Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1895
Chương 1895 : Chương 1895THUYỀN LONG CỐT
Chương 1895THUYỀN LONG CỐT
Sắc mặt Đường Tú Nguyên đã trắng bệch, trong lòng thì uất nghẹn.
Hắn là đệ tử dòng chính của Đường gia, thần cấp trung bình thường còn không dám nói lung tung trước mặt hắn chứ đừng nói gì đến thần cấp thấp.
Hắn căn bản không ngờ thần cấp thấp không phải tinh anh nhà quyền thế giống La Chinh lại dám đánh trả, hơn nữa còn muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Nhưng hiện tại tính mạng hắn đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nên làm sao dám hó hé câu gì? Chỉ có thể liều mạng xin tha.
Thật sự La Chinh không muốn trêu chọc đệ tử nhà quyền thế.
Trên đảo nổi có không ít người ưu tú, thiên phú mạnh đến mức khó tin, nhưng xét cho cùng vẫn sẽ tồn tại một số kẻ cặn bã.
Nếu gặp phải những kẻ như vậy, hắn sẽ cố gắng làm lơ. Nhưng Đường Tú Nguyên lại cố ý dây dưa, thật sự là quá đáng.
Chỉ có điều, hắn vẫn có băn khoăn, nên không định giết Đường Tú Nguyên. Dù sao thân phận của hắn khá nhạy cảm, nơi đây chưa thể nói là một nơi an toàn với La Chinh.
“Bộp!”
Đột nhiên, La Chinh dùng sức kéo Đường Tú Nguyên lên, nện mạnh lên vòng tròn.
Không biết vòng tròn này được làm từ gì mà mặt ngoài vô cùng rắn chắc, cho dù là thần cấp thấp như Đường Tú Nguyên thì vẫn thấy khá “thốn” khi bị nện xuống.
Một phút trước Đường Tú Nguyên còn đang không ngừng xin tha, nhưng vừa rơi xuống đất xong thì khí thế của hắn liền thay đổi một cách chóng mặt. Hắn cho rằng vừa rồi chỉ là do mình bị đánh bất ngờ nên mới để La Chinh ra tay thành công. Nếu không, thằng nhóc kia tuyệt đối không có khả năng đối đầu với hắn.
Hắn xoay người đứng lên, thế trong cơ thể ầm ầm tuôn ra. Nhưng còn không chờ hắn đứng vững, đã có một bóng người lóe lên trước mặt hắn. Đối diện liền nhìn thấy La Chinh nhấc chân đá thẳng về phía hắn.
“Huỵch!”
Sức mạnh này bổ vào đầu hắn, cơ thể không gánh vác được áp lực quá lớn này khiến hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt La Chinh.
“Nếu dám ra tay lần nữa, ta sẽ giết ngươi. Đừng nghĩ ta không dám.” La Chinh nhìn Đường Tú Nguyên, lạnh giọng nói.
Tuy nói La Chinh không thể sử dụng lực tín ngưỡng của thế giới trong cơ thể, cũng không thể phát ra thế, nhưng sau khi ngưng tụ thần cách, thực lực của hắn vẫn tăng lên một cách rõ rệt. Tu vi luôn khiến con người rực rỡ hẳn lên, cho dù là xét về thân thể hay là là linh hồn.
Đường Tú Nguyên cảm giác khí thế lạnh lùng kia giống như một lưỡi dao vô hình, đặt trên cổ mình. Giống như chỉ cần hắn lại cử động một chút thì lưỡi dao này sẽ không chút do dự mà chém xuống. Hắn đành thành thật quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, giống như một con thỏ ngoan ngoãn.
Trên vòng tròn lớn, mọi người đều trầm mặc, bọn họ đều đang ngầm đánh giá La Chinh, suy đoán lai lịch của hắn.
Nhưng trong ba mươi sáu nhà quyền thế trên đảo nổi, số lượng thần phải dùng đến hàng triệu để tính, lần duy nhất La Chinh ra tay lại là trong thành Thánh Hoàng Hàm gia, nên tất nhiên không có ai ở đây nhận ra hắn.
Sau đó, La Chinh không để ý tới Đường Tú Nguyên nữa, mà quay đầu đứng sang một bên, ánh mắt lại nhìn về phía biển Thời Gian.
Thấy La Chinh kéo giãn khoảng cách với mình, Đường Tú Nguyên mới từ từ đứng lên. Cho dù bị làm nhục, nhưng hắn không dám có bất kỳ hành động phản kích nào nữa.
Hắn hoàn toàn không nhìn thấu được thực lực của La Chinh. Thông thường, thần cấp thấp có thực lực như vậy đều là truyền nhân của Thánh Hoàng, nhưng người trước mặt này... Rốt cuộc đây là đệ tử nhà quyền thế nào? Vì sao trước giờ chưa từng gặp?
Ở đây cũng có đệ tử Hàm gia, những đệ tử này cùng rời khỏi đảo nổi với La Chinh, tất nhiên là biết La Chinh thuộc Hàm gia. Nhưng đương nhiên bọn họ sẽ không tiết lộ lai lịch của La Chinh, xét cho cùng bọn họ đến từ cùng một đảo nổi, một nhà quyền thế.
Đúng lúc này, xa xa trên biển Thời Gian xuất hiện một chấm đen nhỏ. Tất cả các thần trên vòng tròn đều trở nên khẩn trương.
Mục đích duy nhất bọn họ ở đây, chính là chờ lời mời của Nhật Manh tộc, hiện tại một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, không biết là sẽ đón ai...
Chấm đen nhỏ kia nhanh chóng tới gần, chiếc thuyền xa tít tắp kia chỉ dùng mười nhịp thở là đã đến gần vòng tròn này, trên thuyền có một người Nhật Manh tộc trẻ tuổi. Chờ sau khi chiếc thuyền đến gần, tất cả mọi người đều nín thở, lộ vẻ hy vọng.
“Huýt!”
Người Nhật Manh tộc trẻ tuổi huýt sáo một cái, đồng thời chỉ về phía Đường Tú Nguyên.
“Ta?” Đường Tú Nguyên chỉ vào mình, lộ vẻ vừa mừng vừa sợ. Thậm chí vào giờ khắc này, tất cả nhục nhã vừa rồi đã bị hắn quên sạch.
Sau đó, hắn bật dậy, nhảy lên thuyền nhỏ. Lúc này, hắn mới nhớ tới điều gì đó, bèn quay đầu đắc ý cười to nói với La Chinh: “Ha ha ha! Kẻ như ngươi còn trông cậy vào việc được Nhật Manh tộc mời, ngươi cứ chờ ở chỗ này mười nghìn năm đi!”
Lúc này, quả thực Đường Tú Nguyên vô cùng vui sướng.
La Chinh chỉ đứng khoanh tay, thản nhiên nhìn đối phương, nét mặt vô cảm.
Những người khác thì lộ vẻ hâm mộ, dù thế nào thì Đường Tú Nguyên vẫn được Nhật Manh tộc mời...
Thuyền nhỏ vừa mới rời đi, có người lại chỉ về phương xa nói: “Lại có thuyền tới kìa!”
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của hắn, trên mặt biển lại xuất hiện một chấm đen không nhỏ, chấm đen này không ngừng phóng đại, lộ ra thứ tới là một chiếc thuyền lớn!
Nhật Manh tộc có hai loại thuyền, một loại chỉ có thể chở một người, bình thường sẽ do một người Nhật Manh tộc điều khiển. Loại còn lại là loại thuyền lớn mười trượng, khi đảo nổi Chu gia rơi vào biển, sẽ dùng loại thuyền lớn này đưa lượng lớn đệ tử Chu gia đi. Lúc bình thường thì không thể nhìn thấy loại thuyền lớn này.
“Sao lại phái một chiếc thuyền Long Cốt đến đây thế nhỉ?”
“Không phải là muốn đón tất cả chúng ta đi đó chứ?”
“Ngươi nằm mơ đi...”
Những thần ở đây đều không cho rằng thuyền Long Cốt lớn này là tới đón người. Với tính cách của Nhật Manh tộc, cho dù là thần đại viên mãn cũng không được đãi ngộ như vậy. Trong nhóm đầu tiên được đón đi đã có các thần đại viên mãn của nhà quyền thế, bọn họ đều lên thuyền nhỏ rời đi.
Nhưng dưới ánh nhìn tập trung của mọi người, thuyền Long Cốt lại chậm rãi tới gần, có một ông lão người Nhật Manh tộc đứng trên boong của con thuyền Long Cốt.
“Là ông ấy.” La Chinh đã nhận ra, ông lão Nhật Manh tộc này chính là người đưa đò khi hắn tiến vào biển Thời Gian.
“Thưa quý khách, hoan nghênh ngài tham gia sự kiện ngày Lăng của chúng ta.” Ông lão Nhật Manh tộc nói, đồng thời làm động tác mời với La Chinh.
La Chinh cười nhẹ, bước ra hai bước, mũi chân giẫm nhẹ lên rìa vòng tròn, cả người đã bay lên, nhẹ nhàng dừng ở boong thuyền như một chú chim.
Nhóm thần trên vòng tròn đều lộ vẻ khó tin, ngơ ngác nhìn cảnh này, trong đầu có chút hỗn loạn.
“Hắn, rốt cuộc hắn là ai!”
“Sao hắn lại có đãi ngộ này...”
“Chỉ có Thánh Hoàng mới có tư cách được thuyền Long Cốt chào đón thôi mà?”
Có lẽ Thánh Hoàng có thể hưởng thụ đãi ngộ này, nhưng bọn họ khác với thần đại viên mãn. Thần đại viên mãn không được phép dịch chuyển không gian trên biển Thời Gian, nhưng Thánh Hoàng và á thánh lại được phép. Cho nên bọn họ không cần người Nhật Manh tộc đích thân chèo thuyền đến đón.
Vì vậy, chắc hẳn La Chinh chính là người đầu tiên từ xưa đến nay được thuyền Long Cốt đến đón trong ngày Lăng.
“Về đảo!”
Ông lão Nhật Manh tộc lớn tiếng ra lệnh.
Thuyền lớn này cần hơn mười người Nhật Manh tộc mới có thể điều khiển được, tất nhiên tốc độ cũng nhanh hơn thuyền nhỏ bình thường rất nhiều.
Thuyền nhỏ Đường Tú Nguyên ngồi vừa mới rời đi, chỉ chốc lát sau đã có chiếc thuyền lớn chạy song song với nó. La Chinh đứng trên mũi thuyền, nhìn xuống Đường Tú Nguyên trên thuyền nhỏ.
Đường Tú Nguyên ngồi thuyền, ngẩng đầu nhìn La Chinh, miệng vô thức co quắp lại. Đại khái sắc mặt hắn cũng giống như của nhóm thần trên vòng tròn, đều như dại ra mà nhìn La Chinh. Vào giờ khắc này, hắn bỗng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Nguồn :
“Rào rạt, rào rạt...”
Thuyền lớn lướt đi với tốc độ cực nhanh, nhấc lên từng cơn sóng cuộn, thậm chí đẩy thuyền nhỏ ngã trái ngã phải.
Đường Tú Nguyên không nhịn được, bèn mở miệng hỏi thanh niên chèo thuyền người Nhật Manh tộc: “Vì sao tên kia có thể ngồi thuyền lớn? Rốt cuộc Nhật Manh tộc các ngươi nghĩ gì vậy? Hắn là ai?”
Thanh niên chèo thuyền người Nhật Manh tộc chỉ lắc đầu, nhún vai.
Phần lớn thời gian, tộc người này đều không cất tiếng nói. Thậm chí người trong tộc còn không cần dùng ngôn ngữ để giao lưu, nên tất nhiên thanh niên Nhật Manh tộc không trả lời vấn đề của hắn.
Chương 1895THUYỀN LONG CỐT
Sắc mặt Đường Tú Nguyên đã trắng bệch, trong lòng thì uất nghẹn.
Hắn là đệ tử dòng chính của Đường gia, thần cấp trung bình thường còn không dám nói lung tung trước mặt hắn chứ đừng nói gì đến thần cấp thấp.
Hắn căn bản không ngờ thần cấp thấp không phải tinh anh nhà quyền thế giống La Chinh lại dám đánh trả, hơn nữa còn muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Nhưng hiện tại tính mạng hắn đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nên làm sao dám hó hé câu gì? Chỉ có thể liều mạng xin tha.
Thật sự La Chinh không muốn trêu chọc đệ tử nhà quyền thế.
Trên đảo nổi có không ít người ưu tú, thiên phú mạnh đến mức khó tin, nhưng xét cho cùng vẫn sẽ tồn tại một số kẻ cặn bã.
Nếu gặp phải những kẻ như vậy, hắn sẽ cố gắng làm lơ. Nhưng Đường Tú Nguyên lại cố ý dây dưa, thật sự là quá đáng.
Chỉ có điều, hắn vẫn có băn khoăn, nên không định giết Đường Tú Nguyên. Dù sao thân phận của hắn khá nhạy cảm, nơi đây chưa thể nói là một nơi an toàn với La Chinh.
“Bộp!”
Đột nhiên, La Chinh dùng sức kéo Đường Tú Nguyên lên, nện mạnh lên vòng tròn.
Không biết vòng tròn này được làm từ gì mà mặt ngoài vô cùng rắn chắc, cho dù là thần cấp thấp như Đường Tú Nguyên thì vẫn thấy khá “thốn” khi bị nện xuống.
Một phút trước Đường Tú Nguyên còn đang không ngừng xin tha, nhưng vừa rơi xuống đất xong thì khí thế của hắn liền thay đổi một cách chóng mặt. Hắn cho rằng vừa rồi chỉ là do mình bị đánh bất ngờ nên mới để La Chinh ra tay thành công. Nếu không, thằng nhóc kia tuyệt đối không có khả năng đối đầu với hắn.
Hắn xoay người đứng lên, thế trong cơ thể ầm ầm tuôn ra. Nhưng còn không chờ hắn đứng vững, đã có một bóng người lóe lên trước mặt hắn. Đối diện liền nhìn thấy La Chinh nhấc chân đá thẳng về phía hắn.
“Huỵch!”
Sức mạnh này bổ vào đầu hắn, cơ thể không gánh vác được áp lực quá lớn này khiến hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối trước mặt La Chinh.
“Nếu dám ra tay lần nữa, ta sẽ giết ngươi. Đừng nghĩ ta không dám.” La Chinh nhìn Đường Tú Nguyên, lạnh giọng nói.
Tuy nói La Chinh không thể sử dụng lực tín ngưỡng của thế giới trong cơ thể, cũng không thể phát ra thế, nhưng sau khi ngưng tụ thần cách, thực lực của hắn vẫn tăng lên một cách rõ rệt. Tu vi luôn khiến con người rực rỡ hẳn lên, cho dù là xét về thân thể hay là là linh hồn.
Đường Tú Nguyên cảm giác khí thế lạnh lùng kia giống như một lưỡi dao vô hình, đặt trên cổ mình. Giống như chỉ cần hắn lại cử động một chút thì lưỡi dao này sẽ không chút do dự mà chém xuống. Hắn đành thành thật quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, giống như một con thỏ ngoan ngoãn.
Trên vòng tròn lớn, mọi người đều trầm mặc, bọn họ đều đang ngầm đánh giá La Chinh, suy đoán lai lịch của hắn.
Nhưng trong ba mươi sáu nhà quyền thế trên đảo nổi, số lượng thần phải dùng đến hàng triệu để tính, lần duy nhất La Chinh ra tay lại là trong thành Thánh Hoàng Hàm gia, nên tất nhiên không có ai ở đây nhận ra hắn.
Sau đó, La Chinh không để ý tới Đường Tú Nguyên nữa, mà quay đầu đứng sang một bên, ánh mắt lại nhìn về phía biển Thời Gian.
Thấy La Chinh kéo giãn khoảng cách với mình, Đường Tú Nguyên mới từ từ đứng lên. Cho dù bị làm nhục, nhưng hắn không dám có bất kỳ hành động phản kích nào nữa.
Hắn hoàn toàn không nhìn thấu được thực lực của La Chinh. Thông thường, thần cấp thấp có thực lực như vậy đều là truyền nhân của Thánh Hoàng, nhưng người trước mặt này... Rốt cuộc đây là đệ tử nhà quyền thế nào? Vì sao trước giờ chưa từng gặp?
Ở đây cũng có đệ tử Hàm gia, những đệ tử này cùng rời khỏi đảo nổi với La Chinh, tất nhiên là biết La Chinh thuộc Hàm gia. Nhưng đương nhiên bọn họ sẽ không tiết lộ lai lịch của La Chinh, xét cho cùng bọn họ đến từ cùng một đảo nổi, một nhà quyền thế.
Đúng lúc này, xa xa trên biển Thời Gian xuất hiện một chấm đen nhỏ. Tất cả các thần trên vòng tròn đều trở nên khẩn trương.
Mục đích duy nhất bọn họ ở đây, chính là chờ lời mời của Nhật Manh tộc, hiện tại một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, không biết là sẽ đón ai...
Chấm đen nhỏ kia nhanh chóng tới gần, chiếc thuyền xa tít tắp kia chỉ dùng mười nhịp thở là đã đến gần vòng tròn này, trên thuyền có một người Nhật Manh tộc trẻ tuổi. Chờ sau khi chiếc thuyền đến gần, tất cả mọi người đều nín thở, lộ vẻ hy vọng.
“Huýt!”
Người Nhật Manh tộc trẻ tuổi huýt sáo một cái, đồng thời chỉ về phía Đường Tú Nguyên.
“Ta?” Đường Tú Nguyên chỉ vào mình, lộ vẻ vừa mừng vừa sợ. Thậm chí vào giờ khắc này, tất cả nhục nhã vừa rồi đã bị hắn quên sạch.
Sau đó, hắn bật dậy, nhảy lên thuyền nhỏ. Lúc này, hắn mới nhớ tới điều gì đó, bèn quay đầu đắc ý cười to nói với La Chinh: “Ha ha ha! Kẻ như ngươi còn trông cậy vào việc được Nhật Manh tộc mời, ngươi cứ chờ ở chỗ này mười nghìn năm đi!”
Lúc này, quả thực Đường Tú Nguyên vô cùng vui sướng.
La Chinh chỉ đứng khoanh tay, thản nhiên nhìn đối phương, nét mặt vô cảm.
Những người khác thì lộ vẻ hâm mộ, dù thế nào thì Đường Tú Nguyên vẫn được Nhật Manh tộc mời...
Thuyền nhỏ vừa mới rời đi, có người lại chỉ về phương xa nói: “Lại có thuyền tới kìa!”
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của hắn, trên mặt biển lại xuất hiện một chấm đen không nhỏ, chấm đen này không ngừng phóng đại, lộ ra thứ tới là một chiếc thuyền lớn!
Nhật Manh tộc có hai loại thuyền, một loại chỉ có thể chở một người, bình thường sẽ do một người Nhật Manh tộc điều khiển. Loại còn lại là loại thuyền lớn mười trượng, khi đảo nổi Chu gia rơi vào biển, sẽ dùng loại thuyền lớn này đưa lượng lớn đệ tử Chu gia đi. Lúc bình thường thì không thể nhìn thấy loại thuyền lớn này.
“Sao lại phái một chiếc thuyền Long Cốt đến đây thế nhỉ?”
“Không phải là muốn đón tất cả chúng ta đi đó chứ?”
“Ngươi nằm mơ đi...”
Những thần ở đây đều không cho rằng thuyền Long Cốt lớn này là tới đón người. Với tính cách của Nhật Manh tộc, cho dù là thần đại viên mãn cũng không được đãi ngộ như vậy. Trong nhóm đầu tiên được đón đi đã có các thần đại viên mãn của nhà quyền thế, bọn họ đều lên thuyền nhỏ rời đi.
Nhưng dưới ánh nhìn tập trung của mọi người, thuyền Long Cốt lại chậm rãi tới gần, có một ông lão người Nhật Manh tộc đứng trên boong của con thuyền Long Cốt.
“Là ông ấy.” La Chinh đã nhận ra, ông lão Nhật Manh tộc này chính là người đưa đò khi hắn tiến vào biển Thời Gian.
“Thưa quý khách, hoan nghênh ngài tham gia sự kiện ngày Lăng của chúng ta.” Ông lão Nhật Manh tộc nói, đồng thời làm động tác mời với La Chinh.
La Chinh cười nhẹ, bước ra hai bước, mũi chân giẫm nhẹ lên rìa vòng tròn, cả người đã bay lên, nhẹ nhàng dừng ở boong thuyền như một chú chim.
Nhóm thần trên vòng tròn đều lộ vẻ khó tin, ngơ ngác nhìn cảnh này, trong đầu có chút hỗn loạn.
“Hắn, rốt cuộc hắn là ai!”
“Sao hắn lại có đãi ngộ này...”
“Chỉ có Thánh Hoàng mới có tư cách được thuyền Long Cốt chào đón thôi mà?”
Có lẽ Thánh Hoàng có thể hưởng thụ đãi ngộ này, nhưng bọn họ khác với thần đại viên mãn. Thần đại viên mãn không được phép dịch chuyển không gian trên biển Thời Gian, nhưng Thánh Hoàng và á thánh lại được phép. Cho nên bọn họ không cần người Nhật Manh tộc đích thân chèo thuyền đến đón.
Vì vậy, chắc hẳn La Chinh chính là người đầu tiên từ xưa đến nay được thuyền Long Cốt đến đón trong ngày Lăng.
“Về đảo!”
Ông lão Nhật Manh tộc lớn tiếng ra lệnh.
Thuyền lớn này cần hơn mười người Nhật Manh tộc mới có thể điều khiển được, tất nhiên tốc độ cũng nhanh hơn thuyền nhỏ bình thường rất nhiều.
Thuyền nhỏ Đường Tú Nguyên ngồi vừa mới rời đi, chỉ chốc lát sau đã có chiếc thuyền lớn chạy song song với nó. La Chinh đứng trên mũi thuyền, nhìn xuống Đường Tú Nguyên trên thuyền nhỏ.
Đường Tú Nguyên ngồi thuyền, ngẩng đầu nhìn La Chinh, miệng vô thức co quắp lại. Đại khái sắc mặt hắn cũng giống như của nhóm thần trên vòng tròn, đều như dại ra mà nhìn La Chinh. Vào giờ khắc này, hắn bỗng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Nguồn :
“Rào rạt, rào rạt...”
Thuyền lớn lướt đi với tốc độ cực nhanh, nhấc lên từng cơn sóng cuộn, thậm chí đẩy thuyền nhỏ ngã trái ngã phải.
Đường Tú Nguyên không nhịn được, bèn mở miệng hỏi thanh niên chèo thuyền người Nhật Manh tộc: “Vì sao tên kia có thể ngồi thuyền lớn? Rốt cuộc Nhật Manh tộc các ngươi nghĩ gì vậy? Hắn là ai?”
Thanh niên chèo thuyền người Nhật Manh tộc chỉ lắc đầu, nhún vai.
Phần lớn thời gian, tộc người này đều không cất tiếng nói. Thậm chí người trong tộc còn không cần dùng ngôn ngữ để giao lưu, nên tất nhiên thanh niên Nhật Manh tộc không trả lời vấn đề của hắn.