Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-82
Trước bãi phế tích, Bạch Thước bị trêu chọc chợt ngẩn ra, có chút hoảng hốt.
Ngần ấy năm, nàng giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ làm màu, giấu đi tất cả gai góc và tâm tính của mình, vì để bản thân có thể sống qua ngày trong thế giới lạ kỳ này, nơi mà dường như thần tiên yêu quái nào cũng có thể bóp chết nàng. Dĩ nhiên, không ai muốn chết cả, nhưng không phải Bạch Thước sợ chết, nàng muốn sống, là bởi vì chỉ có sống lâu thật lâu, nàng mới có một tia hy vọng đi hoàn thành lời hứa lúc trước với người nọ.
Trăm năm ngàn năm, ngài chờ ta, chờ ta thành tiên, tìm được ngài, báo đáp ngài.
Từ đêm hôm đó trở đi, chấp niệm cả đời của nàng tựa như chỉ có thế, chỉ tại đây.
Chấp niệm của nàng, còn quan trọng hơn cả mạng của nàng.
Nhưng Hoa Hồng nói, tâm tính của nàng không giấu nổi nữa rồi, là vì cái gì?
Căn bản Bạch Thước không cần tự hỏi như vậy, nàng chỉ là đang tức giận thôi, nhưng nàng tức cái gì? Tức đường đường là Hạo Nguyệt điện chủ, vậy mà không hỏi cho rõ ràng đã mang một người xa lạ về, hay là tức hắn chẳng màng bản thân bị thương còn vận dụng thần lực giúp cô ta?
Đều không phải, nàng tức, là vì tất cả sự thiên vị và ưu ái của Phạn Việt, từ nay không phải chỉ dành cho mỗi mình nàng.
Bạch Thước muộn màng nhận ra, nàng nhìn về phía Hoa Hồng, đáy mắt chuyển từ mê mang đến rõ ràng.
Hoa Hồng ôm cánh tay cười: "Nghĩ thông rồi à?"
Bạch Thước gật đầu, quay lưng chạy theo hướng tẩm điện của Phạn Việt, không chút do dự.
Nếu khó chịu, nếu nghi hoặc, vậy thì hỏi cho rõ, nói cho xong.
Hoa Hồng bật cười, lẩm nhẩm một câu: "Thế mà chẳng hàm hồ chút nào."
Bạch Thước chạy một mạch như bay, lúc tới gần tẩm điện, bước chân khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới ánh trăng vàng, phía trên thạch đình, Phạn Việt khoác một bộ áo đen, đứng nhìn trăng sáng.
Ánh trăng soi rọi sườn mặt hắn, đỉnh mày như mực, trái tim Bạch Thước đập chậm nửa nhịp, nàng thả chậm bước chân, trong lòng có vô số điều muốn hỏi, cũng có vô vàn lời muốn nói.
"Thật sự không còn cách nào có thể lấy yêu lực trong cơ thể cô ấy ra hay sao?"
Bước chân Bạch Thước chững lại, không phải Phạn Việt đang hỏi nàng.
Trong thạch đình, không biết Long Nhất bay ra từ cái xó xỉnh nào, lẩm bẩm: "Thật ra cũng không phải."
Phạn Việt rũ mắt, cứ nhìn chằm chằm Long Nhất.
Long Nhất Trư bay đến trước mặt Phạn Việt: "Tất cả Yêu lực trên thế gian đều đến từ Yêu thần Tịnh Uyên, nếu ngươi có thể tìm được Yêu thần thì đương nhiên có thể lấy nó ra. Có điều không ai biết Yêu thần đang ở đâu."
Phạn Việt quét mắt qua, Long Nhất Trư vội vã giơ lên một bên cánh: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, mặc dù không tìm ra Yêu thần, nhưng ta biết Tụ Yêu cờ ở đâu. Tụ Yêu cờ là pháp khí của Yêu thần, có thể hiệu lệnh vạn yêu, bên trong có một tia Chân thần chi lực của Yêu thần, tuyệt đối có thể hút Yêu lực trong cơ thể cô nương kia ra."
Ánh mắt Phạn Việt đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, Long Nhất không đợi hắn hỏi đã sảng khoái giơ lên một cái cánh khác: "Tụ Yêu cờ ở Tĩnh U sơn."
Con ngươi Phạn Việt run lên: "Hồ tộc?"
Long Nhất vỗ cánh: "Chẳng lẽ ngươi muốn bổ kết giới bên ngoài của Tĩnh U sơn ra?"
"Muốn thì sao."
Long Nhất nghẹn họng: "Ta nói ngươi nghe, làm yêu...thì phải biết tự lượng sức, cái đó do Hồng Dịch bày ra, chưa nói đến việc giờ ngươi đang bị thương, cho dù là lúc thần lực mạnh nhất......"
Nhìn biểu cảm đó của Phạn Việt là biết hắn chẳng để tâm rồi, rốt cuộc Long Nhất cũng không nhịn nổi nữa, hỏi: "Lẽ nào cô ấy chính là người ngươi tìm kiếm suốt ngần ấy năm?"
Người hỏi hữu ý, trên dưới thạch đình, cả hai đều sượng với câu hỏi này của Long Nhất.
Đại yêu quái đang tìm ai? Trước nay Bạch Thước chỉ biết Phạn Việt là Hạo Nguyệt điện chủ, nhưng trước khi đại yêu quái trở thành Hạo Nguyệt điện chủ thì sao? Hắn là ai? Hắn đã từng để ý ai, có người trong lòng chưa?
Trong phút giây ngắn ngủi này, Bạch Thước vô cùng khẩn trương, nàng hơi hơi ngửa đầu, chờ Phạn Việt trả lời.
"Bổn điện chưa từng thấy rõ mặt nàng ấy." Giọng nói bình thản của Phạn Việt vang lên: "Nhưng bổn điện biết, nàng ấy có liên quan tới cô ấy."
"Chỉ là có liên quan thôi mà ngươi phải mạo hiểm như vậy sao? Việc ngươi nên làm bây giờ là gom đủ số bồ đề còn lại, nếu không gom đủ là ngươi chết chắc đó!" Long Nhất bực bội nói.
"Bổn điện thành thần còn không phải vì thế?"
Vài giây ngắn ngủi trôi qua như gió thổi mây bay, Bạch Thước nắm chặt bàn tay trong ống tay áo, lồng ngực nghẹn đến không thở nổi.
Long Nhất ngậm miệng, thở dài, cũng quay đầu nhìn vầng trăng bạc treo lơ lửng phía chân trời.
Cạnh vầng trăng bạc, các ngôi sao lấp lánh giữa màn đêm tối đen, Long Nhất nghĩ, cũng nhiều năm rồi, trên đời này đã không còn bầu trời đầy sao nữa.
"Vậy còn...Bạch Thước?"
Bạch Thước chợt ngẩng đầu.
Đúng vậy, còn nàng thì sao?
Phạn Việt, ta là gì của chàng?
Cuộc đời Bạch Thước chưa từng nôn nóng như lúc này.
Dù là lúc dẫn theo Trọng Chiêu lưu vong cũng chưa từng, hay khi suýt chút phải chết dưới móng vuốt sắc bén của tà long, có lẽ, ngay cả khi Mộc Mộc biến mất trước mắt nàng cũng chưa từng.
Nhưng nàng không đợi được câu trả lời, người mà mới vừa rồi có thể thốt ra câu "Thành thần là vì thế", cuối cùng vẫn không nói gì, tựa như căn bản hắn chưa từng nghe qua câu hỏi của Long Nhất, hoặc là ngay cả trả lời một câu hắn cũng ngại phiền.
Lúc Phạn Việt đi xuống thạch đình chỉ nhìn thấy Hoa Hồng đang cau mày, nơi vừa rồi Bạch Thước đứng sớm đã không còn một bóng người.
"Điện chủ, có đôi khi ta không hiểu nổi con người của người." Hoa Hồng dang tay ra, lạnh lẽo hỏi: "Nếu không thèm để ý, sao phải làm nhiều như vậy?"
Tựa hồ Phạn Việt không nghe thấy, một bước cũng không dừng, lập tức rời đi.
"À, còn thần khí nữa." Hoa Hồng vươn vai, giơ tay nghịch cánh Long Nhất Trư, híp mắt: "Con heo này, ngươi đưa ra chủ ý gì vậy, Tĩnh U sơn nói vào là vào sao? Trên đời này ngoại trừ Phượng đảo, chỉ có Hồ tộc là truyền từ thời thượng cổ, ngươi tưởng bán thần Thường Mị kia ăn chay chắc?"
"Đừng có ngậm máu phun heo, cho dù ta có cản cũng không cản được, có giỏi thì ngươi đi mà làm." Long Nhất Trư trợn mắt, muốn nhẹ nhàng bay ra từ trong tay Hoa Hồng như mấy lần trước, nhưng lần này Hoa Hồng không cho nó được như ý, đánh Phẫn Thiên Côn xuống, không chút do dự phóng thẳng vào con heo.
Thượng quân đỉnh chi lực, thoáng chốc ánh lửa tràn ngập khắp nơi, đừng nói Long Nhất Trư, ngay cả nửa tòa điện cũng bị đập nát.
Đúng lúc này, một tầng linh quang chợt xuất hiện quanh người Long Nhất Trư, tầng sáng hơi mỏng nhìn thì không mạnh, nhưng cho dù là Phẫn Thiên Côn cũng không vào được một tấc.
Biểu cảm của Hoa Hồng từ chẳng thèm đếm xỉa đến cứng đờ, giữa linh quang, một đôi tay thon dài tiếp được Phẫn Thiên côn, Long Nhất hóa thành thiếu niên, nhẹ nhàng búng một cái, Phẫn Thiên côn bay về tay Hoa Hồng, chấn động đến mức khiến lòng bàn tay nàng tê dại.
Rốt cuộc con heo này là cái gì? Hoa Hồng bị sốc, nhưng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Lúc nàng gặp được Phạn Việt, con heo này đã đi theo hắn. Trước nay Hoa Hồng chưa từng hỏi lai lịch của Phạn Việt, bởi vì đối với nàng nó không quan trọng, nhưng sự tồn tại của Long Nhất lại rất vi diệu, cứ cho nó trung thành với Phạn Việt đi, nhưng nàng vào Hạo Nguyệt điện nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần chặn Phục Linh ở Mộc Khiếu sơn của Nhân gian, bất luận Phạn Việt rơi vào tình huống nguy hiểm cỡ nào, trước nay Hoa Hồng cũng không thấy Long Nhất ra tay. Nó có thể không nói chuyện Hồ tộc cất giấu Tụ Yêu, nói ra khác nào khuyến khích Phạn Việt đến đó đâu.
"Ta sẽ không làm hại hắn." Như đoán được suy nghĩ của Hoa Hồng, Long Nhất ngáp một cái, từ bên cạnh Hoa Hồng đi qua, chậm rãi để lại một câu.
"Quên nói với ngươi, hôm qua bọn họ gặp được Trọng Chiêu ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch."
Nàng sớm đã linh cảm được có chuyện như vậy, Hoa Hồng dùng đầu gối nghĩ cũng biết sao Phạn Việt lại thế này.
Đối với Bạch Thước mà nói, Trọng Chiêu quan trọng nhường nào, vấn đề này không cần hỏi cũng biết, ở Phượng điện, Bạch Thước dù đã gãy tay nhưng vẫn lấy mạng ra bảo vệ hắn, tất cả mọi người đều chứng kiến.
Với tính cách điện chủ nhà nàng, cả năm nay, ngoại trừ giận dỗi cũng chưa từng hỏi thăm nửa câu.
Cuộc gặp hôm qua ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch e là đã gợi lên tất cả lửa giận mà điện chủ nhà nàng đè nén cả năm trời.
"Tổn thọ, trung thành như vậy, sau này quay về Thái Sơ Điện, sợ là ngay cả cái ghế của ta sẽ không giữ được." Dù đã đi rất xa rồi, Long Nhất vẫn cứ lẩm nhẩm lầm nhầm không ngớt cái miệng.
Hoa Hồng cách quá xa nên không nghe rõ, nhanh chóng khiêng Phẫn Thiên côn đi đến điện của Bạch Thước.
Tiểu bán tiên có đủ sự mềm dẻo, lắm mưu ma chước quỷ, nhưng lại quá lý trí*, đều không tốt, sợ bị tổn thương, sợ bị bỏ rơi.
Vất vả lắm nàng mới nhìn rõ lòng mình, dồn hết tất cả dũng khí chạy tới, nhưng ngay cả đáp án cũng chưa nghe được, đừng nói là Hạo Nguyệt điện, cho dù là Cửu Trọng Thiên cung cũng không giữ được nàng.
Mặt khác, Bạch Thước trở về điện của mình, thoải mái dễ chịu đi tắm rửa, lanh lẹ bò lên giường, nằm xuống là ngủ, có thể nói là ngủ ngon lành, muốn bao nhiêu vô tâm vô phế có bấy nhiêu vô tâm vô phế, Hoa Hồng canh ngoài phòng nửa đêm suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm.
