• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạch phát hoàng phi (1 Viewer)

  • Chương 9: Thanh lâu cướp người (4)

Chương 9: Thanh lâu cướp người (4)

Edit: Thanh Tuyết




Mạn Yêu nhướng mày nói:

“Cửu hoàng tử điện hạ, hồng nhan tri kỷ của ngài sắp bị chặt ngón tay, đáng để cười to vui vẻ như vậy sao?”

Khóe miệng đang hé của Cửu hoàng tử hơi cứng lại, theo bản năng liếc nhìn Trầm Ngư, chỉ thấy khóe môi nàng lộ ra vệt máu đỏ thẫm, ánh mắt u oán, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

“Bản hoàng tử không phải cười Trầm Ngư, mà là đang nghĩ tới tấm bảng kia.”

Hắn đang nghĩ đến tên đầu gỗ Lãnh Viêm, đi theo Thất ca nhiều năm, chỉ nghe Lãnh Viêm nói chưa đến ba câu, mỗi câu nhiều nhất là bốn chữ.

Nếu để cho hắn đứng sau Thất ca giơ tấm bảng đó, phối hợp với dáng vẻ thần tiên của Thất ca, vậy sẽ ra tình huống gì? Vừa nghĩ thử, hắn liền không nhịn được mà cười phá lên.

Mạn Yêu giả vờ hồ đồ, hỏi:

“Tấm bảng? Tấm bảng gì?”

Cửu hoàng tử không chút suy nghĩ, liền nói:

“Đương nhiên là cái tấm bảng màu vàng hoặc màu đỏ mà ngươi nói, trên đó viết chữ…”

Lời của hắn đột nhiên ngừng lại, cảm giác có hơi sai sai, chuyển mắt qua thì thấy Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hắn đưa tay lên sờ sờ sống mũi thẳng anh tuấn, cười khan hai tiếng.

Tông Chính Vô Ưu híp mắt, ngữ điệu mang theo khí lạnh nói:

“Buồn cười lắm sao?”

Cửu hoàng tử giật giật khóe miệng, trợn mắt nhìn nam tử tuấn mỹ giống như muốn đào hố chôn hắn, vội vàng khoát tay nói:

“Không, không buồn cười, đệ cũng không phải cười cái đó… khụ, khụ…”

“Ồ… vậy là Cửu hoàng tử đang cười Trầm Ngư cô nương rồi?” Mạn Yêu ngồi xổm xuống bên cạnh Trầm Ngư, nhìn tay của nàng, lắc đầu thở dài:

“Ai, thật đáng tiếc, một đôi tay đẹp như vậy, sau này cũng không được nghe thấy tiếng đàn mỹ diệu như thế nữa, cũng không nhìn thấy dáng múa uyển chuyển của nàng, thật sự rất đáng tiếc nha!”

Trầm Ngư trong lòng bi thương, nước mắt tuôn rơi lã chã, không ngừng nức nở.

Cửu hoàng tử thầm nghĩ:

“Đúng là đáng tiếc, điệu múa kia còn chưa xong.”

Hắn cười hướng sang Tông Chính Vô Ưu nói:

“Thất ca, người không biết không có tội, huynh xem như Trầm Ngư là hồng nhan tri kỷ của đệ, cho đệ chút sĩ diện, tha cho nàng lần này đi.”

Tông Chính Vô Ưu liếc hắn một cái, mặt không biểu tình nói:

“Sĩ diện ta cho đệ còn ít hay sao?”

Nói xong liền thuận tay đoạt lấy chiết phiến ngọc cốt trong tay Cửu hoàng tử, chậm rãi đi đến trước mặt Mạn Yêu.

Mạn Yêu đứng dậy, chiết phiến trong tay Tông Chính Vô Ưu đập vào vai của nàng, nàng chỉ thấy trên vai đột nhiên nặng nề, chiết phiến này được dốc vào nội lực, dường như nặng ngàn cân, khiến nàng cơ hồ đứng không vững.

Nàng nghiêng đầu nhìn sang, đồng thời dùng chiết phiến trong tay mình ngăn cản.

Đột nhiên phát hiện hai chiết phiến này có phần giống nhau, một góc ngọc cốt màu xanh đậm trong suốt, 3 chữ Vô Ẩn Lâu nhàn nhạt, không thiếu một chữ…

Không giống, chiết phiến trong tay nàng trên ngọc cốt ngoại trừ chữ Vô Ẩn Lâu và một loại dấu hiệu, trên mặt ngọc trơn nhẵn sáng bóng, còn cái của Tông Chính Vô Ưu, nhìn kỹ có lộ ra một hoa văn, giống như là hình vẽ, nhưng nó là hình gì, nàng không nhìn rõ.

