Kiều Diên thừa nhận, bản thân mình không trong sáng.
Hứa Huệ Chanh ngoại trừ có bóng lưng giống hệt Trần Thư Cần ra, tất cả những điểm khác đều mỗi người có một nét riêng.
Chỉ là dáng vẻ thẹn thùng ban nãy của cô, khiến anh có chút ý nghĩa muốn thay thế. Chưa suy nghĩ kỹ thì anh đã hôn cô rồi.
Sau khi lý trí quay lại, anh liền ý thức được hành động này không thích hợp.
Kiều Diên thật sự muốn tìm một cô gái để qua lại đàng hoàng, thế nhưng, trước khi xác nhận mối quan hệ, anh sẽ giữ khoảng cách với đối phương. Huống hồ chi, lúc này anh cũng không xem Hứa Huệ Chanh là đối tượng của mình.
Nụ hôn này kéo dài mười giây, rồi kết thúc.
Kiều Diên buông bàn tay đặt trên mắt của cô xuống, ngẩng đầu lên, đứng thẳng người dậy.
Ngay cả vành tai của Hứa Huệ Chanh cũng đã đỏ rực lên. Sau khi cô mở mắt ra, ánh mắt dán chặt lên nút áo thứ tư trên áo khoác ngoài của anh. Trong cảnh âm thanh huyên náo này, cô lại nghe được rất rõ ràng tiếng trái tim mình đang đập, “bịch bịch bịch”, tốc độ cực nhanh.
“Hứa tiểu thư.” Nhịp hô hấp của Kiều Diên rất ổn định, “Mạo phạm rồi.”
Đầu của cô càng rũ thấp xuống, cũng không biết là phải trả lời thế nào, thốt ra miệng chỉ “Ừm” một tiếng.
Kiều Diên hiểu sự xấu hổ của cô, bèn xoay người lại, ngửa đầu nhìn màn mưa bên ngoài.
Hứa Huệ Chanh liếc nhìn tấm lưng của anh, từ từ ngẩng đầu lên. Cô không biết tại sao đột nhiên anh lại làm như thế, hơn nữa còn ở một nơi tránh mưa như thế này. Hai người đứng ở một góc khuất tầm mắt, hơn nữa còn có anh chàng to lớn che chắn lại, chắc là sẽ không có ai đặc biệt để ý đến đâu.
Cô xoay đầu nhìn xung quanh, thật sự là không ai nhìn về phía này.
Cô khẽ khàng thở ra một hơi, không kiềm được đưa tay lên chạm vào cánh môi của mình. Độ ấm của anh hình như vẫn còn lưu lại trên đó.
Mặc cho Kiều Diên xuất phát từ nguyên nhân gì, cô cũng đã thỏa mãn. Trước giờ cô chưa từng có tham vọng, rằng có một người đàn ông, sau khi đã biết quá khứ của cô mà vẫn còn muốn hôn cô, chứ đừng nói đến chuyện đối đãi dịu dàng. Ở trong mắt rất nhiều gã đàn ông, cô chẳng qua chỉ là một con điếm hèn mạt mà thôi.
Những điều tốt đẹp mà Kiều Diên dành cho cô, càng gom nhặt thì lại càng nhiều, nhiều đến mức khiến cô có chút sợ hãi, sợ rằng mình sẽ tham lam.
Cơn mưa rào này đến nhanh đi vội, dần dần đã trở thành mưa bụi lất phất.
Từ sau nụ hôn đó, không khí giữa Kiều Diên và Hứa Huệ Chanh trở nên có chút kỳ dị. Kiều Diên vươn một tay xách lấy mấy túi rau chỗ cột đèn, một tay bung dù ra. “Đi về thôi.”
Cô im lặng gật đầu, căng dù lên, đi theo sau anh.
Lúc sắp sửa đến khu nhà trọ, đột nhiên có một chiếc xe từ đằng sau hối hả phóng qua, làm bắn lên một vũng lớn nước bẩn.
Kiều Diên nhanh tay lẹ mắt quay đầu lại kéo Hứa Huệ Chanh, né sang phía bên cạnh.
Hứa Huệ Chanh hoảng hồn không thôi, mắt dán chặt vào chiếc xe đã đi xa, biển số xe đó, là của Chu Cát Vũ. Có lẽ là trùng hợp, nhưng Chu Cát Vũ mà xuất hiện thì cô sẽ không kiềm được cơn run rẩy.
Kiều Diên nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, ân cần hỏi, “Giật mình à?”
Cô hít sâu một hơi, “Không… không sao.”
Chắc là sẽ không sao.
Với tính cách của Chu Cát Vũ, nếu như gã không vui thì đã tìm đến cửa từ sớm rồi.
Cô chỉ có thể nghĩ như vậy.
----
Sau khi đến nhà, chính là rửa rau thái rau.
Hứa Huệ Chanh cứ làm rồi làm, tâm trạng lúng túng vì nụ hôn ban nãy, giờ đã dần dần biến mất.
Kiều Diên đứng ở ngoài cửa phòng bếp nhìn bóng lưng của cô, hỏi, “Hứa tiểu thư, có chuyện gì tôi có thể giúp không?”
Cô không quay đầu lại, “Tôi tự làm được rồi, rửa sạch là có thể nấu lẩu ngay.”
Hứa Huệ Chanh làm việc rất nhanh nhẹn, thật sự là rất nhanh đã lên bàn. Lúc ăn, chuyện mà cô và Kiều Diên nói, đều chỉ là những câu chuyện phiếm rỗi rảnh.
Sau khi Kiều Diên buông đũa xuống, uống một ngụm canh nóng, anh nói, “Về chuyện hôn cô, tôi rất xin lỗi.”
Miếng thịt bò cô đang gắp rơi lại xuống nồi lẩu, cô cười gượng, “Không… không sao.”
Trong lòng anh đang suy xét xem những lời tiếp theo có nên nói ra hay không.
Tạm thời anh không có tâm tình yêu đương với cô. Tình cảm của cô, anh biết. Nếu như cứ gieo cho cô hy vọng, ngược lại sẽ làm cô tổn thương.
Thế nhưng không bao lâu nữa thì cô sẽ hoàn toàn rời khỏi thành phố này, nghĩ đến việc này, anh chặn những lời muốn nói lại. Bản thân anh không hạnh phúc, thì đừng đi chọc vỡ bong bóng của một cô gái tội nghiệp nữa.
Sau đó anh tránh đề tài này.
Hứa Huệ Chanh cũng thức thời, phối hợp với đề tài nói chuyện của anh.
Kiều Diên không ở lại lâu, ăn xong bữa liền chuẩn bị rời khỏi. “Cám ơn bữa tối của cô. Sau khi về Tứ Xuyên thì cũng cố gắng nhé.”
“Vâng, anh cũng phải thật tốt nhé.” Đại khái cô biết được, bóng lưng của cô giống người nào đó mà anh quen biết, cũng có lẽ do nguyên nhân này, nên anh mới tiếp cận cô. Thế nhưng, cái sự thật đó cô không quan tâm. Cô từng có một giấc mộng đẹp, thế là được rồi.
Cô hy vọng anh hạnh phúc. Mà phần hạnh phúc đó là do ai mang lại, đều không liên quan đến cô.
Kiều Diên để lại số điện thoại, “Nếu như có khó khăn gì, thì hãy tìm tôi.” Tuy rằng trước mắt, anh không thể nào cho cô tình yêu, nhưng anh vẫn có thể giúp đỡ cô.
Hứa Huệ Chanh gật đầu, hai tay nhận lấy mảnh giấy đó, “Cám ơn anh, Kiều tiên sinh.” Cũng vì động tác trao mảnh giấy của anh, cô liếc thấy được trong lòng bàn tay của anh có những vết rách nhỏ, lòng cô không khỏi kinh ngạc.
Lúc ở trong hang núi, lòng bàn tay của Chung Định cũng phủ đầy vết thương. Không biết bây giờ Chung Định đã hồi phục thế nào rồi. Còn vết thương của Kiều Diên thì đã mờ đi nhiều.
“Hứa tiểu thư, tạm biệt.”
“Tạm biệt, Kiều tiên sinh.”
Sau đó, Hứa Huệ Chanh nhẩm đi nhẩm lại 11 con số kia, thật sự khắc tạc vào trong lòng.