Mới sáng sớm, cửa phòng đã bị đẩy ra, trên cây, Hoa Hồng dụi mắt tỉnh lại, nhìn người đang vác cái tay nải nhỏ không rên một tiếng bước đi trong gió tuyết, thiếu điều huýt sáo một tiếng.
Nàng đã nói gì nhỉ, trời tính cũng không bằng nàng tính.
Bạch Thước chân thấp chân cao đạp lên nền tuyết phương Bắc, gió Bắc xẻo trên mặt nàng, suýt chút nữa thổi ngã nàng, nàng sờ gương mặt hơi đau, xoa xoa.
"Ngốc không, Bạch Thước, ngươi đã là Thượng quân rồi, có thể bay."
Bạch Thước vút một tiếng, bay thẳng lên trời, do dùng sức quá mạnh nên phóng lên hơi cao, Hoa Hồng lơ lửng phía sau nàng chẳng bao xa không ngờ Bạch Thước đột nhiên bay lên như vậy, đang chuẩn bị cản người, nào biết —— rầm một tiếng, giữa không trung, linh lực văng khắp nơi, tiểu bán tiên đập vào kết giới màu bạc, kết giới lù lù chẳng sứt mẻ gì, còn Bạch Thước lại như sao băng đáp xuống đất.
Đùng, đất tuyết bị nổ thành một cái hố to, Bạch Thước choáng váng bò dậy, nhìn kết giới rực rỡ lung linh giữa không trung, đen mặt.
Cách đó không xa, Hoa Hồng thiếu chút nữa cười thành tiếng, từ một năm trước Bạch Thước vào Hạo Nguyệt điện đã sớm dẹp cái kết giới này rồi, sao giờ lại dựng lên lần nữa?
Được đó, điện chủ nhà nàng đúng là có 800 cách.
"Ngươi nghĩ sao vậy, tam vương Yêu giới, ai cũng đầy hung danh, hang ổ của bọn họ mà ngươi muốn vào là vào muốn ra là ra hay sao?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên từ cách vách, đúng thật là cách vách, Bạch Thước vừa quay đầu qua, Mộ Cửu đã ghé vào cái hố tuyết khổng lồ, nhìn nàng qua kết giới.
"Ngươi ở đây làm gì?"
"Còn có thể làm gì, lăn lộn cả đêm cũng không mở được kết giới của bán thần, ta đang nghĩ xem có thể đào hố bò vào không."
Bạch Thước nhìn cái hố trên tuyết, cả cuộc đời lần đầu cạn lời: "Người đời đều nói rằng ngươi thông minh, nhưng ta lại thấy đã xúc phạm hai từ này rồi."
"Bẩn thì cứ bẩn, tiểu bán tiên, đối diện với thực lực như vậy, ngu cũng có cái tốt của ngu. Chỉ cần ta đào đủ sâu, nàng ấy chắc chắn sẽ nhìn thấy, nói không chừng sẽ cho ta vào." Mộ Cửu bịt lỗ tai, không thèm nghe gì hết.
Cách đó không xa, không hiểu sao Hoa Hồng nhìn gương mặt ấy của Mộ Cửu lại sinh ra cảm giác mất mặt vớ vẩn.
Bạch Thước nhìn nhìn kết giới, chống cằm, đột nhiên mở miệng: "Lúc ta tới...không có trò này." Nàng nghĩ đi nghĩ lại, quay đầu nhìn Hạo Nguyệt điện: "Hôm qua lúc ta ra ngoài cũng không có."
Mộ Cửu ngơ ngác: "Ý gì?"
Bạch Thước quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Cửu, tâm tình rất tốt, tổng kết: "Ý là, ngươi rất xui xẻo."
Mộ Cửu cảm thấy dường như tâm tình của tiểu bán tiên trước mặt bất chợt tốt lên, liếc thấy cái tay nải nhỏ trên người nàng, buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ ngươi muốn đào hôn sao?"
Bạch Thước sửng sốt: "Đào hôn gì chứ?"
"Bên ngoài đều truyền rằng, ngươi chính là người trong lòng mà Hạo Nguyệt điện chủ tìm đã nhiều năm, Hạo Nguyệt điện chủ không tiếc đối địch với toàn bộ Tiên tộc cũng phải cứu bán tiên nho nhỏ là ngươi về Hạo Nguyệt điện, chọn ngày cưới ngươi làm điện chủ phu nhân đó. Có điều cũng có người nói, tiểu bán tiên ở Phiêu Diểu đảo kia bị nhốt ở Hạo Nguyệt, là thân bất do kỷ, nàng cam nguyện lấy thân nuôi yêu, xin Hạo Nguyệt điện chủ ở Ngô Đồng Phượng đảo cứu ý trung nhân Trọng Chiêu của nàng. Này, tiểu bán tiên, hai lời đồn này...rốt cuộc cái nào là sự thật vậy?"
Nửa đoạn trước Bạch Thước nghe được mùi ngon, nửa đoạn sau đúng là hiểu lầm to lớn, Bạch Thước vừa mới chuẩn bị phản bác thì một luồng ngân quang hiện lên, Phạn Việt hạ xuống trước kết giới.
Hoa Hồng lặng lẽ thu chân đã tiến lên về, con hồ ly này hỏi thật đúng lúc, đúng là tìm chết mà.
Ánh mắt Phạn Việt dừng lại trên tay nải của Bạch Thước, mắt có chút lạnh, băng tuyết bay tán loạn khắp nơi, Mộ Cửu không nhịn nổi nữa, lạnh đến mức hắt xì một cái.
"Điện chủ, ta......" Bạch Thước vừa mở miệng thấy ánh mắt Phạn Việt quả thực lạnh đến mức đóng băng, hắn bóp chặt cổ tay Bạch Thước, linh quang lóe lên, bay thẳng vào Hạo Nguyệt điện.
Hoa Hồng vỗ vỗ tay, vừa mới chuẩn bị đi, phía sau lại truyền đến một trận ồn ào.
Nàng quay đầu lại chỉ thấy tiểu hồ ly đang vùi mình trong gió tuyết, bị lạnh đến mức run bần bật, vẫn còn đang đào hố.
Hoa Hồng đi được hai bước, chém Phẫn Thiên côn ra, kéo hồ ly vào kết giới, quăng ngã miệng đầy tuyết.
"A Hỏa!" Mộ Cửu mặt mày hớn hở, từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng đuổi theo: "Muội thấy ta đang đào hố nên cố ý tới đón ta sao?"
"Câm miệng."
Thái dương Hoa Hồng giật giật, lập tức đạp gió tuyết đi về phía trước, không nhìn thấy khóe miệng Mộ Cửu cong lên.
Tiểu bán tiên đụng phải kết giới nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Phạn Việt cũng phải đến, thân là đệ nhất đại tướng Hạo Nguyệt điện, Thiên Hỏa Yêu quân, sao lại không đến xem một cái?
Một chủ một phó Hạo Nguyệt điện này đúng là dễ lừa mà.
(*) Gốc là Đa trí cận yêu - 多智近妖: chỉ người quá thông minh không giống như con người, trích từ câu: "Đại trí cận yêu, đại thiện cận ngụy."
Trong tẩm điện của Phạn Việt, Thất Mang Tinh trận như ẩn như hiện trên mặt đất, yêu hỏa trong chén lưu ly lập lòe lay động, chủ nhân yêu hỏa lười nhác dựa vào vương tọa phía sau bàn làm việc, đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm như băng.
Bạch Thước vùi trong đống chăn ấm nệm êm phía trước bàn, đang định ngồi dậy thì đệm mềm quanh thân chớp mắt hóa thành mảnh vải trói tay nàng lại, Bạch Thước ngẩn ra.
Đôi mắt sắc như dao của Phạn Việt rơi trên người nàng, không có ý định mở lời.
Lòng bàn tay Bạch Thước hóa ra một thanh kiếm, không chút do dự chặt đứt mảnh vải, thuần thục đứng lên, nhìn thẳng vào Phạn Việt.
"Rốt cuộc Điện chủ có ý gì?"
Đây là lần đầu tiên Bạch Thước đối đầu với Phạn Việt, đã không còn cẩn thận nịnh hót, cũng không sợ hãi gì nữa, nàng ung dung hỏi, là thật lòng muốn hỏi.
Ánh mắt Phạn Việt lướt qua tay nải trên người Bạch Thước, bình tĩnh thong thả cất lời.
"Bổn điện nhớ rất rõ, ở ven hồ Tử Nguyệt có người từng nói muốn vào Hạo Nguyệt điện của ta. Bổn điện cũng nhớ rõ, có người nói, sống là người Hạo Nguyệt điện, chết làm ma Hạo Nguyệt điện. Chẳng có ai tin, Bạch Thước, còn ngươi thì sao?"
Bạch Thước lắc đầu, nặn ra gương mặt tươi cười.
"Ân tình của điện chủ... với ta mà nói... có thể sánh ngang nhật nguyệt."
"Ồ?" Đáy mắt Phạn Việt chẳng lộ chút cảm xúc nào: "Vậy sao?"
Bạch Thước tiến lên một bước, huơ tay một cái, túi Càn Khôn chất đầy cả bàn, nàng đập tay lên bàn, đứng trên cao nhìn xuống: "Ở đây có tổng cộng ba trăm bốn mươi lăm viên nhất phẩm đan dược, hai trăm bảy mươi tám viên nhị phẩm đan dược. Nhiêu đó đủ để hạ một cái tiên môn. Hạo Nguyệt điện vang danh tam giới, ta có vào Hạo Nguyệt điện hay không cũng chẳng khác gì mấy."
Không khí trong điện trầm xuống, Phạn Việt cười lạnh một tiếng: "Linh thảo lấy từ vùng cực Bắc, đan dược được luyện bằng lò thuốc của Hạo Nguyệt điện? Ngươi dùng đồ của bổn điện... báo ân cho bổn điện?"
"Linh lực dùng để luyện đan là do ta......" Bạch Thước nói được một nửa thì nghẹn lại: "Được thôi, đều là ngươi cho cả."
Phạn Việt nheo mắt lại: "Đây là có thể sánh ngang nhật nguyệt mà ngươi nói?"
"Đương nhiên rồi." Bạch Thước hơi hơi cúi người, ánh mắt sáng quắc, hỏi vặn lại: "Điện chủ là bán thần, những thứ này không có tác dụng gì với ngươi, nhưng nếu điện chủ đem cho vị cô nương kia...dùng nó...kéo dài mạng sống cho cô ấy...chẳng lẽ không thể sánh với nhật nguyệt...trong lòng điện chủ hay sao?"
Sự thích thú lộ ra trong mắt Phạn Việt, hắn chẳng những không giận mà còn cười.
"Bộ dạng này của ngươi...hiếm thấy thật nha."
Đột nhiên Phạn Việt giơ tay, chụp lấy cánh tay Bạch Thước, đứng dậy, thoáng chốc hai người đã gần trong gang tấc, hơi thở như lẫn vào nhau.
Chỉ nghe Phạn Việt trầm giọng hỏi: "Cô ấy có phải nhật nguyệt của bổn điện hay không...Bạch Thước, nàng... rất để ý sao?"
Bạch Thước ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, yêu khí mạnh mẽ cơ hồ vây cả người nàng trong đó, con ngươi đen như mực của Hạo Nguyệt điện chủ chăm chú nhìn nàng, Bạch Thước mở miệng: "Ta......"
Đột nhiên, Phạn Việt liếc nhìn về phía trắc điện, ánh mắt chấn động, bất ngờ biến mất tại chỗ.
Bạch Thước nhìn ra hướng trắc điện, nơi đó vừa xuất hiện một luồng linh lực xa lạ đang dao động, người được Phạn Việt mang về từ Uyên Lĩnh Chiểu Trạch... đã tỉnh rồi.
Quý hóa quá mà, Bạch Thước thở hắt một hơi giễu cợt, sau đó vỗ một phát lên túi Càn Khôn, cả bàn linh đan quay về trong ống tay áo nàng, Bạch Thước quay lưng bước ra điện.
Lát sau, trên mặt bàn, từng đường từng đường vết nứt lờ mờ hiện ra, răng rắc một tiếng, cả bàn dập nát.
Lúc Bạch Thước sắp bước qua cửa điện bỗng dừng chân, nàng nhìn Thất Mang Tinh trận trong điện, nheo mắt lại.
Thất Tinh vẫn chỉ có ba ngôi phát sáng, nhưng ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, rõ ràng nàng đã giúp Phạn Việt thu hồi mảnh bồ đề thứ tư, vì sao hắn không luyện hóa?
Phạn Việt xuất hiện ở bên điện, mới bước vào viện liền dừng chân.
Trước điện, tuyết lớn rơi khắp trời, thiếu nữ mặc một bộ váy trắng mỏng manh đứng giữa trời tuyết.
Bóng dánh lẻ loi phủ đầy băng tuyết dường như chẳng biết lạnh là gì, thiếu nữ vươn tay đón lấy từng cánh hoa tuyết, ngắm nhìn tuyết tan trong lòng bàn tay.
Tựa hồ linh cảm được gì đó, bỗng cô quay đầu lại, lúc nhìn thấy Phạn Việt, sự cô đơn lạnh nhạt nơi đáy mắt như nở hoa, ánh lên ý cười nhẹ nhàng.
