Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-711.txt
Chương 711: Nhắm mắt làm ngơ
Thừa nhận loại truyện này trước mặt mọi người khiến Khê Ấu Cầm lập tức đỏ mặt.
Sắc mặt của nhiều trưởng lão trong Vân Điện lại càng thêm cổ quái, đồng loạt cùng nhau nhìn về phía La Chinh.
Mà đám Khâu Thịnh cũng ngẩn người. Nếu lời Khê Ấu Cầm nói là sự thật thì nàng cũng chẳng còn giá trị gì đối với Thôi Tà nữa!
“Ha ha ha!2Khê Ấu Cầm, mệt cho ngươi lúc ở Khê gia làm ra vẻ cao quý như thánh nữ! Không ngờ vừa ra ngoài đã phóng đãng với dã nam nhân*!” Lời này vừa nói ra, mục đích của Khâu Thịnh tự nhiên không thể thành được. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất công. Hắn tự nhận mình không hề thua kém bất kỳ một nam nhân8nào, nhưng cô nàng này từ đầu đến cuối lại vẫn luôn cự tuyệt, không chịu liếc mắt nhìn hắn một cái!
*Dã nam nhân: Những người đàn ông sống buông thả.
“Hắn không phải dã nam nhân!” Ánh mắt Khê Ấu Cầm sáng quắc nhìn chằm chằm Khâu Thịnh trả lời.
“Là ai?” Ninh Vũ Điệp bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vốn dĩ chuyện này không hề liên quan đến Ninh Vũ6Điệp, đây là chuyện của Khê gia và Hư Linh Tông. Nhưng Ninh Vũ Điệp đứng ra hỏi như vậy, có vẻ hơi kỳ quái.
Nhưng Đại Mộng chân nhân và các trưởng lão Vân Điện đã nhìn ra manh mối. Tám phần là La Chinh nên Ninh Vũ Điệp mới quan tâm như thế.
Nhưng một vài vị trưởng lão Hư Linh Tông lại không rõ nội tình, nên đều3dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Điện chủ Vân Điện, trong lòng cũng nghi hoặc, không biết Điện chủ Vân Điện hỏi chuyện này làm gì?
Tới lúc này, La Chinh bỗng thẳng thắn trả lời: “Là ta, Khê Ấu Cầm đã trở thành nữ nhân của ta, không thể để cho các ngươi giao cho Thôi Tà được.”
Chính miệng hắn nói ra như vậy khiến cả đại sảnh nghị5sự bỗng trở nên yên tĩnh.
La Chinh cũng không phải người không thẳng thắn, nhưng ở trước mặt Ninh Vũ Điệp thừa nhận như vậy vẫn khiến hắn hơi xấu hổ. Nhưng mà, sự việc đã tới bước này, hắn cũng không thể phủ nhận. Việc do mình làm, hậu quả phải tự mình gánh chịu!
Nghe thấy chính miệng La Chinh thừa nhận, ánh mắt Ninh Vũ Điệp bắt đầu ảm đạm, quay mặt sang một bên. Tối qua trong lúc tu luyện, suýt chút nữa nàng đã tẩu hỏa nhập ma nên sắc mặt đã hơi tái, hiện tại lại thêm việc này nên càng trở nên trắng bệch như tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu.
“Cho nên, mời các vị trở về. Chuyện cứu tông chủ các ngươi, Vân Điện ta cũng không có biện pháp chu toàn.” La Chinh nói.
Khâu Thịnh khẽ cắn môi, hung hăng nhìn chằm chằm La Chinh. Lúc này đang ở trên địa bàn người khác, nên hắn cũng không thể cưỡng ép mang Khê Ấu Cầm đi được. Đừng nói nơi này đang có Điện chủ Vân Điện, thực lực của La Chinh này cũng sâu không lường được. Bọn họ mà ra tay ở đây thì quả thực là muốn chết.
Huống hồ dưới loại tình huống này, cho dù có mang Khê Ấu Cầm đi thì cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa.
Đoàn người Hư Linh Tông cũng không ở lại quá lâu, nhanh chóng rời đi ngay.
Đợi bọn họ đi rồi, nhất thời bầu không khí trong đại sảnh nghị sự cũng rơi vào trầm mặc.
Khê Ấu Cầm cúi đầu, chậm rãi tựa vào người La Chinh. Có lẽ nàng đã xem La Chinh là trụ cột duy nhất của mình.
Còn La Chinh lại nhìn Ninh Vũ Điệp, săn sóc hỏi: “Điện chủ, thân thể ngươi không thoải mái sao?”
