Ban đầu La Chinh cho rằng trong quan tài này đặt hài cốt của Thiên Miểu Tiên Nhân, nhưng không ngờ thứ đặt trong đó lại là đủ loại bảo vật, hơn nữa còn là để lấy ra ban thưởng...
Ngẫm lại cũng thấy có chút2kỳ quái.
Nếu như lúc đầu mộ Tiên Thiên Miểu là dùng để dụ đám võ giả Trung Vực đến đây, thì hẳn là Thiên Miểu Tiên Nhân cũng hiểu, thật ra người tiến vào mộ Tiên đều là một đám trộm mộ cả, đương nhiên,5trong đó cũng bao gồm cả bản thân La Chinh.
Cũng không biết rốt cuộc Thiên Miểu Tiên Nhân nghĩ thế nào mà không loại thẳng đám trộm mộ này, hơn nữa còn sàng lọc, tuyển chọn thông qua vòng xoay số mệnh, sau đó lại6còn có phần thưởng.
“Vì sao phải thưởng cho bọn họ? Trong đầu bọn họ đều muốn đến đây để trộm mộ đấy.” La Chinh cho rằng không cần.
Thiên Miểu Tiên Nhân thản nhiên trả lời: “Ta tu theo nhân quả là chính, chỉ biết gieo5nhân thiện thì gặp quả thiện. Bọn họ cũng là do ta dụ đến, hơn nữa còn có người chết trong vòng xoay số mệnh, đền bù tổn thất một chút cũng nên mà...”
Nghe thấy Thiên Miểu Tiên Nhân nói hiên ngang lẫm liệt như3thế, La Chinh lại không hoàn toàn đồng ý. Nếu như tu nhân quả là chính, vậy thì vì bọn họ trộm mộ nên bị xoá bỏ, đây cũng là một loại nhân quả mà. Có điều, chuyện Thiên Miểu Tiên Nhân đã quyết, La Chinh cũng không can thiệp vào làm gì, thế nên cứ đi về phía chiếc quan tài khổng lồ kia.
Sau đó La Chinh thấy mấy khúc xương tỏa ra màu xanh ngọc, La Chinh nhìn chằm chằm vào mấy khúc xương ấy rồi lại nhìn quả cầu thuỷ tinh.
“Đây không phải xương của ta, là xương của một con thần thú thôi...” Thiên Miểu Tiên Nhân biết rõ La Chinh đang nghi hoặc điều gì.
La Chinh gật đầu, mộ Tiên Thiên Miểu vốn cũng không phải mộ địa của ông ta, cho dù Thiên Miểu Tiên Nhân có tu nhân quả đi nữa thì cũng không thể lấy xương cốt của mình ra tặng người ta.
Vì là phần thưởng nên La Chinh cũng chẳng thèm do dự gì mà chọn ngọc cốt thần thú này.
Lần này tiến vào trong mộ Tiên, mục đích quan trọng nhất là lấy được ngọc cốt Tiên Nhân, tìm cách để mở Đạo Đài Bát Trọng. Bây giờ xem ra, không lấy được ngọc cốt Tiên Nhân rồi. Có điều, có lẽ ngọc cốt của thần thú cũng không khác gì đâu nhỉ?
Về phần cả đống bảo vật còn lại trong quan tài, sau khi La Chinh phân chia từng món thì lập tức hỏi: “Làm sao để ta phát được những thứ này?”
“Trên vách tường bên hông có một lối đi, sau khi bọn họ vượt qua vòng xoay số mệnh thì ngươi có thể phát rồi. Có người sắp vượt qua, ngươi đi nhanh đi.” Thiên Miểu Tiên Nhân thúc giục.
Sau đó La Chinh đi vòng qua quan tài, quả nhiên thấy một màn sáng hiện lên ở đó, thứ này cũng giống như Tín Khuê ở Trung Vực, có thể quan sát được tình huống trong vòng xoay số mệnh, mà bên cạnh màn sáng này có một cái truyền tống trận loại nhỏ, có lẽ bảo vật được phát thông qua cái này.
Nhìn thấy tình hình trong vực sâu kia, La Chinh cũng hơi sững sờ.
Vừa rồi khi La Chinh vượt qua vòng xoay số mệnh, Ninh Vũ Điệp đang đứng hạng hai, kết quả bây giờ Ninh Vũ Điệp vẫn đứng bất động tại chỗ như cũ, còn Thôi Tà và thánh nữ Thần Quốc đã vượt lên rồi. Lúc này, Thôi Tà đã rất gần điểm cuối, xem ra sẽ lập tức vượt qua khảo hạch thôi.
Nên thưởng gì cho hắn bây giờ?