Cô cứ như vậy đứng trên mặt tuyết, lẳng lặng nhìn Phạn Việt.
Cơ hồ Phạn Việt bất giác đến gần chủ nhân của đôi mắt, đến khi tới trước mặt cô, trong tay đã hóa ra một chiếc áo ấm lông cừu lớn, khoác lên người thiếu nữ.
"Chàng không nhớ ta là ai nữa rồi." Thiếu nữ khẳng định.
"Không nhớ."
"Vậy tại sao lại mang ta về đây?"
"Bổn điện không thích mắc nợ người khác." Trong giọng nói của Phạn Việt hàm chứa một tia sát khí: "Tuy ta không nhớ nổi cô, nhưng có lẽ ta đã từng giết cô."
Trong ác mộng của vô số đêm dài, Phạn Việt có thể nhìn thấy thần quang buông xuống khắp trời, bên trong huyết trận, nữ tử áo đỏ hóa thành tro bụi.
Những lúc tỉnh mộng, áy náy trào dâng, không cách nào giải thoát.
Dù hắn không thấy rõ khuôn mặt nàng nhưng vẫn nhớ như in đôi mắt chứa đầy sao trời ấy, đúng là người trước mắt.
"Chàng đã biết... ta sắp chết rồi." Thiếu nữ khẽ thở dài: "Cho nên chàng mang ta về, chỉ là muốn cứu mạng ta."
Sự trầm mặc kéo dài trong tuyết.
"Nếu ta không muốn được cứu thì sao? Chàng đã không nhớ nổi ta là ai, vậy thì ta sống hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Phạn Việt nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống, đáy mắt lộ vẻ không đồng tình: "Có thể tồn tại... không phải là chuyện dễ, đừng nói chết dễ dàng như vậy."
Mặt mày thiếu nữ tươi lên, đột nhiên nắm lấy tay Phạn Việt.
Phạn Việt đứng im, không hề né tránh.
"Bây giờ chàng là ai?"
"Phạn Việt."
"Vậy chàng giúp ta sống sót đi, Phạn Việt. Trước khi chàng nhớ ra ta, thì cứ gọi ta là A Nguyệt, ta chờ chàng thành thần, nhớ ra ta."
Trên đường mòn ngoài điện, Mộ Cửu cứ ôm vò rượu chậm rãi đuổi theo Hoa Hồng mãi.
"A Hỏa A Hỏa, ta đem bảo bối đến cho nàng nè, đây là Vạn Niên túy của Tĩnh U sơn......"
"Vạn Niên túy, ngông cuồng dữ nha, ta chưa từng nghe nói có loại rượu nào có thể khiến ta say." Hoa Hồng tức giận, muôn phần hối hận nhất thời rũ lòng từ bi để con hồ ly này vào, nàng đi đến đâu hồ ly theo đến đó, đúng là treo đầu dê bán thịt chó* mà.
"Cái tên Vạn Niên túy này là do ta đặt, thực ra nó tên là Vô Hoa tửu, kể rằng nhiều vạn năm về trước, lúc tiền bối đời trước trước trước của Hồ tộc ta chuyển từ Thần giới xuống Hạ giới đã mang theo nó, cả Hồ tộc cũng chỉ có ba bình, có điều là... rượu này uống vào không......"
Rượu của Thần giới? Bước chân nhảy nhót của Hoa Hồng khựng lại, nàng đưa tay ra, vò rượu trong tay Mộ Cửu đã rơi vào tay nàng, Hoa Hồng ngửa đầu hớp một ngụm.
"Tốt." Mộ Cửu lắp bắp nói ra chữ cuối cùng, trừng mắt nhìn Hoa Hồng hớp một ngụm sạch bình.
Linh lực dày đặc trào ra từ thân thể Hoa Hồng, trong nháy mắt Mộ Cửu bị linh lực ép đến mức muốn nổ tung, nếu không nhờ hắn kịp thời lôi tiểu Tịch Diệt luân ra chắn phía trước thì e rằng đã bị nổ banh xác.
Ước chừng một nén nhang sau, Hoa Hồng mới hấp thu hết toàn bộ linh khí bùng phát khắp người, vừa mở mắt ra liền thấy Mộ Cửu cầm tiểu Tịch Diệt luân bể nát mặt xám mày tro nhìn mình.
"Đồ tốt đó." Hoa Hồng thoải mái cả người, chỉ một vò rượu đã khiến nàng tăng vọt ngàn năm linh lực trong nháy mắt. Lần đầu tiên Hoa Hồng nhìn thuận mắt con hồ ly này, phút chốc đã xuất hiện trước mặt Mộ Cửu, đôi mắt sáng ngời: "Còn nữa không?"
Mộ Cửu lắc đầu, nhìn món quà trống rỗng trong tay Hoa Hồng: "Rượu này... không phải uống bây giờ."
"Uống cái này còn phải coi giờ nữa sao?" Hoa Hồng nhíu mày: "Mẹ nó......"
Hoa Hồng còn chưa dứt lời, đột nhiên rùng mình, nhìn ra phía ngoài Hạo Nguyệt điện, vài luồng yêu lực mạnh mẽ xẹt qua chân trời, hướng thẳng vào Hạo Nguyệt điện.
"Xong rồi!" Mộ Cửu kinh hô một tiếng, bỗng nhảy dựng lên, núp sau lưng Hoa Hồng, mặt như tờ giấy trắng.
Bên ngoài trắc điện, Bạch Thước dựa cột hành lang, nhai cỏ dại, sau khi nghe rõ mồn một từng câu từng chữ trong viện xong, nàng phun cỏ ra, liếc mắt soi xét hai bóng người trên nền tuyết một cái, đang chuẩn bị bỏ đi thì khẽ "di" một tiếng, nhìn lên giữa không trung bên ngoài Hạo Nguyệt điện.
Dưới trời tuyết, Phạn Việt cũng cảm nhận được mấy luồng yêu lực xé gió bay đến, giương mắt nhìn lên.
"Tĩnh U sơn Thường Thắng, Thường Ngộ, chào Hạo Nguyệt điện chủ."
Hai chất giọng già nua hùng hồn vang lên giữa không trung, vọng khắp phương Bắc.
Hoa Hồng quay đầu lại đã chẳng thấy bóng dáng tiểu hồ ly đâu.
Trong chính điện Hạo Nguyệt, Phạn Việt dựa vào vương tọa, lười nhác nhìn hai lão già với mái đầu hoa râm trên điện.
"Giao người?"
Thường Thắng Thường Ngộ đồng thời gật đầu.
"Các ngươi đến Hạo Nguyệt điện tìm Thiếu tộc trưởng Tĩnh U sơn? Là đạo lý gì."
Thường Thắng cười nói: "Kể từ sau Ngô Đồng võ yến, thiếu tộc trưởng nhà ta thường xuyên đến cực Bắc thăm bạn, lần này trong tộc có chuyện quan trọng, bọn ta một mạch lần theo vết tích mà tới, không ít tiểu yêu thấy thiếu tộc trưởng vào Hạo Nguyệt điện ngày hôm qua."
"Vậy sao?" Chiếc ủng đen của Phạn Việt nhịp nhịp lên phiến đá lạnh băng, ngẩng đầu: "Chỉ dựa vào tin đồn đã dám gạn hỏi Hạo Nguyệt điện ta đòi người, Thường Mị làm việc đúng là ngày càng bài bản."
Bạch Thước ló đầu ra nhìn từ phía sau bức bình phong, như đang suy tư gì đó, với tính tình Phạn Việt, không ném Mộ Cửu khỏi cực Bắc đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện cưỡng ép giữ Mộ Cửu lại.
Một tên đầu tóc mướt rượt đúng lúc tiến lên, Mộ Cửu đắc ý nói.
"Ta biết ngay mà, trốn ở đây quả không sai. Không hổ là điện chủ của tiểu Hoa nhà ta, uy phong khí phách dữ!"
Bạch Thước nổi da gà rần rần, nhìn Mộ Cửu đang vui sướng khi người gặp họa, chọc hắn.
"Phái tận hai vị trưởng lão tới Hạo Nguyệt điện đòi người, ngươi lại gây họa gì rồi?"
Mộ Cửu đơ người, chột dạ: "Đừng có vu oan cho ta, ta đây phong độ ngút trời, luôn biết giữ mình trong sạch, là thiếu niên tiêu biểu của Hồ tộc đó."
Bạch Thước trợn trắng mắt, hai người tiếp tục lén nhìn vào điện.
Trên điện, mặt Thường Ngộ tối sầm, vẫn là Thường Thắng ổn hơn chút, vô cùng khách khí.
"Điện chủ trăm công ngàn việc, say mê tu luyện, có người vào điện không biết cũng là lẽ thường tình." Đột nhiên lòng bàn tay Thường Thắng chuyển động, hóa ra một cọng lông cáo màu đỏ, lông cáo bất ngờ vòng ra sau điện.
"Không xong rồi!" Sau bức bình phong, Mộ Cửu biến sắc, xoay người bỏ chạy, chẳng may mới đi được một bước đã bay vút lên không, lông cáo màu đỏ hóa thành cánh tay thô khỏe, túm chặt hắn bay vào điện.
Trong lúc căng thẳng tột độ, Mộ Cửu cũng không quên bắt lấy tay áo Bạch Thước.
Tất cả mọi thứ diễn ra nhanh như chớp, mọi người đều không kịp phản ứng, rầm một tiếng, Mộ Cửu cùng Bạch Thước đã nện xuống điện.
Hoa Hồng ôm cánh tay đứng một bên nhìn hai cái bị thịt rớt trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên trời.
Thường Thắng Thường Ngộ nhìn chằm chằm Bạch Thước, thấy nàng uốn éo uyển chuyển, hai mắt phát sáng: "Thiếu tộc trưởng, vị cô nương này là bằng hữu mà người thăm mỗi năm?" Thậm chí còn tấm tắc hai tiếng: "Xinh xắn thật nha, thiếu tộc trưởng năm nào cũng xuống núi... âu cũng có lý."
Một ánh mắt lạnh băng rơi trên người Mộ Cửu, Mộ Cửu chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhảy cao ba thước, nhanh chóng cách xa Bạch Thước, lớn tiếng đáp: "Trưởng lão, vị... vị cô nương này tên là Bạch Thước."
Hai chữ "Bạch Thước" vừa thốt ra, nụ cười của hai vị trưởng lão cứng đờ, đồng thời lui về phía sau hai bước, hướng Bạch Thước: "Thất kính thất kính."
Hai người lại theo bản năng nhìn về phía Phạn Việt, hai gương mặt vốn đầy nếp nhăn lại càng nhăn thêm: "Hiểu lầm hiểu lầm, không biết là điện chủ phu nhân tương lai, mong điện chủ thứ lỗi."
Trong điện không có tiếng phủ nhận, Bạch Thước không nhịn được nhìn Phạn Việt, cũng không biết có phải nàng nhìn lầm hay không, vẻ mặt lạnh lẽo của người trên vương tọa hình như đã tản đi.
Thường Thắng nghiêm mặt với Mộ Cửu: "Thiếu tộc trưởng, tộc trưởng có lệnh, bảo bọn ta mang người về núi."
"Ta không về!" Mộ Cửu nhanh như bay trốn sau lưng Thiên Hỏa, cực kỳ kiên quyết: "Ta có bản lĩnh tự mình xuống núi, ta không về."
"Hôn nhân cưới gả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hôn sự là do tộc trưởng định đoạt, không phải trò đùa."
Bạch Thước đứng xem náo nhiệt: "Hồ ly à, ta cứ nghĩ sao các vị trưởng lão lại cất công ngàn dặm xa xôi bắt ngươi trở về, hóa ra là đào hôn."
"Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín nữ hồ kia ai thích cưới thì cưới, dù sao ta cũng không cưới."
Bạch Thước nghẹn họng nhìn trân trối, giơ ngón cái khen Mộ Cửu: "Hồ tộc các ngươi cưới vợ, đều là cưới từng người từng người một sao?"
"Thiếu tộc trưởng hôm nay về cũng phải về, không về cũng phải về." Đột nhiên Thường Ngộ cùng Thường Thắng ra tay, định vòng qua Hoa Hồng tóm lấy Mộ Cửu.
Chợt Phẫn Thiên côn vọt ra, hai người không kịp phòng bị nên bị đẩy lui, chẳng ai ngờ đến Hoa Hồng sẽ đột nhiên ra tay, Thường Ngộ Thường Thắng đều sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ kiêng dè, gắt gao chất vấn: "Phẫn Thiên côn! Thiên Hỏa Yêu quân, ngươi có ý gì?"
Mộ Cửu ngập tràn kích động: "Tiểu......"
Ai ngờ hắn vừa gọi được một chữ, Hoa Hồng liền tránh sang một bên, mặt không đổi sắc: "Lỡ tay, hai vị xin cứ tự nhiên."
Niềm vui mới đó đã vụt tắt, Mộ Cửu ngơ ngẩn nhìn Hoa Hồng, hốc mắt hơi ửng hồng.
Hoa Hồng mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt, không nhìn Mộ Cửu nữa.
