Hàn quý phi vẫn giữ im lặng, đã lâu như vậy vẫn không có động thái gì, chỉ phái người đi quan sát mà thôi.
Mỗi ngày, sau khi bãi triều Tiêu Cảnh Can đều đến Lạc Tiên cung. Thậm chí, trên triều, hắn còn nói trước mặt thần quan rằng nếu như Hàn Hinh Nhi sinh hạ con trai sẽ phong làm thái tử. Nghe vậy, tất nhiên Hàn đại nhân đắc ý vô cùng. Sự quan tâm của Hàn gia trước nay vốn dành cho Hàn quý phi nay lại chuyển sang cho Hàn Hinh Nhi. Cứ cách dăm ba hôm lại sai người dâng đồ đến Lạc Tiên cung.
Mặc dù Hàn quý phi vô cùng căm tức nhưng không dám ra tay. Nàng tức nhưng không làm gì được nên bèn trút hết cơn giận trong lòng lên người đám cung nhân. Người An Khánh cung ấm ức lắm mà không dám hó hé nửa lời, nên đành thầm chửi sau lưng nàng.
Cẩm Tú lê cái chân cà nhắc vừa đi vừa nhỏ giọng chửi rửa, nhưng vẫn bị ta bắt gặp.
"...Uyển phi nương nương."
"Cẩm Tú, chúng ta thật có duyên đấy."
Nếu Hàn quý phi đã có lửa giận, vậy ta đành giúp nàng ấy đổ thêm chút dầu.
Lí Tấn Niên biết ta lấy thuốc để làm gì, nhưng ông ấy cũng không trách móc hay tức giận. Ta căn dặn điều gì ông ấy làm điều đó, tuân lệnh đến mức khiến ta thấy hơi kinh ngạc.
Y cũng không giấu giếm nỗi lòng mình mà thẳng thắn nói với ta: "Thanh cô nương là người làm việc lớn, là người thông minh lại có khí phách, hoàn toàn không giống những phu nhân chốn hậu cung này. Nô tài không cầu chi nhiều, chỉ mong sau này cô nương vẫn nhớ đến nô tài là được rồi."
Ta cười nói: "Nếu như ta thất bại, ngươi cũng muốn xuống địa ngục cùng sao."
Hắn dường như không mảy may quan tâm, chỉ cười cười, nói: "Nô tài cam tâm tình nguyện, chết cũng không oán. Có được may mắn quen biết Thanh cô nương, vậy là đủ rồi."
Khi nói những lời ấy, đôi mắt y ngời sáng, trong sạch, không hề có chút ý dối lừa hay nịnh nọt nào.
Ta vỗ vai y, nói với y rằng: "Ngươi gọi Thanh cô nương cũng khá thuận miệng đấy."
Hắn như bừng tỉnh, khóe miệng hơi xếch lên, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Uyển phi nương nương."
Bình luận facebook