Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Mẫn Y Thần nhìn nhà cửa trống không, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy, có chỗ nào, đã đi theo mất rồi.
"Quý tiểu Nghiên, ra đây cùng mình uống rượu!" Mộc Tây gọi điện thoại qua, giọng nói trực tiếp ra mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt. Mà còn không nán lại để Quý Nghiên nói gì, đã cúp điện thoại.
Quý Nghiên sững sờ nhìn di động trước mắt, còn không phản ứng kịp.
"Làm sao vậy?" Bạch Thắng hỏi.
"Tây Tây gọi cho em bảo ra ngoài một chuyến." Sửng sốt một lúc sau, Quý Nghiên mới nói.
"Bây giờ?" Bạch Thắng nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đã rất trễ rồi.
Quý Nghiên: "Ừ, giọng của cô ấy có chút không thích hợp, có thể cãi nhau với Mẫn Lão đại, em đi xem... ẹo..."
Khi nói đến phần sau, ngực Quý Nghiên không biết sao đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn, chỉ một chút, lại không có việc gì rồi.
Cô hơi nhíu mày, tay để trên lồng ngực mình vuốt hai lần. Bạch Thắng thấy vậy, lập tức xốc chăn xuống giường, đi đến bên cạnh Quý Nghiên, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Quý Nghiên lắc lắc đầu."Không sao."
Hai ngày này luôn như thế này, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cảm giác giống như có thứ gì đó muốn phun ra, nhưng mỗi lần đến chỗ cổ họng, lại ngừng lại. Phun cũng không phun được, chỉ buồn bực ở ngực, không có khẩu vị gì. Quý Nghiên cũng không để ý.
"Anh đi với em." Bạch Thắng kiên quyết nói.
Nhìn cô như vậy, anh càng không yên tâm để Quý Nghiên ra ngoài một mình.
Quý Nghiên ở bên cạnh cột tóc nói: "Không cần, phụ nữ nói chuyện, anh đi cũng bất tiện. Hơn nữa nói không chừng Tây Tây còn đuổi anh trở về!"
Nếu như quả thật vì Mẫn lão đại làm cô ấy không thoải mái mà nói, thấy Bạch Thắng, cô ấy tự nhiên sẽ nghĩ đến Mẫn Y Thần. Tính tình Mộc Tây, cũng có khả năng giận chó đánh mèo đến trên người anh!
Huống chi còn là Mộc Tây sau khi uống rượu!
Tửu lượng của cô ấy không phải là kém.
Bạch Thắng vẫn còn lo lắng.
Đêm khuya, hai cô gái, còn đi quán bar, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?
"Anh yên tâm a, với thân thủ của em, không gặp phải cao thủ, tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa đặc công đảo huấn luyện không phải là suông, em sẽ chăm sóc mình. Nếu thật sự lo lắng, em vừa đến quán bar sẽ điện thoại cho anh. Anh cũng có thể đi tìm Mẫn lão đại, tìm hiểu tình hình một chút. Nếu thật cãi nhau, thì khuyên một chút. Từ trước đến nay Tây Tây đều là 3 phút sốt, tính tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, rượu vừa tỉnh sẽ không có chuyện gì. Anh làm cho Mẫn lão đại bỏ qua đi!" Quý Nghiên vô cùng bảo đảm nói.
Bạch Thắng nhíu mày: "Nếu thật gặp được cao thủ thì làm sao bây giờ?"
"Nào có như thế? Anh đừng làm em sợ."
"Em gặp chuyện ngoài ý muốn vẫn ít sao?" Bạch Thắng nói.
Quý Nghiên nhớ một chút, nhất thời khí thế liền yếu đi.
Co nhăn cái mũi nói: "Tiểu Bạch, anh vừa nói như vậy, em cảm giác em là người mà gián điệp thế giới truy lùng, trên lưng mang cơ mật quốc gia. Gặp phải các đường đuổi giết, vừa ra khỏi cửa sẽ bị nguy hiểm mất mạng." Mồ hôi!
