Giữa không trung lúc này, Liễu Tồn Thế cứ như một vị Thiên Tôn, ánh sáng vàng chói vây quanh thân, khí thế hừng hực giống như một ngọn núi lớn áp xuống phía dưới, uy thế cực kì kinh người.
Một số đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong thực lực yếu kém bị luồng uy áp này bức bách đến mức chân mềm nhũn, ngồi bệt hẳn xuống đất.
Ánh sáng vàng kim trên toàn thân Liễu Tồn Thế cuối cùng biến thành một chiếc vòng tròn thật lớn, sau đó đánh ập xuống, bao phủ toàn bộ lôi đài ở bên trong.
Liễu Tồn Thế giẫm lên mép chiếc vòng, duỗi hai tay làm vài động tác, đồng thời lẩm bẩm.
“Diệt Thế Hoàn! Phá...!”
Có thể bước vào Tiên Thiên Cảnh thì đã thoát ra khỏi mức tuổi thọ cơ bản của nhân loại, bất kỳ người nào, nếu thông minh một chút thì tự nhiên cũng có một vài đòn sát thủ.
Mà Diệt Thế Hoàn chính là đòn sát thủ của Liễu Tồn Thế.
Diệt Thế Hoàn này cực kỳ tốn chân nguyên. Cho dù chân nguyên trong cơ thể Liễu Tồn Thế vốn còn thừa lại hơn năm phần, nhưng trong nháy mắt sử dụng Diệt Thế Hoàn đã liền hết sạch. Giờ phút này, khi đứng cạnh Diệt Thế Hoàn, sắc mặt hắn đã trắng bệch, ngay cả đứng cũng không vững.
Trong thâm tâm, hắn cũng không muốn dùng đòn sát thủ ở nơi này. Hắn muốn giữ lại Diệt Thế Hoàn để sử dụng trong những trận thi đấu lớn trong tông môn hơn. Nếu bây giờ hắn lộ ra đòn sát thủ của mình quá sớm, thì sau này khi giao đấu với những người khác, họ tự nhiên sẽ có đề phòng.
Nhưng hiện tại, hắn cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Ngoại trừ sử dụng Diệt Thế Hoàn, hắn không nghĩ ra chiêu thức nào có thể thay đổi được cục diện hiện tại.
Nhưng điều khiến Liễu Tồn Thế không cam lòng hơn là, hắn lại bị một tên Luyện Tủy Cảnh bức phải ra đòn sát thủ.
Luyện Tủy Cảnh...
Trong suy nghĩ của Liễu Tồn Thế thì, chỉ cần duỗi tay ra là có thể tùy ý bóp chết như một con kiến, thế mà giờ hắn lại bị bức bách tới mức này...
Trong lòng Liễu Tồn Thế nhất thời không thể chấp nhận được kết quả này.
“Ngươi đã muốn chết, ta sẽ giúp ngươi!”
Liễu Tồn Thế vốn cũng không có sát tâm, vậy mà giờ phút này lại hận không thể khiến La Chinh mau mau chết đi.
Đương nhiên, hắn vẫn khá tin tưởng Diệt Thế Hoàn, cho dù là cao thủ Tiên Thiên bị bao vây trong Diệt Thế Hoàn thì không chết cũng phải trọng thương. Liễu Tồn Thế không tin La Chinh có thể vượt qua kiếp nạn này!
Toàn bộ Diệt Thế Hoàn bắt đầu tỏa ra sắc thái mỹ lệ, từng đường năng lượng do chân nguyên tạo thành bắt đầu tụ tập trên lôi đài.
Một chiêu này được gọi bằng hai chữ “Diệt Thế” đương nhiên là vì nó thực sự có uy lực hủy thiên diệt địa. Chẳng qua Liễu Tồn Thế cũng mới chỉ là Tiên Thiên Nhất Trọng, chỉ có thể phóng ra Diệt Thế Hoàn với một phạm vi tương đối nhỏ, sau đó tiêu diệt hết sinh vật sống trong vòng tròn đó.
Nếu như thực lực Liễu Tồn Thế tiến thêm một tầng nữa, đột phá tầng Tiên Thiên, đạt tới cảnh giới cao hơn thì một cái Diệt Thế Hoàn này, chỉ sợ có thể hủy diệt tất cả mọi người trong một phong.
Sau khi năng lượng trong Diệt Thế Hoàn đã tụ lại đến cực hạn, một luồng chớp vàng kim mỹ lệ bỗng lóe ra, xông thẳng lên trời, rồi phát ra tiếng nổ mạnh.
Diệt Thế Hoàn này cực kỳ kỳ lạ, nó có thể tập trung hết tất cả uy lực vào bên trong, nhưng bên ngoài dù có gần với Diệt Thế Hoàn đến đâu cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Chính vì vậy, càng tập trung năng lượng thì uy lực trong Diệt Thế Hoàn càng cường đại hơn.
Đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong chứng kiến uy lực trong Diệt Thế Hoàn xong, sắc mặt cả đám đều trắng bệch.
Bên trong Diệt Thế Hoàn quả thực chính là địa ngục Tu La, với loại công kích này, chỉ sợ thân thể La Chinh sẽ trực tiếp bị năng lượng nghiền nát thành bụi phấn.
Đại đa số mọi người đều hiểu, có lẽ lúc này La Chinh không thể chịu đựng qua được.
Bởi vì luồng ánh sáng vàng kim kia liên tục lóe lên, nên mọi người cũng không nhìn được tình huống bên trong thế nào. Giờ phút này ngoại trừ cầu nguyện cho La Chinh có thể chịu đựng qua nổi thì cũng không biết làm gì hơn.
Chỉ mấy giây sau, uy thế của Diệt Thế Hoàn dần dần tiêu tán, màu vàng chói lọi trên lôi đài cũng chầm chậm rút đi.
Thứ đầu tiên lộ ra trước mắt mọi người là mép lôi đài.
Toàn bộ lôi đài thế mà bị năng lượng của Diệt Thế Hoàn ăn mòn mất mấy tầng, thép tinh luyện chế tạo lôi đài đã trở nên gồ ghề, không còn ra hình dạng.
Về phần La Chinh, giờ đây đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Chỉ sợ, hắn đã bị nghiền nát tới mức tan thành mây khói...
Thế này cũng quá thảm rồi!
Nhưng mà, sau khi ánh sáng vàng hoàn toàn tiêu tán hết khỏi lôi đài, một bóng người bỗng nhiên vọt ra.
Người nọ không mảnh vải che thân, trên người chồng chất vết thương nhưng thân hình lại mau lẹ khác thường, phóng thẳng một mạch tới mép lôi đài, đánh một quyền vào Liễu Tồn Thế - ngọn đèn đã cạn dầu.
Chân nguyên của Liễu Tồn Thế đã tiêu hao sạch sẽ, lúc này ngay cả đứng thẳng còn không nổi, đối mặt với một quyền này, hắn căn bản không thể tránh nên trực tiếp bị đánh bay ra khỏi lôi đài, rồi trực tiếp ngất đi trên mặt đất.
Người không mảnh vải che thân kia đúng là La Chinh.
Nhờ vào thân thể linh khí, hắn đã kiên cường chống đỡ hết toàn bộ công kích của Diệt Thế Hoàn.
Một đòn này của Liễu Tồn Thế khiến La Chinh nghĩ đến mà sợ. Cho dù hắn biết rõ cao thủ Tiên Thiên đáng sợ, nhưng lúc ở Long Bảo, hắn chỉ dựa vào sức lực của mình để đánh chết Hắc Bạch Song Sát cũng không đến nỗi chật vật như thế.
Suy nghĩ kỹ một chút thì tất cả đều là nhờ vào ưu thế của phi đao nát nên mới ra tay bất ngờ đánh chết được Hắc Bạch Song Sát. Hơn nữa, khi đó Hắc Bạch Song Sát còn chưa kịp phát huy ra thực lực chân chính, đến vũ khí trong tay còn chưa kịp sử dụng thì đã đầu một nơi thân một nẻo.
Nếu không nhờ vậy, La Chinh chưa chắc đã thắng nổi Hắc Bạch Song Sát.
Người đứng đầu đệ tử ngoại môn Thốc Thứu Phong - Liễu Tồn Thế, bại trận!
Đến đây mới được tính là kết thúc.
Tiểu Vũ Phong nhờ vào La Chinh mà mạnh mẽ xoay chuyển khỏi thế bại trận.
Giờ này khắc này, rất nhiều đệ tử ngoại môn còn không biết chuyện gì đã xảy ra, bọn hắn chỉ đắm chìm trong sự thật là “La Chinh vẫn còn sống”.
“La Chinh thắng rồi, Tiểu Vũ Phong chúng ta thắng rồi!”
Người hô lên câu này đầu tiên là Mạc Xán. Sau tiếng hô đầu tiên, vô số tiếng hô khác cũng theo đó vang lên. Cuối cùng toàn bộ đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong đều bắt đầu ào ào hô lên.
“La Chinh! La Chinh!”
“La Chinh! La Chinh!”
Bọn họ khàn giọng gào thét, như thể không rống nát cổ họng thì thề không thôi.
La Chinh đứng ở trên lôi đài lồi lõm, thấy những đệ tử ngoại môn kia đang điên cuồng hét tên mình, bỗng có cảm giác hơi xấu hổ. Quần áo trên người đã bị năng lượng của Diệt Thế Hoàn nghiền nát thành bột, nên giờ hắn đang không mảnh vải che thân. Tuy nói toàn bộ đệ tử trên Tiểu Vũ Phong đều là nam, nhưng trần như nhộng đối mặt với mọi người chung quy vẫn là thiếu lễ độ.
Chu Hiển là người đầu tiên phát hiện ra sự xấu hổ của La Chinh, liền vội vàng cởi chiếc áo ngoài trên người xuống ném lên lôi đài cho La Chinh.
La Chinh dùng chiếc áo khoác ngoài màu trắng bao lấy thân thể, sau đó mới nhảy xuống khỏi lôi đài rồi cùng Mạc Xán và Chu Hiển đi tới trước mặt Chương Vô Huyền.
Chương Vô Huyền tuy bị thương nhưng không hề rời đi mà tựa vào góc tường quan sát La Chinh chiến đấu.
“Vô Huyền huynh, giờ đã không còn gì đáng ngại rồi chứ?” La Chinh hỏi.
Chương Vô Huyền nâng khuôn mặt mập mạp lên, hai con mắt nhỏ lúc này đã sáng loè loè.
Hắn kết giao với La Chinh không lâu, cũng biết rõ thực lực không giới hạn của La Chinh trong tương lai, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao hắn chủ động qua lại thân thiết với La Chinh. “Khứu giác” Chương gia của bọn hắn ở phương diện này cực kỳ nhạy bén.
Thế nhưng, Chương Vô Huyền cũng không ngờ tới La Chinh lại có thể tiến bộ nhanh chóng và bá đạo như vậy!
Lúc này chỉ mới là Luyện Tủy Cảnh mà đã trực tiếp đánh bại Liễu Tồn Thế!
Hơn nữa, còn là dưới tình huống ăn phải đòn sát thủ của Liễu Tồn Thế!!!
Nếu như Chương Vô Huyền đoán không sai, La Chinh cũng có đòn sát thủ chưa sử dụng. Chính vì vậy, trong cảm nhận của Chương Vô Huyền, hình tượng của La Chinh càng trở nên sâu không lường được.
“Đáng ngại? Ha ha, cho dù ta bị trọng thương, nhưng được chứng kiến biểu hiện lần này của La Chinh huynh cũng đáng!” Chương Vô Huyền hào sảng cười nói. Thế nhưng vừa mới cười liền động đến hai cái xương sườn gãy, khiến hắn đau đến mức nói không ra lời.
Lúc này, các đệ tử ngoại môn ở xung quanh lôi đài cũng sôi nổi tụ lại đây, trên mặt ai nấy cũng đều vui mừng. Kì thực, trong suy nghĩ của họ, chuyện thắng Thốc Thứu Phong rồi được ban thưởng gấp đôi đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng hơn là Tiểu Vũ Phong xuất hiện một La Chinh!
Trên lầu các cách đó không xa.
Sắc mặt Mộc Thanh Dương lúc này đã xanh mét, nàng ta nghiến chặt răng, oán hận mà nói: “Được rồi. Không cần bịt mắt nữa đâu, tiểu tử kia mặc đồ vào rồi.”
Tô Linh Vận chậm rãi hạ tay đang che mặt xuống, cười giảo hoạt nói: “Mộc tỷ tỷ, lần này phải xin lỗi rồi!”
“Xin lỗi có ích lợi gì? Thốc Thứu Phong chúng ta đã thua! Thua một tháng đan dược hay tiền tiêu là chuyện nhỏ, nhưng Liễu Tồn Thế chính là đệ tử ngoại môn được coi trọng nhất Thốc Thứu Phong, giờ lại thua một tiểu bối Luyện Tủy Cảnh, chắc chắn sẽ bị đả kích rất lớn, dẫn tới tâm tính bị ảnh hưởng.” Mộc Thanh Dương buồn bực nói.
Thật ra chuyện này, Mộc Thanh Dương có thể không để tâm, nhưng Liễu Tồn Thế lại chính là đệ tử mà nàng trọng điểm bồi dưỡng. Bây giờ bị La Chinh hung hăng đánh bại, chỉ sợ lòng tu luyện võ đạo của hắn đã bị hao tổn hơn phân nửa, về sau tốc độ tiến cảnh tất nhiên sẽ chậm lại rất nhiều, đây mới là điểm chết người.
Tô Linh Vận lại nghiêm mặt nói: “Bước đi trên con đường võ đạo, đã xác định sẽ gặp phải cường địch. Nếu như lòng truy cầu đỉnh cao của võ đạo dễ dàng bị đả kích như vậy thì cho thấy tâm tính của người này quá kiêu ngạo. Cường giả chân chính là phải biết đứng lên từ sau đả kích, không phải sao?”
Lời này của Tô Linh Vận, Mộc Thanh Dương từ chối cho ý kiến.
Nàng đúng là phải thừa nhận lời của Tô Linh Vận có lý. Tu luyện võ đạo quan trọng chính là tu tâm tính, nếu cứ thuận buồm xuôi gió thì một khi gặp thất bại sẽ bị đả kích rất lớn, chỉ sợ lúc đó có muốn đứng lên cũng khó. Ngược lại, chỉ có những người vẫn dốc sức hăm hở tiến lên sau khi thất bại thì mới có tư cách làm kẻ cười đến cuối cùng. Nhưng...
Lúc này mà Tô Linh Vận lại nói ra những lời ấy, khó tránh khỏi bị người khác nghi là khoe khoang.
Thấy nét mặt Mộc Thanh Dương vẫn xị ra, Tô Linh Vận lại cười tủm tỉm an ủi: “Thôi được rồi Mộc tỷ tỷ, sau này có cơ hội ta nhất định sẽ đền bù tổn thất cho tỷ!”
Mộc Thanh Dương bĩu môi, nhưng nghĩ đến thân phận của Tô Linh Vận, khiến cho nàng ta nợ mình một món nợ ân tình, thật ra cũng không tệ. Việc đã đến nước này cũng không có cách nào xoay chuyển nữa rồi.
Đêm nay, các đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong đều rất hưng phấn. Ai cũng say sưa nói về biểu hiện trên lôi đài của La Chinh.
Chẳng qua đương sự được nhắc tới thì lại không kích động như vậy, hắn còn đang bận để ý đến chuyện khác hơn.
Trở lại chỗ ở của mình, La Chinh lấy đống tinh hạch trong nhẫn tu di ra. Ngày mai hắn phải tìm Tô đạo sư đổi đống tinh hạch này thành điểm tích lũy, sau đó tiến vào Luyện Ngục Sơn.
Bình luận facebook