“Không có gì.” Ninh Vũ Điệp lạnh lùng trả lời, mắt nàng trực tiếp lướt qua La Chinh mà hỏi các vị trưởng lão trong Vân Điện: “Các vị trưởng lão hôm nay còn có việc gì muốn tấu không?”
Các vị trưởng lão lén liếc mắt đánh giá sắc mặt Ninh Vũ Điệp một cái, trong lòng ai nấy đều biết rõ, lúc này ai mở miệng nói chắc chắn là tự tìm xui xẻo, vậy nên dứt khoát không lên tiếng.
Thật ra hôm nay Vân Điện đã lấy được tin tức về chiến sự của Thiên Tà Tông, vốn muốn từ từ thảo luận một chút về đối sách, mấy thứ cần phải đặt ra gì đó cũng thật sự rất nhiều. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Ninh Vũ Điệp thế này thì quả thật không phải là lúc để thảo luận.
“Nếu không còn việc gì thì chọn ngày khác lại họp bàn.” Vừa nói xong, Ninh Vũ Điệp rời khỏi đại sảnh nghị sự, cũng không quay đầu lại, tựa như quên đi sự tồn tại của La Chinh và Khê Ấu Cầm.
Mấy vị trưởng lão phối hợp, liếc nhìn nhau một cái, sau đó lập tức rời khỏi sảnh nghị sự.
Trái lại, Khê Ấu Cầm nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, nên cẩn thận hỏi La Chinh: “La Chinh, sắc mặt Điện chủ Vân Điện các ngươi không được tốt lắm, nàng làm sao vậy?”
Vẻ mặt La Chinh rất đặc sắc, làm sao hắn có thể giải thích với Khê Ấu Cầm cho được? Sau khi hít thật sâu một hơi, hắn thản nhiên nhìn chằm chú Khê Ấu Cầm trước mặt, sau đó đưa tay, vuốt một bên tóc đen trên giáp trụ của nàng, cười nói: “Không sao!”
Khê Ấu Cầm lập tức giống như một con mèo nhỏ, dịu dàng rúc vào hắn, tùy ý để La Chinh vuốt tóc mình. Tuy La Chinh nói không sao, nhưng nàng vẫn cảm thấy gì đó không thích hợp.
Lần này La Chinh trở về Vân Điện nhưng cũng không hề buông lỏng, nắm chặt cơ hội tu luyện.
Đối với La Chinh, thời gian càng ngày càng gấp gáp. Không nói đến La Yên, mà chung quy giữa La Chinh và Thôi Tà cũng phải có một trận chiến. Tình thế Thiên Tà Tông đã phát triển đến bước này, bước tiếp theo rất có khả năng sẽ khai đao với Vân Điện hoặc Thiên Hạ Thương Minh.
Đối với Thiên Tà Tông mà nói, cả Trung Vực này cũng chỉ có Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh là có thể ngăn cản được bước tiến của bọn chúng. Sau khi tiêu diệt hai đại tông môn này, mấy tông môn như Huyền Âm Quán, Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông căn bản không đủ đáng sợ!
Nhưng không chỉ một mình La Chinh cảm thấy gấp gáp. Có vết xe đổ là Hư Linh Tông, các võ giả Vân Điện từ trên xuống dưới đều bị một bầu không khí gấp gáp bao quanh. Trong khoảng thời gian này, đại đa số các đệ tử đều bế quan tu luyện, bắt đầu đánh sâu vào bình cảnh của mình, rất ít nhận nhiệm vụ mà Vân Điện phái đi.
Ít nhất thì khi Thiên Tà Tông phát động chiến tranh với Vân Điện, bọn họ còn có thể tự bảo vệ được mình.
Ngoài bầu không khí căng thẳng ra, trong Vân Điện còn có một bầu không khí quỷ dị khác. Đương nhiên, loại không khí quỷ dị này chỉ có các trưởng lão cảm nhận được.
Tính tình Ninh Vũ Điệp bỗng trở nên vô cùng kỳ quái. Chỉ cần nơi nào có La Chinh thì Ninh Vũ Điệp sẽ không nói lời nào, hoặc là quay đầu bước đi, làm như không thấy La Chinh. Lúc này, quan hệ giữa hai người như bị đóng băng.
Sau lưng, rất nhiều trưởng lão đều bàn tán việc này.
