Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1777: Phủ chủ lo lắng
Khi cô gái kia nghe Hàm Mạnh hỏi, nàng lộ vẻ rối rắm, “Chi gì cơ? Ta cũng không biết...” “Không biết ư?” Hàm
Mạnh ngây ra4, mấy thần giảng đạo cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả khi họ chỉ là người của chi thứ trong Hàm gia nhưng vẫn nắm9 rõ ba chi trên đảo nổi như lòng bàn tay.
Nếu cô gái này thật sự đến từ đảo nổi thì sao lại không biết được chứ?2 Chẳng lẽ họ đã đoán sai? Hàm Mạnh suy
nghĩ rồi lập tức đổi sang một cách hỏi khác: “Nếu không biết mình đến từ chi nào 2thì ngươi có biết cha mình là ai
không?” “Muốn biết cha ta là ai à?” Lúc này cô gái áo xanh mới vỡ lẽ: “Nói luôn từ đầu 6thì có phải tốt hơn không,
cha ta là...”
“Vù...” Không ngờ lúc nàng mới nói một nửa thì có một cơn gió lớn từ bên ngoài thổi ùa vào phủ Hàm Thiên,
dường như có bão cát hỗn độn trong đó...
Chỉ chớp mắt, trong phủ Hàm Thiên đã xuất hiện một ông lão.
“Hồ Nhị gia gia.” Vừa thấy ông lão, cô gái áo xanh mỉm cười: “Không phải người nói là chờ ta ở bên ngoài sao?”
Hồ Nhị gia gia lắc đầu với cô gái áo xanh rồi quay sang nhìn Hàm Mạnh, lão lập tức thản nhiên nói: “Ngươi là Phủ
chủ của phủ Hàm Thiên? Là thành viên một chi trong Hàm gia, người phải biết có một số chuyện không thể hỏi
lung tung chứ?”
Tự nhiên bị một ông già hiện ra chất vấn, ánh mắt Hàm Mạnh lóe lên, có vẻ không phục.
Tuy ông ta biết cô gái này là người thuộc dòng chính, nhưng nếu không hỏi rõ ràng thì sao được? Ông ta vừa định
mở miệng giải thích thì đã thấy ông lão kia hất nhe vạt áo, lộ ra thanh kiếm nhỏ màu xanh lá ở bên hông.
Thanh kiếm được làm từ ngọc bích, trên lưỡi kiếm phủ đầy những nét chạm khắc, kỹ thuật vô cùng tinh vi.
Khi thấy thanh kiếm nhỏ màu xanh lá kia, vẻ mặt Hàm Mạnh lập tức trở nên đầy kính sợ.
Ông ta quỳ một gối xuống đất, hai tay nắm thành quyền: “Chị thứ mười ba của Hàm gia, Hàm Mạnh xin được bái
kiến!” Không chỉ Hàm Mạnh, mà cả đám người Hàm Hiên, Hàm Chân cũng nhận ra thanh kiếm nhỏ màu xanh lá
đó.
Bọn họ cũng quỳ một gối xuống như Hàm Mạnh, tự giới thiệu với ông lão kia.
“Chị thứ chín của Hàm gia, Hàm Chân xin được bái kiến!” “Chị thứ ba của Hàm gia, Hàm Hiên xin được bái
kiến...”
Tất cả đệ tử họ Hàm ở đây đều đồng loạt quỳ gối xuống đất.
Những người không thuộc Hàm gia, bao gồm thần giảng đạo và các võ giả chứng thần khác đều khá mờ mịt, hoàn
toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
La Chinh thản nhiên nhìn lướt qua thanh kiếm nhỏ màu xanh kia.
Hắn thầm nghĩ, có lẽ nó chính là nguyên nhân, nhưng dù sao cũng không liên quan gì tới hắn.
La Chinh đoán không sai.
Dòng chính của Hàm gia trên đảo nổi giống như một vương quốc khổng lồ.
Dù là đệ tử nào đến từ đảo nổi thì địa vị của họ cũng cao hơn rất nhiều so với đệ tử của các chi thử Hàm gia ở thần
thành Lục Nhâm này, nhưng địa vị của họ còn kém rất xa so với con cháu Hàm gia ở đảo nổi.
Nếu đảo nổi giống một vương quốc thì tất nhiên, Thanh Hoàng của Hàm gia chính là quốc vương.
Song Thánh Hoàng là người rất bí ẩn, không biết mấy chục nghìn năm mới lộ mặt một lần.
Tuy có vài con cháu Hàm gia có dòng máu của Thánh Hoàng chảy trong cơ thể, nhưng có khi cả đời họ cũng không
có may mắn được gặp mặt Thánh Hoàng...
Nhưng Hàm gia có vài người có địa vị rất đặc biệt, họ có tư cách gặp mặt Thánh Hoàng.
Có lẽ địa vị của những người này ở Hàm gia không cao, thậm chí họ còn không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì,
nhưng không ai dám phớt lờ họ.
Trên người họ luôn có một thanh kiếm nhỏ màu xanh lục.
Thanh kiếm nhỏ xanh lục này có nghĩa ông lão này hoặc có thể là cô gái áo xanh này là người bên cạnh Thánh
Hoàng, còn có thể gặp trực tiếp Thánh Hoàng Vậy nên không phải là người Hàm gia đang chào ông lão này, mà
thứ họ chào chính là thanh kiếm nhỏ màu xanh lục mà ông lão kia đang đeo bên hông.
Hồ Nhị gia gia thản nhiên đáp lại một tiếng, rồi không để ý lắm đến họ mà quay sang tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư
đã nói rồi, nếu để lộ thân phận thì phải theo gia gia về nhà...” “Không về.” Cô gái áo xanh không đợi Hồ Nhị gia gia
nói xong đã mở miệng từ chối.
Hồ Nhị gia gia lắc đầu, “Tiểu thư cần giữ lời hứa chứ.” Tuy lão chỉ là người dưới, nhưng giọng điệu lại hết sức
cứng rắn, hoàn toàn không nhượng bộ chút nào.
Hình như cô gái áo xanh cũng biết không thể thuyết phục được lão, đôi mắt khuấy đảo tâm hồn kia bèn giận dữ
nhìn chằm chằm La Chinh, nàng chu miệng lên: “Vậy ngươi phải mang tên này về cùng! Nếu không phải vì cứu
hắn thì ta sẽ không bị lộ!” Nàng vừa nói ra, ánh mắt của mấy đệ tử Hàm gia đều lóe lên, thầm than La Thiên Hành
thật tốt số.
Đó chính là đảo nổi của Hàm gia đó, cũng là mục tiêu phấn đấu cả đời của họ.
Nếu hắn thật sự có thể đến đảo nổi cùng vị tiểu thư không rõ thân phận của Hàm gia kia thì đúng là một bước lên
trời! Hàm Mạnh và những thần giảng đạo nghe vậy thì lại cảm thấy lo âu.
Kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên chưa thực sự bắt đầu mà đã xuất hiện một kỳ tài như La Thiên Hành, Hàm Mạnh
đã âm thầm gửi gắm khá nhiều hy vọng vào La Chinh.
Nếu sau này, La Thiên Hành thật sự trở thành đồ đệ dưới trướng của Thánh Hoàng thì Hàm Mạnh sẽ được không
ít lợi ích.
Hơn nữa, ông ta còn có thể tạm thời bảo đảm địa vị của mình trong các chi của Hàm gia.
Nếu La Chinh thật sự bị cô gái này dẫn đi thì chắc chắn đó không phải là điều tốt với phủ Hàm Thiên! Không đợi
Hồ Nhị gia gia nói gì, Hàm Mạnh đã to gan xen vào: “Người này đến phủ Hàm Thiên của ta thì phải do phủ Hàm
Thiên ta tiếp nhận, sao lại có thể tùy tiện dẫn đi?” Hồ Nhị gia gia liếc qua Hàm Mạnh, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, đồng
thời cũng nói: “Chúng ta không có hứng thú với hắn.
Tuy nhiên, đúng là người này có thiên phú vượt trội, ta hy vọng sẽ có một ngày có thể thấy hắn ở đảo nổi.” “Hồ
Nhị gia gia.” Chân mày của cô gái áo xanh nhăn tít lại.
Nhưng Hồ Nhị gia gia lại không giải thích gì thêm, lão vươn tay ra nắm lấy một cái, trên tay lão đã xuất hiện một
cây phất trần.
Lão vung nhẹ nó lên, một đám bụi mù nổi lên cùng với từng trận cuồng phong gào thét.
Sau đó, lão và cô gái áo xanh kia đã biến mất trước mắt mọi người.
Đợi đến sau khi hai người này rời khỏi, đám người Hàm Mạnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cơ bắp cứng ngắc trên mặt cũng thả lỏng, lúc Hàm Mạnh nhìn về phía La Chinh thì còn thấy hơi xấu hổ...
Phủ Hàm Thiên là niềm kiêu hãnh trong mắt nhiều người, nên dù ông ta đã nhắm đến La Chinh từ lâu, cũng chắc
chắn muốn dẫn La Chinh vào phủ Hàm Thiên, nhưng vẫn cần La Chinh phải tham dự toàn bộ quá trình sát hạch.
Ban nãy, khi ông ta tranh cướp với cô gái áo xanh kia, đã để lộ ý định thực sự của mình.
Hình như, ông ta còn cắt đứt con đường đến đảo nối của La Chinh, ông ta sợ La Chinh thâm trách mình.
“Ừm thì...
La Thiên Hành, nếu dùng thiên phú của ngươi để bước vào phủ Hàm Thiên của ta, thì với tư chất đó, không tới
mấy năm là nhất định có thể đến được đảo nổi của Hàm gia ta.” Hàm Mạnh giải thích.
Thấy vị thần cấp trung như Hàm Mạnh ân cần giải thích với mình như thế, La Chinh thầm cảm khái.
Có lẽ quy tắc của Thần Vực hoàn toàn khác so với vũ trụ Đại Diễn, nhưng cách đối nhân xử thế lại gần như giống y
xì
dúc.
“Phủ chủ, tuy La Thiên Hành ta thật sự muốn đến đảo nổi, nhưng ta đã lên kế hoạch kỹ lưỡng cho con đường của
mình từ lâu rồi.
Đến phủ Hàm Thiên chính là một bước nhất định phải vượt qua, vì La mỗ không cần đi đường ngang ngõ tắt.” La
Chinh cười khẽ.
Nghe vậy, ánh mắt Hàm Mạnh bèn sáng lên, ông ta không nhịn được, gật đầu khen ngợi: “Rất có chí khí! Với tâm
cảnh cỡ này thì trên đời chẳng có việc gì khó với ngươi cả!” Hàm Mạnh thực sự nói ra lời khen ngợi từ với đáy lòng,
nhưng chưa chắc người khác đã nghĩ vậy.
Đó chính là một lần cơ hội tiến vào đảo nổi...
Nếu Phủ chủ không ngăn cản, La Chinh đã thật sự là cá chép vượt Long Môn.
“Ta thấy bây giờ La Chinh này đang ngậm bồ hòn làm ngọt thôi!” “Nói dễ nghe vậy, đánh mất cơ hội lúc này mà
còn muốn đi vào đảo nổi ư? Nằm mơ à...” “Hàng năm, Hàm gia đều có nhiều thiên tài như thế, họ mạnh hơn
những võ giả chứng thần bình thường rất nhiều, vậy mà vẫn không có tư cách đó thôi.
Khi xưa, Hàm Tiểu Thiên rất có tiếng nói trong các chị của Hàm gia
Last edited:
Bình luận facebook