La Chinh u ám nhìn trong quan tài một chút. Cho dù là thứ gì trong quan tài này cũng đều có giá trị không nhỏ, hình như trong đó còn có một thanh đoản kiếm thánh giai.
Đưa cho Thôi Tà thanh đoản kiếm thánh giai? Tất nhiên La Chinh không làm được. Hắn nâng thanh đoản kiếm kia lên, trong lúc không ai chú ý liền lén nhét vào nhẫn tu di, sau đó rút một món huyền khí hạ phẩm ra. Đúng! Món huyền khí này là ở Trung Vực, vì để luyện chế Thiên Diễn Tinh Hoa nên hắn đã lấy. Lúc ấy, hắn dùng một viên đá chân nguyên cực phẩm để thu gom gần như sạch sẽ số huyền khí hạ phẩm ở thành Thiên Khải.
Đúng lúc này, La Chinh chú ý thấy Thôi Tà đã đổ xúc xắc được bốn điểm, xem ra Thôi Tà đã vượt qua được vòng xoay số mệnh rồi.
Vì vậy La Chinh cũng tiện tay ném thanh đoản kiếm huyền khí hạ phẩm vào cái truyền tống trận loại nhỏ kia.
“Oành oành oành!”
Sắc mặt Thôi Tà đầy vẻ đắc ý. Tuy đã bị La Chinh vượt qua vòng xoay số mệnh trước, điều đó chỉ rõ rằng số mệnh La Chinh mạnh mẽ hơn Thôi Tà hắn, thế nhưng số mệnh của hắn cũng không kém chút nào. Cường giả trong Trung Vực không ai vượt qua được hắn, về phần La Chinh... lúc này vẫn không có gì uy hiếp đến Thôi Tà. Có điều, sớm muộn gì hắn cũng loại bỏ La Chinh.
Khi hắn vượt qua vòng cuối cùng, tiếp tục truyền tống đến một dãy hành lang, ở khúc quanh của dãy hành lang này có một cái truyền tống trận, bên trên có đặt một món bảo vật.
“Phần thưởng à?” Ánh mắt Thôi Tà loé lên, bước nhanh về phía trước, nhưng lại thấy một thanh đoản kiếm nằm ở đó.
“Huyền khí hạ phẩm? Đùa nhau à?” Ánh mắt Thôi Tà đã sắp trợn trừng lên, bất cứ phần thưởng nào đạt được trong vòng xoay số mệnh đều tốt hơn món đồ chơi này gấp nghìn vạn lần. Món huyền khí hạ phẩm này... đối với Thôi Tà mà nói đúng là như đồ bỏ vậy. Đường đường là mộ địa của Tiên Nhân, sao lại xuất hiện thứ này được chứ?
Thôi Tà cảm thấy dở khóc dở cười, biểu cảm trên mặt lại càng không thể dùng từ ngữ mà diễn tả nổi.
La Chinh nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Thôi Tà trên màn sáng, cười lạnh nói: “Trộm mộ còn chờ được thưởng, một món huyền khí coi như là ưu đãi cho ngươi rồi!”
Có lẽ Thôi Tà cảm thấy chắc trong món huyền khí này có gì đó huyền diệu, nên thật sự cất đi, sau đó mới rời khỏi dãy hành lang. Có điều từ bóng lưng cũng có thể nhìn ra được, Thôi Tà rất thất vọng.
Một đám tàn hồn của Thiên Miểu Tiên Nhân đang ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này cũng dở khóc dở cười, không biết phải làm sao. Bởi La Chinh vốn là người mà ông ta đã khổ sở chờ đợi, mà nguyện vọng của ông ta chỉ có thể gửi gắm trên người thiếu niên này, vậy nên cứ kệ hắn đi...
Kế tiếp, người thứ ba vượt qua vòng xoay số mệnh chính là Tiểu Điệp!
Mỗi khi bọn họ vượt qua vòng xoay số mệnh, hình như sẽ được truyền tống về trong dãy hành lang, vì vậy Thôi Tà và Ninh Vũ Điệp cũng không chạm mặt nhau.
“Bấc đèn Cửu U, Sinh Tử Hoa, bảo kiếm thánh giai, Long Vân Tiên Căn...”
Nhìn thấy Thiên Miểu Tiên Nhân không ngăn cản, La Chinh gần như ném một nửa số đồ trong quan tài xuống.
“Rầm rầm...”
Sau khi Ninh Vũ Điệp vượt qua khảo hạch đã được truyền tống đến dãy hành lang, đang đi thẳng một đường về phía trước. Nhưng nàng lại không ngờ rằng phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng va chạm, nghe như tiếng sạt lở vậy.
