Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Phát bệnh
*Chương có nội dung hình ảnh
Xe đâm vào tảng tuyến lớn chắn ngang đường nên bị dội lại. Cũng may va chạm không lớn và túi khí trong xe đã bật ra tứ phía nhanh chóng
“Từ Noãn em không sao chứ?”
Bạch Minh Tử việc đầu tiên là quay sang kiểm tra Từ Noãn
“Không. Em không sao. Anh vẫn ổn chứ?”
“Ừm không sao. Nhưng chúng ta đều có sao đó. Hình như tuyết chắn cả hai lối rồi”
Bây giờ hai người đã trong thế tiến thoái lưỡng nan. Tiến xong được mà lùi cũng không xong.
Hai người làm xẹp túi khí rồi mở xe ra ngoài. Từ lúc bị đống tuyết chặn đến lúc hai người làm xẹp các túi khí để ra ngoài mất chỉ có 30’ nhưng tuyết đã rơi cao hơn mắt cá chân bọn họ. Không chừng vài giờ nữa phủ lấp cả cái xe cũng nên.
“Từ Noãn anh nghĩ chúng ta nên vào xe chờ cứu hộ”
“Tuyết lớn quá. Liệu…”
“Sẽ không có chuyện gì. Giám đốc biết chúng ta mất kết nối sẽ sớm tìm cứu hộ” hơn nữa ông chồng kia của em chắc cũng đang chuẩn bị cứu hai ta cũng nên.
“Vào trong xe đi Từ Noãn”
Bạch Minh Tử vẫn luôn bật xe hoạt động để hệ thống sửa ấm cho cả hai. Mặc dù hai người có vali đồ trong xe nhưng thời tiết đang âm cực độ như vậy thì đồ nào mà ấm nổi.
“Từ Noãn em vẫn ổn chứ?”
“Dạ em ổn. Anh thì sao”
“Ừm anh không sao”
“Cũng may em còn rất nhiều đồ ăn vặt và nước. Chắc sẽ không sao”
“Ừm”
...*...
Ở bên khác Bạch Nhiếp Thần đang chuẩn bị điều trực thăng đến. Nhưng câu trả lời lại khiến anh lo lắng và nổi điên hơn.
“Các người nói cái gì?”
“Bạch thiếu chúng tôi không phải là không muốn cứu người nhưng bão tuyết rất lớn còn có gió mạnh. E là nếu bay sợ chưa tới mọi người trên trực thăng cũng sẽ lành ít dữ nhiều. Ít ra hai người họ vẫn còn kẹt lại ở sườn núi, đợi bão tuyết giảm bớt chúng ta mới có thể bay”
Bạch Nhiếp Thần hận không thể ở bên cạnh cô lúc này. Con mẹ nó thời tiết đáng chết, đội cứu hộ bên kia cũng nói không thể đi đến con đường nơi mà Từ Noãn đang ở.
“Tốt nhất là hai người bình an đi. Nếu không thì….” Nhiếp Thần thật sự rất sợ anh cũng không muốn nghĩ tới nếu như nếu như tình hình xấu đi nữa.
...*...
Tuyết bên ngoài một nặng. Bạch Minh Tử cũng bắt đầu có dự cảm không lành. Thời tiết này trực thăng còn khó di chuyển huống hồ chi cứu hộ đi xe đến đây. Chết tiệt anh nên kiểm tra thời tiết kĩ trước khi đi mới phải.
“Minh Tử anh đang lo lắng sao?”
Vì trời đã vào đêm nên hai người đã ngã ghế nằm. Người nào cũng như bánh cuộn bọc trong những chiếc áo khoác phao to lớn.
“Không có. Anh không lo” Minh Tử không thể gây hoang mang cho Từ Noãn luôn được.
“Sóng điện thoại cũng mất rồi”
“Chắc tại đường núi khó bắt. Hay là em ngủ đi anh sẽ canh chừng”
Ngoài đối mặt với bão tuyết ra không chừng ở cái ngọn núi này còn có thú dữ.
“Không sao. Em vẫn chưa buồn ngủ”
“Không buồn ngủ vậy mình nói chuyện đi”
“Anh muốn nói chuyện gì?”
“Về em đi”
“Em có chuyện gì để nói chứ?” Từ Noãn cười hì hì
“Chẳng hạn như em thích gì? Bình thường hay làm gì?…. Đã có bạn trai chưa?”
Quách Từ Noãn ngẫm nghĩ hồi lâu đột nhiên cô lại nhớ Nhiếp Thần. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh anh hiện ra.
“Em thích….mùa đông được ăn lẩu, ăn kem, uống sữa đậu nành nóng,….” Qua một lúc cô chỉ không trả lời câu sau cùng. Đợi lúc thích hợp đi đã
“Chà em thích nhiều vậy sao. Cơ mà đó giờ anh không biết đó” Vậy Từ Noãn em thích ai? Sao chưa trả lời anh Minh Tử luôn hồi hộp đợi cô trả lời
“Còn anh? Anh thích gì nhất? Đồ ăn, thức uống,….”
“Anh sao? Anh thích…..” Em Quách Từ Noãn
Thấy anh bất động suy nghĩ cô bèn đưa tay quơ quơ trước mặt anh.
“Minh Tử anh sao vậy?”
“À ừm. Không có gì. Anh rất dễ cái gì cũng có thể thích”
“Dễ chịu vậy sao? Không có một gu nhất định à?”
“Không biết nữa. Ví dụ đồ ăn đi. Không thử qua các món làm sao biết món nào là tuyệt vời nhất phải không? Cho nên anh đều sẽ đổi món không cố định một thứ nhất định”
“Chà nói vậy anh rất sành ăn chứ hả?”
“Không có. Bình thường anh chỉ ăn để no”
“Haha Minh Tử coi anh kìa. Câu trước câu sau đều như đoàn tàu đầu muốn tới hướng bắc đuôi muốn đi hướng nam vậy. Thật không khớp”
“Không nói chủ đề này. Chúng ta nói chủ đề khác đi”
“Được rồi chủ đề gì tiếp đây?”
Không khí trong xe ngoài tiếng nói của hai người và tiếng xe vẫn còn hoạt động thì mọi thứ xung quang hình như đều im ắng.
Bên ngoài gió tuyết cứ rít từng cơn như muốn tạo thành vòi rồng. Tuyết vẫn rơi, ngày một nhiều.
“Em đã coa bạn trai chưa? Gu em thích là gì?” Lần này không vòng vò trực tiếp vào câu hỏi muốn nghe.
“Em…không có” nhưng mà có chồng rồi. Từ Noãn không dám nói vế sau cho anh nghe. Bây giờ chưa phải lúc
“Gu của em sao? Để em nghĩ”
Ngẫm đi nghĩ lại cũng không có yêu cầu gì quá cao
“Em nghĩ gu thì chỉ là sở thích thôi. Còn nếu để quen thì chắc có lẽ là người biết quan tâm hay có trách nhiệm là được”
“Ừm” nói vậy em khen Nhiếp Thần sao?
“Còn anh thì sao? Gu của anh như thế nào?”
“Gu của anh là….” Em chứ ai nữa nhóc còn vô tâm
“Gu của anh là cô gái mạnh mẽ, nhưng cũng ấm áp”
“Yêu cầu cũng cao quá đấy” Từ Noãn vui vẻ chọc ghẹo anh.
Còn Bạch Minh Tử thì thầm nghĩ: nhóc con em đang tự luyến đấy à.
“Cho nên mới thất tình đây. Người ta quá tốt đã sớm bị bắt đi rồi”
“E hèm. Trên cương vị người bạn của anh em nghĩ anh đừng quá buồn. Không phải anh nói phải trải qua nhiều thứ mới biết cái nào là tuyệt vời nhất sao? Không được cô này thì cũng sẽ có cô khác khiến anh yêu. Cũng yêu anh vậy”
“Em nhóc con. Nói dễ nghe quá ha. Thế quân sư đây đã trải qua chưa?”
“Em chưa” đùng phát kết hôn bao nhiêu bước hẹn hò ban đầu đều không có. Cô còn chưa biết thất tình sẽ ra sao.
Tán gẫu hơn nửa đêm Minh Tử thấy nhóc con đã ngáp lên ngáp xuống anh bèn bắt ép cô đi ngủ
“Từ Noãn em tranh thủ ngủ đi. Anh sẽ canh chừng. Phải ngủ còn có sức ngày mai chúng ta chờ cứu hộ được”
“Anh không ngủ sao?”
“Cả hai người đều ngủ rất nguy hiểm. Hơn nữa nếu thấy cứu hộ anh cũng sẽ dễ dàng bắn đuốc cứu hộ”
“Vậy em chợt mắt chút. Lát nữa em sẽ canh cho anh ngủ nhé” Từ Noãn thấy hai người đều thức cũng không ổn. Chỉ có thể lần lượt ngủ lấy sức.
“Ừm ngủ ngon. Ngày mai có thể về nhà” hy vọng sẽ về nhà.
Quách Từ Noãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ vì đau đớn đã kéo cô tỉnh dậy.
Bạch Minh Tử không biết vì sao mà khuôn mặt trắng bệch nhễ nhại mồ hôi. Còn đang gục đầu vào vô lăng chịu đựng cơn đau nào đó.
“Minh Tử anh làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào” Từ Noãn liền bật dậy lay người anh xem tình hình anh.
“Anh không sa…..”
Chưa nói hết câu anh đã ngất đi…….
Xe đâm vào tảng tuyến lớn chắn ngang đường nên bị dội lại. Cũng may va chạm không lớn và túi khí trong xe đã bật ra tứ phía nhanh chóng
“Từ Noãn em không sao chứ?”
Bạch Minh Tử việc đầu tiên là quay sang kiểm tra Từ Noãn
“Không. Em không sao. Anh vẫn ổn chứ?”
“Ừm không sao. Nhưng chúng ta đều có sao đó. Hình như tuyết chắn cả hai lối rồi”
Bây giờ hai người đã trong thế tiến thoái lưỡng nan. Tiến xong được mà lùi cũng không xong.
Hai người làm xẹp túi khí rồi mở xe ra ngoài. Từ lúc bị đống tuyết chặn đến lúc hai người làm xẹp các túi khí để ra ngoài mất chỉ có 30’ nhưng tuyết đã rơi cao hơn mắt cá chân bọn họ. Không chừng vài giờ nữa phủ lấp cả cái xe cũng nên.
“Từ Noãn anh nghĩ chúng ta nên vào xe chờ cứu hộ”
“Tuyết lớn quá. Liệu…”
“Sẽ không có chuyện gì. Giám đốc biết chúng ta mất kết nối sẽ sớm tìm cứu hộ” hơn nữa ông chồng kia của em chắc cũng đang chuẩn bị cứu hai ta cũng nên.
“Vào trong xe đi Từ Noãn”
Bạch Minh Tử vẫn luôn bật xe hoạt động để hệ thống sửa ấm cho cả hai. Mặc dù hai người có vali đồ trong xe nhưng thời tiết đang âm cực độ như vậy thì đồ nào mà ấm nổi.
“Từ Noãn em vẫn ổn chứ?”
“Dạ em ổn. Anh thì sao”
“Ừm anh không sao”
“Cũng may em còn rất nhiều đồ ăn vặt và nước. Chắc sẽ không sao”
“Ừm”
...*...
Ở bên khác Bạch Nhiếp Thần đang chuẩn bị điều trực thăng đến. Nhưng câu trả lời lại khiến anh lo lắng và nổi điên hơn.
“Các người nói cái gì?”
“Bạch thiếu chúng tôi không phải là không muốn cứu người nhưng bão tuyết rất lớn còn có gió mạnh. E là nếu bay sợ chưa tới mọi người trên trực thăng cũng sẽ lành ít dữ nhiều. Ít ra hai người họ vẫn còn kẹt lại ở sườn núi, đợi bão tuyết giảm bớt chúng ta mới có thể bay”
Bạch Nhiếp Thần hận không thể ở bên cạnh cô lúc này. Con mẹ nó thời tiết đáng chết, đội cứu hộ bên kia cũng nói không thể đi đến con đường nơi mà Từ Noãn đang ở.
“Tốt nhất là hai người bình an đi. Nếu không thì….” Nhiếp Thần thật sự rất sợ anh cũng không muốn nghĩ tới nếu như nếu như tình hình xấu đi nữa.
...*...
Tuyết bên ngoài một nặng. Bạch Minh Tử cũng bắt đầu có dự cảm không lành. Thời tiết này trực thăng còn khó di chuyển huống hồ chi cứu hộ đi xe đến đây. Chết tiệt anh nên kiểm tra thời tiết kĩ trước khi đi mới phải.
“Minh Tử anh đang lo lắng sao?”
Vì trời đã vào đêm nên hai người đã ngã ghế nằm. Người nào cũng như bánh cuộn bọc trong những chiếc áo khoác phao to lớn.
“Không có. Anh không lo” Minh Tử không thể gây hoang mang cho Từ Noãn luôn được.
“Sóng điện thoại cũng mất rồi”
“Chắc tại đường núi khó bắt. Hay là em ngủ đi anh sẽ canh chừng”
Ngoài đối mặt với bão tuyết ra không chừng ở cái ngọn núi này còn có thú dữ.
“Không sao. Em vẫn chưa buồn ngủ”
“Không buồn ngủ vậy mình nói chuyện đi”
“Anh muốn nói chuyện gì?”
“Về em đi”
“Em có chuyện gì để nói chứ?” Từ Noãn cười hì hì
“Chẳng hạn như em thích gì? Bình thường hay làm gì?…. Đã có bạn trai chưa?”
Quách Từ Noãn ngẫm nghĩ hồi lâu đột nhiên cô lại nhớ Nhiếp Thần. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh anh hiện ra.
“Em thích….mùa đông được ăn lẩu, ăn kem, uống sữa đậu nành nóng,….” Qua một lúc cô chỉ không trả lời câu sau cùng. Đợi lúc thích hợp đi đã
“Chà em thích nhiều vậy sao. Cơ mà đó giờ anh không biết đó” Vậy Từ Noãn em thích ai? Sao chưa trả lời anh Minh Tử luôn hồi hộp đợi cô trả lời
“Còn anh? Anh thích gì nhất? Đồ ăn, thức uống,….”
“Anh sao? Anh thích…..” Em Quách Từ Noãn
Thấy anh bất động suy nghĩ cô bèn đưa tay quơ quơ trước mặt anh.
“Minh Tử anh sao vậy?”
“À ừm. Không có gì. Anh rất dễ cái gì cũng có thể thích”
“Dễ chịu vậy sao? Không có một gu nhất định à?”
“Không biết nữa. Ví dụ đồ ăn đi. Không thử qua các món làm sao biết món nào là tuyệt vời nhất phải không? Cho nên anh đều sẽ đổi món không cố định một thứ nhất định”
“Chà nói vậy anh rất sành ăn chứ hả?”
“Không có. Bình thường anh chỉ ăn để no”
“Haha Minh Tử coi anh kìa. Câu trước câu sau đều như đoàn tàu đầu muốn tới hướng bắc đuôi muốn đi hướng nam vậy. Thật không khớp”
“Không nói chủ đề này. Chúng ta nói chủ đề khác đi”
“Được rồi chủ đề gì tiếp đây?”
Không khí trong xe ngoài tiếng nói của hai người và tiếng xe vẫn còn hoạt động thì mọi thứ xung quang hình như đều im ắng.
Bên ngoài gió tuyết cứ rít từng cơn như muốn tạo thành vòi rồng. Tuyết vẫn rơi, ngày một nhiều.
“Em đã coa bạn trai chưa? Gu em thích là gì?” Lần này không vòng vò trực tiếp vào câu hỏi muốn nghe.
“Em…không có” nhưng mà có chồng rồi. Từ Noãn không dám nói vế sau cho anh nghe. Bây giờ chưa phải lúc
“Gu của em sao? Để em nghĩ”
Ngẫm đi nghĩ lại cũng không có yêu cầu gì quá cao
“Em nghĩ gu thì chỉ là sở thích thôi. Còn nếu để quen thì chắc có lẽ là người biết quan tâm hay có trách nhiệm là được”
“Ừm” nói vậy em khen Nhiếp Thần sao?
“Còn anh thì sao? Gu của anh như thế nào?”
“Gu của anh là….” Em chứ ai nữa nhóc còn vô tâm
“Gu của anh là cô gái mạnh mẽ, nhưng cũng ấm áp”
“Yêu cầu cũng cao quá đấy” Từ Noãn vui vẻ chọc ghẹo anh.
Còn Bạch Minh Tử thì thầm nghĩ: nhóc con em đang tự luyến đấy à.
“Cho nên mới thất tình đây. Người ta quá tốt đã sớm bị bắt đi rồi”
“E hèm. Trên cương vị người bạn của anh em nghĩ anh đừng quá buồn. Không phải anh nói phải trải qua nhiều thứ mới biết cái nào là tuyệt vời nhất sao? Không được cô này thì cũng sẽ có cô khác khiến anh yêu. Cũng yêu anh vậy”
“Em nhóc con. Nói dễ nghe quá ha. Thế quân sư đây đã trải qua chưa?”
“Em chưa” đùng phát kết hôn bao nhiêu bước hẹn hò ban đầu đều không có. Cô còn chưa biết thất tình sẽ ra sao.
Tán gẫu hơn nửa đêm Minh Tử thấy nhóc con đã ngáp lên ngáp xuống anh bèn bắt ép cô đi ngủ
“Từ Noãn em tranh thủ ngủ đi. Anh sẽ canh chừng. Phải ngủ còn có sức ngày mai chúng ta chờ cứu hộ được”
“Anh không ngủ sao?”
“Cả hai người đều ngủ rất nguy hiểm. Hơn nữa nếu thấy cứu hộ anh cũng sẽ dễ dàng bắn đuốc cứu hộ”
“Vậy em chợt mắt chút. Lát nữa em sẽ canh cho anh ngủ nhé” Từ Noãn thấy hai người đều thức cũng không ổn. Chỉ có thể lần lượt ngủ lấy sức.
“Ừm ngủ ngon. Ngày mai có thể về nhà” hy vọng sẽ về nhà.
Quách Từ Noãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ vì đau đớn đã kéo cô tỉnh dậy.
Bạch Minh Tử không biết vì sao mà khuôn mặt trắng bệch nhễ nhại mồ hôi. Còn đang gục đầu vào vô lăng chịu đựng cơn đau nào đó.
“Minh Tử anh làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào” Từ Noãn liền bật dậy lay người anh xem tình hình anh.
“Anh không sa…..”
Chưa nói hết câu anh đã ngất đi…….
Bình luận facebook