Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Anh gắp một miếng sườn vào chén của Quý Nghiên, thuân miệng nói: “Không sao đâu.”
Dương Hàm Mặc từ giữa miếng thịt ngẩng đầu lên, nhìn Quý Nghiên, gõ chiếc đũa vào dĩa rau, “Buổi tối nên ăn ít thịt thôi, ăn nhiều rất không tốt. Nhưng rau thì được, ăn rau đi, tốt cho sức khoẻ lại giảm cân.”
Quý Nghiên: “Gần đây em không cần giảm cân.”
Hơn nueax, là ai đã nói cô quá gầy, nên ăn nhiều thịt một chút, nuôi thật béo lên?
Chẳng lẽ sau khi ra nước ngoài chịu qua ảnh hưởng văn hoá trung tây khác biệt nên thẩm mỹ cũng thay đổi rồi?
Mộc Tay không nói lời nào, bình tĩnh ăn cơm. Xem kịch a, cô thích nhât là xem kịch. Nhất là chuyện đùa giỡn Tiểu Quý Nghiên, không xem mới là lạ nha.
Bạch Thắng cũng bình tĩnh ăn cơm.
Dương Hàm Mặc ngước mắt, “Khong giảm béo thì cũng nên ăn rau, sắc mặt em quá kém. Thân hình của em vốn cũng không đẹp mắt, nếu không bổ sung dinh dưỡng thì làm sao em thể đi ra ngoài gặp người chứ?”
Quý Nghiên: “........”
Khuôn mặt của cô không tệ là được rồi.
Dù gì thì lúc còn đi học cũng có không ít người viết thư tình cho cô, làm sao có thể là người không ai nhìn nổi được chứ?
Dương Hàm Mặc lại đẩy một đóng lớn rau xà lách tới trước mặt cô, thuận tiện gắp nhánh rau bỏ vào trong chén của cô, Quý Nghiên cũng không thích ăn sống cho lắm, nhưng lời đã đến miệng, lại nuốt xuống. Cô yên lặng ăn chén rau, thật sự là khôgn có vị gì, thật hi vọng có một câu thần chú làm cho bọn nó hoàn toàn biến mất.
Đến chén của người khác đi đi đi đi đi đi đi........
Quý Nghiên lẩm nhẩm lặp đi lặp lại, cho đến khi trước mắt xuất hiện đôi đũa, tựa như cảm ứng được hi vọng trong lòng cô nên một đôi đũa đã xuất hiện gắp rau xà lách trong chén cô đi. Mắt Quý Nghiên sáng lên, rốt cục có cảm giác tìm lại được cảm giác tin tưởng vào tin yêu, một chút ghét bỏ trong mắt cô nhanh chóng biến mất, đúng là chúa cứu thế trong truyền thuyết nha!
“Bạch ca ca, anh đúng là người tốt!”
Trong không khí nhẹ nhàng, Quý Nghiên nhất thời kích động, liền bật thốt nói.
Những lúc cô và Mộc Tây, Dương Hàm Mặc nhất thời đen như đít nồi, còn Mộc Tây thì bị món ăn trong miệng làm cho nghẹn.
Quý Nghiên lại không biết, vui mừng hớn hở gắp lấy một miến cà chua thơm ngát. Mộc Tây lắc đầu, thần kinh của cô ấy có lúc cũng thiệt là dữ dội.
Dương Hàm Mặc đứng dậy, trực tiếp nắm tay Quý Nghiên kéo vào phòng, Bạch Thắng cũng không hề cản lại.
