Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
Dã thú hình như cũng cảm thấy hơi sức cô dần yếu đi, đã không còn biện pháp chống đỡ thêm, mặt của Quý Nghiên gần ngay trước mắt, chỉ cần hơi thấp một chút nữa, nó có thể một ngụm cắn cô vào trong miệng. Trong mắt dã thú toát ra tia âm u, hưng phấn lại kích động. Quý Nghiên thật muốn nói tục, mẹ nó, mày khỏe mạnh cũng đừng suy tính ăn tâm tình của người ta được không?
Giận!
Chỉ là thật lòng không chịu nổi, không muốn chấp nhận cũng không được. Quý Nghiên rất bi tráng nhắm mắt lại. Còn đang suy nghĩ nó cắn một cái này sẽ rơi vào mặt bên kia của mình, kết quả là cảm giác trên người trầm xuống, sức nặng khổng lồ đụng vào trên người cô, Quý Nghiên đau rên lên một tiếng.
Một giây kế tiếp, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đẩy vật nặng trên người cô ra, đem Quý Nghiên ôm vào trong ngực.
"Thế nhưng đại nạn không chết." Quý Nghiên nhìn khuôn mặt lo lắng trước mắt này, hơi xúc động nói.
Sớm biết cô cũng một súng bắn bể đầu, nhiều dứt khoát!
Cô không muốn giết nó, kết quả suýt nữa bị nó làm bữa ăn khuya, ai, lần sau phải rút kinh nghiệm.
"Thế nào không phản kháng?" Âm thanh thật thấp từ đỉnh đầu truyền đến, tay hơi lạnh ma sát qua vết thương trên mặt Quý Nghiên.
Cô thở dài một cái, có chút uất ức nói: "Không còn hơi sức rồi."
"Không nghĩ tới anh?"
"Hả?" Quý Nghiên nhất thời không kịp phản ứng. Suy nghĩ một chút, mới biết anh nói chuyện ngày đó cô nói "Vừa nghĩ tới anh, cả người tràn đầy sức mạnh". Trí nhớ anh có cần tốt như vậy không? Cảm giác nhoi nhói kéo thần trí cô về, Quý Nghiên hít vào một hơi, không khỏi nói: "Này, chớ có sờ, em đau."
"Đứng lên." Bạch Thắng đỡ cô đứng dậy.
"Không đi được." Quý Nghiên khó được khi làm nũng.
Bạch Thắng ngoan ngoãn ngồi xổm người xuống, người khác nằm sấp lên, lưng rất dày rộng, mang theo nhiệt độ của anh, dường như sức mạnh người này, làm cho người ta an tâm.
Quý Nghiên nhếch môi, đưa tay ôm cổ anh, mặt cũng rất tự nhiên dính vào trên lưng của anh, chung quanh rất yên tĩnh.
Chỉ có âm thanh anh chậm chạp đi lại.
"Không có tiếng bước chân." Quý Nghiên đột nhiên nói.
"Em nói mấy tên đàn ông kia?"
"Ừ."
Trầm mặc.
"Anh sẽ không đem người giải quyết rồi chứ?" Quý Nghiên ý thức được có cái gì không đúng, chỉ nghĩ tới một vấn đề có thể.
Bạch Thắng rất tùy ý nói: "Trùng hợp đụng phải."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Đây chính là chênh lệch, dáng vẻ này của cô, thoát được khổ cực như vậy?
Mặc dù không nói, nhưng kỳ thật mới vừa một khắc kia cô thật sợ, lần đầu tiên chân thực cảm thấy cách tử vong gần như vậy. Rõ ràng trong cuộc sống còn có rất nhiều quyến luyến, nhưng thiếu chút nữa đã trở về với cát bụi, tan thành mây khói. May mắn cô còn may mắn.
Còn có anh tới cứu cô, sau đó có cả bờ vai dài rộng, để cho cô dựa vào. Không cần nói nhiều cái gì, cái này đủ rồi.
"Nặng không?" Cô hỏi theo bản năng.
Vốn thuận miệng nói một chút, ai ngờ anh lại gật đầu một cái, rất đơn giản cho một chữ. "Nặng."
Đây cũng quá phối hợp đi?
Âm thanh Quý Nghiên từ giữa kẽ răng phun ra."Vậy nếu không thả em xuống?"
"Không cần."
"Không phải nói nặng sao?" Giọng nói hơi buồn bực.
Người nọ cười cười, âm thanh rất nhẹ, lại rõ ràng truyền vào trong tai của cô."Nặng là bởi vì toàn bộ thế giới đều ở trên lưng, nhưng anh cam tâm tình nguyện."
Nhẹ nhàng nói một câu, để cho cô đang buồn bực mà dễ dàng tiêu tan, khóe miệng lặng lẽ nâng lên một nụ cười mềm mại .
Mà anh cõng em, tựa như cõng cả thế giới.
Ánh trăng nhàn nhạt tỏa ra, trong rừng rậm nguy hiểm như vậy, lại không hiểu thêm ti
sắc thái trầm tĩnh mà ấm áp.
"Chúng ta tối nay còn có thể trở về sao?" Quý Nghiên hỏi.
Bạch Thắng nói thẳng."Đoán chừng không thể."
Bây giờ chính thức đã đến nửa đêm, là lúc dã thú thường xuyên xuất hiện nhất. Đường rất tối, bọn họ đối với nơi này cũng không quen, biện pháp an toàn nhất chính là tìm một chỗ chờ trời sáng.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Chẳng lẽ phải ở chỗ này qua đêm? Cô hiện tại buồn ngủ, rất muốn ngủ, nếu như đợi cả đêm ở đây, còn phải thời khắc nguy hiểm bị dã thú ngậm trong mồm tha đi. Quá đau khổ!
"Tìm sơn động thôi." Bạch Thắng nói xong, ánh mắt cũng tìm mọi nơi.
May mắn, bọn họ cuối cùng tìm được một cái sơn động để ẩn náu.
Không tính lớn, nhưng hai người đợi cũng được coi là rộng rãi.
Bạch Thắng ở trên đường còn thuận tay đánh con mồi, hơi có giống như cảnh tượng phim võ hiệp trong giang hồ nhân sĩ ngủ ngoài đồng dã ngoại.
Vừa nhìn chính là rất có kinh nghiệm.
"Có lẽ có người giống chúng ta, ở chỗ này đợi." Chuẩn xác hơn mà nói là ngủ, trong sơn động còn có củi đốt đã dùng xong, thậm chí có đống cỏ chải ra, ngược lại dễ dàng cho bọn họ.
Bạch Thắng thuần thục đốt lửa lên, tâm trạng hai người đều rất tốt. Không hề có một chút lâm vào khốn cảnh nhếch nhác nào, ngược lại có nhiều cảm giác khác thường.
Bắc Kinh tiến vào tháng một thì thời tiết đã rất lạnh rồi, nhất là vùng núi bên ngoài ngoại ô, rét căm căm. Quý Nghiên không kịp chờ đợi vây quanh bên đống củi đốt, chờ đống lửa dấy lên.
"Động tác lão luyện như vậy, anh nhất định không phải lần đầu tiên gặp phải tình
huống như thế này?" Quý Nghiên không chịu nổi yên tĩnh, lại bắt đầu kéo đề tài.
Bạch Thắng lạnh nhạt nói: "Huấn luyện khi còn bé, bị mẹ anh ném vào rừng rậm Amazon đợi hơn nửa tháng."
"Vẫn luôn không có đi ra sao?"
"Ừ."
Mẹ Bạch thiếu gia như vậy mà hung ác! Quý Nghiên cảm khái."Khẳng định anh không chỉ có một người."
Quả nhiên, Bạch Thắng nhẹ nhàng nói: "Phong Sương Vũ Tuyết cũng ở đấy."
Quý Nghiên gật đầu.
Cô cũng biết, lấy tài nấu nướng của Tiểu Bạch, một mình ở dã ngoại đợi nửa tháng, không phải không thể đói chết.
Chỉ là vậy cũng rất nguy hiểm rồi.
"Anh lúc đó bao nhiêu tuổi?"
Bạch Thắng trầm ngâm một hồi."Dường như 13."
"Nhỏ như vậy?" Quý Nghiên kinh ngạc.
Có thể tưởng tượng được khi anh còn bé huấn luyện có nhiều khổ, không có ai thành
tựu mà không phải trả giá. Bạch Thắng làm như không thèm để ý, lơ đãng nói: "Khá tốt."
Ánh lửa vừa vặn sáng lên, chiếu rọi ở trên mặt Quý Nghiên, trong nháy mắt cô cảm
giác không khí chung quanh cũng ấm lên rất nhiều.
Bạch Thắng đốt lửa xong, lại dọn dẹp anh bắt mấy con mồi này xuống, xuyên qua nhánh cây, chuẩn bị nướng ăn. Quý Nghiên rất rối rắm nhìn anh, mặc dù để trên đống lửa nướng nướng một cách đơn giản như vậy, nhưng là . . . . . .
Cô không nhịn được nói: "Anh có thể làm!"
Vẫn không thể không nghi ngờ a!
Bạch Thắng ngẩng đầu nhìn cô một cái, đối mặt với ánh mắt Quý cô nương không tin tưởng, trên mặt lạnh nhạt sắc mặt không đổi, chậm rãi nói: "Anh có thể."
Anh chắc chắn chứ?
Quý cô nương nháy mắt, rất biết điều không có đem lời trong lòng nói ra ngoài.
Vì sao cô cảm thấy giọng điệu này của Tiểu Bạch kiêu ngạo quả quyết vậy à?
Cô nhìn động tác Bạch Thắng, không hề chớp mắt.
"Nghiên Nghiên, em nhìn anh như vậy nữa, anh sẽ không chịu nổi." Bạch Thắng bộ mặt phớt tỉnh nói.
Giận!
Chỉ là thật lòng không chịu nổi, không muốn chấp nhận cũng không được. Quý Nghiên rất bi tráng nhắm mắt lại. Còn đang suy nghĩ nó cắn một cái này sẽ rơi vào mặt bên kia của mình, kết quả là cảm giác trên người trầm xuống, sức nặng khổng lồ đụng vào trên người cô, Quý Nghiên đau rên lên một tiếng.
Một giây kế tiếp, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đẩy vật nặng trên người cô ra, đem Quý Nghiên ôm vào trong ngực.
"Thế nhưng đại nạn không chết." Quý Nghiên nhìn khuôn mặt lo lắng trước mắt này, hơi xúc động nói.
Sớm biết cô cũng một súng bắn bể đầu, nhiều dứt khoát!
Cô không muốn giết nó, kết quả suýt nữa bị nó làm bữa ăn khuya, ai, lần sau phải rút kinh nghiệm.
"Thế nào không phản kháng?" Âm thanh thật thấp từ đỉnh đầu truyền đến, tay hơi lạnh ma sát qua vết thương trên mặt Quý Nghiên.
Cô thở dài một cái, có chút uất ức nói: "Không còn hơi sức rồi."
"Không nghĩ tới anh?"
"Hả?" Quý Nghiên nhất thời không kịp phản ứng. Suy nghĩ một chút, mới biết anh nói chuyện ngày đó cô nói "Vừa nghĩ tới anh, cả người tràn đầy sức mạnh". Trí nhớ anh có cần tốt như vậy không? Cảm giác nhoi nhói kéo thần trí cô về, Quý Nghiên hít vào một hơi, không khỏi nói: "Này, chớ có sờ, em đau."
"Đứng lên." Bạch Thắng đỡ cô đứng dậy.
"Không đi được." Quý Nghiên khó được khi làm nũng.
Bạch Thắng ngoan ngoãn ngồi xổm người xuống, người khác nằm sấp lên, lưng rất dày rộng, mang theo nhiệt độ của anh, dường như sức mạnh người này, làm cho người ta an tâm.
Quý Nghiên nhếch môi, đưa tay ôm cổ anh, mặt cũng rất tự nhiên dính vào trên lưng của anh, chung quanh rất yên tĩnh.
Chỉ có âm thanh anh chậm chạp đi lại.
"Không có tiếng bước chân." Quý Nghiên đột nhiên nói.
"Em nói mấy tên đàn ông kia?"
"Ừ."
Trầm mặc.
"Anh sẽ không đem người giải quyết rồi chứ?" Quý Nghiên ý thức được có cái gì không đúng, chỉ nghĩ tới một vấn đề có thể.
Bạch Thắng rất tùy ý nói: "Trùng hợp đụng phải."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Đây chính là chênh lệch, dáng vẻ này của cô, thoát được khổ cực như vậy?
Mặc dù không nói, nhưng kỳ thật mới vừa một khắc kia cô thật sợ, lần đầu tiên chân thực cảm thấy cách tử vong gần như vậy. Rõ ràng trong cuộc sống còn có rất nhiều quyến luyến, nhưng thiếu chút nữa đã trở về với cát bụi, tan thành mây khói. May mắn cô còn may mắn.
Còn có anh tới cứu cô, sau đó có cả bờ vai dài rộng, để cho cô dựa vào. Không cần nói nhiều cái gì, cái này đủ rồi.
"Nặng không?" Cô hỏi theo bản năng.
Vốn thuận miệng nói một chút, ai ngờ anh lại gật đầu một cái, rất đơn giản cho một chữ. "Nặng."
Đây cũng quá phối hợp đi?
Âm thanh Quý Nghiên từ giữa kẽ răng phun ra."Vậy nếu không thả em xuống?"
"Không cần."
"Không phải nói nặng sao?" Giọng nói hơi buồn bực.
Người nọ cười cười, âm thanh rất nhẹ, lại rõ ràng truyền vào trong tai của cô."Nặng là bởi vì toàn bộ thế giới đều ở trên lưng, nhưng anh cam tâm tình nguyện."
Nhẹ nhàng nói một câu, để cho cô đang buồn bực mà dễ dàng tiêu tan, khóe miệng lặng lẽ nâng lên một nụ cười mềm mại .
Mà anh cõng em, tựa như cõng cả thế giới.
Ánh trăng nhàn nhạt tỏa ra, trong rừng rậm nguy hiểm như vậy, lại không hiểu thêm ti
sắc thái trầm tĩnh mà ấm áp.
"Chúng ta tối nay còn có thể trở về sao?" Quý Nghiên hỏi.
Bạch Thắng nói thẳng."Đoán chừng không thể."
Bây giờ chính thức đã đến nửa đêm, là lúc dã thú thường xuyên xuất hiện nhất. Đường rất tối, bọn họ đối với nơi này cũng không quen, biện pháp an toàn nhất chính là tìm một chỗ chờ trời sáng.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Chẳng lẽ phải ở chỗ này qua đêm? Cô hiện tại buồn ngủ, rất muốn ngủ, nếu như đợi cả đêm ở đây, còn phải thời khắc nguy hiểm bị dã thú ngậm trong mồm tha đi. Quá đau khổ!
"Tìm sơn động thôi." Bạch Thắng nói xong, ánh mắt cũng tìm mọi nơi.
May mắn, bọn họ cuối cùng tìm được một cái sơn động để ẩn náu.
Không tính lớn, nhưng hai người đợi cũng được coi là rộng rãi.
Bạch Thắng ở trên đường còn thuận tay đánh con mồi, hơi có giống như cảnh tượng phim võ hiệp trong giang hồ nhân sĩ ngủ ngoài đồng dã ngoại.
Vừa nhìn chính là rất có kinh nghiệm.
"Có lẽ có người giống chúng ta, ở chỗ này đợi." Chuẩn xác hơn mà nói là ngủ, trong sơn động còn có củi đốt đã dùng xong, thậm chí có đống cỏ chải ra, ngược lại dễ dàng cho bọn họ.
Bạch Thắng thuần thục đốt lửa lên, tâm trạng hai người đều rất tốt. Không hề có một chút lâm vào khốn cảnh nhếch nhác nào, ngược lại có nhiều cảm giác khác thường.
Bắc Kinh tiến vào tháng một thì thời tiết đã rất lạnh rồi, nhất là vùng núi bên ngoài ngoại ô, rét căm căm. Quý Nghiên không kịp chờ đợi vây quanh bên đống củi đốt, chờ đống lửa dấy lên.
"Động tác lão luyện như vậy, anh nhất định không phải lần đầu tiên gặp phải tình
huống như thế này?" Quý Nghiên không chịu nổi yên tĩnh, lại bắt đầu kéo đề tài.
Bạch Thắng lạnh nhạt nói: "Huấn luyện khi còn bé, bị mẹ anh ném vào rừng rậm Amazon đợi hơn nửa tháng."
"Vẫn luôn không có đi ra sao?"
"Ừ."
Mẹ Bạch thiếu gia như vậy mà hung ác! Quý Nghiên cảm khái."Khẳng định anh không chỉ có một người."
Quả nhiên, Bạch Thắng nhẹ nhàng nói: "Phong Sương Vũ Tuyết cũng ở đấy."
Quý Nghiên gật đầu.
Cô cũng biết, lấy tài nấu nướng của Tiểu Bạch, một mình ở dã ngoại đợi nửa tháng, không phải không thể đói chết.
Chỉ là vậy cũng rất nguy hiểm rồi.
"Anh lúc đó bao nhiêu tuổi?"
Bạch Thắng trầm ngâm một hồi."Dường như 13."
"Nhỏ như vậy?" Quý Nghiên kinh ngạc.
Có thể tưởng tượng được khi anh còn bé huấn luyện có nhiều khổ, không có ai thành
tựu mà không phải trả giá. Bạch Thắng làm như không thèm để ý, lơ đãng nói: "Khá tốt."
Ánh lửa vừa vặn sáng lên, chiếu rọi ở trên mặt Quý Nghiên, trong nháy mắt cô cảm
giác không khí chung quanh cũng ấm lên rất nhiều.
Bạch Thắng đốt lửa xong, lại dọn dẹp anh bắt mấy con mồi này xuống, xuyên qua nhánh cây, chuẩn bị nướng ăn. Quý Nghiên rất rối rắm nhìn anh, mặc dù để trên đống lửa nướng nướng một cách đơn giản như vậy, nhưng là . . . . . .
Cô không nhịn được nói: "Anh có thể làm!"
Vẫn không thể không nghi ngờ a!
Bạch Thắng ngẩng đầu nhìn cô một cái, đối mặt với ánh mắt Quý cô nương không tin tưởng, trên mặt lạnh nhạt sắc mặt không đổi, chậm rãi nói: "Anh có thể."
Anh chắc chắn chứ?
Quý cô nương nháy mắt, rất biết điều không có đem lời trong lòng nói ra ngoài.
Vì sao cô cảm thấy giọng điệu này của Tiểu Bạch kiêu ngạo quả quyết vậy à?
Cô nhìn động tác Bạch Thắng, không hề chớp mắt.
"Nghiên Nghiên, em nhìn anh như vậy nữa, anh sẽ không chịu nổi." Bạch Thắng bộ mặt phớt tỉnh nói.
Bình luận facebook