Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1691: Thời gian
“Bọn họ là nhóm người đầu tiên lĩnh ngộ thần đạo.” A Phúc nói.
Trong thời kỳ đầu ở Thần Vực, ngoài thánh nhân thời đó ra t4hì còn có rất nhiều chủng tộc cấp thấp khác.
Thánh tộc là một trong số đó! Khi ấy, Thánh tộc vốn đứng đầu các chủng tộc k3hác là nhờ vào những người ngộ
đạo thời viễn cổ này.
Có thể nói rằng hệ thống ba nghìn thần đạo trong Thần Vực là do Thán4h tộc sáng lập nên.
Thuở xưa, khoảnh khắc khi búa tạo hóa chém vào Thần Vực đã hóa ra ba nghìn thần đạo, nhưng những thần1 đạo
này lại không trực tiếp lưu truyền cho hậu thế, mà lưu truyền dưới hình thức bia đạo được dựng sừng sững
khắp các nơ3i trong Thần Vực! Ngoài một số ít thần đạo do thánh nhân thượng cổ truyền thừa xuống thì phần lớn
các thần đạo đều được Thánh tộc lĩnh ngộ, truyền bá rộng rãi trong Thánh tộc, sau đó dần dần truyền lại cho các
chủng tộc khác, cuối cùng lan truyền khắp cả Thần Vực.
Ví dụ như thần đạo Ngũ Hành, thần đạo Chân Lý, thần đạo Tinh Thần...
Những thần đạo này được truyền thừa lại, người kế nhiệm có thể nhìn ra con đường của người đi trước nên dễ lĩnh
ngộ hơn rất nhiều.
Nhưng những người mở đường lại phải trả giá bằng sự cố gắng rất gian khổ! Bia đạo trong Thần Vực không phải là
những bia đá quy tắc bình thường.
Ít nhiều gì thì La Chinh cũng từng tiếp xúc với bia quy tắc ở Vân Điện, Chân Long giới và cấm địa Luyện Thần.
Bia quy tắc bình thường chỉ cần lĩnh ngộ quy tắc trong đó, có thể dần dần lĩnh ngộ lực quy tắc trong đó, toàn bộ quá
trình sẽ không có nguy hiểm và cũng không phải trả giá gì.
Nhưng lĩnh ngộ trong bia đạo này thì sẽ phải nhận thử thách khá tàn khốc.
Trong quá trình lĩnh ngộ, thân thể không ngừng bị mài mòn, linh hồn cũng sẽ không ngừng bị tàn phá, ngay cả thế
giới trong đan điền cũng sẽ trở nên hỗn loạn! Cho nên mỗi một người ngộ đạo thời viễn cổ đều là những người tiên
phong của Thần Vực, hơn nữa những người này còn lĩnh ngộ thần đạo sâu sắc hơn sự các Đạo Tử bình thường rất
nhiều!
Mặc dù hai vị võ giả Thánh tộc này chỉ có tu vi Giới Chủ, sau khi lĩnh ngộ thần đạo được coi như Đạo Tử, nhưng
năng lực của bọn họ mạnh hơn hẳn Đạo Tử bình thường.
“Hiện tại chủ nhân có miễn cưỡng quá không?” A Phúc chú ý đến một vài vết thương trên người La Chinh đang bị
rách ra, máu tươi màu vàng cứ chảy ra từ miệng vết thương.
Trước đây thân thể La Chinh có năng lực tự chữa lành rất nhanh, nhưng sau khi bị Tượng Thánh rèn luyện, thân
thể của hắn đã đạt đến một tầm cao mới.
Thế nên khi thân thể vững chắc này bị tổn hại, tốc độ lành lại sẽ chậm hơn rất nhiều.
Rõ ràng A Phúc muốn La Chinh rút lui trước, tĩnh dưỡng một lúc rồi lại xông vào Chân Tuyệt Lộ.
Tuy hai người ngộ đạo thời viễn cổ này lợi hại, nhưng dựa vào thực lực bây giờ của La Chinh thì việc đánh chết bọn
họ cũng không quá khó khăn.
Nhưng trạng thái hiện tại của hắn không tốt lắm, nên nếu đánh tiếp thì vẫn quá mạo hiểm.
“Không cần!” Sắc mặt La Chinh rất kiên định.
Vũ trụ Đại Diễn đang tràn ngập nguy cơ, việc này liên quan đến vận mệnh của cha, sao hắn có thể trì hoãn được?
“Vào!”
Thân hình La Chinh khẽ bay lên, hắn đã dùng cả hai tay nâng trọng điểm Đại Thiên lên đỉnh đầu, sau đó nặng nề
chém một điểm về phía một người ngộ đạo thời viễn cổ.
“Dịch Thần Nhất Kiểm!” Sau khi La Chinh lĩnh ngộ tinh hoa của kiếm pháp sơ khai, một kiếm tùy tiện chém ra đều
có ý nghĩa sâu sắc.
Vốn dĩ một kiếm vừa chém xuống này là một kiếm rất dễ tránh thoát, bởi dù sao đối thủ cũng có thể dễ dàng né
qua trái, phải, hoặc lùi lại.
Thế nhưng một kiểm chém xuống vô cùng đơn giản này lại khiến cho người ta khó có thể phân biệt được hướng
chém của nó.
Hiển nhiên người ngộ đạo thời viễn cổ kia cũng đã phát hiện ra điều này.
Người đó nhận ra cho dù mình tránh hướng nào thì cũng không thể tránh được.
Sau khi kịp phản ứng, người này lại nở một nụ cười thoải mái, sau đó đưa một cánh tay gầy guộc ra.
Ngón cái và ngón giữa trên bàn tay lần lượt đan xen, bày thành một động tác tay cổ quái.
Tuy La Chinh nhận ra điểm khác thường, nhưng một khi Dịch Thần Nhất Kiếm đã chém ra thì không thể rút lại
được, bản thân hắn đã bị thần đạo Đoạn Tình ảnh hưởng, nên rõ ràng một kiểm này không hề do dự mà chém
xuống! Trên không trung, trong kiểm Đại Thiên hóa thành ánh kiểm hình quạt, kiểm ý sắc bén chém xuống.
Thế nhưng đến khi còn cách người ngộ đạo thời viễn cổ một tấc, ngón tay người đó chợt vang lên một tiếng giòn
giã nhẹ nhàng.
“Bốp!” Người ngộ đạo thời viễn cổ vỗ tay một cái.
“Hả?”
La Chinh hơi ngây người, một luồng cảm giác kỳ dị tràn ngập khắp người hắn, hắn cảm thấy tất cả đều được quay
ngược lại! Trọng kiểm Đại Thiên trong tay quay về, thân hình La Chinh cũng lui lại, ngay cả suy nghĩ cũng quay về
khoảnh khắc trước.
“Vu!”
Trong nháy mắt, La Chinh đã lui về lại chỗ cũ, trọng kiếm Đại Thiên cũng nắm chặt trên tay phải, đây là trạng thái
giữa hai nhịp thở của hắn! “Đây...” La Chinh thoáng kinh ngạc.
Tuy hẳn lui về vị trí cũ, thế nhưng ký ức vừa rồi vẫn tồn tại, chẳng qua trình tự ký ức hơi hỗn loạn.
Chỉ một khắc mà dường như La Chinh đã trở lại quá khứ “Hầy, người này lĩnh ngộ thần đạo Thời Gian, rắc rối
đây.” A Phúc thở dài, trong lòng hơi buồn bực.
Cố Bắc đã nắm giữ hai khí âm dương đến trình độ cao nhất, sinh linh do hai khí âm dương biến thành trông rất
sống động, gần như giống bọn họ khi còn sống như đúc.
Nhưng như vậy độ khó của Chân Tuyệt Lộ vẫn rất cao, La Chinh muốn vượt qua cũng không dễ dàng! Trong vũ
trụ, quy tắc không gian và quy tắc thời gian là hai quy tắc lớn và nghịch thiên nhất.
Tuy hai loại quy tắc này đều có thể tu luyện đến tầng thứ mười, nhưng số tầng của quy tắc không gian càng cao thì
có nghĩa là khoảng cách của thuật dịch chuyển không gian càng xa.
Chẳng qua thuật dịch chuyển không gian là bản lĩnh quan trọng nhất của võ giả, cho nên ai cũng tu luyện.
Sau khi bước vào Giới Chủ, người nào người nấy đều nỗ lực tu luyện quy tắc không gian đến mức hoàn mỹ.
Còn quy tắc thời gian cũng rất quan trọng, tất cả các Giới Chủ và Thiên Tôn đều sẽ chọn để tu luyện.
Chỉ là trong các trận đấu bình thường rất ít khi dùng đến quy tắc thời gian, bởi vì khi người dùng quy tắc thời gian
thì đối phương cũng sẽ kích hoạt quy tắc thời gian cùng một lúc.
Vả lại, quy tắc thời gian mà Thiên Tôn và Giới Chủ lĩnh ngộ được sẽ không chênh lệch quá lớn, cho dù có tu luyện
đến tầng cao nhất thì vẫn có thể ép một phần thời gian lại được.
Mà một phần thời gian này được ngươi ép lại thì đối phương cũng sẽ dễ dàng hóa giải! Bởi vì thánh nhân khống
chế thời gian và không gian rất chặt chẽ, gần như không có thánh nhân nào biến những gì họ lĩnh ngộ được về hai
quy tắc lớn này thành sổ trời để truyền thừa, La Tiêu cũng không ngoại lệ.
Hai quy tắc lớn này quá mức mạnh mẽ, nếu sinh linh bình thường mà tu được thì sẽ gây hỗn loạn thời gian và
không trong vũ trụ.
Thế nhưng trong Thần Vực, quy tắc thời gian lại không hề bị hạn chế, hơn nữa quy tắc thời gian được người ngộ
đạo thời viễn cổ lĩnh ngộ dựa vào bia đạo.
“Ha!” Thấy nét kinh ngạc trên gương mặt La Chinh, người ngộ đạo thời viễn cổ kia nở nụ cười.
Có lẽ do vũ trụ Đại Diễn bị người của Thánh tộc xâm lược nên khi La Chinh nhìn thấy võ giả Thánh tộc thì vẫn bị
kích động, muốn nhào lên bóp chết bọn chúng.
Thế nên hắn càng không thể dễ dàng tha thứ cho sự giễu cợt của người này!
“Vù!” Cơ thể bắn lên, từng luồng khí di chuyển, trường kiếm của La Chinh thuận theo đó, chém ngang qua phía
người ngộ đạo thời viễn cổ: “Dịch Thần Nhất Kiểm!” Lúc này La Chinh phóng ánh kiểm tra trước! Luồng ánh kiếm
hình quạt lan rộng ra, tạo thành một mảnh trăng lưỡi liềm dài trăm trượng, quét ngang qua với tốc độ cực nhanh.
Người này có thể khiến La Chinh quay trở lại quá khứ, nhưng chẳng lẽ còn có thể biến một kiểm này của hắn trở lại
quá khứ ư? Nếu là vậy thì chẳng cần xông vào Chân Tuyệt Lộ này làm gì, bây giờ La Chinh có thể rời đi.
Quả thực người ngộ đạo thời viễn cổ không thi triển tiếp thần đạo Thời Gian nữa, mà chỉ nhảy lên, tránh một chém
này của La Chinh.
Nhưng người đó lại khẽ nhún người trên không trung một cái, sau đó nhào đầu về phía La Chinh!
“Dám đánh chính diện với ta ư?” Trên gương mặt La Chinh nở một nụ cười khó phát hiện.
Nhưng không lâu sau, nụ cười đó đã khép lại.
Lúc này La Chinh cũng nhảy lên, chuẩn bị đỡ đòn.
Thân hình người ngộ đạo thời viễn cổ hạ xuống, lùi về phía dưới La Chinh, không đánh chính diện với hắn.
Cùng lúc đó một tiếng “âm” giòn giã vang lên, La Chinh lại một lần nữa quay trở về quá khứ, xuất hiện ngay vị trí
hắn đã đứng trong hai nhịp thở trước.
Mà người ngộ đạo thời viễn cổ đã tính được hướng của La Chinh nên hai tay đã biến thành quyền, mạnh mẽ nện
lên người La Chinh trong lúc hắn còn đang buồn bực! “Ầm ầm!”.
Last edited: