Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
Cô đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt mang theo ghét bỏ.
Nhất là cái tay của hắn đã chạm vào cô kia.
"Sau này đừng đến chọc tôi."
Đêm, lặng lẽ phủ xuống.
Trên một chuyến xe lửa, ở toa giường nằm hành khách, hành khách lục tục lên xe.
Chậm rãi đi vào trong xe.
Mộc Tây cầm vé xe, tìm đến chỗ của mình, chuẩn bị để hành lý xuống. Ba lô cô nói nhiều thì không nhiều, nói ít không thì ít, nhưng vẫn có chút nặng. Một người đi có chút vất vả, nói thật, vài năm nay một mình ở bên ngoài sinh sống mới cảm nhận được gian khổ trong đó. Không có người hầu, cũng không có hoa cũng tiền bạc xài không hết, quan trọng hơn là, không ai còn cưng chiều cô nữa, phạm nhiều lỗi đều đã không quan hệ, không có ông nội có thể dựa vào.
Bên cạnh đột nhiên có người đưa một đôi tay ra, dùng lực, hành lý trong phút chốc được đặt lên. Mộc Tây quay đầu, ánh mắt thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia. Cô tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Thử nghiệm cuộc sống bình dân một chút." Người nào đó không cần nghĩ ngợi đáp.
Mộc Tây quay đầu lại nhìn chiếc giường chật hẹp lật người có chút khó khăn, nhíu mày. Cả đời Mẫn Y Thần chưa từng ngồi xe lửa, lại muốn thử nghiệm cuộc sống bình dân?
"Đúng rồi, em quên anh có tính thích sạch sẽ đúng không? Chiếc giường rách nhỏ này sao có thể để người tôn quý như anh nằm xuống? Từ từ hưởng thụ đi! Ngủ ngon." Giọng nói có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Mẫn Y Thần xoay người nhìn sang, Mộc Tây đã lật người hướng vào trong ngủ.
Cô ngược lại cực kỳ hài lòng.
Mộc Tây đâu ngủ được, trước kia mỗi lần trở về Hạ Môn đều ở trên xe lửa lăn qua lăn lại một đêm, thật sự là ngủ không được thoải mái. Hơn nữa trong lòng có chuyện suy nghĩ, có đôi khi mở mắt đến tận trời sáng, ngày hôm sau luôn không có tinh thần. Giường nhỏ lõm xuống, sau lung đột nhiên có một thân thể ấm áp dán sát vào. Mộc Tây sửng sốt, theo bản năng muốn xoay người, nhưng chiếc giường nhỏ như vậy, hai người nằm nghiêng đã hết chỗ, chỉ sơ ý một chút thì có khả năng ngã xuống, cơ thể Mộc Tây vừa động, đã đụng vào một lồng ngực quen thuộc.
"Đừng lộn xộn." Giọng nói trầm thấp lặng lẽ vang lên ở bên tai, hai cánh tay duỗi ra, nháy mắt ôm cô chặt chẽ.
Mộc Tây gian nan quay đầu lại, vừa vặn chống lại một gương mặt tuấn mỹ.
Anh đã nhắm mắt, hô hấp gần trong gang tấc.
"Này, anh coi tôi như gối ôm thịt người thì cũng cần phải hỏi tôi có nguyện ý hay không chứ, không chào hỏi một tiếng đã lên đây như vậy, có muốn lão tử đi tố cáo anh vô lễ không?"
"Muốn tố cáo thì đi mà tố cáo."
Giọng nói người nào đó không một chút dao động, coi thường người đến cực điểm.
Mộc Tây cắn răng.
A, lão tử nhịn anh.
Buổi tối đêm 30.
Quý Nghiên ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Dương Hàm Mặc, cô đi tới bên bờ sông Tương Giang, một mình bước dọc theo đường bờ sông đi về phía trước, một bên nhìn màn đêm trên sông yên tĩnh, không biết Dương Hàm Mặc bảo cô tới đây làm gì?
Hắn nói đã phái người đưa đồ cho cô.
Nhưng Quý Nghiên cái gì cũng không thấy được.
Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một con thuyền nhỏ vô cùng xinh đẹp, ngoài khoang thuyền thắp đầy ngọn đèn lấp lánh, đang từ hướng bờ biển đến gần.
Chắc không phải là cái này đâu?
Quý Nghiên chỉ dừng lại một chút, lại lần nữa cất bước đi về phía trước. Dương Hàm Mặc cũng không nói rõ ràng, năm nay hắn dường như thích chơi nổi kiểu thần bí, Quý Nghiên hỏi hắn hắn chỉ nói năng thận trọng, dáng vẻ không giống hắn trước kia.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Quý Nghiên tưởng là Dương Hàm Mặc, ngay cả tên người gọi cũng không nhìn, trực tiếp nhận điện.