Anh đã sớm nhìn ra, mặc dù Dương Hàm Mặc yêu Quý Nghiên, hơn nữa mọi mặt cũng đều ưu tú. Nhưng tính chiếm hữu của anh ta quá mạnh, chuyện này không phải là một việc xấu gì, nhưng Dương Hàm Mặc lại không hiểu được chỉ nên giữ một mức độ nào đó thôi. Có lẽ, một phần cũng do tính tình anh ta quá thẳng thắng, chỉ cần là chuyện của Quý Nghiên thì chuyện gì anh ta cũng muốn nhúng tay vào. Quy định này quy định nọ, cái gì cũng bắt Quý Nghiên làm theo ý anh ta, nếu khôgn làm theo là không vui. Cho nên bây giờ cũng như thế, chỉ cần anh ta cảm thấy là việc đó tốt với Quý Nghiên thì sẽ bắt làm theo, tuy nhiên anh ta lại quên mất, Quý Nghiên có muốn hay không, có cần hay không?
Thậm chí anh ta nhất quyết muốn ép Quý Nghiên thành hình mẫu mình thích, đối với Quý Nghiên mà nói, đó là một loại áp lực. Ép quá mức, dễ dàng khiến cô thở không nổi.
Cho nên lòng của Quý Nghiên mới khó có thể đến với anh ta, từ nhỏ Quý Nghiên đã bị Quý Anh Bình bắt làm cái này bắt làm cái kia, rất ít có tự do. Nên cô cần có không gian và suy nghĩ của riêng mình, càng cần được tâm sự, cho nên anh muốn một mực yên lặng ở bên cạnh ủng hộ cô, bao dung cô, làm cho cô có cảm giác an toàn.
Có thể nói, từ khi bắt đầu thì Dương Hàm Mặc đã định sai hướng rồi.
Bạch Thắng nhìn thông suốt, cũng không có ý định nói ra. Nói giỡn sao, lúc này mềm lòng với tình địch thì chính là tàn nhẫn với bản thân. Trong bọn họ chắc chắn sẽ có một người phải rút lui, nên để Bạch Thắng chọn thì anh khẳng định sẽ không chút do dự hạ nốc ao Dương Hàm Mặc.
Dương Hàm Mặc đóng cửa lại, khuôn mặt hết sức ấm ức nói: “Sau này em đừng qua lại với Bạch Thắng nữa.”
Quý Nghiên: “Tại sao?”
Bạch Thắng chọc anh lúc nào chứ.
“Tóm lại là anh không thích.” Dương Hàm Mặc lại cường điệu nói một câu: “Nhìn thấy ghét.”
Quý Nghiên: “........”
Cô suy nghĩ một lát, không hiểu hỏi: “Anh ấy là bạn của em. Người anh ấy gặp là em, không phải nah, anh khôgn cần quan tâm anh ấy, cho nên mắc mớ gì anh lại ghét chứ?”
Đôi mắt Dương Hàm Mặc lại tối tăm thêm vài phần, cắn răng nói: “Em không làm bạn với anh ta cũng không mất miếng thịt nào, mấy năm qua em cũng không qua lại gì với hắn, có anh và Mộc Tây là đủ rồi.”
“Hai chuyện này không giống nhau!” Quý Nghiên theo bản năng trả lời.
Đáy mắt Dương Hàm Mặc nhất thời chìm trong đen tối, toàn thân cũng tản ra hơi thở đáng sợ, giống như chỉ cần cô nói thêm một câu là anh có thể dùng đôi mắt lăng trì cô.
Trong phòng ăn, chỉ còn lại Bạch Thắng và Mộc Tây, lần đầu tiên Mộc Tây cảm thấy không khí này thật là quỷ dị. Cô rất không thích ở cùng một chỗ với Bạch Thăng, ánh mắt người đàn ông này nhìn cô rất thâm thuý, cô luôn có một loại cảm giác cái gì cũng bị anh ta nhìn thấu.
“A, không phải anh để ý tôi rồi chứ? Mặc dù tôi biết tôi vô cùng xinh đẹp, nhỏ nhắn đáng yêu nhưng anh đã thích tiểu Quý Nghiên. Hơn nữa thật không tốt, tôi là hoa đã có chủ.” Mộc Tây nhếch mày, hết sức tự sướng nói.
