Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1698: Lời thề tâm ma
Sau khi La Chinh nói ra lời này, trong mắt người đàn ông tóc dài đột nhiên lóe lên một tia sáng rực, khóe mắt giật
dữ dội.
Có thể nhìn ra được người đàn ông tóc dài này đang vô cùng phấn khích, nhưng ông ta vẫn đang cố gắng kiềm chế
cảm xúc 3của mình.
“Soàn soạt...”.
Từ lối vào địa lao đột nhiên phát ra vài khí thể hung hãn, trong khí thể đó chứa đ4ầy sự kích động...
“Nói, ngươi muốn gì?” “Ta có thể tự mình truyền dạy cho người đạo Cực Ác!” “Hừ, ta có thể giúp ng1ười tu thành
Thôn Thiên Quyết.
Thần đạo Thôn Thiên này tốt hơn nhiều thần đạo Cực Ác...” “Quái miệng rộng, ngươi có 3ý gì? Muốn làm trò trước
mặt bọn ta?” “Ha ha ha, Cực Ác lão nhân, năm đó ông không phải đối thủ của ta.
Nếu chúng ta ra ngoài rồi thì ông vẫn không phải là đối thủ của ta!” Không ngờ trong tình huống này mà hai nhân
vật trong địa lao lại cãi nhau, dường như muốn phân chia cao thấp.
Sau khi tranh luận một lúc, La Chinh còn bị bọn họ gạt sang một bên.
Đợi một lúc sau La Chinh mới xen vào: “Ta thả các người ta chỉ có một nguyện vọng.” Lần này, tất cả mọi người
đều không nói gì nữa.
La Chinh chuẩn bị tư tưởng một lúc: “Giúp ta giết chết ba vị thần.” Trong sự trầm mặc, một giọng nói già nua lại
vang lên: “Thực lực của các vị thần cũng có chênh lệch rõ rệt, là cấp thấp, cấp trung hay cấp cao? Hay là đại viên
mãn?” “Là ba vị thần cấp thấp.” La Chinh đáp.
“Ba tên thần cấp thấp nhỏ nhoi, giơ tay nhấc chân là có thể giết ngay tại chỗ...
Bọn họ tên gì?” Giọng nói già nua kia lại hỏi.
“Mục Hàn, Mục Thiên Mục Cửu.” La Chinh nói ra tên ba vị thần.
“Chưa từng nghe thấy mấy tên cấp dưới vô danh này.
Chậc chậc, có vẻ đây là một nhiệm vụ dễ dàng.” Trong địa lao lại có một giọng nói truyền ra.
Những người này đã bị giam giữ ở đây nhiều năm, vì vậy bọn họ không biết đến một số vị thần mới trong Thần
Vực.
“Đợi đã, sao lại đều họ Mục?” Một người khác hỏi.
“Không phải ba người này đều liên quan đến Mục Hải Cực chứ?” “Đúng vậy.” La Chinh gật đầu.
Người đàn ông tóc dài bên cạnh của địa lao nhíu mày: “Ba người này đều là đệ tử của Mục Hải Cực?” La Chinh gật
đầu: “Đúng!” Mọi người lại lập tức trầm ngâm...
Những người này cũng là những vị thần vô cùng hung ác trong Thần Vực, thực lực cũng rất mạnh, nhưng như vậy
không có nghĩa bọn họ không hề kiêng kỵ điều gì.
Năm đó bọn họ trêu chọc phải Cố Bắc nên mới bị giam giữ trong địa lao này.
Trải qua nhiều năm trong địa lao không thấy ánh mặt trời như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng bắt đầu biết sợ rồi! Mà Cố
Bắc còn được xem là người nhân từ trong số các thánh nhân.
Chứ các thánh nhân khác sẽ không giam giữ bọn họ mà thường là giết chết ngay! Vậy mà giờ La Chinh lại bảo bọn
họ đối phó với ba đệ tử của Mục Hải Cực.
Như vậy họ sẽ bị Mục Hải Cực trả thù, cho dù có trở lại được Thần Vực thì cũng sẽ bị các Thánh Đường đuổi giết.
Mục Hải Cực chắc chắn sẽ không cho bọn họ con đường sống.
“Nhóc con, đổi yêu cầu khác đi! Ngươi muốn gì cũng được, ta đều sẽ tặng cho ngươi!” “Đúng đó, người tu luyện
đạo Cực Ác của ta, làm đồ đệ của ta, ta sẽ khiến người vang danh Thần Vực!” “Hừ, Thôn Thiên Quyết mới là lựa
chọn đúng đắn.” “Đạo Cực Ác của ta.” Không ngờ hai người trong địa lao lại có ý nghĩ muốn nhận đồ đệ.
Theo bọn họ thấy thì mặc dù La Chinh đã điều khiển được Tiên Phủ của Cố Bắc, nhưng dù sao vẫn chỉ là một Giới
Chủ, bọn họ thừa sức nhận La Chinh làm đồ đệ.
Thấy Cực Ác lão nhân và “gã miệng rộng” trong địa lao lại tiếp tục tranh cãi, mắt La Chinh lóe lên một tia nghiêm
khắc, quát lớn: “Không cãi nữa!” Mặc dù La Chinh kiểm soát tự do của những người này, nhưng rõ ràng bọn họ
không coi La Chinh ra gì.
Thế nên khi La Chinh đột nhiên quát lên một tiếng như vậy, cả người dưới địa lao lẫn người đàn ông tóc dài ở
trước cửa đều có phần sững sờ.
“Sư phụ ta là Bắc Thánh, phải chẳng các vị cảm thấy thực lực bản thân mạnh hơn Bắc Thánh?” La Chinh lạnh lùng
nói.