Tông Chính Vô Ưu nhìn thấy chiết phiến trong tay nàng, hơi dừng lại một chút, lực đạo trên tay buông lỏng, môi mỏng khẽ cong, nói:

“Đừng vội giở mấy trò vặt trước mặt bổn vương, nếu ngươi đã cảm thấy đáng tiếc, vậy hôm nay bổn vương mở một con đường, dùng ngón tay của ngươi… đổi cho nàng ta.”

Mạn Yêu rùng mình, tiếp đó là ung dung thản nhiên cười nhạt nói:

“Hiếm thấy Ly vương điện hạ có lòng từ bi, tại hạ vốn rất vui vẻ tuân mệnh, nhưng đôi tay này của tại hạ hết sức trân quý, nếu cứ như vậy mất đi, thật không đành lòng.”

Tông Chính Vô Ưu nhìn ánh mắt sáng trong của nàng tràn đầy sự trấn định khéo léo, mơ hồ cảm thấy quen thuộc. Trên thế gian này, người dám cùng hắn ung dung nói chuyện quả thật không nhiều.

Hắn thu lại chiết phiến, tiện tay ném về phía sau, Cửu hoàng tử vội vàng đón lấy, Tông Chính Vô Ưu xoay người thong thả bước mấy bước, hơi ngoái đầu lại, trong mắt mang theo dò xét, nói:

“Chuyện bổn vương muốn làm, trước nay chưa ai dám nói một chữ “không”. Ngươi là ai, rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám ở trước mặt bổn vương không hề sợ hãi?”

Bả vai của Mạn Yêu nhẹ nhõm, cả người cũng dễ chịu hơn nhiều, nhớ tới hành động lời nói của Tông Chính Vô Ưu ngày đó trên đại điện, cùng với ánh mắt hắn nhìn hoàng đế ẩn chứa hận ý, chuyển mắt nói:

“Tại hạ chỉ là một người làm ăn, không dựa dẫm vào đâu cả, chẳng qua đã quen ăn nói như vậy, điện hạ ngài thân phận tôn quý, lại có được thánh sủng của hoàng đế bệ hạ, tất cả những người nhìn thấy ngài đều sợ hãi e dè, đổ xô tới, nhưng mà điện hạ, ngài có thể phân rõ, đâu là thật lòng, đâu là giả ý hay không? Thực ra sinh vào nhà đế vương, chưa hẳn là chuyện may mắn. Thân phận tuy tôn quý, nhưng lại thua một nhà thường dân, cơm canh đạm bạc, người một nhà yêu thương lẫn nhau, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.”

Nàng vốn nói cho Tông Chính Vô Ưu nghe, nhưng nói xong lời cuối cùng, trong lòng nàng lại đâm ra bi thương, chuyện cũ từng chút một hiện lên. Nếu như cha nàng không phải chủ tịch tập đoàn Mạn thị, cả ngày bận bịu xã giao, thì mẹ của nàng cũng sẽ không mất sớm như vậy.

Nàng rõ ràng có người thân, nhưng lại giống như một cô nhi, cha nàng ngoại trừ đáp ứng những yêu cầu của nàng phải thế này thế kia ra, ông chưa bao giờ quan tâm nàng muốn gì, hay có thích cuộc sống như vậy không.

Lúc nàng ngã bệnh, người chăm sóc nàng cũng chỉ có bảo mẫu. Lúc mẹ mất, cha ở nước ngoài không trở về, nàng một mình chủ trì tang lễ của mẹ, năm đó nàng mới có 12 tuổi.

Nếu nàng không phải con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Mạn thị, cũng sẽ không có người lợi dụng thân phận mà lừa dối tình cảm của nàng.

Nếu nàng không phải người thừa kế duy nhất của tập đoàn Mạn thị, cũng sẽ không có người vì tranh đoạt gia sản mà hại nàng chết oan uổng, rồi xuyên tới thế giới xa lạ này.

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu khẽ chuyển, tĩnh mịch như đầm nước, dưới đáy đầm nước đó như có vô số tâm tình rung động, nhưng lại bị áp chế tiêu tan.

Hắn kinh ngạc nhìn người trước mặt, thấy con ngươi trong suốt của nàng hiện lên một tia bi thương, còn có một loại bất đắc dĩ cùng thê lương rất sâu đậm, cảm giác mà ánh mắt này mang tới, sao lại quen thuộc như vậy?

Phảng phất giống như là bản thân trong gương lúc không người.