Khuôn mặt Bạch Thăng bình tĩnh, hiển nhiên không làm sao thưởng thức nổi sự dí dỏm của cô.
“Đường Minh Triết?”
Mộc Tây sững sờ, không phải là cái tên trong miệng anh nghe kì quái, mà là đã lâu lắm rồi cô không nghe ai nhắc đến cái tên này, nên chính cô cũng quên mất rồi.
“Có quan hệ gì tới anh ấy?”
Bạch Thắng: “Là bởi vì anh ta mà cô mới từ chối đính hôn với lão đại.”
Thật sao? Mẫn Y Thần cũng nghĩ như vậy?
Mộc Tây nhếch môi, cười thản nhiên nói: “Bạch thiếu gia, anh biết quá nhiều rồi.”
Bạch Thắng nâng mắt, từ chối cho ý kiến.
Vừa đúng lúc này, Dương Hàm Mặc và Quý Nghiên lần lượt đi ra, chờ hai người họ ngồi xuống, Mộc Tây đột nhien nói: “Bây giờ tôi chợt nhớ ra bây giờ đnag lửa hành một vấn đề, nghe nói là câu hỏi dành cho đàn ông “Nếu mẹ và bạn gái đồng thời rơi vào nước, anh sẽ cứu ai trước tiên.” Câu hỏi thật là sâu sắc, ở đây có ai muốn trả lời hay không?”
Quý Nghiên thầm nghĩ, coi như bọn họ không muốn nghe thì Mộc Tây vẫn sẽ nói
Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc đều không lên tiếng, Mộc Tây tự nhiên nói tiếp: “Còn có câu hỏi như thế này. Nếu có một ngày mẹ và bạn gái anh vô tình đổi thân thể cho nhau, nếu phải XXOO với một trong hai người mới có thể đổi trở lại, anh chọn làm với cơ thể của bạn gái nhưng linh hồn của mẹ? Hay là lựa chọn làm với mẹ nhưng linh hồn của bạn gái?”
“Khụ khụ.......” lần này đến phiên Quý Nghiên bị sặc.
Cô khiếp sợ nhìn Mộc Tây, Mộc Tây nhíu mày: “Thế nào? Vấn đề này hỏi rấy có độ sau, rất thích hợp cho hai người bọn họ trả lời, chẳng lẽ cậu khôgn hiếu kì với câu trả lời của bọn họ sao?”
Hơn nữa, đúng là cô cũng rất hiếu kỳ Bạch Thắng sẽ trả lời như thế nào.
Bạch Thắng cong khoe môi rất nhẹ, anh dám khẳng định, mặc kệ anh chọn như thế nào thì nếu bị cha biết sẽ liền lập tức đuổi giết, thiến anh.
Bạch Thắng tràn đầy tự tin mà nói: “Tôi không trả lời vấn đề chỉ mang tính giả thiết.”
Mộc Tây cảm thấy thất vọng. Ai, người thua thiệt vẫn là cô a. Bạch thiếu gia quá giết phong cảnh rồi.
Quý Nghiên khinh thường Mộc Tây, rõ ràng người có ý tưởng thô bỉ là cậu mà còn trách người ta gì chứ.
Mộc Tây chuyển hướng nhìn Dương Hàm Mặc, ký thác hy vọng cuối cùng của mình vào anh.
Mí mắt Dương Hàm Mặc mở cũng không mở, kiêu ngạo nói: “Nhàm chán.”
Mộc Tây: “........”
Nói gì chứ, chẳng lẽ chỉ có mấy người cao thượng, chỉ có anh có quyền không muốn nói chuyện với người khác sao? Vẽ bùa quyền rủa các người!!
Ban đêm, Quý Nghiên trước máy vi tính, đăng nhập vào một tài khoản nội bộ đã lâu không vào.
Cô vừa mở ra thì xuất hiện vài tin nhắn gửi đến.
Dương Hàm Mặc từ giữa miếng thịt ngẩng đầu lên, nhìn Quý Nghiên, gõ chiếc đũa vào dĩa rau, “Buổi tối nên ăn ít thịt thôi, ăn nhiều rất không tốt. Nhưng rau thì được, ăn rau đi, tốt cho sức khoẻ lại giảm cân.”
Quý Nghiên: “Gần đây em không cần giảm cân.”
Hơn nueax, là ai đã nói cô quá gầy, nên ăn nhiều thịt một chút, nuôi thật béo lên?
Chẳng lẽ sau khi ra nước ngoài chịu qua ảnh hưởng văn hoá trung tây khác biệt nên thẩm mỹ cũng thay đổi rồi?
Mộc Tay không nói lời nào, bình tĩnh ăn cơm. Xem kịch a, cô thích nhât là xem kịch. Nhất là chuyện đùa giỡn Tiểu Quý Nghiên, không xem mới là lạ nha.
Bạch Thắng cũng bình tĩnh ăn cơm.
Dương Hàm Mặc ngước mắt, “Khong giảm béo thì cũng nên ăn rau, sắc mặt em quá kém. Thân hình của em vốn cũng không đẹp mắt, nếu không bổ sung dinh dưỡng thì làm sao em thể đi ra ngoài gặp người chứ?”
Quý Nghiên: “........”
Khuôn mặt của cô không tệ là được rồi.
Dù gì thì lúc còn đi học cũng có không ít người viết thư tình cho cô, làm sao có thể là người không ai nhìn nổi được chứ?
Dương Hàm Mặc lại đẩy một đóng lớn rau xà lách tới trước mặt cô, thuận tiện gắp nhánh rau bỏ vào trong chén của cô, Quý Nghiên cũng không thích ăn sống cho lắm, nhưng lời đã đến miệng, lại nuốt xuống. Cô yên lặng ăn chén rau, thật sự là khôgn có vị gì, thật hi vọng có một câu thần chú làm cho bọn nó hoàn toàn biến mất.
Đến chén của người khác đi đi đi đi đi đi đi........
Quý Nghiên lẩm nhẩm lặp đi lặp lại, cho đến khi trước mắt xuất hiện đôi đũa, tựa như cảm ứng được hi vọng trong lòng cô nên một đôi đũa đã xuất hiện gắp rau xà lách trong chén cô đi. Mắt Quý Nghiên sáng lên, rốt cục có cảm giác tìm lại được cảm giác tin tưởng vào tin yêu, một chút ghét bỏ trong mắt cô nhanh chóng biến mất, đúng là chúa cứu thế trong truyền thuyết nha!
“Bạch ca ca, anh đúng là người tốt!”
Trong không khí nhẹ nhàng, Quý Nghiên nhất thời kích động, liền bật thốt nói.
Những lúc cô và Mộc Tây, Dương Hàm Mặc nhất thời đen như đít nồi, còn Mộc Tây thì bị món ăn trong miệng làm cho nghẹn.
Quý Nghiên lại không biết, vui mừng hớn hở gắp lấy một miến cà chua thơm ngát. Mộc Tây lắc đầu, thần kinh của cô ấy có lúc cũng thiệt là dữ dội.
Dương Hàm Mặc đứng dậy, trực tiếp nắm tay Quý Nghiên kéo vào phòng, Bạch Thắng cũng không hề cản lại.
