-
Chương 53
Chương 53: Tẫn dư hoan (4)
Không hề hay biết chuyện này, bản thân Chu Khải Thâm cũng giống như bị điện giật, vừa phân tâm Triệu Tây Âm liền thoát ra, ngay tức khắc chạythẳng vào toilet. Sau khi sửa sang xong ra ngoài, biểu cảm Chu Khải Thâm giống như cười mà không cười, nhìn thế nào cũng muốn ăn đòn.
Triệu Tây Âm đi tới, mạnh mẽ đạp giường một cước. Rung lên một cái, chấn động đến mức Chu Khải Thâm nhíu mày. Trong lòng Triệu Tây Âm lộp bộp nhảy một cái, muốn nói lại thôi, đứng bên giường không nhúc nhích.
“Anh gây họa quá nhiều, thật sự làm người ta hận.” Triệu Tây Âm dùnglờisắt đá nhưng ngữ khí mềm mại, liếc anh một cái, mũi chua xót,“Ra tay ác như thế.”
Chu Khải Thâm cười nhạt,“Không có gì đáng ngại.”
Cô cúi đầu,“Em biếtchuyện rồi.”
“Cố Hòa Bình không giấu được chuyện, những lời sau này cậu ta nói em đừng tin.”
Nước mắt Triệu Tây Âm suýt nữa rơi xuống, “Thật ra em không thèm để ý có làm người múa dẫn đầu hay không, thật sự không quan trọng.”
“Anh biết.” Chu Khải Thâm nhẹ giọng, “Nhưng anh không muốn em chịu oan ức.”
Triệu Tây Âm ngồi xuống, cúi người, nằm bên giường, đầu sát bên anh. Ngoài cửa sổ sương mù khói bụi u ám, gợn sóng ẩn núp giữa hai người, yên tĩnh hồi lâu, Chu Khải Thâm cúi đầu theo bản năng, Triệu Tây Âm đang im lặng rơi lệ.
“Tiểu Tây.” Ngón tay Chu Khải Thâm hơi cuộn tròn, cứ dịu dàng như vậy sờ lên gương mặt cô, “Những năm này là anh làm em tủi thân.”
Triệu Tây Âm ưu tư trong lòng, ánh mắt nhìn xa nơi nào đó, tâm tư cực kỳ tĩnh lặng.
“Một mình nuôi con không dễ dàng, cô giúp đỡ chăm sóc, anh vĩnh viễn nhớ việc này của bà ấy.”
Triệu Tây Âm bỗng nhiên ngẩng đầu, dở khóc dở cười,“Nói bao nhiêu lần anh mới tin thế, anh thật sự không có con trai.”
Đã đến nước này rồi, còn có hứng thú phủ nhận, Chu Khải Thâm cũng không vui vẻ, buồn bực nặng nề nói ra cái tên, “Có phải tên là Vivi không?”
Triệu Tây Âm sửng sốt một lát, phản ứng trong chớp mắt này của cô bị anh thu hết vào mắt, càng khẳng định thêm suy đoán.
Triệu Tây Âm đứng dậy, chỉ kém không giơ tay lên trời thề,“Đó không phải con anh! Trời ơi, đó là, đó là đứa bé cô em nhận nuôi tại viện mồ côi!”
Chu Khải Thâm cũng không tranh luận với cô, không quá lo lắng quay đầu, giữa hai lông mày là chữ lớn – nói bậy.
Một bụng giải thích của Triệu Tây Âm đến bên miệng, lại nuốt trở lại, từ ngữ cô mập mờ, cũng không muốn đi sâu vào phân tích vấn đề này, ném lại câu “Nghỉ ngơi thật tốt” rồi đi.
Người đi, ý tốt vẫn còn ở đó.
Dù sao trong đoàn không có việc gì, làm nửa ngày nghỉ ngơi nửa ngày, Triệu Tây Âm tranh thủ đi mua đồ ăn thật sớm, lúc Triệu Văn Xuân thức dậy cô đã chặt xương sườn trong phòng bếp. Trận chiến rầm rầm rầm, dọa thầy Triệu giật mình, hỏi cô sao vậy.
Triệu Tây Âm cũng không giấu diếm, nói một lần về chuyện của Chu Khải Thâm.
Phản ứng đầu tiên của thầy Triệu là, “Ai da, thân thể Khải Thâm bây giờ yếu ớt như thế sao? Lại nhập viện rồi?”
Triệu Tây Âm gật đầu, ỉu xìu, “Chỗ nào cũng có bệnh, nghe nói lần trước còn thận hư.”
“Cậu ấy mới ba mươi hai mà, triệu chứng ban đầu của tuổi già tới nhanh vậy?” Thầy Triệu hoảng sợ.
Triệu Tây Âm nghiêm trang xuyên tạc,“Anh ấy đã qua thời điểm ban đầu của tuổi già từlâu, chắc là thời kỳ mãn kinhsớm.”
Thầy Triệu lòng dạ từ bi,“Là một đứa bé đáng thương, được rồi, bố làm đồ ăn cho, mỗi ngày con đưa cho cậu ấy ăn lót dạ bồi bổ thân thể.”
Trong lòng Triệu Tây Âm có sự cảm thông, “Ôi! Thật sự đáng thương!”
Xoay người một cái, tâm tình vô cùng tốt, Chu Khải Thâm chính là thích ăn đòn.
Chập tối hôm nay, Sầm Nguyệt gọi điện cho Triệu Tây Âm, lo lắng không yên nói là cô ấy không thấy chìa khóa nhà trọ đâu. Triệu Tây Âm thuận tiện tới sân vận động công nhân, muốn nhờ cô giúp tới đoàn tìm xem.
Triệu Tây Âm không chậm trễ, đón xe đi, thật sự tìm được.
“Hai ta gặp nhau ở Tam Lý Truân, chị đưa chìa khóa cho em.” Gọi điện thoại xong, xoay người liền gặp Trương Nhất Kiệt đứng ở cổng, chắc là đã tới một hồi lâu, cười chào hỏi, “Tiểu Triệu, đã muộn vậy còn chưa về sao?”
“Em tìm chìa khóa.” Triệu Tây Âm nhìn thấy Mạnh Duy Tất và Trương Nhất Kiệt đứng cùng nhau, ánh mắt chậm rãi rời đi chỗ khác.
Trương Nhất Kiệt tỉ mỉ, liền tìm cớ rút lui. Mạnh Duy Tất đứng ở cổng, Triệu Tây Âm đi về phía trước hai bước, anh ta cũng không có ý định nhường đường. Trầm mặc một hồi, Mạnh Duy Tất nói: “Tiễn em.”
Anh ta đi trước, Triệu Tây Âm cảm thấy anh ta gầy. Mặc áo khoác màu đen, cách hai lớp quần áo cũng có thể nhìn thấy xương bả vai hơi lồi lên một vòng cung. Mạnh Duy Tất lớn lên đẹp trai, chi phí ăn mặc cũng rất chú trọng, khi đó cô còn nhỏ, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt điệu bộ ngây thơ, múa phải giữ dáng, cô gái nhỏ thèm ăn, thường xuyên ra ngoài ăn vụng xiên nướng sau lưng Đới Vân Tâm, Mạnh Duy Tất dọa cô,“Biến thành heo là em không thể tham gia thi đấu nữa.”
Thịt dê nướng đưa đến bên miệng lại buông xuống, Triệu Tây Âm đấu tranh hai giây, đáng thương đưa tới, “Anh ăn viên thịt giúp em, em nếm thử cà rốt bên trên vị thịt được không?”
Mạnh Duy Tất không nỡ làm cô thất vọng, ăn hết thịt giúp cô, còn lại cà rốt vừa thơm vừa mềm.
Thật ra anh không ăn những thực phẩm rác kiểu này, mười lăm mười sáu cây xiên vào trong bụng, ban đêm đau đến viêm dạ dày. Triệu Tây Âm lén đến nhìn anh, vừa đau lòng lại phiền muộn, hai mắt đẫm lệ nói: “Mạnh Duy Tất, anh biến thành người thực vật em sẽ chăm sóc anh cả đời.”
Mạnh Duy Tất tức chết,“Em không thể mong bạn trai mình khỏe hơn sao?”
Triệu Tây Âm xoa cánh tay đang truyền nước của anh, lòng bàn tay dịu dàng phủ lên mu bàn tay,“Nước thuốc thật lạnh, em ủ ấm cho anh.”
Ấm áp thật nhiều năm cũng lạnh lẽo rất nhiều năm.
Hai người một trái một phải đứng trong thang máy, ở giữa trốngrỗng. Cái gọi là nhất biệt lưỡng khoan (*) này, nhưng không cách nào mỗi người thong dong. Mạnh Duy Tất cúi đầu rũ mắt, cả người đều là chết lặng. Đèn chỉ thị thang máy đi xuống, đinh một tiếng, lúc mở cửa, anh ta đột nhiên dắt tay Triệu Tây Âm.
(*)Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ: câu này được rút ra từ “Thỏa thuận phóng thê” của người thời Đường (thời Đường gọi ly hôn là để “phóng thê” = trả tự do cho người vợ). Câu này có nghĩa là: sau khi biệt ly, chỉ mong cả hai ta đều sẽ có được một cuộc sống tự do thoải mái, mỗi người đều sẽ có vui vẻ hạnh phúc của riêng mình.
Triệu Tây Âm cau mày, giãy giụa cổ tay.
Mạnh Duy Tất nắm rất chặt, khuôn mặt như núi sâu biển lặng, ánh mắt bảy phần tình ý ba phần cầu xin, giọng nói anh ta khàn khàn: “Nắm một lát nữa thôi được không?”
Triệu Tây Âm không tránh nữa, làn da lạnh một mảnh, giống như là một đầm nước đọng.
Đèn neon bên ngoài chiếu sáng, gió vẫn cứ lạnh, trong mười giây trầm mặc và thuận theo như vậy, anh ta có thể cảm nhận được Triệu Tây Âm không hề bị lay động.
Đầu ngón tay nóng nữa cũng không thể hâm nóng tấm lòng chân thành kia.
Triệu Tây Âm không uổng phí một chữ, vô cùng tàn nhẫn truyền đạt chân tướng.
Cô im lặng nghiêm mặt, nhịn một đường vẫn hỏi ra miệng,“Mạnh Duy Tất, anh làm gì em không quản được nhưng anh có thể đừng cố chạm vào ranh giới cuối cùng không, nếu như Chu Khải Thâm thật sự mất mạng thì anh có thể phủi sạch sẽ không?”
Một câu tạo thành tổn thương, xé rách màn che, gió tuyết ngoài cửa ùa vào mãnh liệt.
Ánh mắt Mạnh Duy Tất bình tĩnh,“Anh làm cái gì?”
Triệu Tây Âm nhìn thẳng anh ta, “Anh ấy bị người ta đâm hai dao ở bãi đỗ xe, Mạnh Duy Tất thế này thật sự vô vị.”
Khuôn mặt Mạnh Duy Tất lạnh lùng,“Anh ta làm nhiều việc trái với lương tâm bị kẻ thù nào đó trả thù, có lẽ chính anh ta cũng không nhớ nổi. Anh thật sự muốn giết anh ta, anh ta sẽkhông có cơ hội đâm bị thóc, chọc bị gạo trước mặt em.”
