Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1896
Chương 1896 : Chương 1896KHÓI GÂY ẢO GIÁC
Chương 1896KHÓI GÂY ẢO GIÁC
La Chinh cũng không ngờ mình sẽ nhận được đãi ngộ như vậy từ Nhật Manh tộc.
Tốc độ của thuyền Long Cốt càng lúc càng nhanh. Những hòn đảo nổi khổng lồ trên biển Thời Gian dần dần trở thành những chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của La Chinh.
Ông lão Nhật Manh tộc không nói gì, mà quay người trở lại khoang thuyền, cầm ra một tẩu thuốc tinh xảo, sau đó đổ một ít bột phấn từ chiếc túi nhỏ bên hông ra. Không biết bột phấn này làm từ gì, nhìn qua sặc sỡ sắc màu, gần giống với màu của biển Thời Gian.
Chỉ thấy sau khi ông lão Nhật Manh tộc châm lửa xong thì hít vào một hơi thật dài, phun ra khói cũng có màu sắc rực rỡ.
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy làn khói. Trong làn khói này vậy mà lại mơ hồ tỏa ra quy tắc thời gian.
“Đây là thuốc lá được nghiền từ cỏ gây ảo giác trong biển Thời Gian. Hít một hơi sẽ sinh ra khói gây ảo giác, khiến ngươi nhìn thấy một phần ảo cảnh trong quá khứ. Có muốn hít một hơi không?” Ông lão Nhật Manh tộc nói, đưa tẩu thuốc cho La Chinh.
La Chinh không quen hút thuốc, nhưng hắn cảm thấy rất hứng thú với quy tắc thời gian trong thuốc lá này.
Sau khi tiến vào đảo nổi, gần như La Chinh chưa từng tiếp xúc với thần tu luyện quy tắc thời gian. Nhưng một hơi thuốc lá ông lão Nhật Manh tộc này nhả ra lại có thể tỏa ra quy tắc thời gian, việc này tất nhiên là khiến La Chinh cảm thấy tò mò.
Hắn nhận lấy tẩu thuốc từ ông lão Nhật Manh tộc, loay hoay một lúc, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi.
Trong nháy mắt hít khói gây ảo giác này vào, La Chinh lập tức cảm thấy yết hầu truyền đến cảm giác đau rát. Sau khi những quy tắc thời gian nhỏ bé kia tỏa ra liền gây ra một vết thương nhỏ trong cơ thể hắn.
Đồng thời, sương khói cũng tràn vào theo những vết thương này, bị hắn hấp thụ.
La Chinh cảm thấy một cơn choáng váng đánh úp vào đầu. Hắn phả ra một làn khói màu sắc rực rỡ, chúng xoay vòng trước mắt hắn, một vài cảnh tượng mờ ảo hiện ra từ trong làn khói.
Thông qua làn khói đó, La Chinh mơ hồ nhìn thấy một con rùa biển lớn, đang trôi nổi trên mặt biển Thời Gian. Con rùa biển này dài nghìn vạn dặm, trên lưng rùa không phải đang cõng một tòa thành, mà là một khối lục địa!
La Chinh cố gắng muốn thấy rõ một chút, nhưng làn khói nhanh chóng theo gió bay đi, ảo cảnh cũng lập tức biến mất trước mắt La Chinh.
Ông lão Nhật Manh tộc cười nhẹ: “Nhìn thấy gì?”
“Rùa biển.” La Chinh đáp.
“Hơi đầu tiên đã có thể nhìn thấy nhai linh, khà khà, thật may mắn!” Lão nhân Nhật Manh tộc cười.
“Nhai linh?” La Chinh tò mò hỏi.
“Đó là một trong những chân linh khổng lồ nhất trong truyền thuyết thượng cổ, là vật cưỡi của Binh chủ.” Ông lão Nhật Manh tộc giải thích.
“Binh chủ Xi Vưu?” La Chinh hỏi.
Ông lão Nhật Manh tộc gật đầu...
Nhắc tới Xi Vưu, đột nhiên La Chinh nhớ tới Hoa Thiên Mệnh. Sau khi hắn giành được kho báu của Xi Vưu, thực lực mới được cải thiện hơn nhiều.
Sau khi một mình bước vào Thần Vực, không biết hiện giờ Hoa Thiên Mệnh đang ở nơi nào?
Với thực lực của hắn, chắc chắn có thể nghĩ ra nhiều cách để tiến vào đảo nổi, nhưng La Chinh vẫn chưa gặp được hắn.
“Sau này con rùa biển này như thế nào?” La Chinh hỏi.
“Không biết đi đâu, có thể là bị giết rồi, cũng có thể là đã rời khỏi Thần Vực...” Ông lão Nhật Manh tộc nói.
Trong khoảng thời gian tiến vào Thần Vực, La Chinh vẫn luôn cố gắng tìm hiểu về lịch sử Thần Vực ở mức độ nhiều nhất có thể. Đặc biệt, hắn cũng tìm đọc được không ít sách cổ trong điện Tử Hồn. Hắn nhanh chóng phát hiện một số lịch sử về Thần Vực thượng cổ không được hoàn chỉnh.
Đối với chuyện này, La Chinh vô cùng khó hiểu.
Tuổi thọ của thần trong Thần Vực là vô hạn, có thể sống mãi với thời gian. Từ thượng cổ, trung cổ, cận đại cho tới hiện tại, xét cho cùng vẫn luôn có một số thần còn sống sót. Trong trường hợp này, lịch sử không thể bị gián đoạn được. Nhưng khi La Chinh nỗ lực hiểu rõ lịch sử Thần Vực, lại phát hiện rất nhiều thứ đều không đầy đủ, luôn cảm thấy có người cố ý xóa đi...
Sau đó, La Chinh lại thử hít vài hơi thuốc. Mỗi lần ảo cảnh hắn nhìn thấy đều không giống nhau. Có lúc là con chim màu đỏ vô cùng to lớn, có lúc lại là một bức tranh trống không hiện ra những hình vẽ không đầy đủ, đôi lúc lại là một bóng lưng khó có thể phân biệt nam hay nữ...
Dựa theo những gì ông lão Nhật Manh tộc từng nói, những hình ảnh này từng tồn tại trong quá khứ, là chuyện đã xảy ra. Nhưng đại đa số đều là những hình ảnh không có ý nghĩa gì, La Chinh nhìn không hiểu, bèn không tiếp tục thử nghiệm nữa.
Nhưng La Chinh lại không biết rằng, những làn khói đầy màu sắc hắn phả ra trên thuyền Long Cốt không hề biến mất mà sẽ không ngừng quanh quẩn trên biển Thời Gian.
Chỉ chốc lát sau, một người Nhật Manh tộc chèo một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi tới gần. Trong tay người Nhật Manh tộc này ôm một bình thuốc hình dạng kỳ lạ. Người này làm một động tác tay kỳ quái, nhẹ nhàng mở bình thuốc ra, nhắm ngay vào làn khói gây ảo giác đang không ngừng xoay quanh kia. Những làn khói do La Chinh phả ra trực tiếp hóa thành một con rắn dài bị hút vào trong cái bình. Người Nhật Manh tộc này nhìn về phía thuyền Long Cốt đang lướt đi, lặng lẽ không tiếng động nói mấy câu rồi mới chèo thuyền nhỏ yên lặng rời đi...
Một canh giờ sau...
Cuối cùng, thuyền Long Cốt cũng chở La Chinh đến chỗ cần đến.
Nơi người Nhật Manh tộc sinh sống là một quần đảo. Những hòn đảo màu đen nằm dày đặc khắp nơi, đứng vững trong biển Thời Gian.
Một số hòn đảo chỉ rộng hai, ba trượng. Mặt trên xây dựng từng tòa lầu các nho nhỏ. Phía dưới là nước biển Thời Gian không ngừng vỗ vào, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lầu các.
La Chinh nhìn cảnh này thì cảm thấy rất thần kỳ. Tu vi của những người Nhật Manh tộc này đều không mạnh, ít nhất theo hắn thấy người Nhật Manh tộc chỉ là những thần dân bình thường. Các thần đều coi biển Thời Gian là biển chết, nhưng trong môi trường này người Nhật Manh tộc lại sống rất tốt...
Thuyền Long Cốt lướt qua những quần đảo nhỏ kia, cuối cùng lái vào một hòn đảo chính bên trong.
Ở rìa đảo chính xây dựng một bến cảng rộng rãi, lúc này các vị thần trong đảo nổi đang tập trung ở chỗ này.
“Tại sao có thể có một chiếc thuyền Long Cốt?” Một vị thần hỏi.
“Hay là người Nhật Manh tộc mời vị khách quý nào chăng?” Một vị thần khác nói
Những vị thần khác đều lộ vẻ tò mò. Hôm nay là sự kiện ngày Lăng, khách quý mà người Nhật Manh tộc mời tới chính là tinh anh của các nhà quyền thế trên ba mươi sáu đảo nổi. Cho dù là đại viên mãn hay là thần cấp thấp thì đều được đối xử bình đẳng như nhau.
“Khách quý? Có thể quý hơn chúng ta sao?” Mục Ngưng ngạo nghễ nói.
Mục Huyết Dung đứng sau lưng Mục Ngưng thì luôn giữ yên lặng. Phải biết rằng, người ở đây còn bao gồm thần đại viên mãn của các nhà quyền thế, ví dụ như Mục Huyết Dung, đám người Đường Vãn, các tộc trưởng của các đảo nổi lớn, còn cả đám người Hàm Thiên Tiếu.
Có thể nói, ngoại trừ thánh nhân và á thánh, những người mạnh nhất của mỗi nhà quyền thế thì người có tài năng nhất đều đã tập hợp đông đủ.
Nhóm người bọn họ gần như đại biểu cho tương lai của Thần Vực. Trong Thần Vực còn ai tôn quý hơn bọn họ chứ?
Nhưng sau khi thuyền Long Cốt chậm rãi tới gần, không ít thần đều trợn to hai mắt.
Bọn họ nhìn thấy một thần cấp thấp đang đứng trên thanh nẹp của chiếc thuyền Long Cốt...
“Tên nhóc này là ai?”
“Tại sao thần cấp thấp lại được nhận đãi ngộ như thế từ Nhật Manh tộc?”
“...”
Nhất thời, những vị thần vốn đợi ở đây trở nên huyên náo, rất nhiều thần đều cúi đầu xì xào bàn tán.
Những thần đại viên mãn kia thì lại yên lặng đánh giá La Chinh, dường như trong lòng đang suy tư điều gì.
“Là tên nhóc này?” Trong mắt Hàm Thiên Tiếu đứng ở phía sau lộ vẻ kỳ lạ. Đây là đệ tử được Hàm Cửu Di nhận vào điện Tử Hồn, tại sao hắn lại được người Nhật Manh tộc mời tham gia sự kiện ngày Lăng? Quan trọng hơn chính là dựa vào cái gì mà hắn lại được nhận đãi ngộ như vậy từ Nhật Manh tộc?
“A! Là La Thiên Hành!” Sau khi nhìn thấy La Chinh, Hàm Bích La bỗng nhảy lên cười nói.
“Bích La!” Hàm Thiên Tiếu cau mày ngăn cản nói.
“Tỷ tỷ, thật sự là hắn.” Hàm Sơ Nguyệt cũng nhẹ giọng nói.
Cách xa một khoảng, ánh mắt hơi rầu rĩ của Hàm Lưu Tô nhìn về phía La Chinh, nàng lộ vẻ mặt phức tạp. Nàng từng nghĩ người Nhật Manh tộc có thể sẽ mời La Chinh, nhưng không ngờ Nhật Manh tộc sẽ coi trọng hắn như vậy...
Bởi vì phản ứng của Bích La, những vị thần ở đây lập tức hiểu rõ.
Tên nhóc ngồi một mình một chiếc thuyền Long Cốt kia đến từ Hàm gia?
Chương 1896KHÓI GÂY ẢO GIÁC
La Chinh cũng không ngờ mình sẽ nhận được đãi ngộ như vậy từ Nhật Manh tộc.
Tốc độ của thuyền Long Cốt càng lúc càng nhanh. Những hòn đảo nổi khổng lồ trên biển Thời Gian dần dần trở thành những chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn của La Chinh.
Ông lão Nhật Manh tộc không nói gì, mà quay người trở lại khoang thuyền, cầm ra một tẩu thuốc tinh xảo, sau đó đổ một ít bột phấn từ chiếc túi nhỏ bên hông ra. Không biết bột phấn này làm từ gì, nhìn qua sặc sỡ sắc màu, gần giống với màu của biển Thời Gian.
Chỉ thấy sau khi ông lão Nhật Manh tộc châm lửa xong thì hít vào một hơi thật dài, phun ra khói cũng có màu sắc rực rỡ.
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy làn khói. Trong làn khói này vậy mà lại mơ hồ tỏa ra quy tắc thời gian.
“Đây là thuốc lá được nghiền từ cỏ gây ảo giác trong biển Thời Gian. Hít một hơi sẽ sinh ra khói gây ảo giác, khiến ngươi nhìn thấy một phần ảo cảnh trong quá khứ. Có muốn hít một hơi không?” Ông lão Nhật Manh tộc nói, đưa tẩu thuốc cho La Chinh.
La Chinh không quen hút thuốc, nhưng hắn cảm thấy rất hứng thú với quy tắc thời gian trong thuốc lá này.
Sau khi tiến vào đảo nổi, gần như La Chinh chưa từng tiếp xúc với thần tu luyện quy tắc thời gian. Nhưng một hơi thuốc lá ông lão Nhật Manh tộc này nhả ra lại có thể tỏa ra quy tắc thời gian, việc này tất nhiên là khiến La Chinh cảm thấy tò mò.
Hắn nhận lấy tẩu thuốc từ ông lão Nhật Manh tộc, loay hoay một lúc, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi.
Trong nháy mắt hít khói gây ảo giác này vào, La Chinh lập tức cảm thấy yết hầu truyền đến cảm giác đau rát. Sau khi những quy tắc thời gian nhỏ bé kia tỏa ra liền gây ra một vết thương nhỏ trong cơ thể hắn.
Đồng thời, sương khói cũng tràn vào theo những vết thương này, bị hắn hấp thụ.
La Chinh cảm thấy một cơn choáng váng đánh úp vào đầu. Hắn phả ra một làn khói màu sắc rực rỡ, chúng xoay vòng trước mắt hắn, một vài cảnh tượng mờ ảo hiện ra từ trong làn khói.
Thông qua làn khói đó, La Chinh mơ hồ nhìn thấy một con rùa biển lớn, đang trôi nổi trên mặt biển Thời Gian. Con rùa biển này dài nghìn vạn dặm, trên lưng rùa không phải đang cõng một tòa thành, mà là một khối lục địa!
La Chinh cố gắng muốn thấy rõ một chút, nhưng làn khói nhanh chóng theo gió bay đi, ảo cảnh cũng lập tức biến mất trước mắt La Chinh.
Ông lão Nhật Manh tộc cười nhẹ: “Nhìn thấy gì?”
“Rùa biển.” La Chinh đáp.
“Hơi đầu tiên đã có thể nhìn thấy nhai linh, khà khà, thật may mắn!” Lão nhân Nhật Manh tộc cười.
“Nhai linh?” La Chinh tò mò hỏi.
“Đó là một trong những chân linh khổng lồ nhất trong truyền thuyết thượng cổ, là vật cưỡi của Binh chủ.” Ông lão Nhật Manh tộc giải thích.
“Binh chủ Xi Vưu?” La Chinh hỏi.
Ông lão Nhật Manh tộc gật đầu...
Nhắc tới Xi Vưu, đột nhiên La Chinh nhớ tới Hoa Thiên Mệnh. Sau khi hắn giành được kho báu của Xi Vưu, thực lực mới được cải thiện hơn nhiều.
Sau khi một mình bước vào Thần Vực, không biết hiện giờ Hoa Thiên Mệnh đang ở nơi nào?
Với thực lực của hắn, chắc chắn có thể nghĩ ra nhiều cách để tiến vào đảo nổi, nhưng La Chinh vẫn chưa gặp được hắn.
“Sau này con rùa biển này như thế nào?” La Chinh hỏi.
“Không biết đi đâu, có thể là bị giết rồi, cũng có thể là đã rời khỏi Thần Vực...” Ông lão Nhật Manh tộc nói.
Trong khoảng thời gian tiến vào Thần Vực, La Chinh vẫn luôn cố gắng tìm hiểu về lịch sử Thần Vực ở mức độ nhiều nhất có thể. Đặc biệt, hắn cũng tìm đọc được không ít sách cổ trong điện Tử Hồn. Hắn nhanh chóng phát hiện một số lịch sử về Thần Vực thượng cổ không được hoàn chỉnh.
Đối với chuyện này, La Chinh vô cùng khó hiểu.
Tuổi thọ của thần trong Thần Vực là vô hạn, có thể sống mãi với thời gian. Từ thượng cổ, trung cổ, cận đại cho tới hiện tại, xét cho cùng vẫn luôn có một số thần còn sống sót. Trong trường hợp này, lịch sử không thể bị gián đoạn được. Nhưng khi La Chinh nỗ lực hiểu rõ lịch sử Thần Vực, lại phát hiện rất nhiều thứ đều không đầy đủ, luôn cảm thấy có người cố ý xóa đi...
Sau đó, La Chinh lại thử hít vài hơi thuốc. Mỗi lần ảo cảnh hắn nhìn thấy đều không giống nhau. Có lúc là con chim màu đỏ vô cùng to lớn, có lúc lại là một bức tranh trống không hiện ra những hình vẽ không đầy đủ, đôi lúc lại là một bóng lưng khó có thể phân biệt nam hay nữ...
Dựa theo những gì ông lão Nhật Manh tộc từng nói, những hình ảnh này từng tồn tại trong quá khứ, là chuyện đã xảy ra. Nhưng đại đa số đều là những hình ảnh không có ý nghĩa gì, La Chinh nhìn không hiểu, bèn không tiếp tục thử nghiệm nữa.
Nhưng La Chinh lại không biết rằng, những làn khói đầy màu sắc hắn phả ra trên thuyền Long Cốt không hề biến mất mà sẽ không ngừng quanh quẩn trên biển Thời Gian.
Chỉ chốc lát sau, một người Nhật Manh tộc chèo một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi tới gần. Trong tay người Nhật Manh tộc này ôm một bình thuốc hình dạng kỳ lạ. Người này làm một động tác tay kỳ quái, nhẹ nhàng mở bình thuốc ra, nhắm ngay vào làn khói gây ảo giác đang không ngừng xoay quanh kia. Những làn khói do La Chinh phả ra trực tiếp hóa thành một con rắn dài bị hút vào trong cái bình. Người Nhật Manh tộc này nhìn về phía thuyền Long Cốt đang lướt đi, lặng lẽ không tiếng động nói mấy câu rồi mới chèo thuyền nhỏ yên lặng rời đi...
Một canh giờ sau...
Cuối cùng, thuyền Long Cốt cũng chở La Chinh đến chỗ cần đến.
Nơi người Nhật Manh tộc sinh sống là một quần đảo. Những hòn đảo màu đen nằm dày đặc khắp nơi, đứng vững trong biển Thời Gian.
Một số hòn đảo chỉ rộng hai, ba trượng. Mặt trên xây dựng từng tòa lầu các nho nhỏ. Phía dưới là nước biển Thời Gian không ngừng vỗ vào, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lầu các.
La Chinh nhìn cảnh này thì cảm thấy rất thần kỳ. Tu vi của những người Nhật Manh tộc này đều không mạnh, ít nhất theo hắn thấy người Nhật Manh tộc chỉ là những thần dân bình thường. Các thần đều coi biển Thời Gian là biển chết, nhưng trong môi trường này người Nhật Manh tộc lại sống rất tốt...
Thuyền Long Cốt lướt qua những quần đảo nhỏ kia, cuối cùng lái vào một hòn đảo chính bên trong.
Ở rìa đảo chính xây dựng một bến cảng rộng rãi, lúc này các vị thần trong đảo nổi đang tập trung ở chỗ này.
“Tại sao có thể có một chiếc thuyền Long Cốt?” Một vị thần hỏi.
“Hay là người Nhật Manh tộc mời vị khách quý nào chăng?” Một vị thần khác nói
Những vị thần khác đều lộ vẻ tò mò. Hôm nay là sự kiện ngày Lăng, khách quý mà người Nhật Manh tộc mời tới chính là tinh anh của các nhà quyền thế trên ba mươi sáu đảo nổi. Cho dù là đại viên mãn hay là thần cấp thấp thì đều được đối xử bình đẳng như nhau.
“Khách quý? Có thể quý hơn chúng ta sao?” Mục Ngưng ngạo nghễ nói.
Mục Huyết Dung đứng sau lưng Mục Ngưng thì luôn giữ yên lặng. Phải biết rằng, người ở đây còn bao gồm thần đại viên mãn của các nhà quyền thế, ví dụ như Mục Huyết Dung, đám người Đường Vãn, các tộc trưởng của các đảo nổi lớn, còn cả đám người Hàm Thiên Tiếu.
Có thể nói, ngoại trừ thánh nhân và á thánh, những người mạnh nhất của mỗi nhà quyền thế thì người có tài năng nhất đều đã tập hợp đông đủ.
Nhóm người bọn họ gần như đại biểu cho tương lai của Thần Vực. Trong Thần Vực còn ai tôn quý hơn bọn họ chứ?
Nhưng sau khi thuyền Long Cốt chậm rãi tới gần, không ít thần đều trợn to hai mắt.
Bọn họ nhìn thấy một thần cấp thấp đang đứng trên thanh nẹp của chiếc thuyền Long Cốt...
“Tên nhóc này là ai?”
“Tại sao thần cấp thấp lại được nhận đãi ngộ như thế từ Nhật Manh tộc?”
“...”
Nhất thời, những vị thần vốn đợi ở đây trở nên huyên náo, rất nhiều thần đều cúi đầu xì xào bàn tán.
Những thần đại viên mãn kia thì lại yên lặng đánh giá La Chinh, dường như trong lòng đang suy tư điều gì.
“Là tên nhóc này?” Trong mắt Hàm Thiên Tiếu đứng ở phía sau lộ vẻ kỳ lạ. Đây là đệ tử được Hàm Cửu Di nhận vào điện Tử Hồn, tại sao hắn lại được người Nhật Manh tộc mời tham gia sự kiện ngày Lăng? Quan trọng hơn chính là dựa vào cái gì mà hắn lại được nhận đãi ngộ như vậy từ Nhật Manh tộc?
“A! Là La Thiên Hành!” Sau khi nhìn thấy La Chinh, Hàm Bích La bỗng nhảy lên cười nói.
“Bích La!” Hàm Thiên Tiếu cau mày ngăn cản nói.
“Tỷ tỷ, thật sự là hắn.” Hàm Sơ Nguyệt cũng nhẹ giọng nói.
Cách xa một khoảng, ánh mắt hơi rầu rĩ của Hàm Lưu Tô nhìn về phía La Chinh, nàng lộ vẻ mặt phức tạp. Nàng từng nghĩ người Nhật Manh tộc có thể sẽ mời La Chinh, nhưng không ngờ Nhật Manh tộc sẽ coi trọng hắn như vậy...
Bởi vì phản ứng của Bích La, những vị thần ở đây lập tức hiểu rõ.
Tên nhóc ngồi một mình một chiếc thuyền Long Cốt kia đến từ Hàm gia?
Bình luận facebook