Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bach-luyen-thanh-than-940
Chương 940: Khuyên nhủ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ông lão cười ha hả: “Hôm nay, tân nương trên đại điển này không phải là ngươi. Nhưng ta dám bảo đảm sau này ngươi là người ở bên cạnh La Chinh lâu nhất.”
“Sao lại nói vậy?” Khê Ấu Cầm chớp mắt hỏi.
Ông lão khẽ lắc đầu, liếc mắt nhìn Ninh Vũ Điệp nói: “Mặc dù thiên phú của tân nương tử cũng tạm, ở Hạ Giới có lẽ thuộc hàng đứng đầu, nhưng đặt ở Thượng Giới lại không đáng nhắc tới.”
Thiên phú của Ninh Vũ Điệp có lẽ tương đương Hỏa Doãn Nhi, cũng có thể không chênh lệch bao nhiêu so với Lưu Vũ, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể xếp ở hàng thứ hai trên bia thiên phú thôi. Trình độ này chỉ vừa đủ để Thiên Vị3tộc thừa nhận chứ còn lâu mới lọt vào mắt ông lão.
“Cái đó liên quan gì đến ta?” Khê Ấu Cầm ngẩn ra. Ông lão này nói lòng và lòng vòng, nàng cũng chẳng rõ ông ta có ý gì nữa.
Ông lão lại cười khà khà: “Liên quan nhiều là đằng khác. Ngươi thử nghĩ xem, La Chinh là người nào? Người như thế sao có thể chỉ ở lại một Trung Vực nhỏ bé này đây?”
Khê Ấu Cầm trợn mắt lườm ông lão: “Cái gì mà chỉ ở lại một Trung Vực nhỏ bé? Trung Vực này đất rộng của nhiều, La Chinh còn cần đi đâu nữa?”
Trong mắt Khê Ấu Cầm, Trung Vực là cả thế giới. Có lẽ nàng mơ hồ biết được dường như cách Trung Vực không xa1còn có một đại lục thần quốc, có lẽ nàng cũng biết thế giới này thực ra được chia thành rất nhiều tầng bậc... Nhưng những thứ đó liên quan gì đến nàng chứ?
Theo nàng thì Trung Vực không có gì là không tốt. Với thực lực hiện tại của La Chinh, đã chẳng còn bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp được hắn ở Trung Vực này nữa. Hắn có thể sống an nhàn trong chốn này, điều đó hạnh phúc biết nhường nào. Không thể nói rằng tầm nhìn của Khê Ấu Cầm hạn hẹp, chỉ là nàng không có hứng thú với những thứ khác mà thôi.
Sau khi thức tỉnh Âm Thể Tử Cực nhất phẩm, Khê Ấu Cầm cũng mơ hồ biết rằng thể chất của nàng rất3đặc biệt, nhưng đến giờ nàng vẫn chưa từng nghĩ tới việc tu luyện. Hoặc có thể nói rằng nàng không quá mức hứng thú với việc khiến mình trở nên ngày càng mạnh hơn.
Nghe thấy câu trả lời của Khê Ấu Cầm, ông lão không khỏi liếc mắt xem thường. Trung Vực này mà cũng được xưng là nơi đất rộng của nhiều á? Với ông lão, chỉ cần ông ta đi vài bước là đã đi hết toàn bộ Trung Vực rồi. Diện tích của nó còn chẳng bằng một cái sân nhà ông ta, chẳng bằng thế giới trong cơ thể ông ta...
Còn tài nguyên thì càng là ít đến thảm thương. Nhìn đám quỷ nghèo này xem, thấy một món thần khí của ông lão thôi mà hai mắt3đã xanh lè, thèm thuồng như quỷ chết đói cả trăm năm, quá không có tiền đồ! Thần khí cũng coi là thứ tốt đối với võ giả Hư Kiếp Cảnh ở Thượng Giới, nhưng trong mắt đám nhóc Hư Kiếp Cảnh ở Thượng Giới kia thì nó cũng chẳng hiếm lạ đến mức này.
Thế nên ông lão không đành lòng khái quát Trung Vực bằng bốn chữ “thâm sơn cùng cốc”. Bởi vì nơi này còn không có tư cách được gọi là thâm sơn cùng cốc!
Ông lão biết tính cách Khê Ấu Cầm kỳ lạ nên đương nhiên không nói ra câu này, chỉ cười tiếp tục nói: “Trung Vực đất rộng của nhiều, nhưng đó chỉ là trong mắt ngươi thôi. Với thiên phú của La Chinh và việc ta9cho hắn dùng viên Thiên Dụ Đan kia thì tu vi của La Chinh sẽ tăng lên với tốc độ cực nhanh. Sau này La Chinh đột phá Thần Hải Cảnh, cũng sẽ bị Đại Thế Giới này bài xích, phải phi thăng lên Thượng Giới...” Thực ra phi thăng Thượng Giới còn có một vấn đề là khôi phục lại con đường phi thăng, nhưng ông lão biết Khê Ấu Cầm không có hứng với cái đó, thậm chí có lẽ hoàn toàn không biết vấn đề của con đường phi thăng, thế nên ông dứt khoát giấu nhẹm không nói ra.
Không ngờ Khê Ấu Cầm lại tỏ ra tức giận, còn trách móc nói: “Ông lão này chẳng làm được gì tốt cả!”
Ông lão bỗng chốc nghẹn lời. Ông ta tặng một viên Thiên Dụ Đan cho La Chinh mà còn không được coi là làm điều tốt? Lại còn bị nói là người xấu nữa sao? Thế nên ông lão dùng ánh mắt vô cùng buồn cười trừng Khê Ấu Cầm. Cuối cùng ông lão đành phải lên tiếng: “Cho dù ta không cho hắn đan dược thì hắn vẫn sẽ phi thăng.”
“Sau đó thì sao?” Khê Ấu Cầm hỏi tiếp.
Ông lão bèn nói tiếp: “Vấn đề là chỗ đó. Với Âm Thể Tử Cực nhất phẩm của ngươi thì tốc độ tu luyện sẽ không chậm hơn hắn. Sau này hắn ngao du trên Thượng Giới, chắc chắn vị tân nương tử kia sẽ tạm thời không phi thăng ngay được, trừ khi La Chinh đạt được thành tựu rồi quay lại đón nàng. Nếu không, với thực lực của nàng thì ít nhất cũng cần một hai trăm năm mới phi thăng được.”
“Sau đó thì sao?” Khê Ấu Cầm lại hỏi.
Ông lão liếc mắt khinh khỉnh: “Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Ngươi cũng có thể phi thăng sớm. Dựa vào thể chất của ngươi thì hoàn toàn có thể đuổi theo bước chân La Chinh, trợ giúp rất lớn cho hắn, như thế chẳng phải là có thể ở bên cạnh hắn rồi ư? Ài! Còn vị tân nương tử này của hắn, e rằng phải phòng không gối chiếc cả trăm năm rồi”
Nghe thấy câu than thở này của ông lão, cái gì mà phòng không gối chiếc, thế nên liền khiến ánh mắt Khê Ấu Cầm sáng lên: “Thì ra là thế!”
“Đúng vậy.” Ông lão cười ha ha nói: “Thế nên ấy mà, ta tìm cho ngươi một sư phụ, ngươi vào Tử Cực giới tu luyện nhiều hơn một chút, sau này tu vi tăng lên liền có thể làm chim liền cánh với La Chinh ở Thượng Giới!” Nói rồi ông lão lại cố ý dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Ninh Vũ Điệp nói: “Đừng thấy hiện giờ nàng nở mày nở mặt hơn ngươi thế mà tự ti, phải xem ai mới là người cười đến cuối cùng mới được, phải không?”
Ánh mắt Khê Ấu Cầm hoàn toàn rực sáng, nàng chưa từng theo đuổi bất cứ điều gì về võ đạo, tu luyện đến Thần Đan Cảnh cũng là do dùng đan dược mà lên chứ không phải dựa vào Âm Thể Tử Cực. Thực lực của nàng còn chẳng bằng một vài võ giả Chiếu Thần Cảnh.
Thế nhưng lòng người sẽ thay đổi, đặc biệt là bức tranh mà ông lão vẽ ra cho nàng lại quá đẹp đẽ!
Vì La Chinh, nàng có thể chịu đựng Ninh Vũ Điệp, có thể mỉm cười trong đại điển song tu của La Chinh và người con gái khác. Nhưng việc duy trì nụ cười ấy quá vất vả, bây giờ có một con đường khác, đương nhiên là nàng sẽ không bỏ qua.
“Ừm! Ta hiểu rồi.” Khê Ấu Cầm nghiêng đầu hỏi tiếp: “Ngươi nói muốn tìm một sư phụ cho ta, không phải chính là ngươi đó chứ?”
Ông lão bèn lắc đầu nguầy nguậy: “Đương nhiên không phải là ta, là bà già nhà ta cơ!”
Võ giả có Âm Thể Tử Cực thì chín mươi chín phần trăm đều là phụ nữ, có rất ít là ngoại lệ. Rõ ràng ông lão này sẽ không thể chỉ dạy Khê Ấu Cầm được.
“Nhưng... bà ấy đang ở đâu?” Khê Ấu Cầm tò mò hỏi.
Ông lão bèn duỗi bàn tay nhăn nheo về phía Khê Ấu Cầm, nói: “Nắm lấy tay ta!”
Trên mặt Khê Ấu Cầm ngập tràn vẻ khó hiểu, nhưng nàng vẫn vươn tay phải của mình ra.
“Xòe ra!” Ông lão lại ra lệnh.
Khê Ấu Cầm nghe lời xòe bàn tay trắng nõn ra trước mặt ông lão.
Trên ngón tay của ông lão lập tức lóe lên một hình chữ thập màu máu. Trong chữ thập này có chứa thần văn, tương tự như phù định vị của Thiên Vị tộc, có điều chữ thập màu máu này nhỏ hơn nhiều lần mà thôi.
“Vèo!”
Chữ thập màu máu này xuất hiện xong liền bay vào trong tay Khê Ấu Cầm. Sau đó, chữ thập màu máu này hiện lên giữa lòng bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng, nhìn có vẻ vô cùng bắt mắt.
Khê Ấu Cầm giơ tay lên nhìn phù văn này một lượt, nét mặt vẫn có phần lo lắng: “Đây là cái gì?”
Ông lão trả lời: “Phù định vị. Lần sau ngươi vào Tử Cực giới, bà già nhà ta liền có thể tìm được ngươi!”
“Lần sau vào Tử Cực giới... Nhưng ta không định vào đó.” Lời Khê Ấu Cầm nói là sự thật. Trừ khi có người truy sát Khê Ấu Cầm, bằng không nàng sẽ không nhàm chán đến mức trốn vào đó.
Ông lão trừng mắt nhìn nàng: “Rốt cuộc ngươi ghét tu luyện đến mức nào vậy? Không được! Ngươi phải dành thời gian vào đó, chỉ cần ngươi bước vào là bà già nhà ta sẽ tìm thấy ngươi! Tiểu cô nương à, nghĩ tới hạnh phúc cả đời sau này đi! Ngươi phải cố gắng đạt được nó chứ!” Dứt lời, ông lão còn cố ý chép miệng nhìn về phía sân luyện võ. Lúc này rất nhiều khách mời đang cười nói xôn xao, La Chinh và Ninh Vũ Điệp thì nở nụ cười hạnh phúc.
Khê Ấu Cầm lạnh lùng nhìn thoáng qua La Chinh và Ninh Vũ Điệp, bấy giờ mới cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Ừm, ta hiểu rồi!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Sao lại nói vậy?” Khê Ấu Cầm chớp mắt hỏi.
Ông lão khẽ lắc đầu, liếc mắt nhìn Ninh Vũ Điệp nói: “Mặc dù thiên phú của tân nương tử cũng tạm, ở Hạ Giới có lẽ thuộc hàng đứng đầu, nhưng đặt ở Thượng Giới lại không đáng nhắc tới.”
Thiên phú của Ninh Vũ Điệp có lẽ tương đương Hỏa Doãn Nhi, cũng có thể không chênh lệch bao nhiêu so với Lưu Vũ, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể xếp ở hàng thứ hai trên bia thiên phú thôi. Trình độ này chỉ vừa đủ để Thiên Vị3tộc thừa nhận chứ còn lâu mới lọt vào mắt ông lão.
“Cái đó liên quan gì đến ta?” Khê Ấu Cầm ngẩn ra. Ông lão này nói lòng và lòng vòng, nàng cũng chẳng rõ ông ta có ý gì nữa.
Ông lão lại cười khà khà: “Liên quan nhiều là đằng khác. Ngươi thử nghĩ xem, La Chinh là người nào? Người như thế sao có thể chỉ ở lại một Trung Vực nhỏ bé này đây?”
Khê Ấu Cầm trợn mắt lườm ông lão: “Cái gì mà chỉ ở lại một Trung Vực nhỏ bé? Trung Vực này đất rộng của nhiều, La Chinh còn cần đi đâu nữa?”
Trong mắt Khê Ấu Cầm, Trung Vực là cả thế giới. Có lẽ nàng mơ hồ biết được dường như cách Trung Vực không xa1còn có một đại lục thần quốc, có lẽ nàng cũng biết thế giới này thực ra được chia thành rất nhiều tầng bậc... Nhưng những thứ đó liên quan gì đến nàng chứ?
Theo nàng thì Trung Vực không có gì là không tốt. Với thực lực hiện tại của La Chinh, đã chẳng còn bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp được hắn ở Trung Vực này nữa. Hắn có thể sống an nhàn trong chốn này, điều đó hạnh phúc biết nhường nào. Không thể nói rằng tầm nhìn của Khê Ấu Cầm hạn hẹp, chỉ là nàng không có hứng thú với những thứ khác mà thôi.
Sau khi thức tỉnh Âm Thể Tử Cực nhất phẩm, Khê Ấu Cầm cũng mơ hồ biết rằng thể chất của nàng rất3đặc biệt, nhưng đến giờ nàng vẫn chưa từng nghĩ tới việc tu luyện. Hoặc có thể nói rằng nàng không quá mức hứng thú với việc khiến mình trở nên ngày càng mạnh hơn.
Nghe thấy câu trả lời của Khê Ấu Cầm, ông lão không khỏi liếc mắt xem thường. Trung Vực này mà cũng được xưng là nơi đất rộng của nhiều á? Với ông lão, chỉ cần ông ta đi vài bước là đã đi hết toàn bộ Trung Vực rồi. Diện tích của nó còn chẳng bằng một cái sân nhà ông ta, chẳng bằng thế giới trong cơ thể ông ta...
Còn tài nguyên thì càng là ít đến thảm thương. Nhìn đám quỷ nghèo này xem, thấy một món thần khí của ông lão thôi mà hai mắt3đã xanh lè, thèm thuồng như quỷ chết đói cả trăm năm, quá không có tiền đồ! Thần khí cũng coi là thứ tốt đối với võ giả Hư Kiếp Cảnh ở Thượng Giới, nhưng trong mắt đám nhóc Hư Kiếp Cảnh ở Thượng Giới kia thì nó cũng chẳng hiếm lạ đến mức này.
Thế nên ông lão không đành lòng khái quát Trung Vực bằng bốn chữ “thâm sơn cùng cốc”. Bởi vì nơi này còn không có tư cách được gọi là thâm sơn cùng cốc!
Ông lão biết tính cách Khê Ấu Cầm kỳ lạ nên đương nhiên không nói ra câu này, chỉ cười tiếp tục nói: “Trung Vực đất rộng của nhiều, nhưng đó chỉ là trong mắt ngươi thôi. Với thiên phú của La Chinh và việc ta9cho hắn dùng viên Thiên Dụ Đan kia thì tu vi của La Chinh sẽ tăng lên với tốc độ cực nhanh. Sau này La Chinh đột phá Thần Hải Cảnh, cũng sẽ bị Đại Thế Giới này bài xích, phải phi thăng lên Thượng Giới...” Thực ra phi thăng Thượng Giới còn có một vấn đề là khôi phục lại con đường phi thăng, nhưng ông lão biết Khê Ấu Cầm không có hứng với cái đó, thậm chí có lẽ hoàn toàn không biết vấn đề của con đường phi thăng, thế nên ông dứt khoát giấu nhẹm không nói ra.
Không ngờ Khê Ấu Cầm lại tỏ ra tức giận, còn trách móc nói: “Ông lão này chẳng làm được gì tốt cả!”
Ông lão bỗng chốc nghẹn lời. Ông ta tặng một viên Thiên Dụ Đan cho La Chinh mà còn không được coi là làm điều tốt? Lại còn bị nói là người xấu nữa sao? Thế nên ông lão dùng ánh mắt vô cùng buồn cười trừng Khê Ấu Cầm. Cuối cùng ông lão đành phải lên tiếng: “Cho dù ta không cho hắn đan dược thì hắn vẫn sẽ phi thăng.”
“Sau đó thì sao?” Khê Ấu Cầm hỏi tiếp.
Ông lão bèn nói tiếp: “Vấn đề là chỗ đó. Với Âm Thể Tử Cực nhất phẩm của ngươi thì tốc độ tu luyện sẽ không chậm hơn hắn. Sau này hắn ngao du trên Thượng Giới, chắc chắn vị tân nương tử kia sẽ tạm thời không phi thăng ngay được, trừ khi La Chinh đạt được thành tựu rồi quay lại đón nàng. Nếu không, với thực lực của nàng thì ít nhất cũng cần một hai trăm năm mới phi thăng được.”
“Sau đó thì sao?” Khê Ấu Cầm lại hỏi.
Ông lão liếc mắt khinh khỉnh: “Chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Ngươi cũng có thể phi thăng sớm. Dựa vào thể chất của ngươi thì hoàn toàn có thể đuổi theo bước chân La Chinh, trợ giúp rất lớn cho hắn, như thế chẳng phải là có thể ở bên cạnh hắn rồi ư? Ài! Còn vị tân nương tử này của hắn, e rằng phải phòng không gối chiếc cả trăm năm rồi”
Nghe thấy câu than thở này của ông lão, cái gì mà phòng không gối chiếc, thế nên liền khiến ánh mắt Khê Ấu Cầm sáng lên: “Thì ra là thế!”
“Đúng vậy.” Ông lão cười ha ha nói: “Thế nên ấy mà, ta tìm cho ngươi một sư phụ, ngươi vào Tử Cực giới tu luyện nhiều hơn một chút, sau này tu vi tăng lên liền có thể làm chim liền cánh với La Chinh ở Thượng Giới!” Nói rồi ông lão lại cố ý dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Ninh Vũ Điệp nói: “Đừng thấy hiện giờ nàng nở mày nở mặt hơn ngươi thế mà tự ti, phải xem ai mới là người cười đến cuối cùng mới được, phải không?”
Ánh mắt Khê Ấu Cầm hoàn toàn rực sáng, nàng chưa từng theo đuổi bất cứ điều gì về võ đạo, tu luyện đến Thần Đan Cảnh cũng là do dùng đan dược mà lên chứ không phải dựa vào Âm Thể Tử Cực. Thực lực của nàng còn chẳng bằng một vài võ giả Chiếu Thần Cảnh.
Thế nhưng lòng người sẽ thay đổi, đặc biệt là bức tranh mà ông lão vẽ ra cho nàng lại quá đẹp đẽ!
Vì La Chinh, nàng có thể chịu đựng Ninh Vũ Điệp, có thể mỉm cười trong đại điển song tu của La Chinh và người con gái khác. Nhưng việc duy trì nụ cười ấy quá vất vả, bây giờ có một con đường khác, đương nhiên là nàng sẽ không bỏ qua.
“Ừm! Ta hiểu rồi.” Khê Ấu Cầm nghiêng đầu hỏi tiếp: “Ngươi nói muốn tìm một sư phụ cho ta, không phải chính là ngươi đó chứ?”
Ông lão bèn lắc đầu nguầy nguậy: “Đương nhiên không phải là ta, là bà già nhà ta cơ!”
Võ giả có Âm Thể Tử Cực thì chín mươi chín phần trăm đều là phụ nữ, có rất ít là ngoại lệ. Rõ ràng ông lão này sẽ không thể chỉ dạy Khê Ấu Cầm được.
“Nhưng... bà ấy đang ở đâu?” Khê Ấu Cầm tò mò hỏi.
Ông lão bèn duỗi bàn tay nhăn nheo về phía Khê Ấu Cầm, nói: “Nắm lấy tay ta!”
Trên mặt Khê Ấu Cầm ngập tràn vẻ khó hiểu, nhưng nàng vẫn vươn tay phải của mình ra.
“Xòe ra!” Ông lão lại ra lệnh.
Khê Ấu Cầm nghe lời xòe bàn tay trắng nõn ra trước mặt ông lão.
Trên ngón tay của ông lão lập tức lóe lên một hình chữ thập màu máu. Trong chữ thập này có chứa thần văn, tương tự như phù định vị của Thiên Vị tộc, có điều chữ thập màu máu này nhỏ hơn nhiều lần mà thôi.
“Vèo!”
Chữ thập màu máu này xuất hiện xong liền bay vào trong tay Khê Ấu Cầm. Sau đó, chữ thập màu máu này hiện lên giữa lòng bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng, nhìn có vẻ vô cùng bắt mắt.
Khê Ấu Cầm giơ tay lên nhìn phù văn này một lượt, nét mặt vẫn có phần lo lắng: “Đây là cái gì?”
Ông lão trả lời: “Phù định vị. Lần sau ngươi vào Tử Cực giới, bà già nhà ta liền có thể tìm được ngươi!”
“Lần sau vào Tử Cực giới... Nhưng ta không định vào đó.” Lời Khê Ấu Cầm nói là sự thật. Trừ khi có người truy sát Khê Ấu Cầm, bằng không nàng sẽ không nhàm chán đến mức trốn vào đó.
Ông lão trừng mắt nhìn nàng: “Rốt cuộc ngươi ghét tu luyện đến mức nào vậy? Không được! Ngươi phải dành thời gian vào đó, chỉ cần ngươi bước vào là bà già nhà ta sẽ tìm thấy ngươi! Tiểu cô nương à, nghĩ tới hạnh phúc cả đời sau này đi! Ngươi phải cố gắng đạt được nó chứ!” Dứt lời, ông lão còn cố ý chép miệng nhìn về phía sân luyện võ. Lúc này rất nhiều khách mời đang cười nói xôn xao, La Chinh và Ninh Vũ Điệp thì nở nụ cười hạnh phúc.
Khê Ấu Cầm lạnh lùng nhìn thoáng qua La Chinh và Ninh Vũ Điệp, bấy giờ mới cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Ừm, ta hiểu rồi!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook