Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-983
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Chương 983: Nương nhờ thúc thúc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nếu bản thân đã phi thăng tới Thông Linh giới, vậy hắn phải hành sự theo hoàn cảnh. Bây giờ La Chinh đã sớm trải qua cái giai đoạn thường hành sự thiếu suy nghĩ của thanh niên mới lớn rồi, hắn đã hiểu được cái gì gọi là ẩn nhẫn.
Sau khi đeo xích, La Chinh bị một giáp sĩ đưa vào chờ trong một lầu gác ở cách đó không xa.
Giáp sĩ kia còn chưa rời đi, La Chinh bỗng thấy túi linh thú của mình có gì đó đẩy đẩy ra, đột nhiên nghe thấy một tiếng “kéc”.
Giáp sĩ nhìn La Chinh tò mò hỏi: “Ngươi phi thăng rồi vậy mà còn dẫn theo linh thú à? Là khế ước thú ngươi tự nuôi sao?”
Nghe thấy câu hỏi3của giáp sĩ, La Chinh thầm nghĩ không ổn.
Rồng tổ chính là thứ mà Thiên Vị tộc muốn bắt, nên chắc chắn đây không phải chuyện nhỏ. Nếu bị người khác phát hiện, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái. Nhưng nét mặt La Chinh vẫn cười nói bình tĩnh như trước: “Đúng vậy, là khế ước thú bắt được ở Hạ Giới.”
Giáp sĩ khẽ gật đầu, sau đó mới quay đầu rời đi. Trong mắt đám võ giả Thượng Giới thì Hạ Giới nào có được cái gì tốt? Thế nên gã cũng lười kiểm tra.
Đợi sau khi giáp sĩ kia đi ra khỏi cửa, La Chinh mới thầm than một tiếng: Nguy hiểm thật. Sau đó hắn vỗ nhẹ túi linh thú: “Nhóc con, không được làm ồn.0Nếu như bị người khác bắt đi, ta cũng không có cách cứu ngươi về đâu.”
Thời gian dần trôi, rồng tổ cũng dần trưởng thành, linh trí của nó đã ngang với đứa trẻ tám chín tuổi, nên rõ ràng nó nghe hiểu lời nói của La Chinh.
Trước khi phi thăng, Khê Ấu Cầm đã làm rất nhiều đồ ăn để vào trong không gian của túi linh thú cho nó, có lẽ nó này đã ăn gần hết mất rồi.
Thực ra, với thể chất thần khí của loại sinh vật rồng tổ thì nó hoàn toàn không cần ăn cơm, chỉ cần hít nguyên khí trời đất cũng có thể trưởng thành. Nhưng bởi vì Khê Ấu Cầm lại nuôi nó thành một con vật tham ăn, nên tự5nhiên nó lại kén chọn. Lần này, rất có thể là đã không kiềm chế được.
Lời uy hiếp của La Chinh rất có hiệu quả, dù sao thì nó cũng tạo dấu ấn với La Chinh, nên nó sợ khi phải cách xa “mẫu thân” của mình. Sau đó, nó cuộn mình trong túi linh thú, không hề nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh nào nữa.
Lần này chờ đợi mất gần nửa tháng…
Bảy ngày trước, không hề có bất kỳ người mới phi thăng nào đi vào lầu gác này. Tới ngày thứ mười, võ giả đầu tiên bước vào là một cô gái mặc quần áo màu trắng. Hai tay cô gái cũng đeo xiềng xích, khi nhìn La Chinh thì trong mắt vẫn kinh ngạc như4trước.
Dường như nàng đã hiểu rõ quy tắc trên Thượng Giới từ những con đường nào đó, nàng cũng biết việc rời khỏi giếng phi thăng, thích ứng với nguyên khí trời đất cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng phải mất tới mười ngày mới dám rời khỏi giếng phi thăng, căn bản không thể đánh đồng với La Chinh - người chỉ cần thời gian một nén nhang đã hoàn toàn thích ứng…
Cô gái mặc quần áo màu trắng ngồi bên cạnh La Chinh, hỏi thẳng vào vấn đề: “Làm sao ngươi làm được vậy?”