"Thiếu tộc trưởng, đừng câu giờ nữa, sinh con nối dõi cho Hồ tộc vốn chính là trách nhiệm của người."
Thường Thắng Thường Ngộ đã không còn kiên nhẫn, tiếp tục ra tay bắt hắn, nhưng lại bị đẩy ra, nhìn Phẫn Thiên côn chắn ngang phía trước Mộ Cửu, cho dù tính tình Thường Thắng có tốt tới đâu cũng không nhịn nổi nữa.
"Thiên Hỏa Yêu quân, lần này...vẫn là lỡ tay?"
"Là vừa đúng lúc, không nhanh không chậm**." Hoa Hồng liếc mắt nhìn Mộ Cửu: "Hắn không muốn về, các ngươi không nghe thấy hả?"
"Tiểu Hoa." Mộ Cửu lắp bắp.
"Câm miệng."
"Ồ."
"Chẳng lẽ Hạo Nguyệt điện muốn nhúng tay vào chuyện nhà của Hồ tộc?!" Thường Thắng quay đầu nhìn về phía Phạn Việt, nghiêm mặt cất lời.
Câu này không đơn thuần là hỏi việc riêng của Mộ Cửu mà Thường Thắng còn muốn thay toàn bộ Hồ tộc Tĩnh U sơn chất vấn Hạo Nguyệt điện.
Đại điện thoáng chốc im lặng, Phạn Việt rũ mắt nhìn: "Chẳng phải hai vị trưởng lão đã nhìn ra đáp án của bổn điện rồi sao? Nếu Phẫn Thiên côn không đủ, vậy để Trảm Hoang liên của bổn điện nói lại lần nữa, cũng không sao."
Lòng bàn tay Phạn Việt vừa động liền định hóa ra xích bạc, Thường Thắng lo lắng liên tục thối lui: "Điện chủ, thật ra cũng không cần lắm, thiếu tộc trưởng vẫn còn nhỏ tuổi, hoãn hôn mấy năm cũng không sao."
Thật ra cũng không thể trách đám hồ Thường Thắng nhu nhược, Phạn Việt là bán thần, nếu hắn muốn ra tay thật thì hai lão hồ phải bỏ mạng tại đây, dù sao cũng đã lôi tên tuổi Thường Mị ra rồi, Hạo Nguyệt điện chủ người ta không chịu cũng không thể trách được bọn họ. Hạo Nguyệt điện chủ có tiếng mặc kệ chuyện tam giới, ai biết giờ bị chạm mạch gì mà kiên quyết muốn giữ Mộ Cửu lại.
"Thiếu tộc trưởng, nếu người thật sự không muốn về Tĩnh U sơn thì thôi vậy." Thường Thắng bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Cửu, đưa tay ra: "Nhưng dù sao người cũng phải để ta và Thường Ngộ mang bảo vật trong tộc về, nếu không phải người lén trộm chí bảo của tộc cũng không đến mức tộc trưởng kêu bọn ta ngàn dặm xa xôi đuổi theo người đến tận cực Bắc."
Hoa Hồng nhíu mày, nhìn về phía Mộ Cửu: "Ngươi trộm cái gì vậy? Còn không mau trả."
Mộ Cửu suy sụp: "Không trả được, không còn nữa rồi."
"Không còn?!" Thường Thắng không giữ nổi bình tĩnh, chùm râu hoa râm run loạn xạ: "Tiểu tổ tông của ta ơi, đó là thần rượu Vô Hoa, có thể tăng ba ngàn năm công lực! Là để dành cho tộc trưởng phu nhân tương lai đó!!! Sao lại không còn được?!"
Không ai nhìn thấy, sắc mặt Hoa Hồng đột nhiên kỳ lạ vô cùng.
Bạch Thước tặc lưỡi: "Hồ ly à, đồ tốt như vậy, ngươi lén uống đúng không?"
Mộ Cửu lắc đầu như trống bỏi.
"Vậy sao lại không còn?" Thường Thắng gấp gáp rống lên hỏi.
"Đại khái... giống như... tựa hồ... có thể......" Đột nhiên một giọng nói vang lên trong điện, Hoa Hồng mở miệng, câu cuối cùng nghe có chút hụt hơi: "Bổn quân bất cẩn uống rồi."
Đại điện an tĩnh hồi lâu, đột nhiên hai vị trưởng lão liền thông suốt, hai người nhìn Mộ Cửu, rồi lại nhìn Hoa Hồng, Thường Thắng nhìn Mộ Cửu: "Thiếu tộc trưởng, đi về với bọn ta."
Mộ Cửu lắc đầu.
Thường Thắng ngược lại rất bình tĩnh: "Vậy ngươi giết hai lão già bọn ta đi."
Mộ Cửu ngơ ngác: "Trưởng lão......"
Thường Ngộ Thường Thắng dứt khoát ngồi xuống đất: "Ngươi không quay về thành thân, thần rượu Vô Hoa cũng không còn, ngươi biết tính tộc trưởng rồi đó, so với trở về chịu chết còn không bằng chết ở đây, ít ra cũng được sảng khoái một chút."
"Trưởng lão! Cô cô sẽ không......"
"Tộc trưởng có làm thật hay không, ngươi thừa biết mà? Ngươi có dám cam đoan, nếu gặp chuyện như ở Dị thành lần nữa, ngươi vẫn có thể rút lui an toàn?! Cửu vĩ Hồ tộc chúng ta đơn truyền một mạch, quả thật huyết mạch sắp đoạn rồi, thiếu tộc trưởng à, hai lão già này cũng không còn mặt mũi về gặp tộc trưởng nữa."
"Trưởng lão, không nghiêm trọng vậy đâu......"
"Nghiêm trọng hay không, ngươi......"
"Ta về cùng các người."
Hoa Hồng quả thật không nghe nổi nữa, đột nhiên mở lời.
Ba con hồ ly trong điện đồng thời sửng sốt, Mộ Cửu vội la lên: "Tiểu Hoa muội đừng xúc động nhất thời, tại ta trộm rượu mà, muốn phạt thì phải phạt ta."
"Ai nói là đi chịu phạt." Hoa Hồng mất kiên nhẫn: "Bọn họ bắt ngươi về làm gì?"
"Thành thân."
"Chúng ta trở về thành thân."
Trên điện im phăng phắc, âm thanh hùng hổ của Hoa Hồng suýt chút nữa làm Bạch Thước sặc nước miếng chết.
Chuyện gì vậy nè?
"Gì chứ?"
Mộ Cửu trừng to mắt, cứ tưởng mình nghe lầm, nhưng lại thấy Hoa Hồng xoay người nhìn về phía Thường Ngộ Thường Thắng: "Ta muốn thành thân với Mộ Cửu, chẳng lẽ ta không được uống thần rượu Vô Hoa?"
Hai người đồng thời gật đầu, đồng loạt khẳng định: "Được uống."
"Vậy các ngươi còn đòi sống đòi chết nữa không?"
Lại đồng thời lắc đầu, nhanh chóng bò dậy: "Không cần nữa."
"Thiên Hỏa."
Trên vương tọa, Phạn Việt nhíu mày gọi, lại thấy Hoa Hồng lười nhác cười: "Điện chủ, nhân duyên là chuyện lớn, nên do ta tự làm chủ."
"Không cần". Mộ Cửu nhìn về phía Hoa Hồng, trước nay Bạch Thước chưa thấy biểu cảm nghiêm túc đến vậy của tiểu hồ ly: "Muội không cần vì một vò rượu mà gả cho ta, ta về với trưởng lão là được."
Thường Thắng Thường Ngộ mặt tối sầm, Thiên Hỏa vốn là Thượng quân đỉnh phong, lại uống thêm thần rượu Vô Hoa, đã sắp hóa bán thần, nàng gả vào Hồ tộc vô cùng có lợi, hai người vừa định mở miệng vớt vát đã thấy Hoa Hồng nhìn về phía Mộ Cửu.
"Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta vì một vò rượu mà gả cho ngươi, tại sao không thể là vì chân tình chứ, Mộ Cửu."
Mộ Cửu ngơ ngác.
Bạch Thước nhíu mày, theo bản năng nhìn Phạn Việt, thấy vẻ mặt hắn cũng lạnh lẽo trầm mặc.
Thái dương lặn trăng treo cao, màn đêm phủ xuống phương Bắc.
Khi Phạn Việt từ thiên điện trở về tẩm điện, Bạch Thước đã ở trong viện chờ hắn.
Lúc chiều vì sao Phạn Việt đột nhiên biến mất khỏi tẩm điện, hai người đều không nhắc tới.
"Ngươi kiên quyết giữ Mộ Cửu lại đây là muốn tìm cơ hội vào Hồ tộc từ trên người hắn, lấy Tụ Yêu cờ?"
Bạch Thước nói thẳng, Phạn Việt không hề phủ nhận.
"Vì sao không ngăn cản Hoa Hồng dùng cách này vào Tĩnh U sơn?"
"Bạch Thước, nàng không muốn làm người của Hạo Nguyệt điện, vậy chuyện của Hạo Nguyệt điện có liên quan gì tới nàng?"
"Một người moi tim moi phổi giúp ngươi, ngay cả mạng đều có thể vứt bỏ vì ngươi, chẳng lẽ còn kém hơn người mà ngươi ngay cả nhớ cũng không nhớ nổi?"
Bạch Thước vô cùng phẫn nộ, cũng không biết là thay Hoa Hồng chất vấn, hay là thay chính mình.
Dưới ánh trăng, Phạn Việt chợt bật cười, đôi môi mỏng của hắn hơi cong, giọng lạnh lùng thờ ơ, nhìn xuống Bạch Thước.
"Lúc ở địa cung Dị thành, khoảnh khắc nàng tự tay tiễn đi người ngay cả mạng cũng giao cho nàng, Bạch Thước, sao nàng không tự hỏi mình... có tuyệt tình không... tàn nhẫn không?"
Bạch Thước ngơ ngẩn, hốc mắt phút chốc đỏ lên, cả người không nhịn được run rẩy.
Tiểu đồ đệ của nàng, người duy nhất trên đời này trong mắt chỉ có mình nàng, đã mất trong tay nàng rồi.
Người thân thuộc nhất, có thể nói ra lời sát thương nhất.
Bạch Thước lau nước mắt, xoay người bỏ đi.
Phạn Việt vẫn lạnh lùng, trầm mặc, ho khan vài tiếng thật mạnh, một búng máu tràn ra từ cổ họng.
Một bàn tay đỡ lưng Phạn Việt, yêu lực cuồn cuộn rót vào thân thể hắn, tinh thần Phạn Việt khá hơn chút, ổn định thân hình.
"Yêu lực này của ta kém thần lực rất xa, có điều hôm nay uống được thần rượu, miễn cưỡng dùng đi." Giọng nói chế nhạo của Hoa Hồng vang lên sau lưng.
"Ngươi không cần làm đến nước này." Phạn Việt quay đầu, nhíu mày, đáy mắt cũng tỏ vẻ không đồng tình.
"Ồ, giờ nói thật rồi sao, sao lúc nãy muội ấy hỏi ngươi, ngươi lại không nói."
"Thiên Hỏa!"
"Thần mạch của ngươi giờ đang bị tổn hại, nếu miễn cưỡng tấn công kết giới Tĩnh U sơn sẽ không phải là đối thủ của Thường Mị. Vị trí Yêu hoàng tuyệt đối không thể rơi vào tay Trấn Vũ, nếu không thảm kịch ở Dị thành sẽ tiếp diễn trên toàn bộ Yêu giới." Hoa Hồng nghiêm túc nói tiếp: "Nếu không cản được ngươi vào Hồ tộc đoạt Tụ Yêu cờ vì cô nương trong thiên điện kia, đương nhiên ta chỉ có thể giúp ngươi thôi. Sáng sớm ngày mai phải khởi hành đến Hồ tộc rồi, điện chủ, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Hoa Hồng xua tay, nhấc chân định đi, nhưng phía sau, âm thanh nặng nề của Phạn Việt vang lên lần nữa.
"Mộ Cửu đơn thuần như một đứa trẻ***, nếu sau này hắn biết được chân tướng, ngươi định sẽ như thế nào?"
Bước chân Hoa Hồng chững lại: "Chuyện của tương lai, để tương lai rồi nói." Hoa Hồng quay đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh nhạt: "Điện chủ, ta không giống ngươi, Vương nữ Dị thành, trăm năm trước đã không tin trên đời này còn có thứ như chân tình."
Hoa Hồng xoay người rời đi, lộ ra bóng dáng đơn độc dưới ánh trăng.
Dưới tàng cây ngoài điện, có một bóng người nấp sau thân cây, im hơi lặng tiếng chạy đi.
(*) Gốc là 狗皮膏药, dịch thô là thuốc cao bôi trên da chó, xuất phát từ một điển cố về chuyện chữa bệnh của Lý Thiết Quải - một trong số 8 vị tiên của Đạo giáo.
(**) Gốc là 不快不慢. Chỗ này Hoa Hồng chơi chữ với từ lỡ tay - 手快 phía trên, còn nếu tách từng chữ ra dịch là nhanh tay ))
(***) Gốc là 赤子之心 – Xích tử chi tâm.
Ngần ấy năm, nàng giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ làm màu, giấu đi tất cả gai góc và tâm tính của mình, vì để bản thân có thể sống qua ngày trong thế giới lạ kỳ này, nơi mà dường như thần tiên yêu quái nào cũng có thể bóp chết nàng. Dĩ nhiên, không ai muốn chết cả, nhưng không phải Bạch Thước sợ chết, nàng muốn sống, là bởi vì chỉ có sống lâu thật lâu, nàng mới có một tia hy vọng đi hoàn thành lời hứa lúc trước với người nọ.
Trăm năm ngàn năm, ngài chờ ta, chờ ta thành tiên, tìm được ngài, báo đáp ngài.
Từ đêm hôm đó trở đi, chấp niệm cả đời của nàng tựa như chỉ có thế, chỉ tại đây.
Chấp niệm của nàng, còn quan trọng hơn cả mạng của nàng.
Nhưng Hoa Hồng nói, tâm tính của nàng không giấu nổi nữa rồi, là vì cái gì?
Căn bản Bạch Thước không cần tự hỏi như vậy, nàng chỉ là đang tức giận thôi, nhưng nàng tức cái gì? Tức đường đường là Hạo Nguyệt điện chủ, vậy mà không hỏi cho rõ ràng đã mang một người xa lạ về, hay là tức hắn chẳng màng bản thân bị thương còn vận dụng thần lực giúp cô ta?
Đều không phải, nàng tức, là vì tất cả sự thiên vị và ưu ái của Phạn Việt, từ nay không phải chỉ dành cho mỗi mình nàng.
Bạch Thước muộn màng nhận ra, nàng nhìn về phía Hoa Hồng, đáy mắt chuyển từ mê mang đến rõ ràng.
Hoa Hồng ôm cánh tay cười: "Nghĩ thông rồi à?"
Bạch Thước gật đầu, quay lưng chạy theo hướng tẩm điện của Phạn Việt, không chút do dự.
Nếu khó chịu, nếu nghi hoặc, vậy thì hỏi cho rõ, nói cho xong.
Hoa Hồng bật cười, lẩm nhẩm một câu: "Thế mà chẳng hàm hồ chút nào."
Bạch Thước chạy một mạch như bay, lúc tới gần tẩm điện, bước chân khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới ánh trăng vàng, phía trên thạch đình, Phạn Việt khoác một bộ áo đen, đứng nhìn trăng sáng.
Ánh trăng soi rọi sườn mặt hắn, đỉnh mày như mực, trái tim Bạch Thước đập chậm nửa nhịp, nàng thả chậm bước chân, trong lòng có vô số điều muốn hỏi, cũng có vô vàn lời muốn nói.
"Thật sự không còn cách nào có thể lấy yêu lực trong cơ thể cô ấy ra hay sao?"
Bước chân Bạch Thước chững lại, không phải Phạn Việt đang hỏi nàng.
Trong thạch đình, không biết Long Nhất bay ra từ cái xó xỉnh nào, lẩm bẩm: "Thật ra cũng không phải."
Phạn Việt rũ mắt, cứ nhìn chằm chằm Long Nhất.
Long Nhất Trư bay đến trước mặt Phạn Việt: "Tất cả Yêu lực trên thế gian đều đến từ Yêu thần Tịnh Uyên, nếu ngươi có thể tìm được Yêu thần thì đương nhiên có thể lấy nó ra. Có điều không ai biết Yêu thần đang ở đâu."
Phạn Việt quét mắt qua, Long Nhất Trư vội vã giơ lên một bên cánh: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, mặc dù không tìm ra Yêu thần, nhưng ta biết Tụ Yêu cờ ở đâu. Tụ Yêu cờ là pháp khí của Yêu thần, có thể hiệu lệnh vạn yêu, bên trong có một tia Chân thần chi lực của Yêu thần, tuyệt đối có thể hút Yêu lực trong cơ thể cô nương kia ra."
Ánh mắt Phạn Việt đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, Long Nhất không đợi hắn hỏi đã sảng khoái giơ lên một cái cánh khác: "Tụ Yêu cờ ở Tĩnh U sơn."
Con ngươi Phạn Việt run lên: "Hồ tộc?"
Long Nhất vỗ cánh: "Chẳng lẽ ngươi muốn bổ kết giới bên ngoài của Tĩnh U sơn ra?"
"Muốn thì sao."
Long Nhất nghẹn họng: "Ta nói ngươi nghe, làm yêu...thì phải biết tự lượng sức, cái đó do Hồng Dịch bày ra, chưa nói đến việc giờ ngươi đang bị thương, cho dù là lúc thần lực mạnh nhất......"
Nhìn biểu cảm đó của Phạn Việt là biết hắn chẳng để tâm rồi, rốt cuộc Long Nhất cũng không nhịn nổi nữa, hỏi: "Lẽ nào cô ấy chính là người ngươi tìm kiếm suốt ngần ấy năm?"
Người hỏi hữu ý, trên dưới thạch đình, cả hai đều sượng với câu hỏi này của Long Nhất.
Đại yêu quái đang tìm ai? Trước nay Bạch Thước chỉ biết Phạn Việt là Hạo Nguyệt điện chủ, nhưng trước khi đại yêu quái trở thành Hạo Nguyệt điện chủ thì sao? Hắn là ai? Hắn đã từng để ý ai, có người trong lòng chưa?
Trong phút giây ngắn ngủi này, Bạch Thước vô cùng khẩn trương, nàng hơi hơi ngửa đầu, chờ Phạn Việt trả lời.
"Bổn điện chưa từng thấy rõ mặt nàng ấy." Giọng nói bình thản của Phạn Việt vang lên: "Nhưng bổn điện biết, nàng ấy có liên quan tới cô ấy."
"Chỉ là có liên quan thôi mà ngươi phải mạo hiểm như vậy sao? Việc ngươi nên làm bây giờ là gom đủ số bồ đề còn lại, nếu không gom đủ là ngươi chết chắc đó!" Long Nhất bực bội nói.
"Bổn điện thành thần còn không phải vì thế?"
Vài giây ngắn ngủi trôi qua như gió thổi mây bay, Bạch Thước nắm chặt bàn tay trong ống tay áo, lồng ngực nghẹn đến không thở nổi.
Long Nhất ngậm miệng, thở dài, cũng quay đầu nhìn vầng trăng bạc treo lơ lửng phía chân trời.
Cạnh vầng trăng bạc, các ngôi sao lấp lánh giữa màn đêm tối đen, Long Nhất nghĩ, cũng nhiều năm rồi, trên đời này đã không còn bầu trời đầy sao nữa.
"Vậy còn...Bạch Thước?"
Bạch Thước chợt ngẩng đầu.
Đúng vậy, còn nàng thì sao?
Phạn Việt, ta là gì của chàng?
Cuộc đời Bạch Thước chưa từng nôn nóng như lúc này.
Dù là lúc dẫn theo Trọng Chiêu lưu vong cũng chưa từng, hay khi suýt chút phải chết dưới móng vuốt sắc bén của tà long, có lẽ, ngay cả khi Mộc Mộc biến mất trước mắt nàng cũng chưa từng.
Nhưng nàng không đợi được câu trả lời, người mà mới vừa rồi có thể thốt ra câu "Thành thần là vì thế", cuối cùng vẫn không nói gì, tựa như căn bản hắn chưa từng nghe qua câu hỏi của Long Nhất, hoặc là ngay cả trả lời một câu hắn cũng ngại phiền.
Lúc Phạn Việt đi xuống thạch đình chỉ nhìn thấy Hoa Hồng đang cau mày, nơi vừa rồi Bạch Thước đứng sớm đã không còn một bóng người.
"Điện chủ, có đôi khi ta không hiểu nổi con người của người." Hoa Hồng dang tay ra, lạnh lẽo hỏi: "Nếu không thèm để ý, sao phải làm nhiều như vậy?"
Tựa hồ Phạn Việt không nghe thấy, một bước cũng không dừng, lập tức rời đi.
"À, còn thần khí nữa." Hoa Hồng vươn vai, giơ tay nghịch cánh Long Nhất Trư, híp mắt: "Con heo này, ngươi đưa ra chủ ý gì vậy, Tĩnh U sơn nói vào là vào sao? Trên đời này ngoại trừ Phượng đảo, chỉ có Hồ tộc là truyền từ thời thượng cổ, ngươi tưởng bán thần Thường Mị kia ăn chay chắc?"
"Đừng có ngậm máu phun heo, cho dù ta có cản cũng không cản được, có giỏi thì ngươi đi mà làm." Long Nhất Trư trợn mắt, muốn nhẹ nhàng bay ra từ trong tay Hoa Hồng như mấy lần trước, nhưng lần này Hoa Hồng không cho nó được như ý, đánh Phẫn Thiên Côn xuống, không chút do dự phóng thẳng vào con heo.
Thượng quân đỉnh chi lực, thoáng chốc ánh lửa tràn ngập khắp nơi, đừng nói Long Nhất Trư, ngay cả nửa tòa điện cũng bị đập nát.
Đúng lúc này, một tầng linh quang chợt xuất hiện quanh người Long Nhất Trư, tầng sáng hơi mỏng nhìn thì không mạnh, nhưng cho dù là Phẫn Thiên Côn cũng không vào được một tấc.
Biểu cảm của Hoa Hồng từ chẳng thèm đếm xỉa đến cứng đờ, giữa linh quang, một đôi tay thon dài tiếp được Phẫn Thiên côn, Long Nhất hóa thành thiếu niên, nhẹ nhàng búng một cái, Phẫn Thiên côn bay về tay Hoa Hồng, chấn động đến mức khiến lòng bàn tay nàng tê dại.
Rốt cuộc con heo này là cái gì? Hoa Hồng bị sốc, nhưng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Lúc nàng gặp được Phạn Việt, con heo này đã đi theo hắn. Trước nay Hoa Hồng chưa từng hỏi lai lịch của Phạn Việt, bởi vì đối với nàng nó không quan trọng, nhưng sự tồn tại của Long Nhất lại rất vi diệu, cứ cho nó trung thành với Phạn Việt đi, nhưng nàng vào Hạo Nguyệt điện nhiều năm như vậy, ngoại trừ lần chặn Phục Linh ở Mộc Khiếu sơn của Nhân gian, bất luận Phạn Việt rơi vào tình huống nguy hiểm cỡ nào, trước nay Hoa Hồng cũng không thấy Long Nhất ra tay. Nó có thể không nói chuyện Hồ tộc cất giấu Tụ Yêu, nói ra khác nào khuyến khích Phạn Việt đến đó đâu.
"Ta sẽ không làm hại hắn." Như đoán được suy nghĩ của Hoa Hồng, Long Nhất ngáp một cái, từ bên cạnh Hoa Hồng đi qua, chậm rãi để lại một câu.
"Quên nói với ngươi, hôm qua bọn họ gặp được Trọng Chiêu ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch."
Nàng sớm đã linh cảm được có chuyện như vậy, Hoa Hồng dùng đầu gối nghĩ cũng biết sao Phạn Việt lại thế này.
Đối với Bạch Thước mà nói, Trọng Chiêu quan trọng nhường nào, vấn đề này không cần hỏi cũng biết, ở Phượng điện, Bạch Thước dù đã gãy tay nhưng vẫn lấy mạng ra bảo vệ hắn, tất cả mọi người đều chứng kiến.
Với tính cách điện chủ nhà nàng, cả năm nay, ngoại trừ giận dỗi cũng chưa từng hỏi thăm nửa câu.
Cuộc gặp hôm qua ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch e là đã gợi lên tất cả lửa giận mà điện chủ nhà nàng đè nén cả năm trời.
"Tổn thọ, trung thành như vậy, sau này quay về Thái Sơ Điện, sợ là ngay cả cái ghế của ta sẽ không giữ được." Dù đã đi rất xa rồi, Long Nhất vẫn cứ lẩm nhẩm lầm nhầm không ngớt cái miệng.
Hoa Hồng cách quá xa nên không nghe rõ, nhanh chóng khiêng Phẫn Thiên côn đi đến điện của Bạch Thước.
Tiểu bán tiên có đủ sự mềm dẻo, lắm mưu ma chước quỷ, nhưng lại quá lý trí*, đều không tốt, sợ bị tổn thương, sợ bị bỏ rơi.
Vất vả lắm nàng mới nhìn rõ lòng mình, dồn hết tất cả dũng khí chạy tới, nhưng ngay cả đáp án cũng chưa nghe được, đừng nói là Hạo Nguyệt điện, cho dù là Cửu Trọng Thiên cung cũng không giữ được nàng.
Mặt khác, Bạch Thước trở về điện của mình, thoải mái dễ chịu đi tắm rửa, lanh lẹ bò lên giường, nằm xuống là ngủ, có thể nói là ngủ ngon lành, muốn bao nhiêu vô tâm vô phế có bấy nhiêu vô tâm vô phế, Hoa Hồng canh ngoài phòng nửa đêm suýt chút nữa cho rằng mình nhìn nhầm.
Mới sáng sớm, cửa phòng đã bị đẩy ra, trên cây, Hoa Hồng dụi mắt tỉnh lại, nhìn người đang vác cái tay nải nhỏ không rên một tiếng bước đi trong gió tuyết, thiếu điều huýt sáo một tiếng.
Nàng đã nói gì nhỉ, trời tính cũng không bằng nàng tính.
Bạch Thước chân thấp chân cao đạp lên nền tuyết phương Bắc, gió Bắc xẻo trên mặt nàng, suýt chút nữa thổi ngã nàng, nàng sờ gương mặt hơi đau, xoa xoa.
"Ngốc không, Bạch Thước, ngươi đã là Thượng quân rồi, có thể bay."
Bạch Thước vút một tiếng, bay thẳng lên trời, do dùng sức quá mạnh nên phóng lên hơi cao, Hoa Hồng lơ lửng phía sau nàng chẳng bao xa không ngờ Bạch Thước đột nhiên bay lên như vậy, đang chuẩn bị cản người, nào biết —— rầm một tiếng, giữa không trung, linh lực văng khắp nơi, tiểu bán tiên đập vào kết giới màu bạc, kết giới lù lù chẳng sứt mẻ gì, còn Bạch Thước lại như sao băng đáp xuống đất.
Đùng, đất tuyết bị nổ thành một cái hố to, Bạch Thước choáng váng bò dậy, nhìn kết giới rực rỡ lung linh giữa không trung, đen mặt.
Cách đó không xa, Hoa Hồng thiếu chút nữa cười thành tiếng, từ một năm trước Bạch Thước vào Hạo Nguyệt điện đã sớm dẹp cái kết giới này rồi, sao giờ lại dựng lên lần nữa?
Được đó, điện chủ nhà nàng đúng là có 800 cách.
"Ngươi nghĩ sao vậy, tam vương Yêu giới, ai cũng đầy hung danh, hang ổ của bọn họ mà ngươi muốn vào là vào muốn ra là ra hay sao?"
Một âm thanh quen thuộc vang lên từ cách vách, đúng thật là cách vách, Bạch Thước vừa quay đầu qua, Mộ Cửu đã ghé vào cái hố tuyết khổng lồ, nhìn nàng qua kết giới.
"Ngươi ở đây làm gì?"
"Còn có thể làm gì, lăn lộn cả đêm cũng không mở được kết giới của bán thần, ta đang nghĩ xem có thể đào hố bò vào không."
Bạch Thước nhìn cái hố trên tuyết, cả cuộc đời lần đầu cạn lời: "Người đời đều nói rằng ngươi thông minh, nhưng ta lại thấy đã xúc phạm hai từ này rồi."
"Bẩn thì cứ bẩn, tiểu bán tiên, đối diện với thực lực như vậy, ngu cũng có cái tốt của ngu. Chỉ cần ta đào đủ sâu, nàng ấy chắc chắn sẽ nhìn thấy, nói không chừng sẽ cho ta vào." Mộ Cửu bịt lỗ tai, không thèm nghe gì hết.
Cách đó không xa, không hiểu sao Hoa Hồng nhìn gương mặt ấy của Mộ Cửu lại sinh ra cảm giác mất mặt vớ vẩn.
Bạch Thước nhìn nhìn kết giới, chống cằm, đột nhiên mở miệng: "Lúc ta tới...không có trò này." Nàng nghĩ đi nghĩ lại, quay đầu nhìn Hạo Nguyệt điện: "Hôm qua lúc ta ra ngoài cũng không có."
Mộ Cửu ngơ ngác: "Ý gì?"
Bạch Thước quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Cửu, tâm tình rất tốt, tổng kết: "Ý là, ngươi rất xui xẻo."
Mộ Cửu cảm thấy dường như tâm tình của tiểu bán tiên trước mặt bất chợt tốt lên, liếc thấy cái tay nải nhỏ trên người nàng, buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ ngươi muốn đào hôn sao?"
Bạch Thước sửng sốt: "Đào hôn gì chứ?"
"Bên ngoài đều truyền rằng, ngươi chính là người trong lòng mà Hạo Nguyệt điện chủ tìm đã nhiều năm, Hạo Nguyệt điện chủ không tiếc đối địch với toàn bộ Tiên tộc cũng phải cứu bán tiên nho nhỏ là ngươi về Hạo Nguyệt điện, chọn ngày cưới ngươi làm điện chủ phu nhân đó. Có điều cũng có người nói, tiểu bán tiên ở Phiêu Diểu đảo kia bị nhốt ở Hạo Nguyệt, là thân bất do kỷ, nàng cam nguyện lấy thân nuôi yêu, xin Hạo Nguyệt điện chủ ở Ngô Đồng Phượng đảo cứu ý trung nhân Trọng Chiêu của nàng. Này, tiểu bán tiên, hai lời đồn này...rốt cuộc cái nào là sự thật vậy?"
Nửa đoạn trước Bạch Thước nghe được mùi ngon, nửa đoạn sau đúng là hiểu lầm to lớn, Bạch Thước vừa mới chuẩn bị phản bác thì một luồng ngân quang hiện lên, Phạn Việt hạ xuống trước kết giới.
Hoa Hồng lặng lẽ thu chân đã tiến lên về, con hồ ly này hỏi thật đúng lúc, đúng là tìm chết mà.
Ánh mắt Phạn Việt dừng lại trên tay nải của Bạch Thước, mắt có chút lạnh, băng tuyết bay tán loạn khắp nơi, Mộ Cửu không nhịn nổi nữa, lạnh đến mức hắt xì một cái.
"Điện chủ, ta......" Bạch Thước vừa mở miệng thấy ánh mắt Phạn Việt quả thực lạnh đến mức đóng băng, hắn bóp chặt cổ tay Bạch Thước, linh quang lóe lên, bay thẳng vào Hạo Nguyệt điện.
Hoa Hồng vỗ vỗ tay, vừa mới chuẩn bị đi, phía sau lại truyền đến một trận ồn ào.
Nàng quay đầu lại chỉ thấy tiểu hồ ly đang vùi mình trong gió tuyết, bị lạnh đến mức run bần bật, vẫn còn đang đào hố.
Hoa Hồng đi được hai bước, chém Phẫn Thiên côn ra, kéo hồ ly vào kết giới, quăng ngã miệng đầy tuyết.
"A Hỏa!" Mộ Cửu mặt mày hớn hở, từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng đuổi theo: "Muội thấy ta đang đào hố nên cố ý tới đón ta sao?"
"Câm miệng."
Thái dương Hoa Hồng giật giật, lập tức đạp gió tuyết đi về phía trước, không nhìn thấy khóe miệng Mộ Cửu cong lên.
Tiểu bán tiên đụng phải kết giới nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Phạn Việt cũng phải đến, thân là đệ nhất đại tướng Hạo Nguyệt điện, Thiên Hỏa Yêu quân, sao lại không đến xem một cái?
Một chủ một phó Hạo Nguyệt điện này đúng là dễ lừa mà.
(*) Gốc là Đa trí cận yêu - 多智近妖: chỉ người quá thông minh không giống như con người, trích từ câu: "Đại trí cận yêu, đại thiện cận ngụy."
Trong tẩm điện của Phạn Việt, Thất Mang Tinh trận như ẩn như hiện trên mặt đất, yêu hỏa trong chén lưu ly lập lòe lay động, chủ nhân yêu hỏa lười nhác dựa vào vương tọa phía sau bàn làm việc, đầu ngón tay điểm nhẹ lên trán, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm như băng.
Bạch Thước vùi trong đống chăn ấm nệm êm phía trước bàn, đang định ngồi dậy thì đệm mềm quanh thân chớp mắt hóa thành mảnh vải trói tay nàng lại, Bạch Thước ngẩn ra.
Đôi mắt sắc như dao của Phạn Việt rơi trên người nàng, không có ý định mở lời.
Lòng bàn tay Bạch Thước hóa ra một thanh kiếm, không chút do dự chặt đứt mảnh vải, thuần thục đứng lên, nhìn thẳng vào Phạn Việt.
"Rốt cuộc Điện chủ có ý gì?"
Đây là lần đầu tiên Bạch Thước đối đầu với Phạn Việt, đã không còn cẩn thận nịnh hót, cũng không sợ hãi gì nữa, nàng ung dung hỏi, là thật lòng muốn hỏi.
Ánh mắt Phạn Việt lướt qua tay nải trên người Bạch Thước, bình tĩnh thong thả cất lời.
"Bổn điện nhớ rất rõ, ở ven hồ Tử Nguyệt có người từng nói muốn vào Hạo Nguyệt điện của ta. Bổn điện cũng nhớ rõ, có người nói, sống là người Hạo Nguyệt điện, chết làm ma Hạo Nguyệt điện. Chẳng có ai tin, Bạch Thước, còn ngươi thì sao?"
Bạch Thước lắc đầu, nặn ra gương mặt tươi cười.
"Ân tình của điện chủ... với ta mà nói... có thể sánh ngang nhật nguyệt."
"Ồ?" Đáy mắt Phạn Việt chẳng lộ chút cảm xúc nào: "Vậy sao?"
Bạch Thước tiến lên một bước, huơ tay một cái, túi Càn Khôn chất đầy cả bàn, nàng đập tay lên bàn, đứng trên cao nhìn xuống: "Ở đây có tổng cộng ba trăm bốn mươi lăm viên nhất phẩm đan dược, hai trăm bảy mươi tám viên nhị phẩm đan dược. Nhiêu đó đủ để hạ một cái tiên môn. Hạo Nguyệt điện vang danh tam giới, ta có vào Hạo Nguyệt điện hay không cũng chẳng khác gì mấy."
Không khí trong điện trầm xuống, Phạn Việt cười lạnh một tiếng: "Linh thảo lấy từ vùng cực Bắc, đan dược được luyện bằng lò thuốc của Hạo Nguyệt điện? Ngươi dùng đồ của bổn điện... báo ân cho bổn điện?"
"Linh lực dùng để luyện đan là do ta......" Bạch Thước nói được một nửa thì nghẹn lại: "Được thôi, đều là ngươi cho cả."
Phạn Việt nheo mắt lại: "Đây là có thể sánh ngang nhật nguyệt mà ngươi nói?"
"Đương nhiên rồi." Bạch Thước hơi hơi cúi người, ánh mắt sáng quắc, hỏi vặn lại: "Điện chủ là bán thần, những thứ này không có tác dụng gì với ngươi, nhưng nếu điện chủ đem cho vị cô nương kia...dùng nó...kéo dài mạng sống cho cô ấy...chẳng lẽ không thể sánh với nhật nguyệt...trong lòng điện chủ hay sao?"
Sự thích thú lộ ra trong mắt Phạn Việt, hắn chẳng những không giận mà còn cười.
"Bộ dạng này của ngươi...hiếm thấy thật nha."
Đột nhiên Phạn Việt giơ tay, chụp lấy cánh tay Bạch Thước, đứng dậy, thoáng chốc hai người đã gần trong gang tấc, hơi thở như lẫn vào nhau.
Chỉ nghe Phạn Việt trầm giọng hỏi: "Cô ấy có phải nhật nguyệt của bổn điện hay không...Bạch Thước, nàng... rất để ý sao?"
Bạch Thước ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, yêu khí mạnh mẽ cơ hồ vây cả người nàng trong đó, con ngươi đen như mực của Hạo Nguyệt điện chủ chăm chú nhìn nàng, Bạch Thước mở miệng: "Ta......"
Đột nhiên, Phạn Việt liếc nhìn về phía trắc điện, ánh mắt chấn động, bất ngờ biến mất tại chỗ.
Bạch Thước nhìn ra hướng trắc điện, nơi đó vừa xuất hiện một luồng linh lực xa lạ đang dao động, người được Phạn Việt mang về từ Uyên Lĩnh Chiểu Trạch... đã tỉnh rồi.
Quý hóa quá mà, Bạch Thước thở hắt một hơi giễu cợt, sau đó vỗ một phát lên túi Càn Khôn, cả bàn linh đan quay về trong ống tay áo nàng, Bạch Thước quay lưng bước ra điện.
Lát sau, trên mặt bàn, từng đường từng đường vết nứt lờ mờ hiện ra, răng rắc một tiếng, cả bàn dập nát.
Lúc Bạch Thước sắp bước qua cửa điện bỗng dừng chân, nàng nhìn Thất Mang Tinh trận trong điện, nheo mắt lại.
Thất Tinh vẫn chỉ có ba ngôi phát sáng, nhưng ở Uyên Lĩnh Chiểu Trạch, rõ ràng nàng đã giúp Phạn Việt thu hồi mảnh bồ đề thứ tư, vì sao hắn không luyện hóa?
Phạn Việt xuất hiện ở bên điện, mới bước vào viện liền dừng chân.
Trước điện, tuyết lớn rơi khắp trời, thiếu nữ mặc một bộ váy trắng mỏng manh đứng giữa trời tuyết.
Bóng dánh lẻ loi phủ đầy băng tuyết dường như chẳng biết lạnh là gì, thiếu nữ vươn tay đón lấy từng cánh hoa tuyết, ngắm nhìn tuyết tan trong lòng bàn tay.
Tựa hồ linh cảm được gì đó, bỗng cô quay đầu lại, lúc nhìn thấy Phạn Việt, sự cô đơn lạnh nhạt nơi đáy mắt như nở hoa, ánh lên ý cười nhẹ nhàng.
Cô cứ như vậy đứng trên mặt tuyết, lẳng lặng nhìn Phạn Việt.
Cơ hồ Phạn Việt bất giác đến gần chủ nhân của đôi mắt, đến khi tới trước mặt cô, trong tay đã hóa ra một chiếc áo ấm lông cừu lớn, khoác lên người thiếu nữ.
"Chàng không nhớ ta là ai nữa rồi." Thiếu nữ khẳng định.
"Không nhớ."
"Vậy tại sao lại mang ta về đây?"
"Bổn điện không thích mắc nợ người khác." Trong giọng nói của Phạn Việt hàm chứa một tia sát khí: "Tuy ta không nhớ nổi cô, nhưng có lẽ ta đã từng giết cô."
Trong ác mộng của vô số đêm dài, Phạn Việt có thể nhìn thấy thần quang buông xuống khắp trời, bên trong huyết trận, nữ tử áo đỏ hóa thành tro bụi.
Những lúc tỉnh mộng, áy náy trào dâng, không cách nào giải thoát.
Dù hắn không thấy rõ khuôn mặt nàng nhưng vẫn nhớ như in đôi mắt chứa đầy sao trời ấy, đúng là người trước mắt.
"Chàng đã biết... ta sắp chết rồi." Thiếu nữ khẽ thở dài: "Cho nên chàng mang ta về, chỉ là muốn cứu mạng ta."
Sự trầm mặc kéo dài trong tuyết.
"Nếu ta không muốn được cứu thì sao? Chàng đã không nhớ nổi ta là ai, vậy thì ta sống hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Phạn Việt nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống, đáy mắt lộ vẻ không đồng tình: "Có thể tồn tại... không phải là chuyện dễ, đừng nói chết dễ dàng như vậy."
Mặt mày thiếu nữ tươi lên, đột nhiên nắm lấy tay Phạn Việt.
Phạn Việt đứng im, không hề né tránh.
"Bây giờ chàng là ai?"
"Phạn Việt."
"Vậy chàng giúp ta sống sót đi, Phạn Việt. Trước khi chàng nhớ ra ta, thì cứ gọi ta là A Nguyệt, ta chờ chàng thành thần, nhớ ra ta."
Trên đường mòn ngoài điện, Mộ Cửu cứ ôm vò rượu chậm rãi đuổi theo Hoa Hồng mãi.
"A Hỏa A Hỏa, ta đem bảo bối đến cho nàng nè, đây là Vạn Niên túy của Tĩnh U sơn......"
"Vạn Niên túy, ngông cuồng dữ nha, ta chưa từng nghe nói có loại rượu nào có thể khiến ta say." Hoa Hồng tức giận, muôn phần hối hận nhất thời rũ lòng từ bi để con hồ ly này vào, nàng đi đến đâu hồ ly theo đến đó, đúng là treo đầu dê bán thịt chó* mà.
"Cái tên Vạn Niên túy này là do ta đặt, thực ra nó tên là Vô Hoa tửu, kể rằng nhiều vạn năm về trước, lúc tiền bối đời trước trước trước của Hồ tộc ta chuyển từ Thần giới xuống Hạ giới đã mang theo nó, cả Hồ tộc cũng chỉ có ba bình, có điều là... rượu này uống vào không......"
Rượu của Thần giới? Bước chân nhảy nhót của Hoa Hồng khựng lại, nàng đưa tay ra, vò rượu trong tay Mộ Cửu đã rơi vào tay nàng, Hoa Hồng ngửa đầu hớp một ngụm.
"Tốt." Mộ Cửu lắp bắp nói ra chữ cuối cùng, trừng mắt nhìn Hoa Hồng hớp một ngụm sạch bình.
Linh lực dày đặc trào ra từ thân thể Hoa Hồng, trong nháy mắt Mộ Cửu bị linh lực ép đến mức muốn nổ tung, nếu không nhờ hắn kịp thời lôi tiểu Tịch Diệt luân ra chắn phía trước thì e rằng đã bị nổ banh xác.
Ước chừng một nén nhang sau, Hoa Hồng mới hấp thu hết toàn bộ linh khí bùng phát khắp người, vừa mở mắt ra liền thấy Mộ Cửu cầm tiểu Tịch Diệt luân bể nát mặt xám mày tro nhìn mình.
"Đồ tốt đó." Hoa Hồng thoải mái cả người, chỉ một vò rượu đã khiến nàng tăng vọt ngàn năm linh lực trong nháy mắt. Lần đầu tiên Hoa Hồng nhìn thuận mắt con hồ ly này, phút chốc đã xuất hiện trước mặt Mộ Cửu, đôi mắt sáng ngời: "Còn nữa không?"
Mộ Cửu lắc đầu, nhìn món quà trống rỗng trong tay Hoa Hồng: "Rượu này... không phải uống bây giờ."
"Uống cái này còn phải coi giờ nữa sao?" Hoa Hồng nhíu mày: "Mẹ nó......"
Hoa Hồng còn chưa dứt lời, đột nhiên rùng mình, nhìn ra phía ngoài Hạo Nguyệt điện, vài luồng yêu lực mạnh mẽ xẹt qua chân trời, hướng thẳng vào Hạo Nguyệt điện.
"Xong rồi!" Mộ Cửu kinh hô một tiếng, bỗng nhảy dựng lên, núp sau lưng Hoa Hồng, mặt như tờ giấy trắng.
Bên ngoài trắc điện, Bạch Thước dựa cột hành lang, nhai cỏ dại, sau khi nghe rõ mồn một từng câu từng chữ trong viện xong, nàng phun cỏ ra, liếc mắt soi xét hai bóng người trên nền tuyết một cái, đang chuẩn bị bỏ đi thì khẽ "di" một tiếng, nhìn lên giữa không trung bên ngoài Hạo Nguyệt điện.
Dưới trời tuyết, Phạn Việt cũng cảm nhận được mấy luồng yêu lực xé gió bay đến, giương mắt nhìn lên.
"Tĩnh U sơn Thường Thắng, Thường Ngộ, chào Hạo Nguyệt điện chủ."
Hai chất giọng già nua hùng hồn vang lên giữa không trung, vọng khắp phương Bắc.
Hoa Hồng quay đầu lại đã chẳng thấy bóng dáng tiểu hồ ly đâu.
Trong chính điện Hạo Nguyệt, Phạn Việt dựa vào vương tọa, lười nhác nhìn hai lão già với mái đầu hoa râm trên điện.
"Giao người?"
Thường Thắng Thường Ngộ đồng thời gật đầu.
"Các ngươi đến Hạo Nguyệt điện tìm Thiếu tộc trưởng Tĩnh U sơn? Là đạo lý gì."
Thường Thắng cười nói: "Kể từ sau Ngô Đồng võ yến, thiếu tộc trưởng nhà ta thường xuyên đến cực Bắc thăm bạn, lần này trong tộc có chuyện quan trọng, bọn ta một mạch lần theo vết tích mà tới, không ít tiểu yêu thấy thiếu tộc trưởng vào Hạo Nguyệt điện ngày hôm qua."
"Vậy sao?" Chiếc ủng đen của Phạn Việt nhịp nhịp lên phiến đá lạnh băng, ngẩng đầu: "Chỉ dựa vào tin đồn đã dám gạn hỏi Hạo Nguyệt điện ta đòi người, Thường Mị làm việc đúng là ngày càng bài bản."
Bạch Thước ló đầu ra nhìn từ phía sau bức bình phong, như đang suy tư gì đó, với tính tình Phạn Việt, không ném Mộ Cửu khỏi cực Bắc đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện cưỡng ép giữ Mộ Cửu lại.
Một tên đầu tóc mướt rượt đúng lúc tiến lên, Mộ Cửu đắc ý nói.
"Ta biết ngay mà, trốn ở đây quả không sai. Không hổ là điện chủ của tiểu Hoa nhà ta, uy phong khí phách dữ!"
Bạch Thước nổi da gà rần rần, nhìn Mộ Cửu đang vui sướng khi người gặp họa, chọc hắn.
"Phái tận hai vị trưởng lão tới Hạo Nguyệt điện đòi người, ngươi lại gây họa gì rồi?"
Mộ Cửu đơ người, chột dạ: "Đừng có vu oan cho ta, ta đây phong độ ngút trời, luôn biết giữ mình trong sạch, là thiếu niên tiêu biểu của Hồ tộc đó."
Bạch Thước trợn trắng mắt, hai người tiếp tục lén nhìn vào điện.
Trên điện, mặt Thường Ngộ tối sầm, vẫn là Thường Thắng ổn hơn chút, vô cùng khách khí.
"Điện chủ trăm công ngàn việc, say mê tu luyện, có người vào điện không biết cũng là lẽ thường tình." Đột nhiên lòng bàn tay Thường Thắng chuyển động, hóa ra một cọng lông cáo màu đỏ, lông cáo bất ngờ vòng ra sau điện.
"Không xong rồi!" Sau bức bình phong, Mộ Cửu biến sắc, xoay người bỏ chạy, chẳng may mới đi được một bước đã bay vút lên không, lông cáo màu đỏ hóa thành cánh tay thô khỏe, túm chặt hắn bay vào điện.
Trong lúc căng thẳng tột độ, Mộ Cửu cũng không quên bắt lấy tay áo Bạch Thước.
Tất cả mọi thứ diễn ra nhanh như chớp, mọi người đều không kịp phản ứng, rầm một tiếng, Mộ Cửu cùng Bạch Thước đã nện xuống điện.
Hoa Hồng ôm cánh tay đứng một bên nhìn hai cái bị thịt rớt trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên trời.
Thường Thắng Thường Ngộ nhìn chằm chằm Bạch Thước, thấy nàng uốn éo uyển chuyển, hai mắt phát sáng: "Thiếu tộc trưởng, vị cô nương này là bằng hữu mà người thăm mỗi năm?" Thậm chí còn tấm tắc hai tiếng: "Xinh xắn thật nha, thiếu tộc trưởng năm nào cũng xuống núi... âu cũng có lý."
Một ánh mắt lạnh băng rơi trên người Mộ Cửu, Mộ Cửu chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhảy cao ba thước, nhanh chóng cách xa Bạch Thước, lớn tiếng đáp: "Trưởng lão, vị... vị cô nương này tên là Bạch Thước."
Hai chữ "Bạch Thước" vừa thốt ra, nụ cười của hai vị trưởng lão cứng đờ, đồng thời lui về phía sau hai bước, hướng Bạch Thước: "Thất kính thất kính."
Hai người lại theo bản năng nhìn về phía Phạn Việt, hai gương mặt vốn đầy nếp nhăn lại càng nhăn thêm: "Hiểu lầm hiểu lầm, không biết là điện chủ phu nhân tương lai, mong điện chủ thứ lỗi."
Trong điện không có tiếng phủ nhận, Bạch Thước không nhịn được nhìn Phạn Việt, cũng không biết có phải nàng nhìn lầm hay không, vẻ mặt lạnh lẽo của người trên vương tọa hình như đã tản đi.
Thường Thắng nghiêm mặt với Mộ Cửu: "Thiếu tộc trưởng, tộc trưởng có lệnh, bảo bọn ta mang người về núi."
"Ta không về!" Mộ Cửu nhanh như bay trốn sau lưng Thiên Hỏa, cực kỳ kiên quyết: "Ta có bản lĩnh tự mình xuống núi, ta không về."
"Hôn nhân cưới gả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hôn sự là do tộc trưởng định đoạt, không phải trò đùa."
Bạch Thước đứng xem náo nhiệt: "Hồ ly à, ta cứ nghĩ sao các vị trưởng lão lại cất công ngàn dặm xa xôi bắt ngươi trở về, hóa ra là đào hôn."
"Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín nữ hồ kia ai thích cưới thì cưới, dù sao ta cũng không cưới."
Bạch Thước nghẹn họng nhìn trân trối, giơ ngón cái khen Mộ Cửu: "Hồ tộc các ngươi cưới vợ, đều là cưới từng người từng người một sao?"
"Thiếu tộc trưởng hôm nay về cũng phải về, không về cũng phải về." Đột nhiên Thường Ngộ cùng Thường Thắng ra tay, định vòng qua Hoa Hồng tóm lấy Mộ Cửu.
Chợt Phẫn Thiên côn vọt ra, hai người không kịp phòng bị nên bị đẩy lui, chẳng ai ngờ đến Hoa Hồng sẽ đột nhiên ra tay, Thường Ngộ Thường Thắng đều sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ kiêng dè, gắt gao chất vấn: "Phẫn Thiên côn! Thiên Hỏa Yêu quân, ngươi có ý gì?"
Mộ Cửu ngập tràn kích động: "Tiểu......"
Ai ngờ hắn vừa gọi được một chữ, Hoa Hồng liền tránh sang một bên, mặt không đổi sắc: "Lỡ tay, hai vị xin cứ tự nhiên."
Niềm vui mới đó đã vụt tắt, Mộ Cửu ngơ ngẩn nhìn Hoa Hồng, hốc mắt hơi ửng hồng.
Hoa Hồng mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt, không nhìn Mộ Cửu nữa.
"Thiếu tộc trưởng, đừng câu giờ nữa, sinh con nối dõi cho Hồ tộc vốn chính là trách nhiệm của người."
Thường Thắng Thường Ngộ đã không còn kiên nhẫn, tiếp tục ra tay bắt hắn, nhưng lại bị đẩy ra, nhìn Phẫn Thiên côn chắn ngang phía trước Mộ Cửu, cho dù tính tình Thường Thắng có tốt tới đâu cũng không nhịn nổi nữa.
"Thiên Hỏa Yêu quân, lần này...vẫn là lỡ tay?"
"Là vừa đúng lúc, không nhanh không chậm**." Hoa Hồng liếc mắt nhìn Mộ Cửu: "Hắn không muốn về, các ngươi không nghe thấy hả?"
"Tiểu Hoa." Mộ Cửu lắp bắp.
"Câm miệng."
"Ồ."
"Chẳng lẽ Hạo Nguyệt điện muốn nhúng tay vào chuyện nhà của Hồ tộc?!" Thường Thắng quay đầu nhìn về phía Phạn Việt, nghiêm mặt cất lời.
Câu này không đơn thuần là hỏi việc riêng của Mộ Cửu mà Thường Thắng còn muốn thay toàn bộ Hồ tộc Tĩnh U sơn chất vấn Hạo Nguyệt điện.
Đại điện thoáng chốc im lặng, Phạn Việt rũ mắt nhìn: "Chẳng phải hai vị trưởng lão đã nhìn ra đáp án của bổn điện rồi sao? Nếu Phẫn Thiên côn không đủ, vậy để Trảm Hoang liên của bổn điện nói lại lần nữa, cũng không sao."
Lòng bàn tay Phạn Việt vừa động liền định hóa ra xích bạc, Thường Thắng lo lắng liên tục thối lui: "Điện chủ, thật ra cũng không cần lắm, thiếu tộc trưởng vẫn còn nhỏ tuổi, hoãn hôn mấy năm cũng không sao."
Thật ra cũng không thể trách đám hồ Thường Thắng nhu nhược, Phạn Việt là bán thần, nếu hắn muốn ra tay thật thì hai lão hồ phải bỏ mạng tại đây, dù sao cũng đã lôi tên tuổi Thường Mị ra rồi, Hạo Nguyệt điện chủ người ta không chịu cũng không thể trách được bọn họ. Hạo Nguyệt điện chủ có tiếng mặc kệ chuyện tam giới, ai biết giờ bị chạm mạch gì mà kiên quyết muốn giữ Mộ Cửu lại.
"Thiếu tộc trưởng, nếu người thật sự không muốn về Tĩnh U sơn thì thôi vậy." Thường Thắng bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Cửu, đưa tay ra: "Nhưng dù sao người cũng phải để ta và Thường Ngộ mang bảo vật trong tộc về, nếu không phải người lén trộm chí bảo của tộc cũng không đến mức tộc trưởng kêu bọn ta ngàn dặm xa xôi đuổi theo người đến tận cực Bắc."
Hoa Hồng nhíu mày, nhìn về phía Mộ Cửu: "Ngươi trộm cái gì vậy? Còn không mau trả."
Mộ Cửu suy sụp: "Không trả được, không còn nữa rồi."
"Không còn?!" Thường Thắng không giữ nổi bình tĩnh, chùm râu hoa râm run loạn xạ: "Tiểu tổ tông của ta ơi, đó là thần rượu Vô Hoa, có thể tăng ba ngàn năm công lực! Là để dành cho tộc trưởng phu nhân tương lai đó!!! Sao lại không còn được?!"
Không ai nhìn thấy, sắc mặt Hoa Hồng đột nhiên kỳ lạ vô cùng.
Bạch Thước tặc lưỡi: "Hồ ly à, đồ tốt như vậy, ngươi lén uống đúng không?"
Mộ Cửu lắc đầu như trống bỏi.
"Vậy sao lại không còn?" Thường Thắng gấp gáp rống lên hỏi.
"Đại khái... giống như... tựa hồ... có thể......" Đột nhiên một giọng nói vang lên trong điện, Hoa Hồng mở miệng, câu cuối cùng nghe có chút hụt hơi: "Bổn quân bất cẩn uống rồi."
Đại điện an tĩnh hồi lâu, đột nhiên hai vị trưởng lão liền thông suốt, hai người nhìn Mộ Cửu, rồi lại nhìn Hoa Hồng, Thường Thắng nhìn Mộ Cửu: "Thiếu tộc trưởng, đi về với bọn ta."
Mộ Cửu lắc đầu.
Thường Thắng ngược lại rất bình tĩnh: "Vậy ngươi giết hai lão già bọn ta đi."
Mộ Cửu ngơ ngác: "Trưởng lão......"
Thường Ngộ Thường Thắng dứt khoát ngồi xuống đất: "Ngươi không quay về thành thân, thần rượu Vô Hoa cũng không còn, ngươi biết tính tộc trưởng rồi đó, so với trở về chịu chết còn không bằng chết ở đây, ít ra cũng được sảng khoái một chút."
"Trưởng lão! Cô cô sẽ không......"
"Tộc trưởng có làm thật hay không, ngươi thừa biết mà? Ngươi có dám cam đoan, nếu gặp chuyện như ở Dị thành lần nữa, ngươi vẫn có thể rút lui an toàn?! Cửu vĩ Hồ tộc chúng ta đơn truyền một mạch, quả thật huyết mạch sắp đoạn rồi, thiếu tộc trưởng à, hai lão già này cũng không còn mặt mũi về gặp tộc trưởng nữa."
"Trưởng lão, không nghiêm trọng vậy đâu......"
"Nghiêm trọng hay không, ngươi......"
"Ta về cùng các người."
Hoa Hồng quả thật không nghe nổi nữa, đột nhiên mở lời.
Ba con hồ ly trong điện đồng thời sửng sốt, Mộ Cửu vội la lên: "Tiểu Hoa muội đừng xúc động nhất thời, tại ta trộm rượu mà, muốn phạt thì phải phạt ta."
"Ai nói là đi chịu phạt." Hoa Hồng mất kiên nhẫn: "Bọn họ bắt ngươi về làm gì?"
"Thành thân."
"Chúng ta trở về thành thân."
Trên điện im phăng phắc, âm thanh hùng hổ của Hoa Hồng suýt chút nữa làm Bạch Thước sặc nước miếng chết.
Chuyện gì vậy nè?
"Gì chứ?"
Mộ Cửu trừng to mắt, cứ tưởng mình nghe lầm, nhưng lại thấy Hoa Hồng xoay người nhìn về phía Thường Ngộ Thường Thắng: "Ta muốn thành thân với Mộ Cửu, chẳng lẽ ta không được uống thần rượu Vô Hoa?"
Hai người đồng thời gật đầu, đồng loạt khẳng định: "Được uống."
"Vậy các ngươi còn đòi sống đòi chết nữa không?"
Lại đồng thời lắc đầu, nhanh chóng bò dậy: "Không cần nữa."
"Thiên Hỏa."
Trên vương tọa, Phạn Việt nhíu mày gọi, lại thấy Hoa Hồng lười nhác cười: "Điện chủ, nhân duyên là chuyện lớn, nên do ta tự làm chủ."
"Không cần". Mộ Cửu nhìn về phía Hoa Hồng, trước nay Bạch Thước chưa thấy biểu cảm nghiêm túc đến vậy của tiểu hồ ly: "Muội không cần vì một vò rượu mà gả cho ta, ta về với trưởng lão là được."
Thường Thắng Thường Ngộ mặt tối sầm, Thiên Hỏa vốn là Thượng quân đỉnh phong, lại uống thêm thần rượu Vô Hoa, đã sắp hóa bán thần, nàng gả vào Hồ tộc vô cùng có lợi, hai người vừa định mở miệng vớt vát đã thấy Hoa Hồng nhìn về phía Mộ Cửu.
"Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta vì một vò rượu mà gả cho ngươi, tại sao không thể là vì chân tình chứ, Mộ Cửu."
Mộ Cửu ngơ ngác.
Bạch Thước nhíu mày, theo bản năng nhìn Phạn Việt, thấy vẻ mặt hắn cũng lạnh lẽo trầm mặc.
Thái dương lặn trăng treo cao, màn đêm phủ xuống phương Bắc.
Khi Phạn Việt từ thiên điện trở về tẩm điện, Bạch Thước đã ở trong viện chờ hắn.
Lúc chiều vì sao Phạn Việt đột nhiên biến mất khỏi tẩm điện, hai người đều không nhắc tới.
"Ngươi kiên quyết giữ Mộ Cửu lại đây là muốn tìm cơ hội vào Hồ tộc từ trên người hắn, lấy Tụ Yêu cờ?"
Bạch Thước nói thẳng, Phạn Việt không hề phủ nhận.
"Vì sao không ngăn cản Hoa Hồng dùng cách này vào Tĩnh U sơn?"
"Bạch Thước, nàng không muốn làm người của Hạo Nguyệt điện, vậy chuyện của Hạo Nguyệt điện có liên quan gì tới nàng?"
"Một người moi tim moi phổi giúp ngươi, ngay cả mạng đều có thể vứt bỏ vì ngươi, chẳng lẽ còn kém hơn người mà ngươi ngay cả nhớ cũng không nhớ nổi?"
Bạch Thước vô cùng phẫn nộ, cũng không biết là thay Hoa Hồng chất vấn, hay là thay chính mình.
Dưới ánh trăng, Phạn Việt chợt bật cười, đôi môi mỏng của hắn hơi cong, giọng lạnh lùng thờ ơ, nhìn xuống Bạch Thước.
"Lúc ở địa cung Dị thành, khoảnh khắc nàng tự tay tiễn đi người ngay cả mạng cũng giao cho nàng, Bạch Thước, sao nàng không tự hỏi mình... có tuyệt tình không... tàn nhẫn không?"
Bạch Thước ngơ ngẩn, hốc mắt phút chốc đỏ lên, cả người không nhịn được run rẩy.
Tiểu đồ đệ của nàng, người duy nhất trên đời này trong mắt chỉ có mình nàng, đã mất trong tay nàng rồi.
Người thân thuộc nhất, có thể nói ra lời sát thương nhất.
Bạch Thước lau nước mắt, xoay người bỏ đi.
Phạn Việt vẫn lạnh lùng, trầm mặc, ho khan vài tiếng thật mạnh, một búng máu tràn ra từ cổ họng.
Một bàn tay đỡ lưng Phạn Việt, yêu lực cuồn cuộn rót vào thân thể hắn, tinh thần Phạn Việt khá hơn chút, ổn định thân hình.
"Yêu lực này của ta kém thần lực rất xa, có điều hôm nay uống được thần rượu, miễn cưỡng dùng đi." Giọng nói chế nhạo của Hoa Hồng vang lên sau lưng.
"Ngươi không cần làm đến nước này." Phạn Việt quay đầu, nhíu mày, đáy mắt cũng tỏ vẻ không đồng tình.
"Ồ, giờ nói thật rồi sao, sao lúc nãy muội ấy hỏi ngươi, ngươi lại không nói."
"Thiên Hỏa!"
"Thần mạch của ngươi giờ đang bị tổn hại, nếu miễn cưỡng tấn công kết giới Tĩnh U sơn sẽ không phải là đối thủ của Thường Mị. Vị trí Yêu hoàng tuyệt đối không thể rơi vào tay Trấn Vũ, nếu không thảm kịch ở Dị thành sẽ tiếp diễn trên toàn bộ Yêu giới." Hoa Hồng nghiêm túc nói tiếp: "Nếu không cản được ngươi vào Hồ tộc đoạt Tụ Yêu cờ vì cô nương trong thiên điện kia, đương nhiên ta chỉ có thể giúp ngươi thôi. Sáng sớm ngày mai phải khởi hành đến Hồ tộc rồi, điện chủ, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Hoa Hồng xua tay, nhấc chân định đi, nhưng phía sau, âm thanh nặng nề của Phạn Việt vang lên lần nữa.
"Mộ Cửu đơn thuần như một đứa trẻ***, nếu sau này hắn biết được chân tướng, ngươi định sẽ như thế nào?"
Bước chân Hoa Hồng chững lại: "Chuyện của tương lai, để tương lai rồi nói." Hoa Hồng quay đầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh nhạt: "Điện chủ, ta không giống ngươi, Vương nữ Dị thành, trăm năm trước đã không tin trên đời này còn có thứ như chân tình."
Hoa Hồng xoay người rời đi, lộ ra bóng dáng đơn độc dưới ánh trăng.
Dưới tàng cây ngoài điện, có một bóng người nấp sau thân cây, im hơi lặng tiếng chạy đi.
(*) Gốc là 狗皮膏药, dịch thô là thuốc cao bôi trên da chó, xuất phát từ một điển cố về chuyện chữa bệnh của Lý Thiết Quải - một trong số 8 vị tiên của Đạo giáo.
(**) Gốc là 不快不慢. Chỗ này Hoa Hồng chơi chữ với từ lỡ tay - 手快 phía trên, còn nếu tách từng chữ ra dịch là nhanh tay ))
(***) Gốc là 赤子之心 – Xích tử chi tâm.
Bình luận facebook