Nàng đi qua một khúc quanh, lập tức bị cảnh trước mắt doạ sợ khiếp vía.
“Nhiều bảo vật như vậy à?” Ninh Vũ Điệp hơi ngây người.
“Sinh Tử Hoa! Có Sinh Tử Hoa, hơn nữa còn có tận bốn đoá!” Đối với Ninh Vũ Điệp thì Sinh Tử Hoa là quan trọng nhất, cũng là mục tiêu lớn nhất trong chuyến đi vào mộ Tiên này của nàng!
“Thánh khí...”
“...”
Đống bảo vật bừa bãi lộn xộn trước mắt xếp thành một ngọn núi nhỏ, giá trị của mỗi món trong đó đều không thua bất kỳ món thánh khí hạ phẩm nào, Ninh Vũ Điệp gần như không do dự, vươn tay ra thu lấy, bỏ hết toàn bộ những thứ này vào trong nhẫn tu di, sau đó mới cảm thấy thoả mãn rời đi.
Nhìn dáng vẻ thoả mãn của Ninh Vũ Điệp, La Chinh cười khẽ. Hắn cảm thấy có lẽ mình nên chào hỏi Ninh Vũ Điệp một tiếng, nhưng rồi lại không muốn nói gì cả, trong lòng hơi phiền muộn, chỉ không biết chuyến này đi bao lâu mới có thể trở về.
Ba năm? Hay là năm năm?
La Chinh có thể cho mình thời gian lâu như vậy, nhưng hắn lại không yên tâm về La Yên. Chỉ có điều, muốn trưởng thành đến mức có thể chống lại Thôi Tà thì cũng không phải chuyện ngày một ngày hai!
Kế tiếp, người thứ tư thông qua vòng xoay số mệnh lại xuất hiện. Vị này chính là thánh nữ Thần Quốc. Nhìn thấy thánh nữ Thần Quốc, La Chinh bĩu môi, suýt chút nữa cô gái này đã loại bỏ mình rồi! Vì vậy La Chinh lại thuận tay móc một món huyền khí hạ phẩm ra, đó là một cây chùy lớn!
Sau khi hắn ném cây chùy lớn ấy vào truyền tống trận, nó lập tức xuất hiện trong dãy hành lang.
Khuôn mặt thánh nữ Thần Quốc vốn đã u ám, bởi hoàng tử Thần Quốc đã chết, làm sao cô ta có thể vui vẻ cho được? Đi thẳng một đường đến cuối hành lang, thứ cô ta thấy chính là một cây chùy lớn.
“Huyền khí?”
Từ khi cô ta biết nhận thức, còn chưa từng thấy qua thứ nào cấp thấp như vậy!
“Tiên Nhân chó má gì chứ!”
Hình như thánh nữ Thần Quốc kia muốn giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng, nắm ngay lấy cây chùy lớn kia rồi vung mạnh một cái vào vách tường hành lang. Vách tường thì không sao, nhưng cây chùy lớn kia lại vỡ thành vài khúc, rõ ràng tâm trạng của thánh nữ lại càng tệ hơn...
Vô duyên vô cớ lại bị người ta mắng, Thiên Miểu Tiên Nhân cũng đành chịu. Có điều, lúc này ông ta cũng lười quản, cứ để bản thân La Chinh tự làm đi.
Kế tiếp, hễ là võ giả của tông môn khác, La Chinh sẽ ném một vài phế phẩm xuống, còn nếu là người Vân Điện thì ngược lại, La Chinh sẽ chọn một ít bảo vật thật tốt để ném ra, ví dụ như đám người Ngọc bà bà, Đại Mộng chân nhân. Còn về Trác đại tiên sinh, may mắn không chết trong vòng xoay số mệnh, La Chinh cứ ném vài huyền khí hạ phẩm xuống theo lệ cũ... Dù sao tất cả đều dựa vào tâm trạng của La Chinh, về phần có phải tất cả đều vui vẻ hay không thì chẳng liên quan gì đến hắn.
Người trong vòng xoay số mệnh càng ngày càng ít, mọi người cũng thông qua hành lang để đi ra ngoài mộ Tiên, cùng đợi đồng bạn của mình, sau đó tiến vào lối đi không gian.
La Chinh nhìn mãi bóng dáng do dự của Ninh Vũ Điệp qua màn sáng, hình như nàng đang tìm mình. La Chinh rất muốn đốt một tấm phù truyền âm, nhưng cuối cùng cũng nhịn được. Hắn chỉ nhẹ giọng nói với bóng dáng của Ninh Vũ Điệp trên màn sáng rằng, chờ ta.
Bình luận facebook