“La Chinh cống hiến cho Vân Điện ta lớn như vậy, sau khi hắn bước vào Hư Kiếp Cảnh, thực lực sâu không lường được. Nếu Vân Điện đối đầu với Thiên Tà Tông thì đây chính là một thanh vũ khí sắc bén, sao hai người này cứ chiến tranh lạnh vậy?”
“Ừ, Điện chủ còn ít tuổi nên vẫn làm việc theo cảm tính! Lẽ ra lần này La Chinh trở lại, nên phong hắn lên vị trí trưởng lão! Với cống hiến của hắn thì đã thừa đủ rồi!”
“Người trẻ tuổi luôn không thể tránh khỏi một chữ ‘tình’. Ta thấy tình cảm của Điện chủ đã sâu đậm rồi, chỉ sợ cũng rất khổ sở. Thực ra nam nhân tam thê tứ thiếp* là chuyện hết sức bình thường. Cho dù nàng thân là Điện chủ thì cũng không thể cư xử như vậy!”
*Tam thê tứ thiếp: ý chỉ một nam nhân có nhiều vợ là chuyện bình thường. Đây là tư tưởng thường thấy ở thời phong kiến.
“Đúng vậy, đúng vậy...”
Đúng lúc mấy vị trưởng lão lén lút đứng trong góc bàn tán việc này, Ninh Vũ Điệp cứ như âm hồn, nhẹ nhàng đi ra từ ngã rẽ. Sắc mặt nàng trắng bệch như xác chết, ánh mắt rét lạnh dừng lại trên người vài vị trưởng lão Vân Điện, hỏi: “Cái gì đúng vậy?”
Các vị trưởng lão Vân Điện bỗng hoảng sợ: “Điện chủ, không... không có gì đúng...”
Ninh Vũ Điệp chớp mắt một cái. Đã mấy ngày qua, rõ ràng nàng đã gầy đi rất nhiều, lập tức lướt qua như âm hồn.
Đợi sau khi Điện chủ đã đi xa, mấy vị trưởng lão mới vỗ vỗ lên ngực mình, thở dài một hơi: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Chúng ta đi tìm Đại Mộng, để hắn nói chuyện với Điện chủ!”
So sánh ra, cuộc sống của Khê Ấu Cầm dễ chịu hơn nhiều.
Tuy cứ nghĩ đến chuyện ở thành Hư Thiên thì nàng lại khổ sở không thể kiềm chế được. Nhưng cuối cùng, Khê Ấu Cầm đã tìm thấy nơi chốn của riêng mình. Cho dù trong lòng nàng cũng rõ, chưa chắc La Chinh đã thích mình!
Cũng bởi vì như thế, nên biểu hiện của Khê Ấu Cầm trước sau cứ như hai người. Hiện tại, nàng dường như không hề có tư tưởng gì, thậm chí còn đi đến chợ Vân Điện, tỉ mỉ chọn mua một vài nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, mượn phòng bếp của Vân Điện để thể hiện trù nghệ khéo léo của mình.
Tuy Khê Ấu Cầm luôn cao ngạo, nhưng dù sao cũng xuất thân từ đại thế gia, từ nhỏ nàng không chỉ luyện võ, mà đánh đàn, cắm hoa, pha trà, vẽ tranh, nấu nướng này nọ cũng cực kỳ tinh thông.
Lúc trước ở Khê gia, nàng là tiểu thư nên mọi chuyện đều có hạ nhân hầu hạ, làm gì đến lượt nàng tự mình ra tay? Nhưng bây giờ lại có đất dụng võ. Mỗi ngày nàng đều nấu các món ăn tinh xảo, đa dạng, ở bên ngoài chờ La Chinh tu luyện.
Nhưng La Chinh không chỉ tu luyện ngày một ngày hai, hắn bế quan năm sáu ngày liên tiếp, không hề ra ngoài. Qua một thời gian, rõ ràng đồ ăn cũng bị nàng ta ăn mất một chút, còn những món khác đã bị đổ bỏ. Cho dù mấy ngày liên tiếp không nhìn thấy La Chinh, nàng cũng không oán giận, vẫn nấu thức ăn đa dạng rồi ngồi ở cửa mật thất tu luyện chờ La Chinh.
Những mật thất tu luyện còn có không ít đệ tử Vân Điện mượn dùng, mọi người tới đều có thể nhìn thấy.
Như vậy, ngoài các trưởng lão ra thì các võ giả tầng dưới của Vân Điện ít nhiều gì cũng biết.
Người mà cô nàng này mỗi ngày ngồi chờ chính là La Chinh.
Thừa nhận loại truyện này trước mặt mọi người khiến Khê Ấu Cầm lập tức đỏ mặt.
Sắc mặt của nhiều trưởng lão trong Vân Điện lại càng thêm cổ quái, đồng loạt cùng nhau nhìn về phía La Chinh.
Mà đám Khâu Thịnh cũng ngẩn người. Nếu lời Khê Ấu Cầm nói là sự thật thì nàng cũng chẳng còn giá trị gì đối với Thôi Tà nữa!
“Ha ha ha!2Khê Ấu Cầm, mệt cho ngươi lúc ở Khê gia làm ra vẻ cao quý như thánh nữ! Không ngờ vừa ra ngoài đã phóng đãng với dã nam nhân*!” Lời này vừa nói ra, mục đích của Khâu Thịnh tự nhiên không thể thành được. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất công. Hắn tự nhận mình không hề thua kém bất kỳ một nam nhân8nào, nhưng cô nàng này từ đầu đến cuối lại vẫn luôn cự tuyệt, không chịu liếc mắt nhìn hắn một cái!
*Dã nam nhân: Những người đàn ông sống buông thả.
“Hắn không phải dã nam nhân!” Ánh mắt Khê Ấu Cầm sáng quắc nhìn chằm chằm Khâu Thịnh trả lời.
“Là ai?” Ninh Vũ Điệp bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vốn dĩ chuyện này không hề liên quan đến Ninh Vũ6Điệp, đây là chuyện của Khê gia và Hư Linh Tông. Nhưng Ninh Vũ Điệp đứng ra hỏi như vậy, có vẻ hơi kỳ quái.
Nhưng Đại Mộng chân nhân và các trưởng lão Vân Điện đã nhìn ra manh mối. Tám phần là La Chinh nên Ninh Vũ Điệp mới quan tâm như thế.
Nhưng một vài vị trưởng lão Hư Linh Tông lại không rõ nội tình, nên đều3dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Điện chủ Vân Điện, trong lòng cũng nghi hoặc, không biết Điện chủ Vân Điện hỏi chuyện này làm gì?
Tới lúc này, La Chinh bỗng thẳng thắn trả lời: “Là ta, Khê Ấu Cầm đã trở thành nữ nhân của ta, không thể để cho các ngươi giao cho Thôi Tà được.”
Chính miệng hắn nói ra như vậy khiến cả đại sảnh nghị5sự bỗng trở nên yên tĩnh.
La Chinh cũng không phải người không thẳng thắn, nhưng ở trước mặt Ninh Vũ Điệp thừa nhận như vậy vẫn khiến hắn hơi xấu hổ. Nhưng mà, sự việc đã tới bước này, hắn cũng không thể phủ nhận. Việc do mình làm, hậu quả phải tự mình gánh chịu!
Nghe thấy chính miệng La Chinh thừa nhận, ánh mắt Ninh Vũ Điệp bắt đầu ảm đạm, quay mặt sang một bên. Tối qua trong lúc tu luyện, suýt chút nữa nàng đã tẩu hỏa nhập ma nên sắc mặt đã hơi tái, hiện tại lại thêm việc này nên càng trở nên trắng bệch như tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu.
“Cho nên, mời các vị trở về. Chuyện cứu tông chủ các ngươi, Vân Điện ta cũng không có biện pháp chu toàn.” La Chinh nói.
Khâu Thịnh khẽ cắn môi, hung hăng nhìn chằm chằm La Chinh. Lúc này đang ở trên địa bàn người khác, nên hắn cũng không thể cưỡng ép mang Khê Ấu Cầm đi được. Đừng nói nơi này đang có Điện chủ Vân Điện, thực lực của La Chinh này cũng sâu không lường được. Bọn họ mà ra tay ở đây thì quả thực là muốn chết.
Huống hồ dưới loại tình huống này, cho dù có mang Khê Ấu Cầm đi thì cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa.
Đoàn người Hư Linh Tông cũng không ở lại quá lâu, nhanh chóng rời đi ngay.
Đợi bọn họ đi rồi, nhất thời bầu không khí trong đại sảnh nghị sự cũng rơi vào trầm mặc.
Khê Ấu Cầm cúi đầu, chậm rãi tựa vào người La Chinh. Có lẽ nàng đã xem La Chinh là trụ cột duy nhất của mình.
Còn La Chinh lại nhìn Ninh Vũ Điệp, săn sóc hỏi: “Điện chủ, thân thể ngươi không thoải mái sao?”
“Không có gì.” Ninh Vũ Điệp lạnh lùng trả lời, mắt nàng trực tiếp lướt qua La Chinh mà hỏi các vị trưởng lão trong Vân Điện: “Các vị trưởng lão hôm nay còn có việc gì muốn tấu không?”
Các vị trưởng lão lén liếc mắt đánh giá sắc mặt Ninh Vũ Điệp một cái, trong lòng ai nấy đều biết rõ, lúc này ai mở miệng nói chắc chắn là tự tìm xui xẻo, vậy nên dứt khoát không lên tiếng.
Thật ra hôm nay Vân Điện đã lấy được tin tức về chiến sự của Thiên Tà Tông, vốn muốn từ từ thảo luận một chút về đối sách, mấy thứ cần phải đặt ra gì đó cũng thật sự rất nhiều. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Ninh Vũ Điệp thế này thì quả thật không phải là lúc để thảo luận.
“Nếu không còn việc gì thì chọn ngày khác lại họp bàn.” Vừa nói xong, Ninh Vũ Điệp rời khỏi đại sảnh nghị sự, cũng không quay đầu lại, tựa như quên đi sự tồn tại của La Chinh và Khê Ấu Cầm.
Mấy vị trưởng lão phối hợp, liếc nhìn nhau một cái, sau đó lập tức rời khỏi sảnh nghị sự.
Trái lại, Khê Ấu Cầm nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, nên cẩn thận hỏi La Chinh: “La Chinh, sắc mặt Điện chủ Vân Điện các ngươi không được tốt lắm, nàng làm sao vậy?”
Vẻ mặt La Chinh rất đặc sắc, làm sao hắn có thể giải thích với Khê Ấu Cầm cho được? Sau khi hít thật sâu một hơi, hắn thản nhiên nhìn chằm chú Khê Ấu Cầm trước mặt, sau đó đưa tay, vuốt một bên tóc đen trên giáp trụ của nàng, cười nói: “Không sao!”
Khê Ấu Cầm lập tức giống như một con mèo nhỏ, dịu dàng rúc vào hắn, tùy ý để La Chinh vuốt tóc mình. Tuy La Chinh nói không sao, nhưng nàng vẫn cảm thấy gì đó không thích hợp.
Lần này La Chinh trở về Vân Điện nhưng cũng không hề buông lỏng, nắm chặt cơ hội tu luyện.
Đối với La Chinh, thời gian càng ngày càng gấp gáp. Không nói đến La Yên, mà chung quy giữa La Chinh và Thôi Tà cũng phải có một trận chiến. Tình thế Thiên Tà Tông đã phát triển đến bước này, bước tiếp theo rất có khả năng sẽ khai đao với Vân Điện hoặc Thiên Hạ Thương Minh.
Đối với Thiên Tà Tông mà nói, cả Trung Vực này cũng chỉ có Vân Điện và Thiên Hạ Thương Minh là có thể ngăn cản được bước tiến của bọn chúng. Sau khi tiêu diệt hai đại tông môn này, mấy tông môn như Huyền Âm Quán, Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông căn bản không đủ đáng sợ!
Nhưng không chỉ một mình La Chinh cảm thấy gấp gáp. Có vết xe đổ là Hư Linh Tông, các võ giả Vân Điện từ trên xuống dưới đều bị một bầu không khí gấp gáp bao quanh. Trong khoảng thời gian này, đại đa số các đệ tử đều bế quan tu luyện, bắt đầu đánh sâu vào bình cảnh của mình, rất ít nhận nhiệm vụ mà Vân Điện phái đi.
Ít nhất thì khi Thiên Tà Tông phát động chiến tranh với Vân Điện, bọn họ còn có thể tự bảo vệ được mình.
Ngoài bầu không khí căng thẳng ra, trong Vân Điện còn có một bầu không khí quỷ dị khác. Đương nhiên, loại không khí quỷ dị này chỉ có các trưởng lão cảm nhận được.
Tính tình Ninh Vũ Điệp bỗng trở nên vô cùng kỳ quái. Chỉ cần nơi nào có La Chinh thì Ninh Vũ Điệp sẽ không nói lời nào, hoặc là quay đầu bước đi, làm như không thấy La Chinh. Lúc này, quan hệ giữa hai người như bị đóng băng.
Sau lưng, rất nhiều trưởng lão đều bàn tán việc này.
“La Chinh cống hiến cho Vân Điện ta lớn như vậy, sau khi hắn bước vào Hư Kiếp Cảnh, thực lực sâu không lường được. Nếu Vân Điện đối đầu với Thiên Tà Tông thì đây chính là một thanh vũ khí sắc bén, sao hai người này cứ chiến tranh lạnh vậy?”
“Ừ, Điện chủ còn ít tuổi nên vẫn làm việc theo cảm tính! Lẽ ra lần này La Chinh trở lại, nên phong hắn lên vị trí trưởng lão! Với cống hiến của hắn thì đã thừa đủ rồi!”
“Người trẻ tuổi luôn không thể tránh khỏi một chữ ‘tình’. Ta thấy tình cảm của Điện chủ đã sâu đậm rồi, chỉ sợ cũng rất khổ sở. Thực ra nam nhân tam thê tứ thiếp* là chuyện hết sức bình thường. Cho dù nàng thân là Điện chủ thì cũng không thể cư xử như vậy!”
*Tam thê tứ thiếp: ý chỉ một nam nhân có nhiều vợ là chuyện bình thường. Đây là tư tưởng thường thấy ở thời phong kiến.
“Đúng vậy, đúng vậy...”
Đúng lúc mấy vị trưởng lão lén lút đứng trong góc bàn tán việc này, Ninh Vũ Điệp cứ như âm hồn, nhẹ nhàng đi ra từ ngã rẽ. Sắc mặt nàng trắng bệch như xác chết, ánh mắt rét lạnh dừng lại trên người vài vị trưởng lão Vân Điện, hỏi: “Cái gì đúng vậy?”
Các vị trưởng lão Vân Điện bỗng hoảng sợ: “Điện chủ, không... không có gì đúng...”
Ninh Vũ Điệp chớp mắt một cái. Đã mấy ngày qua, rõ ràng nàng đã gầy đi rất nhiều, lập tức lướt qua như âm hồn.
Đợi sau khi Điện chủ đã đi xa, mấy vị trưởng lão mới vỗ vỗ lên ngực mình, thở dài một hơi: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không được. Chúng ta đi tìm Đại Mộng, để hắn nói chuyện với Điện chủ!”
So sánh ra, cuộc sống của Khê Ấu Cầm dễ chịu hơn nhiều.
Tuy cứ nghĩ đến chuyện ở thành Hư Thiên thì nàng lại khổ sở không thể kiềm chế được. Nhưng cuối cùng, Khê Ấu Cầm đã tìm thấy nơi chốn của riêng mình. Cho dù trong lòng nàng cũng rõ, chưa chắc La Chinh đã thích mình!
Cũng bởi vì như thế, nên biểu hiện của Khê Ấu Cầm trước sau cứ như hai người. Hiện tại, nàng dường như không hề có tư tưởng gì, thậm chí còn đi đến chợ Vân Điện, tỉ mỉ chọn mua một vài nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, mượn phòng bếp của Vân Điện để thể hiện trù nghệ khéo léo của mình.
Tuy Khê Ấu Cầm luôn cao ngạo, nhưng dù sao cũng xuất thân từ đại thế gia, từ nhỏ nàng không chỉ luyện võ, mà đánh đàn, cắm hoa, pha trà, vẽ tranh, nấu nướng này nọ cũng cực kỳ tinh thông.
Lúc trước ở Khê gia, nàng là tiểu thư nên mọi chuyện đều có hạ nhân hầu hạ, làm gì đến lượt nàng tự mình ra tay? Nhưng bây giờ lại có đất dụng võ. Mỗi ngày nàng đều nấu các món ăn tinh xảo, đa dạng, ở bên ngoài chờ La Chinh tu luyện.
Nhưng La Chinh không chỉ tu luyện ngày một ngày hai, hắn bế quan năm sáu ngày liên tiếp, không hề ra ngoài. Qua một thời gian, rõ ràng đồ ăn cũng bị nàng ta ăn mất một chút, còn những món khác đã bị đổ bỏ. Cho dù mấy ngày liên tiếp không nhìn thấy La Chinh, nàng cũng không oán giận, vẫn nấu thức ăn đa dạng rồi ngồi ở cửa mật thất tu luyện chờ La Chinh.
Những mật thất tu luyện còn có không ít đệ tử Vân Điện mượn dùng, mọi người tới đều có thể nhìn thấy.
Như vậy, ngoài các trưởng lão ra thì các võ giả tầng dưới của Vân Điện ít nhiều gì cũng biết.
Người mà cô nàng này mỗi ngày ngồi chờ chính là La Chinh.
Bình luận facebook