Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1776: Nói lung tung
Với tu vi bây giờ của hắn, nếu phản kháng thì e rằng chỉ là phí sức mà thôi...
Việc chỉ vì hơi bất cẩn mà suýt chết thật sự nằm ngoài dự4 đoán của La Chinh.
Nếu hắn thật sự chết trong thần thành Lục Nhâm thì đúng là oan uổng quá! Ngay lúc quả cầu sét biến mất, La
Chinh nh9ìn thấy ở góc sân phát ra một tia sáng đỏ.
Tuy hắn không biết ánh sáng đỏ kia là gì, nhưng chắc chắn nó có liên quan đến việc quả cầu s2ét kia biến mất! Hắn
quay đầu thì thấy có một cô gái áo xanh đang đứng ở góc tường.
Cô gái buộc kiểu tóc đuôi ngựa vô cùng giản dị, để 2lộ chiếc cổ trắng trẻo, nét mặt hồn nhiên, mang hơi thở ngây
thơ trong sáng.
Tóc nàng rất dài, dù chúng đã được buộc thành đuôi ngựa nh6ưng đuôi tóc vẫn rủ xuống tận gót chân.
Lúc này, không chỉ mỗi La Chinh mới để ý đến nàng, mà tất cả mọi người trong sân đều đổ dồn mọi ánh mắt về
phía nàng.
Vài võ giả chứng thần trẻ tuổi trông thấy cô gái này thì đều sáng mắt lên, trái tim lập tức đập thình thịch, nhưng
đồng thời họ cũng cảm thấy nghi hoặc.
Cô gái như thế này, nếu nàng có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ thu hút Vô số ánh nhìn, song ban nãy họ lại không thể
phát hiện ra nàng! Mà điểm chú ý của những người Hàm gia, bao gồm cả thần giảng đạo lại không phải bản thân cô
gái này, ánh mắt họ đều dán chặt vào tay cô gái.
Bàn tay ngọc của cô gái như bôi mỡ dê, trắng nõn mềm mại, không có lấy một nếp nhăn.
Bàn tay ấy đang cầm tấm lệnh bài có viết một chữ “Miễn” lớn, đó đúng là lệnh phủ quyết của Hàm gia.
Tâm tình của Phủ chủ Hàm Mạnh ổn định lại, ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ban nãy, ông ta còn cho rằng La Chinh thật sự phải ngã xuống, không ngờ cô gái kia lại ra tay vào đúng lúc ấy, thật
sự khiến ông ta bất ngờ.
Hàm Mạnh không biết cô gái này, nhưng người có lệnh phủ quyết sao có thể là người thường được? Ông ta đã có
vài suy đoán, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cung kính.
Ông ta chắp tay về phía cô gái áo xanh kia: “Cảm ơn lúc nãy cô nương đã ra tay giúp đỡ.
Cô gái chớp đôi mắt sáng, xua tay: “Không có gì, hơn nữa, người ta cứu là hắn, nếu có cảm ơn thì cũng phải là hắn
đến cảm ơn ta mới đúng.” Hàm Mạnh lập tức nói hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, à ừm...
La Thiên Hành, chính cô gái này đã dùng lệnh phủ quyết để cứu ngươi một mạng...” Hàm Mạnh đoán, chắn hẳn cô
gái này đến từ dòng chính của Hàm gia trên đảo nổi.
Còn vì sao nàng phải trở về vùng đất tổ của Hàm gia, vì sao lại tham gia kỳ sát hạch cuối năm của phủ Hàm Thiên
thì vẫn chưa rõ.
Nhưng không ai có thể phớt lờ người trở về từ đảo nổi!
Nghe Hàm Mạnh nói, La Chinh bền chắp tay cảm ơn cô gái áo xanh: “Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương.” Cô gái
áo xanh kia liếc nhìn La Chinh rồi giơ tấm lệnh phủ quyết đã sử dụng trong tay lên, nàng thoáng mỉm cười: “Nghe
nói tấm lệnh bài này có giá trị xa xỉ, vậy mà người định dùng một câu cám ơn là có thể xong việc sao? Ta đã cứu
mạng người đó, người định trả ơn ta thế nào?” Lần này, nàng trở về vùng đất tổ của Hàm gia là để tế tổ.
Gia tộc quyển thể như Hàm gia trải qua rất nhiều năm tháng tích lũy, từ lâu đã phát triển thành một thể lực khổng
lồ.
Nội bộ của Hàm gia rất phức tạp, ngoài những lần tể tổ lớn cứ mười nghìn năm lại tổ chức một lần thì cũng có rất
nhiều người của dòng chính sẽ quay về vùng đất tổ Hàm gia một mình.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi đảo nổi.