Trong phút chốc hắn run người, nghĩ đến những lời này vốn không phải nói cho hắn nghe, mà là nhận thức sâu sắc của chính nàng, người này, tuyệt đối không phải chỉ là một người làm ăn.

Cửu hoàng tử rất hứng thú nhìn Mạn Yêu, người trong thiên hạ có ai không thèm muốn thân phận hoàng tộc tôn quý của bọn họ, vừa sinh ra đã cao hơn người khác một bậc.

Vậy mà bạch y nam tử trước mặt lại nói bọn họ chẳng bằng bách tính tầm thường?

Tuy rằng cuộc sống của họ không tốt đẹp như người ta tưởng tượng, nhưng những lời này không thể tùy tiện nói, làm không tốt chẳng may sẽ mất đầu.

Chung quanh khôi phục yên tĩnh, thân thể Tần ma ma đang quỳ trên đất run rẩy, Trầm Ngư không dám ngẩng đầu lên, những người khác càng nín thở tập chung, không dám lên tiếng.

Tông Chính Vô Ưu nhìn nàng một lát, đột nhiên ngó trái ngó phải, cau mày nói:

“Sao ngay cả một băng ghế cũng không có?”

Mọi người sửng sốt, đối với chuyển biến bất ngờ này, họ không nghĩ tới. Tần ma ma phản ứng nhanh nhất, vội vàng cười lấy lòng:

“Có, có, các ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lấy cho vương gia một băng ghế, à không, một cái ghế dựa!”

Lời vừa nói ra, mọi người liền hoảng hốt vội vàng mang tới một cái ghế, chỉ một lát mà trong đại sảnh đã bày ra hơn mười mấy cái ghế.

Tần ma ma từ dưới đất bò dậy, khom người cười nịnh nọt nói:

“Vương gia, mời ngài ngồi. Ngài muốn uống trà gì?”

Tông Chính Vô Ưu không thèm nhìn ả, khoát tay tỏ ý muốn ả lui ra. Sau đó vén vạt áo ngồi xuống. Lười biếng dựa vào ghế, đôi tà mâu chăm chú nhìn thẳng vào Mạn Yêu.

Thần sắc trong mắt không còn băng lãnh như lúc trước, thản nhiên nói:

“Ngươi thật to gan! Dựa vào lời nói này của ngươi, chết mười lần mới đủ.”

Mạn Yêu không hề khách khí ngồi xuống đối diện hắn, hai chân vắt chéo, tư thế tùy ý ưu nhã, cười nhạt nói:

“Chỉ cần Ly vương tha cho tại hạ vô tội, tại hạ một lần cũng không cần chết nữa rồi!”

Tông Chính Vô Ưu môi mỏng khẽ cong, tự tiếu phi tiếu nói:

“Muốn bổn vương tha cho ngươi vô tội, lý do đâu?”

Mạn Yêu cười nhạt nói:

“Nghe nói điện hạ thích trà, không biết có chuyện này không?”

Tông Chính Vô Ưu nói:

“Bổn vương thích trà quả không sai, nhưng không phải loại trà nào cũng thích. Hơn nữa, loại trà thông thường, trong phủ của bổn vương có rất nhiều.”

Mạn Yêu lại nói:

“Đó là đương nhiên, chỉ là, thưởng trà không chỉ chú trọng đến trà… Nếu như điện hạ có hứng thú, mời ngài buổi tối ba ngày sau di giá đến Long Nguyệt Trà Viên bên cạnh hồ Thiên Thủy ở thành tây, bảo đảm sẽ không làm điện hạ thất vọng. Nhưng mà, điện hạ phải chuẩn bị một thứ.”

Tông Chính Vô Ưu hỏi:

“Thứ gì?”

Mạn Yêu chậm rãi nói:

“Tâm tình.”

Tông Chính Vô Ưu nhướng mày nói:

“Tâm tình?”

Mạn Yêu thản nhiên cười nói:

“Đúng vậy, một tâm tình thưởng trà.”

Cửu hoàng tử xem thường ha ha cười nói:

“Thưởng thức trà còn phải chuẩn bị tâm tình gì chứ? Đúng là lần đầu mới nghe.”

Mạn Yêu cười mà không nói, Tông Chính Vô Ưu đứng dậy, trước khi vung tay áo rời đi, để lại một câu:

“Được. Hi vọng ba ngày sau ngươi sẽ không làm bổn vương thất vọng, bằng không, bị chém không chỉ là ngón tay, mà còn là cái cổ xinh đẹp của ngươi. Người đâu, báo cho phủ doãn kinh thành, sau ngày mai nếu còn để bổn vương nhìn thấy thanh lâu này buôn bán, bảo hắn đem đầu tới gặp ta
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom