-
Chương 42
Chương 42: Anh thực sự không là gì cả (3)
Cố Hòa Bình nghe xong nguyên nhân hậu quả, xong, hỏng chuyện rồi.
Chờ đến lúc anh ta muốn chịu đòn nhận tội, số đã bị kéo đen, bạn tốt wechat bị xóa bỏ, Chu Khải Thâm tức giận thật rồi.
Cố Hòa Bình cả đêm làm tổ ở quán trà của lão Trình mà chửi rủa, “Tôi đây không phải là có lòng tốt sao, anh ta và Tiểu Triệu căng thẳng như vậy làm tôi gấp muốn chết. Tôi cũng không phải cố ý, anh ta lại đánh giá tôi tâm ngoan thủ lạt như vậy? Từ lúc quen biết khi tham gia quân ngũ đến giờ cũng mười năm rồi, đến mức đó sao?”
Lão Trình nghe anh quấy rầy, nấu trà, canh giờ đến thêm bạc hà, thêm trần bì, mười phần tĩnh tâm.
“Đụng tới chuyện của Tiểu Triệu, cậu tin cậu ta có thể giết người không? Cậu tìm một cô gái như vậy đến cho cậu ta, theo bên cạnh phục vụ, thời điểm đang nhạy cảm, cậu còn không sợ loạn? Không phải, Cố Hòa Bình, lúc cậu tìm hộ lý, hộ lý nam chết hết rồi à? Cậu tìm nữ làm gì?”
Cố Hòa Bình không cảm thấy sai, “Anh không cảm thấy cô gái kia có dáng dấp rất giống Tiểu Triệu sao, anh Chu thích dạng này, tôi là muốn để anh ta nhìn vật nhớ người, tâm hồn được an ủi.’
Lão Trình buông cái kẹp xuống, “Cậu không sợ cậu ta ý lo.ạn tình mê à?”
“Anh ta đã bị thương thành như vậy, còn động đậy để chơi được sao? Trừ phi có cô gái nguyện ý leo lên trên tự mình động.”
Lão Trình chặn miệng anh ta lại, “Cậu có bệnh. Chiêu Chiêu, đi lên trên lầu đi.”
Chiêu Chiêu đang cuộn chân ngồi trên ghế sô pha xem phim, sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt ngoan ngoãn đi lên lầu.
Cố Hòa Bình cười đến vô cùng yêu nghiệt, chờ sau khi Chiêu Chiêu đi rồi mới nhíu mày hỏi: “Lão Trình, tôi nhớ năm đó tập huấn tại Mạc Hà, anh từ trên cây ngã xuống, thắt lưng bị thương. Tốt cả chưa? Bây giờ có thể làm hăng hái không?”
Lão Trình biết anh ta không có phút nào đứng đắn, không đáp lại cái tên miệng đầy bịp bợm như anh ta. Chỉ hỏi: “Nói, tại sao lại tìm một hộ lý nữ?”
“Đi ăn cơm cùng bạn thì quen biết, cô bé còn nhỏ thật đáng thương, thiếu học phí, hết lần này tới lần khác thành tích không tệ, tôi đây không phải lấy việc giúp người khác làm niềm vui hay sao, tích đức làm việc thiện thôi.”
Lão Trình hiểu rất rõ anh ta là cái dạng đức hạnh gì, “Cậu tán gái thì tán gái, đừng gây chuyện khắp nơi.”
Cố Hòa Bình vui vẻ, “Tôi thực sự còn chưa động chạm gì cô ấy. Nhưng tôi nghĩ mình có đối tượng rồi.”
Lão Trình không tin anh ta đàng hoàng, đốt điếu thuốc, thong dong hỏi: “Ai xui xẻo như vậy?”
“Lê Nhiễm.”
Lão Trình bị sặc thuốc đến mức mãnh liệt ho khan, ho đến chảy nước mắt, “Cố Hòa Bình, cậu điên rồi phải không? Đó là bạn bè, là khuê mật của tiểu Triệu. Cậu như vậy, như vậy như vậy là cái quái gì vậy?”
Cố Hòa Bình cười đến mức nghiêng nghiêng ngửa ngửa, lão Trình không phân biệt được là thật lòng hay giả vờ.
Lão Trình chịu thua, híp mắt, đường đường chính chính nhắc nhở một câu, “Có mìn cậu đừng đụng, đụng vào nổ, văng cả người đầy phân, Tiểu Triệu tìm cậu tính sổ, anh Chu trở mặt với cậu.”
Cố Hòa Bình nhíu mày, vẻ mặt có mấy phần chăm chú, “Trước tiên đi khắp nơi, cũng không xác định điểm đến.”
____
Buổi chiều vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Khải Thâm cũng không còn tâm tư chữa bệnh, dứt khoát xuất viện. Tay anh vẫn còn đau, không mở được cửa xe, thư ký Từ đến đón anh. Đưa anh tới Phạm Duyệt, gọi thức ăn ngoài, cứ như vậy mà đuổi ông chủ.
Chu Khải Thâm hỏi: “Cậu gấp cái gì mà gấp, ban đêm tôi cũng không bắt cậu tăng ca.”
Thư ký Từ nói: “Cũng không phải là rất gấp, mà là bạn gái làm thức ăn khuya, chờ tôi ở nhà.”
Trong lòng Chu Khải Thâm như bị đâm một dao chất liệu làm từ thức ăn cho chó, đau lòng tổn thương đến tận phổi. Sau đó anh thực sự ngồi không yên, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại. Triệu Tây Âm khẳng định là không gọi được, tính tình cố chấp của cô nhóc kia không phải là anh không biết, cố chấp vô cùng, khi cô nổi nóng thì dỗ dành cũng không lay chuyển.
Chu Khải Thâm gọi cho Triệu Văn Xuân, năm sáu lượt đều nhận được câu trả lời không liên lạc được. Chu Khải Thâm tỉnh táo lại, thầy Triệu là kéo anh vào sổ đen rồi.
Giày vò hơn nửa năm, lần đầu tiên Chu Khải Thâm cảm thấy sốt ruột. Giống như chỗ dựa phía sau bị Ngu Công dời đi, Định Hải Thần Châm bị Tôn đại thánh lấy lại. Anh tứ cố vô thân, là một kẻ bị thế giới vứt bỏ.
Ngồi trong phòng khách một giờ, Chu Khải Thâm mới nặng nề chậm rãi đi tắm rửa. Người đã không may mắn, uống nước tắm cũng trúng độc. Vốn là què chân gãy tay, tốn sức xoa dầu gội lên đầu, kết quả là không cầm chắc dầu gội, cả chai rơi vào trong bồn tắm.
Chu Khải Thâm chịu đựng đau đớn, xoay người lại nhặt, trọng tâm không có, kết quả là ngã xuống đất, còn kèm theo một tiếng “Ầm” thật lớn.
Bờ m.ông chạm đất, té đặt biệt thảm, xương cụt cũng bị đụng tê rần.
Chu Khải Thâm suýt xoa một tiếng, thân thể trần tru.ồng ngồi trên gạch men sứ lạnh buốt, đau đến mức cả nửa giờ anh không dám động đậy. Cuối cùng chật vật không chịu nổi, chân thì què, mông thì đau, đau đến mức ngay cả sức mặc quần cũng không có, lộ mông giữa ánh sáng khuất nhục.
Chu Khải Thâm nằm sấp trên giường, điện thoại vang lên. Là thư ký Từ gọi tới, tận tụy báo cáo: “Chu tổng, tôi vừa nghe được tin tức. Cô của Tiểu Tây về nước, xế chiều ngày mai đến Bắc Kinh.”
Cái gì gọi là tận thế, Chu Khải Thâm thấy rồi.
----
Thứ bảy trong đoàn còn tăng cường huấn luyện, Triệu Tây Âm nhảy uể oải suy sụp, nhưng qua hai lần lập luyện, mức độ hoàn thành vẫn là không tồi. Trong lúc nghỉ ngơi, Sầm Nguyệt giúp đưa qua cho cô một ly nước, nhìn cô vài cái.
Triệu Tây Âm phát hiện, uống một ngụm và phồng má nuốt xuống, hỏi: “Có chuyện gì nói với chị à?”
Tròng mắt Sầm Nguyệt xoay chuyển, “Không có.” Sau có cúi đầu, tâm sự nặng nề chạy đi.
Sau khi kết thúc nghỉ ngơi, lại tập luyện thêm mấy lần. Đới Vân Tâm và Tô Dĩnh gần đến cuối giờ mới tới. Hai người đứng một chỗ, năm tháng không thắng nổi mỹ nhân, bất luận là Đới Vân Tâm đã bốn mươi, hay Tô Dĩnh ba mươi tuổi phong nhã, mỗi người đều có một loại khí chất riêng, thật là cảnh đẹp ý vui.
Hai người nhìn diễn tập một lần, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh, chỉ vào lúc sắp kết thúc mới thấp giọng trao đổi vài câu.
Trao đổi cái gì, không biết được.
Sau đó Tô Dĩnh rời đi trước, Đới Vân Tâm cùng trợ lý ở lại. Sau khi giải tán, nhiều thành viên trong đoàn đều chào hỏi với Đới Vân Tâm, ân cần, tôn kính, mong được cô ấy chỉ điểm một chút.
Triệu Tây Âm lề mà lề mề thay quần áo, thu dọn đồ đạc, chờ mọi người gần như giải tán hết mới cất bước đi ra ngoài. Trước tiên cô thò đầu nhìn hai bên, xác định không có ai mới thở phào. Đi qua hành lang dài, ở lối rẽ vào thang máy, âm thanh của Đới Vân Tâm ung dung vang lên: “Tránh tôi đến khi nào?”
Triệu Tây Âm sợ giật bắn người, mạnh mẽ lui một bước dài về phía sau.
Đới Vân Tâm bị phản ứng này của cô chọc tức, không nhịn được cất cao giọng: “Triệu Tây Âm, em chính là một con sói con nuôi mãi không thuần hóa.”
Triệu Tây Âm nhếch môi, một thái độ không thỏa hiệp, quay đầu đi, mắt cố ý không nhìn Đới Vân Tâm: “Cô giáo, cô luôn luôn là đúng.”
Đới Vân Tâm cười lạnh, “Đừng cho là tôi nghe không hiểu em đang nói trái lòng.”
Triệu Tây Âm thở phào nhẹ nhõm, tức giận với giáo viên mà cô kính yêu nhất trước sự trái phải rõ ràng lại không chọn cách hiểu và ủng hộ cô. Bực mình rằng người cô xem như một vị thần, thậm chí xem như một nửa mẹ, cũng vì lợi ích tầm thường mà dao động lập trường.
“Văn kiện luật sư em rút lại, em không tố cáo, thế nhưng cô Đới à, ngài có biết người bạn kia của ngài làm ra chuyện gì không?” Từng chữ từng chữ của Triệu Tây Âm vang lên không có một chút nhân nhượng, “Làm cô gái lớn bụng, bức người ta đi phá thai, còn mưu toan đổ tất cả sai lầm lên người ta, sau đó phủi mông một cái rời đi, ra vẻ đạo mạo gieo rắc tai họa tiếp theo – cô không biết những việc này sao?”
Đới Vân Tâm bình tĩnh khác thường, mặt mày mũi môi không vì việc này mà thay đổi. Nói chuyện có vẻ xấu hổ, ngay cả sắc mặt cũng không cho. Thật lâu sau, cô mới nói: “Trong vòng này không phải thị trấn cổ tích, tôi cũng không phải sứ giả chính nghĩa, Triệu Tây Âm, em có biết nhược điểm lớn nhất của em là gì không?”
“Cực độ lý tưởng hóa. Em đã vì chuyện này bỏ ra một cái giá rất lớn, bởi vì em quyết ý giữ mình, bỏ lỡ thời gian sáu năm quý báu nhất. Sáu năm, thời gian tốt nhất của một nghệ sĩ múa, em là có thiên phú, sáu năm này cũng may mắn cho em là có thiên phú gánh vác. Em có thể tùy hứng với bản thân, nhưng em không thể tùy hứng yêu cầu thế giới xoay chuyển theo tư tưởng của em.”
Đới Vân Tâm nói xong, xoay người rời đi.
Triệu Tây Âm đứng yên tại chỗ, giây phút trái tim dâng trào cảm xúc cũng là lúc trở nên thất vọng.
Trợ lý của Đới Vân Tâm chần chờ đứng tại chỗ, do dự thật lâu mới thở dài một tiếng. Cô ấy nói với Triệu Tây Âm, “Cô Đới mới từ Mỹ trở về, đi công tác liên tục một tuần lễ, chênh lệch múi giờ cũng không nghỉ ngơi, từ sân bay chạy thẳng tới đây.”
Đầu Triệu Tây Âm cúi thấp, ngón tay từng chút từng chút xoắn vạt áo.
“Cô ấy biết hôm nay Tô Dĩnh đến trong đoàn, cô ấy cũng biết Tô Dĩnh bắt bẻ, cô Đới không yên lòng, muốn đến bên cạnh chống đỡ giúp em, một là thăm dò ấn tượng của Tô Dĩnh đối với em, hai là nói cho em vài lời hữu ích, một khi đã mang thành kiến thì sẽ chỉ có em thua thiệt.”
“Cô Đới là thân bất do kỷ, nhưng cô ấy thật sự thương em.”
----
Từ trong phòng đi ra, chợt tiếp xúc với gió thu lạnh lẽo, đầu óc Triệu Tây Âm như đoản mạch. Gió phà vào mặt mũi, còn giống như mang theo đất cát li ti, Triệu Tây Âm híp mắt lại, hạt cát bay vào làm cô miễn cưỡng nheo mắt, khó chịu nhắm mắt lại, nhịn đến khi mắt ẩm ướt mới mở ra.
Chậm trễ như thế này, nhoáng một cái đã đến năm giờ.
Đầu óc Triệu Tây Âm nặng nề, cảm xúc ấm ức nhưng cũng không quên chính sự, thật khó mới bắt được một chiếc xe taxi, lại trễ thêm hai mươi phút. Giờ cao điểm buổi chiều ở Bắc Kinh khá ghê gớm. Triệu Tây Âm rõ ràng gấp gáp: “Bác tài, còn bao lâu mới tới vậy?”
“Ít nhất cũng bốn mươi phút.”
Triệu Tây Âm bị dọa cả người đổ mồ hôi. Lúc sáng, Triệu Văn Xuân đã dặn đi dặn lại, cô con chỉ đích danh đúng sáu giờ sẽ đi ăn đồ ăn cung đình. Con xem thời gian huấn luyện xong lập tức đi qua, tuyệt đối đừng đến trễ.
Thời điểm ít ỏi mà Triệu Văn Xuân cảm thấy như gặp phải đại địch, cũng chỉ có cô em gái này. Hoàn toàn là một nữ vương bệ hạ, trở mặt nhanh hơn lật sách, mắng người có thể tạo thành một quyển từ điển, Triệu Tây Âm làm sao dám đến trễ.
“Ôi này? Cô gái, cô có biết xe phía sau không? Từ cầu Kinh Quảng đã đi theo, còn dùng đèn dọa tôi.” Bỗng dưng tài xế lái xe nói.
Triệu Tây Âm quay đầu nhìn, nhìn không rõ, đầu gối tì lên ghế sau nhấc cả người lên.
Canyenne màu đen, bảng số xe phách lối cũng không có người thứ hai, là chiếc xe Chu Khải Thâm không thường xuyên lái.
Cố Hòa Bình nghe xong nguyên nhân hậu quả, xong, hỏng chuyện rồi.
Chờ đến lúc anh ta muốn chịu đòn nhận tội, số đã bị kéo đen, bạn tốt wechat bị xóa bỏ, Chu Khải Thâm tức giận thật rồi.
Cố Hòa Bình cả đêm làm tổ ở quán trà của lão Trình mà chửi rủa, “Tôi đây không phải là có lòng tốt sao, anh ta và Tiểu Triệu căng thẳng như vậy làm tôi gấp muốn chết. Tôi cũng không phải cố ý, anh ta lại đánh giá tôi tâm ngoan thủ lạt như vậy? Từ lúc quen biết khi tham gia quân ngũ đến giờ cũng mười năm rồi, đến mức đó sao?”
Lão Trình nghe anh quấy rầy, nấu trà, canh giờ đến thêm bạc hà, thêm trần bì, mười phần tĩnh tâm.
“Đụng tới chuyện của Tiểu Triệu, cậu tin cậu ta có thể giết người không? Cậu tìm một cô gái như vậy đến cho cậu ta, theo bên cạnh phục vụ, thời điểm đang nhạy cảm, cậu còn không sợ loạn? Không phải, Cố Hòa Bình, lúc cậu tìm hộ lý, hộ lý nam chết hết rồi à? Cậu tìm nữ làm gì?”
Cố Hòa Bình không cảm thấy sai, “Anh không cảm thấy cô gái kia có dáng dấp rất giống Tiểu Triệu sao, anh Chu thích dạng này, tôi là muốn để anh ta nhìn vật nhớ người, tâm hồn được an ủi.’
Lão Trình buông cái kẹp xuống, “Cậu không sợ cậu ta ý lo.ạn tình mê à?”
“Anh ta đã bị thương thành như vậy, còn động đậy để chơi được sao? Trừ phi có cô gái nguyện ý leo lên trên tự mình động.”
Lão Trình chặn miệng anh ta lại, “Cậu có bệnh. Chiêu Chiêu, đi lên trên lầu đi.”
Chiêu Chiêu đang cuộn chân ngồi trên ghế sô pha xem phim, sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt ngoan ngoãn đi lên lầu.
Cố Hòa Bình cười đến vô cùng yêu nghiệt, chờ sau khi Chiêu Chiêu đi rồi mới nhíu mày hỏi: “Lão Trình, tôi nhớ năm đó tập huấn tại Mạc Hà, anh từ trên cây ngã xuống, thắt lưng bị thương. Tốt cả chưa? Bây giờ có thể làm hăng hái không?”
Lão Trình biết anh ta không có phút nào đứng đắn, không đáp lại cái tên miệng đầy bịp bợm như anh ta. Chỉ hỏi: “Nói, tại sao lại tìm một hộ lý nữ?”
“Đi ăn cơm cùng bạn thì quen biết, cô bé còn nhỏ thật đáng thương, thiếu học phí, hết lần này tới lần khác thành tích không tệ, tôi đây không phải lấy việc giúp người khác làm niềm vui hay sao, tích đức làm việc thiện thôi.”
Lão Trình hiểu rất rõ anh ta là cái dạng đức hạnh gì, “Cậu tán gái thì tán gái, đừng gây chuyện khắp nơi.”
Cố Hòa Bình vui vẻ, “Tôi thực sự còn chưa động chạm gì cô ấy. Nhưng tôi nghĩ mình có đối tượng rồi.”
Lão Trình không tin anh ta đàng hoàng, đốt điếu thuốc, thong dong hỏi: “Ai xui xẻo như vậy?”
“Lê Nhiễm.”
Lão Trình bị sặc thuốc đến mức mãnh liệt ho khan, ho đến chảy nước mắt, “Cố Hòa Bình, cậu điên rồi phải không? Đó là bạn bè, là khuê mật của tiểu Triệu. Cậu như vậy, như vậy như vậy là cái quái gì vậy?”
Cố Hòa Bình cười đến mức nghiêng nghiêng ngửa ngửa, lão Trình không phân biệt được là thật lòng hay giả vờ.
Lão Trình chịu thua, híp mắt, đường đường chính chính nhắc nhở một câu, “Có mìn cậu đừng đụng, đụng vào nổ, văng cả người đầy phân, Tiểu Triệu tìm cậu tính sổ, anh Chu trở mặt với cậu.”
Cố Hòa Bình nhíu mày, vẻ mặt có mấy phần chăm chú, “Trước tiên đi khắp nơi, cũng không xác định điểm đến.”
____
Buổi chiều vừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Khải Thâm cũng không còn tâm tư chữa bệnh, dứt khoát xuất viện. Tay anh vẫn còn đau, không mở được cửa xe, thư ký Từ đến đón anh. Đưa anh tới Phạm Duyệt, gọi thức ăn ngoài, cứ như vậy mà đuổi ông chủ.
Chu Khải Thâm hỏi: “Cậu gấp cái gì mà gấp, ban đêm tôi cũng không bắt cậu tăng ca.”
Thư ký Từ nói: “Cũng không phải là rất gấp, mà là bạn gái làm thức ăn khuya, chờ tôi ở nhà.”
Trong lòng Chu Khải Thâm như bị đâm một dao chất liệu làm từ thức ăn cho chó, đau lòng tổn thương đến tận phổi. Sau đó anh thực sự ngồi không yên, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại. Triệu Tây Âm khẳng định là không gọi được, tính tình cố chấp của cô nhóc kia không phải là anh không biết, cố chấp vô cùng, khi cô nổi nóng thì dỗ dành cũng không lay chuyển.
Chu Khải Thâm gọi cho Triệu Văn Xuân, năm sáu lượt đều nhận được câu trả lời không liên lạc được. Chu Khải Thâm tỉnh táo lại, thầy Triệu là kéo anh vào sổ đen rồi.
Giày vò hơn nửa năm, lần đầu tiên Chu Khải Thâm cảm thấy sốt ruột. Giống như chỗ dựa phía sau bị Ngu Công dời đi, Định Hải Thần Châm bị Tôn đại thánh lấy lại. Anh tứ cố vô thân, là một kẻ bị thế giới vứt bỏ.
Ngồi trong phòng khách một giờ, Chu Khải Thâm mới nặng nề chậm rãi đi tắm rửa. Người đã không may mắn, uống nước tắm cũng trúng độc. Vốn là què chân gãy tay, tốn sức xoa dầu gội lên đầu, kết quả là không cầm chắc dầu gội, cả chai rơi vào trong bồn tắm.
Chu Khải Thâm chịu đựng đau đớn, xoay người lại nhặt, trọng tâm không có, kết quả là ngã xuống đất, còn kèm theo một tiếng “Ầm” thật lớn.
Bờ m.ông chạm đất, té đặt biệt thảm, xương cụt cũng bị đụng tê rần.
Chu Khải Thâm suýt xoa một tiếng, thân thể trần tru.ồng ngồi trên gạch men sứ lạnh buốt, đau đến mức cả nửa giờ anh không dám động đậy. Cuối cùng chật vật không chịu nổi, chân thì què, mông thì đau, đau đến mức ngay cả sức mặc quần cũng không có, lộ mông giữa ánh sáng khuất nhục.
Chu Khải Thâm nằm sấp trên giường, điện thoại vang lên. Là thư ký Từ gọi tới, tận tụy báo cáo: “Chu tổng, tôi vừa nghe được tin tức. Cô của Tiểu Tây về nước, xế chiều ngày mai đến Bắc Kinh.”
Cái gì gọi là tận thế, Chu Khải Thâm thấy rồi.
----
Thứ bảy trong đoàn còn tăng cường huấn luyện, Triệu Tây Âm nhảy uể oải suy sụp, nhưng qua hai lần lập luyện, mức độ hoàn thành vẫn là không tồi. Trong lúc nghỉ ngơi, Sầm Nguyệt giúp đưa qua cho cô một ly nước, nhìn cô vài cái.
Triệu Tây Âm phát hiện, uống một ngụm và phồng má nuốt xuống, hỏi: “Có chuyện gì nói với chị à?”
Tròng mắt Sầm Nguyệt xoay chuyển, “Không có.” Sau có cúi đầu, tâm sự nặng nề chạy đi.
Sau khi kết thúc nghỉ ngơi, lại tập luyện thêm mấy lần. Đới Vân Tâm và Tô Dĩnh gần đến cuối giờ mới tới. Hai người đứng một chỗ, năm tháng không thắng nổi mỹ nhân, bất luận là Đới Vân Tâm đã bốn mươi, hay Tô Dĩnh ba mươi tuổi phong nhã, mỗi người đều có một loại khí chất riêng, thật là cảnh đẹp ý vui.
Hai người nhìn diễn tập một lần, toàn bộ quá trình đều yên tĩnh, chỉ vào lúc sắp kết thúc mới thấp giọng trao đổi vài câu.
Trao đổi cái gì, không biết được.
Sau đó Tô Dĩnh rời đi trước, Đới Vân Tâm cùng trợ lý ở lại. Sau khi giải tán, nhiều thành viên trong đoàn đều chào hỏi với Đới Vân Tâm, ân cần, tôn kính, mong được cô ấy chỉ điểm một chút.
Triệu Tây Âm lề mà lề mề thay quần áo, thu dọn đồ đạc, chờ mọi người gần như giải tán hết mới cất bước đi ra ngoài. Trước tiên cô thò đầu nhìn hai bên, xác định không có ai mới thở phào. Đi qua hành lang dài, ở lối rẽ vào thang máy, âm thanh của Đới Vân Tâm ung dung vang lên: “Tránh tôi đến khi nào?”
Triệu Tây Âm sợ giật bắn người, mạnh mẽ lui một bước dài về phía sau.
Đới Vân Tâm bị phản ứng này của cô chọc tức, không nhịn được cất cao giọng: “Triệu Tây Âm, em chính là một con sói con nuôi mãi không thuần hóa.”
Triệu Tây Âm nhếch môi, một thái độ không thỏa hiệp, quay đầu đi, mắt cố ý không nhìn Đới Vân Tâm: “Cô giáo, cô luôn luôn là đúng.”
Đới Vân Tâm cười lạnh, “Đừng cho là tôi nghe không hiểu em đang nói trái lòng.”
Triệu Tây Âm thở phào nhẹ nhõm, tức giận với giáo viên mà cô kính yêu nhất trước sự trái phải rõ ràng lại không chọn cách hiểu và ủng hộ cô. Bực mình rằng người cô xem như một vị thần, thậm chí xem như một nửa mẹ, cũng vì lợi ích tầm thường mà dao động lập trường.
“Văn kiện luật sư em rút lại, em không tố cáo, thế nhưng cô Đới à, ngài có biết người bạn kia của ngài làm ra chuyện gì không?” Từng chữ từng chữ của Triệu Tây Âm vang lên không có một chút nhân nhượng, “Làm cô gái lớn bụng, bức người ta đi phá thai, còn mưu toan đổ tất cả sai lầm lên người ta, sau đó phủi mông một cái rời đi, ra vẻ đạo mạo gieo rắc tai họa tiếp theo – cô không biết những việc này sao?”
Đới Vân Tâm bình tĩnh khác thường, mặt mày mũi môi không vì việc này mà thay đổi. Nói chuyện có vẻ xấu hổ, ngay cả sắc mặt cũng không cho. Thật lâu sau, cô mới nói: “Trong vòng này không phải thị trấn cổ tích, tôi cũng không phải sứ giả chính nghĩa, Triệu Tây Âm, em có biết nhược điểm lớn nhất của em là gì không?”
“Cực độ lý tưởng hóa. Em đã vì chuyện này bỏ ra một cái giá rất lớn, bởi vì em quyết ý giữ mình, bỏ lỡ thời gian sáu năm quý báu nhất. Sáu năm, thời gian tốt nhất của một nghệ sĩ múa, em là có thiên phú, sáu năm này cũng may mắn cho em là có thiên phú gánh vác. Em có thể tùy hứng với bản thân, nhưng em không thể tùy hứng yêu cầu thế giới xoay chuyển theo tư tưởng của em.”
Đới Vân Tâm nói xong, xoay người rời đi.
Triệu Tây Âm đứng yên tại chỗ, giây phút trái tim dâng trào cảm xúc cũng là lúc trở nên thất vọng.
Trợ lý của Đới Vân Tâm chần chờ đứng tại chỗ, do dự thật lâu mới thở dài một tiếng. Cô ấy nói với Triệu Tây Âm, “Cô Đới mới từ Mỹ trở về, đi công tác liên tục một tuần lễ, chênh lệch múi giờ cũng không nghỉ ngơi, từ sân bay chạy thẳng tới đây.”
Đầu Triệu Tây Âm cúi thấp, ngón tay từng chút từng chút xoắn vạt áo.
“Cô ấy biết hôm nay Tô Dĩnh đến trong đoàn, cô ấy cũng biết Tô Dĩnh bắt bẻ, cô Đới không yên lòng, muốn đến bên cạnh chống đỡ giúp em, một là thăm dò ấn tượng của Tô Dĩnh đối với em, hai là nói cho em vài lời hữu ích, một khi đã mang thành kiến thì sẽ chỉ có em thua thiệt.”
“Cô Đới là thân bất do kỷ, nhưng cô ấy thật sự thương em.”
----
Từ trong phòng đi ra, chợt tiếp xúc với gió thu lạnh lẽo, đầu óc Triệu Tây Âm như đoản mạch. Gió phà vào mặt mũi, còn giống như mang theo đất cát li ti, Triệu Tây Âm híp mắt lại, hạt cát bay vào làm cô miễn cưỡng nheo mắt, khó chịu nhắm mắt lại, nhịn đến khi mắt ẩm ướt mới mở ra.
Chậm trễ như thế này, nhoáng một cái đã đến năm giờ.
Đầu óc Triệu Tây Âm nặng nề, cảm xúc ấm ức nhưng cũng không quên chính sự, thật khó mới bắt được một chiếc xe taxi, lại trễ thêm hai mươi phút. Giờ cao điểm buổi chiều ở Bắc Kinh khá ghê gớm. Triệu Tây Âm rõ ràng gấp gáp: “Bác tài, còn bao lâu mới tới vậy?”
“Ít nhất cũng bốn mươi phút.”
Triệu Tây Âm bị dọa cả người đổ mồ hôi. Lúc sáng, Triệu Văn Xuân đã dặn đi dặn lại, cô con chỉ đích danh đúng sáu giờ sẽ đi ăn đồ ăn cung đình. Con xem thời gian huấn luyện xong lập tức đi qua, tuyệt đối đừng đến trễ.
Thời điểm ít ỏi mà Triệu Văn Xuân cảm thấy như gặp phải đại địch, cũng chỉ có cô em gái này. Hoàn toàn là một nữ vương bệ hạ, trở mặt nhanh hơn lật sách, mắng người có thể tạo thành một quyển từ điển, Triệu Tây Âm làm sao dám đến trễ.
“Ôi này? Cô gái, cô có biết xe phía sau không? Từ cầu Kinh Quảng đã đi theo, còn dùng đèn dọa tôi.” Bỗng dưng tài xế lái xe nói.
Triệu Tây Âm quay đầu nhìn, nhìn không rõ, đầu gối tì lên ghế sau nhấc cả người lên.
Canyenne màu đen, bảng số xe phách lối cũng không có người thứ hai, là chiếc xe Chu Khải Thâm không thường xuyên lái.
Bình luận facebook