Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1839
Chương 1839 : Chương 1839HÀM THƯƠNG YÊN
Chương 1839HÀM THƯƠNG YÊN
Cảm nhận được sự dịu dàng của Hàm Lưu Tô, La Chinh cảm thấy hơi bất ngờ.
Đối với La Chinh, chuyến đi cấm địa Luyện Thần chỉ là một cuộc tu hành, hắn không ngờ bản thân đã để lại ấn tượng sâu sắc như vậy trong lòng cô gái này.
Nhưng nghĩ đến thứ hắn cần phải đối mặt, hắn vẫn giữ vẻ trầm mặc như trước.
Dựa vào sự giúp đỡ của con gái, điều này không phù hợp với tính cách của La Chinh!
Từ khi bắt đầu đặt chân vào võ đạo, hắn chưa từng gửi gắm hy vọng vào người khác. Hễ là người từng giúp mình, La Chinh luôn báo đáp nhiều hơn.
Về sau biết rằng cha luôn là người lặng lẽ sắp đặt đằng sau, lặng lẽ giúp bản thân hắn tiến bộ, hắn đã cảm thấy mất mát suốt một thời gian dài. Đây là do tính cách của hắn, rất khó thay đổi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Lãnh Lâm Nhạc híp mắt, trong đôi mắt lộ ra vẻ sắc bén lờ mờ, đi tới đi lui quanh đám lửa cháy mạnh này…
Hắn đã nghe nói về ngọn lửa màu lam kỳ lạ này từ lâu, đương nhiên không dám chạm vào.
Nhưng không có nghĩa hắn không có cách nào để kiểm soát ngọn lửa này!
Cô gái này ôm tên kia vào trong ngọn lửa kỳ lạ màu lam, chuyện này mà truyền ra ngoài thì lại là một mối sỉ nhục lớn của Lãnh Lâm Nhạc hắn. Hắn cũng không ngờ Hàm Lưu Tô lại có thể làm việc quá khác người như thế, không biết nghĩ đến gia tộc của mình chút nào.
Nếu tên kia đã bị đốt thành tro, Hàm Lưu Tô phải thu lại ngọn lửa này lại mới đúng, nhưng bây giờ vẫn cứ đốt tiếp là có ý gì?
Những người có mặt cũng đưa mắt nhìn nhau…
Sau một lúc lâu, cuối cùng Lãnh Lâm Nhạc cũng mất kiên nhẫn, đột nhiên đưa tay vỗ xuống, một loạt những dấu móng tay sắc bén kéo dài ra từ trong tay hắn.
Những dấu móng tay này trôi nổi trên bầu trời, không ngừng xoay tròn quanh Lãnh Lâm Nhạc, hễ ai tới gần hắn thì đều bị những dấu móng tay này cắt thành mảnh nhỏ…
“Vù, vù, vù…”
Những dấu móng tay kia quay càng lúc càng nhanh, đồng thời không ngừng ngưng tụ dọc theo thân thể hắn, tất cả các dấu móng tay đều biến thành từng vòng xoắn ốc nhỏ, liên tục tập hợp lại trong tay hắn, chẳng khác gì một con quay nhỏ!
Ngay sau đó, hắn đưa tay nhẹ nhàng ném, miệng nói một chữ “đi”. Con quay này cũng rít qua, nhảy vào trong ngọn lửa mà Hàm Lưu Tô đã bố trí!
“Rầm rầm…”
Ngọn lửa kỳ lạ của Hàm Lưu Tô có thể phá hỏng vạn vật, nhưng những hình xoắn ốc kia của Lãnh Lâm Nhạc lại chỉ là những dấu móng tay được ngưng tụ ra từ “thế”, bản chất chỉ là một nhóm năng lượng xoay tròn với tốc độ cao. Một khi những năng lượng này tiến vào trong ngọn lửa liền vạch ra từng luồng khí hỗn loạn, tách những ngọn lửa kia sang hai bên, mở ra một con đường.
Mới chưa tới một nhịp thở, những ngọn lửa kia đã không thể che khuất La Chinh và Hàm Lưu Tô được nữa. Ngọn lửa mà Hàm Lưu Tô phóng ra cứ như vậy dễ dàng bị Lãnh Lâm Nhạc tách ra hết!
Khi Lãnh Lâm Nhạc thấy Hàm Lưu Tô vẫn ôm La Chinh như trước, lại còn dính sát vào người La Chinh thì trong mắt hắn đã là vẻ hung ác.
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cũng ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt hai nàng đều có vẻ vô cùng kinh ngạc…
“La Thiên Hành này không sợ ngọn lửa kỳ lạ kia!” Hàm Bích La thất thanh kêu lên.
Ánh mắt Hàm Sơ Nguyệt hơi lóe lên: “Tỷ tỷ… đã biết rõ sự việc! Người này là… Người này là…”
“Người này là ai?” Hàm Bích La kinh ngạc hỏi ngược lại Hàm Sơ Nguyệt.
Hàm Sơ Nguyệt lắc đầu, không nói gì nữa, cái miệng nhỏ nhắn cũng lập tức chu lên.
Lúc trước, Hàm Lưu Tô bỗng nhiên bọc cả bản thân và La Chinh vào trong ngọn lửa kỳ lạ kia đã khiến Hàm Sơ Nguyệt vô cùng nghi hoặc. Bởi chẳng phải làm như vậy thì sẽ đốt chết “La Thiên Hành” này sao?
Hiện tại, Hàm Sơ Nguyệt thấy La Thiên Hành vẫn yên lành ở đó thì lập tức nghĩ ngay đến La Chinh.
Tỷ tỷ từng nói với nàng, La Chinh là người duy nhất không sợ ngọn lửa kỳ lạ trên người tỷ ấy.
Lúc ấy, Hàm Sơ Nguyệt còn có phần không tin, chỉ cho rằng La Chinh dựa vào pháp bảo hộ thể hoặc công pháp đặc biệt nào đó để ngăn cản mà thôi.
Nhưng Hàm Lưu Tô lại lắc đầu phủ nhận. Nàng nói với Hàm Sơ Nguyệt rằng thể chất của La Chinh vô cùng đặc biệt, thực sự miễn dịch với hầu hết các ngọn lửa.
Hiện tại thấy bộ dạng này của La Thiên Hành, cho dù đầu óc Hàm Sơ Nguyệt có không nhanh nhạy tới mức nào đi nữa thì cũng nghĩ ra được. Hơn nữa, hẳn là trước đó tỷ tỷ đã phát hiện ra La Thiên Hành chính là La Chinh, nếu không tỷ ấy sẽ không sử dụng ngọn lửa kỳ lạ của mình!
“Được lắm, hay cho một đôi cẩu nam nữ!” Lãnh Lâm Nhạc thản nhiên nói.
“Vèo!”
Vừa nói xong, hắn liền xông vào biển lửa theo con đường do hình xoắn ốc kia tạo ra.
Mặc dù xông vào như thế vẫn khá nguy hiểm, nhưng Lãnh Lâm Nhạc là người có tài gan lớn, tu vi lại cao hơn Hàm Lưu Tô một bậc, thế nên cho dù có gặp nguy hiểm hắn cũng phải chém chết La Chinh!
Hơn nữa vào giờ phút này, hắn không chỉ muốn chém chết La Chinh, mà còn cả Hàm Lưu Tô!
Hôm nay, hắn và mấy con cháu nhà quyền thế có qua lại thân thiết với Lãnh gia tới đảo nổi của Hàm gia, chẳng qua chỉ muốn gặp Hàm Lưu Tô một chút. Chuyện đám Lưu Thừa Thiên đùa Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cũng là chuyện rất thường thấy giữa các con cháu nhà quyền thế. Không ngờ sự can thiệp của La Chinh đã khiến tình thế phát triển đến mức khó có thể dừng tay.
Nhưng Lãnh Lâm Nhạc lại không thử xét lại bản thân mình một chút. Lưu Thừa Thiên và Tạ Giác đã chẳng có thực lực gì, lại còn còn muốn đánh chết La Chinh, Tạ Giác bị La Chinh giết chết chẳng qua cũng là do hắn tự tìm đường chết mà thôi!
Mà ban đầu, Lãnh Lâm Nhạc cũng chỉ coi La Chinh là con kiến ở bên ngoài đảo nổi, không dùng tâm thái bình đẳng mà đối đãi.
Ngày thường, đám con cháu nhà quyền thế này đều thu hút sự chú ý của mọi người, bởi thực lực của con cháu ngoại tộc trên các đảo nổi lớn vốn không bằng bọn họ, thậm chí còn có sự chênh lệch khá lớn. Con cháu ngoại tộc mà gặp phải con cháu nhà quyền thế thì cũng không dám xúc phạm. Chẳng qua lần này bọn họ lại gặp phải La Chinh, xem như cũng xui xẻo.
Hàm Lưu Tô thấy ngọn lửa bị cắt ra một con đường nhỏ, Lãnh Lâm Nhạc lại xông tới ngay trước mặt thì ánh mắt nàng liền trở nên lạnh lẽo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phẩy một cái, từng ngọn lửa màu lam lướt qua, quét về phía Lãnh Lâm Nhạc.
Thủ đoạn kiểu này đúng là khiến thần cấp thấp khó có thể ứng phó. Trong đấu trường của các vị thần, vô số thiên tài đều bị một chiêu này của Hàm Lưu Tô thiêu trụi. Nhưng Lãnh Lâm Nhạc là thần cấp trung, lại xếp thứ năm, đương nhiên hắn có biện pháp ứng phó. .
Chỉ thấy hai tay hắn nhẹ nhàng vung, những cơn gió nhỏ tỏa ra từ tay hắn!
“Vũ điệu bão tố…”
Chỉ thấy Lãnh Lâm Nhạc nhẹ nhàng vung lên, những cơn gió kia không ngừng cuốn lên theo bốn phương tám hướng.
Tuy ngọn lửa của Hàm Lưu Tô cực kỳ lớn, nhưng những ngọn lửa này vốn không thể chạm tới phạm vi ba thước quanh người Lãnh Lâm Nhạc. Trên mặt hắn tràn đầy vẻ khinh thường, thản nhiên liếc nhìn Hàm Lưu Tô, sau đó chậm rãi đi về phía La Chinh: “Để con gái phải bảo vệ mình, đã thế còn là người con gái của người khác… Khà khà, xem như Lãnh Lâm Nhạc ta lần đầu tiên gặp được người đàn ông không biết xấu hổ như vậy! Nhưng thế giới này cũng công bằng lắm, gửi gắm hy vọng vào người khác thì thường nhận được thất vọng! Đi chết đi…”
Hắn vừa dứt lời thì đã giơ tay lên, từ giữa các ngón tay của hắn mơ hồ có thêm một chút ánh sáng sắc bén được ngưng tụ ra. Lần này hắn tất phải đánh chết La Chinh.
Lãnh Lâm Nhạc mới đang chuẩn bị ra tay thì Hàm Lưu Tô đã xoay người đứng lên, đầu ngón tay biến ra một con rắn lửa, bò vòng quanh Lãnh Lâm Nhạc!
Đối với Lãnh Lâm Nhạc, chiêu này gần như không có tính uy hiếp. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ nhoáng lên, lập tức biến mất khỏi tầm mắt La Chinh và Hàm Lưu Tô. Mà trong nháy mắt kế tiếp, hắn đã tới gần Hàm Lưu Tô rồi.
“Cũng không ngờ nàng còn chưa gả vào Lãnh gia ta đã bị Lãnh gia ta răn dạy, để nàng biết cái gì gọi là lấy chồng theo chồng!”
“Ầm!”
Tiếng nói vừa dứt, Lãnh Lâm Nhạc đã tát Hàm Lưu Tô một cái thật mạnh.
Cái tát này khá nặng, khiến cả người Hàm Lưu Tô bay sang một bên…
La Chinh nằm dưới đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lãnh Lâm Nhạc, không nói một lời nào. Chuyện đến nước này, hắn cũng hết cách.
Chỉ có Cực Ác lão nhân trong đầu khẽ thở dài: “Người trẻ tuổi đúng là vẫn quá kích động…”
Đương nhiên Cực Ác lão nhân không muốn thấy La Chinh trêu chọc những con cháu nhà quyền thế này. Với thực lực và địa vị của La Chinh hiện tại, rõ ràng đây là hành động tự tìm cái chết. Nhưng dù sao ông cũng chỉ là một linh hồn sống nhờ trong đầu La Chinh, làm sao ảnh hưởng đến quyết định của La Chinh được?
“Ánh mắt chỉ khiến người ta chán ghét.” Lãnh Lâm Nhạc nhìn xuống La Chinh, một vài dấu móng tay kỳ dị từ từ thò ra khỏi ngón tay hắn, chậm rãi đánh xuống đầu La Chinh!
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La vẫn đứng yên tại chỗ, nắm tay nhỏ siết chặt. Các nàng hoàn toàn không biết phải làm gì.
Ngay khi dấu móng tay của Lãnh Lâm Nhạc còn đang giáng xuống, cửa đại điện đã “rắc” một tiếng, bỗng nhiên bị đẩy ra. Trong nháy mắt khi cánh cửa kia bị đẩy ra, một cỗ khí thế mạnh mẽ bỗng quét tới, đồng thời một bóng dáng cường tráng hung hăng lao về phía Lãnh Lâm Nhạc!
“Ầm!”
Lãnh Lâm Nhạc rên lên một tiếng, cuối cùng lùi về phía sau mười bước, đồng thời nghe thấy một giọng nói: “Chẳng qua ta mới chỉ đi tới cấm địa một chuyến mà mấy tên các ngươi lại đưa tên mù này đến địa bàn Hàm gia ta giở thói ngang ngược, cho rằng Hàm gia ta là chốn không người sao?”
Hàm Sơ Nguyệt vốn đang rất lo lắng, nhưng vừa thấy người kia đã thở phào nhẹ nhõm, la lớn: “Ca ca! Cuối cùng ca đã đến…”
Chương 1839HÀM THƯƠNG YÊN
Cảm nhận được sự dịu dàng của Hàm Lưu Tô, La Chinh cảm thấy hơi bất ngờ.
Đối với La Chinh, chuyến đi cấm địa Luyện Thần chỉ là một cuộc tu hành, hắn không ngờ bản thân đã để lại ấn tượng sâu sắc như vậy trong lòng cô gái này.
Nhưng nghĩ đến thứ hắn cần phải đối mặt, hắn vẫn giữ vẻ trầm mặc như trước.
Dựa vào sự giúp đỡ của con gái, điều này không phù hợp với tính cách của La Chinh!
Từ khi bắt đầu đặt chân vào võ đạo, hắn chưa từng gửi gắm hy vọng vào người khác. Hễ là người từng giúp mình, La Chinh luôn báo đáp nhiều hơn.
Về sau biết rằng cha luôn là người lặng lẽ sắp đặt đằng sau, lặng lẽ giúp bản thân hắn tiến bộ, hắn đã cảm thấy mất mát suốt một thời gian dài. Đây là do tính cách của hắn, rất khó thay đổi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Lãnh Lâm Nhạc híp mắt, trong đôi mắt lộ ra vẻ sắc bén lờ mờ, đi tới đi lui quanh đám lửa cháy mạnh này…
Hắn đã nghe nói về ngọn lửa màu lam kỳ lạ này từ lâu, đương nhiên không dám chạm vào.
Nhưng không có nghĩa hắn không có cách nào để kiểm soát ngọn lửa này!
Cô gái này ôm tên kia vào trong ngọn lửa kỳ lạ màu lam, chuyện này mà truyền ra ngoài thì lại là một mối sỉ nhục lớn của Lãnh Lâm Nhạc hắn. Hắn cũng không ngờ Hàm Lưu Tô lại có thể làm việc quá khác người như thế, không biết nghĩ đến gia tộc của mình chút nào.
Nếu tên kia đã bị đốt thành tro, Hàm Lưu Tô phải thu lại ngọn lửa này lại mới đúng, nhưng bây giờ vẫn cứ đốt tiếp là có ý gì?
Những người có mặt cũng đưa mắt nhìn nhau…
Sau một lúc lâu, cuối cùng Lãnh Lâm Nhạc cũng mất kiên nhẫn, đột nhiên đưa tay vỗ xuống, một loạt những dấu móng tay sắc bén kéo dài ra từ trong tay hắn.
Những dấu móng tay này trôi nổi trên bầu trời, không ngừng xoay tròn quanh Lãnh Lâm Nhạc, hễ ai tới gần hắn thì đều bị những dấu móng tay này cắt thành mảnh nhỏ…
“Vù, vù, vù…”
Những dấu móng tay kia quay càng lúc càng nhanh, đồng thời không ngừng ngưng tụ dọc theo thân thể hắn, tất cả các dấu móng tay đều biến thành từng vòng xoắn ốc nhỏ, liên tục tập hợp lại trong tay hắn, chẳng khác gì một con quay nhỏ!
Ngay sau đó, hắn đưa tay nhẹ nhàng ném, miệng nói một chữ “đi”. Con quay này cũng rít qua, nhảy vào trong ngọn lửa mà Hàm Lưu Tô đã bố trí!
“Rầm rầm…”
Ngọn lửa kỳ lạ của Hàm Lưu Tô có thể phá hỏng vạn vật, nhưng những hình xoắn ốc kia của Lãnh Lâm Nhạc lại chỉ là những dấu móng tay được ngưng tụ ra từ “thế”, bản chất chỉ là một nhóm năng lượng xoay tròn với tốc độ cao. Một khi những năng lượng này tiến vào trong ngọn lửa liền vạch ra từng luồng khí hỗn loạn, tách những ngọn lửa kia sang hai bên, mở ra một con đường.
Mới chưa tới một nhịp thở, những ngọn lửa kia đã không thể che khuất La Chinh và Hàm Lưu Tô được nữa. Ngọn lửa mà Hàm Lưu Tô phóng ra cứ như vậy dễ dàng bị Lãnh Lâm Nhạc tách ra hết!
Khi Lãnh Lâm Nhạc thấy Hàm Lưu Tô vẫn ôm La Chinh như trước, lại còn dính sát vào người La Chinh thì trong mắt hắn đã là vẻ hung ác.
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cũng ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt hai nàng đều có vẻ vô cùng kinh ngạc…
“La Thiên Hành này không sợ ngọn lửa kỳ lạ kia!” Hàm Bích La thất thanh kêu lên.
Ánh mắt Hàm Sơ Nguyệt hơi lóe lên: “Tỷ tỷ… đã biết rõ sự việc! Người này là… Người này là…”
“Người này là ai?” Hàm Bích La kinh ngạc hỏi ngược lại Hàm Sơ Nguyệt.
Hàm Sơ Nguyệt lắc đầu, không nói gì nữa, cái miệng nhỏ nhắn cũng lập tức chu lên.
Lúc trước, Hàm Lưu Tô bỗng nhiên bọc cả bản thân và La Chinh vào trong ngọn lửa kỳ lạ kia đã khiến Hàm Sơ Nguyệt vô cùng nghi hoặc. Bởi chẳng phải làm như vậy thì sẽ đốt chết “La Thiên Hành” này sao?
Hiện tại, Hàm Sơ Nguyệt thấy La Thiên Hành vẫn yên lành ở đó thì lập tức nghĩ ngay đến La Chinh.
Tỷ tỷ từng nói với nàng, La Chinh là người duy nhất không sợ ngọn lửa kỳ lạ trên người tỷ ấy.
Lúc ấy, Hàm Sơ Nguyệt còn có phần không tin, chỉ cho rằng La Chinh dựa vào pháp bảo hộ thể hoặc công pháp đặc biệt nào đó để ngăn cản mà thôi.
Nhưng Hàm Lưu Tô lại lắc đầu phủ nhận. Nàng nói với Hàm Sơ Nguyệt rằng thể chất của La Chinh vô cùng đặc biệt, thực sự miễn dịch với hầu hết các ngọn lửa.
Hiện tại thấy bộ dạng này của La Thiên Hành, cho dù đầu óc Hàm Sơ Nguyệt có không nhanh nhạy tới mức nào đi nữa thì cũng nghĩ ra được. Hơn nữa, hẳn là trước đó tỷ tỷ đã phát hiện ra La Thiên Hành chính là La Chinh, nếu không tỷ ấy sẽ không sử dụng ngọn lửa kỳ lạ của mình!
“Được lắm, hay cho một đôi cẩu nam nữ!” Lãnh Lâm Nhạc thản nhiên nói.
“Vèo!”
Vừa nói xong, hắn liền xông vào biển lửa theo con đường do hình xoắn ốc kia tạo ra.
Mặc dù xông vào như thế vẫn khá nguy hiểm, nhưng Lãnh Lâm Nhạc là người có tài gan lớn, tu vi lại cao hơn Hàm Lưu Tô một bậc, thế nên cho dù có gặp nguy hiểm hắn cũng phải chém chết La Chinh!
Hơn nữa vào giờ phút này, hắn không chỉ muốn chém chết La Chinh, mà còn cả Hàm Lưu Tô!
Hôm nay, hắn và mấy con cháu nhà quyền thế có qua lại thân thiết với Lãnh gia tới đảo nổi của Hàm gia, chẳng qua chỉ muốn gặp Hàm Lưu Tô một chút. Chuyện đám Lưu Thừa Thiên đùa Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cũng là chuyện rất thường thấy giữa các con cháu nhà quyền thế. Không ngờ sự can thiệp của La Chinh đã khiến tình thế phát triển đến mức khó có thể dừng tay.
Nhưng Lãnh Lâm Nhạc lại không thử xét lại bản thân mình một chút. Lưu Thừa Thiên và Tạ Giác đã chẳng có thực lực gì, lại còn còn muốn đánh chết La Chinh, Tạ Giác bị La Chinh giết chết chẳng qua cũng là do hắn tự tìm đường chết mà thôi!
Mà ban đầu, Lãnh Lâm Nhạc cũng chỉ coi La Chinh là con kiến ở bên ngoài đảo nổi, không dùng tâm thái bình đẳng mà đối đãi.
Ngày thường, đám con cháu nhà quyền thế này đều thu hút sự chú ý của mọi người, bởi thực lực của con cháu ngoại tộc trên các đảo nổi lớn vốn không bằng bọn họ, thậm chí còn có sự chênh lệch khá lớn. Con cháu ngoại tộc mà gặp phải con cháu nhà quyền thế thì cũng không dám xúc phạm. Chẳng qua lần này bọn họ lại gặp phải La Chinh, xem như cũng xui xẻo.
Hàm Lưu Tô thấy ngọn lửa bị cắt ra một con đường nhỏ, Lãnh Lâm Nhạc lại xông tới ngay trước mặt thì ánh mắt nàng liền trở nên lạnh lẽo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phẩy một cái, từng ngọn lửa màu lam lướt qua, quét về phía Lãnh Lâm Nhạc.
Thủ đoạn kiểu này đúng là khiến thần cấp thấp khó có thể ứng phó. Trong đấu trường của các vị thần, vô số thiên tài đều bị một chiêu này của Hàm Lưu Tô thiêu trụi. Nhưng Lãnh Lâm Nhạc là thần cấp trung, lại xếp thứ năm, đương nhiên hắn có biện pháp ứng phó. .
Chỉ thấy hai tay hắn nhẹ nhàng vung, những cơn gió nhỏ tỏa ra từ tay hắn!
“Vũ điệu bão tố…”
Chỉ thấy Lãnh Lâm Nhạc nhẹ nhàng vung lên, những cơn gió kia không ngừng cuốn lên theo bốn phương tám hướng.
Tuy ngọn lửa của Hàm Lưu Tô cực kỳ lớn, nhưng những ngọn lửa này vốn không thể chạm tới phạm vi ba thước quanh người Lãnh Lâm Nhạc. Trên mặt hắn tràn đầy vẻ khinh thường, thản nhiên liếc nhìn Hàm Lưu Tô, sau đó chậm rãi đi về phía La Chinh: “Để con gái phải bảo vệ mình, đã thế còn là người con gái của người khác… Khà khà, xem như Lãnh Lâm Nhạc ta lần đầu tiên gặp được người đàn ông không biết xấu hổ như vậy! Nhưng thế giới này cũng công bằng lắm, gửi gắm hy vọng vào người khác thì thường nhận được thất vọng! Đi chết đi…”
Hắn vừa dứt lời thì đã giơ tay lên, từ giữa các ngón tay của hắn mơ hồ có thêm một chút ánh sáng sắc bén được ngưng tụ ra. Lần này hắn tất phải đánh chết La Chinh.
Lãnh Lâm Nhạc mới đang chuẩn bị ra tay thì Hàm Lưu Tô đã xoay người đứng lên, đầu ngón tay biến ra một con rắn lửa, bò vòng quanh Lãnh Lâm Nhạc!
Đối với Lãnh Lâm Nhạc, chiêu này gần như không có tính uy hiếp. Hắn hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ nhoáng lên, lập tức biến mất khỏi tầm mắt La Chinh và Hàm Lưu Tô. Mà trong nháy mắt kế tiếp, hắn đã tới gần Hàm Lưu Tô rồi.
“Cũng không ngờ nàng còn chưa gả vào Lãnh gia ta đã bị Lãnh gia ta răn dạy, để nàng biết cái gì gọi là lấy chồng theo chồng!”
“Ầm!”
Tiếng nói vừa dứt, Lãnh Lâm Nhạc đã tát Hàm Lưu Tô một cái thật mạnh.
Cái tát này khá nặng, khiến cả người Hàm Lưu Tô bay sang một bên…
La Chinh nằm dưới đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lãnh Lâm Nhạc, không nói một lời nào. Chuyện đến nước này, hắn cũng hết cách.
Chỉ có Cực Ác lão nhân trong đầu khẽ thở dài: “Người trẻ tuổi đúng là vẫn quá kích động…”
Đương nhiên Cực Ác lão nhân không muốn thấy La Chinh trêu chọc những con cháu nhà quyền thế này. Với thực lực và địa vị của La Chinh hiện tại, rõ ràng đây là hành động tự tìm cái chết. Nhưng dù sao ông cũng chỉ là một linh hồn sống nhờ trong đầu La Chinh, làm sao ảnh hưởng đến quyết định của La Chinh được?
“Ánh mắt chỉ khiến người ta chán ghét.” Lãnh Lâm Nhạc nhìn xuống La Chinh, một vài dấu móng tay kỳ dị từ từ thò ra khỏi ngón tay hắn, chậm rãi đánh xuống đầu La Chinh!
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La vẫn đứng yên tại chỗ, nắm tay nhỏ siết chặt. Các nàng hoàn toàn không biết phải làm gì.
Ngay khi dấu móng tay của Lãnh Lâm Nhạc còn đang giáng xuống, cửa đại điện đã “rắc” một tiếng, bỗng nhiên bị đẩy ra. Trong nháy mắt khi cánh cửa kia bị đẩy ra, một cỗ khí thế mạnh mẽ bỗng quét tới, đồng thời một bóng dáng cường tráng hung hăng lao về phía Lãnh Lâm Nhạc!
“Ầm!”
Lãnh Lâm Nhạc rên lên một tiếng, cuối cùng lùi về phía sau mười bước, đồng thời nghe thấy một giọng nói: “Chẳng qua ta mới chỉ đi tới cấm địa một chuyến mà mấy tên các ngươi lại đưa tên mù này đến địa bàn Hàm gia ta giở thói ngang ngược, cho rằng Hàm gia ta là chốn không người sao?”
Hàm Sơ Nguyệt vốn đang rất lo lắng, nhưng vừa thấy người kia đã thở phào nhẹ nhõm, la lớn: “Ca ca! Cuối cùng ca đã đến…”
Bình luận facebook