Người dịu dàng ôn hòa đi nữa ngạo mạn cũng có thể nghẹn chết người khác. Thái độ cũng không tốt, một người ngay thẳng chính trực, một người lòng dạ ác độc khinh thường, sao mà nói chuyện? Còn có thể nói chuyện sao? Mạnh Duy Tất khó chịu giống như bị dao đâm, trong thân thể máu thịt toàn bộ đều là lỗ thủng.
Triệu Tây Âm hít sâu một hơi, cực kỳ cố gắng kiềm chế cảm xúc, “Mạnh Duy Tất, anh tự liên lụy chính bản thân mình thế này không đáng.”
“Có đáng hay không anh quyết định.” Đáy mắt Mạnh Duy Tất toàn là suy sụp, ánh mắt nhìn Triệu Tây Âm có thể rỉ máu, “Chu Khải Thâm anh ta bị báo ứng thế nào đều xứng đáng, anh ta chính là kẻ tiểu nhân hèn hạ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Năm đó nếu không phải anh ta...”
Giọng nói Mạnh Duy Tất nghẹn ngào, ánh mắt vỡ vụn. Người trước mắt là người trong lòng, cũng là một giấc mộng không thể nào toàn vẹn của anh.
Nhắc lại tình cũ kiểu gì cũng thổnthứcvài lần, Triệu Tây Âm thản nhiên chân thành nhìn anh, nhiệt độ trong ánh mắt giống như làn gió sấy khô nổi lên bốn phía, buồn bã vô cớ xen lẫn với bối rối, lại không thể dệt ra một tấm lưới có thể nâng đỡ cả hai, chỉ có thể mặc cho những điều tốt đẹp ngày xưa trôi đi rất nhanh như cát chảy, không giữ lại được.
Triệu Tây Âm ổn định hơi thở nói: “Mạnh Duy Tất, cho dù không có Chu Khải Thâm, em và anh cũng không thể quay lại. Vấnđềkhông ở người này là ai, bây giờ anh vẫn chưa rõ sao?”
Mạnh Duy Tất tiến về phía trước một bước, tỉnh táo kiềm chế đều ném sang một bên, anh ta nỉ non cam đoan,“Tiểu Tây, cho anh một cơ hội, chúng ta có thể, chúng ta nhất định có thể.”
Lời hứa hẹn nghe thấy chính là lời nói dối, có vài người đã định trước trong vận mệnh, ông trời nói cô ấy chỉ có thể đi cùng bạn đoạn đường này, vậy cũng chỉ có đoạn đường này. Cô ấy là phúc lợi, cũng là kiếp số, là giấc mơ xa không thể chạm, cũng là vết sẹo cả đời khó quên.
Một khúc cuối cùng, người nên giải tán.
Triệu Tây Âm ngẩng đầu, bỗng nhiên nói một câu,“Em không bị ép buộc, cũng không tìm thế thân, em cam tâm tình nguyện gả cho anh ấy, em hiểu rõ thân phận chính mình, em muốn cái gì, không muốn cái gì, từ trước đến nay đều là chính em quyết định. Mạnh Duy Tất, không có nhiều nguyên nhân phức tạp như vậy, nếu có – em yêu người đàn ông này.”
Chuyện tình cảm thế này, chấm dứt mà không đau khổ cũng tốt, không được quả ngọt cũng được, nhưng thật sự không thể nói thành giả dối, có lẽ không còn yêu nữa, nhưng ít ra từng yêu.
“Chuyện chạm tới ranh giới cuối cùng, đừng làm lại lần nữa.” Triệu Tây Âm nói,“Anh làm Chu Khải Thâm bị thương tàn phế, em và anh cũng không có khả năng, Mạnh Duy Tất anh hãy sống tốt. Coi như em van xin anh.”
Một dây cung cuối cùng đứt mất.
Mạnh Duy Tất bỗng nhiên buông tay, quay người chạy về phía đường cái.
Xe cộ tấp nập qua lại hết đợt này đến đợt khác, tiếng còi bỗng nhiên chói tai, liên tục không ngừng trong nháy mắt loạn thành mđ đống. Ngay cả bóng lưng Mạnh Duy Tất cũng viết thương tâm gần chết, trái tim đã chết và sự vô vọng kia khiến một màn này nhìn như bi tình oanh liệt.
“Mạnh Duy Tất!!” Sắc mặt Triệu Tây Âm trắng bệch, khàn cả giọng chạy tới kéo tay anh ta,“Anh không muốn sống nữa sao!”
Triệu Tây Âm thật sự sợ hãi, gần như cả người dán trên người anh ta, bắt được anh ta lập tức kéo về ven đường. Cô vừa tức giận vừa sốt ruột, nước mắt cũng bị dọa rơi xuống, hét to với anh: “Sao anh có thể không chịu trách nhiệm với mình như thế!”
Còn chưa buông tay đã bị Mạnh Duy Tất kéo một cái vào trong lòng.
Đầu anh ta chôn giữa cổ, người đàn ông tiếng khóc đè nén cõi lòng tan nát cứ như vậy truyền vào lỗ tai. Mạnh Duy Tất sụp đổ giống như đứa bé không tìm thấy nhà, “Tiểu Tây, anh không ổn được.... cả đời này anh cũng không ổn được...”
Gió tây xào xạc, mùa đông lạnh lẽo thấu xương.
Quân tử như ngọc không biết tình cảm nổi lên.
Mà thế sự khó lường, tình cảm thâm tình ban đầu đã sớm thay đổi.
——
Bảy giờ mười lăm phút tối, Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ nhiều lần, không nhận được điện thoại của Triệu Tây Âm. Anh đang buồn bực thì tiếng đập cửa liền xuất hiện. Tâm tình Chu Khải Thâm lập tức thay đổi, thảnh thơi đi qua mở cửa,“Cô Triệu à, hôm nay đến muộn nhé, đói chết....em.”
May mà chữ ‘Chồng’ không biết xấu hổ không nói ra miệng.
Gương mặt nghiêm túc của Triệu Văn Xuân cười như không cười đứng ở cửa, lắc lưbìnhgiữ nhiệt,“Tiểu Tây đi có việc, nhờ tôi đưa cơm cho cậu.”
Chu Khải Thâm đứng nghiêm, không còn không đứng đắn như vừa nãy, chỉ kém không kính lễ với ông.
Triệu Văn Xuân nhìn anh một lần từ đầu đến chân,“Ai da, quần áo bệnh nhân lớn vậy, bệnhtậtgiày vò cậu đến mức gầy như vậy.”
Chu Khải Thâm nở nụ cười,“Ăn cơm chú làm ba ngày là có thể bù lại.”
Triệu Văn Xuân liền ha ha.
Chu Khải Thâm lại hồihộp, cũng không biết tiếng ha ha này có ý gì.
Triệu Văn Xuân bỗng nhiên thở dài một hơi, đặt bình giữ nhiệt lên bàn,“Bị thươngđừngđứng, nằm một lát.”
Chu Khải Thâm cũng không miễn cưỡng, thuận theo ngồi trên giường.
“Nạmbò hầm củ cải trắng bồi bổ thân thể, canh sườn hải sơn dưỡng dạ dày, hàu này đặc biệt làm cho cậu. Thận cậu không tốt phải bồi bổ. Tuổi còn trẻ, đừng để cả người toàn mầm bệnh, đương nhiên cũng đừng sợ thầy giấu bệnh, đừng tin bí mật khó nói gì, tích cực trị liệu, khỏe bệnh sớm hơn, nhớ chưa?”
Triệu Văn Xuân quan tâm sinh mệnh, ngày đó Triệu Tây Âm nói chuyện ông nhớ hết những chuyện này. Chu Khải Thâm đã từng đi lính, nhìn dáng người cũng rất rắn chắc, nhớ lại trước kia còn chăm chỉ tập thể dục, cũng không phải là trò mèo. Không ngờ bên trong yếu ớt như thế... khó trách kết hôn hai năm cũng không có động tĩnh.
Thầy Triệu mặt buồn rười rượi, con gái ông mệnh thật khổ.
Chu Khải Thâm cau mày, nghe những lời này luôn cảm thấy không thích hợp. Nhưng thầy Triệu quan tâm như vậy, lời nói cũng rất có lý.
Hai người nhìn nhau, ánh đèn vàng ấp áp chiếu đến đôi mắt thầy Triệu, càng nhìn gương mặt Chu Khải Thâm lòng càng nghẹn, sau đó lại là một hồi thở dài bất đắc dĩ “...ôi.”
Phản ứng này của nhạc phụ đại nhân quả thực làm người ta hoảng hốt.
Chu Khải Thâm nhất thời cũng không hiểu rõ thầy Triệu đang ôi cái gì, chỉ biết trong lòng thấp thỏm lo lắng, sợ mắc lỗi. Sợ chỗ trống thật vất cả mới cứu vãn được lại bị lấy đi. Trong lòng anh rốt cuộc ghi nhớ một chuyện lớn, bị không khí trước mắt này kí.ch thích, không nhịn được nói ra miệng.
“.... Chú có biết, Tiểu Tây sinh cháu ngoại cho chú không?”
Mông Triệu Văn Xuân giống như bị gai đâm, suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế, ông bỗng nhiên đứng lên, bàn tay giơ lên giữa không trung, “Cậu nói lời gì vậy?”
Ánh mắt Chu Khải Thâm chân thành, cứng cỏi, ngả bài với ông, “Ba tuổi, bé trai, tên tiếng Anh Vivi, tên tiếng trung là Chu gì đó... tạm thời không rõ, vẫn luôn ở Mỹ.”
Triệu Văn Xuân bị ánh mắt Chu Khải Thâm làm chấn động, tay nâng lên hơi run rẩy, càng ngày càng thấp, sau đó rũ xuống bên chân, “Tôi, tôi thật sự, thật sự có cháu ngoại?”
Chu Khải Thâm gật đầu, “Là thật.”
Triệu Văn Xuân ôm lấy tim, thuận khí cho mình từng chút một, “Cháu ngoại sao, tôi, tôi chưa từng nghe Tiểu Tây nhắc đến.”
Lòng Chu Khải Thâm nghẹn lại, “Ngay cả bố ruột như cháu cô ấy cũng không nói, sao mà nói cho chú được.”
“Thế này...” Triệu Văn Xuân gật đầu liên tục, dường như cũng có đạo lý.
“A, không đúng.” Gật đầu một nửa, thầy Triệu liền nắm lấy sơ hở, vô cùng nghiêm túc nhìn Chu Khải Thâm, “Không phải thận cậu không tốt sao? Tiểu Tây nói cậu đi tiểu nhiều lần, năm phút chạy vào toilet ba chuyến,chắc là cậu không sinh được con đâu?”
Chu Khải Thâm: “...”
Triệu Văn Xuân giơ tay lên nhìn đồng hồ, ân cần nói: “Tôi đã đến mười phút rồi, cậu có muốn đi toilet không? Đừng ngại, chú Triệu có thể đỡ cậu.”
Chu Khải Thâm: “...”
Không hề hay biết chuyện này, bản thân Chu Khải Thâm cũng giống như bị điện giật, vừa phân tâm Triệu Tây Âm liền thoát ra, ngay tức khắc chạythẳng vào toilet. Sau khi sửa sang xong ra ngoài, biểu cảm Chu Khải Thâm giống như cười mà không cười, nhìn thế nào cũng muốn ăn đòn.
Triệu Tây Âm đi tới, mạnh mẽ đạp giường một cước. Rung lên một cái, chấn động đến mức Chu Khải Thâm nhíu mày. Trong lòng Triệu Tây Âm lộp bộp nhảy một cái, muốn nói lại thôi, đứng bên giường không nhúc nhích.
“Anh gây họa quá nhiều, thật sự làm người ta hận.” Triệu Tây Âm dùnglờisắt đá nhưng ngữ khí mềm mại, liếc anh một cái, mũi chua xót,“Ra tay ác như thế.”
Chu Khải Thâm cười nhạt,“Không có gì đáng ngại.”
Cô cúi đầu,“Em biếtchuyện rồi.”
“Cố Hòa Bình không giấu được chuyện, những lời sau này cậu ta nói em đừng tin.”
Nước mắt Triệu Tây Âm suýt nữa rơi xuống, “Thật ra em không thèm để ý có làm người múa dẫn đầu hay không, thật sự không quan trọng.”
“Anh biết.” Chu Khải Thâm nhẹ giọng, “Nhưng anh không muốn em chịu oan ức.”
Triệu Tây Âm ngồi xuống, cúi người, nằm bên giường, đầu sát bên anh. Ngoài cửa sổ sương mù khói bụi u ám, gợn sóng ẩn núp giữa hai người, yên tĩnh hồi lâu, Chu Khải Thâm cúi đầu theo bản năng, Triệu Tây Âm đang im lặng rơi lệ.
“Tiểu Tây.” Ngón tay Chu Khải Thâm hơi cuộn tròn, cứ dịu dàng như vậy sờ lên gương mặt cô, “Những năm này là anh làm em tủi thân.”
Triệu Tây Âm ưu tư trong lòng, ánh mắt nhìn xa nơi nào đó, tâm tư cực kỳ tĩnh lặng.
“Một mình nuôi con không dễ dàng, cô giúp đỡ chăm sóc, anh vĩnh viễn nhớ việc này của bà ấy.”
Triệu Tây Âm bỗng nhiên ngẩng đầu, dở khóc dở cười,“Nói bao nhiêu lần anh mới tin thế, anh thật sự không có con trai.”
Đã đến nước này rồi, còn có hứng thú phủ nhận, Chu Khải Thâm cũng không vui vẻ, buồn bực nặng nề nói ra cái tên, “Có phải tên là Vivi không?”
Triệu Tây Âm sửng sốt một lát, phản ứng trong chớp mắt này của cô bị anh thu hết vào mắt, càng khẳng định thêm suy đoán.
Triệu Tây Âm đứng dậy, chỉ kém không giơ tay lên trời thề,“Đó không phải con anh! Trời ơi, đó là, đó là đứa bé cô em nhận nuôi tại viện mồ côi!”
Chu Khải Thâm cũng không tranh luận với cô, không quá lo lắng quay đầu, giữa hai lông mày là chữ lớn – nói bậy.
Một bụng giải thích của Triệu Tây Âm đến bên miệng, lại nuốt trở lại, từ ngữ cô mập mờ, cũng không muốn đi sâu vào phân tích vấn đề này, ném lại câu “Nghỉ ngơi thật tốt” rồi đi.
Người đi, ý tốt vẫn còn ở đó.
Dù sao trong đoàn không có việc gì, làm nửa ngày nghỉ ngơi nửa ngày, Triệu Tây Âm tranh thủ đi mua đồ ăn thật sớm, lúc Triệu Văn Xuân thức dậy cô đã chặt xương sườn trong phòng bếp. Trận chiến rầm rầm rầm, dọa thầy Triệu giật mình, hỏi cô sao vậy.
Triệu Tây Âm cũng không giấu diếm, nói một lần về chuyện của Chu Khải Thâm.
Phản ứng đầu tiên của thầy Triệu là, “Ai da, thân thể Khải Thâm bây giờ yếu ớt như thế sao? Lại nhập viện rồi?”
Triệu Tây Âm gật đầu, ỉu xìu, “Chỗ nào cũng có bệnh, nghe nói lần trước còn thận hư.”
“Cậu ấy mới ba mươi hai mà, triệu chứng ban đầu của tuổi già tới nhanh vậy?” Thầy Triệu hoảng sợ.
Triệu Tây Âm nghiêm trang xuyên tạc,“Anh ấy đã qua thời điểm ban đầu của tuổi già từlâu, chắc là thời kỳ mãn kinhsớm.”
Thầy Triệu lòng dạ từ bi,“Là một đứa bé đáng thương, được rồi, bố làm đồ ăn cho, mỗi ngày con đưa cho cậu ấy ăn lót dạ bồi bổ thân thể.”
Trong lòng Triệu Tây Âm có sự cảm thông, “Ôi! Thật sự đáng thương!”
Xoay người một cái, tâm tình vô cùng tốt, Chu Khải Thâm chính là thích ăn đòn.
Chập tối hôm nay, Sầm Nguyệt gọi điện cho Triệu Tây Âm, lo lắng không yên nói là cô ấy không thấy chìa khóa nhà trọ đâu. Triệu Tây Âm thuận tiện tới sân vận động công nhân, muốn nhờ cô giúp tới đoàn tìm xem.
Triệu Tây Âm không chậm trễ, đón xe đi, thật sự tìm được.
“Hai ta gặp nhau ở Tam Lý Truân, chị đưa chìa khóa cho em.” Gọi điện thoại xong, xoay người liền gặp Trương Nhất Kiệt đứng ở cổng, chắc là đã tới một hồi lâu, cười chào hỏi, “Tiểu Triệu, đã muộn vậy còn chưa về sao?”
“Em tìm chìa khóa.” Triệu Tây Âm nhìn thấy Mạnh Duy Tất và Trương Nhất Kiệt đứng cùng nhau, ánh mắt chậm rãi rời đi chỗ khác.
Trương Nhất Kiệt tỉ mỉ, liền tìm cớ rút lui. Mạnh Duy Tất đứng ở cổng, Triệu Tây Âm đi về phía trước hai bước, anh ta cũng không có ý định nhường đường. Trầm mặc một hồi, Mạnh Duy Tất nói: “Tiễn em.”
Anh ta đi trước, Triệu Tây Âm cảm thấy anh ta gầy. Mặc áo khoác màu đen, cách hai lớp quần áo cũng có thể nhìn thấy xương bả vai hơi lồi lên một vòng cung. Mạnh Duy Tất lớn lên đẹp trai, chi phí ăn mặc cũng rất chú trọng, khi đó cô còn nhỏ, khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt điệu bộ ngây thơ, múa phải giữ dáng, cô gái nhỏ thèm ăn, thường xuyên ra ngoài ăn vụng xiên nướng sau lưng Đới Vân Tâm, Mạnh Duy Tất dọa cô,“Biến thành heo là em không thể tham gia thi đấu nữa.”
Thịt dê nướng đưa đến bên miệng lại buông xuống, Triệu Tây Âm đấu tranh hai giây, đáng thương đưa tới, “Anh ăn viên thịt giúp em, em nếm thử cà rốt bên trên vị thịt được không?”
Mạnh Duy Tất không nỡ làm cô thất vọng, ăn hết thịt giúp cô, còn lại cà rốt vừa thơm vừa mềm.
Thật ra anh không ăn những thực phẩm rác kiểu này, mười lăm mười sáu cây xiên vào trong bụng, ban đêm đau đến viêm dạ dày. Triệu Tây Âm lén đến nhìn anh, vừa đau lòng lại phiền muộn, hai mắt đẫm lệ nói: “Mạnh Duy Tất, anh biến thành người thực vật em sẽ chăm sóc anh cả đời.”
Mạnh Duy Tất tức chết,“Em không thể mong bạn trai mình khỏe hơn sao?”
Triệu Tây Âm xoa cánh tay đang truyền nước của anh, lòng bàn tay dịu dàng phủ lên mu bàn tay,“Nước thuốc thật lạnh, em ủ ấm cho anh.”
Ấm áp thật nhiều năm cũng lạnh lẽo rất nhiều năm.
Hai người một trái một phải đứng trong thang máy, ở giữa trốngrỗng. Cái gọi là nhất biệt lưỡng khoan (*) này, nhưng không cách nào mỗi người thong dong. Mạnh Duy Tất cúi đầu rũ mắt, cả người đều là chết lặng. Đèn chỉ thị thang máy đi xuống, đinh một tiếng, lúc mở cửa, anh ta đột nhiên dắt tay Triệu Tây Âm.
(*)Nhất biệt lưỡng khoan, các sinh hoan hỉ: câu này được rút ra từ “Thỏa thuận phóng thê” của người thời Đường (thời Đường gọi ly hôn là để “phóng thê” = trả tự do cho người vợ). Câu này có nghĩa là: sau khi biệt ly, chỉ mong cả hai ta đều sẽ có được một cuộc sống tự do thoải mái, mỗi người đều sẽ có vui vẻ hạnh phúc của riêng mình.
Triệu Tây Âm cau mày, giãy giụa cổ tay.
Mạnh Duy Tất nắm rất chặt, khuôn mặt như núi sâu biển lặng, ánh mắt bảy phần tình ý ba phần cầu xin, giọng nói anh ta khàn khàn: “Nắm một lát nữa thôi được không?”
Triệu Tây Âm không tránh nữa, làn da lạnh một mảnh, giống như là một đầm nước đọng.
Đèn neon bên ngoài chiếu sáng, gió vẫn cứ lạnh, trong mười giây trầm mặc và thuận theo như vậy, anh ta có thể cảm nhận được Triệu Tây Âm không hề bị lay động.
Đầu ngón tay nóng nữa cũng không thể hâm nóng tấm lòng chân thành kia.
Triệu Tây Âm không uổng phí một chữ, vô cùng tàn nhẫn truyền đạt chân tướng.
Cô im lặng nghiêm mặt, nhịn một đường vẫn hỏi ra miệng,“Mạnh Duy Tất, anh làm gì em không quản được nhưng anh có thể đừng cố chạm vào ranh giới cuối cùng không, nếu như Chu Khải Thâm thật sự mất mạng thì anh có thể phủi sạch sẽ không?”
Một câu tạo thành tổn thương, xé rách màn che, gió tuyết ngoài cửa ùa vào mãnh liệt.
Ánh mắt Mạnh Duy Tất bình tĩnh,“Anh làm cái gì?”
Triệu Tây Âm nhìn thẳng anh ta, “Anh ấy bị người ta đâm hai dao ở bãi đỗ xe, Mạnh Duy Tất thế này thật sự vô vị.”
Khuôn mặt Mạnh Duy Tất lạnh lùng,“Anh ta làm nhiều việc trái với lương tâm bị kẻ thù nào đó trả thù, có lẽ chính anh ta cũng không nhớ nổi. Anh thật sự muốn giết anh ta, anh ta sẽkhông có cơ hội đâm bị thóc, chọc bị gạo trước mặt em.”
Người dịu dàng ôn hòa đi nữa ngạo mạn cũng có thể nghẹn chết người khác. Thái độ cũng không tốt, một người ngay thẳng chính trực, một người lòng dạ ác độc khinh thường, sao mà nói chuyện? Còn có thể nói chuyện sao? Mạnh Duy Tất khó chịu giống như bị dao đâm, trong thân thể máu thịt toàn bộ đều là lỗ thủng.
Triệu Tây Âm hít sâu một hơi, cực kỳ cố gắng kiềm chế cảm xúc, “Mạnh Duy Tất, anh tự liên lụy chính bản thân mình thế này không đáng.”
“Có đáng hay không anh quyết định.” Đáy mắt Mạnh Duy Tất toàn là suy sụp, ánh mắt nhìn Triệu Tây Âm có thể rỉ máu, “Chu Khải Thâm anh ta bị báo ứng thế nào đều xứng đáng, anh ta chính là kẻ tiểu nhân hèn hạ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Năm đó nếu không phải anh ta...”
Giọng nói Mạnh Duy Tất nghẹn ngào, ánh mắt vỡ vụn. Người trước mắt là người trong lòng, cũng là một giấc mộng không thể nào toàn vẹn của anh.
Nhắc lại tình cũ kiểu gì cũng thổnthứcvài lần, Triệu Tây Âm thản nhiên chân thành nhìn anh, nhiệt độ trong ánh mắt giống như làn gió sấy khô nổi lên bốn phía, buồn bã vô cớ xen lẫn với bối rối, lại không thể dệt ra một tấm lưới có thể nâng đỡ cả hai, chỉ có thể mặc cho những điều tốt đẹp ngày xưa trôi đi rất nhanh như cát chảy, không giữ lại được.
Triệu Tây Âm ổn định hơi thở nói: “Mạnh Duy Tất, cho dù không có Chu Khải Thâm, em và anh cũng không thể quay lại. Vấnđềkhông ở người này là ai, bây giờ anh vẫn chưa rõ sao?”
Mạnh Duy Tất tiến về phía trước một bước, tỉnh táo kiềm chế đều ném sang một bên, anh ta nỉ non cam đoan,“Tiểu Tây, cho anh một cơ hội, chúng ta có thể, chúng ta nhất định có thể.”
Lời hứa hẹn nghe thấy chính là lời nói dối, có vài người đã định trước trong vận mệnh, ông trời nói cô ấy chỉ có thể đi cùng bạn đoạn đường này, vậy cũng chỉ có đoạn đường này. Cô ấy là phúc lợi, cũng là kiếp số, là giấc mơ xa không thể chạm, cũng là vết sẹo cả đời khó quên.
Một khúc cuối cùng, người nên giải tán.
Triệu Tây Âm ngẩng đầu, bỗng nhiên nói một câu,“Em không bị ép buộc, cũng không tìm thế thân, em cam tâm tình nguyện gả cho anh ấy, em hiểu rõ thân phận chính mình, em muốn cái gì, không muốn cái gì, từ trước đến nay đều là chính em quyết định. Mạnh Duy Tất, không có nhiều nguyên nhân phức tạp như vậy, nếu có – em yêu người đàn ông này.”
Chuyện tình cảm thế này, chấm dứt mà không đau khổ cũng tốt, không được quả ngọt cũng được, nhưng thật sự không thể nói thành giả dối, có lẽ không còn yêu nữa, nhưng ít ra từng yêu.
“Chuyện chạm tới ranh giới cuối cùng, đừng làm lại lần nữa.” Triệu Tây Âm nói,“Anh làm Chu Khải Thâm bị thương tàn phế, em và anh cũng không có khả năng, Mạnh Duy Tất anh hãy sống tốt. Coi như em van xin anh.”
Một dây cung cuối cùng đứt mất.
Mạnh Duy Tất bỗng nhiên buông tay, quay người chạy về phía đường cái.
Xe cộ tấp nập qua lại hết đợt này đến đợt khác, tiếng còi bỗng nhiên chói tai, liên tục không ngừng trong nháy mắt loạn thành mđ đống. Ngay cả bóng lưng Mạnh Duy Tất cũng viết thương tâm gần chết, trái tim đã chết và sự vô vọng kia khiến một màn này nhìn như bi tình oanh liệt.
“Mạnh Duy Tất!!” Sắc mặt Triệu Tây Âm trắng bệch, khàn cả giọng chạy tới kéo tay anh ta,“Anh không muốn sống nữa sao!”
Triệu Tây Âm thật sự sợ hãi, gần như cả người dán trên người anh ta, bắt được anh ta lập tức kéo về ven đường. Cô vừa tức giận vừa sốt ruột, nước mắt cũng bị dọa rơi xuống, hét to với anh: “Sao anh có thể không chịu trách nhiệm với mình như thế!”
Còn chưa buông tay đã bị Mạnh Duy Tất kéo một cái vào trong lòng.
Đầu anh ta chôn giữa cổ, người đàn ông tiếng khóc đè nén cõi lòng tan nát cứ như vậy truyền vào lỗ tai. Mạnh Duy Tất sụp đổ giống như đứa bé không tìm thấy nhà, “Tiểu Tây, anh không ổn được.... cả đời này anh cũng không ổn được...”
Gió tây xào xạc, mùa đông lạnh lẽo thấu xương.
Quân tử như ngọc không biết tình cảm nổi lên.
Mà thế sự khó lường, tình cảm thâm tình ban đầu đã sớm thay đổi.
——
Bảy giờ mười lăm phút tối, Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ nhiều lần, không nhận được điện thoại của Triệu Tây Âm. Anh đang buồn bực thì tiếng đập cửa liền xuất hiện. Tâm tình Chu Khải Thâm lập tức thay đổi, thảnh thơi đi qua mở cửa,“Cô Triệu à, hôm nay đến muộn nhé, đói chết....em.”
May mà chữ ‘Chồng’ không biết xấu hổ không nói ra miệng.
Gương mặt nghiêm túc của Triệu Văn Xuân cười như không cười đứng ở cửa, lắc lưbìnhgiữ nhiệt,“Tiểu Tây đi có việc, nhờ tôi đưa cơm cho cậu.”
Chu Khải Thâm đứng nghiêm, không còn không đứng đắn như vừa nãy, chỉ kém không kính lễ với ông.
Triệu Văn Xuân nhìn anh một lần từ đầu đến chân,“Ai da, quần áo bệnh nhân lớn vậy, bệnhtậtgiày vò cậu đến mức gầy như vậy.”
Chu Khải Thâm nở nụ cười,“Ăn cơm chú làm ba ngày là có thể bù lại.”
Triệu Văn Xuân liền ha ha.
Chu Khải Thâm lại hồihộp, cũng không biết tiếng ha ha này có ý gì.
Triệu Văn Xuân bỗng nhiên thở dài một hơi, đặt bình giữ nhiệt lên bàn,“Bị thươngđừngđứng, nằm một lát.”
Chu Khải Thâm cũng không miễn cưỡng, thuận theo ngồi trên giường.
“Nạmbò hầm củ cải trắng bồi bổ thân thể, canh sườn hải sơn dưỡng dạ dày, hàu này đặc biệt làm cho cậu. Thận cậu không tốt phải bồi bổ. Tuổi còn trẻ, đừng để cả người toàn mầm bệnh, đương nhiên cũng đừng sợ thầy giấu bệnh, đừng tin bí mật khó nói gì, tích cực trị liệu, khỏe bệnh sớm hơn, nhớ chưa?”
Triệu Văn Xuân quan tâm sinh mệnh, ngày đó Triệu Tây Âm nói chuyện ông nhớ hết những chuyện này. Chu Khải Thâm đã từng đi lính, nhìn dáng người cũng rất rắn chắc, nhớ lại trước kia còn chăm chỉ tập thể dục, cũng không phải là trò mèo. Không ngờ bên trong yếu ớt như thế... khó trách kết hôn hai năm cũng không có động tĩnh.
Thầy Triệu mặt buồn rười rượi, con gái ông mệnh thật khổ.
Chu Khải Thâm cau mày, nghe những lời này luôn cảm thấy không thích hợp. Nhưng thầy Triệu quan tâm như vậy, lời nói cũng rất có lý.
Hai người nhìn nhau, ánh đèn vàng ấp áp chiếu đến đôi mắt thầy Triệu, càng nhìn gương mặt Chu Khải Thâm lòng càng nghẹn, sau đó lại là một hồi thở dài bất đắc dĩ “...ôi.”
Phản ứng này của nhạc phụ đại nhân quả thực làm người ta hoảng hốt.
Chu Khải Thâm nhất thời cũng không hiểu rõ thầy Triệu đang ôi cái gì, chỉ biết trong lòng thấp thỏm lo lắng, sợ mắc lỗi. Sợ chỗ trống thật vất cả mới cứu vãn được lại bị lấy đi. Trong lòng anh rốt cuộc ghi nhớ một chuyện lớn, bị không khí trước mắt này kí.ch thích, không nhịn được nói ra miệng.
“.... Chú có biết, Tiểu Tây sinh cháu ngoại cho chú không?”
Mông Triệu Văn Xuân giống như bị gai đâm, suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế, ông bỗng nhiên đứng lên, bàn tay giơ lên giữa không trung, “Cậu nói lời gì vậy?”
Ánh mắt Chu Khải Thâm chân thành, cứng cỏi, ngả bài với ông, “Ba tuổi, bé trai, tên tiếng Anh Vivi, tên tiếng trung là Chu gì đó... tạm thời không rõ, vẫn luôn ở Mỹ.”
Triệu Văn Xuân bị ánh mắt Chu Khải Thâm làm chấn động, tay nâng lên hơi run rẩy, càng ngày càng thấp, sau đó rũ xuống bên chân, “Tôi, tôi thật sự, thật sự có cháu ngoại?”
Chu Khải Thâm gật đầu, “Là thật.”
Triệu Văn Xuân ôm lấy tim, thuận khí cho mình từng chút một, “Cháu ngoại sao, tôi, tôi chưa từng nghe Tiểu Tây nhắc đến.”
Lòng Chu Khải Thâm nghẹn lại, “Ngay cả bố ruột như cháu cô ấy cũng không nói, sao mà nói cho chú được.”
“Thế này...” Triệu Văn Xuân gật đầu liên tục, dường như cũng có đạo lý.
“A, không đúng.” Gật đầu một nửa, thầy Triệu liền nắm lấy sơ hở, vô cùng nghiêm túc nhìn Chu Khải Thâm, “Không phải thận cậu không tốt sao? Tiểu Tây nói cậu đi tiểu nhiều lần, năm phút chạy vào toilet ba chuyến,chắc là cậu không sinh được con đâu?”
Chu Khải Thâm: “...”
Triệu Văn Xuân giơ tay lên nhìn đồng hồ, ân cần nói: “Tôi đã đến mười phút rồi, cậu có muốn đi toilet không? Đừng ngại, chú Triệu có thể đỡ cậu.”
Chu Khải Thâm: “...”
Bình luận facebook