-
Chương 7
Hẹn ước cũ (3)
Chu Khải Thâm tính tình nóng nảy phát điên một trận. Đây là oán khí và chán ghét đã tích góp lâu ngày.
Cố Hòa Bình và lão Trình không dám lên tiếng, chuyện có liên quan đến Triệu Tây Âm, an ủi và giải sầu trước nay đều vô dụng. Ba chữ Mạnh Duy Tất đã cắm sâu trong lòng Chu Khải Thâm như một con dao, và ngược lại, Chu Khải Thâm cũng là cái hố sâu nhất mà cả đời này Mạnh Duy Tất cũng không thể bình thản bước qua được.
Chu Khải Thâm có tơ máu trong mắt, khuôn mặt khó coi như bão tuyết trước sắc trời âm u. Anh dùng tay chống lên trán, một tay bóp ấn đường rồi cầm di động và hộp thuốc lảo đảo đi mất.
Lão Trình không do dự mà nhanh chóng đuổi theo, "Dáng vẻ này của cậu ta không lái xe được, tôi đi xem cậu ta chút."
——
Chủ Nhật, Lê Nhiễm tới nhà thăm Triệu Tây Âm, thấy cô ấy đi được nhảy được thì còn hơi kinh ngạc, "Tiểu Thuận lại gạt tớ, cậu không biết cậu ta nói có bao nhiêu khoa trương đâu, nói cậu ngất xỉu dưới đất, suýt nữa kêu xe cứu thương."
Triệu Tây Âm làm động tác im lặng, cô nhìn Triệu Văn Xuân trong phòng bếp rồi nói: "Nhỏ tiếng chút, đừng để ba tớ biết. Tớ không sao, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, tớ không muốn thêm phiền phức nữa."
"Hiểu rồi." Lê Nhiễm cúi đầu cắn quả táo, tròng mắt xoay mấy vòng, cô ngước mắt thăm dò: "Tiểu Tây, cậu gặp anh ta rồi?"
Triệu Tây Âm nhất thời không phản ứng lại, "Ừm? Ai?"
"Mạnh Duy Tất."
Khi Lê Nhiễm nói cái tên này, giọng nói cũng hơi run rẩy. Nói xong lại vô cùng ảo não, cô nhanh chóng dùng cái miệng nhỏ ăn táo.
Triệu Tây Âm trầm mặc, cô thừa nhận, "Gặp rồi."
Lê Nhiễm nhìn cô, thật cẩn thận chờ câu nói tiếp theo.
"Giữa trưa nướng sườn được không? Tiểu Lê, còn muốn ăn cái gì, chú làm cho con." Triệu Văn Xuân vui vẻ đi ra từ phòng bếp.
Lê Nhiễm ngoan ngoãn đứng dậy, "Chú làm con đều thích ăn."
Sau một đoạn gián đoạn này, đáp án như lá rụng bị cuốn đi bởi gió thu, sau đó biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
Lê Nhiễm ở nhà cô hơn nửa ngày, người có tính cách cởi mở luôn làm cho trưởng bối yêu thích, Triệu Văn Xuân cười đến mấy nếp nhăn trên mắt cũng sâu thêm, ông rửa sạch dĩa cherry lớn cho hai đứa trẻ, "Các con tự chơi với nhau đi, ba còn chút tài liệu chưa viết xong."
Người đi rồi, Lê Nhiễm ló đầu nhìn về phía thư phòng một cái, "Cuối tuần chú Triệu còn tăng ca à?"
"Viện của bọn họ sắp đánh giá cấp bậc nữa rồi, gần đây rất bận."
Lê Nhiễm sáng tỏ, "Lần này chắc chắn được."
Triệu Tây Âm cũng cảm thấy thế, "Chắc là không thành vấn đề."
Đang nói, di động trên bàn sách vang lên, Lê Nhiễm ở gần nên đưa tay qua, vừa thấy người gọi tới, cô nhanh chóng làm khẩu hình với Triệu Tây Âm: "Cô Đới."
Triệu Tây Âm không hề bất ngờ, cô mặc kệ di động vang hơn mười tiếng mới bắt máy. Không đợi Đới Vân Tâm nói chuyện, cô đã lớn tiếng giành nói trước với giọng điệu khổ sở: "Cô ơi, xin lỗi, hôm qua em ngã nặng quá, bây giờ không có cách nào dùng sức."
Lê Nhiễm nghe Đới Vân Tâm hỏi trong điện thoại: "Ngã thành dạng gì rồi?"
Triệu Tây Âm nói: "Bó thạch cao, quấn băng vải, ở nhà còn ngồi xe lăn nữa."
Lời này không cho người khác giữ lại ý nghĩ gì khác, lại giải thích một hồi, cuộc trò chuyện mới có thể kết thúc.
Triệu Tây Âm không phải người am hiểu việc nói dối, giờ phút này mặt cô đỏ bừng, cô cầm di động th.ở dốc.
Lê Nhiễm bĩu môi, ăn ngay nói thật: "Cô Đới thật sự rất tốt với cậu."
Triệu Tây Âm không nói chuyện, cô cúi đầu, tóc dài che khuất gương mặt, tư thế này ngồi lâu thì đầu gối tê, cảm giác tê dại thuận theo dòng máu chảy ngược ra bốn phía, cả người giống như mất đi tri giác. Cô ngửa về sau một cái, ngã lên giường nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà với ánh mắt sâu kín.
"Tớ biết." Triệu Tây Âm nói với giọng khó chịu, "Là tớ không đủ tốt."
——
11 giờ khuya, tòa nhà trụ sở chính của Công ty giải trí Phàm Thiên sừng sững ở Đông Tam Hoàn, tầng trên cùng, trong studio quay phim lớn nhất Châu Á vẫn đang tiến hành thu âm ghi hình. Ánh đèn sáng như ban ngày, phân đoạn được làm từng bước. Toàn bộ lãnh đạo cao cấp của công ty đều ở bên cạnh Mạnh Duy Tất, khi thì thấp giọng giảng giải, đa số thời điểm bọn họ đều duy trì yên lặng.
Mạnh Duy Tất mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, làn da anh ta trắng như sứ, môi mỏng mím chặt lộ ra vẻ nghiêm túc và vài phần gợi cảm. Các cô gái trong studio lặng lẽ đánh giá, bọn họ không kìm được sự tán thưởng mà nhỏ giọng bàn tán, bọn họ còn nói Lâm Thấm xưa nay nổi tiếng với danh hiệu người đẹp băng giá, đêm nay lúc dẫn chương trình trên sân khấu cũng bị phân tâm, sóng mắt đã tặng vài chuyến qua bên kia rồi.
Mười lăm phút sau, Mạnh Duy Tất và đám người lãnh đạo cấp cao rời khỏi studio về lại văn phòng.
Tin tức Mạnh Duy Tất nhậm chức chẳng qua là việc đã tuyên bố với bên ngoài của ngày hôm qua, nhưng trong công ty đã sớm biết. Tuy mấy năm nay ở nước ngoài, nhưng anh ta đã sớm nhúng tay điều tra công việc trong công ty, không đợi kỳ hạn thích ứng, nhậm chức giống như đạp xe nhẹ đi đường quen, mọi thứ có trật tự đâu vào đó.
Mạnh Duy Tất ở tuổi hai mươi bảy lại biểu hiện vượt xa sự trầm ổn mà tuổi này nên có, anh ta nói chuyện có chừng mực, thái độ tiếp thu hay nêu ý kiến một cách tự nhiên khiến đám lão thần này phải lau mắt nhìn. Anh lật vài tờ trong cuốn kế hoạch hạng mục phim điện ảnh về 《 Cửu Tư 》, đây là hạng mục được đầu tư nhiều nhất bởi Công ty giải trí Phàm Thiên trong mấy năm gần đây, bên trụ sở chính đã sớm thông báo, sau đó đưa vào đề cử chờ duyệt của mấy giải thưởng phim điện ảnh quan trọng trong nước.
Mạnh Duy Tất nghe tất cả quản lý cao cấp báo cáo quy trình kỹ thuật trước, không hề bất đồng ý kiến với bọn họ. Chỉ khi đến cuối cùng, anh ta lặng lẽ nhắm vào trọng điểm mà chỉ ra mấy nhà đầu tư mới cần chờ sự đánh giá, đứng mũi chịu sào chính là Tập đoàn Kinh Mậu.
Mạnh Duy Tất nói: "Hoạt động vốn đã đủ, nhà đầu tư không cần thiết có thể lược bỏ. Ngành ban đầu của Tập đoàn Kinh Mậu vẫn là thực thể (*), bọn họ không đủ kinh nghiệm trong ngành đầu tư điện ảnh nên không cần suy xét."
(*) Thực thể có liên quan đến nền kinh tế thật (hay còn gọi là Real economy).
Lại không ngờ bốn vị lãnh đạo cấp cao trước kia còn một người xướng trăm người hoạ với anh, nay lại đồng thời phản đối, "Kinh Mậu xác thật nổi tiếng vì thực thể, nhưng mấy năm nay đã có chuyển hình, bọn họ đầu tư mấy ngành mọc lên như nấm, đặc biệt là giám đốc Chu khiêm tốn không thích tuyên dương rầm rộ. Hơn nữa, giám đốc Chu và Cố Hòa Bình có mối quan hệ tốt, mà nhà họ Cố nắm thực quyền phát hành phim rạp, sau này không tránh khỏi hỗ trợ lẫn nhau."
Mạnh Duy Tất chưa biểu hiện ra chút cảm xúc nào, anh ta chỉ nói để bàn sau.
Lúc sau, phó giám đốc đề xuất: “Diễn viên chính đã định rồi, nhưng diễn viên múa dẫn đầu trong cảnh quan trọng vẫn chưa chọn được người, có phải nên khởi động lại cuộc thi tuyển chọn không? Vừa lúc xem như tuyên truyền."
Mạnh Duy Tất vẫn có biểu cảm như vậy, anh ta không đưa ra bất cứ quyết định nào, chỉ tỏ vẻ đã biết.
——
Tối thứ Bảy của một tuần sau, cửa hàng Lê Nhiễm lại lên kệ mấy mẫu mới, mỗi lần lên mẫu mới thì cô ấy sẽ phát sóng trực tiếp một lần, miệng lưỡi lưu loát, thiệt xán liên hoa (*), cô ấy đặc biệt có sức hút. Nhà họ Lê đến đời cha cô ấy đều đi con đường làm quan, hai người anh trai của Lê Nhiễm cũng là con kế nghiệp cha. Tới cô ấy lại là sự ngoài ý muốn to như bầu trời, một con nhóc kỳ lạ lắm chiêu lại cực kỳ có khí chất của dân giang hồ.
(*) "Thiệt xán liên hoa" là điển cố xuất phát từ sự tích cao tăng Phật Đồ Trừng triều đại Nam Bắc. Trong 《 Cao Tăng Truyện 》 và 《 Tấn thư · Nghệ Thuật Truyện; Phật Đồ Trừng 》 có ghi lại: Chủ của nước Hậu Triệu là Thạch Lặc triệu kiến Phật Đồ Trừng ở Tương Quốc (nay là Huyện Hình Đài) và muốn thí nghiệm đạo hạnh của ông. Phật Đồ Trừng lấy bình bát (chén của các nhà sư dùng thời xưa) tới, đổ đầy nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu trong bát sinh ra hoa sen xanh, quang sắc diệu nhật, làm người ta thích thú, vì vậy, hậu nhân bèn lấy "thiệt xán liên hoa" để ví như người có tài ăn nói tuyệt vời.
"Linh cảm thiết kế đến từ dây thừng, phần ngực cũng có dây xích vàng siêu lợi hại, phối với nó là một chiếc qu/ần lót nhỏ xinh, không sai, chính là một miếng vải có hình dâu tây, mấy chấm bi trên đó trong suốt, có phải tiểu tâm cơ siêu đáng yêu không?"
Lê Nhiễm đang phát sóng trực tiếp, việc tiêu thụ hàng hóa và chăm sóc khách hàng trong tiệm đều do Triệu Tây Âm xử lý giúp trong khoảng thời gian này.
"Chị Tiểu Tây, sản phẩm này cúp D mặc được không?"
"Hóa đơn freeship thiếu một đồng, có thể giao cho khách hàng không?"
"Chị Tây, có tặng gel bôi trơn không?"
Hơn mười phút sau, lúc phát sóng trực tiếp đã kết thúc, một cô nhân viên chăm sóc khách hàng chạy tới nhỏ giọng nói với Triệu Tây Âm: "Có người chờ chị rất lâu rồi đó, ở cửa, là một anh chàng siêu cấp đẹp trai."
Triệu Tây Âm vừa quay đầu nhìn thì thấy Mạnh Duy Tất đứng cạnh cửa, áo trắng quần đen ôm lấy cơ thể làm anh càng gọn gàng trẻ trung, ngoài cửa không có gió lạnh, giữa trán anh có lớp mồ hôi mỏng. Có lẽ việc phát sóng trực tiếp và cuộc nói chuyện trong nhà vừa nãy đã bị nghe vào lỗ tai mà không lọt mất một chữ nào. Giờ phút này Triệu Tây Âm còn đang cầm mấy mẫu may thử xinh xắn gợi cảm, ánh mắt hai người vừa giao nhau đều không giấu được một tia không tự nhiên.
Cô không lên tiếng, Mạnh Duy Tất vẫn đứng tại chỗ.
Mấy cô bé trong phòng làm việc âm thầm đánh giá với vẻ mặt nghi hoặc.
Vẫn là Lê Nhiễm ra giải vây, cô ấy cười toe toét nói với Mạnh Duy Tất: "Anh không chê nóng à, còn không vào cho mát chút?"
Mạnh Duy Tất cũng cười, "Tiểu Lê, buôn bán càng làm càng lớn đó."
Lời này Lê Nhiễm thích nghe, cô ấy cười tủm tỉm mời người kia vào nhà.
Mạnh Duy Tất bước vào, mỗi một bước đi đều kèm với ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Tây Âm. Lê Nhiễm ở một bên nhìn mà lo lắng bất an, bởi vì ánh mắt của người đàn ông này quá ngay thẳng, cô ấy có thể nhìn thấy trong đó có chứa ngũ lao thất thương (*), cũng có thể thấy được dáng vẻ chân thành tha thiết trong đó.
(*) Ngũ lao thất thương dùng để chỉ các loại bệnh và nguyên nhân gây ra các loại bệnh, gồm ngũ lao và thất thương, ngũ lao gồm lao ngũ tạng; thất thương gồm bảy triệu chứng tổn thương xảy ra khi bị hư lao nặng. Theo suckhoedoisong.vn
Mạnh Duy Tất đứng yên trước mặt Triệu Tây Âm, anh ta đưa túi giấy trong tay qua rồi nói: "Đêm đó chưa kịp chào hỏi em, vừa lúc tôi đi ngang qua nên lên thăm em, tôi cũng không dùng được vòng tay người khác tặng, nếu em thích thì tùy tiện đeo đi."
Bàn tay thon dài rõ ràng duỗi qua đây, khớp xương cân xứng, thời gian yên lặng trôi qua từng giây, Triệu Tây Âm nói: "Không cần, cảm ơn anh."
Mạnh Duy Tất vẫn cười: "Vậy ngày mai có rảnh không? Tôi mời các em ăn cơm."
Triệu Tây Âm nói: "Thôi, ngày mai tôi và Lê Nhiễm phải đến nhà xưởng trông chừng hàng rồi."
Nói đến thế này rồi có nghĩa là càn khôn đã định, dù kiên trì thêm nữa cũng chỉ là huỷ hoại bậc thang đi xuống mà cô ấy đã cho, như vậy thì ai cũng khó xử.
Mạnh Duy Tất nhẹ nhàng mỉm cười, "Được, hẹn lần sau vậy."
Anh ta không dừng lại lâu, lúc đi cũng ung dung dứt khoát.
Triệu Tây Âm giống như người không có việc gì, cô ngồi xổm xuống đất tiếp tục bận rộn kiểm tra và đối chiếu đơn đặt hàng, khi cúi đầu, hình dạng xương hồ điệp (Ảnh) lờ mờ hiện ra trên lưng. Lê Nhiễm cũng ngồi xổm xuống cùng nhau hỗ trợ, sau mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn được, "Vừa nãy Mạnh Duy Tất tặng quà cho cậu, lúc cậu trầm mặc không nhận, tay anh ấy đang run."
Xương hồ điệp
Triệu Tây Âm kiểm kê từng tin nhắn giao hàng, gương mặt cô tĩnh lặng như hồ nước.
Lê Nhiễm bĩu môi, nhẹ giọng cảm khái: "Mạnh Duy Tất ra nước ngoài có hơn hai năm đúng không? Cũng chỉ hai năm nhưng tớ cảm giác anh ấy giống như thay đổi thành một người khác vậy."
——
Thành phố lúc 11 giờ, nhiều ngọn đèn thắp sáng con phố Đông Trường An. Tuyến đường chính của thủ đô này huy hoàng rạng rỡ, Mạnh Duy Tất ngồi trong xe dặn dò tài xế tắt hết đèn đi, anh rơi vào bóng tối, trước sau nhắm mắt yên tĩnh.
Đến khi di động vang lên, là cuộc gọi của cha anh.
Mạnh Duy Tất bắt máy, giọng điệu của cha Mạnh nghiêm túc nói thẳng với anh: "Chuyện cắt giảm nhà đầu tư con đề xuất ở cuộc họp, ba đồng ý, nhưng Tập đoàn Kinh Mậu không nằm trong phạm vi của quyết định này."
Mạnh Duy Tất khẽ nhíu mày.
"Ba mặc kệ ân oán cá nhân của con, con phải lấy đại cục làm trọng. Duy Tất, mấy năm nay con ở nước ngoài có lẽ không hiểu biết thế cục, ngày mai ba cho thư ký Lý đem tư liệu của Kinh Mậu trong mấy năm gần đây cho con xem. Tóm lại Kinh Mậu cần giữ lại, Chu Khải Thâm cần tham dự." Lời nói của cha Mạnh nghiêm nghị, thái độ kiên quyết.
Cuộc gọi kết thúc, Mạnh Duy Tất cứ cầm di động rồi ngồi như vậy, đốt ngón tay ấn vào màn hình đến mức lòng bàn tay đều trắng bệch. Tài xế nhìn từ kính chiếu hậu không dám hít thở mạnh, anh ta nghĩ thầm e là đêm nay phải chạy quanh Vành đai hai tới sáng rồi.
Mạnh Duy Tất chợt nói: "Quay đầu."
Tại Trường Thành công quán (*),đám bạn nối khố của anh ta đều có mặt đầy đủ, mấy ngày trước bọn họ đã rủ Mạnh Duy Tất ra tụ tập, nhưng anh ta chưa đồng ý.
(*) Công quán là một cách nói khác để chỉ nơi ở của người giàu và giới quan chức.
Đêm nay anh ta lại tới, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra cảm xúc của anh ta cực kỳ kém.
Mạnh Duy Tất mang theo tài xế nên cứ uống rượu mà không kiêng kị. Chai rượu Dom Pérignon năm 02 đã cạn hơn phân nửa, Mạnh Duy Tất đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bao, ngay đầu hành lang dài, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cố Hòa Bình một giây trước còn vừa nói vừa cười, lập tức thu lại biểu cảm, ngăn lại đầu vai của Chu Khải Thâm theo bản năng.
Chu Khải Thâm nghiêng đầu, anh cũng thấy Mạnh Duy Tất.
Tầm mắt của hai người đàn ông như lưỡi dao sắc bén, ai cũng không cam lòng yếu thế hơn, bước chân của bọn họ không ngừng lại, không ai muốn nhường đường.
Mạnh Duy Tất đã uống rượu nên cảm xúc hiện rõ trên mặt, mỗi khi nhìn Chu Khải Thâm thì oán hận và sự căm ghét trong lòng sẽ nhiều thêm một phần. Ánh mắt của anh ta đỏ ngầu, Cố Hòa Bình hiểu rõ trong lòng, đêm nay Mạnh Duy Tất muốn đối đầu với Chu Khải Thâm.
Cố Hòa Bình vỗ vai Chu Khải Thâm, anh ta vốn định nói đừng tự tìm phiền phức, đổi hướng đi đường khác đi. Nhưng sắc mặt của Chu Khải Thâm không bình tĩnh hơn Mạnh Duy Tất là bao, mặt anh như sương lạnh, sắc bén như đao rìu sắp sửa bổ xuống.
Khi đi ngang qua nhau, hai người đồng thời dừng lại.
Mạnh Duy Tất lạnh lùng nói: "Bữa tiệc hôm đó vội vàng nên chưa kịp nói mấy lời trong lòng với anh Chu. Hai năm không gặp, dường như anh Chu cũng không có khí phách hăng hái của năm đó nữa."
Chu Khải Thâm không tỏ vẻ gì cả, anh thậm chí còn mang theo chút ý cười, "Hiền đệ (*) tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng vừa về nước vẫn phải học hành cho tốt, khiêm tốn cẩn thận không làm hư chuyện, ít nhất có thể thăm dò nước sâu nước nông, như vậy sẽ không để người khác xem như trò cười một cách trắng trợn."
(*) Hiền đệ là từ xưng hô dùng cho em trai của mình hoặc bạn bè nhỏ tuổi hơn.
Anh tới tôi đi, ai cũng chọc vào đại kỵ đại húy của đối phương.
Nghĩ đến cuộc gọi vừa nãy của cha mình, sắc mặt của Mạnh Duy Tất xanh mét như cây Thanh Thiết (Ảnh), Chu Khải Thâm có thể nói như vậy, chắc là sớm biết kết quả rồi. Máu trong ngực Mạnh Duy Tất sôi ùng ục, anh ta lấy giọng điệu cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo kề sát Chu Khải Thâm:
Cây Thanh Thiết
"Năm đó được anh Chu chỉ giáo, cả đời khó quên. Đúng rồi, quên chúc mừng anh. Sai rồi, hẳn là chúc mừng Âm Âm." Khi anh ta cười rộ lên, gương mặt tuấn lãng điển trai, anh ta nói từng chữ: "Ly hôn vui vẻ."
Tiếng "Âm Âm" kia không thể nghi ngờ gì là loại thuốc chọc thủng ruột, anh ta rõ ràng nói cho Chu Khải Thâm biết, trước nay Mạnh Duy Tất chưa bao giờ buông bỏ sơ tâm và mối tình đầu của mình.
Trong nháy mắt, ngũ uẩn giai không (*), lý trí hoàn toàn biến mất, hai người gần như đồng thời động tay.
(*) Ngũ uẩn giai không dạy mọi người buông bỏ mọi thứ để thoát khỏi bể khổ trần gian, trong câu này có nghĩa là hai người đã bất chấp tất cả để vung quyền với người kia.
Một quyền của Chu Khải Thâm đập vào trán đối phương, Mạnh Duy Tất nghiêng đầu né tránh, anh ta đẩy Chu Khải Thâm đến vách tường, động tác không hề nhẹ hơn Chu Khải Thâm bao nhiêu.
Đều là đàn ông hơn 1m85, quyền cước đập vào nhau như vứt cả mạng sống.
"Anh Chu!" Cố Hòa Bình lập tức hô to, anh ta vẫn lý trí, đêm nay ai ngã xuống ở đây cũng không có cách nào thu dọn tàn cục.
Chu Khải Thâm đánh đỏ cả mắt, lúc nóng lên chẳng nhận bà con gì nữa, anh nhấc chân đá văng Cố Hòa Bình. Mạnh Duy Tất vận động hàng năm, tất nhiên cơ thể và nội lực đều thuộc hạng cao nhất, nhưng Chu Khải Thâm là người nào chứ? Mấy năm rèn luyện đi lính làm máu chảy trong anh cũng cứng.
Cố Hòa Bình tốn thật lớn sức lực mới túm chặt anh, anh ta gào lên một câu: "Hai người có bệnh không vậy, ngày mai muốn lên báo đúng không!"
Thái dương của Mạnh Duy Tất đã rách thành một đường máu, gương mặt của Chu Khải Thâm cũng bị tét ra một vết.
Chu Khải Thâm giơ mu bàn tay lau miệng vết thương, khi anh nhìn thấy vệt máu đỏ tươi kia, cơn tức giận trên gương mặt chưa được dằn xuống mà đã bỏ ra ngoài.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, quản lý của công quán nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, "Cố, giám đốc Cố, này, này..."
Cố Hòa Bình lạnh lùng nói: "Dám tiết lộ chuyện này một câu thôi, cái quán này của ông cứ chờ đóng cửa đi."
Chu Khải Thâm tính tình nóng nảy phát điên một trận. Đây là oán khí và chán ghét đã tích góp lâu ngày.
Cố Hòa Bình và lão Trình không dám lên tiếng, chuyện có liên quan đến Triệu Tây Âm, an ủi và giải sầu trước nay đều vô dụng. Ba chữ Mạnh Duy Tất đã cắm sâu trong lòng Chu Khải Thâm như một con dao, và ngược lại, Chu Khải Thâm cũng là cái hố sâu nhất mà cả đời này Mạnh Duy Tất cũng không thể bình thản bước qua được.
Chu Khải Thâm có tơ máu trong mắt, khuôn mặt khó coi như bão tuyết trước sắc trời âm u. Anh dùng tay chống lên trán, một tay bóp ấn đường rồi cầm di động và hộp thuốc lảo đảo đi mất.
Lão Trình không do dự mà nhanh chóng đuổi theo, "Dáng vẻ này của cậu ta không lái xe được, tôi đi xem cậu ta chút."
——
Chủ Nhật, Lê Nhiễm tới nhà thăm Triệu Tây Âm, thấy cô ấy đi được nhảy được thì còn hơi kinh ngạc, "Tiểu Thuận lại gạt tớ, cậu không biết cậu ta nói có bao nhiêu khoa trương đâu, nói cậu ngất xỉu dưới đất, suýt nữa kêu xe cứu thương."
Triệu Tây Âm làm động tác im lặng, cô nhìn Triệu Văn Xuân trong phòng bếp rồi nói: "Nhỏ tiếng chút, đừng để ba tớ biết. Tớ không sao, tối hôm qua xảy ra chút chuyện, tớ không muốn thêm phiền phức nữa."
"Hiểu rồi." Lê Nhiễm cúi đầu cắn quả táo, tròng mắt xoay mấy vòng, cô ngước mắt thăm dò: "Tiểu Tây, cậu gặp anh ta rồi?"
Triệu Tây Âm nhất thời không phản ứng lại, "Ừm? Ai?"
"Mạnh Duy Tất."
Khi Lê Nhiễm nói cái tên này, giọng nói cũng hơi run rẩy. Nói xong lại vô cùng ảo não, cô nhanh chóng dùng cái miệng nhỏ ăn táo.
Triệu Tây Âm trầm mặc, cô thừa nhận, "Gặp rồi."
Lê Nhiễm nhìn cô, thật cẩn thận chờ câu nói tiếp theo.
"Giữa trưa nướng sườn được không? Tiểu Lê, còn muốn ăn cái gì, chú làm cho con." Triệu Văn Xuân vui vẻ đi ra từ phòng bếp.
Lê Nhiễm ngoan ngoãn đứng dậy, "Chú làm con đều thích ăn."
Sau một đoạn gián đoạn này, đáp án như lá rụng bị cuốn đi bởi gió thu, sau đó biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
Lê Nhiễm ở nhà cô hơn nửa ngày, người có tính cách cởi mở luôn làm cho trưởng bối yêu thích, Triệu Văn Xuân cười đến mấy nếp nhăn trên mắt cũng sâu thêm, ông rửa sạch dĩa cherry lớn cho hai đứa trẻ, "Các con tự chơi với nhau đi, ba còn chút tài liệu chưa viết xong."
Người đi rồi, Lê Nhiễm ló đầu nhìn về phía thư phòng một cái, "Cuối tuần chú Triệu còn tăng ca à?"
"Viện của bọn họ sắp đánh giá cấp bậc nữa rồi, gần đây rất bận."
Lê Nhiễm sáng tỏ, "Lần này chắc chắn được."
Triệu Tây Âm cũng cảm thấy thế, "Chắc là không thành vấn đề."
Đang nói, di động trên bàn sách vang lên, Lê Nhiễm ở gần nên đưa tay qua, vừa thấy người gọi tới, cô nhanh chóng làm khẩu hình với Triệu Tây Âm: "Cô Đới."
Triệu Tây Âm không hề bất ngờ, cô mặc kệ di động vang hơn mười tiếng mới bắt máy. Không đợi Đới Vân Tâm nói chuyện, cô đã lớn tiếng giành nói trước với giọng điệu khổ sở: "Cô ơi, xin lỗi, hôm qua em ngã nặng quá, bây giờ không có cách nào dùng sức."
Lê Nhiễm nghe Đới Vân Tâm hỏi trong điện thoại: "Ngã thành dạng gì rồi?"
Triệu Tây Âm nói: "Bó thạch cao, quấn băng vải, ở nhà còn ngồi xe lăn nữa."
Lời này không cho người khác giữ lại ý nghĩ gì khác, lại giải thích một hồi, cuộc trò chuyện mới có thể kết thúc.
Triệu Tây Âm không phải người am hiểu việc nói dối, giờ phút này mặt cô đỏ bừng, cô cầm di động th.ở dốc.
Lê Nhiễm bĩu môi, ăn ngay nói thật: "Cô Đới thật sự rất tốt với cậu."
Triệu Tây Âm không nói chuyện, cô cúi đầu, tóc dài che khuất gương mặt, tư thế này ngồi lâu thì đầu gối tê, cảm giác tê dại thuận theo dòng máu chảy ngược ra bốn phía, cả người giống như mất đi tri giác. Cô ngửa về sau một cái, ngã lên giường nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà với ánh mắt sâu kín.
"Tớ biết." Triệu Tây Âm nói với giọng khó chịu, "Là tớ không đủ tốt."
——
11 giờ khuya, tòa nhà trụ sở chính của Công ty giải trí Phàm Thiên sừng sững ở Đông Tam Hoàn, tầng trên cùng, trong studio quay phim lớn nhất Châu Á vẫn đang tiến hành thu âm ghi hình. Ánh đèn sáng như ban ngày, phân đoạn được làm từng bước. Toàn bộ lãnh đạo cao cấp của công ty đều ở bên cạnh Mạnh Duy Tất, khi thì thấp giọng giảng giải, đa số thời điểm bọn họ đều duy trì yên lặng.
Mạnh Duy Tất mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, làn da anh ta trắng như sứ, môi mỏng mím chặt lộ ra vẻ nghiêm túc và vài phần gợi cảm. Các cô gái trong studio lặng lẽ đánh giá, bọn họ không kìm được sự tán thưởng mà nhỏ giọng bàn tán, bọn họ còn nói Lâm Thấm xưa nay nổi tiếng với danh hiệu người đẹp băng giá, đêm nay lúc dẫn chương trình trên sân khấu cũng bị phân tâm, sóng mắt đã tặng vài chuyến qua bên kia rồi.
Mười lăm phút sau, Mạnh Duy Tất và đám người lãnh đạo cấp cao rời khỏi studio về lại văn phòng.
Tin tức Mạnh Duy Tất nhậm chức chẳng qua là việc đã tuyên bố với bên ngoài của ngày hôm qua, nhưng trong công ty đã sớm biết. Tuy mấy năm nay ở nước ngoài, nhưng anh ta đã sớm nhúng tay điều tra công việc trong công ty, không đợi kỳ hạn thích ứng, nhậm chức giống như đạp xe nhẹ đi đường quen, mọi thứ có trật tự đâu vào đó.
Mạnh Duy Tất ở tuổi hai mươi bảy lại biểu hiện vượt xa sự trầm ổn mà tuổi này nên có, anh ta nói chuyện có chừng mực, thái độ tiếp thu hay nêu ý kiến một cách tự nhiên khiến đám lão thần này phải lau mắt nhìn. Anh lật vài tờ trong cuốn kế hoạch hạng mục phim điện ảnh về 《 Cửu Tư 》, đây là hạng mục được đầu tư nhiều nhất bởi Công ty giải trí Phàm Thiên trong mấy năm gần đây, bên trụ sở chính đã sớm thông báo, sau đó đưa vào đề cử chờ duyệt của mấy giải thưởng phim điện ảnh quan trọng trong nước.
Mạnh Duy Tất nghe tất cả quản lý cao cấp báo cáo quy trình kỹ thuật trước, không hề bất đồng ý kiến với bọn họ. Chỉ khi đến cuối cùng, anh ta lặng lẽ nhắm vào trọng điểm mà chỉ ra mấy nhà đầu tư mới cần chờ sự đánh giá, đứng mũi chịu sào chính là Tập đoàn Kinh Mậu.
Mạnh Duy Tất nói: "Hoạt động vốn đã đủ, nhà đầu tư không cần thiết có thể lược bỏ. Ngành ban đầu của Tập đoàn Kinh Mậu vẫn là thực thể (*), bọn họ không đủ kinh nghiệm trong ngành đầu tư điện ảnh nên không cần suy xét."
(*) Thực thể có liên quan đến nền kinh tế thật (hay còn gọi là Real economy).
Lại không ngờ bốn vị lãnh đạo cấp cao trước kia còn một người xướng trăm người hoạ với anh, nay lại đồng thời phản đối, "Kinh Mậu xác thật nổi tiếng vì thực thể, nhưng mấy năm nay đã có chuyển hình, bọn họ đầu tư mấy ngành mọc lên như nấm, đặc biệt là giám đốc Chu khiêm tốn không thích tuyên dương rầm rộ. Hơn nữa, giám đốc Chu và Cố Hòa Bình có mối quan hệ tốt, mà nhà họ Cố nắm thực quyền phát hành phim rạp, sau này không tránh khỏi hỗ trợ lẫn nhau."
Mạnh Duy Tất chưa biểu hiện ra chút cảm xúc nào, anh ta chỉ nói để bàn sau.
Lúc sau, phó giám đốc đề xuất: “Diễn viên chính đã định rồi, nhưng diễn viên múa dẫn đầu trong cảnh quan trọng vẫn chưa chọn được người, có phải nên khởi động lại cuộc thi tuyển chọn không? Vừa lúc xem như tuyên truyền."
Mạnh Duy Tất vẫn có biểu cảm như vậy, anh ta không đưa ra bất cứ quyết định nào, chỉ tỏ vẻ đã biết.
——
Tối thứ Bảy của một tuần sau, cửa hàng Lê Nhiễm lại lên kệ mấy mẫu mới, mỗi lần lên mẫu mới thì cô ấy sẽ phát sóng trực tiếp một lần, miệng lưỡi lưu loát, thiệt xán liên hoa (*), cô ấy đặc biệt có sức hút. Nhà họ Lê đến đời cha cô ấy đều đi con đường làm quan, hai người anh trai của Lê Nhiễm cũng là con kế nghiệp cha. Tới cô ấy lại là sự ngoài ý muốn to như bầu trời, một con nhóc kỳ lạ lắm chiêu lại cực kỳ có khí chất của dân giang hồ.
(*) "Thiệt xán liên hoa" là điển cố xuất phát từ sự tích cao tăng Phật Đồ Trừng triều đại Nam Bắc. Trong 《 Cao Tăng Truyện 》 và 《 Tấn thư · Nghệ Thuật Truyện; Phật Đồ Trừng 》 có ghi lại: Chủ của nước Hậu Triệu là Thạch Lặc triệu kiến Phật Đồ Trừng ở Tương Quốc (nay là Huyện Hình Đài) và muốn thí nghiệm đạo hạnh của ông. Phật Đồ Trừng lấy bình bát (chén của các nhà sư dùng thời xưa) tới, đổ đầy nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu trong bát sinh ra hoa sen xanh, quang sắc diệu nhật, làm người ta thích thú, vì vậy, hậu nhân bèn lấy "thiệt xán liên hoa" để ví như người có tài ăn nói tuyệt vời.
"Linh cảm thiết kế đến từ dây thừng, phần ngực cũng có dây xích vàng siêu lợi hại, phối với nó là một chiếc qu/ần lót nhỏ xinh, không sai, chính là một miếng vải có hình dâu tây, mấy chấm bi trên đó trong suốt, có phải tiểu tâm cơ siêu đáng yêu không?"
Lê Nhiễm đang phát sóng trực tiếp, việc tiêu thụ hàng hóa và chăm sóc khách hàng trong tiệm đều do Triệu Tây Âm xử lý giúp trong khoảng thời gian này.
"Chị Tiểu Tây, sản phẩm này cúp D mặc được không?"
"Hóa đơn freeship thiếu một đồng, có thể giao cho khách hàng không?"
"Chị Tây, có tặng gel bôi trơn không?"
Hơn mười phút sau, lúc phát sóng trực tiếp đã kết thúc, một cô nhân viên chăm sóc khách hàng chạy tới nhỏ giọng nói với Triệu Tây Âm: "Có người chờ chị rất lâu rồi đó, ở cửa, là một anh chàng siêu cấp đẹp trai."
Triệu Tây Âm vừa quay đầu nhìn thì thấy Mạnh Duy Tất đứng cạnh cửa, áo trắng quần đen ôm lấy cơ thể làm anh càng gọn gàng trẻ trung, ngoài cửa không có gió lạnh, giữa trán anh có lớp mồ hôi mỏng. Có lẽ việc phát sóng trực tiếp và cuộc nói chuyện trong nhà vừa nãy đã bị nghe vào lỗ tai mà không lọt mất một chữ nào. Giờ phút này Triệu Tây Âm còn đang cầm mấy mẫu may thử xinh xắn gợi cảm, ánh mắt hai người vừa giao nhau đều không giấu được một tia không tự nhiên.
Cô không lên tiếng, Mạnh Duy Tất vẫn đứng tại chỗ.
Mấy cô bé trong phòng làm việc âm thầm đánh giá với vẻ mặt nghi hoặc.
Vẫn là Lê Nhiễm ra giải vây, cô ấy cười toe toét nói với Mạnh Duy Tất: "Anh không chê nóng à, còn không vào cho mát chút?"
Mạnh Duy Tất cũng cười, "Tiểu Lê, buôn bán càng làm càng lớn đó."
Lời này Lê Nhiễm thích nghe, cô ấy cười tủm tỉm mời người kia vào nhà.
Mạnh Duy Tất bước vào, mỗi một bước đi đều kèm với ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Tây Âm. Lê Nhiễm ở một bên nhìn mà lo lắng bất an, bởi vì ánh mắt của người đàn ông này quá ngay thẳng, cô ấy có thể nhìn thấy trong đó có chứa ngũ lao thất thương (*), cũng có thể thấy được dáng vẻ chân thành tha thiết trong đó.
(*) Ngũ lao thất thương dùng để chỉ các loại bệnh và nguyên nhân gây ra các loại bệnh, gồm ngũ lao và thất thương, ngũ lao gồm lao ngũ tạng; thất thương gồm bảy triệu chứng tổn thương xảy ra khi bị hư lao nặng. Theo suckhoedoisong.vn
Mạnh Duy Tất đứng yên trước mặt Triệu Tây Âm, anh ta đưa túi giấy trong tay qua rồi nói: "Đêm đó chưa kịp chào hỏi em, vừa lúc tôi đi ngang qua nên lên thăm em, tôi cũng không dùng được vòng tay người khác tặng, nếu em thích thì tùy tiện đeo đi."
Bàn tay thon dài rõ ràng duỗi qua đây, khớp xương cân xứng, thời gian yên lặng trôi qua từng giây, Triệu Tây Âm nói: "Không cần, cảm ơn anh."
Mạnh Duy Tất vẫn cười: "Vậy ngày mai có rảnh không? Tôi mời các em ăn cơm."
Triệu Tây Âm nói: "Thôi, ngày mai tôi và Lê Nhiễm phải đến nhà xưởng trông chừng hàng rồi."
Nói đến thế này rồi có nghĩa là càn khôn đã định, dù kiên trì thêm nữa cũng chỉ là huỷ hoại bậc thang đi xuống mà cô ấy đã cho, như vậy thì ai cũng khó xử.
Mạnh Duy Tất nhẹ nhàng mỉm cười, "Được, hẹn lần sau vậy."
Anh ta không dừng lại lâu, lúc đi cũng ung dung dứt khoát.
Triệu Tây Âm giống như người không có việc gì, cô ngồi xổm xuống đất tiếp tục bận rộn kiểm tra và đối chiếu đơn đặt hàng, khi cúi đầu, hình dạng xương hồ điệp (Ảnh) lờ mờ hiện ra trên lưng. Lê Nhiễm cũng ngồi xổm xuống cùng nhau hỗ trợ, sau mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn được, "Vừa nãy Mạnh Duy Tất tặng quà cho cậu, lúc cậu trầm mặc không nhận, tay anh ấy đang run."
Xương hồ điệp
Triệu Tây Âm kiểm kê từng tin nhắn giao hàng, gương mặt cô tĩnh lặng như hồ nước.
Lê Nhiễm bĩu môi, nhẹ giọng cảm khái: "Mạnh Duy Tất ra nước ngoài có hơn hai năm đúng không? Cũng chỉ hai năm nhưng tớ cảm giác anh ấy giống như thay đổi thành một người khác vậy."
——
Thành phố lúc 11 giờ, nhiều ngọn đèn thắp sáng con phố Đông Trường An. Tuyến đường chính của thủ đô này huy hoàng rạng rỡ, Mạnh Duy Tất ngồi trong xe dặn dò tài xế tắt hết đèn đi, anh rơi vào bóng tối, trước sau nhắm mắt yên tĩnh.
Đến khi di động vang lên, là cuộc gọi của cha anh.
Mạnh Duy Tất bắt máy, giọng điệu của cha Mạnh nghiêm túc nói thẳng với anh: "Chuyện cắt giảm nhà đầu tư con đề xuất ở cuộc họp, ba đồng ý, nhưng Tập đoàn Kinh Mậu không nằm trong phạm vi của quyết định này."
Mạnh Duy Tất khẽ nhíu mày.
"Ba mặc kệ ân oán cá nhân của con, con phải lấy đại cục làm trọng. Duy Tất, mấy năm nay con ở nước ngoài có lẽ không hiểu biết thế cục, ngày mai ba cho thư ký Lý đem tư liệu của Kinh Mậu trong mấy năm gần đây cho con xem. Tóm lại Kinh Mậu cần giữ lại, Chu Khải Thâm cần tham dự." Lời nói của cha Mạnh nghiêm nghị, thái độ kiên quyết.
Cuộc gọi kết thúc, Mạnh Duy Tất cứ cầm di động rồi ngồi như vậy, đốt ngón tay ấn vào màn hình đến mức lòng bàn tay đều trắng bệch. Tài xế nhìn từ kính chiếu hậu không dám hít thở mạnh, anh ta nghĩ thầm e là đêm nay phải chạy quanh Vành đai hai tới sáng rồi.
Mạnh Duy Tất chợt nói: "Quay đầu."
Tại Trường Thành công quán (*),đám bạn nối khố của anh ta đều có mặt đầy đủ, mấy ngày trước bọn họ đã rủ Mạnh Duy Tất ra tụ tập, nhưng anh ta chưa đồng ý.
(*) Công quán là một cách nói khác để chỉ nơi ở của người giàu và giới quan chức.
Đêm nay anh ta lại tới, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra cảm xúc của anh ta cực kỳ kém.
Mạnh Duy Tất mang theo tài xế nên cứ uống rượu mà không kiêng kị. Chai rượu Dom Pérignon năm 02 đã cạn hơn phân nửa, Mạnh Duy Tất đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bao, ngay đầu hành lang dài, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cố Hòa Bình một giây trước còn vừa nói vừa cười, lập tức thu lại biểu cảm, ngăn lại đầu vai của Chu Khải Thâm theo bản năng.
Chu Khải Thâm nghiêng đầu, anh cũng thấy Mạnh Duy Tất.
Tầm mắt của hai người đàn ông như lưỡi dao sắc bén, ai cũng không cam lòng yếu thế hơn, bước chân của bọn họ không ngừng lại, không ai muốn nhường đường.
Mạnh Duy Tất đã uống rượu nên cảm xúc hiện rõ trên mặt, mỗi khi nhìn Chu Khải Thâm thì oán hận và sự căm ghét trong lòng sẽ nhiều thêm một phần. Ánh mắt của anh ta đỏ ngầu, Cố Hòa Bình hiểu rõ trong lòng, đêm nay Mạnh Duy Tất muốn đối đầu với Chu Khải Thâm.
Cố Hòa Bình vỗ vai Chu Khải Thâm, anh ta vốn định nói đừng tự tìm phiền phức, đổi hướng đi đường khác đi. Nhưng sắc mặt của Chu Khải Thâm không bình tĩnh hơn Mạnh Duy Tất là bao, mặt anh như sương lạnh, sắc bén như đao rìu sắp sửa bổ xuống.
Khi đi ngang qua nhau, hai người đồng thời dừng lại.
Mạnh Duy Tất lạnh lùng nói: "Bữa tiệc hôm đó vội vàng nên chưa kịp nói mấy lời trong lòng với anh Chu. Hai năm không gặp, dường như anh Chu cũng không có khí phách hăng hái của năm đó nữa."
Chu Khải Thâm không tỏ vẻ gì cả, anh thậm chí còn mang theo chút ý cười, "Hiền đệ (*) tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng vừa về nước vẫn phải học hành cho tốt, khiêm tốn cẩn thận không làm hư chuyện, ít nhất có thể thăm dò nước sâu nước nông, như vậy sẽ không để người khác xem như trò cười một cách trắng trợn."
(*) Hiền đệ là từ xưng hô dùng cho em trai của mình hoặc bạn bè nhỏ tuổi hơn.
Anh tới tôi đi, ai cũng chọc vào đại kỵ đại húy của đối phương.
Nghĩ đến cuộc gọi vừa nãy của cha mình, sắc mặt của Mạnh Duy Tất xanh mét như cây Thanh Thiết (Ảnh), Chu Khải Thâm có thể nói như vậy, chắc là sớm biết kết quả rồi. Máu trong ngực Mạnh Duy Tất sôi ùng ục, anh ta lấy giọng điệu cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo kề sát Chu Khải Thâm:
Cây Thanh Thiết
"Năm đó được anh Chu chỉ giáo, cả đời khó quên. Đúng rồi, quên chúc mừng anh. Sai rồi, hẳn là chúc mừng Âm Âm." Khi anh ta cười rộ lên, gương mặt tuấn lãng điển trai, anh ta nói từng chữ: "Ly hôn vui vẻ."
Tiếng "Âm Âm" kia không thể nghi ngờ gì là loại thuốc chọc thủng ruột, anh ta rõ ràng nói cho Chu Khải Thâm biết, trước nay Mạnh Duy Tất chưa bao giờ buông bỏ sơ tâm và mối tình đầu của mình.
Trong nháy mắt, ngũ uẩn giai không (*), lý trí hoàn toàn biến mất, hai người gần như đồng thời động tay.
(*) Ngũ uẩn giai không dạy mọi người buông bỏ mọi thứ để thoát khỏi bể khổ trần gian, trong câu này có nghĩa là hai người đã bất chấp tất cả để vung quyền với người kia.
Một quyền của Chu Khải Thâm đập vào trán đối phương, Mạnh Duy Tất nghiêng đầu né tránh, anh ta đẩy Chu Khải Thâm đến vách tường, động tác không hề nhẹ hơn Chu Khải Thâm bao nhiêu.
Đều là đàn ông hơn 1m85, quyền cước đập vào nhau như vứt cả mạng sống.
"Anh Chu!" Cố Hòa Bình lập tức hô to, anh ta vẫn lý trí, đêm nay ai ngã xuống ở đây cũng không có cách nào thu dọn tàn cục.
Chu Khải Thâm đánh đỏ cả mắt, lúc nóng lên chẳng nhận bà con gì nữa, anh nhấc chân đá văng Cố Hòa Bình. Mạnh Duy Tất vận động hàng năm, tất nhiên cơ thể và nội lực đều thuộc hạng cao nhất, nhưng Chu Khải Thâm là người nào chứ? Mấy năm rèn luyện đi lính làm máu chảy trong anh cũng cứng.
Cố Hòa Bình tốn thật lớn sức lực mới túm chặt anh, anh ta gào lên một câu: "Hai người có bệnh không vậy, ngày mai muốn lên báo đúng không!"
Thái dương của Mạnh Duy Tất đã rách thành một đường máu, gương mặt của Chu Khải Thâm cũng bị tét ra một vết.
Chu Khải Thâm giơ mu bàn tay lau miệng vết thương, khi anh nhìn thấy vệt máu đỏ tươi kia, cơn tức giận trên gương mặt chưa được dằn xuống mà đã bỏ ra ngoài.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, quản lý của công quán nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, "Cố, giám đốc Cố, này, này..."
Cố Hòa Bình lạnh lùng nói: "Dám tiết lộ chuyện này một câu thôi, cái quán này của ông cứ chờ đóng cửa đi."
Bình luận facebook