"Hàm Mặc." Cô gọi.
Nhưng bên kia là một mảnh trầm tĩnh, âm thanh gì cũng không có.
Quý Nghiên nhíu mày.
Nghĩ thầm Dương Hàm Mực lại muốn khoe cái gì? Cô đang muốn bảo hắn đừng náo loạn, ống nghe lại truyền ra một giọng nói mát lạnh quen thuộc. "Là anh."
Tiểu Bạch?
Quý Nghiên kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng cầm điện thoại đến trước mắt nhìn, ảo não cắn môi, lúc này mới một lần nữa nhận. Cô có chút áy náy nói: "Tiểu Bạch, thật xin lỗi. Em tưởng rằng Hàm Mặc gọi tới, nên không nhìn tên người gọi tới."
Bạch Thắng trầm ngâm một chút.
"Em đang ở đâu?"
Quý Nghiên ngắm nhìn cơn song lăn tăn trên mặt sông, thành thật nói: "Tương Giang."
"Đến Hoàng Triều đi."
"Ách?" Quý Nghiên tiêu hóa một cái, có suy nghĩ khó tin nhảy lên trong đầu. Cô không dám tin hỏi: "Bây giờ anh không phải ở Trường Sa chứ?"
Cô thề cô thật sự chỉ suy đoán mà thôi, nhưng Bạch Thắng rành mạch một tiếng "Ừ" để cho cô hoàn toàn không thể lên tiếng, ngơ ngác thất thần tại chỗ, quên phản ứng.
"Anh không phải đang ở Florence sao?"
Như thế nào giống như ảo giác.
Bạch Thắng: "Cái này đợi lát nữa nói sau, em tới đây trước đã."
Cúp điện thoại, Quý Nghiên như cũ có chút phản ứng không kịp.
Vui mừng tới quá đột ngột.
Cô trở tay không kịp.
Cô rất muốn quay đầu chạy thật nhanh đến Hoàng Triều, nhưng còn... Hàm Mặc?
Quý Nghiên rối rắm nhìn về phía sông Tương Giang trước mắt, con thuyền nhỏ vừa vặn cập bờ, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn, cả người Quý Nghiên đột nhiên ngây người, không tự chủ được há to miệng.
Trên boong thuyền, Dương Hàm Mặc toàn thân tây trang cực kỳ ngay ngắn, bước chân trầm ổn xuống thuyền, đi thẳng về phía Quý Nghiên.
Nhất là cái tay của hắn đã chạm vào cô kia.
"Sau này đừng đến chọc tôi."
Đêm, lặng lẽ phủ xuống.
Trên một chuyến xe lửa, ở toa giường nằm hành khách, hành khách lục tục lên xe.
Chậm rãi đi vào trong xe.
Mộc Tây cầm vé xe, tìm đến chỗ của mình, chuẩn bị để hành lý xuống. Ba lô cô nói nhiều thì không nhiều, nói ít không thì ít, nhưng vẫn có chút nặng. Một người đi có chút vất vả, nói thật, vài năm nay một mình ở bên ngoài sinh sống mới cảm nhận được gian khổ trong đó. Không có người hầu, cũng không có hoa cũng tiền bạc xài không hết, quan trọng hơn là, không ai còn cưng chiều cô nữa, phạm nhiều lỗi đều đã không quan hệ, không có ông nội có thể dựa vào.
Bên cạnh đột nhiên có người đưa một đôi tay ra, dùng lực, hành lý trong phút chốc được đặt lên. Mộc Tây quay đầu, ánh mắt thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia. Cô tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Thử nghiệm cuộc sống bình dân một chút." Người nào đó không cần nghĩ ngợi đáp.
Mộc Tây quay đầu lại nhìn chiếc giường chật hẹp lật người có chút khó khăn, nhíu mày. Cả đời Mẫn Y Thần chưa từng ngồi xe lửa, lại muốn thử nghiệm cuộc sống bình dân?
"Đúng rồi, em quên anh có tính thích sạch sẽ đúng không? Chiếc giường rách nhỏ này sao có thể để người tôn quý như anh nằm xuống? Từ từ hưởng thụ đi! Ngủ ngon." Giọng nói có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Mẫn Y Thần xoay người nhìn sang, Mộc Tây đã lật người hướng vào trong ngủ.
Cô ngược lại cực kỳ hài lòng.
Mộc Tây đâu ngủ được, trước kia mỗi lần trở về Hạ Môn đều ở trên xe lửa lăn qua lăn lại một đêm, thật sự là ngủ không được thoải mái. Hơn nữa trong lòng có chuyện suy nghĩ, có đôi khi mở mắt đến tận trời sáng, ngày hôm sau luôn không có tinh thần. Giường nhỏ lõm xuống, sau lung đột nhiên có một thân thể ấm áp dán sát vào. Mộc Tây sửng sốt, theo bản năng muốn xoay người, nhưng chiếc giường nhỏ như vậy, hai người nằm nghiêng đã hết chỗ, chỉ sơ ý một chút thì có khả năng ngã xuống, cơ thể Mộc Tây vừa động, đã đụng vào một lồng ngực quen thuộc.
"Đừng lộn xộn." Giọng nói trầm thấp lặng lẽ vang lên ở bên tai, hai cánh tay duỗi ra, nháy mắt ôm cô chặt chẽ.
Mộc Tây gian nan quay đầu lại, vừa vặn chống lại một gương mặt tuấn mỹ.
Anh đã nhắm mắt, hô hấp gần trong gang tấc.
"Này, anh coi tôi như gối ôm thịt người thì cũng cần phải hỏi tôi có nguyện ý hay không chứ, không chào hỏi một tiếng đã lên đây như vậy, có muốn lão tử đi tố cáo anh vô lễ không?"
"Muốn tố cáo thì đi mà tố cáo."
Giọng nói người nào đó không một chút dao động, coi thường người đến cực điểm.
Mộc Tây cắn răng.
A, lão tử nhịn anh.
Buổi tối đêm 30.
Quý Nghiên ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Dương Hàm Mặc, cô đi tới bên bờ sông Tương Giang, một mình bước dọc theo đường bờ sông đi về phía trước, một bên nhìn màn đêm trên sông yên tĩnh, không biết Dương Hàm Mặc bảo cô tới đây làm gì?
Hắn nói đã phái người đưa đồ cho cô.
Nhưng Quý Nghiên cái gì cũng không thấy được.
Đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một con thuyền nhỏ vô cùng xinh đẹp, ngoài khoang thuyền thắp đầy ngọn đèn lấp lánh, đang từ hướng bờ biển đến gần.
Chắc không phải là cái này đâu?
Quý Nghiên chỉ dừng lại một chút, lại lần nữa cất bước đi về phía trước. Dương Hàm Mặc cũng không nói rõ ràng, năm nay hắn dường như thích chơi nổi kiểu thần bí, Quý Nghiên hỏi hắn hắn chỉ nói năng thận trọng, dáng vẻ không giống hắn trước kia.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Quý Nghiên tưởng là Dương Hàm Mặc, ngay cả tên người gọi cũng không nhìn, trực tiếp nhận điện.
"Hàm Mặc." Cô gọi.
Nhưng bên kia là một mảnh trầm tĩnh, âm thanh gì cũng không có.
Quý Nghiên nhíu mày.
Nghĩ thầm Dương Hàm Mực lại muốn khoe cái gì? Cô đang muốn bảo hắn đừng náo loạn, ống nghe lại truyền ra một giọng nói mát lạnh quen thuộc. "Là anh."
Tiểu Bạch?
Quý Nghiên kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng cầm điện thoại đến trước mắt nhìn, ảo não cắn môi, lúc này mới một lần nữa nhận. Cô có chút áy náy nói: "Tiểu Bạch, thật xin lỗi. Em tưởng rằng Hàm Mặc gọi tới, nên không nhìn tên người gọi tới."
Bạch Thắng trầm ngâm một chút.
"Em đang ở đâu?"
Quý Nghiên ngắm nhìn cơn song lăn tăn trên mặt sông, thành thật nói: "Tương Giang."
"Đến Hoàng Triều đi."
"Ách?" Quý Nghiên tiêu hóa một cái, có suy nghĩ khó tin nhảy lên trong đầu. Cô không dám tin hỏi: "Bây giờ anh không phải ở Trường Sa chứ?"
Cô thề cô thật sự chỉ suy đoán mà thôi, nhưng Bạch Thắng rành mạch một tiếng "Ừ" để cho cô hoàn toàn không thể lên tiếng, ngơ ngác thất thần tại chỗ, quên phản ứng.
"Anh không phải đang ở Florence sao?"
Như thế nào giống như ảo giác.
Bạch Thắng: "Cái này đợi lát nữa nói sau, em tới đây trước đã."
Cúp điện thoại, Quý Nghiên như cũ có chút phản ứng không kịp.
Vui mừng tới quá đột ngột.
Cô trở tay không kịp.
Cô rất muốn quay đầu chạy thật nhanh đến Hoàng Triều, nhưng còn... Hàm Mặc?
Quý Nghiên rối rắm nhìn về phía sông Tương Giang trước mắt, con thuyền nhỏ vừa vặn cập bờ, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn, cả người Quý Nghiên đột nhiên ngây người, không tự chủ được há to miệng.
Trên boong thuyền, Dương Hàm Mặc toàn thân tây trang cực kỳ ngay ngắn, bước chân trầm ổn xuống thuyền, đi thẳng về phía Quý Nghiên.
Bình luận facebook