Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1697: Chó sủa
Khi tiếng chó sủa truyền vào tại La Chinh, cơ thể hắn lập tức run rẩy dữ dội.
Dường như hắn có một nỗi sợ tự nhiên đối 4với tiếng chó sủa này vậy.
Cả người hẳn đứng yên tại chỗ giống như khúc gỗ, không thể động đậy, cũng không thể suy ngh3ĩ.
Trong cấm địa Luyện Thần, La Chinh đã tu luyện tâm võ đạo của mình đến mức cực hạn.
Tâm tình hắn rất khó la4y động, ngay cả khi đối mặt với thần thì hắn cũng không hề có dấu hiệu chùn bước!
Nhưng La Chinh không thể chống cự được nỗi s1ợ hãi lúc này, dường như con chó lớn này có tài năng trong
phương diện này.
Bất kỳ sinh linh nào đối diện với tiếng củ3a của nó đều sẽ nảy sinh nỗi sợ hãi tột cùng, ngay cả La Chinh cũng
không ngoại lệ.
Một khắc này La Chinh nghĩ rằng mình chết chắc rồi.
Ở “Leng keng leng keng...” Lúc con chó lớn này xông tới, nó kéo theo cả sợi xích màu bạc óng ánh.
Không biết sợi xích này được chế tạo từ vật gì, nhưng đã được dùng để xích con chó lớn này lại thì chắc chắn nó vô
cùng bền.
Khi con chó lớn chạy đến trước mặt La Chinh, sợi xích bạc trực tiếp bị kéo căng ra.
Lúc này con chó chỉ còn cách La Chinh đúng một thước!
“Gâu gâu gâu...”
Con chó màu đen là cái lưỡi màu đỏ tươi với những mũi nhọn mọc ngược lên ra, cuộn về phía La Chinh.
Nếu bị chiếc lưỡi này cuốn lấy thì chắc hẳn sẽ bị thương nặng, chẳng qua dù sao La Chinh cũng đang đứng cách đó
khoảng một hai tấc!
Một mùi tanh ngọt nồng nặc được phun ra từ miệng con chó lớn này, khiến đầu óc La Chinh nhất thời choáng
váng.
Mặc dù hắn muốn cố hết sức để thoát khỏi chỗ này, nhưng những tiếng của của con chó lớn đó lại khiến hẳn không
thể di chuyển được.
“Đại Hắc! Cút về chuồng!” Lúc này A Phúc vội vàng chạy tới, lạnh lùng quát một tiếng.
Sau khi nhìn thấy A Phúc, khí thế hung hăng ngang ngược vốn có trên người con chó màu đen này đột nhiên biến
mất, trong miệng chỉ phát ra mấy tiếng “ưở” rồi quay đầu trở lại chuồng chó.
Đợi sau khi con chó đen hoàn toàn vào chuồng, La Chinh mới bắt đầu thở hổn hển, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Đã rất lâu rồi hắn chưa cảm thấy sợ hãi như vậy.
Sức mạnh của con chó đen này quá khủng khiếp.
Dù lúc này La Chinh đã có Hoàng Kim Chiến Hồn mà cũng bị dọa đến mức độ này.
Nếu một võ giả yêu hơn mà bị con chó đen lớn này sủa một tiếng thì chắc sẽ hồn bay phách tán mà chết!
“Đây là chó ngao kinh hồn, là một chân linh từng hàng phục chủ nhân.
Sau đó nó luôn ở trong Tiên Phủ trong nhà giữ cửa.
Giống chó ngao này có cái tài khiến “hồn phách của người khác phải kinh sợ.
Dưới tiếng gầm thét của nó, tất cả tà linh sẽ bị chôn vùi trong cát bụi, cho dù là thân thì cũng rơi vào trạng thái sợ
hãi tột độ.” A Phúc đứng bên cạnh nói.
Nghe lời giải thích của A Phúc, La Chinh nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Con chó đen này thực sự quá lợi hại, mới của điên cuồng một trận mà hắn đã không thể phản kháng được rồi.
“Trông nhà giữ cửa? Con chó này bị dây xích khóa lại thì sao có thể trông giữ nhà được?” La Chinh nghi hoặc.
“Ha ha.” A Phúc khẽ cười: “Chó ngao kinh hồn canh giữ những thứ bên ngoài kết giới.
Nếu sau khi kết giới này bị mở ra, có thứ gì đó xông vào trong Tiên Phủ thì sợi dây Tiên Tinh này sẽ tự động đất và
thi Đại Hắc ra.”
Đến lúc này La Chinh mới hiểu.
Tòa Tiên Phủ này không nằm trong vũ trụ Đại Diễn, mà ở trong một khu rừng kỳ lạ.
Những nhân vật đến từ vũ trụ Đại Diễn giống như La Chinh thì không cần đề phòng.
Cho dù là một vị Thiên Tôn xông vào trong Tiên Phủ thì cũng không thể xông bừa bãi được.
Bởi vì Thiên Tôn không thể mở được bất kỳ cấm chế nào trong Tiên Phủ này.
Có lẽ khu rừng này nằm ở nơi đặc biệt nào đó trong Thần Vực.
Nếu kết giới thật sự bị phá vỡ, chắc chắn Tiên Phủ sẽ có biện pháp ứng phó, và chó ngao kinh hồn là một trong số
đó.
Mặc dù sau khi bị A Phúc quát mắng, Đại Hắc đã quay lại chuồng, nhưng La Chinh vẫn không dám đi qua.