“Bắc Thánh? Cổ Bắc nhận đồ đệ?” “Chẳng phải ông ta nói không nhận đồ đệ sao!” “Rốt cuộc tên nhóc con nhà
ngươi có lại lịch thế nào mà lại có thể bái Cố Bắc làm sư phụ?” Đám người này rất sợ Cổ Bắc, đồng thời cũng vô
cùng tôn kính ông.
Tuy nhiên bọn họ không ngờ Cổ Bắc lại nhận La Chinh làm đồ đệ.
Như vậy thì mọi chuyện lại có ý nghĩa khác rồi.
La Chinh không muốn lấy thân phận của Cố Bắc để áp chế bọn họ.
Nhưng khách sáo với đám người độc ác này vốn cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ làm sáng tỏ thân phận cũng là một cách để thị uy.
“Ta nói rồi, giúp ta giết chết ba vị thần, ta sẽ lập tức thả các ngươi.
Nếu là điều kiện khác thì không cần thảo luận nữa, ta cũng chẳng cần các ngươi cho ta thứ gì” La Chinh nói.
Một lúc sau, giọng nói già nua trong địa lao lại truyền ra: “Nếu đã vậy, lão phu cũng chỉ có thể cố gắng hết sức!”
Mặc dù Mục Hải Cực không dễ chọc, nhưng còn hơn là suốt đời suốt kiếp bị giam ở nơi này.
Tuổi thọ của bọn họ là vô hạn, có thể trải qua năm rộng tháng dài, nhưng cuộc sống nhàm chán như vậy thì thà chết
còn hơn! Mặc dù mấy người này đã nhận lời, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ thế nào thì La Chinh cũng khó mà
đoán được.
Một khi đã thả bọn họ ra, La Chinh sẽ mất kiểm soát đối với họ.
“Trước khi thả các ngươi ra, các ngươi phải lấy tâm ma ra của các ngươi ra thề, rằng đời này kiếp này đều phải
nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu làm trái chắc chắn sẽ bị tâm ma cắn trả mà chết!” Lúc này La Chinh lại lên tiếng
lần nữa.
Nghe thấy lời này, người đàn ông tóc dài khẽ nhíu mày, trong địa lao cũng truyền ra những giọng nói bất mãn.
Tâm ma có cách kìm hãm vô cùng kỳ lạ.
Tu vi càng cao thì sự kìm hãm càng mạnh mẽ, võ giả cấp thấp mà lấy tâm ma ra thề thì gần như không có hiệu quả
kìm hãm này.
Nhưng sau khi tu luyện đến Sinh Tử Cảnh, tâm cảnh ngày càng có ảnh hưởng lớn đối với võ giả.
Giống như thuật Đại Chí Nguyện vậy, thực ra nó cũng chỉ được coi là một lời thể tâm ma mà thôi.
“Phải chăng yêu cầu này của ngươi hơi quá đáng rồi?” Từ trong địa lao lại truyền đến một giọng nói yếu ớt.
Từ đầu tới giờ La Chinh chưa từng nghe thấy giọng nói này, hắn cũng không biết rốt cuộc trong địa lao giam giữ
bao nhiêu người.
“Đúng, bọn ta có thể lấy tâm ma ra thể, giúp ngươi giết chết ba người Mục Hàn, Mục Cửu và Mục Thiên, nhưng
không phải lúc nào cũng cần nghe lệnh của ngươi!” Giọng nói già nua đồng thời vang lên.
Nghe theo lệnh của La Chinh mọi lúc mọi nơi đồng nghĩa với việc bị La Chinh điều khiển.
Những người này cũng là những nhân vật có tiếng trong Thần Vực, nào chịu bị người ta kìm hãm như vậy? Hơn
nữa đối phương còn chưa đầy trăm tuổi! Mắt La Chinh hơi lóe lên: “Vậy thì đành chịu.
Nếu mọi người đã không đồng ý thì cũng không cần thiết phải bàn bạc nữa.” Nói xong, La Chinh quay đầu bước
đi.
Hắn biết rõ lợi thế của mình, dường như những người này không thể từ chối điều kiện của hắn.
Hơn nữa nếu bọn họ không chịu lấy tâm ma ra thế thì có khi giết chết Mục Hàn, Mục Cửu và Mục Thiên xong lại
quay ra cắn ngược lại mình.
Thấy La Chinh nhanh chóng rời đi, người đàn ông tóc dài đột nhiên đứng dậy: “Chiến Bắc Hải ta lấy tâm ma ra thề,
đời này kiếp này hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ngươi, nếu làm trái sẽ bị tâm ma cắn ngược mà chết!” Người
đàn ông tóc dài vừa nói xong, bước chân của La Chinh đột nhiên dừng lại, lập tức quay đầu và mỉm cười: “Ta tạm
thời thả ngươi trước.” Nói xong, La Chinh đi đến bên người đàn ông tóc dài, kích hoạt lệnh chữ “Càn” trong tay,
trong lệnh bài lập tức phát ra ánh sáng màu xám nhạt!
“Veo!”
Khi sợi xích Tiên Tinh chạm phải ánh sáng màu xám, toàn bộ bản lề trên sợi xích nứt ra, biến mất khỏi tay hắn ta.
“Chiến tiền bối đã lấy tâm ma ra thế, vậy thì tạm thời đi theo ta.” La Chinh cười nói.
Ngay khi sợi xích Tiên Tinh vừa đứt, người đàn ông tóc dài đột nhiên hoạt động gân cốt một chút, sau đó lập tức
chạy ra ngoài, phát ra một tiếng “vèo”.
Last edited: