“La Chinh… Nhận thua là được!”
Trên Tiểu Vũ Phong, Văn đạo sư và tất cả đệ tử đều âm thầm cầu nguyện. Giờ phút này bọn họ không lo lắng tới sự thắng thua của La Chinh mà là tính mạng của hắn!
Đáng tiếc, ngay trước mắt họ, La Chinh đã xông vào cơn mưa đao phong dày đặc kia.
Đao phong chi chít đâm ngang xiên dọc lao về phía hắn. Những lưỡi đao phong này không có hình dạng cụ thể, phương hướng tấn công không góc chết, cứ thế ào ạt cắt vào thân thể La Chinh.
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Âm thanh trầm đục vang lên dồn dập.
Trường bào đệ tử của La Chinh còn rất mới, nhưng tức khắc đã bị những phong nhận kia cắt nát thành vô số mảnh.
Từ các góc độ quan sát khác nhau, La Chinh phảng phất như một cây pháo, trong nháy mắt liền bùng nổ dữ dội. Những mảnh vải vụn bay tán loạn ra bốn phương tám hướng…
“Xong rồi! La Chinh có lẽ bị chém thành thịt vụn rồi…”
Một vị đệ tử lẩm bẩm nói, nhưng hắn mới nói được một nửa thì không thốt nên lời nữa. Sau khi những mảnh vải kia rải rác rơi xuống, vị đệ tử này thấy rõ cơ thể trần truồng của La Chinh!
Đó là một cơ thể gần như hoàn mỹ, da thịt bóng loáng màu đồng cổ, phảng phất như dùng đồng thau tôi luyện mà thành. Từng bộ phận trên người hắn cân đối mà tràn đầy sức mạnh. Nhưng mấu chốt là, thân thể này không hề có một chút thương tích nào!
Cẩn thận nhìn lên có thể thấy trên cơ thể La Chinh vẫn có một số vết hằn màu trắng, chứng minh đao phong thực sự đã va chạm vào da thịt hắn, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào…
“Hắn, hắn thế mà chống đỡ được đao phong?” Vị đệ tử kia gần như gào lên với vẻ mặt không thể tin nổi.
Không cần hắn nói, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này.
Ngay cả Thạch Kinh Thiên quyền cao chức trọng, lúc nào cũng mang dáng vẻ thong dong điềm đạm, vậy mà giờ phút này lại đột ngột đứng dậy, trợn mắt đánh giá cơ thể không mảnh vải che thân của La Chinh từ trên xuống dưới!
Thậm chí một đám nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong cũng mở to mắt nhìn thân thể trần như nhộng của La Chinh trên võ đài, ngây ngốc không thốt nên lời. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt các nàng rơi xuống phía dưới của La Chinh, lúc này gò má mới đỏ ửng lên, sau đó thét chói tai rồi quay đầu đi. Có vài người lấy tay che kín mắt, nhưng thật ra vẫn không nhịn được len lén đánh giá La Chinh.
Trong đám đệ tử thân truyền bên kia có một nữ đệ tử không kiêng dè, bối rối chút nào. Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm thân thể gần như hoàn mỹ của La Chinh, mấp máy miệng, trong mắt đều là vẻ hưng phấn tột độ. Nàng cười nói: “Bùi sư ca, xem ra lúc trước huynh nói khoác rồi, Kim Chung Tráo của huynh thua xa cơ thể La Chinh đấy!”
Vị Bùi sư ca kia chủ yếu tu luyện công pháp Phật môn, chú ý nhất chính là phương diện tâm tính, không vui không buồn, bình ổn trầm lặng, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể bình thản ung dung. Nhưng giờ phút này hắn cũng không che dấu được vẻ khiếp sợ nơi đáy mắt. Nghe được lời sư muội bên cạnh nói, lúc này hắn mới cười tự giễu: “Ha ha, Mạc sư muội nói rất đúng, ta đã đánh giá thấp hắn. Thân thể thằng nhóc này mạnh mẽ hơn hẳn sự tưởng tượng của ta. Thật không biết rốt cuộc hắn đã tu luyện như thế nào…”
Sau khi tu luyện tới Tiên Thiên Cảnh, võ giả Đông Vực đều lấy việc tích tụ chân nguyên làm trọng tâm, việc rèn luyện thân thể gần như trì trệ, rất ít người sẽ chọn song tu thân thể và công pháp! Cho nên thân thể cường giả Chiếu Thần Cảnh sẽ không quá chênh lệch với đệ tử Luyện Tủy Cảnh. Sự khác biệt chân chính giữa họ thể hiện ở phương diện chân nguyên.
Cho nên thân thể La Chinh biểu hiện dũng mãnh như thế quả thực khiến người khác giật mình!
“Càng lúc càng thú vị, ta muốn đục thủng hai lỗ trên người hắn, sau đó chiêm ngưỡng bộ dạng quỳ xuống cầu xin tha thứ của hắn trước mặt ta!” Trên gương mặt kiều diễm của vị Mạc sư muội kia ngập tràn vẻ hưng phấn.
Bùi sư ca cười nhạt nói: “Thân thể hắn mạnh mẽ như thế, sợ rằng Mạc sư muội không đục được.”
Mạc sư muội bĩu môi: “Chưa giao đấu sao huynh nói ta không đục được? Ta cũng không phải là cái loại vô dụng như Gia Cát Hi. Đều là cường giả Chiếu Thần Cảnh nhưng chỉ cần nháy mắt ta có thể phế hắn!”
Bùi sư ca lắc đầu, không nói thêm gì nữa mà tập trung chú ý trên sàn đấu.
Đông đảo đệ tử tham gia đại hội toàn phong đều bị La Chinh làm cho chấn động.
Nhưng có lẽ người chấn động nhất chính là người đứng giữa võ đài - Gia Cát Hi. Tận mắt nhìn thấy La Chinh xông vào đám đao phong, hắn tin chắc La Chinh sẽ phải thịt nát xương tan!
Trong tộc Gia Cát từng hứa hẹn, nếu có thể giết chết La Chinh, phần thưởng của hắn sẽ là một viên Hoa Ngọc Đan. Hoa Ngọc Đan cực kỳ quý giá, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng khó có được một viên. Đối với cường giả Chiếu Thần Cảnh như hắn, đó chính là đồ đại bổ, có thể làm tu vi của hắn tăng lên không ít.
Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn La Chinh va chạm từng lớp, từng lớp đao phong, trơ mắt nhìn trường bào của hắn bị lưỡi dao cắt thành vải vụn, trơ mắt nhìn hắn nguyên vẹn không chút sứt mẻ bay ra ngoài, chỉ có y phục bị cắt nát bươm, thân thể lại bình yên vô sự.
“Này, này…”
Gia Cát Hi cảm giác mình không còn lời nào để nói. Đến nước này còn không giết được La Chinh, hắn còn có thể nói gì?
Chẳng lẽ phải dùng tới chiêu kia? Gia Cát Hi khẽ cắn răng, sắc mặt do dự, hoang mang tột độ.
Với khả năng phòng ngự hiện giờ của La Chinh, Gia Cát Hi căn bản không thể tấn công được, trừ phi hắn liều lĩnh hao tổn máu huyết, sử dụng cấm chiêu!
Cấm chiêu này uy lực quá mức kinh khủng, ngay cả bản thân Gia Cát Hi cũng không khống chế được, hơn nữa phải dùng đến máu tươi của mình, đó là cách thức giết địch một nghìn tự hại tám trăm.
Vào thời khắc này, xung quanh Gia Cát Hi đột nhiên xuất hiện mấy lưỡi đao phong đang lao về phía hắn.
“Nguy rồi, hai cơn gió lốc xâu xé lẫn nhau, rốt cục khiến tâm lốc xoáy bị rối loạn…” Vị trí lúc này của Gia Cát Hi không an toàn, hắn chỉ có thể cố hết sức tránh né đao phong.
Hai luồng Lưỡng Nghi Loạn Phong Thiết va chạm, ngay cả Gia Cát Hi cũng không cách nào khống chế, cho nên một cuộc tỷ thí bình thường trở thành trận giằng co khi hai người đều tránh né đao phong trên sân đấu, thi xem ai có thể chống đỡ đến cuối cùng.
Mấu chốt của vấn đề là, thân thể La Chinh khủng bố vô cùng, hoàn toàn là không sợ những lưỡi đao phong kia, còn thân thể Gia Cát Hi lại không như thế, cho dù chỉ một lưỡi đao phong cũng có thể cắt ngang người hắn.
Trong lúc nhất thời, vì tránh né đao phong, Gia Cát Hi lộ ra vẻ chật vật vô cùng. Gia Cát Hi mặc dù là cường giả Chiếu Thần Cảnh, hơn nữa còn có thể bay lượn, nhưng những luồng đao phong kia ngoài vị trí tâm lốc xoáy ra thì nơi nào cũng có thể cắt tới.
Càng làm cho Gia Cát Hi sầu não hơn là hắn không những phải tránh né đao phong mà còn phải đối đầu với La Chinh!
La Chinh bị gió cuốn đi, lơ lửng xung quanh, hoàn toàn không buông tha bất cứ cơ hội bào để tấn công Gia Cát Hi. Nương theo một cơn gió dạt về phía Gia Cát Hi, trong nháy mắt, hắn đột nhiên rơi xuống đất rồi lao thẳng về phía Gia Cát Hi.
Hiện tại, La Chinh có rất nhiều phương pháp đánh bại Gia Cát Hi, nhưng hắn vẫn lựa chọn phương pháp đơn giản và thô bạo nhất: Nắm đấm.