La Chinh cười: “Làm được cái gì?”
“Trong thời gian ngắn như thế mà đã thích ứng được với nguyên khí trời đất thì chỉ có một cách9giải thích.” Trong lòng cô gái mặc quần áo trắng còn có một suy luận khác: “Ngươi… không phải là người phi thăng từ Hạ Giới, mà là võ giả từ Thượng Giới xuống Hạ Giới, sau đó thông qua con đường phi thăng để trở lại Thượng Giới. Ta đoán đúng không?”
Nghe thấy suy luận của cô gái mặc quần áo trắng này, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hắn lập tức lắc đầu: “Ta không đến từ Thượng Giới.”
Cô gái mặc quần áo trắng bĩu môi. Biết La Chinh sẽ không nói thật, nhưng nàng vẫn cười rất thản nhiên: “Nếu ngươi thật sự là võ giả phi thăng, sau này nhất định sẽ được trọng dụng!’
Ánh mắt La Chinh vẫn trầm tĩnh như trước, nhìn về những cái giếng phi thăng ở phía xa xa.
Cô gái mặc quần áo màu trắng thấy La Chinh không nói gì thì lại tiếp tục nói: “Thật ra, một vị thúc thúc của ta chính là thành chủ của thành Điểm Thương ở trung tâm thánh địa Linh Vũ. Đợi sau khi đi lao dịch xong, ta có thể đến nương nhờ vị thúc thúc kia. Nếu ngươi không có chỗ để đi, có thể đi cùng ta.”
Thấy cô gái mặc quần áo trắng nói vậy, La Chinh cũng chỉ liếc nhìn nàng ta một cái. Trước đây, khi ở trong giếng phi thăng, cô gái này thậm chí còn không rõ nơi này có thuộc phạm vi thống trị của Nhân tộc hay không, xem ra là giả vờ không biết. Về thành chủ thành Điểm Thương, La Chinh cũng không biết thực lực của hắn mạnh tới mức nào.
Nhưng ở giai đoạn này, La Chinh cũng không định để lộ ra đường đi của mình, hắn vẫn thiên về việc trở thành một võ giả độc lập. Về phần gia nhập cái gọi là thánh địa Linh Vũ, hắn cũng không có nhiều hứng thú. Vậy nên, hay là đi theo cô nàng này tới chỗ thành Điểm Thương gì đó?
Hắn dự định, sau khi đi phục dịch xong thì sẽ sớm rời khỏi thánh địa Linh Vũ…
Nhưng La Chinh thật không ngờ, hắn đã nghĩ sự việc quá đơn giản.
Thông Linh giới là một Đại Giới tương đối xa xôi trong Nhân tộc, tổng cộng có ba thế lực thống trị. Đó là thánh địa Linh Vũ, thánh địa Triều Tịch và thánh địa Thông Linh.
Ngoài ra, trong cả Đại Giới còn phân bố vô số thánh địa và thần quốc lớn nhỏ.
Cửu phẩm, bát phẩm, thất phẩm, lục phẩm… Thánh địa và thần quốc đều có những cấp bậc này. Về phần ngũ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm và thế lực tông môn nhị phẩm thì lại càng nhiều.
Mà thánh địa Linh Vũ và thánh địa Triều Tịnh chính là thánh địa thập phẩm thuộc loại yếu hơn trong hàng ngũ đầu. Về thánh địa Thông Linh, nếu nó đã dám lấy hai chữ Thông Linh làm tên, mà thế giới này cũng được gọi là Thông Linh giới thì rõ ràng nơi này chính là trung tâm của cả Thông Linh giới!
Cho dù lúc trước phạm vi của một Đại Giới có lớn bao nhiêu, thì phạm vi mà thánh địa Linh Vũ cai quản cũng đã lớn đến mức La Chinh khó có thể tưởng tượng được!
Lấy tốc độ phi hành hiện tại của La Chinh, cần ít nhất trên dưới ba năm để rời khỏi thánh địa Linh Vũ…
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Cổ Bội Nhi của Thiên Vị tộc lại mở miệng nói đại lục thần quốc còn không bằng vườn hoa nhà nàng. Diện tích Đại Giới rất lớn, vượt xa tưởng tượng của La Chinh.
Về phần thành Điểm Thương ở trong miệng cô gái mặc quần áo màu trắng, có thể coi là một tòa thành tương đối quan trọng trong thánh địa Linh Vũ, vị thúc thúc kia của nàng và nàng đều là võ giả phi thăng từ Hạ Giới. Có thể thăng chức lên làm thành chủ thì cũng được coi như là nhân vật số một trong thánh địa Linh Vũ. Đưa lời mời như vậy, cũng là bởi nàng đã nhìn trúng thiên phú của La Chinh. Sau này, khi tới thành Điểm Thương, nàng phải tiến cử với thúc thúc của mình một phen.
Nhưng không ngờ La Chinh quá mức kiêu căng, dường như chí hướng không ở nơi này. Vậy nên đương nhiên nàng cũng sẽ không nhắc lại.
Từ sau khi cô gái mặc quần áo trắng rời khỏi giếng phi thăng, thì càng lúc càng có nhiều võ giả dần dần thích ứng được với nguyên khí trời đất. Sau khi rời khỏi giếng, cả đám người đều mang bị xích lại, tiến vào trong lầu gác.
Những đại năng Thần Hải Cảnh này là một đám tính khí cao ngạo, sao lại bằng lòng để bị xích lại, bị người khác khống chế như thế? Vậy nên khó tránh khỏi việc sẽ phát sinh xung đột với những giáp sĩ. Nhưng nhóm giáp sĩ này cũng không hề nể tình mà cảnh cáo những người kia. Dù ở Hạ Giới bọn họ có nổi tiếng cỡ nào, nhưng nếu đã chọn phi thăng thì đều phải nhẫn nhịn!
“Ở Hạ Giới, có lẽ một câu nói của các ngươi đã có thể quyết định sống chết của nghìn vạn người, ngồi ở vị trí trên vô số người. Nhưng ở Thượng Giới, ngay cả cọng hành các ngươi cũng không phải!” Một giáp sĩ trong số đó gào lên với các đại năng Thần Hải Cảnh như thế.
Trong quá trình này, có hai đại năng Thần Hải Cảnh còn đánh một trận với những giáp sĩ kia. Kết quả thì có thể đoán được, hai đại năng Thần Hải Cảnh phải trả giá lớn, đó là bị quản giáo càng nghiêm khắc hơn. Sợi xích lồng vào hai người bọn họ còn to hơn gấp đôi bình thường, hơn nữa sợi xích ấy còn có thể được xếp vào nhóm thần khí. Về phần thần văn bên trên đương nhiên cũng mạnh hơn. Ngoài ra, phía dưới sợi xích của hai người kia còn treo thêm hai quả cầu sắt màu đen thui rất lớn.
Cũng không biết đây là quả cầu sắt gì mà cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh thì khi kéo quả cầu sắt này đi cũng có phần phải cố hết sức. Có lẽ treo quả cầu sắt này vào người thì ngay cả phi hành trên không trung cũng vô cùng khó khăn.
Lại qua ba ngày nữa, tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh từ giếng phi thăng đều rời khỏi đây. Những đại năng Thần Hải Cảnh này và La Chinh đồng loạt đứng ở trong lầu gác.
Sau khi giáp sĩ kiểm kê nhân số xong thì liền ghi tên họ tất cả các võ giả vào danh sách, sau đó áp giải bọn họ đi tới một truyền tống trận.
Đại Giới thật sự rất lớn, cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh thì cũng phải sử dụng truyền tống trận để di chuyển. Nếu không, chỉ khoảng cách giữa hai thành lớn bất kỳ nào đó cũng đã hơn mười vạn dặm, đi bình thường thì thời gian cũng phải mất tới một năm rưỡi…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Chương 983: Nương nhờ thúc thúc
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Sau khi đeo xích, La Chinh bị một giáp sĩ đưa vào chờ trong một lầu gác ở cách đó không xa.
Giáp sĩ kia còn chưa rời đi, La Chinh bỗng thấy túi linh thú của mình có gì đó đẩy đẩy ra, đột nhiên nghe thấy một tiếng “kéc”.
Giáp sĩ nhìn La Chinh tò mò hỏi: “Ngươi phi thăng rồi vậy mà còn dẫn theo linh thú à? Là khế ước thú ngươi tự nuôi sao?”
Nghe thấy câu hỏi3của giáp sĩ, La Chinh thầm nghĩ không ổn.
Rồng tổ chính là thứ mà Thiên Vị tộc muốn bắt, nên chắc chắn đây không phải chuyện nhỏ. Nếu bị người khác phát hiện, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái. Nhưng nét mặt La Chinh vẫn cười nói bình tĩnh như trước: “Đúng vậy, là khế ước thú bắt được ở Hạ Giới.”
Giáp sĩ khẽ gật đầu, sau đó mới quay đầu rời đi. Trong mắt đám võ giả Thượng Giới thì Hạ Giới nào có được cái gì tốt? Thế nên gã cũng lười kiểm tra.
Đợi sau khi giáp sĩ kia đi ra khỏi cửa, La Chinh mới thầm than một tiếng: Nguy hiểm thật. Sau đó hắn vỗ nhẹ túi linh thú: “Nhóc con, không được làm ồn.0Nếu như bị người khác bắt đi, ta cũng không có cách cứu ngươi về đâu.”
Thời gian dần trôi, rồng tổ cũng dần trưởng thành, linh trí của nó đã ngang với đứa trẻ tám chín tuổi, nên rõ ràng nó nghe hiểu lời nói của La Chinh.
Trước khi phi thăng, Khê Ấu Cầm đã làm rất nhiều đồ ăn để vào trong không gian của túi linh thú cho nó, có lẽ nó này đã ăn gần hết mất rồi.
Thực ra, với thể chất thần khí của loại sinh vật rồng tổ thì nó hoàn toàn không cần ăn cơm, chỉ cần hít nguyên khí trời đất cũng có thể trưởng thành. Nhưng bởi vì Khê Ấu Cầm lại nuôi nó thành một con vật tham ăn, nên tự5nhiên nó lại kén chọn. Lần này, rất có thể là đã không kiềm chế được.
Lời uy hiếp của La Chinh rất có hiệu quả, dù sao thì nó cũng tạo dấu ấn với La Chinh, nên nó sợ khi phải cách xa “mẫu thân” của mình. Sau đó, nó cuộn mình trong túi linh thú, không hề nhúc nhích, cũng không phát ra âm thanh nào nữa.
Lần này chờ đợi mất gần nửa tháng…
Bảy ngày trước, không hề có bất kỳ người mới phi thăng nào đi vào lầu gác này. Tới ngày thứ mười, võ giả đầu tiên bước vào là một cô gái mặc quần áo màu trắng. Hai tay cô gái cũng đeo xiềng xích, khi nhìn La Chinh thì trong mắt vẫn kinh ngạc như4trước.
Dường như nàng đã hiểu rõ quy tắc trên Thượng Giới từ những con đường nào đó, nàng cũng biết việc rời khỏi giếng phi thăng, thích ứng với nguyên khí trời đất cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng phải mất tới mười ngày mới dám rời khỏi giếng phi thăng, căn bản không thể đánh đồng với La Chinh - người chỉ cần thời gian một nén nhang đã hoàn toàn thích ứng…
Cô gái mặc quần áo màu trắng ngồi bên cạnh La Chinh, hỏi thẳng vào vấn đề: “Làm sao ngươi làm được vậy?”
La Chinh cười: “Làm được cái gì?”
“Trong thời gian ngắn như thế mà đã thích ứng được với nguyên khí trời đất thì chỉ có một cách9giải thích.” Trong lòng cô gái mặc quần áo trắng còn có một suy luận khác: “Ngươi… không phải là người phi thăng từ Hạ Giới, mà là võ giả từ Thượng Giới xuống Hạ Giới, sau đó thông qua con đường phi thăng để trở lại Thượng Giới. Ta đoán đúng không?”
Nghe thấy suy luận của cô gái mặc quần áo trắng này, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hắn lập tức lắc đầu: “Ta không đến từ Thượng Giới.”
Cô gái mặc quần áo trắng bĩu môi. Biết La Chinh sẽ không nói thật, nhưng nàng vẫn cười rất thản nhiên: “Nếu ngươi thật sự là võ giả phi thăng, sau này nhất định sẽ được trọng dụng!’
Ánh mắt La Chinh vẫn trầm tĩnh như trước, nhìn về những cái giếng phi thăng ở phía xa xa.
Cô gái mặc quần áo màu trắng thấy La Chinh không nói gì thì lại tiếp tục nói: “Thật ra, một vị thúc thúc của ta chính là thành chủ của thành Điểm Thương ở trung tâm thánh địa Linh Vũ. Đợi sau khi đi lao dịch xong, ta có thể đến nương nhờ vị thúc thúc kia. Nếu ngươi không có chỗ để đi, có thể đi cùng ta.”
Thấy cô gái mặc quần áo trắng nói vậy, La Chinh cũng chỉ liếc nhìn nàng ta một cái. Trước đây, khi ở trong giếng phi thăng, cô gái này thậm chí còn không rõ nơi này có thuộc phạm vi thống trị của Nhân tộc hay không, xem ra là giả vờ không biết. Về thành chủ thành Điểm Thương, La Chinh cũng không biết thực lực của hắn mạnh tới mức nào.
Nhưng ở giai đoạn này, La Chinh cũng không định để lộ ra đường đi của mình, hắn vẫn thiên về việc trở thành một võ giả độc lập. Về phần gia nhập cái gọi là thánh địa Linh Vũ, hắn cũng không có nhiều hứng thú. Vậy nên, hay là đi theo cô nàng này tới chỗ thành Điểm Thương gì đó?
Hắn dự định, sau khi đi phục dịch xong thì sẽ sớm rời khỏi thánh địa Linh Vũ…
Nhưng La Chinh thật không ngờ, hắn đã nghĩ sự việc quá đơn giản.
Thông Linh giới là một Đại Giới tương đối xa xôi trong Nhân tộc, tổng cộng có ba thế lực thống trị. Đó là thánh địa Linh Vũ, thánh địa Triều Tịch và thánh địa Thông Linh.
Ngoài ra, trong cả Đại Giới còn phân bố vô số thánh địa và thần quốc lớn nhỏ.
Cửu phẩm, bát phẩm, thất phẩm, lục phẩm… Thánh địa và thần quốc đều có những cấp bậc này. Về phần ngũ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm và thế lực tông môn nhị phẩm thì lại càng nhiều.
Mà thánh địa Linh Vũ và thánh địa Triều Tịnh chính là thánh địa thập phẩm thuộc loại yếu hơn trong hàng ngũ đầu. Về thánh địa Thông Linh, nếu nó đã dám lấy hai chữ Thông Linh làm tên, mà thế giới này cũng được gọi là Thông Linh giới thì rõ ràng nơi này chính là trung tâm của cả Thông Linh giới!
Cho dù lúc trước phạm vi của một Đại Giới có lớn bao nhiêu, thì phạm vi mà thánh địa Linh Vũ cai quản cũng đã lớn đến mức La Chinh khó có thể tưởng tượng được!
Lấy tốc độ phi hành hiện tại của La Chinh, cần ít nhất trên dưới ba năm để rời khỏi thánh địa Linh Vũ…
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lúc trước Cổ Bội Nhi của Thiên Vị tộc lại mở miệng nói đại lục thần quốc còn không bằng vườn hoa nhà nàng. Diện tích Đại Giới rất lớn, vượt xa tưởng tượng của La Chinh.
Về phần thành Điểm Thương ở trong miệng cô gái mặc quần áo màu trắng, có thể coi là một tòa thành tương đối quan trọng trong thánh địa Linh Vũ, vị thúc thúc kia của nàng và nàng đều là võ giả phi thăng từ Hạ Giới. Có thể thăng chức lên làm thành chủ thì cũng được coi như là nhân vật số một trong thánh địa Linh Vũ. Đưa lời mời như vậy, cũng là bởi nàng đã nhìn trúng thiên phú của La Chinh. Sau này, khi tới thành Điểm Thương, nàng phải tiến cử với thúc thúc của mình một phen.
Nhưng không ngờ La Chinh quá mức kiêu căng, dường như chí hướng không ở nơi này. Vậy nên đương nhiên nàng cũng sẽ không nhắc lại.
Từ sau khi cô gái mặc quần áo trắng rời khỏi giếng phi thăng, thì càng lúc càng có nhiều võ giả dần dần thích ứng được với nguyên khí trời đất. Sau khi rời khỏi giếng, cả đám người đều mang bị xích lại, tiến vào trong lầu gác.
Những đại năng Thần Hải Cảnh này là một đám tính khí cao ngạo, sao lại bằng lòng để bị xích lại, bị người khác khống chế như thế? Vậy nên khó tránh khỏi việc sẽ phát sinh xung đột với những giáp sĩ. Nhưng nhóm giáp sĩ này cũng không hề nể tình mà cảnh cáo những người kia. Dù ở Hạ Giới bọn họ có nổi tiếng cỡ nào, nhưng nếu đã chọn phi thăng thì đều phải nhẫn nhịn!
“Ở Hạ Giới, có lẽ một câu nói của các ngươi đã có thể quyết định sống chết của nghìn vạn người, ngồi ở vị trí trên vô số người. Nhưng ở Thượng Giới, ngay cả cọng hành các ngươi cũng không phải!” Một giáp sĩ trong số đó gào lên với các đại năng Thần Hải Cảnh như thế.
Trong quá trình này, có hai đại năng Thần Hải Cảnh còn đánh một trận với những giáp sĩ kia. Kết quả thì có thể đoán được, hai đại năng Thần Hải Cảnh phải trả giá lớn, đó là bị quản giáo càng nghiêm khắc hơn. Sợi xích lồng vào hai người bọn họ còn to hơn gấp đôi bình thường, hơn nữa sợi xích ấy còn có thể được xếp vào nhóm thần khí. Về phần thần văn bên trên đương nhiên cũng mạnh hơn. Ngoài ra, phía dưới sợi xích của hai người kia còn treo thêm hai quả cầu sắt màu đen thui rất lớn.
Cũng không biết đây là quả cầu sắt gì mà cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh thì khi kéo quả cầu sắt này đi cũng có phần phải cố hết sức. Có lẽ treo quả cầu sắt này vào người thì ngay cả phi hành trên không trung cũng vô cùng khó khăn.
Lại qua ba ngày nữa, tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh từ giếng phi thăng đều rời khỏi đây. Những đại năng Thần Hải Cảnh này và La Chinh đồng loạt đứng ở trong lầu gác.
Sau khi giáp sĩ kiểm kê nhân số xong thì liền ghi tên họ tất cả các võ giả vào danh sách, sau đó áp giải bọn họ đi tới một truyền tống trận.
Đại Giới thật sự rất lớn, cho dù là đại năng Thần Hải Cảnh thì cũng phải sử dụng truyền tống trận để di chuyển. Nếu không, chỉ khoảng cách giữa hai thành lớn bất kỳ nào đó cũng đã hơn mười vạn dặm, đi bình thường thì thời gian cũng phải mất tới một năm rưỡi…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook