Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Lúc ấy Mộc Tây cùng Mẫn Luyến Y cũng đã trở lại, Quý Nghiên đi toilet tìm các cô, lại nửa ngày không thấy bóng dáng. Quán rượu hỗn loạn như vậy, anh không lo lắng mới là lạ! Ai biết. . . . . .
Quý Nghiên nghe được lời của anh, cảm xúc cuối cùng thoáng bình phục một chút. Một khắc kia mới vừa thấy anh cùng Vân Song Chỉ hôn, đầu óc Quý Nghiên không nghĩ được gì. Bất luận như thế nào cũng không thể nào tin, càng không tiếp nhận nổi, anh thế nhưng cùng Vân Song Chỉ. . . . . . Quý Nghiên cắn cắn môi, nước mắt không tiếng động rơi xuống, theo khóe mắt, chậm rãi lăn xuống.
"Em rất để ý cô ta hôn anh sao?" Bạch Thắng hỏi.
Quý Nghiên ngước mắt, chảy nước mắt nói: "Nói nhảm, dĩ nhiên để ý!"
"Vậy em giúp anh lau đi."
Vừa dứt lời, môi lạnh lặng lẽ che kín, nhẹ nhàng hôn cô. Quý Nghiên còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chỉ thấy gương mặt anh tuấn trước mắt chợt phóng đại lại gần, cô sửng sốt một chút. Đôi tay Bạch Thắng ôm hông của cô, vì cúi người, động tác dịu dàng mà thân mật.
Quý Nghiên nhìn chằm chằm anh, trên trán, là hai hàng lông mi dày, ánh mắt sâu thẳm. Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô đi về phía trước, tay Quý Nghiên thoải mái chống đỡ lên lồng ngực của anh.
Quý Nghiên tuyệt đối không ngờ, Bạch Thắng lại có thể biết dùng phương thức này chứng minh tình cảm của anh với cô, ở trên đường cái phồn hoa, người đi ngang qua nhìn đôi tình nhân đang hôn sâu, không khỏi cảm khái.
Không khỏi thả chậm bước chân.
Cô gái xinh đẹp cùng thiếu niên thâm tình tạo thành một bức họa xinh đẹp.
"Lúc hôn chuyên tâm một chút." Giọng nói mát lạnh từ giữa răng môi lộ ra, mang theo một cỗ nhu hòa.
Quý Nghiên rất ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, mặc dù một khắc trước cô còn rất tức giận, nhưng vào lúc này trong lòng vô cùng bình tĩnh lại. Hai người hôn thật sâu, lưu luyến như phim kiểu Mỹ.
Cô nghĩ, ừ, cô quả nhiên không phải đối thủ Bạch Thắng!
Chỉ cần vừa đụng anh, đã bị đánh tơi bời rồi!
Lại trở về quán rượu thì tất cả mọi người ở đây. Tâm tình Bạch Thắng hình như rất tốt, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt, một tay dắt Quý Nghiên, một tay cắm ở trong túi, bước chân nhàn nhã đi tới chỗ ngồi của bọn họ.
Đến gần mới phát hiện ngoại trừ Mộc Tây Mẫn Y Thần , còn có một người không quen biết, Quý Nghiên nghi ngờ nhìn về phía Bạch Thắng, Bạch Thắng tùy ý nói: "Chắc là người biết Y Nhân."
Ở quán rượu gặp người quen là rất chuyện thường xảy ra.
Quý Nghiên cùng Bạch Thắng ngồi xuống, người nọ nhìn qua giống như là người theo đuổi Y Nhân, nhìn ánh mắt của cô ấy đều không giống nhau. Tiếp theo nhìn ánh mắt của Ôn Ninh Lạc cũng không giống nhau, đôi tay Ôn Ninh Lạc cắm túi quần, rất tùy ý đứng ở bên cạnh Y Nhân, trên người có lọai phong cách hồn nhiên sẵn có rất dễ dàng đem người khác hạ thấp xuống.
Người nọ nhìn về phía Ôn Ninh Lạc, nói với Y Nhân: "Đây chính là tiểu tử em bỏ ra nhiều tiền để muốn nâng? Còn đặc biệt chế tạo kịch bản cho hắn, em xem trọng hắn?"
"Mắc mớ gì tới anh?"
"Y Nhân, em là thiên kim tiểu thư của Thánh Y quốc tế, thân phận tôn quý. Chỉ cần em nguyện ý, bao nhiêu phú thương quyền quý nguyện ý vì em đi theo làm tùy tùng, đem em nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, cần gì đem tâm tư đặt vào trên người một tiểu bạch kiểm như vậy? Hắn vừa nhìn chính là người ăn bám, em đi theo hắn, quá thua thiệt rồi!"
Y Nhân giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn này người đàn ông một cái, khí phách hết sức ngang ngược nói một câu: "Tại sao chỉ cho đàn ông cưng chiều phụ nữ mà không có phụ nữ sủng người đàn ông của mình? Người đàn ông của tôi, tôi cưng chiều hắn anh có ý kiến?"
"Em. . . . . ." Sắc mặt người đàn ông kia lúc xanh lúc trắng lần lượt thay đổi.
Y Nhân lười phải nói nhiều với hắn, lôi kéo Ôn Ninh Lạc hướng một bên khác đi.
Mộc Tây huýt sáo, hướng Y Nhân giơ ngón tay cái lên.
Y Nhân mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh bưng ly rượu lên cùng cô báo cho đã biết.
Người đàn ông kia thấy rất mất mặt nên bỏ đi.
"Bộ kịch này, là đặc biệt vì tôi mà chế tạo?" Ôn Ninh Lạc nhìn Y Nhân, hơi cau mày.
Y Nhân rất thản nhiên thừa nhận."Ừ."
"Cô không phải là nói. . . . . . Thôi, lần sau muốn cần người đi theo thì phải nói rõ ràng, tránh cho làm cho người ta hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm quan hệ của chúng ta."
" Quan hệ chúng ta thế nào?" Y Nhân nháy mắt, rất chân thành hỏi.
Ôn Ninh Lạc há miệng, nhất thời hoàn toàn không biết trả lời thế nào. Một hồi lâu, mới hơi lúng túng nói: "Nếu không có quan hệ, người mới phải sợ hãi hiểu lầm thành có quan hệ. Truyền đi đối với danh tiếng cô cũng không tốt."
"Tôi không sợ anh sợ cái gì?" Y Nhân nói tiếp: "Lại nói, chúng ta lúc nào thì không có quan hệ?"
". . . . . ."
"Tôi theo đuổi anh lâu như vậy anh không nhìn ra được?"
Cô nói rõ ràng như vậy, kẻ ngu mới nhìn không ra được chứ? Ôn Ninh Lạc vốn muốn dùng giọng điệu uyển chuyển cùng cô làm sáng tỏ là mình không có suy nghĩ về phương diện kia, ai ngờ cô gái nhỏ này không chỉ có xuất bài không theo lẽ thường, da mặt cũng dày vượt qua sức tưởng tượng. Thản nhiên để cho hắn sững sờ, ngay cả từ trước đến nay có danh xưng xã giao tốt nhất là Ôn tiên sinh cư nhiên cũng chỉ có thể nói lắp ba lắp bắp: "Tôi không chuẩn bị vào lúc này có bạn gái, hơn nữa tôi cũng không thể bảo đảm có thể chăm sóc tốt cho cô. . . . . ."
"Tôi có thể chăm sóc tốt cho anh!" Y Nhân rất tự nhiên nói."Tôi cũng không phải là đứa bé, muốn anh chăm sóc làm gì? Anh làm chuyện của anh là tốt rồi, tôi sẽ bảo vệ anh!"
". . . . . ."
Đối mặt với đối thủ "Quấy nhiễu" như thế, người vạn năng đến đâu hiển nhiên cũng không có chỗ dùng, Ôn tiên sinh lưu lại một câu "Còn có việc", liền đùng đùng mà chạy.
Quý Nghiên nhìn Y Nhân mặt mày đầy cảnh xuân, hỏi "Không đuổi theo?"
