-
Chương 84: Một Đời Yêu Tha Thiết 1
Triệu Tây Âm thật sự sốt ruột giải thích, “Bình thường áp lực công việc của anh ấy rất lớn, ở nhà mới thả lỏng đôi chút, thật ra con người rất tốt, không phải lúc nào cũng không đứng đắn như vậy.”Tô Dĩnh nhíu mày, thoáng tưởng tượng trong đầu, nhắc nhở: “Không thường xuyên, đã khiến người ta ấn tượng sâu sắc như vậy rồi.”Triệu Tây Âm “Phụt” một tiếng, nở nụ cười, hai người sóng vai đi một đoạn lại trở về con đường cũ.Tô Dĩnh nói: “Biết được nhiều bí mật của em như vậy, không sợ tôi đăng lên Weibo nói gì đó với phóng viên à?”Triệu Tây Âm lắc đầu, “Không sợ, em cũng biết không ít việc riêng tư của cô, nếu em là phóng viên sẽ càng thích đưa tin của cô hơn.”Tô Dĩnh ngẩn người, liếc người đối diện một cái, cũng nhẹ nhàng cười khẽ.Trước cửa khách sạn, “Tiểu Triệu.” Tô Dĩnh bỗng nhiên gọi tên cô.“Dạ?”“Trước đây không quá thích em, là do cô có thành kiến.
Không nhờ cơ duyên hợp tác lần này, cô vẫn chúc em mọi chuyện đều tốt đẹp.” Thái độ của Tô Dĩnh vẫn nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn vào mắt cô, có thể cảm nhận được sự chân thành và bình thản trong đó, cô nói: “Có thể có vài lời em không thích nghe, nhưng cô vẫn phải nói cho em biết, trái tim con người dễ thay đổi, không có quá nhiều chuyện là ‘Hiển nhiên’ và ‘Như mình nghĩ’.”Sau khi tạm dừng, Tô Dĩnh nói thẳng, “Lúc ký hợp đồng với cô Đới, một là một hai là hai, đừng xử lý theo cảm tính, tìm một luật sư chuyên nghiệp, từ từ tìm hiểu các điều khoản.
Nếu cô ấy thật sự muốn tốt cho em, nhất định sẽ giải thích và hỗ trợ đầy đủ.”Nói xong, Tô Dĩnh liền trở về phòng, Triệu Tây Âm đứng yên tại chỗ một lúc lâu.Buổi ghi hình vào hôm thứ bảy, theo kế hoạch sắp xếp, các vũ công khác trong đoàn đã bay đến Thanh Hải để bắt đầu quay phim.
Triệu Tây Âm cả ngày ở chỗ ghi hình, sắp ngất xỉu trước khi bị đóng băng, vẫn là Sầm Nguyệt chủ động tìm cô, ôm cô một cái thật chặt, “Triệu Tây Qua! Chị gầy đi rồi!”Triệu Tây Âm đứng không vững, “Này này này, đỡ bổn cung một chút.”Sầm Nguyệt bọc kín người, “Chúa ơi, ở đây lạnh như vậy, bọn chị lại quay nhiều ngày thế này?”Triệu Tây Âm đặt mu bàn tay lạnh buốt lên cổ cô, Sầm Nguyệt hét lên một tiếng, bỏ chạy, “Chị là dưa hấu thối!”Hai cô gái ngươi chạy ta đuổi, xôn xao ồn ào.Trên bãi cỏ xanh cách đó, gần khu đất hoang.
Chạy xa khỏi đám người, chỉ còn lại hai cô và tiếng gió thổi, hai người cùng cười, đứng trước hồ ném đá xuống đó.
Triệu Tây Âm cọ vai cô: “Nói cho em một bí mật.”Sầm Nguyệt nghiêng tai qua.Triệu Tây Âm lấy điện thoại khỏi túi áo khoác bông lớn.
Sau đó mở album ảnh ra, “Tèn tén ten, chị kết hôn rồi!”Sầm Nguyệt há miệng hình chữ O, “Trời, đột ngột vậy!”“Cũng không đột ngột lắm, đã thống nhất với nhau từ lâu rồi.” Triệu Tây Âm vui vẻ, tự mình xem lại.“Là anh Chu à?”“Ừ.”Sầm Nguyệt vỗ tay, “Anh ấy thật lợi hại!”Hạnh phúc dường như chính là thế này, không thể che giấu, luôn muốn chia sẻ với người mình thân thiết.
Sầm Nguyệt nhìn cô một hồi lâu, “Triệu Tây Qua, bây giờ cả người chị đều tỏa ra ánh sáng, rất đẹp.”Triệu Tây Âm đứng trước gió, làm một động tác vươn tay nhảy lên, dáng người nhẹ nhàng như một con chim én đang bay, “Chị lúc nào cũng đẹp mà!”Sầm Nguyệt chịu không nổi cắt ngang, “Cái rắm.”Không ồn ào nữa, Triệu Tây Âm hỏi: “Lần này ngoài những người trong đoàn thì còn ai đến nữa?”“Rất nhiều người đấy, năm ngoái lần đầu đến đây kiểm tra công việc, đoán chừng cũng chỉ đi cho có hình thức.” Sầm Nguyệt nói với cô: “Ông chủ kia rất đẹp trai, cô Đới cũng đến.”Mạnh Duy Tất.Bây giờ nghĩ về anh ta, trong lòng Triệu Tây Âm chỉ còn bình lặng như nước.
Cô không phải người sẽ quay đầu nhìn lại quá khứ, đã từng có chút tình cảm chân thành, nhưng thời gian qua đi, mọi thứ đều thay đổi, ai rồi cũng phải bước tiếp về phía trước.Hơi choáng váng, Sầm Nguyệt lại ‘a’ một tiếng, “Em thấy cô Đới và người đàn ông kia đi rất gần nhau, anh ta hẳn là hơn ba mươi tuổi, trước kia chưa từng gặp ở trong đoàn.”-----Cùng quay phim nhưng thị trấn này cách thị trấn gần nhất đến hai mươi kilomet.“Cái chỗ quái quỷ gì thế này, có thể có một khách sạn tốt hơn không?!” Trang Khâu cởϊ áσ khoác, tức giận ném lên giường, cầm gối lên ngửi, vẻ mặt ghét bỏ.Thư ký của anh ta khôn khéo, hiểu chuyện, lúc này bất đắc dĩ nói: “Thật sự không thể, Trang tổng.
Còn phải đi xa thêm bảy tám chục kilomet nữa, sáng mai anh còn có cuộc họp, không tham dự kịp.”Trang Khâu đã quen thói, lửa giận bốc lên, “Không đến kịp thì không mở!”Thư ký nghiêm túc thuyết phục: “Mạnh tổng cũng tới rồi, không thể không chừa mặt mũi cho anh ta.”“Được rồi được rồi.” Trang Khâu không kiên nhẫn bỏ qua chuyện này, lại hỏi: “Sao Đới Vân Tâm còn chưa đến? Cô ta còn muốn khoản đầu tư này không?”Đang nói, tiếng gõ cửa vang lên.Thư ký mỉm cười, “Có người nghe ngài nhắc.”Mở cửa, Đới Vân Tâm mặc một chiếc áo lông dài màu trắng, đeo khăn quàng cổ rộng che nửa khuôn mặt.
Trang Khâu lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Thật xin lỗi, để cô vất vả đi một chuyến.”Thủ đoạn và suy nghĩ của hắn, Đới Vân Tâm đương nhiên biết rõ trong lòng.
Nhưng trước mắt cô đang có việc cần nhờ người ta, trong ngoài đều khó khăn, không thể không bày ra khuôn mặt tươi cười, “Có lẽ lâu rồi tôi không nói chuyện với Trang tổng, đúng lúc phải không?”Nụ cười của Trang Khâu không đến được đáy mắt, nhưng giọng nói của anh ta rất thân mật, “Tôi biết bộ phim của cô Đới gặp chút khó khăn về tài chính, bây giờ, tình hình chung không tốt, chính sách quốc gia cũng kiểm soát nghiêm ngặt.
Có bao nhiêu công ty đã chết ở phim trường Hoành Điếm Bắc Kinh này, mọi người cũng biết đấy.”Những lời này là thật, chạm trúng chiếc dằm trong tim Đới Vân Tâm, cô mỉm cười ngượng ngùng, lắng tai nghe.“Còn về tiền đầu tư của tôi, rảnh rỗi thì rảnh rỗi thật.
Nhưng dù sao cũng là đầu tư mấy chục triệu, cẩn thận một chút chắc cô cũng có thể hiểu được?”“Đương nhiên.”“Nhưng tôi mới về Bắc Kinh còn chưa được hai tháng, tôi thành thật muốn kết giao với cô giáo Đới như một người bạn.
Cô là một bậc thầy, là một nghệ sĩ vĩ đại, tôi như được mở mang tầm mắt.” Trang Khâu đổi chủ đề, cười tủm tỉm nói: “Chỉ cần cô đồng ý giúp tôi một việc, như vậy mọi chuyện đều dễ nói.”Đới Vân Tâm từ chối theo bản năng: “Không được, ai cũng có thể, nhưng em ấy thì không.”Trang Khâu ngạc nhiên ‘ồ’ một tiếng, “Chỉ là cùng ăn một bữa cơm, không phải là lấy về làm vợ, năm nào rồi mà còn không thể?”Đới Vân Tâm khẽ nhíu mày, “Em ấy không giống vậy.”“Giống nhau tôi đây cũng không thích.” Nói bóng gió nhiều như vậy, sự kiên nhẫn của Trang Khâu đã đến giới hạn, vẻ mặt kiên quyết nói: “Cô Đới, tôi đã có thành ý, nếu như không cùng chí hướng, khoản đầu tư kia sẽ không nói tiếp nữa.”Mặc dù Đới Vân Tâm nổi tiếng, chịu trách nhiệm hướng dẫn vũ đạo của bộ phim này, nhưng một biên đạo múa có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Bản thân tuổi cũng đã lớn, từ lâu đã không còn đứng trên sân khấu biểu diễn, giữ lấy những mối quan hệ này, là muốn chuyển đổi và mở rộng lĩnh vực.
Vốn dĩ đã nói xong phương án đầu tư, hai nhà đầu tư lâm thời xảy ra biến cố, kế hoạch đã bị ngâm lại.
Đới Vân Tâm chướng mắt Trang Khâu, kiêu ngạo xấc láo, ngang ngược càn rỡ, nhưng cũng biết trong túi hắn quả thật có tiền.Nếu tài chính không đúng hạn, việc sản xuất và lịch trình tiếp theo đều bị ảnh hưởng.Sau một thời gian dài suy nghĩ, Đới Vân Tâm quay mặt đi, cắn răng đáp ứng, “Một bữa cơm, chỉ một bữa cơm.”-----Sau Tết Nguyên Đán, thời tiết không ổn định, đầu ngày sương mù dày đặc, ban đêm gió lớn thổi qua, hôm sau lại là bầu trời xanh thẳm trong vắt.Ngày mai Triệu Văn Xuân phải trở về trường làm việc, tận dụng thời gian rảnh rỗi, bảo Chu Khải Thâm tới nhà ăn cơm.“Con ăn nhiều cá một chút, thịt dê có tính nóng, cũng ăn nhiều một chút.” Thầy Triệu tốt bụng thiện lương, thương yêu vãn bối.Chu Khải Thâm sức ăn lớn, ăn rất nhiều, ăn xong ba chén cơm còn có thể uống hai chén canh.“Ngày mai con lên máy bay lúc nào?” Thầy Triệu hỏi.“Hơn bốn giờ chiều.” Chu Khải Thâm nói: “Sáng mai có cuộc họp, thật sự không đi được.”“Cũng được.
Ba đã mua cho Tiểu Tây hai cái khăn quàng cổ và bao tay, ở đó trời lành, con giúp ba mang qua cho nó.” Triệu Văn Xuân liên tục dặn dò, “Con thật sự không nói cho nó biết là con qua à?”Chu Khải Thâm cười, “Không có, muốn cho em ấy bất ngờ.”Triệu Văn Xuân gật gật đầy, “Được, được.
Nào, uống một chén canh nữa, bồi bổ cơ thể.”Chu Khải Thâm đang cầm thìa ngừng lại, nhìn dáng vẻ ân cần của Triệu lão sư, như thể nghi ngờ cơ thể anh không khỏe mạnh.Xem ra ông cụ đã nôn nóng rồi.-----Thanh Hải.Triệu Tây Âm vừa xong một cảnh quay trong mưa, thật sự là xui xẻo, vốn mặc quần áo mỏng manh, còn phải nhảy múa trong mưa, gió cát thổi qua, cả khuôn mặt cô trở nên lầy lội.
Tô Dĩnh cũng không thể chịu đựng được nữa, quấn áo bông đứng bên cạnh, cơ thể run lên.Triệu Tây Âm suy cho cùng không phải được sinh ra như một nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp, cảnh quay solo của cô tầm mười giây, NG khoảng mười lần.
Trạng thái của Triệu Tây Âm không tốt, cũng không có kinh nghiệm, càng về sau càng bối rối.
Tô Dĩnh nhìn hồi lâu, vừa định đứng dậy, Đới Vân Tâm ở bên cạnh đã tiến lên trước, chỉ bảo trấn an: “Tiểu Tây, đừng lo lắng, muốn tốt hơn là cả một quá trình.”Triệu Tây Âm nhìn thấy người quen, cảm xúc đã bớt căng thẳng.Đôi môi cô run rẩy vì lạnh, nhân viên trang điểm đi tới dặm lại.
Đới Vân Tâm tranh thủ thời gian nói: “Ánh mắt của em hướng ra bên ngoài, đừng xem đây là quay phim, chỉ như chúng ta tập luyện bình thường, chỉ cần duỗi chân, xoay tròn, nhảy lên.
Những thứ này không phải là kỹ năng cơ bản sao? Không khó, tự tin lên!”Triệu Tây Âm gật gật đầu, cắn răng làm lại lần nữa.Lần này, cuối cùng cũng qua.Cô sắp sụp đổ rồi, ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.Đới Vân Tâm cầm áo khoác khoác lên người cô, đưa nước ấm, đỡ cô dậy.
Cô ấy ở lại studio cho tới trưa, quan tâm chu đáo.
Thay quần áo xong, mở quạt sưởi trong lều nghỉ, nhuộm gương mặt Triệu Tây Âm thành một màu đỏ ửng.“Uống chút trà gừng, đợi lát nữa uống một viên thuốc cảm mạo.” Đới Vân Tâm dặn dò.Triệu Tây Âm mỉm cười, “Cảm ơn sư phụ.”Sau hai giây im lặng, Đới Vân Tâm nói: “Buổi chiều không có cảnh quay, cô sẽ nhờ người đưa em về khách sạn, ngủ ngon một giấc.
Trận mưa này trút xuống, chắc sẽ bị cảm lạnh.
Cơ thể em vốn không được tốt lắm, chú ý bản thân nhiều một chút.”Triệu Tây Âm mặt mày ủ rũ, nói một câu xuất phát từ nội tâm, “Quay phim khó quá, bộ phim này kết thúc, em sẽ không bao giờ bước vào giới này nữa.”“Nhu nhược, không có chí khí.” Đới Vân Tâm bất mãn không vui, “Nằm gai nếm mật mới nên người, những gì đã dạy em từ bé em đã quên rồi sao?”Triệu Tây Âm mở miệng muốn phản bác, bị cô cắt ngang, “Không được có tính trẻ con.
Đi thôi, đưa em về.
Ngủ xong sửa soạn một chút, buổi tối đi ăn với cô một bữa cơm.”Triệu Tây Âm sững người, “Lại, lại ăn cơm?”Đới Vân Tâm nhíu mày, “Bây giờ không muốn theo cô rồi à?”Triệu Tây Âm mềm lòng, lắc đầu phủ nhận, “Không có.”Buổi chiều ngủ một giấc, thật sự là bị Đới Vân Tâm nói trúng, Triệu Tây Âm tỉnh dậy vì đau đầu, bị cảm rồi.
Đới Vân Tâm đến khách sạn tìm cô, sắc mặt Triệu Tây Âm trắng bệch, đau khổ nói: “Sư phụ, em không khỏe lắm, hôm khác đi cùng cô được không?”Cô thật sự không giả vờ, lúc đứng dậy, trước mắt một mảnh tối đen.Đới Vân Tâm nói một cách tàn nhẫn, “Chỉ hôm nay thôi, dù sao cũng có xe qua, không cần đi bộ.”Mười phút sau, Triệu Tây Âm lau nước mũi, chóng mặt, choáng váng, cả người nặng trĩu theo cô đi ra ngoài.
Sau khi lên xe cô gửi tin nhắn WeChat cho Chu Khải Thâm, “Bị cảm, khó chịu quá [ khóc khóc ].”Bên kia không trả lời.
Xe chạy nhanh trên đường, lắc lư, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Khi đến nơi, xe dừng hẳn lại, Đới Vân Tâm vẫn không di chuyển.
Tài xế quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Cô Đới? Cô không xuống xe à?”Đôi mắt Đới Vân Tâm dán chặt vào khuôn mặt đang ngủ say của Triệu Tây Âm, giống như dây leo quấn chặt, sau vài giây do dự ngập ngừng.
Cô đưa tay ra, đánh thức Triệu Tây Âm dậy, “Tiểu Tây.”Lúc này Triệu Tây Âm mới phát hiện, đã đến nội thành Cách Nhĩ Mộc.Trước khi xuống xe, Đới Vân Tâm nói: “Để túi lại trong xe đi, cầm theo mất công.”Trên tầng ba của một nhà hàng hải sản địa phương, Đới Vân Tâm mở cửa phòng bao, Trang Khâu đã đến trước lập tức đứng dậy, mỉm cười với Triệu Tây Âm.-----Máy bay của Chu Khải Thâm bị trễ 20 phút, lúc đến Tây Trữ màn đêm đã buông xuống.Anh ra hành lang liền mở điện thoại lên, bỏ lỡ một loạt cuộc gọi và tin nhắn, cuối cùng thấy tin Triệu Tây Âm gửi cho anh nửa tiếng trước.
Gọi điện thoại lại, nhưng không có ai trả lời.
Chu Khải Thâm gọi ba cuộc, vẫn vậy.Một loại trực giác mơ hồ nào đó bên trong khiến anh cảm thấy vô cùng không yên tâm.Hàng trăm móng vuốt cào vào tim, hoảng loạn.Chu Khải Thâm gọi cho thư ký một lần nữa, hỏi: “Ai chịu trách nhiệm công tác đoàn phim bên Thanh Hải? Gọi điện thoại cho hắn.”Thư ký Từ làm việc rất có hiệu suất, chưa đến ba phút đã trả lời: “Chu tổng, tôi hỏi rồi, bên đoàn phim nói, giữa trưa Tiểu Triệu trở về khách sạn ở thị trấn nghỉ ngơi.
Hôm nay cô ấy mắc mưa, hẳn là mệt rồi.”Chu Khải Thâm nổi giận, “Mẹ kiếp, ai đưa ra ý tưởng quái quỷ này, thời tiết như vậy còn để người ta trúng mưa? Khách sạn nào?”Thư ký Từ báo cáo địa điểm, nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho quầy lễ tân, nói Tiểu Triệu quả thật đã trở về, nhưng khoảng năm giờ chiều đã đi ra ngoài.
Chu tổng, anh đừng lo lắng, có thể chỉ là ra ngoài ăn tối, quên mang theo điện thoại.”Chu Khải Thâm dứt khoát, “Em ấy bị bệnh, sẽ không ra ngoài mà không có lý do.”Triệu Tây Âm không phải người thích nhảy nhót, bình thường lúc khỏe mạnh cũng không hay đi chơi, chứ đừng nói đến trạng thái như hiện giờ.“Người trong đoàn quan hệ tốt với em ấy, có một cô gái tên Sầm Nguyệt.” Chu Khải Thâm trầm giọng nói: “Tìm cô ấy.”Ngắt điện thoại, anh không đợi được, trực tiếp gọi cho Cố Hòa Bình.
Cố Hòa Bình phong lưu thành tính, nhắc đến Sầm Nguyệt, nhất định có cách liên lạc với cô.Cố Hòa Bình bắt máy rất nhanh, trêu chọc vài câu theo thói quen.
Chu Khải Thâm không nói nhảm với anh ta, “Bây giờ tôi đang ở Thanh hải, gửi số điện thoại Sầm Nguyệt cho tôi.”Nghe ra cảm thấy không đúng, Cố Hòa Bình lập tức sửa lại giọng điệu, “Đã xảy ra chuyện gì?”Chu Khải Thâm hít sâu một hơi, cố giữ giọng nói: “Tôi không liên lạc được với Tiểu Tây.”Cố Hòa Bình cúp máy, gửi số điện thoại Sầm Nguyệt cho anh, “Đừng tự mình dọa mình, trong đoàn phim nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Như vậy đi, cậu gửi định vị cho tôi, tôi sẽ liên lạc với chú hai, nếu thật sự có chuyện cần, đến lúc đó gọi xe điều tra giám sát gì gì đó cũng tiện.”Lời nói có ý trấn an, nhưng Cố Hòa Bình thật sự có lòng, cũng thật sự lo lắng.Trong máy mắt, trong đầu Chu Khải Thâm lóe lên một điểm.
Im lặng, anh đột nhiên hỏi: “Mấy hôm nay Trang Khâu đang làm gì?”Cố Hòa Bình lập tức nhờ người đi hỏi, nhanh chóng trả lời, như thể một xô nước đá đổ xuống, “Con mẹ nó chứ tưởng nghe nói hắn ta đầu tư vào một bộ phim chỉ là nói đùa, hóa ra hắn ta thật sự đã liên lạc với Đới Vân Tâm, hắn cũng đã tới Thanh Hải rồi!” Cố Hòa Bình thật sự hoảng sợ, chặt đứt trái tim người nọ ra thành tám mảnh, “Tôi f*** cái tên âm hồn bất tán này! Xin lỗi Chu ca, chuyện này là tôi sơ suất.”Chu Khải Thâm trực tiếp đặt điện thoại xuống, không trách anh ta mà tự trách mình.Anh thậm chí không nhận hành lý, chạy thẳng ra ngoài sân bay.
Xe thư ký Từ sắp xếp cho anh ở chỗ nào anh cũng không có tâm tư để đi tìm, thấy một chiếc xe tải nhỏ trực tiếp kéo cửa lên, “Đi Cách Nhĩ Mộc, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”Lên xe mới phát hiện, tài xế lại là một người phụ nữ trung niên.Quấn một chiếc khăn hoa màu xanh, làn da đã chuyển sang màu nâu, nhưng ngũ quan trên mặt ngược lại rất tinh tế.
Quanh năm phơi nắng cao nguyên, hai má có chút chấm đỏ.
Bà vẫn đang ăn bánh mì, lập tức cất vào túi ny lon, vươn tay, “Năm trăm đồng.”Chu Khải Thâm mở ví của mình, cầm một sấp tiền màu đỏ đưa tới, “Nhanh lên.”Anh trầm mặc, tức giận muốn phát hỏa, huyệt thái dương bắt đầu đau đớn.
Tê rần, thiếu oxy dẫn đến đôi môi mỏng của anh không còn màu máu nữa.Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, hoàn toàn khác với cảnh sắc ở Bắc Kinh, sắc trời tối xuống, đèn xe lập lòe, giống như cây kim đâm vào trong mắt.
Cố Hòa Bình vẫn luôn giữ liên lạc với anh, WeChat vẫn gửi từng tin một.“Trang Khâu làm đầu tư, quen biết không ít người, được mời đến Thanh Hải.”“Đới Vân Tâm muốn quay một bộ phim, hắn có ý định đầu tư.”“Hắn đã thấy Tiểu Tây, nhưng Tiểu Tây không biết mối quan hệ của hai người.”Mỗi lần đọc một chữ, nỗi sợ của Chu Khải Thâm liền tăng thêm một phần.
Là anh sơ sót, là anh sơ sót! Trong thời gian này bận rộn với các dự án, căn bản không có thời gian để mắt đến Trang Khâu.Tin nhắn cuối cùng của Cố Hòa Bình: “Chu ca, Mạnh Duy Tất cũng ở Thanh Hải.”Chu Khải Thâm không hề nghĩ ngợi, lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Duy Tất.Đúng như dự đoán, Mạnh Duy Tất sẽ không nhận.
Một lần, hai lần, ba lần, Chu Khải Thâm gọi liên tục.Rốt cuộc, cũng được kết nối.
Mạnh Duy Tất lại không nói gì, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.Chu Khải Thâm lấy lại giọng nói, có chút cảm xúc muốn nhờ vả, “Mạnh Duy Tất, giúp tôi một chuyện.” Tạm ngừng, anh nói: “Triệu Tây Âm đã xảy ra chuyện.”Sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, Chu Khải Thâm đau đầu như muốn nổ, cuộn ngón tay lại thành quyền, dựa vào thành ghế nhắm mắt thở ra.
Xe tải cũ nát cách âm kém, anh lập tức buồn bã mất tập trung.
Lại nghe người tài xế bên cạnh bỗng nhiên nói chuyện, “Có hai nhà hàng ở Cách Nhĩ Mộc, cùng tên.
Cậu hỏi rõ chưa, đó là nhà hàng nào?”Chu Khải Thâm mở mắt ra, nghiêng đầu.Sắc mặt nữ tài xế kia lóe lên, cau mày nói: “Hỏi rõ đi, tôi biết chỗ.”-----Cùng lúc đó.Mạnh Duy Tất bỏ lại toàn bộ nhân viên công tác của đoàn phim, thậm chí không lịch sự cắt ngang bài phát biểu của một nhà sản xuất nữ đang nói, “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”Anh ta đẩy bàn đứng dậy, động tác nhanh và mạnh, đụng đổ nửa chén trà trên bàn mà không hay.
Mọi người nhìn nhau, Trương Nhất Kiệt nhanh chóng theo sau, “Mạnh tổng?”Mạnh Duy Tất lấy chìa khóa xe ra chạy một mạch, vừa gọi điện thoại vừa xuất phát, “Tôi muốn địa chỉ của Đới Vân Tâm.”Chân ga gầm lên, chiếc Cayenne nhanh như chớp chạy ra ngoài, cuốn theo từng trận cát vàng trên mặt đất.Bốn mươi phút sau, tiếng lốp xe ma sát vang lên chói tai, một cú ngoặc mạnh, Cayenne nghiêng sang phải.
Tiếng động này ở thành phố nhỏ vào buổi tối vô cùng nổi bật, rất nhiều khách trong sảnh nhà hàng liên tiếp nhìn lại.
Thư ký của Trang Khâu nhìn thấy Mạnh Duy Tất xuống xe, sắc mặt lập tức biến đổi.Mạnh Duy Tất lạnh lùng bước vào cửa, thư ký của Trang Khâu vội vã tiến lên nghênh đón, cười giống như không có việc gì, “Mạnh tổng, anh tới đây làm việc hay là…”Còn chưa dứt lời, đã bị Mạnh Duy Tất nắm lấy cổ họng, nửa ngón tay bấu vào da thịt hắn, chừa lại ba phần để hắn có thể nói chuyện.
Mạnh Duy Tất gằn từng chữ hỏi: “Triệu Tây Âm ở đâu?”Thư ký không dám tức giận, tròng trắng trợn lên, lắp bắp nói không rõ, tay chỉ lên lầu.Mạnh Duy Tất chợt lạnh, lại cảm thấy may mắn, may mà người vẫn còn ở quán rượu, ở đây không phải chỗ có thể làm chuyện xằng bậy, chứng minh ít nhất cơ thể cô vẫn an toàn.Mạnh Duy Tất ném người xuống đất, nhấc chân đạp một cước, “Nếu người đó gặp chuyện không may, các người cũng đừng mong rời khỏi Thanh Hải.”Anh lên lầu, từ hành lang rẽ qua, liền chạm mặt Đới Vân Tâm.
Đới Vân Tâm vừa ra khỏi toilet, nhìn thấy anh biểu cảm lập tức bối rối, “Duy Tất.”Vẻ mặt Mạnh Duy Tất lạnh lùng, không đáp lại, trực tiếp đi thẳng vào trong cùng.Đới Vân Tâm vô thức ngăn lại, “Chuyện gì vậy?”Mạnh Duy Tất dừng bước, giọng điệu lạnh lùng, “Cô Đới, cô không biết chuyện gì đang xảy ra à.
Chu Khải Thâm sắp đến rồi, khi anh ta tới đây, cô sẽ biết rốt cuộc là ‘chuyện gì’.”Đang nói, chỗ cầu thang truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Chu Khải Thâm nghiêm mặt, áo khoác đã cởi, chỉ mặc một chiếc áo len Cashmere màu xám tro, đang vào mùa đông, anh lại ướt đẫm mồ hôi.
Đới Vân Tâm ở ngay trước mặt anh, Chu Khải Thâm không nhìn cô ta, khẽ gật đầu với Mạnh Duy Tất coi như một lời chào.Mạnh Duy Tất hất cằm sang phải, hai người đàn ông đồng thời bước về bên đó.Sắc mặt Đới Vân Tâm lập tức thay đổi, sững sờ tại chỗ cả buổi không nhúc nhích, sau khi phản ứng lại mới vội vàng đuổi theo.Đầu tiên Chu Khải Thâm vặn tay nắm cửa, bị khóa từ bên trong.Mạnh Duy Tất đứng bên cạnh, đáy lòng trầm xuống, anh thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh rất nhỏ phát ra từ bên trong.Chu Khải Thâm mặt không cảm xúc, lui về sau hai bước, sau đó tiến lên, một cước đá rơi khóa cửa.Ván cửa bắn ra, đập lên vách tường ầm ầm như sấm.Cảnh tượng trong phòng khiến Chu Khải Thâm choáng váng.
Triệu Tây Âm đỏ mắt, ngồi xổm trên mặt đất.
Trang Khâu đứng bên cạnh cô, vẻ mặt hung ác còn chưa kịp thu lại, nắm tóc cô dùng sức kéo lê trên đất.Tiếng chửi bới một giây trước vẫn còn vang bên tai, “Cô có còn là trinh nữ trong sạch gì nữa đâu, ăn một bữa cơm cũng sĩ diện như vậy! Tưởng có chỗ dựa cho mình à? Trời cao hoàng đế xa, hắn ta có thể bay từ Bắc Kinh tới hay sao? Ông cũng không muốn làm gì cô, uống một ly rượu, ông sẽ để cô đi!”Triệu Tây Âm ngoan cố từ đầu đến cuối, không cãi vã cũng không thỏa hiệp, im lặng đối đầu với hắn.Trang Khâu cảm thấy thật sự xúi quẩy, chưa từng thấy cô gái nào dầu muối đều không ăn như vậy.
Đương nhiên hắn vẫn biết rõ, cô là người của Chu Khải Thâm, không dám bá vương ngạnh thượng cung.
Muốn lên giường, hắn không thiếu phụ nữ.
Lúc đầu thật sự cảm thấy Triệu Tây Âm xinh đẹp, muốn cùng nhau chơi đùa một chút.
Sau này biết được quan hệ của cô và Chu Khải Thâm, ý muốn chinh phục làm nhục cô càng tăng thêm.Tính ti tiện bên trong xương cốt người đàn ông này khiến người ta buồn nôn.Triệu Tây Âm khéo ăn khéo nói, lại có tính cách lạnh lùng, cũng không làm Trang Khâu cảm thấy vui vẻ, cô khiến Trang Khâu tức chết, hắn khóa cửa lại, bắt đầu động thủ.
Da đầu Triệu Tây Âm bị xé rách, đau đớn, cơ thể cô vốn cũng không thoải mái, suýt chút nữa ngất đi.Lúc này, Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất xuất hiện cùng lúc, Trang Khâu choáng vách, bàn tay nắm đầu cô cũng quên buông ra.Triệu Tây Âm mặt đỏ, mắt cũng đỏ hoe, tất cả đều đỏ bừng bất thường.
Ngay cả sự ngạc nhiên và sợ hãi lúc nhìn thấy Chu Khải Thâm cũng trở nên hữu khí vô lực.“Em ổn chứ?” Chu Khải Thâm đi qua, ngồi xuống đất, ôm lấy vai cô.Triệu Tây Âm chớp mắt nhìn, nước mắt thoáng cái chảy ra.Chu Khải Thâm lưu luyến dịu dàng, mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên mũi cô, “Ngốc quá, không biết anh là ai à?”Triệu Tây Âm gật gật đầu, giọng nói nghẹn ngào, ngoan ngão kêu một tiếng, “Chu ca.”Giọng nói của anh rất thấp, “Ừ, chồng em đến rồi.”Chu Khải Thâm sửa sang lai mái tóc bị Trang Khâu kéo làm loạn của cô, từng sợi từng sợ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi.
Lúc anh nhìn Triệu Tây Âm, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng luôn nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ lúc vào cửa vẫn chưa liếc mắt nhìn những người khác.Mạnh Duy Tất đứng một bên, nhìn xung quanh nhiều lần, khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.Đới Vân Tâm tiến về phía trước một bước, cố gắng giải quyết mọi chuyện, thoải mái nói: “Quay phim quá cực khổ, Tiểu Tây thật sự quá gầy, tôi đưa em ấy đến đây cải thiện thức ăn, chuyện này, trùng hợp gặp được Trang tổng.
Có chút hiểu lầm, nói rõ là tốt rồi.”Trang Khâu cứng ngắc cong khóe miệng, gió chiều nào xoay chiều ấy, “Chu ca, Mạnh tổng, tôi ngưỡng mộ Tiểu Tây, cùng nhau giao lưu trao đổi…”Chu Khải Thâm nhìn hắn, thẳng thắn, cắt ngang: “Nhưng lại kéo đầu cô ấy?”Trang Khâu sững sốt.Chu Khải Thâm đứng lên, bộ dáng thanh thản, khá có cảm giác gần gũi và hứng thú, mỉm cười tinh tế, chậm rãi bước đến bên cạnh bàn.Trang Khâu thở phào, tưởng rằng đây là cho hắn một bậc thang, “Hoàn toàn là hiểu lầm, tay tôi hơi nhiệt tình một chút, Chu ca à anh cũng biết đấy, đàn ông nào biết nặng nhẹ.”Chu Khải Thâm im lặng lắng nghe.Thức ăn trên bàn hầu như không động đến, hải sâm đỏ, cá mực xào tương, tôm hấp bơ tỏi, còn có một chậu hào, với một con dao nhỏ để mở bên cạnh.Chu Khải Thâm cầm lấy con dao kia, đặt trong tay vuốt vuốt.Lúc Mạnh Duy Tất phát hiện thấy không ổn, đã chậm rồi.Chu Khải Thâm xoay người, mạnh mẽ túm Trang Khâu đè xuống bàn.Anh đã từng đi tính, cơ thể rất khỏe, lúc này sức lực chỉ dùng đến mười phần, Trang Khâu lảo đảo ngã xuống đất, đầu đập vào cạnh bàn.
Trước mắt tối sầm, còn chưa lấy lại sức lực, Chu Khải Thâm một tay kéo cổ tay hắn, một tay vung chén đĩa và dụng cụ trên bàn lên.Đôi mắt anh dữ tợn, sát khí lộ rõ, giơ con dao kia lên đâm xuống mu bàn tay Trang Khâu một cách tàn nhẫn!Da thịt gân cốt bị xuyên qua, thậm chí có thể nghe được tiếng mũi dao đâm vào mặt bàn.Trang Khâu liên tục kêu lên thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.
Trên mu bàn tay chỉ thấy được chuôi dao, không tới vài giây, máu thuận theo cổ tay chảy càng lúc càng nhanh.
Hắn không dám động, đau đến nỗi gào lên khóc lóc.
Tay phải và mặt bàn dính vào nhau.Chu Khải Thâm ngồi xổm xuống, nắm tóc hắn dùng sức kéo về sau, bình tĩnh nói: “Anh thử có ý định đánh người phụ nữ của tôi lần nữa xem.”.
Không nhờ cơ duyên hợp tác lần này, cô vẫn chúc em mọi chuyện đều tốt đẹp.” Thái độ của Tô Dĩnh vẫn nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn vào mắt cô, có thể cảm nhận được sự chân thành và bình thản trong đó, cô nói: “Có thể có vài lời em không thích nghe, nhưng cô vẫn phải nói cho em biết, trái tim con người dễ thay đổi, không có quá nhiều chuyện là ‘Hiển nhiên’ và ‘Như mình nghĩ’.”Sau khi tạm dừng, Tô Dĩnh nói thẳng, “Lúc ký hợp đồng với cô Đới, một là một hai là hai, đừng xử lý theo cảm tính, tìm một luật sư chuyên nghiệp, từ từ tìm hiểu các điều khoản.
Nếu cô ấy thật sự muốn tốt cho em, nhất định sẽ giải thích và hỗ trợ đầy đủ.”Nói xong, Tô Dĩnh liền trở về phòng, Triệu Tây Âm đứng yên tại chỗ một lúc lâu.Buổi ghi hình vào hôm thứ bảy, theo kế hoạch sắp xếp, các vũ công khác trong đoàn đã bay đến Thanh Hải để bắt đầu quay phim.
Triệu Tây Âm cả ngày ở chỗ ghi hình, sắp ngất xỉu trước khi bị đóng băng, vẫn là Sầm Nguyệt chủ động tìm cô, ôm cô một cái thật chặt, “Triệu Tây Qua! Chị gầy đi rồi!”Triệu Tây Âm đứng không vững, “Này này này, đỡ bổn cung một chút.”Sầm Nguyệt bọc kín người, “Chúa ơi, ở đây lạnh như vậy, bọn chị lại quay nhiều ngày thế này?”Triệu Tây Âm đặt mu bàn tay lạnh buốt lên cổ cô, Sầm Nguyệt hét lên một tiếng, bỏ chạy, “Chị là dưa hấu thối!”Hai cô gái ngươi chạy ta đuổi, xôn xao ồn ào.Trên bãi cỏ xanh cách đó, gần khu đất hoang.
Chạy xa khỏi đám người, chỉ còn lại hai cô và tiếng gió thổi, hai người cùng cười, đứng trước hồ ném đá xuống đó.
Triệu Tây Âm cọ vai cô: “Nói cho em một bí mật.”Sầm Nguyệt nghiêng tai qua.Triệu Tây Âm lấy điện thoại khỏi túi áo khoác bông lớn.
Sau đó mở album ảnh ra, “Tèn tén ten, chị kết hôn rồi!”Sầm Nguyệt há miệng hình chữ O, “Trời, đột ngột vậy!”“Cũng không đột ngột lắm, đã thống nhất với nhau từ lâu rồi.” Triệu Tây Âm vui vẻ, tự mình xem lại.“Là anh Chu à?”“Ừ.”Sầm Nguyệt vỗ tay, “Anh ấy thật lợi hại!”Hạnh phúc dường như chính là thế này, không thể che giấu, luôn muốn chia sẻ với người mình thân thiết.
Sầm Nguyệt nhìn cô một hồi lâu, “Triệu Tây Qua, bây giờ cả người chị đều tỏa ra ánh sáng, rất đẹp.”Triệu Tây Âm đứng trước gió, làm một động tác vươn tay nhảy lên, dáng người nhẹ nhàng như một con chim én đang bay, “Chị lúc nào cũng đẹp mà!”Sầm Nguyệt chịu không nổi cắt ngang, “Cái rắm.”Không ồn ào nữa, Triệu Tây Âm hỏi: “Lần này ngoài những người trong đoàn thì còn ai đến nữa?”“Rất nhiều người đấy, năm ngoái lần đầu đến đây kiểm tra công việc, đoán chừng cũng chỉ đi cho có hình thức.” Sầm Nguyệt nói với cô: “Ông chủ kia rất đẹp trai, cô Đới cũng đến.”Mạnh Duy Tất.Bây giờ nghĩ về anh ta, trong lòng Triệu Tây Âm chỉ còn bình lặng như nước.
Cô không phải người sẽ quay đầu nhìn lại quá khứ, đã từng có chút tình cảm chân thành, nhưng thời gian qua đi, mọi thứ đều thay đổi, ai rồi cũng phải bước tiếp về phía trước.Hơi choáng váng, Sầm Nguyệt lại ‘a’ một tiếng, “Em thấy cô Đới và người đàn ông kia đi rất gần nhau, anh ta hẳn là hơn ba mươi tuổi, trước kia chưa từng gặp ở trong đoàn.”-----Cùng quay phim nhưng thị trấn này cách thị trấn gần nhất đến hai mươi kilomet.“Cái chỗ quái quỷ gì thế này, có thể có một khách sạn tốt hơn không?!” Trang Khâu cởϊ áσ khoác, tức giận ném lên giường, cầm gối lên ngửi, vẻ mặt ghét bỏ.Thư ký của anh ta khôn khéo, hiểu chuyện, lúc này bất đắc dĩ nói: “Thật sự không thể, Trang tổng.
Còn phải đi xa thêm bảy tám chục kilomet nữa, sáng mai anh còn có cuộc họp, không tham dự kịp.”Trang Khâu đã quen thói, lửa giận bốc lên, “Không đến kịp thì không mở!”Thư ký nghiêm túc thuyết phục: “Mạnh tổng cũng tới rồi, không thể không chừa mặt mũi cho anh ta.”“Được rồi được rồi.” Trang Khâu không kiên nhẫn bỏ qua chuyện này, lại hỏi: “Sao Đới Vân Tâm còn chưa đến? Cô ta còn muốn khoản đầu tư này không?”Đang nói, tiếng gõ cửa vang lên.Thư ký mỉm cười, “Có người nghe ngài nhắc.”Mở cửa, Đới Vân Tâm mặc một chiếc áo lông dài màu trắng, đeo khăn quàng cổ rộng che nửa khuôn mặt.
Trang Khâu lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Thật xin lỗi, để cô vất vả đi một chuyến.”Thủ đoạn và suy nghĩ của hắn, Đới Vân Tâm đương nhiên biết rõ trong lòng.
Nhưng trước mắt cô đang có việc cần nhờ người ta, trong ngoài đều khó khăn, không thể không bày ra khuôn mặt tươi cười, “Có lẽ lâu rồi tôi không nói chuyện với Trang tổng, đúng lúc phải không?”Nụ cười của Trang Khâu không đến được đáy mắt, nhưng giọng nói của anh ta rất thân mật, “Tôi biết bộ phim của cô Đới gặp chút khó khăn về tài chính, bây giờ, tình hình chung không tốt, chính sách quốc gia cũng kiểm soát nghiêm ngặt.
Có bao nhiêu công ty đã chết ở phim trường Hoành Điếm Bắc Kinh này, mọi người cũng biết đấy.”Những lời này là thật, chạm trúng chiếc dằm trong tim Đới Vân Tâm, cô mỉm cười ngượng ngùng, lắng tai nghe.“Còn về tiền đầu tư của tôi, rảnh rỗi thì rảnh rỗi thật.
Nhưng dù sao cũng là đầu tư mấy chục triệu, cẩn thận một chút chắc cô cũng có thể hiểu được?”“Đương nhiên.”“Nhưng tôi mới về Bắc Kinh còn chưa được hai tháng, tôi thành thật muốn kết giao với cô giáo Đới như một người bạn.
Cô là một bậc thầy, là một nghệ sĩ vĩ đại, tôi như được mở mang tầm mắt.” Trang Khâu đổi chủ đề, cười tủm tỉm nói: “Chỉ cần cô đồng ý giúp tôi một việc, như vậy mọi chuyện đều dễ nói.”Đới Vân Tâm từ chối theo bản năng: “Không được, ai cũng có thể, nhưng em ấy thì không.”Trang Khâu ngạc nhiên ‘ồ’ một tiếng, “Chỉ là cùng ăn một bữa cơm, không phải là lấy về làm vợ, năm nào rồi mà còn không thể?”Đới Vân Tâm khẽ nhíu mày, “Em ấy không giống vậy.”“Giống nhau tôi đây cũng không thích.” Nói bóng gió nhiều như vậy, sự kiên nhẫn của Trang Khâu đã đến giới hạn, vẻ mặt kiên quyết nói: “Cô Đới, tôi đã có thành ý, nếu như không cùng chí hướng, khoản đầu tư kia sẽ không nói tiếp nữa.”Mặc dù Đới Vân Tâm nổi tiếng, chịu trách nhiệm hướng dẫn vũ đạo của bộ phim này, nhưng một biên đạo múa có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Bản thân tuổi cũng đã lớn, từ lâu đã không còn đứng trên sân khấu biểu diễn, giữ lấy những mối quan hệ này, là muốn chuyển đổi và mở rộng lĩnh vực.
Vốn dĩ đã nói xong phương án đầu tư, hai nhà đầu tư lâm thời xảy ra biến cố, kế hoạch đã bị ngâm lại.
Đới Vân Tâm chướng mắt Trang Khâu, kiêu ngạo xấc láo, ngang ngược càn rỡ, nhưng cũng biết trong túi hắn quả thật có tiền.Nếu tài chính không đúng hạn, việc sản xuất và lịch trình tiếp theo đều bị ảnh hưởng.Sau một thời gian dài suy nghĩ, Đới Vân Tâm quay mặt đi, cắn răng đáp ứng, “Một bữa cơm, chỉ một bữa cơm.”-----Sau Tết Nguyên Đán, thời tiết không ổn định, đầu ngày sương mù dày đặc, ban đêm gió lớn thổi qua, hôm sau lại là bầu trời xanh thẳm trong vắt.Ngày mai Triệu Văn Xuân phải trở về trường làm việc, tận dụng thời gian rảnh rỗi, bảo Chu Khải Thâm tới nhà ăn cơm.“Con ăn nhiều cá một chút, thịt dê có tính nóng, cũng ăn nhiều một chút.” Thầy Triệu tốt bụng thiện lương, thương yêu vãn bối.Chu Khải Thâm sức ăn lớn, ăn rất nhiều, ăn xong ba chén cơm còn có thể uống hai chén canh.“Ngày mai con lên máy bay lúc nào?” Thầy Triệu hỏi.“Hơn bốn giờ chiều.” Chu Khải Thâm nói: “Sáng mai có cuộc họp, thật sự không đi được.”“Cũng được.
Ba đã mua cho Tiểu Tây hai cái khăn quàng cổ và bao tay, ở đó trời lành, con giúp ba mang qua cho nó.” Triệu Văn Xuân liên tục dặn dò, “Con thật sự không nói cho nó biết là con qua à?”Chu Khải Thâm cười, “Không có, muốn cho em ấy bất ngờ.”Triệu Văn Xuân gật gật đầy, “Được, được.
Nào, uống một chén canh nữa, bồi bổ cơ thể.”Chu Khải Thâm đang cầm thìa ngừng lại, nhìn dáng vẻ ân cần của Triệu lão sư, như thể nghi ngờ cơ thể anh không khỏe mạnh.Xem ra ông cụ đã nôn nóng rồi.-----Thanh Hải.Triệu Tây Âm vừa xong một cảnh quay trong mưa, thật sự là xui xẻo, vốn mặc quần áo mỏng manh, còn phải nhảy múa trong mưa, gió cát thổi qua, cả khuôn mặt cô trở nên lầy lội.
Tô Dĩnh cũng không thể chịu đựng được nữa, quấn áo bông đứng bên cạnh, cơ thể run lên.Triệu Tây Âm suy cho cùng không phải được sinh ra như một nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp, cảnh quay solo của cô tầm mười giây, NG khoảng mười lần.
Trạng thái của Triệu Tây Âm không tốt, cũng không có kinh nghiệm, càng về sau càng bối rối.
Tô Dĩnh nhìn hồi lâu, vừa định đứng dậy, Đới Vân Tâm ở bên cạnh đã tiến lên trước, chỉ bảo trấn an: “Tiểu Tây, đừng lo lắng, muốn tốt hơn là cả một quá trình.”Triệu Tây Âm nhìn thấy người quen, cảm xúc đã bớt căng thẳng.Đôi môi cô run rẩy vì lạnh, nhân viên trang điểm đi tới dặm lại.
Đới Vân Tâm tranh thủ thời gian nói: “Ánh mắt của em hướng ra bên ngoài, đừng xem đây là quay phim, chỉ như chúng ta tập luyện bình thường, chỉ cần duỗi chân, xoay tròn, nhảy lên.
Những thứ này không phải là kỹ năng cơ bản sao? Không khó, tự tin lên!”Triệu Tây Âm gật gật đầu, cắn răng làm lại lần nữa.Lần này, cuối cùng cũng qua.Cô sắp sụp đổ rồi, ngồi xổm tại chỗ một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.Đới Vân Tâm cầm áo khoác khoác lên người cô, đưa nước ấm, đỡ cô dậy.
Cô ấy ở lại studio cho tới trưa, quan tâm chu đáo.
Thay quần áo xong, mở quạt sưởi trong lều nghỉ, nhuộm gương mặt Triệu Tây Âm thành một màu đỏ ửng.“Uống chút trà gừng, đợi lát nữa uống một viên thuốc cảm mạo.” Đới Vân Tâm dặn dò.Triệu Tây Âm mỉm cười, “Cảm ơn sư phụ.”Sau hai giây im lặng, Đới Vân Tâm nói: “Buổi chiều không có cảnh quay, cô sẽ nhờ người đưa em về khách sạn, ngủ ngon một giấc.
Trận mưa này trút xuống, chắc sẽ bị cảm lạnh.
Cơ thể em vốn không được tốt lắm, chú ý bản thân nhiều một chút.”Triệu Tây Âm mặt mày ủ rũ, nói một câu xuất phát từ nội tâm, “Quay phim khó quá, bộ phim này kết thúc, em sẽ không bao giờ bước vào giới này nữa.”“Nhu nhược, không có chí khí.” Đới Vân Tâm bất mãn không vui, “Nằm gai nếm mật mới nên người, những gì đã dạy em từ bé em đã quên rồi sao?”Triệu Tây Âm mở miệng muốn phản bác, bị cô cắt ngang, “Không được có tính trẻ con.
Đi thôi, đưa em về.
Ngủ xong sửa soạn một chút, buổi tối đi ăn với cô một bữa cơm.”Triệu Tây Âm sững người, “Lại, lại ăn cơm?”Đới Vân Tâm nhíu mày, “Bây giờ không muốn theo cô rồi à?”Triệu Tây Âm mềm lòng, lắc đầu phủ nhận, “Không có.”Buổi chiều ngủ một giấc, thật sự là bị Đới Vân Tâm nói trúng, Triệu Tây Âm tỉnh dậy vì đau đầu, bị cảm rồi.
Đới Vân Tâm đến khách sạn tìm cô, sắc mặt Triệu Tây Âm trắng bệch, đau khổ nói: “Sư phụ, em không khỏe lắm, hôm khác đi cùng cô được không?”Cô thật sự không giả vờ, lúc đứng dậy, trước mắt một mảnh tối đen.Đới Vân Tâm nói một cách tàn nhẫn, “Chỉ hôm nay thôi, dù sao cũng có xe qua, không cần đi bộ.”Mười phút sau, Triệu Tây Âm lau nước mũi, chóng mặt, choáng váng, cả người nặng trĩu theo cô đi ra ngoài.
Sau khi lên xe cô gửi tin nhắn WeChat cho Chu Khải Thâm, “Bị cảm, khó chịu quá [ khóc khóc ].”Bên kia không trả lời.
Xe chạy nhanh trên đường, lắc lư, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Khi đến nơi, xe dừng hẳn lại, Đới Vân Tâm vẫn không di chuyển.
Tài xế quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Cô Đới? Cô không xuống xe à?”Đôi mắt Đới Vân Tâm dán chặt vào khuôn mặt đang ngủ say của Triệu Tây Âm, giống như dây leo quấn chặt, sau vài giây do dự ngập ngừng.
Cô đưa tay ra, đánh thức Triệu Tây Âm dậy, “Tiểu Tây.”Lúc này Triệu Tây Âm mới phát hiện, đã đến nội thành Cách Nhĩ Mộc.Trước khi xuống xe, Đới Vân Tâm nói: “Để túi lại trong xe đi, cầm theo mất công.”Trên tầng ba của một nhà hàng hải sản địa phương, Đới Vân Tâm mở cửa phòng bao, Trang Khâu đã đến trước lập tức đứng dậy, mỉm cười với Triệu Tây Âm.-----Máy bay của Chu Khải Thâm bị trễ 20 phút, lúc đến Tây Trữ màn đêm đã buông xuống.Anh ra hành lang liền mở điện thoại lên, bỏ lỡ một loạt cuộc gọi và tin nhắn, cuối cùng thấy tin Triệu Tây Âm gửi cho anh nửa tiếng trước.
Gọi điện thoại lại, nhưng không có ai trả lời.
Chu Khải Thâm gọi ba cuộc, vẫn vậy.Một loại trực giác mơ hồ nào đó bên trong khiến anh cảm thấy vô cùng không yên tâm.Hàng trăm móng vuốt cào vào tim, hoảng loạn.Chu Khải Thâm gọi cho thư ký một lần nữa, hỏi: “Ai chịu trách nhiệm công tác đoàn phim bên Thanh Hải? Gọi điện thoại cho hắn.”Thư ký Từ làm việc rất có hiệu suất, chưa đến ba phút đã trả lời: “Chu tổng, tôi hỏi rồi, bên đoàn phim nói, giữa trưa Tiểu Triệu trở về khách sạn ở thị trấn nghỉ ngơi.
Hôm nay cô ấy mắc mưa, hẳn là mệt rồi.”Chu Khải Thâm nổi giận, “Mẹ kiếp, ai đưa ra ý tưởng quái quỷ này, thời tiết như vậy còn để người ta trúng mưa? Khách sạn nào?”Thư ký Từ báo cáo địa điểm, nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho quầy lễ tân, nói Tiểu Triệu quả thật đã trở về, nhưng khoảng năm giờ chiều đã đi ra ngoài.
Chu tổng, anh đừng lo lắng, có thể chỉ là ra ngoài ăn tối, quên mang theo điện thoại.”Chu Khải Thâm dứt khoát, “Em ấy bị bệnh, sẽ không ra ngoài mà không có lý do.”Triệu Tây Âm không phải người thích nhảy nhót, bình thường lúc khỏe mạnh cũng không hay đi chơi, chứ đừng nói đến trạng thái như hiện giờ.“Người trong đoàn quan hệ tốt với em ấy, có một cô gái tên Sầm Nguyệt.” Chu Khải Thâm trầm giọng nói: “Tìm cô ấy.”Ngắt điện thoại, anh không đợi được, trực tiếp gọi cho Cố Hòa Bình.
Cố Hòa Bình phong lưu thành tính, nhắc đến Sầm Nguyệt, nhất định có cách liên lạc với cô.Cố Hòa Bình bắt máy rất nhanh, trêu chọc vài câu theo thói quen.
Chu Khải Thâm không nói nhảm với anh ta, “Bây giờ tôi đang ở Thanh hải, gửi số điện thoại Sầm Nguyệt cho tôi.”Nghe ra cảm thấy không đúng, Cố Hòa Bình lập tức sửa lại giọng điệu, “Đã xảy ra chuyện gì?”Chu Khải Thâm hít sâu một hơi, cố giữ giọng nói: “Tôi không liên lạc được với Tiểu Tây.”Cố Hòa Bình cúp máy, gửi số điện thoại Sầm Nguyệt cho anh, “Đừng tự mình dọa mình, trong đoàn phim nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Như vậy đi, cậu gửi định vị cho tôi, tôi sẽ liên lạc với chú hai, nếu thật sự có chuyện cần, đến lúc đó gọi xe điều tra giám sát gì gì đó cũng tiện.”Lời nói có ý trấn an, nhưng Cố Hòa Bình thật sự có lòng, cũng thật sự lo lắng.Trong máy mắt, trong đầu Chu Khải Thâm lóe lên một điểm.
Im lặng, anh đột nhiên hỏi: “Mấy hôm nay Trang Khâu đang làm gì?”Cố Hòa Bình lập tức nhờ người đi hỏi, nhanh chóng trả lời, như thể một xô nước đá đổ xuống, “Con mẹ nó chứ tưởng nghe nói hắn ta đầu tư vào một bộ phim chỉ là nói đùa, hóa ra hắn ta thật sự đã liên lạc với Đới Vân Tâm, hắn cũng đã tới Thanh Hải rồi!” Cố Hòa Bình thật sự hoảng sợ, chặt đứt trái tim người nọ ra thành tám mảnh, “Tôi f*** cái tên âm hồn bất tán này! Xin lỗi Chu ca, chuyện này là tôi sơ suất.”Chu Khải Thâm trực tiếp đặt điện thoại xuống, không trách anh ta mà tự trách mình.Anh thậm chí không nhận hành lý, chạy thẳng ra ngoài sân bay.
Xe thư ký Từ sắp xếp cho anh ở chỗ nào anh cũng không có tâm tư để đi tìm, thấy một chiếc xe tải nhỏ trực tiếp kéo cửa lên, “Đi Cách Nhĩ Mộc, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”Lên xe mới phát hiện, tài xế lại là một người phụ nữ trung niên.Quấn một chiếc khăn hoa màu xanh, làn da đã chuyển sang màu nâu, nhưng ngũ quan trên mặt ngược lại rất tinh tế.
Quanh năm phơi nắng cao nguyên, hai má có chút chấm đỏ.
Bà vẫn đang ăn bánh mì, lập tức cất vào túi ny lon, vươn tay, “Năm trăm đồng.”Chu Khải Thâm mở ví của mình, cầm một sấp tiền màu đỏ đưa tới, “Nhanh lên.”Anh trầm mặc, tức giận muốn phát hỏa, huyệt thái dương bắt đầu đau đớn.
Tê rần, thiếu oxy dẫn đến đôi môi mỏng của anh không còn màu máu nữa.Khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua, hoàn toàn khác với cảnh sắc ở Bắc Kinh, sắc trời tối xuống, đèn xe lập lòe, giống như cây kim đâm vào trong mắt.
Cố Hòa Bình vẫn luôn giữ liên lạc với anh, WeChat vẫn gửi từng tin một.“Trang Khâu làm đầu tư, quen biết không ít người, được mời đến Thanh Hải.”“Đới Vân Tâm muốn quay một bộ phim, hắn có ý định đầu tư.”“Hắn đã thấy Tiểu Tây, nhưng Tiểu Tây không biết mối quan hệ của hai người.”Mỗi lần đọc một chữ, nỗi sợ của Chu Khải Thâm liền tăng thêm một phần.
Là anh sơ sót, là anh sơ sót! Trong thời gian này bận rộn với các dự án, căn bản không có thời gian để mắt đến Trang Khâu.Tin nhắn cuối cùng của Cố Hòa Bình: “Chu ca, Mạnh Duy Tất cũng ở Thanh Hải.”Chu Khải Thâm không hề nghĩ ngợi, lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Duy Tất.Đúng như dự đoán, Mạnh Duy Tất sẽ không nhận.
Một lần, hai lần, ba lần, Chu Khải Thâm gọi liên tục.Rốt cuộc, cũng được kết nối.
Mạnh Duy Tất lại không nói gì, từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng.Chu Khải Thâm lấy lại giọng nói, có chút cảm xúc muốn nhờ vả, “Mạnh Duy Tất, giúp tôi một chuyện.” Tạm ngừng, anh nói: “Triệu Tây Âm đã xảy ra chuyện.”Sau khi cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, Chu Khải Thâm đau đầu như muốn nổ, cuộn ngón tay lại thành quyền, dựa vào thành ghế nhắm mắt thở ra.
Xe tải cũ nát cách âm kém, anh lập tức buồn bã mất tập trung.
Lại nghe người tài xế bên cạnh bỗng nhiên nói chuyện, “Có hai nhà hàng ở Cách Nhĩ Mộc, cùng tên.
Cậu hỏi rõ chưa, đó là nhà hàng nào?”Chu Khải Thâm mở mắt ra, nghiêng đầu.Sắc mặt nữ tài xế kia lóe lên, cau mày nói: “Hỏi rõ đi, tôi biết chỗ.”-----Cùng lúc đó.Mạnh Duy Tất bỏ lại toàn bộ nhân viên công tác của đoàn phim, thậm chí không lịch sự cắt ngang bài phát biểu của một nhà sản xuất nữ đang nói, “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”Anh ta đẩy bàn đứng dậy, động tác nhanh và mạnh, đụng đổ nửa chén trà trên bàn mà không hay.
Mọi người nhìn nhau, Trương Nhất Kiệt nhanh chóng theo sau, “Mạnh tổng?”Mạnh Duy Tất lấy chìa khóa xe ra chạy một mạch, vừa gọi điện thoại vừa xuất phát, “Tôi muốn địa chỉ của Đới Vân Tâm.”Chân ga gầm lên, chiếc Cayenne nhanh như chớp chạy ra ngoài, cuốn theo từng trận cát vàng trên mặt đất.Bốn mươi phút sau, tiếng lốp xe ma sát vang lên chói tai, một cú ngoặc mạnh, Cayenne nghiêng sang phải.
Tiếng động này ở thành phố nhỏ vào buổi tối vô cùng nổi bật, rất nhiều khách trong sảnh nhà hàng liên tiếp nhìn lại.
Thư ký của Trang Khâu nhìn thấy Mạnh Duy Tất xuống xe, sắc mặt lập tức biến đổi.Mạnh Duy Tất lạnh lùng bước vào cửa, thư ký của Trang Khâu vội vã tiến lên nghênh đón, cười giống như không có việc gì, “Mạnh tổng, anh tới đây làm việc hay là…”Còn chưa dứt lời, đã bị Mạnh Duy Tất nắm lấy cổ họng, nửa ngón tay bấu vào da thịt hắn, chừa lại ba phần để hắn có thể nói chuyện.
Mạnh Duy Tất gằn từng chữ hỏi: “Triệu Tây Âm ở đâu?”Thư ký không dám tức giận, tròng trắng trợn lên, lắp bắp nói không rõ, tay chỉ lên lầu.Mạnh Duy Tất chợt lạnh, lại cảm thấy may mắn, may mà người vẫn còn ở quán rượu, ở đây không phải chỗ có thể làm chuyện xằng bậy, chứng minh ít nhất cơ thể cô vẫn an toàn.Mạnh Duy Tất ném người xuống đất, nhấc chân đạp một cước, “Nếu người đó gặp chuyện không may, các người cũng đừng mong rời khỏi Thanh Hải.”Anh lên lầu, từ hành lang rẽ qua, liền chạm mặt Đới Vân Tâm.
Đới Vân Tâm vừa ra khỏi toilet, nhìn thấy anh biểu cảm lập tức bối rối, “Duy Tất.”Vẻ mặt Mạnh Duy Tất lạnh lùng, không đáp lại, trực tiếp đi thẳng vào trong cùng.Đới Vân Tâm vô thức ngăn lại, “Chuyện gì vậy?”Mạnh Duy Tất dừng bước, giọng điệu lạnh lùng, “Cô Đới, cô không biết chuyện gì đang xảy ra à.
Chu Khải Thâm sắp đến rồi, khi anh ta tới đây, cô sẽ biết rốt cuộc là ‘chuyện gì’.”Đang nói, chỗ cầu thang truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Chu Khải Thâm nghiêm mặt, áo khoác đã cởi, chỉ mặc một chiếc áo len Cashmere màu xám tro, đang vào mùa đông, anh lại ướt đẫm mồ hôi.
Đới Vân Tâm ở ngay trước mặt anh, Chu Khải Thâm không nhìn cô ta, khẽ gật đầu với Mạnh Duy Tất coi như một lời chào.Mạnh Duy Tất hất cằm sang phải, hai người đàn ông đồng thời bước về bên đó.Sắc mặt Đới Vân Tâm lập tức thay đổi, sững sờ tại chỗ cả buổi không nhúc nhích, sau khi phản ứng lại mới vội vàng đuổi theo.Đầu tiên Chu Khải Thâm vặn tay nắm cửa, bị khóa từ bên trong.Mạnh Duy Tất đứng bên cạnh, đáy lòng trầm xuống, anh thậm chí có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh rất nhỏ phát ra từ bên trong.Chu Khải Thâm mặt không cảm xúc, lui về sau hai bước, sau đó tiến lên, một cước đá rơi khóa cửa.Ván cửa bắn ra, đập lên vách tường ầm ầm như sấm.Cảnh tượng trong phòng khiến Chu Khải Thâm choáng váng.
Triệu Tây Âm đỏ mắt, ngồi xổm trên mặt đất.
Trang Khâu đứng bên cạnh cô, vẻ mặt hung ác còn chưa kịp thu lại, nắm tóc cô dùng sức kéo lê trên đất.Tiếng chửi bới một giây trước vẫn còn vang bên tai, “Cô có còn là trinh nữ trong sạch gì nữa đâu, ăn một bữa cơm cũng sĩ diện như vậy! Tưởng có chỗ dựa cho mình à? Trời cao hoàng đế xa, hắn ta có thể bay từ Bắc Kinh tới hay sao? Ông cũng không muốn làm gì cô, uống một ly rượu, ông sẽ để cô đi!”Triệu Tây Âm ngoan cố từ đầu đến cuối, không cãi vã cũng không thỏa hiệp, im lặng đối đầu với hắn.Trang Khâu cảm thấy thật sự xúi quẩy, chưa từng thấy cô gái nào dầu muối đều không ăn như vậy.
Đương nhiên hắn vẫn biết rõ, cô là người của Chu Khải Thâm, không dám bá vương ngạnh thượng cung.
Muốn lên giường, hắn không thiếu phụ nữ.
Lúc đầu thật sự cảm thấy Triệu Tây Âm xinh đẹp, muốn cùng nhau chơi đùa một chút.
Sau này biết được quan hệ của cô và Chu Khải Thâm, ý muốn chinh phục làm nhục cô càng tăng thêm.Tính ti tiện bên trong xương cốt người đàn ông này khiến người ta buồn nôn.Triệu Tây Âm khéo ăn khéo nói, lại có tính cách lạnh lùng, cũng không làm Trang Khâu cảm thấy vui vẻ, cô khiến Trang Khâu tức chết, hắn khóa cửa lại, bắt đầu động thủ.
Da đầu Triệu Tây Âm bị xé rách, đau đớn, cơ thể cô vốn cũng không thoải mái, suýt chút nữa ngất đi.Lúc này, Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất xuất hiện cùng lúc, Trang Khâu choáng vách, bàn tay nắm đầu cô cũng quên buông ra.Triệu Tây Âm mặt đỏ, mắt cũng đỏ hoe, tất cả đều đỏ bừng bất thường.
Ngay cả sự ngạc nhiên và sợ hãi lúc nhìn thấy Chu Khải Thâm cũng trở nên hữu khí vô lực.“Em ổn chứ?” Chu Khải Thâm đi qua, ngồi xuống đất, ôm lấy vai cô.Triệu Tây Âm chớp mắt nhìn, nước mắt thoáng cái chảy ra.Chu Khải Thâm lưu luyến dịu dàng, mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên mũi cô, “Ngốc quá, không biết anh là ai à?”Triệu Tây Âm gật gật đầu, giọng nói nghẹn ngào, ngoan ngão kêu một tiếng, “Chu ca.”Giọng nói của anh rất thấp, “Ừ, chồng em đến rồi.”Chu Khải Thâm sửa sang lai mái tóc bị Trang Khâu kéo làm loạn của cô, từng sợi từng sợ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi.
Lúc anh nhìn Triệu Tây Âm, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng luôn nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ lúc vào cửa vẫn chưa liếc mắt nhìn những người khác.Mạnh Duy Tất đứng một bên, nhìn xung quanh nhiều lần, khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.Đới Vân Tâm tiến về phía trước một bước, cố gắng giải quyết mọi chuyện, thoải mái nói: “Quay phim quá cực khổ, Tiểu Tây thật sự quá gầy, tôi đưa em ấy đến đây cải thiện thức ăn, chuyện này, trùng hợp gặp được Trang tổng.
Có chút hiểu lầm, nói rõ là tốt rồi.”Trang Khâu cứng ngắc cong khóe miệng, gió chiều nào xoay chiều ấy, “Chu ca, Mạnh tổng, tôi ngưỡng mộ Tiểu Tây, cùng nhau giao lưu trao đổi…”Chu Khải Thâm nhìn hắn, thẳng thắn, cắt ngang: “Nhưng lại kéo đầu cô ấy?”Trang Khâu sững sốt.Chu Khải Thâm đứng lên, bộ dáng thanh thản, khá có cảm giác gần gũi và hứng thú, mỉm cười tinh tế, chậm rãi bước đến bên cạnh bàn.Trang Khâu thở phào, tưởng rằng đây là cho hắn một bậc thang, “Hoàn toàn là hiểu lầm, tay tôi hơi nhiệt tình một chút, Chu ca à anh cũng biết đấy, đàn ông nào biết nặng nhẹ.”Chu Khải Thâm im lặng lắng nghe.Thức ăn trên bàn hầu như không động đến, hải sâm đỏ, cá mực xào tương, tôm hấp bơ tỏi, còn có một chậu hào, với một con dao nhỏ để mở bên cạnh.Chu Khải Thâm cầm lấy con dao kia, đặt trong tay vuốt vuốt.Lúc Mạnh Duy Tất phát hiện thấy không ổn, đã chậm rồi.Chu Khải Thâm xoay người, mạnh mẽ túm Trang Khâu đè xuống bàn.Anh đã từng đi tính, cơ thể rất khỏe, lúc này sức lực chỉ dùng đến mười phần, Trang Khâu lảo đảo ngã xuống đất, đầu đập vào cạnh bàn.
Trước mắt tối sầm, còn chưa lấy lại sức lực, Chu Khải Thâm một tay kéo cổ tay hắn, một tay vung chén đĩa và dụng cụ trên bàn lên.Đôi mắt anh dữ tợn, sát khí lộ rõ, giơ con dao kia lên đâm xuống mu bàn tay Trang Khâu một cách tàn nhẫn!Da thịt gân cốt bị xuyên qua, thậm chí có thể nghe được tiếng mũi dao đâm vào mặt bàn.Trang Khâu liên tục kêu lên thảm thiết, quỳ rạp xuống đất.
Trên mu bàn tay chỉ thấy được chuôi dao, không tới vài giây, máu thuận theo cổ tay chảy càng lúc càng nhanh.
Hắn không dám động, đau đến nỗi gào lên khóc lóc.
Tay phải và mặt bàn dính vào nhau.Chu Khải Thâm ngồi xổm xuống, nắm tóc hắn dùng sức kéo về sau, bình tĩnh nói: “Anh thử có ý định đánh người phụ nữ của tôi lần nữa xem.”.
Bình luận facebook