Trong khoảng thời gian này, vì thấy mọi thứ trong Lục Nhâm Vực đều hết sức mới mẻ, nàng bèn du lịch khắp thân
thành Lục Nhâm.
Tuy nhiên, thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho nàng lại là cảnh tượng La Chinh thách đấu với Hỗ Lan Chước ở lầu
Hãn Nguyệt! Suốt quãng đường, Hồ Nhị gia gia đã nói với nàng rằng, không nên trông đợi gì vào các võ giả chứng
thần trong vùng đất tổ của Hàm gia.
Lão nói, tuy Thần Vực mênh mông, nhưng nếu phải xét theo cấp độ thực lực thì cũng chỉ có hai định nghĩa, ngoài
đảo nổi và trong đảo nổi.
Võ giả chứng thần cũng vậy, những kẻ trong đảo nổi có thể thoải mái đánh chết những kẻ ngoài đảo nổi.
Thần cấp thấp là vậy, mà thẩn cấp trung cũng giống thế...
Song với cảnh tượng xảy ra trong lầu Hãn Nguyệt, La Chinh mới thể hiện ra một chút thực lực mà đã mạnh mẽ
phản bác sạch trơn các quan điểm của Hồ Nhị gia gia.
Chỉ bằng chút thực lực hắn lộ ra này đã đủ để hạ gục gần hết những võ giả chứng thần trên đảo nổi của Hàm gia
trong chớp mắt rồi.
Nàng và Hồ Nhị gia gia đều hiểu rõ, nhìn vẻ khống chế thành thạo kia của La Chinh, e rằng thực lực chân chính của
hắn còn cao hơn nữa.
Nhân vật như vậy không phải là có thể sánh ngang với thiên tài thực sự của nhà họ sao?
Vậy nên nàng mới rất có hứng thú với La Chinh.
Nhưng Hồ Nhị gia gia lại không cho phép nàng tham gia vào việc này, còn tất nhiên là lão sẽ sai người đi điều tra.
Cuối cùng, nàng không thuyết phục được lão nên chỉ đành bỏ cuộc.
Sau khi đến tế tổ ở linh mộ lớn trong vùng đất tổ, nàng vẫn còn thừa thời gian.
Nhớ tới kỳ sát hạch cuối năm vô cùng náo nhiệt của phủ Hàm Thiên, nàng bèn năn nỉ Hồ Nhị gia gia, xin lấy một
suất tham gia rồi lặng lẽ đi vào phủ.
Trước khi vào, Hồ Nhị gia gia còn dùng “thuật giấu mặt” cho nàng.
Sau khi sử dụng thuật giấu mặt, nó sẽ giấu đi khí chất của người đó.
Khi đứng trong đám đông thì người đó sẽ không hề gây chú ý, người khác cũng sẽ rất khó để ý đến.
Vậy nên, khi nàng bước vào phủ Hàm Thiên mới không ai để ý nơi góc tường còn có một cô gái như thế.
Đứng ở phủ Hàm Thiên một lúc lâu, nàng lại trông thấy La Chinh chậm rãi đi đến.
Nhưng nàng không ngờ, lúc La Chinh ném mạnh cây kích ngắn màu đen kia ra ngoài lại có thể kích hoạt cả bảng
đá thiên giới! Tất nhiên là cô gái này hiểu rõ sức mạnh của bảng đá thiên giới.
Nếu để bảng đá này giáng trừng phạt xuống thì e rằng La Chinh sẽ chết chắc.
Nàng đã định sử dụng lệnh phủ quyết luôn.
Nhưng khi nghe thấy Phủ chủ Hàm Mạnh nhờ “lão Trần” dùng lệnh phủ quyết thì nàng lại lập tức từ bỏ ý định
này.
Nàng có nằm mơ cũng không ngờ được, vào lúc quyết định thì “lão Trần” lại nói mình không mang theo lệnh phủ
quyết.
Cô gái giận dữ trừng mắt với lão Trần kia, thầm mắng: “Không có người lại không nói sớm.” Sau đó, nàng mới kích
hoạt lệnh phủ quyết, bác bỏ sự trừng phạt của bảng đá thiên giới.
“Trả ơn thế nào à...” La Chinh hơi ngạc nhiên, hắn bỗng có một cảm giác quái dị.
Với tu vi bây giờ của hắn, nếu phản kháng thì e rằng chỉ là phí sức mà thôi...
Việc chỉ vì hơi bất cẩn mà suýt chết thật sự nằm ngoài dự4 đoán của La Chinh.
Nếu hắn thật sự chết trong thần thành Lục Nhâm thì đúng là oan uổng quá! Ngay lúc quả cầu sét biến mất, La
Chinh nh9ìn thấy ở góc sân phát ra một tia sáng đỏ.
Tuy hắn không biết ánh sáng đỏ kia là gì, nhưng chắc chắn nó có liên quan đến việc quả cầu s2ét kia biến mất! Hắn
quay đầu thì thấy có một cô gái áo xanh đang đứng ở góc tường.
Cô gái buộc kiểu tóc đuôi ngựa vô cùng giản dị, để 2lộ chiếc cổ trắng trẻo, nét mặt hồn nhiên, mang hơi thở ngây
thơ trong sáng.
Tóc nàng rất dài, dù chúng đã được buộc thành đuôi ngựa nh6ưng đuôi tóc vẫn rủ xuống tận gót chân.
Lúc này, không chỉ mỗi La Chinh mới để ý đến nàng, mà tất cả mọi người trong sân đều đổ dồn mọi ánh mắt về
phía nàng.
Vài võ giả chứng thần trẻ tuổi trông thấy cô gái này thì đều sáng mắt lên, trái tim lập tức đập thình thịch, nhưng
đồng thời họ cũng cảm thấy nghi hoặc.
Cô gái như thế này, nếu nàng có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ thu hút Vô số ánh nhìn, song ban nãy họ lại không thể
phát hiện ra nàng! Mà điểm chú ý của những người Hàm gia, bao gồm cả thần giảng đạo lại không phải bản thân cô
gái này, ánh mắt họ đều dán chặt vào tay cô gái.
Bàn tay ngọc của cô gái như bôi mỡ dê, trắng nõn mềm mại, không có lấy một nếp nhăn.
Bàn tay ấy đang cầm tấm lệnh bài có viết một chữ “Miễn” lớn, đó đúng là lệnh phủ quyết của Hàm gia.
Tâm tình của Phủ chủ Hàm Mạnh ổn định lại, ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ban nãy, ông ta còn cho rằng La Chinh thật sự phải ngã xuống, không ngờ cô gái kia lại ra tay vào đúng lúc ấy, thật
sự khiến ông ta bất ngờ.
Hàm Mạnh không biết cô gái này, nhưng người có lệnh phủ quyết sao có thể là người thường được? Ông ta đã có
vài suy đoán, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cung kính.
Ông ta chắp tay về phía cô gái áo xanh kia: “Cảm ơn lúc nãy cô nương đã ra tay giúp đỡ.
Cô gái chớp đôi mắt sáng, xua tay: “Không có gì, hơn nữa, người ta cứu là hắn, nếu có cảm ơn thì cũng phải là hắn
đến cảm ơn ta mới đúng.” Hàm Mạnh lập tức nói hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, à ừm...
La Thiên Hành, chính cô gái này đã dùng lệnh phủ quyết để cứu ngươi một mạng...” Hàm Mạnh đoán, chắn hẳn cô
gái này đến từ dòng chính của Hàm gia trên đảo nổi.
Còn vì sao nàng phải trở về vùng đất tổ của Hàm gia, vì sao lại tham gia kỳ sát hạch cuối năm của phủ Hàm Thiên
thì vẫn chưa rõ.
Nhưng không ai có thể phớt lờ người trở về từ đảo nổi!
Nghe Hàm Mạnh nói, La Chinh bền chắp tay cảm ơn cô gái áo xanh: “Cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương.” Cô gái
áo xanh kia liếc nhìn La Chinh rồi giơ tấm lệnh phủ quyết đã sử dụng trong tay lên, nàng thoáng mỉm cười: “Nghe
nói tấm lệnh bài này có giá trị xa xỉ, vậy mà người định dùng một câu cám ơn là có thể xong việc sao? Ta đã cứu
mạng người đó, người định trả ơn ta thế nào?” Lần này, nàng trở về vùng đất tổ của Hàm gia là để tế tổ.
Gia tộc quyển thể như Hàm gia trải qua rất nhiều năm tháng tích lũy, từ lâu đã phát triển thành một thể lực khổng
lồ.
Nội bộ của Hàm gia rất phức tạp, ngoài những lần tể tổ lớn cứ mười nghìn năm lại tổ chức một lần thì cũng có rất
nhiều người của dòng chính sẽ quay về vùng đất tổ Hàm gia một mình.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi đảo nổi.
Trong khoảng thời gian này, vì thấy mọi thứ trong Lục Nhâm Vực đều hết sức mới mẻ, nàng bèn du lịch khắp thân
thành Lục Nhâm.
Tuy nhiên, thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho nàng lại là cảnh tượng La Chinh thách đấu với Hỗ Lan Chước ở lầu
Hãn Nguyệt! Suốt quãng đường, Hồ Nhị gia gia đã nói với nàng rằng, không nên trông đợi gì vào các võ giả chứng
thần trong vùng đất tổ của Hàm gia.
Lão nói, tuy Thần Vực mênh mông, nhưng nếu phải xét theo cấp độ thực lực thì cũng chỉ có hai định nghĩa, ngoài
đảo nổi và trong đảo nổi.
Võ giả chứng thần cũng vậy, những kẻ trong đảo nổi có thể thoải mái đánh chết những kẻ ngoài đảo nổi.
Thần cấp thấp là vậy, mà thẩn cấp trung cũng giống thế...
Song với cảnh tượng xảy ra trong lầu Hãn Nguyệt, La Chinh mới thể hiện ra một chút thực lực mà đã mạnh mẽ
phản bác sạch trơn các quan điểm của Hồ Nhị gia gia.
Chỉ bằng chút thực lực hắn lộ ra này đã đủ để hạ gục gần hết những võ giả chứng thần trên đảo nổi của Hàm gia
trong chớp mắt rồi.
Nàng và Hồ Nhị gia gia đều hiểu rõ, nhìn vẻ khống chế thành thạo kia của La Chinh, e rằng thực lực chân chính của
hắn còn cao hơn nữa.
Nhân vật như vậy không phải là có thể sánh ngang với thiên tài thực sự của nhà họ sao?
Vậy nên nàng mới rất có hứng thú với La Chinh.
Nhưng Hồ Nhị gia gia lại không cho phép nàng tham gia vào việc này, còn tất nhiên là lão sẽ sai người đi điều tra.
Cuối cùng, nàng không thuyết phục được lão nên chỉ đành bỏ cuộc.
Sau khi đến tế tổ ở linh mộ lớn trong vùng đất tổ, nàng vẫn còn thừa thời gian.
Nhớ tới kỳ sát hạch cuối năm vô cùng náo nhiệt của phủ Hàm Thiên, nàng bèn năn nỉ Hồ Nhị gia gia, xin lấy một
suất tham gia rồi lặng lẽ đi vào phủ.
Trước khi vào, Hồ Nhị gia gia còn dùng “thuật giấu mặt” cho nàng.
Sau khi sử dụng thuật giấu mặt, nó sẽ giấu đi khí chất của người đó.
Khi đứng trong đám đông thì người đó sẽ không hề gây chú ý, người khác cũng sẽ rất khó để ý đến.
Vậy nên, khi nàng bước vào phủ Hàm Thiên mới không ai để ý nơi góc tường còn có một cô gái như thế.
Đứng ở phủ Hàm Thiên một lúc lâu, nàng lại trông thấy La Chinh chậm rãi đi đến.
Nhưng nàng không ngờ, lúc La Chinh ném mạnh cây kích ngắn màu đen kia ra ngoài lại có thể kích hoạt cả bảng
đá thiên giới! Tất nhiên là cô gái này hiểu rõ sức mạnh của bảng đá thiên giới.
Nếu để bảng đá này giáng trừng phạt xuống thì e rằng La Chinh sẽ chết chắc.
Nàng đã định sử dụng lệnh phủ quyết luôn.
Nhưng khi nghe thấy Phủ chủ Hàm Mạnh nhờ “lão Trần” dùng lệnh phủ quyết thì nàng lại lập tức từ bỏ ý định
này.
Nàng có nằm mơ cũng không ngờ được, vào lúc quyết định thì “lão Trần” lại nói mình không mang theo lệnh phủ
quyết.
Cô gái giận dữ trừng mắt với lão Trần kia, thầm mắng: “Không có người lại không nói sớm.” Sau đó, nàng mới kích
hoạt lệnh phủ quyết, bác bỏ sự trừng phạt của bảng đá thiên giới.
“Trả ơn thế nào à...” La Chinh hơi ngạc nhiên, hắn bỗng có một cảm giác quái dị.
Thầy La Chinh không biết trả lời ra sao, Hàm Mạnh đứng bên cạnh vội vàng nói: “Các chi trong Hàm gia của chúng
ta còn mấy tẩm lệnh phủ quyết.
Sau kỳ sát hạch, ta sẽ sai người đưa đến cho cô nương, cô nương thấy thể
nào?”
Cô gái nghe vậy lại nói: “Chuyện lệnh bài thì không thành vấn đề, nó cũng chẳng phải món đồ gì quý hiếm.
Thứ mà ta đây cứu chính cái mạng của hắn kìa, theo quy tắc thì mạng của hắn xem như là của ta rồi, đúng chứ?
Vậy nên hắn chính là người của ta đúng không?”
Lời như vậy lại thốt ra từ miệng của một cô gái nhỏ hồn nhiên trong sáng khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh
ngạc.
Last edited: