• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bách Niên Hảo Hợp (2 Viewers)

  • Chương 17

Chương 17: Tâm ta vọng sông, lòng quân trông núi (3)
Giọng điệu này quả thật là thiếu đứng đắn, đuôi mắt anh cong lên, khóe miệng cũng khẽ nhếch, sáp đến gần, mùi nước hoa mê hồn trên người anh như đang cuốn vào mũi. Cố Hòa Bình ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, “Thôi được rồi, đừng bắt nạt Tiểu Triệu nữa.”
Triệu Tây Âm lập tức thả chân xuống, thu tay, lui về sau hai bước, ánh mắt vẫn nhìn thẳng anh.
Chu Khải Thâm không dám quá phận, bản thân cũng điều chỉnh đứng thẳng, hỏi cô: “Em đã ăn cơm chưa?”

Triệu Tây Âm ừ một tiếng, đưa tay, “Trả bình giữ nhiệt cho em.”
Chu Khải Thâm nói: “Anh cất cho thầy Triệu rồi, bây giờ không mang theo bên người, lần sau anh đưa qua cho chú.”
Triệu Tây Âm từ chối, “Anh đừng đưa.”
Anh mà đưa thì mọi người bung bét hết, lão Triệu lại một phen lo lắng cho xem.
“Anh để ở chỗ cô Đới đi, lần sau em tới lấy. Nếu cảm thấy phiền toái thì anh cứ vứt đi.” Giọng Triệu Tây Âm bình thường, cô không ở lại nữa mà đi ngay.
Chu Khải Thâm bất giác bước theo, “Để anh tiễn.”
Triệu Tây Âm còn không thèm ngoảnh đầu lại, “Không cần.”
Sau khi người đi, Cố Hòa Bình tiến đến, huých vai Chu Khải Thâm, “Anh có bị làm sao không thế, cô ấy nói không cần, anh liền không tiễn thật?”
Chu Khải Thâm nói: “Lần trước tôi bảo cô ấy lái xe về nhà, cô ấy đã đồng ý, sau đó lại nhờ người đến dừng xe ở bệnh viện. Chuyện cô ấy không muốn làm, cưỡng cầu cũng vô ích.” Đến vế sau, giọng anh ngày càng thấp, đáy mắt lộ hai phần sợ hãi, ba phần bi thương, anh nói: “Tôi sẽ không miễn cưỡng cô ấy nữa.”
Cố Hòa Bình là người biết rõ nguyên nhân hậu quả, vừa nghe như vậy, trong lòng quả thực chua xót. Anh ta vỗ lưng anh một cái rồi không khuyên nữa.
——
Bên này, Đới Vân Tâm vừa đỗ xe ở garage xong thì nhận được điện thoại của Mạnh Duy Tất.
Thái độ Mạnh Duy Tất rất thành khẩn, ngay câu thứ nhất đã nói xin lỗi, “Cô Đới, thái độ hôm nay của em không tốt, là em sai, khiến cô phải tủi thân, giờ đã quá muộn rồi, có lẽ sẽ làm phiền cô nghỉ ngơi, ngày mai em nhất định sẽ tới tận cửa xin tội.”
Đới Vân Tâm cười một tiếng, trong đầu nghĩ, quan tâm quá tất loạn, có điều đây rốt cuộc vẫn là một người thông minh.
“Tới tận cửa thì không cần. Tôi biết tâm ý của cậu, tâm ý của tôi hẳn cậu cũng biết. Tiểu Triệu bằng lòng múa trở lại không dễ dàng gì. Lĩnh vực này không có đường tắt, phải chăm học khổ luyện mới có thể thành tài. Để con bé tự lập một chút mới là thực sự giúp nó.”

Mạnh Duy Tất đáp lại liên tục, sau khi tán gẫu thêm vài câu, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Cô Đới, hai năm nay cô và Tiểu Tây có từng liên lạc với nhau không?”

“Không, đứa nhỏ này ngang tàng, đi du lịch bên ngoài hơn một năm không về Bắc Kinh.”
“Một mình cô ấy? Người nhà không can dự sao?”
Trong lời của Mạnh Duy Tất có ý dò xét, Đới Vân Tâm vừa nghe đã hiểu, dừng lại một chút, Đới Vân Tâm dứt khoát: “Tiểu Mạnh, tôi biết cậu muốn hỏi chuyện gì.”
Trái tim của Mạnh Duy Tất như bị đâm mạnh, anh ta gằn giọng, nói từng chữ, “Em chỉ muốn biết, rốt cuộc tên họ Chu đó đã làm những gì với cô ấy.”
Đới Vân Tâm: “Đầu tiên chưa kể tôi có biết nguyên nhân hay không, cho dù biết, tôi cũng sẽ không nói cho cậu. Tiểu Mạnh, tình cảm chính là như vậy, đúng hay sai thì đều là chuyện của người trong cuộc. Lấy một ví dụ không thích hợp lắm đi, năm đó cậu và Tiểu Triệu cũng tốt như vậy, tôi còn cho rằng hai người sẽ đi đến cuối cùng. Nhưng kết quả thì sao? Đạo lý là vậy, nhân sinh gặp gỡ tự có duyên phận, cưỡng cầu không được. Tiểu Triệu không muốn nói, Chu Khải Thâm cũng không muốn nói, đó là chuyện của hai bọn họ. Cậu cố chấp như vậy, biết nguyên nhân rồi thì thế nào? Ngoại trừ lôi vết sẹo của con bé ra lần nữa thì còn có thể làm gì?”
Đới Vân Tâm cúp điện thoại.
Điện thoại di động của Mạnh Duy Tất vẫn còn áp bên tai, anh ta vừa xoay người thì nhìn thấy Nhan Phẩm Lan đứng cạnh cửa. Ánh mắt Nhan Phẩm Lan chợt lóe lên, ngay sau đó nở khuôn mặt vui vẻ, “Uống ly sữa bò rồi nghỉ ngơi.”
Mạnh Duy Tất lên giường nằm, vắt tay lên che mắt.
Nhan Phẩm Lan đặt ly sữa xuống, nói với anh ta: “Con trai, nếu như con thật, thật sự không bỏ được. Mẹ, mẹ sẽ tìm cô ta, nói tốt giúp con…”
Mạnh Duy Tất chợt quay đầu, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, “Nếu mẹ dám đi tìm cô ấy, con sẽ lập tức về Mĩ.”
Một đêm trôi qua, Triệu Tây Âm được tạm thời phân vào một tổ, đồng thời làm xáo trộn thứ tự của mấy thành viên trong đó, việc này chỉ được giải thích là theo tiến trình huấn luyện, bất cứ khi nào cũng có thể điều chỉnh đội ngũ. Lời giải thích này hợp với lẽ thường, những lời đồn nhảm kia cũng dần ngừng công kích.
Mấy ngày huấn luyện liên tục, mọi người đã đại khái hiểu rõ tình hình.
Lúc nghỉ ngơi, Sầm Nguyệt không giấu được lời, nhỏ giọng nói với Triệu Tây Âm: “Mọi người múa tốt thật đấy, người thứ nhất của tổ một, người có mắt một mí ở tổ ba, còn có chị nữa, đó là những người em thấy múa tốt nhất.”
Triệu Tây Âm nghiêng đầu về phía Sầm Nguyệt, “Qua nhiều vòng tuyển chọn như vậy, có thể đến đây đều là những người xuất sắc nhất. Mà lời này em đừng có rêu rao khắp nơi, sẽ đắc tội với người khác đấy, hiểu không?”
Sầm Nguyệt cười hì hì, “Còn có đi cửa sau nữa mà. Em là người đi cửa sau đây.”
Triệu Tây Âm nghẹn họng, cười khúc khích vui vẻ, “Đừng nghịch.”
Sầm Nguyệt trề môi, suy nghĩ khá đơn thuần, “Thật đấy, thật ra em còn chẳng muốn tới chút nào.”
Trước nay Triệu Tây Âm vẫn chưa hỏi chuyện Sầm Nguyệt, lúc này bỗng nổi lòng hiếu kì, “Em là người ở đâu?”
“Sơn Tây.”
Triệu Tây Âm trêu chọc: “Nhà có mỏ không?”
Sầm Nguyệt nghiêm túc gật đầu, “Có ạ.”
Triệu Tây Âm cười, “Vậy em học môn múa nào?”
“Múa cột đấy nhé, em cực thích luôn.”
Xem đó là một câu đùa, khóe miệng Triệu Tây Âm cong lên, không nói tiếp về chủ đề này nữa. Sầm Nguyệt kéo cánh tay cô, ánh mắt hướng về bên trái, “Cô bé kia.”
Triệu Tây Âm nhìn sang, đó là Nghê Nhụy.
“Cô ta thích nói xấu sau lưng người khác lắm, chơi với mấy cô kia rất thân, không biết nói xấu bao nhiêu người rồi. Thật ra thì bọn họ rất thông minh, chỉ là cô ta không hề biết.”
Sầm Nguyệt trông có vẻ là bé kẹo ngây thơ, nhưng thật ra trong đầu lại rất sáng.
Buổi nghỉ trưa khá ngắn ngủi, Triệu Tây Âm cố ý đứng đợi ở hành lang, Nghê Nhụy cầm túi xách đi ra khỏi phòng thay đồ, cô ta làm như người mù không thấy ai, được chào cũng không thèm đáp.
Lúc hai người sượt qua nhau, Triệu Tây Âm nghiêng đầu, “Ở đây không thể so với những nơi khác, không nói thì sẽ không sai, nếu không sau này bị thiệt thòi còn không biết lý do đấy.”
Nghê Nhụy khinh thường cười giễu, “Chị ở đây tỏ vẻ quái gở gì chứ, hâm mộ người ta duyên tốt thì cứ nói thẳng một tiếng.”
Trong đầu Triệu Tây Âm nghĩ, thật đúng là hết thuốc chữa rồi.
Não Nghê Nhụy chứa toàn dây thun, không phân rõ tốt xấu, hành động luôn theo cảm tính. Cô ta bất ngờ xoay người, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt hung hãn: “Mẹ tôi chỉ nói vậy thôi, không phải thật sự bảo chị để ý tới tôi, mấy trăm người ở đây đều là bạn múa, không ai giỏi giang hơn ai cả, chị đừng luôn ỷ mình thanh cao, so ra, chị còn không bằng tôi đâu —— ít nhất tôi còn chưa phá hỏng buổi diễn nào.”
Lúc đi, Nghê Nhụy còn cố ý đụng Triệu Tây Âm một cái, bóng lưng đủ vẻ ngạo mạn.
Cô ta đụng rất đau, Triệu Tây Âm xoa xoa chỗ đau, quả thực được mở rộng tầm mắt.
Khuya về nhà, Triệu Văn Xuân bưng một nồi thịt thơm phức ra, lại múc cho cô một chén canh gà nóng. Triệu Tây Âm nhìn canh gà này thì không nhịn được tự giễu, “Là canh gà cho tâm hồn đấy nhỉ.”
Triệu Văn Xuân bày đũa cầm muôi, nghe xong một lát liền hiểu, “Tâm trạng bạn Tiểu Triệu hôm nay không tốt à?”
Triệu Tây Âm ngồi xuống ghế, cùi chỏ chống lên mặt bàn, tay bưng mặt, ỉu xìu như quả cà héo, “Hảo tâm bị xem là lòng lang dạ thú.”
Cô kể hết đầu đuôi một lượt, Triệu Văn Xuân hiểu rồi nhưng không cho ý kiến. Triệu Tây Âm nhìn về phía ba, “Đồng chí lão Triệu?”
Triệu Văn Xuân cười một tiếng, “Con làm đúng lắm, là em gái không hiểu chuyện. Con hiểu chuyện, đừng có so đo với nó. Con chững chạc rồi thì dạy em gái nhiều một chút, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
Triệu Tây Âm cảm thấy đau lòng, cô khoa trương làm một cái mặt quỷ, kì thực thì cô không để tâm chuyện này lắm, chỉ cảm thấy chênh lệch giữa người và người sao lại lớn như vậy. Ngược lại là Triệu Văn Xuân đang cực kì yên lặng, trông ông có vẻ mang tâm sự nặng nề.
Con ngươi Triệu Tây Âm đảo một cái, xấu tính hỏi: “Ba, nhiều năm vậy rồi, ba chưa từng nghĩ đến chuyện tìm thêm một mẹ kế cho con à?”
Triệu Văn Xuân hơi sửng sốt, sau khi phản ứng được thì mặt đỏ rần, “Nói chuyện không lễ phép, uổng công con học hành.”
Triệu Tây Âm lắc đầu, “Tiểu lão đầu ngây thơ.”
Triệu Văn Xuân cong ngón tay gõ lên đầu cô một cái, “Không đứng đắn chút nào, chẳng biết sao chồng con lại chịu nổi nữa.”

Lời này quá tự nhiên, tự nhiên đến nỗi ông quên mất hai người Triệu Tây Âm và Chu Khải Thâm đã ly dị. Bầu không khí đột nhiên hạ nhiệt, Triệu Tây Âm không nói nổi lời nào, Triệu Văn Xuân cũng lúng túng chẳng biết làm sao.
Cuối cùng, Triệu Tây Âm cười cười với ông, “Không sao đâu.”
Bữa cơm tối giữa hai ba con diễn ra hòa thuận bình thường, thế nhưng cuối cùng khẩu vị vẫn thay đổi. Triệu Tây Âm nhớ mình cần giảm cân, vớt lớp váng dầu mỏng trên canh gà đi, uống được ba hớp liền không đụng nữa, chỉ chuyên chú ăn rau.
Triệu Văn Xuân bỗng thở dài, bất ngờ bày tỏ khúc mắc trong lòng, “Ba luôn cảm thấy có lỗi với con, những năm nay cuộc hôn nhân tan vỡ này không thể cho con một ngôi nhà hoàn chỉnh. Bên phía mẹ con muốn con qua lại, thật ra ba cũng tán đồng, bà ấy muốn hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, ba không có quyền cấm cản. Ân oán của đời trước không được ảnh hưởng đến con.”
Triệu Tây Âm ừm một tiếng, “Con biết.”
Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, nửa thân thể đã xuống mồ thì còn có thể có tâm tư lả lướt xoay chuyển ngàn lần thế nào được, thật thà chất phác cũng chỉ vì một lòng thương con gái mà thôi. Vì sứt mẻ nên muốn bù đắp, vì mắc nợ nên thấy hổ thẹn.
Năm tháng đằng đẵng, ân oán mong manh.
Những thứ không vừa ý, cứ để một mình ông gánh hết là được rồi.
Mắt Triệu Tây Âm khô khốc, cổ họng như dây cót bị người ta giữ chặt, nói: “Con biết rồi, con sẽ chú ý con gái bà ấy.” Sau đó cô ngẩng đầu lên, tươi cười nịnh nọt, “Ngày mai đoàn múa được nghỉ, con đi dạo với ba một chút.”
“Được!” Triệu Văn Xuân đồng ý: “Đi mua quần cho ba nữa.”
Người tính chẳng bằng trời tính, hôm sau, cuối cùng hai ba con vẫn không thể đi dạo phố.
Buổi trưa, Triệu Tây Âm nhận được số lạ từ Tây An, cô còn đang bực thì giọng đối phương đã vang tới: “Em dâu! Vẫn là em tốt, có chuyện gì xảy ra với em họ thế, người phát đạt rồi lại coi thường những anh em nghèo hèn này, đến điện thoại cũng không nghe.”
Triệu Tây Âm nghe mãi mới nhận ra đây không phải số máy lừa đảo, đây thật sự là anh họ ở Tây An của Chu Khải Thâm, Chu Chí Cương.
Nguyên quán của Chu Khải Thâm ở Tây An, gia cảnh cũng bình thường, ba anh Chu Bá Ninh có bảy anh chị em, anh em họ nhiều đến nỗi bản thân anh cũng không nhận ra hết. Khi đó, Chu Bá Ninh say rượu hung hãn, vợ bỏ đi mười mấy năm, nhà không ra nhà, nghèo nàn nức tiếng, cả một đống thân thích còn tránh không kịp. Sau này Chu Khải Thâm trở nên xuất chúng, tài sản nhiều không kể xiết, người ngoài có mơ cũng không tới. Cái gọi là tình người nóng lạnh cũng chính là tình người xưa nay, những người thân kia lại đến xu bợ nịnh hót.
Với thân phận hiện nay của Chu Khải Thâm, dĩ nhiên sẽ không trực tiếp liên lạc. Thế nhưng Chu Bá Ninh là một kẻ hồ đồ, cáo mượn oai hùm, đám thân thích ở quê có mưu đồ xấu cứ thế tiếp cận, cầu được ước thấy.
Cầu gì, được gì, cuối cùng đều thành chuyện của Chu Khải Thâm.
Người ngoài có thể không biết, nhưng Triệu Tây Âm với anh đã từng là vợ chồng, anh khó khăn thế nào, cô là người rõ ràng nhất.
Người anh họ này cứ mở miệng ra là gọi cô “em dâu”, cũng không trách được anh ta, chuyện ly dị được giấu kín, cố không tiết lộ với bên ngoài, đừng nói đến với người ở quê cách đây xa tít. Lúc này, Triệu Tây Âm lúng túng đến nỗi cổ đỏ ửng, đồng ý cũng không được, từ chối cũng không xong.
Giọng người anh họ này rất lớn, hệt như thổ phỉ, “Bọn anh bây giờ đang ở… Ở đây là đường Kiến Quốc gì gì đó, taxi thì đắt, hai mươi phút mà thu của bọn anh hơn một trăm tệ lận, chém kinh. Em dâu, em mau đi đón anh nhé, ôi trời ơi, trời nóng quá đi thôi.”
Người anh họ này đúng là không bình thường, cuộc điện thoại này vừa kết thúc, cứ mỗi hai phút sau lại gọi cho Triệu Tây Âm thêm một cuộc nữa, lần nào cũng hỏi cô đi đến đâu rồi.
Triệu Tây Âm liên lạc cho Chu Khải Thâm, nhưng máy cứ báo bận suốt. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể thu xếp cho người ổn thỏa đã.
Cô chạy xe tới không trễ một giây nào, vậy mà sau khi đến, anh họ Chu Khải Thâm còn chê cô tới chậm, hết sức bất mãn, “Chú em đây là ngày càng lớn lối, anh đã nhắn cho chú em là hôm nay bọn anh đến, thế mà cũng không tới tiếp một chút.”
Trong lòng Triệu Tây Âm không thoải mái, có điều vẫn khách khí, “Công ty anh ấy bận rộn nhiều chuyện, hơn nữa, vào thời điểm này, người bình thường vẫn đang trong giờ làm việc đấy.”
Trong lời nói có chứa hàm ý, ám chỉ đối phương không biết điều.
Người anh họ ngượng ngùng im miệng, “Được được được, về nhà ngồi điều hòa một chút đã, cảm nắng đến nơi rồi.”
Đúng lúc đó, Chu Khải Thâm gọi lại.
Cuộc gọi vừa được nhận thì anh liền nói: “Thật xin lỗi, lúc nãy có điện thoại của khách hàng, anh tiếp hơi lâu.”
Triệu Tây Âm cũng không dài dòng, kể hết chuyện một lần cho anh, “Bây giờ em đang ở chung với anh họ anh, anh ấy muốn tới nhà anh, hay là em tìm một khách sạn cho anh ấy ở tạm đã nhé?”
Người anh họ nghe vậy, lập tức rêu rao bất mãn: “Gì mà ở khách sạn chứ, anh tới là muốn nói chính sự với nó!”
Chu Khải Thâm: “Đưa điện thoại cho anh ta.”
Triệu Tây Âm đưa điện thoại sang.
Câu đầu tiên Chu Khải Thâm nói là: “Anh đừng có gào lớn tiếng với người của tôi.”
Dĩ nhiên, những lời này Triệu Tây Âm không nghe thấy, đợi lúc điện thoại được trả lại, giọng Chu Khải Thâm bình tĩnh: “Tiểu Tây, phiền em dẫn bọn họ vào nhà anh, anh sẽ báo với bên quản lý, mật mã khóa cửa là 986523, mười lăm phút sau anh đến.”
Lúc này không có đốp chát gì, Triệu Tây Âm làm theo.
Nhà Chu Khải Thâm ở Phạm Duyệt có khuôn viên rất đẹp, bốn bề lấy ánh sáng, mật mã vừa được nhập, hệ thống điều khiển trong phòng liền tự động mở ra, điều hòa không khí bốn mùa ổn định, rèm cửa sổ chạy bằng điện từ từ kéo ra, đèn phòng khách được làm theo kiểu mẫu ánh sáng ban ngày.
Người anh họ và hai thanh niên đi sau lưng anh ta nhìn ngây người, cởi giày ra đi đi lại lại khắp nơi, cười nịnh nọt: “Có tiền, thật có tiền.”
Chu Khải Thâm ở một mình, cửa phòng ngủ mở toang, tấm chăn màu xám tro không gấp, vén lên một góc nhăn nhúm. Trên bàn phòng ăn có nửa chai nước, bên cạnh đặt hai hộp thuốc, Triệu Tây Âm vừa nhìn, trong lòng lập tức trầm xuống.
Phòng khách được sắp xếp khá ngăn nắp, có điều trên tay vịn của sofa đặt một xấp tiền, khoảng bốn năm ngàn. Người anh họ nhìn chằm chằm vào xấp tiền, cười híp mắt với Triệu Tây Âm, “Cất đi cất đi, tiền bạc không thể để ngoài được.”
Triệu Tây Âm cười qua loa lấy lệ một cái, sau đó tiện tay nhét tiền vào trong ngăn kéo.
Thăm thú đủ rồi, người anh họ làm như quen lắm, ngồi xuống ghế sofa da, hai chân vắt chéo rồi rung đùi, còn dạy dỗ người ta, “Em dâu, hai em kết hôn nhiều năm vậy rồi, sao vẫn chưa sinh con?”
Triệu Tây Âm lúng túng không đáp.
“Em đó, đừng có ngại, cứ đi kiểm tra xem, có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì yên tâm. Sinh một đứa con trai, mấy anh em anh đều sinh con trai cả này. Khi nào về anh sẽ bảo chị dâu chép cho em phương thuốc dân gian, đi miếu bái lạy, lấy tàn hương hòa với nước, uống khoảng nửa tháng, đảm bảo sinh…”
“Anh họ, anh đại giá đến chơi, trên đường có vất vả không?” Lời nói bị cắt ngang, Chu Khải Thâm chắp hai tay sau lưng, ung dung trấn định đi vào.
Triệu Tây Âm như vớ được cọng rơm cứu mạng, bất giác đứng lên đến bên cạnh anh.

Chu Khải Thâm nhìn cô một cái, ánh mắt hơi áy náy. Sau đó anh vòng tay, đẩy người ta sau lưng, nghiêng đầu thấp giọng: “Tủi thân em rồi.”
Ngực Triệu Tây Âm run lên, cô lắc đầu. “Không sao.”
Chu Khải Thâm vừa tới, ngôi nhà như lập tức có Định Hải Thần Châm*, khí thế của nam chủ nhân quả thật quá mạnh mẽ.
(*) Định Hải Thần Châm: tên gọi khác của gậy Như Ý – vũ khí của Tôn Ngộ Không (Tây Du Kí) (bạn nào muốn biết thêm ý nghĩa về nó thì google nha :v hơi dài nên mình không chú thích vào đây :v)
Sau đó, Triệu Tây Âm nghe thấy bọn họ đàm luận, hình như tiết mục này mỗi tháng phải diễn ra một lần thì phải, mượn tiền, tìm việc, xây nhà đều yêu cầu anh bỏ vốn, càng khoa trương hơn là đến đòi tiền rượu ba Chu Khải Thâm mười năm trước chưa trả, cả vốn lẫn lời giờ đã chồng lên gấp mười lần.
Lần này cũng thật buồn cười, một em họ khác cưới vợ, muốn làm phô trương, nhờ Chu Khải Thâm tìm mấy chiếc xe tốt đi rước dâu. Sau đó lại chỉ hai thanh niên mười tám, mười chín tuổi anh ta vừa mang tới, đó là con nhà hàng xóm, kính nhờ Chu Khải Thâm tìm một phần công việc dễ dàng chút.
Triệu Tây Âm đứng nghe một bên, lửa giận bốc cao ba trượng.
Chu Khải Thâm thì ngồi ở đó, nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt không chút gợn sóng, khách khí nhưng cũng không tìm được chút ôn hòa nào.
Om sòm suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng người anh họ cũng chịu dừng.
Chu Khải Thâm làm như không có chuyện gì, phủi vạt áo hơi nhăn một cái, đứng dậy nói: “Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, trong một lát khó mà nói hết chuyện, nghỉ ngơi trước đã, tôi đã nhờ thư kí đặt quán rượu, ngày mai sẽ có người đưa mọi người đi Cố Cung Trường Thành một vòng.”
Người đi, cửa đóng, căn nhà lại yên tĩnh như một ngôi mộ cổ.
Chu Khải Thâm đứng cạnh cửa, hai tay chống lên ván cửa, đầu hơi cúi, đường cong bả vai lên xuống theo hô hấp.
Anh không nhúc nhích, chỉ thở d.ốc thật sâu.
Khoảng nửa phút sau, Chu Khải Thâm đi về phòng ngủ, không nói lời nào, nằm phịch xuống, với tay lấy gối chèn sau gáy. Giày cũng không cởi, cứ thế mà ngủ.
Triệu Tây Âm đứng ở phòng khách, cô nhìn vào phòng ngủ từ kẽ hở của cánh cửa khép hờ, lòng hơi dao động.
Năm phút sau cô mới rón rén đi vào phòng ngủ, tìm điều khiển từ xa kéo kín rèm cửa sổ, chỉ giữ lại một ngọn đèn cực yếu cho anh. Cô trở lại phòng khách, trên bàn là điện thoại di động, ví tiền và chìa khóa xe của anh. Triệu Tây Âm thu dọn gọn gàng, bỗng nhìn thấy hai hộp thuốc ngủ gần hết bên cạnh, tay cô nắm thành quyền, cuối cùng cô đặt chúng vào ngăn kéo, vừa đóng ngăn kéo xong, cô lại đưa tay giấu hai hộp thuốc xuống dưới cùng, đè chúng xuống mới yên tâm.
Triệu Tây Âm ngồi xuống sofa, chốc thì nhìn đồng hồ, chốc thì quay đầu nhìn phòng ngủ,
Chắc là anh ngủ say rồi.
Điện thoại của Chu Khải Thâm thỉnh thoảng có thông báo, màn hình lại sáng lên. Triệu Tây Âm đến xem một chút, thấy màn hình khóa của điện thoại anh hiện lên bốn app ——
Mạng tìm người
Trung Hoa công ích tìm người thân
Thân ái trở về nhà
Tìm người
Ngực Triệu Tây Âm cứng lại, tay cũng run rẩy theo, nỗi lòng khổ sở vừa dấy lên thì phía phòng ngủ bỗng truyền tới tiếng rê/n rỉ đang cố kìm nén. ——
Triệu Tây Âm vội vã chạy vào, Chu Khải Thâm ngồi dậy, hai tay níu tóc, mặt đầy đau đớn, cả người anh bị mồ hôi thấm ướt, áo dính cả ngực lẫn lưng. Triệu Tây Âm bị dọa, “Có phải anh lại mơ thấy ác mộng không?”
Chu Khải Thâm ngơ ngác, cơn ác mộng như một sợi dây xích nóng đỏ, trói chặt tay chân, chặn anh trên mộ phần, anh rơi vào vực sâu, trong mơ không thấy được một tia sáng.
Câu hỏi này của Triệu Tây Âm không giấu được quan tâm ân cần, cô đã quên thu lại sự dịu dàng.
Ánh mắt Chu Khải Thâm ẩm ướt, u mê nhìn cô, trong giây lát không phân biệt được là mơ hay là thực. Tim anh đập mãnh liệt, theo bản năng ôm lấy cô.
Triệu Tây Âm bị anh siết chặt, giống như bị chèn giữa tường đồng vách sắt.
Lúc Chu Khải Thâm vùi đầu ở cổ cô, khuôn mặt của người đàn ông nóng rực, chóp mũi nóng rực, bờ môi cũng nóng rực.
Mấy giây sau, Triệu Tây Âm chợt cảm thấy một giọt nước lạnh.
Chu Khải Thâm không phân rõ được thực tế và ảo mộng, khàn giọng nỉ non: “… Bà xã.”
Triệu Tây Âm ngẩn người, đôi tay định giãy giụa đẩy ra bỗng biến thành dịu dàng khôn xiết, lòng bàn tay đặt trên cổ anh, vuốt nhẹ nhàng từng chút một, đó là trấn an, là không nỡ, là lí trí đã thất thủ trước quỷ ám.

***
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính này ngoại trừ có tiền, những phương diện khác đều rất thảm, Tiểu Triệu là người cứu rỗi anh, mọi người hiểu nguyên nhân tại sao anh Chu lại yêu sâu nặng đến vậy rồi nhỉ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom