Trong mắt đám người Ma tộc, con người hoàn toàn không khác gì mấy loài súc sinh như trâu, như dê, khác biệt duy nhất chính là chất thịt con người có thể tươi non hơn, chu kỳ sinh sôi nảy nở quá dài, nuôi dưỡng cũng phiền toái hơn.
Vì vậy ngày thường người Ma tộc sẽ không giết con người, chỉ trong những ngày lễ long trọng mới có thể giết một phần, dùng để chúc mừng.
Thi thoảng cũng gặp chuyện con người phản kháng lại, thế nhưng loại phản kháng này cũng chỉ mang ý2nghĩa tượng trưng mà thôi, hoặc có thể gọi là loại phản kháng tuyệt vọng trước khi chết. Loại người này ngược lại càng kích thích người Ma tộc hơn, thường thì sẽ chết càng thê thảm!
Ánh mắt La Chinh vẫn lạnh nhạt tựa nước như trước.
Trong mắt người Ma tộc, La Chinh cũng chỉ là một con dê gặp người thì cắn.
Nhưng còn trong mắt La Chinh, đám người Ma tộc cao tới một trượng này cũng chỉ như mấy con kiến hôi mà thôi.
Mấy gã Ma tộc này từng bước tiến đến gần, theo đó5chàng trai tên Đồ Đồ Lỗ bên cạnh cũng nắm chặt cây gỗ trong tay, vì căng thẳng quá mức nên hắn run rẩy không ngừng. Đồ Đồ Lỗ có lòng muốn phản kháng từ trong xương cốt của con người, nhưng lại không có thực lực để làm như thế.
Đợi đến khi phần lớn đám người Ma tộc tiến đến gần, ánh mắt La Chinh hơi loé lên, linh hồn trong đầu trực tiếp rời xác trong nháy mắt, lập tức biến thành một thanh loan đao quét ngang qua.
Linh hồn lặng lẽ chui vào trong6đầu đám người Ma tộc, xoắn cho linh hồn của bọn chúng nát bấy.
“Bịch bịch, bịch bịch, bịch bịch...”
Thân thể đám Ma tộc này bỗng nhiên chấn động, sau đó cả người cứng ngắc, rồi ngã lăn ra đất.
Trong khoảnh khắc giết chết đám Ma tộc này, sắc mặt La Chinh cũng không hề thay đổi, hắn ngẩng đầu thản nhiên nhìn gã cầm đầu Ma tộc ở đằng xa, rồi lạnh lùng nhắm mắt lại.
Thế nhưng Đồ Đồ Lỗ đứng bên cạnh La Chinh thì hoàn toàn khác.
Đồ Đồ Lỗ đứng rất gần La Chinh, đối5mặt với sáu bảy gã Ma tộc, hắn đã chuẩn bị tốt là phải chết rồi, trong tâm hồn nhỏ bé của hắn, bị người Ma tộc ăn tươi còn không bằng chém giết đến chết với chúng!
Nhưng cảnh vừa rồi...
Người thanh niên bên cạnh hắn chỉ cần dùng một ánh mắt đã có thể giết chết đám người Ma tộc này chỉ trong nháy mắt!
Đây là bản lĩnh của thần! Chàng trai không thể nhúc nhích được này, nhất định là vị thần được trời cao phái xuống!
Ngực Đồ Đồ Lỗ phập phồng liên tục, trong3lòng cũng vô cùng kích động, có thể đứng bên cạnh thần là vinh quang đến mức nào chứ?
La Chinh lại không rõ vì sao Đồ Đồ Lỗ kích động như thế, bây giờ hắn cần tập trung loại bỏ đám lực không gian phiền toái trong cơ thể kia, ít nhất cũng giúp bản thân có thể hoạt động được đã.
Dựa theo lời của Thiên Miểu Tiên Nhân, đại lục này cũng là một đại lục chính, so với Trung Vực thì nhất định còn lớn hơn, có lẽ lớn ngang với đại lục của tứ đại Thần Quốc, trong đó tất nhiên sẽ có cường giả của Ma tộc. Trước khi đám cường giả Ma tộc này đến, La Chinh nhất định phải khôi phục lại thân thể của mình đến trạng thái đỉnh cao mới được.
Gã Ma tộc cầm đầu phát lệnh đứng cách đó không xa ngơ ngác nhìn La Chinh. Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy sợ hãi. Đối với gã, loại sợ hãi này vô cùng lạ lẫm, cũng giống như chuyện con người phải sợ hãi cừu non vậy?
Có điều chạm mắt một cái, mà con cừu non đã có thể giết chết một đám người kia, e rằng người bình thường cũng sẽ thấy sợ giống thế thôi, tâm tình của gã Ma tộc cầm đầu lúc này đại loại chính là như thế.
“Ma, ma quỷ...”
Gã cầm đầu Ma tộc kia trở người lên ngựa, lập tức trốn đi như bay.
Hơi tiếc nuối một chút, bởi La Chinh vốn định xử lý luôn gã Ma tộc cầm đầu, tiếc là gã ở quá xa, mà bản thân hắn thì lại không cách nào di chuyển thân thể được, nên cũng không thể giết chết gã.
Được rồi, vẫn nên nhanh chóng giúp bản thân có thể hoạt động lại được.
Sau khi loại bỏ lực không gian trong xương sống, La Chinh cũng bắt đầu bắt tay vào loại bỏ lực không gian trong hai chân. Đối với La Chinh mà nói, không thể di chuyển chính là một phiền toái lớn, cũng là vấn đề hàng đầu phải giải quyết.
Đúng vào lúc này, Đồ Đồ Lỗ bên cạnh lại quỳ xuống với hắn.
Những người trong lều vải kia cũng lục tục đi ra, rồi bịch bịch quỳ xuống trước La Chinh.
Có thể giết chết những gã Ma tộc này chỉ trong khoảnh khắc, đối với những người lớn lên bằng cách bị nuôi nhốt ở đây mà nói, là một sự tồn tại tựa như thần vậy, hoặc là trong suy nghĩ của bọn họ, La Chinh chính là thần rồi.
Không ai muốn bị kẻ khác ăn tươi cả, có lẽ hằng năm vứt bỏ vài người trong tộc để kéo dài cho quần thể là một loại bản năng.
Nhưng thực lực của La Chinh lại giúp bọn họ nhìn thấy ánh rạng đông...
Có lẽ, La Chinh là vị thần mà ông trời phái xuống để cứu vớt bọn họ.
La Chinh cũng không phản ứng gì, trên thực tế hắn cũng không còn nhiều thời gian. Hắn biết rõ đối thủ mà bản thân phải đối mặt càng ngày càng mạnh, nhất định phải nhanh chóng khôi phục!
Một canh giờ sau, cuối cùng hai chân cũng khôi phục lại cảm giác, La Chinh hơi nghiêng người, cả người không còn nằm trên nệm nữa, mà ngồi thẳng dậy.
Hai canh giờ sau, hai tay cũng khôi phục cảm giác, đồng thời La Chinh cũng lấy một viên đan dược ra khỏi nhẫn tu di, nuốt vào. Lúc xuyên qua bão không gian màu tím kia, ngoài việc thân thể còn tồn đọng không ít lực không gian ra thì cũng có không ít nội thương.
Ba canh giờ sau...
La Chinh nhìn thấy trên thảo nguyên ở đằng xa xuất hiện một vệt đen.
Hắn quan sát kỹ, nhận ra được vệt đen kia là vô số Ma tộc đang lũ lượt kéo đến đây.
“Hơn một nghìn tên Ma tộc?” La Chinh thản nhiên híp mắt.
Mặc dù La Chinh đi trên con đường kiếm đạo Sát Lục, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không mở sát giới quá mức. Người mà hắn giết, thường là người nên chết.
Nhưng đối với La Chinh mà nói, đám Ma tộc trước mắt này chính là tộc khác.
“Nếu các ngươi đều muốn chết, vậy thì hoá thành sát khí của ta đi.” La Chinh nói rất thản nhiên.
Những người kia thấy cảnh này, nhao nhao chạy trốn ra sau lưng La Chinh, đứng nhìn La Chinh từ xa.
Mặc dù bọn họ tin La Chinh là thần, nhưng một mình hắn có thể đánh bại nhiều người Ma tộc như vậy không? Trong lòng những người này cũng không chắc chắn lắm. Có điều, thần là người sáng tạo ra kỳ tích, vậy nên trong lòng bọn họ vẫn tồn tại một loại kỳ vọng mù quáng mãnh liệt.
“Ha!” Trong đám Ma tộc ở đằng kia có một gã Ma tộc đầu đội mũ vàng, người cũng mặc áo giáp làm bằng vàng. Bỗng nhiên gã hét lên một tiếng thật to, lập tức cả đám người Ma tộc đều ghìm chặt mấy con ngựa to của mình, đứng cách xa hai mươi trượng nhìn La Chinh.
“Con người, ngươi đến từ thánh địa Tử Tâm?” Gã Ma tộc dùng giọng điệu âm trầm dò hỏi.
Thánh địa Tử Tâm? Lông mày La Chinh nhướng lên. Trên đại lục này có thánh địa à? Hơn nữa nghe giọng điệu của gã Ma tộc này thì hình như đây là thánh địa do con người xây dựng. Có lẽ... địa vị của con người trên đại lục này, cũng không thấp như những gì La Chinh nghĩ.
La Chinh lắc nhẹ đầu, trên mặt mang theo vẻ tĩnh lặng: “Ngươi không cần biết ta từ đâu đến.”
“Ha ha. Ông đây không có hứng muốn biết ngươi từ đâu đến. Nếu ngươi đã không phải người đến từ thánh địa Tử Tâm thì ta không cần phải e ngại gì nữa cả! Chỉ là một Chiến Giả cấp bảy nho nhỏ mà lại dám lăn lộn trong nông trường, giết người của ta, đúng là ngại mạng dài mà!” Gã cầm đầu nói xong liền vung tay lên, hơn một nghìn gã Ma tộc đang xếp thành một hàng lập tức xông về phía La Chinh!
Chiến Giả cấp bảy?
Con ngươi La Chinh hơi rụt lại, giờ mới hiểu Chiến Giả cấp bảy chính là chỉ Chiếu Thần Thất Trọng. Hình như tên cảnh giới trên đại lục này có hơi khác, hoặc có lẽ đây là cách xưng hô của người Ma tộc.
Đối mặt với đám người Ma tộc đang mạnh mẽ xông lên, La Chinh cũng không lùi bước mà ngược lại còn chậm rãi tiến về phía trước.
Khi linh hồn đạt tới Chiến Hồn Cảnh sẽ bộc phát ra lực sát thương rất mạnh, trên thực tế là lấy linh hồn của mình đi nghiền ép linh hồn của đối phương, thậm chí còn đơn giản hơn là dùng tu vi để nghiền ép.
Thân thể đám Ma tộc vừa đến gần La Chinh liền run lên một hồi, sau đó ngã từ trên ngựa xuống.
Từ đầu đến cuối, thậm chí đến hai tay La Chinh cũng không thèm nâng lên, hắn chỉ lặng lẽ đi dạo giữa đội thiên quân vạn mã này.
Cũng có gã Ma tộc vô cùng dũng mãnh vung cái lang nha chùy vừa thô vừa to xông về phía La Chinh. Dù trong nháy mắt La Chinh đã tiêu diệt linh hồn của gã rồi, nhưng gã Ma tộc ấy vẫn vung mạnh lang nha chùy về phía hắn.
“Ầm!”
Bị lang nha chùy nện tới nhưng La Chinh lại đứng lên khỏi trên mặt đất mà không bị tổn thương lông tóc gì, giống như thần chết đang đi dạo, tiếp tục từ từ bước về phía trước.
Còn đám người sau lưng La Chinh, cả đám đều che kín miệng của mình, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ. Trên mặt Đồ Đồ Lỗ đầy nước mắt, kích động hô lên: “Thần, hắn chính là thần!”
Người Ma tộc cũng là sinh linh, bản năng của tất cả những sinh linh trên thế gian này chính là sợ hãi cái chết. Mặc dù người Ma tộc dũng mãnh mạnh mẽ, nhưng bọn chúng cũng biết sợ chết là gì.
Hễ cứ người Ma tộc tiếp cận La Chinh thì đều chết một cách quỷ dị, nên đám Ma tộc khác làm gì còn dám tiến lên nữa chứ? Chúng nháo nhào ghìm chặt ngựa, lùi sang hai bên để tránh La Chinh.
Quân đội Ma tộc vốn tựa như nước lũ, nhưng giờ phút này lại giống như đụng phải một tảng đá ngầm vậy, bị một người lẻ loi như La Chinh đánh tan tác hết cả.
Đứng trước La Chinh chính là gã Ma tộc đội mũ vàng giáp vàng kia.
Gã Ma tộc này là đô đốc nhánh quân đội Ma tộc ở đây. Trong mắt của gã đô đốc này, tu vi của La Chinh không được coi là lợi hại, đồng thời gã cũng nhìn ra La Chinh đang dùng công kích linh hồn.
Gã đô đốc do dự một chút, sau đó không chùn bước lao về phía La Chinh!
Người Ma tộc không am hiểu năng lực trên phương diện linh hồn. Trên mảnh đại lục hỗn loạn này, mỗi chủng tộc đều phải căn cứ vào khuyết điểm của bản thân để tiến hành củng cố, vì vậy trên người gã đô đốc Ma tộc có một món bí bảo có thể chống lại công kích linh hồn!
Chỉ cần công kích linh hồn của thằng nhóc này không có hiệu quả với mình, thì cũng phải để mặc cho mình xâu xé thôi. Đây là suy nghĩ duy nhất của gã đô đốc Ma tộc kia lúc lao về phía La Chinh.
Bình luận facebook