<!---->Số mệnh trong mắt võ giả cũng là một thứ gì đó hư vô mờ mịt.
Rất nhiều võ giả có khuynh hướng tin vào số mệnh, bởi vậy trong thế giới võ giả còn phát triển ra một bộ môn chuyên nghiệp khác, đó chính là thầy số mệnh, được xưng có thể tăng số mệnh cho võ giả.
Nhưng chẳng qua cũng có rất nhiều võ giả chỉ cười nhạt với cái số mệnh này, họ cảm thấy số mệnh biến đổi không ngừng, về phần những người gọi là thầy số mệnh thì đều là mấy tên lừa đảo. Trước đây không ít võ giả khi đi thăm dò một vài bí cảnh đều tốn kha khá tiền để tìm những thầy số mệnh có tiếng tăm tăng số mệnh giúp họ. Kết quả vẫn chết thảm trong bí cảnh như trước mà thôi, nơi nào cũng vậy.
Vì vậy rốt cuộc số mệnh có tồn tại hay không vẫn còn là cuộc tranh cãi rất lớn, còn chưa đưa ra được kết luận.
Đến Thạch Kinh Thiên hay Phí Hàm, bọn họ là người đã đến được cái địa vị này mà vẫn thường lựa chọn tin rằng số mệnh tồn tại. Chỉ là, bọn họ đương nhiên sẽ không đi tìm những người gọi là “thầy số mệnh”, cũng không có tên nào dám lừa gạt trên đầu những người như Thạch Kinh Thiên.
Giống như La Chinh có thể chạy trốn từ trong tay con rối kia, điều này có thể nói là biểu hiện của số mệnh.
Có người có được vận số quá tốt nên rất khó bị giết chết! Lúc mấu chốt thậm chí cùng đường còn phùng sinh...
Mấy vị tông chủ và trưởng lão Phí Hàm không chỉ hâm mộ La Chinh đạt được phần thưởng trong rương màu bạc mà còn hâm mộ số mệnh của hắn.
Thế giới rộng lớn không thiếu điều lạ. Bí cảnh, hiểm địa, tuyệt địa, hung địa, những chỗ này tuy nguy hiểm nhưng vẫn tồn tại cơ duyên lớn lao trong đó, phần thưởng càng lớn thì nguy hiểm càng nhiều! Chỉ là ngươi có số mệnh đi lấy hay không thôi.
“Năm đó chỉ có Điện chủ mới mở được rương màu bạc, thế mà giờ cũng bị La Chinh mở ra.” Phí Hàm thở dài một hơi rồi lập tức nói: “Chuyện này, ta thấy cần phải báo cáo.”
Thạch Kinh Thiên nghe thấy Phí Hàm nói vậy thì trong lòng lập tức vui vẻ. La Chinh càng ưu tú thì hắn càng có được nhiều lợi ích. Nếu biểu hiện của La Chinh được Điện chủ quan tâm thì đối với hắn mà nói, lợi ích nhiều vô cùng!
Đứng trước chiếc rương màu bạc, La Chinh khó có thể che giấu vẻ kích động trong lòng.
Triệu Tiểu Hoa rất rõ giá trị trong rương màu bạc, thế nhưng La Chinh thì không. Hắn không biết rằng chiếc rương màu bạc duy nhất bị mở ra kia chính là Điện chủ Vân Điện năm đó đã mở.
La Chinh chỉ biết rương màu bạc này là do bản thân hắn liều mạng mới lấy được, không dễ chút nào.
Con người chính là như vậy, thứ gì không dễ có thì tự nhiên sẽ quý trọng gấp bội.
“Lạch cạch!”
Tiếng rương màu bạc nhẹ nhàng mở ra lọt vào trong tai La Chinh lại dễ nghe như vậy.
Vốn dĩ La Chinh cho rằng trong rương bạc này sẽ giữ vật gì đó có thể trực tiếp lao vào thân thể hắn, thế nhưng thật không ngờ trong đó lại đặt một ngọc giản óng ánh màu ngọc bích.
Cái ngọc giản này tản ra ánh sáng như một thảm cỏ xanh thẳm, giống như là dùng ngọc thạch tinh khiết nhất để chế tạo.
“Ngọc giản này, là một quyển bí tịch công pháp?” Lông mày La Chinh hơi dựng lên.
Hắn đưa tay ra muốn cầm lấy ngọc giản này, thế nhưng tay vừa chạm tới thì một luồng cảm giác kỳ dị xuất hiện, ngọc giản lập tức hóa thành một luồng ánh sáng xanh biếc khuếch tán ra ngoài, xoay quanh trên cánh tay của La Chinh rồi chuyển lên trên, chui vào trong đầu hắn.
Đây là ngọc giản gì? Sao lại có thể trực tiếp chui vào trong đầu? Trong lòng La Chinh lập tức cảm thấy rất quái lạ.
Trước kia thứ đen thùi lùi trong rương màu đỏ là một loại thuốc củng cố linh hồn nên có thể chui vào trong đầu, coi như không tính, sau đó là Huyết Phách Cửu Đầu Long trong rương màu xanh chui vào trái tim thì cũng có thể giải thích được, bởi chúng vốn là một loại vật chất thuộc dạng năng lượng.
Thế nhưng ngọc giản này mà cũng có thể hóa thành từng luồng ánh sáng xanh rồi lao vào đầu La Chinh, chuyện này khiến hắn khó mà tưởng tượng nổi.
Đương nhiên sau khi ngọc giản này khuếch tán thì từng câu chữ liền hiện ra rõ ràng trong đầu La Chinh.
Chữ nào chữ nấy đều ẩn chứa sát ý vô tận, giống như chỉ cần một nét phẩy, một nét mác(1) cũng đủ để giết người vậy.
(1)Nét phẩy, nét mác là các nét khi viết chữ trong tiếng Trung.
“Vạn Sát Sinh Tử Luân... công pháp thánh giai...”
“Dùng tất cả những gì cả đời Huyết Ma Đại Đế ta lĩnh ngộ được, tu được công pháp này, khống chế sát khí của muôn vàn sinh linh, tiêu diệt cả Thần Phật...”
“Nguồn gốc của sát khí vốn đến từ chính những lời nguyền rủa của các sinh linh khi họ muốn phá mà không thành...”
Đây là một quyển công pháp thánh giai!
Mà người tạo ra bản công pháp thánh giai này tự xưng là Huyết Ma Đại Đế. Cái tên này, La Chinh vô cùng xa lạ.
Thế nhưng hắn hiểu, chữ “Đế” trong cái tên này không cùng nghĩa với từ Đế Vương trong vương triều Phần Thiên. Đế Vương trong thế tục là chỉ là đối với dân chúng bình thường mà thôi, trong thế giới của võ giả thì cũng chẳng là gì.
Nhưng chữ “Đế” trong Huyết Ma Đại Đế lại là vinh quang tối cao của võ giả, chỉ cường giả mạnh mẽ nhất trong Đại Thế Giới mới có tư cách phong Hoàng phong Đế!
Huyết Ma Đại Đế này đã từng là một vị cường giả cấp Đế! Có lẽ từng là chủ nhân của cái di tích viễn cổ này.
Di tích viễn cổ khổng lồ như vậy, đương nhiên đã từng là một tông môn đẳng cấp, trải qua nghìn vạn năm, đến giờ thì dần dần tiêu tan. Còn Huyết Ma Đại Đế sống hay chết thì La Chinh cũng chịu, chỉ biết ông ta chế công pháp chính mình truyền thừa lại thành miếng ngọc giản này rồi đặt ở đây mà thôi.
Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng La Chinh là người mở ra cái rương báu màu bạc này, chỉ là không biết trong rương màu bạc còn lại kia có đặt công pháp giống vậy hay không?
Trong năm cái rương màu bạc quả thực có đến năm cái ngọc giản, hơn nữa đều ghi lại năm môn công pháp khác nhau được Huyết Ma Đại Đế truyền thừa lại, trong đó Vạn Sát Sinh Tử Luân này là một môn công pháp mạnh nhất của Huyết Ma Đại Đế!
Ban đầu khi Điện chủ Vân Điện tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ, lấy đi bản công pháp gọi là Huyết Viêm Dị Ma Công được coi là môn công pháp xếp thứ hai do Huyết Ma Đại Đế truyền lại, đến giờ nó đã trở thành một trong những đòn sát thủ mạnh nhất của Điện chủ Vân Điện!
Loại ngọc giản màu xanh này được gọi là ngọc giản linh hồn, câu chữ trên mặt ngọc giản đều là dùng linh hồn mà khắc ra.
La Chinh cảm nhận thấy ngọc giản hóa thành từng câu, từng chữ trong đầu hắn. Trên thực tế, ngọc giản linh hồn này hết sức đặc biệt, cho dù lúc này La Chinh có cầm giấy bút thì cũng không thể viết ra từng câu từng chữ trong đầu. Đó là bởi ngọc giản linh hồn đã được thêm cấm chế, nếu La Chinh cứng rắn muốn viết ra thì sẽ sinh ra hiện tượng “đặt bút xuống là quên chữ”, không phải là không biểu đạt rõ hàm nghĩa của công pháp bí tịch mà là viết sai phương pháp tu luyện.
Trừ phi La Chinh có thể thấu hiểu, lĩnh ngộ sâu sắc công pháp tu luyện được khắc trong ngọc giản linh hồn, thì sau đó có thể truyền thụ cho người khác.
Ngọc giản linh hồn này có thể phòng những người khác nhìn trộm công pháp của La Chinh!
Cho nên dù có người nhằm vào quyển bí tịch này của La Chinh, cho dù thực lực của họ mạnh hơn La Chinh gấp trăm lần, ép hắn viết ra thì hắn cũng không thể làm được.
La Chinh đã có một quyển công pháp thánh giai nên rất rõ uy lực của loại công pháp này. Một quyển Thiên Ma Thần Quyền La Chinh còn chưa có hiểu được hoàn toàn, thế nhưng chỗ đáng sợ của chân nguyên Thiên Ma, La Chinh hiểu rõ hơn ai hết. Chiếm đoạt chân nguyên của người khác cho mình sử dụng, Thiên Ma Mị Ảnh có thể vỡ vụn rồi lại ngưng tụ... Cũng chỉ có tu luyện công pháp thánh giai mới xuất hiện hiệu quả biến thái như vậy.
Quan trọng hơn là La Chinh đã từng tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn, sau này phải đi con đường kiếm đạo Sát Lục này, mà quan trọng nhất trên con đường này chính là sát khí!
Hiện tại La Chinh đã cất mấy phần sát khí ở trong Sát Lục Kiếm Sơn, nếu muốn phát huy uy lực sát khí thì phải tu luyện công pháp liên quan đến sát khí, vì vậy, Vạn Sát Sinh Tử Luân xuất hiện đã giúp La Chinh rất nhiều!
La Chinh hận không thể ngồi xuống tu luyện Vạn Sát Sinh Tử Luân ngay lập tức, nhưng dù sao đây cũng là Thử Luyện Giả Chi Lộ, tu luyện ở đây rõ ràng không thực tế.
Mãi đến lúc này, La Chinh bỗng nhiên cảm thấy tay chân mình truyền đến một cảm giác nhột nhột kì lạ, lúc này hắn mới chú ý tới vết thương trên hai tay, hai chân mình đang chậm rãi khép lại.
“Tốc độ khép miệng vết thương...” La Chinh lập tức kinh ngạc.
Bốn cái vuốt sắc nhọn của con rối kia vừa rồi đã cắt da thịt trên hai tay, hai chân của La Chinh, để lại vết thương máu chảy đầm đìa, không ngờ nhanh như vậy mà vết thương đột nhiên tự động khép miệng, máu chảy ra phía trên cũng bắt đầu đọng lại, kết vảy.
Đây là năng lực của Huyết Phách Cửu Đầu Long. Trong truyền thuyết, cho dù Cửu Đầu Long bị cắt mất một đầu thì nó cũng có thể dài ra lại. Thiên phú kinh người của chúng chính là năng lực hồi phục, khí huyết cường đại khiến cho tốc độ khôi phục của thân thể La Chinh tăng lên mười lần, tốc độ miệng vết thương khép lại đương nhiên nhanh hơn rất nhiều.
La Chinh cũng không quan tâm lắm đến mấy vết thương này, lấy được rương màu bạc rồi, hắn lại đưa mắt lên rương màu vàng bên trên...
Thế nhưng lúc này hắn rất cẩn thận, rương màu vàng đương nhiên hắn muốn lấy, rương màu đen hắn cũng muốn cầm, mỗi món đồ bên trong đều cho hắn rất nhiều lợi ích.
Vấn đề là để lấy đi rương màu bạc hắn gần như đã phải liều mạng, nên nghĩ cũng biết rương màu vàng và màu đen này khó đến cỡ nào.
Rương báu này, rốt cuộc hắn có nên lấy hay không?
Bình luận facebook