Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1705: Tranh chấp
Lá cờ này không chỉ có thể bắt giữ, mà còn có thể giam giữ linh hồn trong đó rồi không ngừng luyện hóa, mục đích
cuối cùng4 là để nô dịch linh hồn.
Ngoài ra, nó còn có tác dụng phóng đại thần thức.
Sau khi Chiến Bắc Hải xóa đi c3on ẩn linh hồn trên lá cờ, La Chinh đã không còn gặp trở ngại khi cầm nó nữa.
Đây chính là một món chí bảo hồng m4ông về linh hồn, nó quả thực có tác dụng không nhỏ với La Chinh.
La Chinh nói lời cảm ơn, sau đó yên tâm cất lá c1ờ vào trong nhẫn tu di.
Mà giờ phút này, ở Thần Vực, từ nơi sâu trong sương mù truyền đến một tiếng gầm đầy uy ng3hiêm.
“Chiến Vô Cực! Vì sao trong vũ trụ Đại Diễn lại xuất hiện người của điện Chiến Thần? Lại còn dám giết đồ đệ yêu
quý của ta? Mau bảo hẳn cút đi!” Tất nhiên, người lên tiếng chính là Mục Hải Cực.
Trong mắt Mục Hải Cực, chuyện vũ trụ Đại Diễn sụp đổ đã là chuyện hiển nhiên.
Không chỉ mình ông cho là như thế, mà nhóm thánh nhân trong các Thánh Đường cũng đều cho là vậy.
Sinh linh trong vũ trụ Đại Diễn có đau khổ chống đỡ đến đâu thì chẳng qua cũng chỉ là để kéo dài hơi tàn mà thôi.
Trừ khi La Tiêu sống lại thì mới có khả năng cứu được vũ trụ Đại Diễn.
Ngay lúc nhóm thánh nhân đang yên lặng theo dõi chiến tranh trong vũ trụ thì trong đó lại đột nhiên xuất hiện một
vị thần! Trong nháy mắt khi Chiến Bắc Hải xuất hiện, nhóm thánh nhân đã nhìn ra lại lịch của hắn.
Người đột nhiên xuất hiện này chính là người đến từ điện Chiến Thần...
Trong Thần Vực, điện Chiến Thần là một thể lực lớn, danh tiếng lẫy từng, mọi người đều biết.
Cả điện Chiến Thần có đến ba thánh nhân gia nhập vào các Thánh Đường.
Xét về thể lực, có thể thấy mạnh hơn Mục Hải Cực không ít.
“Ha ha ha ha...” Đột nhiên, trong mây mù truyền đến một tiếng cười to thoải mái: “Bắc Hải! Vậy mà Bắc Hải vẫn
chưa chết!” Trong giọng nói kia ẩn chứa ý mừng rỡ như điên.
“Chiến Vô Cực! Ta muốn người cho ta một lời giải thích.
Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Mục Hải Cực nghiêm túc nói.
“Giải thích? Ha ha! Mục Hải Cực, ngươi tự tiện sửa lại quy tắc trên bảng đá, chúng ta còn chưa nói gì đâu.
Dù sao mục đích thành lập các Thánh Đường chính là để ràng buộc lẫn nhau, mọi người đều dựa theo quy tắc mà
làm việc! Đàn ông Chiến gia ta tiến vào vũ trụ Đại Diễn có trái với quy tắc hay không?” Chiến Vô Cực cười lạnh nói.
“Tất nhiên là không.
Dựa theo quy tắc trên bảng đá, vẫn có thể phái ba vị thần đến vũ trụ Đại Diễn.” Lúc này, giọng Cưu Thánh truyền
đến.
“Nếu đã không trái với quy tắc, vậy vì sao Bắc Hải nhà ta lại phải rời đi? Chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của Mục Hải
Cực nhà ngươi? Hay là vì người to hơn Chiến Vô Cực ta? Ha ha ha ha!” Chiến Vô Cực lại cười ha hả.
Vốn dĩ, phong cách làm việc của điện Chiến Thần xưa nay đã chẳng nể mặt ai, mà Chiến Vô Cực còn là người đứng
đầu, làm gì có chuyện ông lại đứng ở thể yếu đi đồng ý với Mục Hải Cực? Trên thực tế, thánh nhân đã sớm nhìn
thấu Thần Vực.
Thường ngày, khi mọi người thảo luận cũng không sặc mùi thuốc súng như thế này.
Nhưng đối với điện Chiến Thần, Chiến Bắc Hải lại có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt, nên tất nhiên Chiến Vô Cực sẽ cũng
hết sức che chở.
Bị Chiến Vô Cực phản bác một câu như thế, Mục Hải Cực rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Chỉ là một tên Chiến Bắc Hải mà thôi, chưa chắc vũ trụ Đại Cực của ông ta đã thất bại, dù sao cũng còn Mục Thiên
ở đó...
Vì thế, sâu trong Thần Vực lại khôi phục vẻ yên bình vốn có.
Nhưng trong lòng những thánh nhân ở đó ai cũng có tâm tư riêng.
Có một số thánh nhân cảm thán rằng số La Tiêu không nên chấm dứt như vậy, lại có một số khác cảm thấy vô cùng
tức giận.
Chuyện vốn dĩ đã nắm chắc trong tay, nay đột nhiên lại có biển số, khiến bọn họ phải lo lắng!
*****
Lúc này, rồng tổ đã bị thương đầy mình, lớp vảy đẹp đẽ của nó bị bong ra từng mảng lớn, một nửa cái đuôi đã bị
cắt đứt, ngay cả đối sừng nhọn giống như thanh kiểm sắc bén trên đầu cũng đã gãy lìa! Nhưng rồng tổ lại thể hiện
ra sức sống rất mạnh mẽ, mỗi lần bị Mục Hàn nện xuống, nó lại tiếp tục đứng lên lần nữa.
Cho dù thương tích đầy mình như thế, nhưng nó vẫn không hề lùi bước! Trong tình thể gấp gáp, tiếng hô của Mục
Cửu chưa truyền được tới nơi đây.
Huống chi Mục Hàn cũng không cho rằng trong vũ trụ Đại Diễn này có thứ uy hiếp được Mục Cửu...
“Còn chưa chết?” Lúc này, trên mặt Mục Hàn đã hiện vẻ dữ tợn, chín con Chân Long và con rồng tổ này quả thực
rất ngoan cường, thật sự có thể dây dưa với ông ta đến tận giờ.
Nhưng chín con Chân Long đã ở thế nó mạnh hết đà, nên ông ta chuẩn bị kết liễu tính mạng của rồng tổ.
Cho dù là trong Thần Vực, Lục Trảo Kim Long cũng vô cùng hiếm có.
Nhưng con rồng tổ này đã trưởng thành đến vậy rồi, không thể biến thành linh sủng hay khế ước thú được nữa, chỉ
có thể đánh chết.
Giết xong rồi tiếp tục đánh nát mấy con Chân Long phiền phức kia! “Grào!”
Rồng tổ nằm rạp trên đất, cổ chống móng vuốt để đứng lên.
Nó gần như không còn sức để bay lượn nữa, chỉ có thể nằm rạp trên đất để phun hơi thở của rồng vào Mục Hàn.
Nhưng luồng hơi thở màu đỏ yêu dị này đã mất đi tính uy hiếp, còn chưa đến gần Mục Hàn thì đã tan biến mất
rồi...
Mục Hàn nhảy về phía rồng tổ lần nữa, trong tay còn cầm theo một cây kích lớn có gắn đầu quỷ.
Khi ông ta múa may cây kích, trong đôi mắt trên đầu quỷ liền phát ra ánh sáng đỏ sậm.
Cây kích đầu quỷ này cũng là một món chí bảo hồng mông, hơn nữa còn là bảo vật kết nối với tâm linh của Mục
Hàn.
Sau khi thoải mái tránh đi luồng hơi thở của rồng tổ Mục Hàn lại đứng trên đầu rồng tổ lần nữa, ông ta giơ cao cây
kích đầu quỷ...
“Dừng tay!” “Grào grào grào...” Cách đó không xa, hai con Chân Long đồng thời xông lại đây.
Thân Thiên Diễn của chín con Chân Long đã bị đánh tan nhiều lần, ánh sáng bên ngoài thân thể đã tối đi nhiều.
Hơn nữa mỗi lần thân Thiên Diễn bị đánh tan, tốc độ hồi phục sẽ chậm đi rất nhiều.
Thân Thiên Diễn của bảy con Chân Long khác vẫn đang chậm rãi ngưng tụ, chỉ có Ngũ Trảo Kim Long và Thanh
Long là có thể nhúc nhích! Đối mặt với hai thân hình to lớn kia, Mục Hàn đột nhiên xoay cây kích đầu quỷ trong
tay, hai luồng sức mạnh theo hình xoắn chợt xuất hiện rồi đánh về phía hai con Chân Long.
Trong nháy mắt va chạm với hai luồng sức mạnh này, thân Thiên Diễn của hai con Chân Long liền bị xoắn nát, hóa
thành vô số giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, rơi lả tả khắp nơi.
Nhưng ngay sau khi rơi xuống đất, những Thiên Diễn Tinh Hoa này lại không ngừng tụ về, chẳng qua muốn
ngưng tụ ra thân rồng thì cần khá nhiều thời gian.
Thấy cảnh này,rồng tổ giận dữ ngẩng đầu, không ngờ có thể đội Mục Hàn mà đứng lên.
Mục Hàn đứng trên đầu rồng tổ, ổn định thân thể, hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, ông ta đột nhiên giẫm một phát lên đầu rồng tổ.
“Ầm ầm!” Cái đầu khổng lồ của rồng tổ lại bị đập xuống mặt đất lần nữa.
Hiện giờ, rồng tổ đã mất hết sức lực, dù có muốn cố gắng ngẩng đầu mà giây thì cũng chỉ phí công.
Trong đôi mắt rồng khổng lồ chứa đầy nét bị thương, miệng rồng cũng không ngừng phát ra tiếng nức nở.
Mục Hàn hơi xoay cây kích đầu quỷ, nhắm thẳng một mặt của cây kích vào rồng tổ.
Từ đầu quỷ kia tỏa ra từng vòng ánh sáng đỏ, Mục Hàn đang ngưng tụ một luồng sức mạnh kỳ lạ! Cho dù lực sinh
mệnh của rồng tổ có ngoan cường đến mấy thì chỉ sợ cũng không thể chịu được một đòn này! “Chết đi.
Ta thật sự không có thời gian chơi với ngươi...” Mục Hàn bị Nguyên Tội Thiên Tôn dùng bảo vật nhốt lại, sau đó lại
bị chín con Chân Long quấn lấy, chiến đấu suốt hổi, quả thực đã lãng phí không ít thời gian.
Nói xong, Mục Hàn đâm mạnh cây kích đầu quỳ xuống đầu rồng tổ.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc cây kích đầu quỷ kia đâm xuống, trước mặt ông ta chợt xuất hiện một nắm tay
màu đồng cổ.
Chỉ riêng một cái nắm tay này đã to hơn hẳn cái đầu của Mục Hàn! Nắm tay màu đồng cổ này đánh đến rồi, Mục
Hàn làm gì kịp đánh chết rồng tổ? Gần như phản ứng theo bản năng, ông ta bèn giơ cây kích đầu quỷ chặn ngang
trước người mình! “Uynh!” Quyền thứ nhất, cây kích đầu quỷ của Mục Hàn đã bị cong ngay khúc giữa! Chỉ bảo
hồng mông mà lại bị một quyền đánh cong? Mục Hàn lập tức trở nên nghiêm túc.
“Uỳnh!” Gần như không ngừng nghỉ, quyền thứ hai đã đánh lên cây kích đầu quỷ lần nữa...
Cây kích đầu quỷ càng bị đánh cong hơn! “Uynh!” Đến quyền thứ ba, cây kích đầu quỷ đã bị đánh gãy lìa, còn nắm
tay cực lớn kia thì theo đà đánh lên ngực Mục Hàn! “Phụt!” Ba quyền này nhìn thì không có gì nổi trội, nhưng lại
ẩn chứa sức mạnh kinh hồn.
Mục Hàn phun ra một búng máu, đồng thời cả người bay ngược về sau, dọc theo đường đi còn kéo ra một vệt máu.
Nhưng Mục Hàn vẫn chưa chết, ông ta cảm thấy ba quyền này có thể đánh chết mình, nhưng vào lúc cuối cùng, sức
mạnh kia lại được giảm bớt, như là cố ý giảm lực! Người tới rất mạnh, nhưng hình như muốn giữ lại mạng sống
của ông ta, vì sao? Ông ta suy nghĩ một hồi, sau khi đưa ra kết luận thì mới ngẩng đầu nhìn lại.
Lúc này, ông ta liền nhìn thấy một người đàn ông cao to, tóc tai bù xù đứng sừng sững cách đó không xa.
Last edited:
Bình luận facebook