Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1797: Đầu của cô gái
Công dụng của những khối đất sét kia, La Chinh đã hiểu rõ.
Cho dù thế giới cơ thể không ngừng thúc giục, hy vọng có thể nuố4t những khối đất sét này càng sớm càng tốt thì
La Chinh vẫn mặc kệ.
Ngoài “khối đất sét” ra, lần này La Chinh còn thu hoạc9h được một viên châu trong suốt.
Lúc đó, sau khi lấy viên châu ra, những khối đất sét đó liền mất đi linh tính, biến thành2 một khối đất sét bình
thường.
Từ đó có thể thấy, khối đất sét lúc đầu Nhị thúc của Thiết Lâm túm được thực ra chính là mộ2t phần cơ thể mà thứ
màu đen kia đã bỏ đi.
Mấu chốt thực sự hẳn là ở viên châu này! La Chinh đập nhẹ lên chiếc nhẫn tu di,6 tay phải cuộn lại, lấy viên châu
ra.
Lúc trước, vì chạy trốn nên La Chinh không quan sát kỹ.
Bây giờ tỉ mỉ quan sát mới phát hiện bề mặt nhãn cầu này đã bị nứt vỡ.
Trên bề mặt của nó đầy những vết nứt nhỏ nằm rải rác.
Viên châu này thực sự rất chắc chắn, nhưng cũng khó mà chịu được một kiểm của La Chinh.
“Đây là một vật chứa linh hồn, bên trong viên châu này chắc chắn có linh hồn của sinh linh nào đó.” Cực Ác lão
nhân trong tâm trí nhìn chăm chú viên châu này, phân tích giúp La Chinh: “Theo lý mà nói thì chỉ có thuật con rối
cao cấp nhất mới có thể phong ấn linh hồn vào trong nhãn cầu.
Nghe nói một số thánh nhân thích làm như vậy“.
“Phong ấn linh hồn vào trong trận châu...” Mắt La Chinh hơi lóe lên.
A Phúc trong Tiên Phủ chính là một con rồi, nhưng linh hồn cũng đã tồn tại vô số năm.
Ngược lại, hắn chưa nhìn thấy vật chứa linh hồn của A Phúc.
Không biết linh hồn của A Phúc có phải cũng bị phong ấn trong một viên châu nhỏ hay không? Ngay khi La Chinh
quan sát viên châu này thì con người ở trong viên châu đột nhiên chuyển động, nhẹ nhàng lăn dọc theo ngón tay La
Chinh, lại muốn thoát khỏi tay hắn! Mặc dù La Chinh không đoán trước được điều này, nhưng phản ứng của hắn
nhanh đến mức nào chứ? Hắn nắm chặt bàn tay, dễ dàng giữ viên châu lại, trên mặt lộ ra ý cười: “Thực sự có một
linh hồn trong đó, nó còn muốn chay...” Sau khi viên châu này bị La Chinh bắt lại, con người trong viên châu cũng
yên tĩnh hẳn đi, mọi âm thanh đều biến mất...
“Khà khà, linh hồn trong viên châu này luôn giả chết” Cực Ác lão nhân cười nói.
Muốn hiểu rõ bí mật của hang động đó thì chắc chắn phải bắt đầu từ chỗ viên châu nhỏ này.
Sau khi siết chặt viên châu nhỏ, trong đầu La Chinh tỏa ra một loại thần thức vô hình.
Thần thức đó chậm chạp chui dọc theo ấn đường, xâm nhập vào viên chầu nhỏ.
Ngay lúc La Chinh xâm nhập thần thức vào trong viên châu nhỏ, một hình tượng rõ nét chiếu thẳng vào trong tâm
trí hắn.
Lúc này, con người của La Chinh cũng đột nhiên mở to! “Đây, đây là...” Đó là một bức tranh giống như địa ngục
với những con quạ màu máu không ngừng lượn vòng trong không trung, một vài bóng đen mảnh khảnh vác theo
những cái liềm cong bước đi chậm chạp, vô định trong những hang động dưới lòng đất.
Ở giữa những bóng đen này là một cái nồi to cao đến nghìn trượng, với ngọn lửa đỏ như máu không ngừng bùng
cháy.
Cái nồi to đó không ngừng sôi sùng sục, mà ở giữa còn một vật đang không ngừng nhấp nhô.
Không ngờ trong cái nồi đó lại là một cái đầu nhỏ nhắn! Tóc của cái đầu này dài phải tới hàng trăm trượng, những
sợi tóc màu đen bao phủ trong nồi, lay động theo nhịp nước sôi.
Không bao lâu sau, mái tóc đó từ từ tỏa ra như tấm rèm, để lộ khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp.
Hóa ra đó là đầu của một cô gái.
Mà khi La Chinh nhìn thấy tướng mạo của cô gái này, linh hồn của hắn bỗng run rẩy! “Ngươi làm sao vậy?” Cực
Ác lão nhân trong tâm trí hắn lo lắng hỏi.
Linh hồn có thể run rẩy đến mức như vậy, rốt cuộc La Chinh đã xảy ra chuyện gì? “Đây, đây là La Yên?” Vẻ mặt
của cô gái đó rất giống La Yên.
“Không, đây không phải là muội ấy...” Mặc dù mặt rất giống, nhưng tính khí thì lại hoàn toàn khác! Trong lúc La
Chinh đang tiếp tục quan sát thì đôi mắt trên cái đầu của cô gái đó đột nhiên mở ra.
Mí mắt màu tím nhạt vừa mở, lộ ra đôi con ngươi đỏ như máu.
Ma tính vô hạn tỏa ra từ đôi con người đó, khiến người ta cảm nhận được một vẻ yêu dị không nói lên lời.
Mà đôi con người đó lại nhìn về phía La Chinh, đồng thời đôi môi mỏng của nàng hơi nhếch lên, cười đầy ẩn ý.
Hàm ý trong nụ cười đó rất sâu xa...
Sau đó, đôi môi của nàng khẽ mấp máy, dường như đã nói ra một từ gì đó! Trong lòng La Chinh chấn động dữ dội.
Hắn tập trung tinh thần, chăm chú nhìn cái đầu của cô gái.
Hắn muốn biết nàng muốn nói cái gì.
Nhưng ngay lúc này...
Con người trong viên châu trong suốt trên tay La Chinh đột nhiên chuyển động.
Sau đó một tia lửa bắn ra từ trong con người.
Chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, con ngươi ban đầu vốn có trình tự các lớp rõ ràng đột nhiên đục ngầu.
Linh hồn trong vật chứa này đã chọn cách tự nổ tung.
Đồng thời, cảnh tưởng trong tâm trí của La Chinh cũng tán loạn theo, thế giới đó đã sụp đổ, biến mất không còn
chút dấu vết...
La Chinh như người mất hồn, ngồi đờ ra, bất động trên mặt đất.
Một lúc sau, Cực Ác lão nhân mới mở miệng hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy cái gì? Sao lại có thể khiến người kinh hãi
như vậy?” Trong mắt Cực Ác lão nhân, La Chinh có tư cách được Cổ Bắc nhận làm đồ đệ thì chắc chắn cũng đã gặp
không ít loại người trong đời.
Ông thật sự không nghĩ ra việc gì có thể khiến La Chinh mất hồn mất vía như vậy?
***
Nơi nào đó ngoài Thần Vực...
Trên cái nồi lớn, đầu của cô gái từ từ nổi lên.
Mái tóc đen trên đầu nàng cũng không ngừng dài ra theo sự bập bênh của cái đầu, giống như một thác nước màu
đen treo ngược, từ từ kéo dài ra từ trong cái nồi to lớn.
“Vù vù vù vù vù...” Cách đó không xa, một đám vật màu đen chậm chạp đi đến.
Những vật màu đen này chính là những khối đất sét mà La Chinh đang khổ sở tìm kiếm.
Những khối đất sét đó nhanh chóng dính vào nhau, không ngừng thay đổi hình dạng, biến hóa thành một thân
hình vô cùng quyến rũ.
Đồng thời màu sắc của những khối đất sét này cũng nhanh chóng thay đổi, biến thành một lớp da trắng như tuyết,
Cuối cùng, những khối đất sét này biến thành một cơ thể phụ nữ không đầu gần như hoàn hảo! Và cái đầu của cô
gái từ từ trôi đến trên chiếc cổ của cơ thể phụ nữ không đầu kia, bắt đầu nhanh chóng hợp lại.
Mái tóc dài trăm trượng kéo lê trên mặt đất, giống như tơ lụa màu đen được dệt ra vậy, chậm chạp chuyển động
trên đất.
Trong đôi mắt đầy ma tính của cô gái lóe lên một nét buồn bực, nàng nói bằng một âm thanh đặc biệt mà kỳ ảo:
“Dù thế nào thì cũng để ta nói xong đã chứ...”
La Chinh vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào bức tường ở phía đối diện, nắm chặt viên châu trong suốt trong tay.
Về lý mà nói...
Hắn không cần lo cho sự an toàn của La Yên.
Tinh Vĩ từng nói với hắn, rằng La Yên đang được Vũ Thải Bạch bảo vệ, mà Vũ Thái Bạch lại là đồ đệ giỏi nhất của
cha, thực lực cũng thuộc tốp đầu trong Thần Vực, chỉ không mạnh bằng thánh nhân mà thôi.
Vũ Thái Bạch không thể nào để La Yên ra nông nỗi đó được.
Nhưng tại sao cô gái trong cái nổi lớn đó lại giống La Yên đến vậy? Hình ảnh cái nồi lớn đó không ngừng quanh
quẩn trong tâm trí La Chinh, hắn có xua thế nào cũng không tan.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn phủ nhận cách nghĩ của bản thân, nhưng trong nội tâm hắn vẫn có chút lo lắng.
Nếu đó thật sự là La Yên thì hắn phải làm sao đây? “Tuyệt đối không phải La Yên!” Trong mắt La Chinh lóe lên một
tia sắc bén, nhanh chóng cắt đứt ý nghĩ này.
Một khi ý nghĩ này xuất hiện liền nhanh chóng lan ra một cách dữ dội, không ngừng khiến lòng hắn dao động.
Nếu ý nghĩ này tự do khuếch tán, nó sẽ biến thành tâm ma của bản thân hắn, như thế thì mất nhiều hơn được! Lúc
cuối, có vẻ cô nàng muốn nói gì đó.
Nhưng sau khi nhẹ nhàng động môi, linh hồn trong viên châu trong suốt đã tự nổ tung rồi.
Hắn không thể thấy cảnh tượng sau đó nữa.
La Chinh giải thích theo thuật đọc môi.
Hắn có thể nhìn thấy nàng nói một chữ “ta”.
Không biết rốt cuộc nàng muốn nói với hắn điều gì? Đứng đờ ra một lúc lâu, cuối cùng La Chinh quyết định không
suy nghĩ đến chuyện này nữa, đồng thời cất viên châu trong suốt vào nhẫn tu di.
Cho dù hắn có suy nghĩ nữa thì cũng không thể nghĩ ra đáp án.
Nếu tương lai hắn đủ mạnh, hắn sẽ lại khám phá cái hang động kỳ lạ kia lần nữa.
Nhưng giai đoạn hiện nay thì không phải lúc.
Sau khi giải quyết viên châu trong suốt đó, La Chinh lại lấy những khối đất sét ra khỏi nhẫn tu d
Last edited:
Bình luận facebook