Gia Cát Hi lúc này không phải đối thủ của La Chinh, nhưng sau này hắn sẽ gặp nhiều cường giả hơn với áp lực lớn hơn. Bởi vậy, La Chinh phải cẩn thận che giấu con bài của mình. Nếu như có thể, hắn thậm chí không muốn để người khác phát hiện ra bí mật thân thể của mình, dù sao thân thể mạnh mẽ cũng là một đòn sát thủ của hắn.
Đáng tiếc hắn không thể điều khiển bản thân, chỉ có thể xông vào màn mưa đao phong kia, trường bào đệ tử cứ thế bị cắt thành vải vụn…
Dùng thân thể trần như nhộng để chiến đấu quả thật khiến người khác cảm thấy quái dị. Đã vậy, hắn đành phải nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này.
Gia Cát Hi thấy La Chinh xông về phía mình bèn né tránh theo phản xạ. Thân thể La Chinh dũng mãnh, sức mạnh tuyệt đối không thể khinh thường. Nếu nhận một quyền này, chỉ sợ hắn không chịu nổi.
Khả năng phán đoán của Gia Cát Hi rất tốt, nhưng vận may thì không như vậy. Trong nháy mắt khi lùi về sau, sau lưng hắn chợt xuất hiện mấy lưỡi đao phong.
Tránh né những đao phong kia? Chắc chắn hắn sẽ phải lĩnh trọn cú đấm của La Chinh.
Né tránh cú đấm đó? Hắn sợ rằng sẽ bị đao phong đánh trúng.
Trong tích tắc, khát vọng được sống thôi thúc hắn lựa chọn đối mặt với cú đấm của La Chinh. Vậy nên thân thể hắn nhoáng một cái, tránh được một loạt đao phong phía sau. Ngay sau đó, cú đấm của La Chinh liền xông thẳng tới.
Sau khi bị La Chinh đấm trúng, Gia Cát Hi bắt đầu hối hận.
Nếu để hắn lựa chọn lần nữa, hắn tình nguyện bị những đao phong kia đánh trúng.
Sức mạnh khổng lồ tập trung trên nắm tay La Chinh, quả đấm nặng nề dội xuống người Gia Cát Hi. Cả người hắn tựa như một cái bao cát bị La Chinh đánh văng ra, hơn nữa bởi vì La Chinh đấm từ một bên nên thân thể Gia Cát Hi vừa bay xa vừa không ngừng quay tròn.
Cuối cùng, thân thể hắn dội vào kết giới, sau đó từ từ trượt xuống. Ý niệm cuối cùng trong đầu Gia Cát Hi là, hắn còn chưa kịp sử dụng cấm chiêu…
Sau đó hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Tới giờ khắc này, vị trọng tài mặt lạnh như tiền kia mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã xông vào sân đấu. Hắn vung tay lên, khí lưu hỗn loạn trên sân đấu bị trấn áp, sau đó tuyên bố: “Đệ tử Tiểu Vũ Phong - La Chinh chiến thắng!”
La Chinh thân thể trần truồng nhảy xuống khỏi sân.
Văn đạo sư vội vàng chạy tới, ném cho La Chinh một bộ trường bào đệ tử. La Chinh nhanh nhẹn mặc vào.
“Đấu rất khá! La Chinh, ngươi đánh bại được Gia Cát Hi! Rất giỏi!” Văn đạo sư không cách nào đè nén được sự kích động trong lòng.
Không giống những trận đấu trước đó, khi ấy La Chinh mặc dù gặp phải đối thủ có thực lực không tệ nhưng thứ hạng trên Thanh Vân Bảng cũng không cao. Lần này đối thủ của La Chinh là ai? Cường giả Chiếu Thần Cảnh - Gia Cát Hi! Gia Cát Hi xếp hạng 83 trên Thanh Vân Bảng!
Nói cách khác, việc La Chinh bước vào tốp 100 trong Thanh Vân Bảng gần như là ván đã đóng thuyền!
Có lẽ tựa như lời Tả Vân nói, nhờ La Chinh, Tiểu Vũ Phong thật sự có thể thay đổi.
Càng chết người hơn là La Chinh mới chỉ mười bảy tuổi, hơn nữa thực lực mới dừng ở Tiên Thiên Nhị Trọng.
Tiên Thiên Nhị Trọng bước vào tốp 100 trong Thanh Vân Bảng, điều này có nghĩa là gì? Nếu đến ngày La Chinh đột phá qua Tiên Thiên Cảnh, bước vào Chiếu Thần Cảnh, chẳng phải hắn có thể xưng vương xưng bá ở Thanh Vân Bảng lấy được ngôi vị đệ nhất đại hội toàn phong?
Văn đạo sư đoán ngày đó không còn xa nữa. Có lẽ ở đại hội toàn phong tiếp theo, La Chinh có thể làm được điều này.
Chẳng qua Văn đạo sư hoàn toàn không ngờ được, La Chinh không định tranh đoạt ngôi vị đệ nhất ở lần đại hội toàn phong tiếp theo. Hắn muốn đoạt được danh hiệu đó trong lần này, lấy thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng để tranh đoạt ngôi vị đó!
Bình luận facebook