tuệ Thiên Tôn đã bỏ mạng như thế.
Last edited:
Bình luận facebook