Y Nhân xoay người lại, gác hai chân lên nhau ngồi ở trên ghế sa lon, bưng ly rượu lên. Hết sức nhàn nhã nói: "Không cần, Ninh Lạc nhà em da mặt mỏng, sẽ xấu hổ."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Cô rốt cuộc biết tại sao Ôn Ninh Lạc bị sợ mà phải chạy!
Nhà họ Y.
Trong đêm đen không có mở đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt vung vãi chiếu vào.
Mẫn Luyến Y chuẩn bị lên lầu, chợt bên cạnh cầu thang thấy một bóng dáng đen nhánh, thật cao, rất gầy, quanh thân tản mát ra hơi thở mà cô mấy năm qua này rất quen thuộc.
"Niệm."
"Chuyện gần đây anh đều biết." Hai người lên lầu, hình ảnh ấm áp trong phòng ngủ, Mẫn Luyến Y mở đèn, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt như ánh mặt trời.
"Làm sao anh đã trở lại?" Mẫn Luyến Y hỏi.
Hàn Niệm nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt lại mang theo một chút ưu thương."Em cũng không cần làm như vậy."
"Niệm."
"Luyến Y, em không thiếu anh ấy cái gì". Hàn Niệm cúi đầu nói: "Tại sao luôn luôn lo lắng cho hạnh phúc của anh ấy?"
"Anh ấy là anh trai em." Mẫn Luyến Y cho là chuyện phải làm nói.
"Vậy thì thế nào? "
"Là em hại anh ấy trở thành như bây giờ, em cũng muốn chịu trách nhiệm. " Mẫn Luyến Y vẻ mặt rất đau buồn.
Hàn Niệm nói: "Vì anh ấy, chúng ta đã kéo dài tới bây giờ cũng không có kết hôn. Em không phải nghĩ anh ấy nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ mà khổ sở, cho nên anh ấy dọn ra ngoài cũng không có ngăn cản, mình lại ở nhà ngày ngày âm thầm lo lắng. Em sợ anh ấy không muốn gặp em, cho nên chỉ có thể nhờ Y Nhân giúp em chuẩn bị thuốc bao tử, thuốc tiêu viêm, thuốc cảm một đống thuốc còn có đồ dùng hàng ngày đi tìm anh ấy. Tốn mấy ngày giúp anh ấy viết mấy tờ giấy dạy nấu ăn cho dinh dưỡng, lại sợ anh ấy sẽ không có thời gian đi làm, cho nên đúng giờ xác định địa điểm giúp anh ấy gọi bữa ăn. Em cái gì đều muốn vì anh ấy mà cân nhắc kỹ, như vậy còn chưa đủ sao? Luyến Y, em còn phải làm đến mức nào?"
"Niệm, anh đừng như vậy." Mẫn Luyến Y muốn kéo hắn."Nếu như không phải tại em, có lẽ ban đầu anh ấy còn có thể cùng với Phương Di ở chung một chỗ, là em phá hủy hạnh phúc của anh ấy."
"Em cho đến bây giờ không có hiểu rõ sao? Coi như không có em, Mẫn Y Thần cũng sẽ không chọn Phương Di. Anh ấy đối với cô ta căn bản cũng không có tình yêu, chuyện anh ấy phải chịu trách nhiệm, em cũng cùng anh ấy giống nhau phải không? Vì sao phải ngu như vậy? Tại sao mặc kệ ngày trước hay hiện tại, em luôn luôn vì anh ấy mà buông tha cho chính em? Em đem anh để ở đâu?" Hàn Niệm bi thương nói.
Mẫn Luyến Y bị hắn nói làm lòng một hồi chua xót, không phải cái bộ dáng này!
"Niệm."
"Em cho rằng em phá hủy hình tượng của mình ở trong lòng anh ấy, chuyện có thể thay đổi sao? Anh ấy sẽ tin sao? Mẫn Y Thần là thương nhân, nhưng anh ấy không phải là người ngu, em là hạng người gì sao anh ấy không biết? Em như vậy chỉ đẩy anh ấy vào một tình cảnh lúng túng hơn, còn có chúng ta, em đem chúng ta đặt chỗ nào? Em vĩnh viễn đều nghĩ đến hạnh phúc Mẫn Y Thần trước, vậy chúng ta thì sao?" Hàn Niệm khóa thật chặt cô lại, giọng nói chất vấn khiến Mẫn Luyến Y không biết làm thế nào.
Quý Nghiên nghe được lời của anh, cảm xúc cuối cùng thoáng bình phục một chút. Một khắc kia mới vừa thấy anh cùng Vân Song Chỉ hôn, đầu óc Quý Nghiên không nghĩ được gì. Bất luận như thế nào cũng không thể nào tin, càng không tiếp nhận nổi, anh thế nhưng cùng Vân Song Chỉ. . . . . . Quý Nghiên cắn cắn môi, nước mắt không tiếng động rơi xuống, theo khóe mắt, chậm rãi lăn xuống.
"Em rất để ý cô ta hôn anh sao?" Bạch Thắng hỏi.
Quý Nghiên ngước mắt, chảy nước mắt nói: "Nói nhảm, dĩ nhiên để ý!"
"Vậy em giúp anh lau đi."
Vừa dứt lời, môi lạnh lặng lẽ che kín, nhẹ nhàng hôn cô. Quý Nghiên còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chỉ thấy gương mặt anh tuấn trước mắt chợt phóng đại lại gần, cô sửng sốt một chút. Đôi tay Bạch Thắng ôm hông của cô, vì cúi người, động tác dịu dàng mà thân mật.
Quý Nghiên nhìn chằm chằm anh, trên trán, là hai hàng lông mi dày, ánh mắt sâu thẳm. Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô đi về phía trước, tay Quý Nghiên thoải mái chống đỡ lên lồng ngực của anh.
Quý Nghiên tuyệt đối không ngờ, Bạch Thắng lại có thể biết dùng phương thức này chứng minh tình cảm của anh với cô, ở trên đường cái phồn hoa, người đi ngang qua nhìn đôi tình nhân đang hôn sâu, không khỏi cảm khái.
Không khỏi thả chậm bước chân.
Cô gái xinh đẹp cùng thiếu niên thâm tình tạo thành một bức họa xinh đẹp.
"Lúc hôn chuyên tâm một chút." Giọng nói mát lạnh từ giữa răng môi lộ ra, mang theo một cỗ nhu hòa.
Quý Nghiên rất ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, mặc dù một khắc trước cô còn rất tức giận, nhưng vào lúc này trong lòng vô cùng bình tĩnh lại. Hai người hôn thật sâu, lưu luyến như phim kiểu Mỹ.
Cô nghĩ, ừ, cô quả nhiên không phải đối thủ Bạch Thắng!
Chỉ cần vừa đụng anh, đã bị đánh tơi bời rồi!
Lại trở về quán rượu thì tất cả mọi người ở đây. Tâm tình Bạch Thắng hình như rất tốt, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt, một tay dắt Quý Nghiên, một tay cắm ở trong túi, bước chân nhàn nhã đi tới chỗ ngồi của bọn họ.
Đến gần mới phát hiện ngoại trừ Mộc Tây Mẫn Y Thần , còn có một người không quen biết, Quý Nghiên nghi ngờ nhìn về phía Bạch Thắng, Bạch Thắng tùy ý nói: "Chắc là người biết Y Nhân."
Ở quán rượu gặp người quen là rất chuyện thường xảy ra.
Quý Nghiên cùng Bạch Thắng ngồi xuống, người nọ nhìn qua giống như là người theo đuổi Y Nhân, nhìn ánh mắt của cô ấy đều không giống nhau. Tiếp theo nhìn ánh mắt của Ôn Ninh Lạc cũng không giống nhau, đôi tay Ôn Ninh Lạc cắm túi quần, rất tùy ý đứng ở bên cạnh Y Nhân, trên người có lọai phong cách hồn nhiên sẵn có rất dễ dàng đem người khác hạ thấp xuống.
Người nọ nhìn về phía Ôn Ninh Lạc, nói với Y Nhân: "Đây chính là tiểu tử em bỏ ra nhiều tiền để muốn nâng? Còn đặc biệt chế tạo kịch bản cho hắn, em xem trọng hắn?"
"Mắc mớ gì tới anh?"
"Y Nhân, em là thiên kim tiểu thư của Thánh Y quốc tế, thân phận tôn quý. Chỉ cần em nguyện ý, bao nhiêu phú thương quyền quý nguyện ý vì em đi theo làm tùy tùng, đem em nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, cần gì đem tâm tư đặt vào trên người một tiểu bạch kiểm như vậy? Hắn vừa nhìn chính là người ăn bám, em đi theo hắn, quá thua thiệt rồi!"
Y Nhân giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn này người đàn ông một cái, khí phách hết sức ngang ngược nói một câu: "Tại sao chỉ cho đàn ông cưng chiều phụ nữ mà không có phụ nữ sủng người đàn ông của mình? Người đàn ông của tôi, tôi cưng chiều hắn anh có ý kiến?"
"Em. . . . . ." Sắc mặt người đàn ông kia lúc xanh lúc trắng lần lượt thay đổi.
Y Nhân lười phải nói nhiều với hắn, lôi kéo Ôn Ninh Lạc hướng một bên khác đi.
Mộc Tây huýt sáo, hướng Y Nhân giơ ngón tay cái lên.
Y Nhân mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh bưng ly rượu lên cùng cô báo cho đã biết.
Người đàn ông kia thấy rất mất mặt nên bỏ đi.
"Bộ kịch này, là đặc biệt vì tôi mà chế tạo?" Ôn Ninh Lạc nhìn Y Nhân, hơi cau mày.
Y Nhân rất thản nhiên thừa nhận."Ừ."
"Cô không phải là nói. . . . . . Thôi, lần sau muốn cần người đi theo thì phải nói rõ ràng, tránh cho làm cho người ta hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm quan hệ của chúng ta."
" Quan hệ chúng ta thế nào?" Y Nhân nháy mắt, rất chân thành hỏi.
Ôn Ninh Lạc há miệng, nhất thời hoàn toàn không biết trả lời thế nào. Một hồi lâu, mới hơi lúng túng nói: "Nếu không có quan hệ, người mới phải sợ hãi hiểu lầm thành có quan hệ. Truyền đi đối với danh tiếng cô cũng không tốt."
"Tôi không sợ anh sợ cái gì?" Y Nhân nói tiếp: "Lại nói, chúng ta lúc nào thì không có quan hệ?"
". . . . . ."
"Tôi theo đuổi anh lâu như vậy anh không nhìn ra được?"
Cô nói rõ ràng như vậy, kẻ ngu mới nhìn không ra được chứ? Ôn Ninh Lạc vốn muốn dùng giọng điệu uyển chuyển cùng cô làm sáng tỏ là mình không có suy nghĩ về phương diện kia, ai ngờ cô gái nhỏ này không chỉ có xuất bài không theo lẽ thường, da mặt cũng dày vượt qua sức tưởng tượng. Thản nhiên để cho hắn sững sờ, ngay cả từ trước đến nay có danh xưng xã giao tốt nhất là Ôn tiên sinh cư nhiên cũng chỉ có thể nói lắp ba lắp bắp: "Tôi không chuẩn bị vào lúc này có bạn gái, hơn nữa tôi cũng không thể bảo đảm có thể chăm sóc tốt cho cô. . . . . ."
"Tôi có thể chăm sóc tốt cho anh!" Y Nhân rất tự nhiên nói."Tôi cũng không phải là đứa bé, muốn anh chăm sóc làm gì? Anh làm chuyện của anh là tốt rồi, tôi sẽ bảo vệ anh!"
". . . . . ."
Đối mặt với đối thủ "Quấy nhiễu" như thế, người vạn năng đến đâu hiển nhiên cũng không có chỗ dùng, Ôn tiên sinh lưu lại một câu "Còn có việc", liền đùng đùng mà chạy.
Quý Nghiên nhìn Y Nhân mặt mày đầy cảnh xuân, hỏi "Không đuổi theo?"
Y Nhân xoay người lại, gác hai chân lên nhau ngồi ở trên ghế sa lon, bưng ly rượu lên. Hết sức nhàn nhã nói: "Không cần, Ninh Lạc nhà em da mặt mỏng, sẽ xấu hổ."
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Cô rốt cuộc biết tại sao Ôn Ninh Lạc bị sợ mà phải chạy!
Nhà họ Y.
Trong đêm đen không có mở đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt vung vãi chiếu vào.
Mẫn Luyến Y chuẩn bị lên lầu, chợt bên cạnh cầu thang thấy một bóng dáng đen nhánh, thật cao, rất gầy, quanh thân tản mát ra hơi thở mà cô mấy năm qua này rất quen thuộc.
"Niệm."
"Chuyện gần đây anh đều biết." Hai người lên lầu, hình ảnh ấm áp trong phòng ngủ, Mẫn Luyến Y mở đèn, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt như ánh mặt trời.
"Làm sao anh đã trở lại?" Mẫn Luyến Y hỏi.
Hàn Niệm nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt lại mang theo một chút ưu thương."Em cũng không cần làm như vậy."
"Niệm."
"Luyến Y, em không thiếu anh ấy cái gì". Hàn Niệm cúi đầu nói: "Tại sao luôn luôn lo lắng cho hạnh phúc của anh ấy?"
"Anh ấy là anh trai em." Mẫn Luyến Y cho là chuyện phải làm nói.
"Vậy thì thế nào? "
"Là em hại anh ấy trở thành như bây giờ, em cũng muốn chịu trách nhiệm. " Mẫn Luyến Y vẻ mặt rất đau buồn.
Hàn Niệm nói: "Vì anh ấy, chúng ta đã kéo dài tới bây giờ cũng không có kết hôn. Em không phải nghĩ anh ấy nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ mà khổ sở, cho nên anh ấy dọn ra ngoài cũng không có ngăn cản, mình lại ở nhà ngày ngày âm thầm lo lắng. Em sợ anh ấy không muốn gặp em, cho nên chỉ có thể nhờ Y Nhân giúp em chuẩn bị thuốc bao tử, thuốc tiêu viêm, thuốc cảm một đống thuốc còn có đồ dùng hàng ngày đi tìm anh ấy. Tốn mấy ngày giúp anh ấy viết mấy tờ giấy dạy nấu ăn cho dinh dưỡng, lại sợ anh ấy sẽ không có thời gian đi làm, cho nên đúng giờ xác định địa điểm giúp anh ấy gọi bữa ăn. Em cái gì đều muốn vì anh ấy mà cân nhắc kỹ, như vậy còn chưa đủ sao? Luyến Y, em còn phải làm đến mức nào?"
"Niệm, anh đừng như vậy." Mẫn Luyến Y muốn kéo hắn."Nếu như không phải tại em, có lẽ ban đầu anh ấy còn có thể cùng với Phương Di ở chung một chỗ, là em phá hủy hạnh phúc của anh ấy."
"Em cho đến bây giờ không có hiểu rõ sao? Coi như không có em, Mẫn Y Thần cũng sẽ không chọn Phương Di. Anh ấy đối với cô ta căn bản cũng không có tình yêu, chuyện anh ấy phải chịu trách nhiệm, em cũng cùng anh ấy giống nhau phải không? Vì sao phải ngu như vậy? Tại sao mặc kệ ngày trước hay hiện tại, em luôn luôn vì anh ấy mà buông tha cho chính em? Em đem anh để ở đâu?" Hàn Niệm bi thương nói.
Mẫn Luyến Y bị hắn nói làm lòng một hồi chua xót, không phải cái bộ dáng này!
"Niệm."
"Em cho rằng em phá hủy hình tượng của mình ở trong lòng anh ấy, chuyện có thể thay đổi sao? Anh ấy sẽ tin sao? Mẫn Y Thần là thương nhân, nhưng anh ấy không phải là người ngu, em là hạng người gì sao anh ấy không biết? Em như vậy chỉ đẩy anh ấy vào một tình cảnh lúng túng hơn, còn có chúng ta, em đem chúng ta đặt chỗ nào? Em vĩnh viễn đều nghĩ đến hạnh phúc Mẫn Y Thần trước, vậy chúng ta thì sao?" Hàn Niệm khóa thật chặt cô lại, giọng nói chất vấn khiến Mẫn Luyến Y không biết làm thế nào.
Bình luận facebook