Anh đã sớm nhìn ra, mặc dù Dương Hàm Mặc yêu Quý Nghiên, hơn nữa mọi mặt cũng đều ưu tú. Nhưng tính chiếm hữu của anh ta quá mạnh, chuyện này không phải là một việc xấu gì, nhưng Dương Hàm Mặc lại không hiểu được chỉ nên giữ một mức độ nào đó thôi. Có lẽ, một phần cũng do tính tình anh ta quá thẳng thắng, chỉ cần là chuyện của Quý Nghiên thì chuyện gì anh ta cũng muốn nhúng tay vào. Quy định này quy định nọ, cái gì cũng bắt Quý Nghiên làm theo ý anh ta, nếu khôgn làm theo là không vui. Cho nên bây giờ cũng như thế, chỉ cần anh ta cảm thấy là việc đó tốt với Quý Nghiên thì sẽ bắt làm theo, tuy nhiên anh ta lại quên mất, Quý Nghiên có muốn hay không, có cần hay không?
Thậm chí anh ta nhất quyết muốn ép Quý Nghiên thành hình mẫu mình thích, đối với Quý Nghiên mà nói, đó là một loại áp lực. Ép quá mức, dễ dàng khiến cô thở không nổi.
Cho nên lòng của Quý Nghiên mới khó có thể đến với anh ta, từ nhỏ Quý Nghiên đã bị Quý Anh Bình bắt làm cái này bắt làm cái kia, rất ít có tự do. Nên cô cần có không gian và suy nghĩ của riêng mình, càng cần được tâm sự, cho nên anh muốn một mực yên lặng ở bên cạnh ủng hộ cô, bao dung cô, làm cho cô có cảm giác an toàn.
Có thể nói, từ khi bắt đầu thì Dương Hàm Mặc đã định sai hướng rồi.
Bạch Thắng nhìn thông suốt, cũng không có ý định nói ra. Nói giỡn sao, lúc này mềm lòng với tình địch thì chính là tàn nhẫn với bản thân. Trong bọn họ chắc chắn sẽ có một người phải rút lui, nên để Bạch Thắng chọn thì anh khẳng định sẽ không chút do dự hạ nốc ao Dương Hàm Mặc.
Dương Hàm Mặc đóng cửa lại, khuôn mặt hết sức ấm ức nói: “Sau này em đừng qua lại với Bạch Thắng nữa.”
Quý Nghiên: “Tại sao?”
Bạch Thắng chọc anh lúc nào chứ.
“Tóm lại là anh không thích.” Dương Hàm Mặc lại cường điệu nói một câu: “Nhìn thấy ghét.”
Quý Nghiên: “........”
Cô suy nghĩ một lát, không hiểu hỏi: “Anh ấy là bạn của em. Người anh ấy gặp là em, không phải nah, anh khôgn cần quan tâm anh ấy, cho nên mắc mớ gì anh lại ghét chứ?”
Đôi mắt Dương Hàm Mặc lại tối tăm thêm vài phần, cắn răng nói: “Em không làm bạn với anh ta cũng không mất miếng thịt nào, mấy năm qua em cũng không qua lại gì với hắn, có anh và Mộc Tây là đủ rồi.”
“Hai chuyện này không giống nhau!” Quý Nghiên theo bản năng trả lời.
Đáy mắt Dương Hàm Mặc nhất thời chìm trong đen tối, toàn thân cũng tản ra hơi thở đáng sợ, giống như chỉ cần cô nói thêm một câu là anh có thể dùng đôi mắt lăng trì cô.
Trong phòng ăn, chỉ còn lại Bạch Thắng và Mộc Tây, lần đầu tiên Mộc Tây cảm thấy không khí này thật là quỷ dị. Cô rất không thích ở cùng một chỗ với Bạch Thăng, ánh mắt người đàn ông này nhìn cô rất thâm thuý, cô luôn có một loại cảm giác cái gì cũng bị anh ta nhìn thấu.
“A, không phải anh để ý tôi rồi chứ? Mặc dù tôi biết tôi vô cùng xinh đẹp, nhỏ nhắn đáng yêu nhưng anh đã thích tiểu Quý Nghiên. Hơn nữa thật không tốt, tôi là hoa đã có chủ.” Mộc Tây nhếch mày, hết sức tự sướng nói.
Khuôn mặt Bạch Thăng bình tĩnh, hiển nhiên không làm sao thưởng thức nổi sự dí dỏm của cô.
“Đường Minh Triết?”
Mộc Tây sững sờ, không phải là cái tên trong miệng anh nghe kì quái, mà là đã lâu lắm rồi cô không nghe ai nhắc đến cái tên này, nên chính cô cũng quên mất rồi.
“Có quan hệ gì tới anh ấy?”
Bạch Thắng: “Là bởi vì anh ta mà cô mới từ chối đính hôn với lão đại.”
Thật sao? Mẫn Y Thần cũng nghĩ như vậy?
Mộc Tây nhếch môi, cười thản nhiên nói: “Bạch thiếu gia, anh biết quá nhiều rồi.”
Bạch Thắng nâng mắt, từ chối cho ý kiến.
Vừa đúng lúc này, Dương Hàm Mặc và Quý Nghiên lần lượt đi ra, chờ hai người họ ngồi xuống, Mộc Tây đột nhien nói: “Bây giờ tôi chợt nhớ ra bây giờ đnag lửa hành một vấn đề, nghe nói là câu hỏi dành cho đàn ông “Nếu mẹ và bạn gái đồng thời rơi vào nước, anh sẽ cứu ai trước tiên.” Câu hỏi thật là sâu sắc, ở đây có ai muốn trả lời hay không?”
Quý Nghiên thầm nghĩ, coi như bọn họ không muốn nghe thì Mộc Tây vẫn sẽ nói
Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc đều không lên tiếng, Mộc Tây tự nhiên nói tiếp: “Còn có câu hỏi như thế này. Nếu có một ngày mẹ và bạn gái anh vô tình đổi thân thể cho nhau, nếu phải XXOO với một trong hai người mới có thể đổi trở lại, anh chọn làm với cơ thể của bạn gái nhưng linh hồn của mẹ? Hay là lựa chọn làm với mẹ nhưng linh hồn của bạn gái?”
“Khụ khụ.......” lần này đến phiên Quý Nghiên bị sặc.
Cô khiếp sợ nhìn Mộc Tây, Mộc Tây nhíu mày: “Thế nào? Vấn đề này hỏi rấy có độ sau, rất thích hợp cho hai người bọn họ trả lời, chẳng lẽ cậu khôgn hiếu kì với câu trả lời của bọn họ sao?”
Hơn nữa, đúng là cô cũng rất hiếu kỳ Bạch Thắng sẽ trả lời như thế nào.
Bạch Thắng cong khoe môi rất nhẹ, anh dám khẳng định, mặc kệ anh chọn như thế nào thì nếu bị cha biết sẽ liền lập tức đuổi giết, thiến anh.
Bạch Thắng tràn đầy tự tin mà nói: “Tôi không trả lời vấn đề chỉ mang tính giả thiết.”
Mộc Tây cảm thấy thất vọng. Ai, người thua thiệt vẫn là cô a. Bạch thiếu gia quá giết phong cảnh rồi.
Quý Nghiên khinh thường Mộc Tây, rõ ràng người có ý tưởng thô bỉ là cậu mà còn trách người ta gì chứ.
Mộc Tây chuyển hướng nhìn Dương Hàm Mặc, ký thác hy vọng cuối cùng của mình vào anh.
Mí mắt Dương Hàm Mặc mở cũng không mở, kiêu ngạo nói: “Nhàm chán.”
Mộc Tây: “........”
Nói gì chứ, chẳng lẽ chỉ có mấy người cao thượng, chỉ có anh có quyền không muốn nói chuyện với người khác sao? Vẽ bùa quyền rủa các người!!
Ban đêm, Quý Nghiên trước máy vi tính, đăng nhập vào một tài khoản nội bộ đã lâu không vào.
Cô vừa mở ra thì xuất hiện vài tin nhắn gửi đến.
Bình luận facebook