"Không cần tự mình dọa mình, bình thường ra ngoài cũng không gặp việc gì, sao có thể vẫn luôn xui xẻo như vậy? Em không thèm nghe anh nói nữa, Tây Tây còn đang tại chờ em, không đi cô ất lại càu nhàu, anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc mình tốt, hơn nữa còn mau chóng khuyên cô ấy trở về, tuyệt không nán lại ở quán bar lâu. Cứ như vậy, đi đây, bái bai!"
Quý Nghiên cầm lấy túi sách ra cửa.
Bạch Thắng nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, nhíu nhíu mày, trong lòng biết ngăn cô cũng ngăn không được, anh cầm áo khoác đang chuẩn bị đuổi theo, điện thoại lại vang lên.
Bạch Thắng cầm lấy vừa thấy, là Mẫn Y Thần gọi điện.
"Có thời gian không? Qua đây, cùng tôi uống rượu." Giọng nói trầm thấp mà hơi khàn khàn, mang theo một cỗ áp suất thấp nồng đậm không tan được.
Bạch Thắng nhíu mày, rốt cục vẫn cầm chìa khóa đi ra cửa, nhưng cuối cùng hướng xe đi, là nhà trọ Mẫn Y Thần, vừa vặn ngược hướng với quán bar.
"Đồ sấu xa, đầu lão tử là bị cửa kẹp a! Kết với hôn a kết......" Mộc Tây xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường cái, tới gần nửa đêm, trên đường không có một bóng người, ngay cả xe qua đường cũng rất ít.
Giọng nói Mộc Tây ơt trong bóng đêm có vẻ đặc biệt cao vút.
Quý Nghiên đỡ cô, gian nan đi về phía trước."Cậu cẩn thận."
"Ách..." Mộc Tây vùng vẫy muốn đẩy cô ra.
Người phụ nữ này uống rượu quả nhiên đáng sợ.
Các loại không an phận, Quý Nghiên vô cùng đau đầu. Dưới sự yêu cầu kiên quyết của Mộc Tây, cô cũng uống chút ít rượu, nhưng không nhiều lắm, Quý Nghiên biết tửu lượng mình, uống vào hai chén cũng không dám uống lần nữa. Mặc kệ Mộc Tây nháo như thế nào cũng không uống, nói đùa, một con ma men còn có thể, muốn hai người đều uống rượu, các cô hôm nay sẽ không cần trở về.
"Tây Tây, cậu xem mấy giờ rồi, chúng ta gọi xe trở về có được không?" Quý Nghiên dỗ dành nói.
Mộc Tây say rượu là khó hầu hạ nhất, cũng không biết cô ấy đột nhiên lấy hăng hái ở đâu ra, vô cùng ầm ĩ muốn đi bộ về. Hóng gió, giải sầu, tâm tình cũng sẽ tốt trở lại.
Quý Nghiên dở khóc dở cười.
Quả nhiên, Mộc Tây nói: "Không gọi xe, buồn muốn chết. Lão tử đi bộ... Đi bộ..."
Nói đến phần sau giọng nói thấp xuống, cả người cũng nghiêng qua một bên, Quý Nghiên thấy thế, khẩn trương ôm lấy cô, không cho Mộc Tây ngã sấp xuống.
"Được, đi bộ..." Quý Nghiên không có biện pháp, đành phải theo cô.
Bên kia, Bạch Thắng một mực gọi điện thoại cho Quý Nghiên, làm thế nào cũng gọi không được. Gương mặt tuấn nhã không khỏi phủ lên một tầng ngưng trọng, mày anh vặn thành ngọn núi, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Mẫn Y Thần nhìn anh, sắc mặt cũng không được thoải mái, trên bàn trà rất nhiều chai rượu nghiêng thẳng nằm ở phòng khách, mà đa số đều rỗng, có thể thấy bọn họ uống không ít. Nhưng trên mặt hai người cũng không có chút men say, Mẫn Y Thần trầm giọng hỏi: "Vẫn không gọi được sao?"
"Quý tiểu Nghiên, ra đây cùng mình uống rượu!" Mộc Tây gọi điện thoại qua, giọng nói trực tiếp ra mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt. Mà còn không nán lại để Quý Nghiên nói gì, đã cúp điện thoại.
Quý Nghiên sững sờ nhìn di động trước mắt, còn không phản ứng kịp.
"Làm sao vậy?" Bạch Thắng hỏi.
"Tây Tây gọi cho em bảo ra ngoài một chuyến." Sửng sốt một lúc sau, Quý Nghiên mới nói.
"Bây giờ?" Bạch Thắng nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đã rất trễ rồi.
Quý Nghiên: "Ừ, giọng của cô ấy có chút không thích hợp, có thể cãi nhau với Mẫn Lão đại, em đi xem... ẹo..."
Khi nói đến phần sau, ngực Quý Nghiên không biết sao đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn, chỉ một chút, lại không có việc gì rồi.
Cô hơi nhíu mày, tay để trên lồng ngực mình vuốt hai lần. Bạch Thắng thấy vậy, lập tức xốc chăn xuống giường, đi đến bên cạnh Quý Nghiên, lo lắng hỏi: "Không sao chứ?"
Quý Nghiên lắc lắc đầu."Không sao."
Hai ngày này luôn như thế này, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cảm giác giống như có thứ gì đó muốn phun ra, nhưng mỗi lần đến chỗ cổ họng, lại ngừng lại. Phun cũng không phun được, chỉ buồn bực ở ngực, không có khẩu vị gì. Quý Nghiên cũng không để ý.
"Anh đi với em." Bạch Thắng kiên quyết nói.
Nhìn cô như vậy, anh càng không yên tâm để Quý Nghiên ra ngoài một mình.
Quý Nghiên ở bên cạnh cột tóc nói: "Không cần, phụ nữ nói chuyện, anh đi cũng bất tiện. Hơn nữa nói không chừng Tây Tây còn đuổi anh trở về!"
Nếu như quả thật vì Mẫn lão đại làm cô ấy không thoải mái mà nói, thấy Bạch Thắng, cô ấy tự nhiên sẽ nghĩ đến Mẫn Y Thần. Tính tình Mộc Tây, cũng có khả năng giận chó đánh mèo đến trên người anh!
Huống chi còn là Mộc Tây sau khi uống rượu!
Tửu lượng của cô ấy không phải là kém.
Bạch Thắng vẫn còn lo lắng.
Đêm khuya, hai cô gái, còn đi quán bar, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?
"Anh yên tâm a, với thân thủ của em, không gặp phải cao thủ, tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn nữa đặc công đảo huấn luyện không phải là suông, em sẽ chăm sóc mình. Nếu thật sự lo lắng, em vừa đến quán bar sẽ điện thoại cho anh. Anh cũng có thể đi tìm Mẫn lão đại, tìm hiểu tình hình một chút. Nếu thật cãi nhau, thì khuyên một chút. Từ trước đến nay Tây Tây đều là 3 phút sốt, tính tình tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, rượu vừa tỉnh sẽ không có chuyện gì. Anh làm cho Mẫn lão đại bỏ qua đi!" Quý Nghiên vô cùng bảo đảm nói.
Bạch Thắng nhíu mày: "Nếu thật gặp được cao thủ thì làm sao bây giờ?"
"Nào có như thế? Anh đừng làm em sợ."
"Em gặp chuyện ngoài ý muốn vẫn ít sao?" Bạch Thắng nói.
Quý Nghiên nhớ một chút, nhất thời khí thế liền yếu đi.
Co nhăn cái mũi nói: "Tiểu Bạch, anh vừa nói như vậy, em cảm giác em là người mà gián điệp thế giới truy lùng, trên lưng mang cơ mật quốc gia. Gặp phải các đường đuổi giết, vừa ra khỏi cửa sẽ bị nguy hiểm mất mạng." Mồ hôi!
"Không cần tự mình dọa mình, bình thường ra ngoài cũng không gặp việc gì, sao có thể vẫn luôn xui xẻo như vậy? Em không thèm nghe anh nói nữa, Tây Tây còn đang tại chờ em, không đi cô ất lại càu nhàu, anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc mình tốt, hơn nữa còn mau chóng khuyên cô ấy trở về, tuyệt không nán lại ở quán bar lâu. Cứ như vậy, đi đây, bái bai!"
Quý Nghiên cầm lấy túi sách ra cửa.
Bạch Thắng nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, nhíu nhíu mày, trong lòng biết ngăn cô cũng ngăn không được, anh cầm áo khoác đang chuẩn bị đuổi theo, điện thoại lại vang lên.
Bạch Thắng cầm lấy vừa thấy, là Mẫn Y Thần gọi điện.
"Có thời gian không? Qua đây, cùng tôi uống rượu." Giọng nói trầm thấp mà hơi khàn khàn, mang theo một cỗ áp suất thấp nồng đậm không tan được.
Bạch Thắng nhíu mày, rốt cục vẫn cầm chìa khóa đi ra cửa, nhưng cuối cùng hướng xe đi, là nhà trọ Mẫn Y Thần, vừa vặn ngược hướng với quán bar.
"Đồ sấu xa, đầu lão tử là bị cửa kẹp a! Kết với hôn a kết......" Mộc Tây xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường cái, tới gần nửa đêm, trên đường không có một bóng người, ngay cả xe qua đường cũng rất ít.
Giọng nói Mộc Tây ơt trong bóng đêm có vẻ đặc biệt cao vút.
Quý Nghiên đỡ cô, gian nan đi về phía trước."Cậu cẩn thận."
"Ách..." Mộc Tây vùng vẫy muốn đẩy cô ra.
Người phụ nữ này uống rượu quả nhiên đáng sợ.
Các loại không an phận, Quý Nghiên vô cùng đau đầu. Dưới sự yêu cầu kiên quyết của Mộc Tây, cô cũng uống chút ít rượu, nhưng không nhiều lắm, Quý Nghiên biết tửu lượng mình, uống vào hai chén cũng không dám uống lần nữa. Mặc kệ Mộc Tây nháo như thế nào cũng không uống, nói đùa, một con ma men còn có thể, muốn hai người đều uống rượu, các cô hôm nay sẽ không cần trở về.
"Tây Tây, cậu xem mấy giờ rồi, chúng ta gọi xe trở về có được không?" Quý Nghiên dỗ dành nói.
Mộc Tây say rượu là khó hầu hạ nhất, cũng không biết cô ấy đột nhiên lấy hăng hái ở đâu ra, vô cùng ầm ĩ muốn đi bộ về. Hóng gió, giải sầu, tâm tình cũng sẽ tốt trở lại.
Quý Nghiên dở khóc dở cười.
Quả nhiên, Mộc Tây nói: "Không gọi xe, buồn muốn chết. Lão tử đi bộ... Đi bộ..."
Nói đến phần sau giọng nói thấp xuống, cả người cũng nghiêng qua một bên, Quý Nghiên thấy thế, khẩn trương ôm lấy cô, không cho Mộc Tây ngã sấp xuống.
"Được, đi bộ..." Quý Nghiên không có biện pháp, đành phải theo cô.
Bên kia, Bạch Thắng một mực gọi điện thoại cho Quý Nghiên, làm thế nào cũng gọi không được. Gương mặt tuấn nhã không khỏi phủ lên một tầng ngưng trọng, mày anh vặn thành ngọn núi, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Mẫn Y Thần nhìn anh, sắc mặt cũng không được thoải mái, trên bàn trà rất nhiều chai rượu nghiêng thẳng nằm ở phòng khách, mà đa số đều rỗng, có thể thấy bọn họ uống không ít. Nhưng trên mặt hai người cũng không có chút men say, Mẫn Y Thần trầm giọng hỏi: "Vẫn không gọi được sao?"
Bình luận facebook