Lỡ như con chó này lại tấn công thì với sức mạnh hiện tại của La Chinh có lẽ cũng chỉ có thể chống đỡ được một
chút.
Nhưng tiếng của của nó lại gần như khiển La Chinh không thể cử động được.
“Không cần sợ.
Thực ra Đại Hắc rất ngoan, nó sẽ không tấn công ngươi.” Thấy La Chinh đứng yên bất động, A Phúc liền lên tiếng.
Bây giờ La Chinh mới gật đầu, nhưng vẫn cảnh giác nhìn con chó lớn, cẩn thận bước đi.
A Phúc đã nói vậy, đồng thời còn đứng ra chỉ đường nên Đại Hắc vô cùng ngoan ngoãn, thân hình to lớn giống như
sư tử lăn một vòng trên mặt đất, không ngừng phát ra những tiếng ư ử đầy “thiện chí” với La Chinh.
“Đây là chủ nhân mới của phủ chúng ta, hãy nhớ lấy!” A Phúc chỉ vào La Chinh nói.
Mặc dù Đại Hắc có sức mạnh khủng khiếp, nhưng linh trí và sức mạnh của sinh linh không tỷ lệ thuận với nhau.
Rõ ràng linh trí của con Đại Hắc này không cao, nhưng thế mà nó lại nghe hiểu lời A Phúc nói.
Thế nên nó liền lăn từ trong chuồng chó ra trước mặt La Chinh, tứ chi to như cái cột nhà không ngừng giơ lên trời,
khua lung tung làm nũng...
“Này...” Lúc nãy còn hung dữ dọa người ta, vậy mà giờ lại làm nũng.
La Chinh thấy vậy cũng cạn lời.
A Phúc cười nói: “Ý của nó là ngươi có thể sờ vào nó.” Nhìn bộ lông dài đen như mực lấp lánh trên người Đại Hắc,
La Chinh do dự một lát nhưng rồi cũng giơ tay vuốt ve nó.
Hắn chỉ cảm thấy tay mình như đang vuốt một tấm vải sa tanh, cảm giác mát lạnh và mềm mượt...
Đầu Đại Hắc áp trên mặt đất, khẽ tru một tiếng như đáp lại sự vuốt ve của La Chinh.
“Ha, cuối cùng cũng đến rồi.” Sân sau đột nhiên vang lên giọng nói thản nhiên.
Toàn bộ sân sau đều chìm trong bóng tối nên vừa nãy La Chinh không để ý.
Nghe thấy giọng nói này, hắn mới ngước lên.
Nhìn chăm chú một lúc thì phát hiện ra một người đàn ông tóc dài đang ngồi cách đó không xa.
Người này không mặc đồ, ngồi ngay ngắn trên mặt đất.
Tay chân đều bị những sợi xích màu bạc óng ánh quẩn lấy.
Sợi xích này cũng chính là sợi dây Tiên Tinh mà A Phúc đã nói! Đằng sau người đàn ông tóc dài có một cánh cửa
nhỏ.
Đó chắc chắn chính là địa lao của Tiên Phủ.
Sau khi nhìn người đàn ông có mái tóc dài, La Chinh hít một hơi thật sâu rồi đi về phía đó.
Cha đã nói với La Chinh rằng những võ giả bị giam giữ trong địa lao của Tiên Phủ đều là những kẻ hung ác nhất
trong Thần Vực, điều duy nhất họ cần chính là tự do.
Nếu La Chinh muốn bọn họ ra tay giúp đỡ thì chỉ có thể lấy tự do của họ ra để trao đổi.
Nhưng những người này chưa chắc đã giữ lời hứa, nếu tùy tiện thả bọn họ ra ngoài, rất có thể sẽ phản tác dụng.
Vì vậy tất cả đành phải dựa vào tài ứng biến của La Chinh.
Đây là đề nghị bất đắc dĩ của La Tiêu.
Nếu vũ trụ Đại Diễn không thể cứu vãn được nữa thì mới dùng đến sách lược này.
La Chinh hiểu rằng trong vũ trụ Đại Diễn dường như không có gì để dựa vào nữa.
Thánh tộc phái ba vị thần đến đây, việc này đã tạo ra áp chế tuyệt đối.
Hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác, hơn nữa thậm chí hắn còn biết quy tắc mới của các Thánh Đường”, thế
nên nếu đã không có lựa chọn nào khác thì đây hắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mọi chuyện còn phải xem ý những người ở đây thế nào! La Chinh điều chỉnh tâm trạng, mang theo khuôn
mặt tươi cười bước về phía người đàn ông tóc dài: “Tiền bối, ta là chủ nhân của Tiên Phủ này...” “Biết rồi.” Không
đợi La Chinh nói xong, người đàn ông tóc dài đã cắt ngang lời hắn.
“Lúc người xông vào trong Tiên Phủ mới là Tiên Thiên Cảnh, ta đã biết rồi.” “Nhưng tốc độ tăng tiến của người
thực sự khiến người ta phải kinh ngạc.” Ánh mắt người đàn ông tóc dài nhìn La Chinh có vẻ ngạc nhiên.
Cố Bắc từng hứa hẹn với những người này! Nếu có người hoàn thành việc thừa kế Tiên Phủ thì sẽ thả tất cả những
người bị giam trong địa lao ra.
Để đợi đến ngày này, không biết những người ở đây đã đợi bao nhiêu năm rồi! Tuy biểu cảm trên khuôn mặt của
người đàn ông tóc dài rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng xúc động.
Last edited:
Bình luận facebook