----
Khang Hân cuối cùng cũng giúp Hứa Huệ Chanh tìm được số điện thoại của Chung Định.
Cô đụng phải Kiều Lăng ở hành lang hội sở, Kiều Lăng lúc đó đang ôm dính cô “tiểu thư” Nhật Bản đang trên đỉnh danh tiếng dạo gần đây – Hayakawa Riho.
Khang Hân để ý thấy rằng, Chung Định vắng mặt.
Thật ra bất kể là Chung Định hay Kiều Lăng, cô đều cảm thấy sợ hãi. Cô vốn có thể mặc kệ Hứa Huệ Chanh, bo bo giữ mình tránh xa cái đám cậu ấm bệnh hoạn đó, nhưng rốt cuộc thì cô vẫn nhắm mắt đưa chân. Dù sao thì Hứa Huệ Chanh cũng đã từng cứu cô.
Khang Hân lê bước đến phòng bao của Kiều Lăng.
Số điện thoại của Chung Định lấy được rồi, nhưng cái giá chính là bị Kiều Lăng tán cho hai bạt tai. Bởi vì thừa lúc mọi người đang tắm trong men rượu, cô đã xem trộm danh bạ điện thoại của Kiều Lăng.
Bởi hai cái tát tai này, Khang Hân không tiện ra ngoài, bữa cơm với Hứa Huệ Chanh chỉ có thể tiếp tục khước hẹn.
Lúc Khang Hân gọi điện thoại thông báo cho Hứa Huệ Chanh, trên má vẫn còn đang chườm đá lạnh, nói chuyện thôi cũng đau như xé. Cô không nói việc mình bị thương, chỉ báo số điện thoại của Chung Định cho Hứa Huệ Chanh.
“Cám ơn.” Hứa Huệ Chanh nghe ra được Khang Hân nói chuyện không rõ ràng, quan tâm hỏi, “Chị… có phải là lại bị thương rồi không?”
“Không có gì.” Khang Hân cứng rắn vờ tự nhiên, “Thói quen rồi.”
“Khang Hân, hay là chị cũng ra khỏi đó đi.” Công việc của Khang Hân trước giờ luôn rất tốt, tiền kiếm được chắc là đủ để thương lượng với hội sở.
Lúc này, Khang Hân không chỉ bị đau trên mặt, mà ngay cả trái tim cũng thắt lại, “Sơn Trà…” Cô nhắm mắt lại, nửa câu sau âm lượng trầm xuống thấp, “Chị và cô không giống nhau, chị vào cái nghề này là tự nguyện.” Cho nên dù có đau khổ đến thế nào, thì cũng là đáng đời.
“Chị đi làm việc đây, tạm biệt.” Khang Hân ngắt điện thoại.
Hứa Huệ Chanh chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Cô không biết rõ câu chuyện của Khang Hân, nhưng mà cô biết rằng, giờ đây Khang Hân thật sự muốn rời khỏi đó.
----
Lúc liên lạc với Chung Định, nghĩ tới có thể hắn đang bận, cô bèn gửi tin nhắn cho hắn trước. Tuy rằng cảm giác mà hắn mang đến cho cô, chính là một người cực kỳ không bận rộn.
Tin nhắn đầu tiên của cô là, “Chung tiên sinh, chào anh! Xin hỏi bây giờ anh có tiện để nói điện thoại không ạ?”
Năm phút sau, không có trả lời.
15 phút sau, cũng vậy.
Hứa Huệ Chanh mở máy ra xem lần nữa, mới tỉnh ngộ ra là mình quên ký tên. Thế là, cô thêm một câu, “Chung tiên sinh, chào anh! Tôi là Tiểu Sơn Trà, xin hỏi bây giờ anh có tiện để nói điện thoại không ạ?”
Chưa đầy 30 giây, bên đó nhắn lại một chữ: Ừm.
Đột nhiên tâm trạng của cô trở nên rất hồi hộp, cũng không biết hắn ở đầu dây bên kia tâm tình có tốt hay không. Cô sợ nhất là tâm tình hắn tệ thì sẽ nổi điên lên mất.
Bên này Chung Định đang rảnh rỗi nhàm chán. Hắn vâng mệnh đến nhà hàng này để gặp gỡ vợ tương lai. Thời gian gặp mặt vẫn chưa đến, hắn đặc biệt đến đây trước để ăn đồ điểm tâm ngọt.
Khi tin nhắn đầu tiên của Hứa Huệ Chanh đến, hắn nhìn thấy là con số lạ hoắc, nên mặc kệ.
Sau khi cô gọi điện thoại đến, hắn nhanh chóng nghe máy, mở miệng ra chính là lời cay nghiệt theo thói quen, “Cũng đã một đống tuổi rồi, cô còn không biết ngượng tự xưng là ‘Tiểu’ Sơn Trà.” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “Tiểu.”
Hứa Huệ Chanh nghẹn họng. Hắn nào có biết tên thật của cô, thế nên cô chỉ có thể dùng nghệ danh để tự giới thiệu mình. Hơn nữa, chỉ có hắn là “Tiểu Sơn Trà”, “Tiểu Sơn Trà” miết mà gọi, nên cô cũng gõ theo cái tên đó.
Nghe cô không nói gì, hắn lười biếng, “Cô có chuyện gì?”
Cô vội vàng tiếp lời, “Chung tiên sinh, mấy ngày nữa là tôi về quê rồi. Trước khi đi, tôi đưa trước anh 30 vạn nhé, phần còn lại, sau này tôi sẽ trả từ từ.”
Lời của cô, phần quan trọng là vế ‘trả tiền’ phía sau, Chung Định lại đặt từ then chốt ở nửa vế đầu, “Về rồi thì không trở lại nữa à?”
“Vâng.” Cô tiếp tục hỏi, “Số tiền đó ___”
“Mãi mãi không quay lại nữa?” Hắn lại nhấn mạnh một lần.
“Bên này không có chuyện gì… thì không quay lại nữa.” Người nhà của cô đều không ở nơi này, cô muốn về nhà.
“Phải có chuyện gì chứ?”
“Cái đó thì đến lúc đó mới tính.” Hứa Huệ Chanh nói chuyện rất nịnh nọt, “Chung tiên sinh, nếu như sau này anh đến thành phố G, tôi sẽ mời anh ăn cơm.”
Chung Định hừ một tiếng, “Không có thành ý.”
“… Tôi rất có thành ý mà.”
“Vậy tại sao cô không mời ngay lúc này?” Hắn gẩy nhẹ cái bánh pudding trong ly, “Cái gì mà nếu như sau này, đều là nói suông.”
Cô có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn, nhưng vẫn thuận theo hắn, “Hôm nay tôi mời anh ăn cơm vậy.”
Chung Định rất không thèm, “Ai hiếm lạ bữa cơm cô mời chứ, một cân gạo thì có bao nhiêu tiền.”
Hứa Huệ Chanh nghe ra rồi, tâm tình của hắn không được tốt, cuộc điện thoại này cô chọn thời gian không tốt rồi. Cô thấp giọng nói, “Chung tiên sinh, tôi… mời anh ăn thức ăn.” Cô chợt nhớ ra hắn thích ăn đồ ngọt, bèn thêm vào một câu, “Tôi còn mời anh ăn đồ điểm tâm ngọt nữa.”
Chung Định cuối cùng cũng có chút vẻ cười, “Tiểu Sơn Trà, mời khách như thế mới có thành ý.”
Trong lòng cô buồn bực, quái lạ thế nào mà đã trở thành cô phải mời hắn thế này rồi?! Thế nhưng dù sao cô cũng không có gan phản bác hắn, “Chung tiên sinh, lúc nào anh rảnh vậy?”
“Buổi tối. Một chút tôi còn có cuộc họp phải dự nữa.”
“Vậy tôi không làm phiền anh nữa.” Cô nào dám chiếm dụng thời gian hắn họp hành chứ, nên vội vàng nói, “Chung tiên sinh, tạm biệt.”
Chung Định trực tiếp cúp máy, sau đó đưa một miếng pudding vào miệng.
Phía trước có một người phụ nữ bước đi chậm rãi, sau cùng dừng bước ở bàn hắn, “Chung Định?”
Hắn liếc mắt một cái, “Cô là ai?”
Cô gái nở nụ cười, “Chào anh, em chính là vợ tương lai của anh.”
Bình luận facebook